Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
4.
Abhilash Talkies
A
bhilash Talkies tự quảng cáo là rạp chiếu bóng bậc nhất ở Kerala, có màn ảnh chiếu phim loại 70mm. Từ nhà đi đến, bề ngoài của rạp thiết kế như một bản sao màn ảnh cong bằng xi măng. Trên nóc rạp đề chữ Abhilash Talkies bằng tiếng Anh và tiếng Malayalam, (chữ đắp bằng xi măng, nhiều đèn neon).
Nhà vệ sinh đề chữ NAM và NỮ. NỮ dành cho Ammu, Rahel và Baby Kochamma. NAM dành cho mình Estha, vì Chacko đã đi đặt phòng tại khách sạn Sea Queen.
- Con có đỡ không? - Ammu lo lắng hỏi.
Estha gật đầu.
Rahel theo Ammu và Baby Kochamma qua cánh cửa bằng foocmica mầu đỏ vào phòng NỮ, cánh cửa từ từ khép lại. Em quay lại, đôi dép bước qua sàn đá hoa và vẫy Estha (bằng cái lược) đang đứng một mình, đi đôi giầy nhọn mũi mầu be. Estha đứng đợi trong hành lang đá hoa bẩn thỉu, lẻ loi ngắm những tấm gương cho đến khi cánh cửa mầu đỏ che khuất cô em gái. Lúc đó, em mới quay người đi vào phòng NAM.
Trong phòng NỮ, Ammu bảo Rahel nên đứng thăng bằng trong không khí mà tè, vì bồn công cộng rất bẩn. Giống như Tiền vậy. Bạn không bao giờ biết những ai đã mó vào nó. Người hủi. Đồ tể. Thợ máy ôtô. (Mủ. Máu. Dầu m
Có lần, Maria Kochu dẫn em đến hàng thịt, Rahel đã thấy ông hàng thịt trả lại đồng 5 rupi mầu xanh, dính một miếng thịt đỏ hỏn bé xíu trên đó. Kochu Maria đưa ngón tay cái chùi miếng thịt đó đi. Nước thịt để lại một vết bẩn mầu đỏ. Bà ta nhét đồng tiền vào áo trong. Đồng tiền có mùi máu thịt.
Rahel quá thấp, không thể đứng thăng bằng trong không khí trên bồn được, nên Ammu và Baby Kochamma phải nhấc em lên, đôi chân em móc vào cánh tay họ. Trong đôi xăng đan Bata, những móng chân của em quặp vào. Em lơ lửng trên không, quần lót tụt xuống. Một lát chưa thấy gì, em ngước lên nhìn mẹ và bà trẻ, câu hỏi nghịch ngợm (bây giờ làm gì?) lóe lên trong mắt.
- Tè đi con - Ammu nói - Sssss…
Rahel cười khúc khích. Ammu cười khúc khích. Baby Kochamma cười khúc khích. Lúc tia nước tiểu vọt ra, họ điều chỉnh tư thế của em trong không khí. Rahel không hề ngượng nghịu. Em tè xong và Ammu lấy giấy vệ sinh.
- Đến cháu hay cô nào? - Baby Kochamma nói với Ammu.
- Đằng nào cũng thế- Ammu nói- Cô đi đi.
Rahel cầm túi cho bà. Baby Kochamma nâng tấm sari nhầu nát lên. Rahel chú ý thấy đôi chân của bà to tướng. (Nhiều năm sau, trong giờ lịch sử, em đọc to ở trường - Hoàng đế Babur có nước da mầu lúa mì và đôi bắp đùi như những cái cột - cảnh này lại hiện lên trước mắt em. Baby Kochamma đứng thăng bằng như một con chim lớn trên bồn xí công cộng. Những tĩnh mạch mầu xanh giống như những đồ len đan nổi cục, chạy lên phía trên cẳng chân trong mờ của bà. Đôi đầu gối béo tốt của bà gợn sóng. Trên đầu gối có lông.
Tội nghiệp đôi bàn chân bé nhỏ phải mang một khối như thế! Baby Kochamma đợi một lát. Đầu bà nhô ra phía trước. Nụ cười ngốc nghếch. Ngực áo nhấp nhô. Những quả dưa trong một chiếc áo choàng.
Rahel khoái tất cả chuyện này. Em đang giữ cái túi. Ai cũng phải tè trước mặt mọi người. Giống như bạn bè. Lúc đó cô bé chưa biết tình cảm đó quý giá đến chừng nào. Như bạn bè. Họ sẽ không bao giờ cùng nhau như thế lần nữa. Ammu, Baby Kochamma và em
Ammu đi rất khẽ. Chị đi vào thành bồn nên không nghe thấy. Tính khắc nghiệt của bố em đã lưu lại trong cặp mắt của em và trong mắt Ammu. Chị có những lúc đồng tiền xoáy sâu lúc mỉm cười và dường như không thể giận lâu hơn chuyện gì. Về chuyện Velutha hoặc chuyện nhổ nước bọt.
