Số lần đọc/download: 1302 / 9
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 6 -
C
ũng như mọi lần, bữa nay Ngọc Quí lại thích đi ăn hàng rong. Tuy nhiên, nhỏ không thể gạ gẫm được ai để theo đuôi. Rủ thằng Quyền đi ư? Nó làm quái gì mà có tiền, rồi lại phải bao nó nữa. Từ trong nhà, Ngọc Quí nhóng mắt nhìn ra đường phố chiều thứ bảy tấp nập mà cõi lòng nhấp nhổm. Tuy chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ kết mô đen với một đứa bạn để có thể đi chơi chung nhưng Ngọc Quí cũng thích vui lắm! mà làm sao nhỏ ngồi nhà xem tivi được kia chứ khi hai người anh trai đã trốn nhỏ để đi chơi với bạn gái. Còn thằng Quyền thì cứ túc trực mãi bên chiếc máy điện thoại nói chuyện rì rầm với một đứa bạn nhóc tì nào đấy. Rõ là buồn chán khi phải ngồi ở nhà trong lúc này, nó thấy cả một “cõi lòng trống vắng”. Ngọc Quí đi ra đi vào rồi quyết định thay quần áo. Cô bé diện một bộ đồ trông thật bụi, lén đẩy “con chiến mã” của thằng Quyền ra khỏi nhà rồi ngồi lên đạp đi. Nhìn Ngọc Quí lúc này giống y con trai với cái đầu tóc tém và dáng dấp hơi nghịch ngợm. Nhỏ thong dong dạo vài vòng trên phố rồi tấp vào một tụ điểm ca nhạc có quản cáo rầm rộ các thần tượng mà nhỏ đang ái mộ. Chen lấn trong lớp người đông đảo, Ngọc Quí cố nhóng mắt xem có thấy ai trong hai ông anh của mình không. Bởi cô bé biết họ rất mê nhạc, nhất là Quân. Tìm mãi, mỏi cổ lại khác nước Ngọc Quí đành lần mò ra bên ngoài mua một hộp sữa đậu nành uống. Trong lúc đang giải khát, cô bé bổng sáng mắt khi trông thấy một đôi trai gái đi qua. Chẳng phải là ông anh thư hai của nhỏ đó sao? Bám theo ngay đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh” rồi. Không chần chờ, Ngọc Quí vất vỏ hộp sữa đang nhẹ tên rồi len lỏi trong rừng người đang mỗi lúc một đông. Rất khó khăn, nhỏ mới bắt kịp “đối tượng” thì… ô hay không phải là anh Quân mà người nào đó có nét mặt rất giống. Ngọc Quí khựng lại rồi chưng hửng với một chút hổ thẹn. Suýt chút nữa thì quê mặt giữa đám đông nếu như nhỏ không kềm chế được tiếng kêu. Chẳng còn lòng dạ nào để nghe nhạc nữa, Ngọc Quí rời khỏi tụ điểm tiếp tục đạp xe một mình trên các ngã đường mà nhỏ muốn đi qua. Ðến chỗ bán gỏi cuốn, nhỏ cảm thấy thèm nên tấp vô xơi liền một hơi hơn nửa chục khiến khi đứng dậy nhỏ nghe no căng cả bụng.
Bây giờ thì cô bé không muốn đi đến bất cứ một nơi nào nữa mà chỉ thích về nhà nằm dài trên salon cãi lộn với thằng Quyền. Có thể giờ này nó vẫn còn đang trực chiếc máy điện thoại để tán gẫu cùng đám bạn vì không biết phải làm gì khi ở nhà một mình. Ngọc Quí vừa nghĩ đến thằng em, vừa điều khiển chiếc xe theo lộ trình trở về nhà. Ngang qua một khúc đường hơi vắng nhỏ chợt bị tốp con tai chận lại. Thằng có bộ mặt đáng ghét nhất tới trước đầu xe của Ngọc Quí hất hàm:
- Ê… có tiền không? Móc túi đưa đây.
Biết mình gặp phải bọn côn đồ trấn lột. Ngọc Quí không dám tỏ ra bướng bỉnh như vốn có. Nhỏ ấp úng:
- Tui không có.
Một tên với vóc dáng nhỏ thó, nhưng trông cũng rất cô hồn cười nham nhở, chống nạnh một bên hông:
- Không có tiềm mà cũng đi dạo phố nữa sao. Mày là con gái … hay con trai.
Không đợi cho Ngọc Quí kịp đáp lại, một tên nữa đưa tay lên má nhỏ, rờ nhanh một cái:
- Hề… hề… mịn màng như vầy thì phải là con gái rồi, nhưng sao mày lại ăn mặc giống con trai quá vậy? Bộ tính giả làm pêđê hả?
Bị xúc phạm nặng nề cơn giận của Ngọc Quí đùng đùng nổi lên, nhưng cô bé đã kịp nén nó lại khi đảo mắt nhìn thấy chung quanh có tới bốn, năm thằng “đầu trâu, mặt ngựa”. Liệu một mình Ngọc Quí có chống cự nổi với chúng nếu như nhỏ động thủ? Chẳng lẽ mang võ nghệ đầy người lại để bị ăn hiếp hay sao? Những ý nghĩ dằng co làm cô bé không biết phải phản ứng ra sao? Trong lúc đó thì bọn du thử, du thực kia lại chẳng để cho Ngọc Quí có thời gian đối phó. Chúng xúm vào nắm lấy ghi đông xe như thể muốn cướp nó khỏi tay cô bé:
- Không tiền thì để chiếc xe này lại đây. Chắc đem cầm cũng được một hai trăm ngàn gì đó.
