Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Girl With The Make-Believe Husband
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
nh cho anh ta xem tấm chân dung nhỏ của em? Thật xấu hổ kinh khủng. Thomas, anh đang nghĩ gì vậy? Tất nhiên, anh ta phải khen em xinh. Anh ta khó có thể làm khác được. Vì anh là anh trai của em. Anh ta không thể nhận xét rằng cái mũi của em to khủng khiếp được.
- Từ Cecilia Harcourt gửi cho anh trai Thomas.
Một giờ sau, Cecilia ngồi trong phòng lớn của Nhà trọ Đầu Quỷ, kết thúc một cách có phương pháp bữa trưa của mình trong khi Edward đọc một bản sao mới nhất của Công báo Hoàng Gia. Cô cũng đã bắt đầu bữa ăn của mình với một tờ báo trên tay, nhưng cô đã rất giật mình khi đọc được đoạn quảng cáo về việc bán một người đàn ông da đen, một đầu bếp giỏi và không phải là một người hay say sưa, và cô đã đặt nó xuống và thay vào đó cô nhìn vào đĩa thịt lợn và khoai tây của mình.
      Edward, thì khác, anh đọc bản tin từ đầu tới cuối, và sau đó, sau khi yêu cầu chủ nhà trọ xác định một vấn đề từ tuần trước, lặp lại quy trình với điều đó. Anh không bận tâm giải thích, nhưng Cecilia thấy rõ ràng là anh đang cố lấp đầy những khoảng trống trong trí nhớ. Cô không chắc nó sẽ giúp ích gì cho anh; Cô khá nghi ngờ anh sẽ tìm ra manh mối về thời gian anh ở Connecticut trên một tờ báo công cộng. Nhưng điều đó chắc chắn sẽ làm tổn thương anh, và dù sao đi nữa, anh cũng có vẻ giống như một người đàn ông muốn theo dõi tin tức trong ngày. Anh ấy giống như Thomas vậy. Anh trai cô không bao giờ xin phép ra khỏi bàn ăn sáng mà không đọc xong toàn bộ tờ Thời báo Luân Đôn. Nó đã được vài ngày trước khi nó đến được Matlock Bath, nhưng điều đó dường như không bao giờ làm phiền anh. Thà bị đọc tin tức muộn còn hơn là không biết gì cả, anh ấy thường nói vậy, và bên cạnh đó, họ cũng không thể làm gì để thay đổi điều đó.
      Thay đổi những gì bạn có thể, anh ấy đã từng nói với cô và chấp nhận những gì bạn không thể. Cô tự hỏi Thomas sẽ nghĩ gì về hành vi gần đây của cô. Cô có cảm giác anh sẽ băng bó vết thương của mình và sau đó chắc chắn sẽ biến mất vĩnh viễn theo cách “bạn không thể chấp nhận được.”
      Cô khẽ khịt mũi. Bây giờ có lẽ đã quá muộn một chút.
“Em vừa nói gì à?”
Cô lắc đầu. “Em đang nghĩ về Thomas,” cô nói, vì cô đã chủ động cố gắng không nói dối bất cứ khi nào có thể.
      “Chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy,” Edward nói. “Chúng ta sẽ có được tin tức. Bằng cách này hay cách khác.”
      Cecilia nuốt nước bọt, cố gắng đẩy cục nghẹn xuống trong cổ họng khi cô gật đầu cảm ơn. Cô không còn cô đơn trong chuyện này nữa. Cô vẫn còn sợ hãi, lo lắng và đầy nghi ngờ bản thân, nhưng cô không chỉ có một mình.
      Thật đáng kinh ngạc là một sự khác biệt đã diễn ra.
      Edward bắt đầu nói gì đó, nhưng họ bị gián đoạn bởi người phụ nữ trẻ đã mang thức ăn cho họ trước đó. Giống như mọi người ở New York, Cecilia nghĩ, cô ấy trông mệt mỏi vì làm việc quá sức.
      Và nóng. Thành thật mà nói, Cecilia không biết làm sao mọi người sống được qua những mùa hè như thế này. Không khí ở nhà không bao giờ có độ ẩm trừ khi trời thực sự mưa.
      Cô nghe nói mùa đông cũng cực đoan không kém. Cô cầu nguyện rằng cô sẽ không còn ở đây khi trận tuyết đầu tiên rơi. Một trong những người lính trong bệnh viện đã nói với cô rằng mặt đất đóng băng như một tảng đá, và gió đủ để làm bạn ù tai.
      “Thưa ngài,” người phụ nữ trẻ nói với một cái nhún gối nhanh, “phòng tắm của ngài đã sẵn sàng.”
      “Anh cần nó ngay bây giờ,” Cecilia nói, chạm nhẹ vào những ngón tay dính đầy mực của anh. Không cần phải nói rằng không ai ở Đầu Quỷ có thời gian hay thiên hướng làm khô mực bằng một cái bàn ủi nóng.
      “Một trong những điều làm cho người ta cảm thấy thoải mái khi ở nhà,” anh lẩm bẩm, liếc nhìn những ngón tay.
      Cô cong mày. “Có thật không? Đây là điều anh nhớ nhất? Một tờ báo được ủi kỹ?”
      Anh nhìn cô một chút, nhưng cô nghĩ anh thích khi cô trêu chọc anh. Anh không phải là loại đàn ông muốn được đối xử như một kẻ vô dụng, với những người đi nhón chân quanh anh và dè dặt những lời họ nói. Tuy nhiên, khi anh đặt tờ báo xuống và liếc về phía lối ra, Cecilia ngăn mình hỏi liệu anh có muốn giúp đỡ lên cầu thang không, thay vào đó đứng và im lặng đưa tay ra. Cô đã thấy những gì anh phải trả khi yêu cầu sự giúp đỡ của cô trong bệnh viện.
      Một số điều có thể được thực hiện tốt nhất mà không cần lời nói.
      Thật ra, cô rất biết ơn vì anh đã bỏ qua cô để chú tâm vào đọc tờ Công báo trong suốt bữa ăn của họ. Cô vẫn không yên tâm trước lời đề nghị giải thoát cô khỏi cuộc hôn nhân của họ. Cô chưa bao giờ - chưa bao giờ - mong đợi anh làm điều đó. Ngẫm lại, cô thấy mình thật may mắn khi đầu gối của cô đã bị khóa bên dưới. Cô vừa mới đứng đó với một đống bánh quy Hà Lan và bất ngờ anh đề nghị giải thoát cho cô.
      Như thể anh là người gài bẫy cô.
      Cô nên làm điều đó. Cô cố gắng nói dối bản thân và nói rằng cô sẽ làm điều đó ngoại trừ...
      Biểu cảm trên khuôn mặt anh.
      Anh không di chuyển một cơ bắp. Nhưng đó không phải là như thể anh bị đóng băng. Anh chỉ là...
      Cô ấy nghĩ rằng anh đang nín thở.
      Cô nghĩ rằng anh thậm chí có thể không nhận ra mình đang nín thở.
      Anh không muốn cô đi.
      Cecilia không biết tại sao cô lại chắc chắn về điều này; không có lý do gì để cô hiểu biểu cảm của anh, để có thể diễn giải những cảm xúc được giữ sâu kín và chặt chẽ sau đôi mắt sapphire của anh. Cô chỉ mới thực sự biết anh – mặt đối mặt với anh - trong một ngày.
      Cô không thể tưởng tượng được tại sao anh lại muốn cô ở lại, vì thực tế rằng anh cần một người chăm sóc và cô rất phù hợp, nhưng anh dường như muốn duy trì hôn nhân với cô.
      Sự trớ trêu cứ tăng dần tăng dần.
Nhưng, cô tự nhắc nhở mình, cô không thể mạo hiểm tiết lộ sự thật trước cuộc gặp của họ với Thiếu tá Wilkins. Cô có cảm giác rằng Đại úy Edward Rokesby là một người trung thực, và cô không biết liệu anh sẽ, hoặc thậm chí có thể, tự mình nói dối với cấp trên của mình. Anh có thể cảm thấy vinh dự khi được thông báo cho anh ta rằng anh muốn giúp đỡ Tiểu thư Cecilia Harcourt trong việc tìm kiếm anh trai cô, kể cả trong thực tế, anh không phải là chồng cô.