Nghe nói, Ngọc Quí tái mặt hét ầm lên:
- Cướp… cướp…
Tức thì cô bé bị lãnh một cái tát như trời giáng vào má phải té ngồi bệt xuống đường, cùng chiếc xe đạp đè lên người. Trước nguy cơ ập đến bất ngờ này, Ngọc Quí chỉ còn biết run rẩy mà quên mất việc mình có thể đem võ nghệ ra mở đường thoát. Trong lúc Ngọc Quí thầm than khổ thì bỗng đâu xuất hiện cứu tinh. Ðó là một tốp nam, nữ khoảng gần chục người vừa đi học ngoại ngữ về nghe tiếng kêu của nhỏ liền chạy đến cứu nguy. Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, Ngọc Quí nhận ra một nét mặt hơi quen. Nhưng vì không kịp định thần nhớ mà chỉ nói được mỗi tiếng “cám ơn” khi các ân nhân của mình quay đi.
Ðạp xe nhanh về nhà với bộ y phục bị dấy bẩn, Ngọc Quí còn đụng mặt thằng em trai ở trước sân. Nó hoạch họe:
- Sao chị lại “đánh cắp” chiếc xe của tui làm phương tiện nãy giờ.
Ðang bực bội, Ngọc Quí nói dấm dẳng:
- Tao mà thèm đánh cắp à. Làm như chiếc xe của mày quý lắm vậy, nó xui xẻo bỏ mẹ đi.
Thằng Quyền trợn mắt lên:
- Tại bà là con gái ngồi lên nên nó mới không gặp hên đó! Liệu chiếc xe của tui có còn đàng hoàng như cũ không?
Vừa hỏi, thằng Quyền vừa chộp lấy chiếc xe của mình xem xét. Mặc dù ngọn đèn ở trước sân không được sáng nhưng nó vẫn phát hiện ra điều bất bình thường của chiếc xe.
- Sao cái cổ của nó méo xẹo qua một bên vậy? Lại còn bị trầy mấy chỗ nữa.
Trước thái độ khá căng thẳng cuả thằng em, Ngọc Quí bèn tìm cách nói dối:
- Thì tại ta chạy xẻ của nhà mi không quen nên bị té. Hư hỏng chút xíu có gì là quan trọng lắm đâu.
Nói rồi Ngọc Quí nguây nguẩy bỏ đi vô nhà, nhưng nhỏ đã bị thằng Quyền kéo lại. Nó ra mặt bắt đền:
- Quang trọng hay không chị cũng phải đem sửa lại cho tui.
- Nhưng bây giờ tối rồi đâu còn tiệm nào mở cửa.
- Thì sáng mai… chị mà trốn chạy trách nhiệm tui quyết không để yên.
Thấy thằng em cứ khăng khăng làm khó mình, Ngọc Quí tức tối để rơi ra vài giọt nước mắt. Nhỏ đưa tay lên quẹt ngang chỗ bị tát đau hồi nãy.
- Hừm… chiếc xe của mi mà đáng giá bằng cái mạng của ta sao.
Lúc này thằng Quyền mới chợt lưu tâm đến hình hài của chị. Nó chớp mắt lia lịa:
- Mạng của chị thì bị làm sao chứ?
Thốt nhiên Ngọc Quí nức nở lên vì nhớ lại những sự kiện mà mình vừa trải qua ngoài đường phố. Ðã có bao giờ nhỏ bị tát đau đến thế chứ! Vậy hồi nãy cái thằng khốn kiếp ấy dám ban cho Ngọc Quí một bạt tai, đến giờ vẫn còn rát bỏng cả má. Chưa hết, nhỏ còn bị xô té... còn bị chúng buông lời xàm xỡ… Ôi, nếu không gặp được những người tốt bụng giải cứu thì chẳgn biết giờ này cô bé có về được đến nhà không? Thế mà thằng em út của Ngọc Quí còn tỏ thái độ dửng dưng… Ồ, không… nó đâu có biết được những điều mà chị nó không thể nói thật ra.
Ðưa bàn tay lên má, Ngọc Quí cố che để thằng Quyền đừng nhìn thấy dấu vết vẫn còn in đỏ ở nơi đó. Nhỏ mong muốn thoát khỏi cặp mắt nó để biến nhanh về phòng:
- Mi thấy ta còn đi được bằng cả hai chân là may mắn lắm rồi. Không mừng hộ cho ta còn ở đó mà thắc mắt hả. Chắc mi muốn ta bị què chân chăng?
Thấy chị gái khóc thằng Quyền cũng không nỡ làm khó nữa, nó nhìn Ngọc Quí bằng ánh mắt dịu hơn:
- Ai mà muốn chị gặp nạn hồi nào đâu. Toàn nghĩ oan cho người ta… Chẳng qua là tại em nóng ruột chiếc xe chứ bộ.
Vì muốn cho im chuyện, Ngọc Quí đành phải hứa: gio no ca di oie
- Sáng mai mi cứ dắt nó đi sửa, tốn bao nhiêu ta sẽ chi tiền ra.
Không biết nghĩ sao, thằng Quyền bỗng xua tay:
- Thôi không bắt đền chị nữa đâu, em tự sửa được rồi.
Nét mặt Ngọc Quí tươi hơn được một chút:
- Ta cám ơn lòng tốt của nhà mi trước đó. Có dịp ta sẽ rủ nhà mi đi ăn.
Nói xong, Ngọc Quí biến nhanh lên cầu thang mà không đợi thằng Quyền kịp tỏ thái độ gì thêm nữa.
Lúc này chuông đồng hồ vô tình thong thả điểm bảy tiếng. Nó cảm nhận sự vô tư đến kỳ diệu trong khoảnh khắc đó và lòng nó chợ dịu lại, quên hết mọi chuyện phiền muộn xảy ra hồi chiều.