      Cecilia thậm chí không thể tưởng tượng được kết quả của cuộc trò chuyện đó.
      Không, nếu cô thú nhận sự gian trá của mình với Edward, thì đó phải là sau khi họ gặp ngài thiếu tá.
      Cô tự nhủ điều này là chấp nhận được.
      Cô nói với mình rất nhiều điều.
      Và rồi cô cố gắng không nghĩ về nó.
      “Những bậc cầu thang rất hẹp,” cô nói với Edward khi họ đến gần cầu thang, “và đi lên rất dốc.”
      Anh lầm bầm cảm ơn vì lời cảnh báo, và cô đỡ cánh tay anh, họ đi lên. Cô không thể tưởng tượng điều này đối với anh cảm giác như thế nào, quá phụ thuộc vào người khác. Cô chưa bao giờ thấy anh khỏe mạnh hoàn toàn, nhưng anh cao, có lẽ gần sáu feet, và vai anh trông như thể chúng sẽ rộng và khỏe khi anh có thêm một chút cơ bắp trên bộ xương.
      Đây không phải là một người đàn ông thường cần giúp đỡ để đi lên một cái cầu thang.
      “Chúng ta vừa đi xuống hành lang,” cô nói, nghiêng đầu sang trái khi họ đặt chân lên sàn nhà. “Phòng mười hai.”
      Anh gật đầu, và khi họ đến gần cửa phòng, cô buông tay anh ra và đưa chìa khóa cho anh. Nó không nhiều, nhưng đó là điều anh có thể làm được cho cô, và cô biết điều đó sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút, ngay cả khi anh không nhận ra tại sao.
      Nhưng sau đó, trong giây cuối cùng trước khi anh đưa chìa khóa vào ổ khóa, anh nói, “Đây là cơ hội cuối cùng của em.”
      “Em xin lỗi?”
      Chìa khóa bật trong ổ khóa, tiếng clic vang vọng trong hành lang.
      “Nếu em muốn hủy bỏ mối quan hệ của chúng ta,” anh nói với giọng không nao núng, “em phải nói với tôi ngay bây giờ.”
      Cecilia cố gắng nói điều gì đó, thực sự cô đã cố, nhưng trái tim cô đập mạnh về phía cổ họng, ngón tay và ngón chân của cô gần như cảm thấy như thể chúng đang bị co rút các dây thần kinh. Cô không nghĩ mình đã từng giật mình như vậy. Hay hoang mang.
      “Tôi sẽ nói điều này chỉ một lần duy nhất,” Edward nói, sự kiên định của anh trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn đang bùng phát trong cô. “Một khi em bước vào phòng, cuộc hôn nhân của chúng ta được coi là hoàn thành.”
      Tiếng cười lo lắng vang lên trong cổ họng cô. “Đừng ngớ ngẩn. Anh rất khó có thể tổn hại đến em trong chiều nay.” Sau đó, cô nhận ra rằng mình có thể đã xúc phạm đến sự tự trọng đàn ông của anh. “Er, ít nhất là trước khi anh tắm rửa.”
      “Em nên biết rằng không quan trọng khi tôi có đưa em vào giường hay không,” anh nói, ánh mắt anh thiêu đốt cô. “Một khi chúng ta vào phòng đó, như một cặp vợ chồng, em sẽ bị tổn hại.”
      “Anh có thể làm hại vợ anh à,” cô cố gắng nói đùa.
      Anh chửi thề, một từ duy nhất nổi lên trong tiếng gầm gừ thất vọng. Báng bổ hoàn toàn không phù hợp với tính cách, và đủ để khiến Cecilia giật mình lùi lại một bước.
      “Đây không có gì để làm sáng tỏ,” anh nói. Một lần nữa, anh dường như đang giữ mình một cách thận trọng, nhưng lần này anh bị phản bội bởi nhịp đập dữ dội trong cổ họng. “Tôi đang cho em cơ hội để rời đi.”
      Cô cảm thấy đầu mình run lên. “Nhưng tại sao?”
      Anh nhìn lên và xuống hành lang trước khi rít lên, “Bởi vì tôi đang bị tổn thương, chết tiệt.”
      Sẽ là một tiếng hét nếu họ không ở một nơi công cộng như vậy, Cecilia chắc chắn. Cường độ giọng nói của anh kéo dài trong tâm trí cô mãi mãi.
      Và nó đã làm tổn thương trái tim cô.
      “Không, Edward,” cô cố trấn an anh. “Anh không nên nghĩ như vậy. Anh là–“
      “Tôi đang thiếu một phần trong ký ức của mình,” anh chen vào.
      “Không. Không.” Đó là tất cả những gì cô có thể nói.
      Anh nắm lấy vai cô, ngón tay anh bấu vào da thịt cô. “Em cần phải hiểu điều này, Cecilia. Tôi không hoàn hảo.”
      Cô lắc đầu. Cô muốn nói với anh rằng anh là người hoàn hảo, và rằng cô là một kẻ lừa đảo. Và rằng cô rất xin lỗi vì đã lợi dụng tình trạng của anh.
      Cô sẽ không bao giờ có thể làm điều này với anh.
      Anh buông cô ra đột ngột. “Tôi không phải là người đàn ông mà em đã kết hôn.”
      “Có lẽ em cũng không phải là người phụ nữ mà anh đã kết hôn,” cô lầm bầm.
      Anh nhìn cô chằm chằm. Anh nhìn cô chằm chằm quá lâu đến nỗi da cô bắt đầu ngứa ran. “Nhưng em nghĩ...” cô thì thầm, chỉ nhận ra điều đó khi lời nói rời khỏi môi cô. “Em nghĩ anh có thể cần đến em.”
      “Chúa ơi, Cecilia, tôi không có ý đó.”
      Và rồi, ngay giữa hành lang, anh kéo cô vào vòng tay và hôn cô.
 
        Anh đã lên kế hoạch để làm điều đó. Vì Chúa, anh đã cố gắng làm điều đúng đắn. Nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt màu bọt biển đó, và khi cô thì thầm rằng anh cần cô...
      Điều duy nhất có thể khiến anh khó chịu hơn là nếu cô nói rằng cô cần anh.
      Anh không có sức mạnh. Anh không nâng nổi một hòn đá và thậm chí không thể tự mình bước lên cầu thang, nhưng ơn Chúa, anh vẫn có thể hôn vợ mình.
      “Edward,” cô thở hổn hển.
      Anh kéo cô qua cửa. “Chúng ta sẽ giữ lại cuộc hôn nhân này.”
      “Ôi Chúa ơi.”
Anh không biết ý của cô là gì, nhưng anh không nghĩ rằng anh quan tâm.
      Căn phòng nhỏ, với một chiếc giường chiếm gần một nửa sàn nhà, vì vậy không khó khăn gì để anh tìm đường đến mép nệm và ngồi xuống, kéo cô xuống cùng.
      “Edward, em – “
      “Shhh,” anh lên tiếng, ôm mặt cô trong tay. “Anh muốn ngắm em.”
      “Tại sao?”
      Anh mỉm cười. “Bởi vì em là của anh”
      Đôi môi cô tách ra thành hình ovan ngon lành, và anh lấy đó làm dấu hiệu và hôn cô lần nữa. Ban đầu cô không hôn trả, nhưng cô cũng không đẩy anh ra. Thay vào đó, anh có cảm giác rằng cô đang giữ mình rất yên, nín thở, chờ đợi xem khoảnh khắc đó có thật không.
      Và rồi, ngay khi anh nghĩ mình phải tự kéo mình ra, anh cảm thấy có một chuyển động nhỏ của môi cô, âm thanh giọng nói của cô qua da anh khi cô phát ra một tiếng rên nhỏ.
      “Cecilia,” anh thì thầm. Anh không biết mình đã làm gì trong vài tháng qua, nhưng anh có cảm giác đó không phải là điều đáng tự hào. Nó không thuần khiết, đáng yêu và mọi thứ anh nhìn thấy khi anh nhìn vào mắt cô.
      Khi anh hôn cô, anh đã nếm một lời hứa hẹn cứu rỗi.
      Anh lướt nhẹ lên miệng cô, khẽ như lời thì thầm. Nhưng điều đó chưa đủ, và khi cô thốt ra một chút ham muốn, anh cắn cô, răng anh cào nhẹ nhàng dọc theo làn da mềm mại của môi cô.
      Anh muốn làm điều này cả buổi chiều. Chỉ cần nằm cạnh cô trên giường và tôn thờ cô như nữ thần. Nó sẽ chỉ là một nụ hôn; anh hầu như không có khả năng làm gì hơn. Nhưng nó sẽ là một nụ hôn bất tận, mềm mại, chậm rãi và sâu lắng, từng cái vuốt ve tan chảy vào bên cạnh.
       Đó là mong muốn kỳ lạ mà không cần khẩn cấp. Anh quyết định bây giờ anh thích nó. Khi anh mạnh mẽ, khi anh một lần nữa cảm thấy là chính mình, anh sẽ làm tình với cô bằng từng mảnh tâm hồn anh, và anh biết đủ về bản thân mình và về cô rằng kinh nghiệm sẽ đưa anh đến bờ vực.
      Và sau đó đẩy anh xuống.
      “Em rất đẹp,” anh thì thầm, và sau đó, bởi vì dường như điều quan trọng là để cô biết anh đã nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong cô, anh nói, “và rất tốt.”
      Cô cứng người. Đó là chuyển động rất nhỏ, nhưng mọi giác quan của anh dường như hòa hợp với cô, anh sẽ biết điều đó nếu hơi thở của cô khác đi.
      “Chúng ta phải dừng lại,” cô nói, và mặc dù anh nghe thấy sự ân hận trong giọng nói của cô, anh không nghe thấy một sự thiếu quả quyết.
      Anh thở dài. Anh muốn cô. Anh cảm thấy điều đó bên trong như một luồng nhiệt đang lớn dần, nhưng anh không thể làm tình với cô trong trạng thái này, không được tắm rửa sạch sẽ, kiệt sức. Cô xứng đáng hơn nhiều, và thẳng thắn mà nói, anh cũng vậy.
      “Nước tắm của anh đang nguội đi đấy,” cô nói.
      Anh liếc qua bồn tắm. Nó không lớn, nhưng cũng tạm được, và anh biết rằng hơi nước bốc lên từ bề mặt sẽ không tồn tại lâu.
      “Em nên xuống dưới lầu,” cô nói, lúng túng bước đi. Chiếc váy cô đang mặc là một màu hồng mềm mại, bụi bặm, và bàn tay cô dường như tan chảy vào nó khi cô nắm chặt váy, vặn vẹo chất liệu giữa các ngón tay.
      Cô ấy trông rất xấu hổ, và anh không thể không thấy nó đáng yêu.
      “Em không nên cảm thấy xấu hổ,” anh nhắc nhở cô. “Anh là chồng của em.”
      “Còn chưa,” cô lầm bầm. “Chưa phải như vậy.”
      Anh cảm thấy một nụ cười dâng lên bên trong.
      “Em thực sự nên đi,” cô nói mà không thực sự bước một bước.
      Anh cười toe toét. “Đừng bỏ mặc anh với trách nhiệm của mình. Anh tin vào thời trung cổ, tắm cho một người chồng được coi là một nhiệm vụ quan trọng của người vợ.”
      Lúc đó hai mắt cô mở tròn xoe, và một niềm hạnh phúc ấm áp bắt đầu lan ra trong anh. Cô vừa thấy buồn cười vừa xấu hổ, nhưng anh thích điều đó hơn là khi cô giữ mình chống cự lại anh.
      “Anh có thể chết đuối, em biết đấy,” anh nói.
      “Ồ, làm ơn đi.”
      “Anh có thể đấy. Anh vô cùng mệt mỏi. Nếu anh ngủ gật trong bồn tắm thì sao?”
      Cô dừng lại, và trong vài giây, anh nghĩ cô thực sự có thể tin anh. “Anh không thể ngủ gật trong bồn tắm,” cô cuối cùng cũng nói.
      Anh thở dài đầy kịch tính, như muốn nói - Em làm sao biết được, nhưng anh thương hại cô và nói, “Hãy quay lại sau mười phút nữa.”
      “Chỉ có mười phút thôi à?”
      “Có phải đó là một nhận xét về mức độ bẩn thỉu của anh không?”
      “Đúng thế đấy,” cô nói khá đơn giản.
      Anh cười to. “Em rất thú vị, em có biết điều đó không, Cecilia Rokesby?”
      Cô lại đảo mắt lần nữa, đưa cho anh chiếc khăn đã được xếp ngay ngắn ở cuối giường.
      Anh giả vờ thở dài. “Anh sẽ nói đó là lý do tại sao anh kết hôn với em, nhưng cả hai chúng ta đều biết đó không phải là sự thật.”
      Cô quay lại nhìn anh, khuôn mặt kỳ quặc không chút biểu cảm. “Anh nói gì?”
      Anh nhún vai khi cởi áo khoác. “Anh rõ ràng là không nhớ tại sao anh lại cưới em.”
      “Oh. Em nghĩ anh muốn...”
      Anh nhìn cô với đôi lông mày nhướn lên.
      “Đừng bận tâm.”
      “Không, nói cho anh biết.”
      Nhưng mặt cô đã đỏ lên. “Ưm nghĩ có lẽ anh đang đề cập đến...”
      Anh chờ đợi. Cô không nói hết. “Nụ hôn?” anh thêm vào.
      Anh không nghĩ da cô có thể đạt đến màu sắc sẫm hơn được nữa. Anh bước hai bước thu ngắn khoảng cách giữa họ và chạm cằm cô với áp lực vừa đủ để đưa ánh mắt cô nhìn vào anh.
      “Nếu anh đã hôn em trước đám cưới của chúng ta,” anh nói nhẹ nhàng, “ngay bây giờ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa về sự lâu dài của cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Trán cô nhăn lại trong sự bối rối đáng yêu.
      Anh cọ môi vào môi cô rồi trượt lên má cô, “Nếu anh biết việc hôn em có ý nghĩa như thế nào, thì anh đã không cho phép quân đội cử anh đi.”
      “Anh chỉ nói vậy thôi,” cô nói, lời nói của cô lẩm bẩm gần tai anh.
      Anh quay lại với một nụ cười thích thú.
      “Anh sẽ không từ chối một đề nghị trực tiếp chứ,” cô nói.
      “Từ em à? Không bao giờ.”
      “Dừng lại,” cô nói, đập vào anh một cách tinh nghịch. “Anh biết, đó không phải ý em muốn nói.”
      Anh nắm lấy tay cô và buông một nụ hôn lịch sự lên đốt ngón tay cô. Chết tiệt nếu anh cảm thấy lãng mạn một cách lố bịch. “Anh đảm bảo với em, Phu nhân Rokesby, anh sẽ có thời gian cho một đêm tân hôn.”
      “Anh cần đi tắm.”
      “Ôi.”
      “Trừ khi anh thích tắm nước lạnh.”
      Anh bắt đầu nghĩ mình có thể cần nước lạnh. “Sắc bén đấy. Nhưng nếu anh có thể thêm một điều nữa vào cuộc trò chuyện...”
      “Tại sao em nghĩ em sẽ đỏ mặt như một con quái vật sau vài giây nữa nhỉ?”
      “Em cũng đang đỏ mặt rồi,” anh hớn hở nói với cô, “và anh chỉ đơn thuần là nói –“
      “Em xuống dưới lầu đây!” Cô kêu lên, giật mạnh cánh cửa.
      Edward cười rung từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân, ngay cả khi tất cả những gì còn lại để anh nhìn vào là bên trong cánh cửa phòng ngủ của anh.
      “Anh chỉ đơn thuần muốn nói,” anh nói to, niềm hạnh phúc của anh thấm đẫm trong từng từ ấm áp và màu sắc, “rằng nó sẽ thật ngoạn mục.”
      Sẽ thật ngoạn mục, anh nghĩ khi cởi hết quần áo trên người và hạ mình xuống bồn tắm.
      Ngay sau đó, anh chẳng có bất cứ điều gì để làm với nó nữa.
Cô Gái Với Niềm Tin Vợ Chồng Cô Gái Với Niềm Tin Vợ Chồng - Julia Quinn Cô Gái Với Niềm Tin Vợ Chồng