Đó là một Dấu hiệu Tốt lành.
Một mình Estha trong phòng NAM. Em quá thấp không thể tè vào máng tiểu được. Em cần Tầm cao. Em tìm cái kê cao lên, và đã tìm thấy trong góc phòng NAM. Một cái chổi bẩn thỉu. Một cái giẻ lau sàn mềm oặt, hai cái hộp sắt tây han rỉ rỗng không. Chúng có thể là những hộp đựng sản phẩm của Thiên đường Hoa quả dầm. Dứa khoanh ngâm xi rô. Hoặc dứa thái lát. Thanh danh của em được cứu vớt bằng những cái hộp hoen rỉ rỗng không của bà ngoại; Estha lôi những cái hộp đến trước máng. Em đứng lên trên. Giống như một người Đàn ông. Xong việc, Estha chuyển những cái hộp đến bồn rửa trước cái gương. Em rửa tay và vuốt tóc cho ướt. Em quá thấp mà cái lược của Ammu lại quá to, nên em vuốt tóc cho phồng lên thật cẩn thận. Em chải ra sau cho thật mượt, rồi nắn về phía trước và xoay sang một bên. Em bỏ lược vào túi, bước xuống khỏi mấy chiếc hộp và xếp chúng vào chỗ cùng với chổi, chai và giẻ lau. Em cúi chào cả lũ. Chúng thật xứng hợp với nhau. Cái chổi, những chiếc hộp, cái giẻ lau mềm oặt.
- Chào nhé - em nói và mỉm cười, vì khi đó em còn nhỏ, em có cảm tưởng phải nói “chào” khi cúi chào. Nghĩa là làm gì phải nói lên điều ấy. “Chào Estha”, chúng nói. Em cúi chào và nói: “Chào nhé”, còn chúng lại nhìn nhau mà phá lên cười, em thấy khó chịu.
Chỉ mình Estha là có hàm răng khấp khểnh.
Em đợi mẹ, em gái và bà trẻ của em ở bên ngoài. Lúc họ bước ra, Ammu nói:
- Tốt chứ, Esthapen?
Estha nói:
- Tốt ạ - và lắc lư đầu một cách thận trọng để giữ mái tóc bồng.
Tốt chứ? Tốt ạ. Em cất lược vào trong xắc của mẹ. Ammu bỗng lên tình thương mến với đứa con trai bé nhỏ của chị, cố chải chuốt và tỏ ra người lớn, đi giầy mũi nhọn mầu be, thực hiện một việc như người lớn vậy. Chị lùa những ngón tay trìu mến vào tóc con. Chị làm hỏng cả mái tóc chải bồng của Estha.
Người đưa chỗ tay cầm chiếc đèn pin Eveready nói đã bắt đầu từ lâu, phải nhanh nhanh lên. Họ vội vàng chạy lên những bậc mầu đỏ, trải thảm đỏ đã cũ. Cầu thang mầu đỏ, có những vết bẩn đỏ trong một góc cũng mầu đỏ. Người Đàn ông cầm Đèn pin bước đi sột soạt trong chiếc mundu, tay trái cuộn nếp gấp lại. Lúc anh ta bước lên, bắp chân anh ta rắn chắc dưới lớp da căng, giống như những quả đạn pháo có lông.
- Bắt đầu lâu rồi - anh ta nói.
Thế là họ mất đoạn đầu. Mất xem tấm màn nhung cuốn lên, những bóng đèn kết lại thành từng chùm mầu vàng. Nhạc nổi lên chầm chậm Chú voi con bước đi của Hatari. Hoặc Khúc quân hành của Đại tá Bogey.
Ammu cầm lấy tay Estha. Baby Kochamma bước nặng nề, nắm tay Rahel. Baby Kochamma bị những quả dưa kéo trĩu xuống, không chịu thừa nhận rằng bà muốn xem buổi này. Bà thích cảm giác là bà đi xem vì lợi ích của bọn trẻ. Trong trí bà vẫn giữ một ý niệm đâu ra đấy về Những Việc Bà Đã Làm vì Dân, và Những Việc Dân Không Làm cho Bà.
Bà thích màn dạo đầu của các tu nữ nhất, và mong họ không bỏ lỡ. Ammu giải thích cho Estha và Rahel rằng người ra luôn thích nhất những điều họ Đồng cảm.
Rahel cho rằng em Đồng cảm với Chistopher Plummer, người đã hành động như Đại úy Von Trapp. Chacko không Đồng cảm với ông ta chút nào và gọi ông ta là Đại úy Von Trapp Lòe bịp.
Rahel giống như một con muỗi thả lỏng. Bay. Tung tăng. Lên hai bậc. Xuống hai bậc. Lên một bậc. Em trèo được năm bậc thang đỏ trong khi Baby mới được một bậc.
Em tròn mắt nhìn chú lính thủy đum đum
Em sống trong một cái xe tải đum đum
Em mở cửa ra>
Rồi em ngã xuống sàn
Em tròn mắt nhìn chú lính thủy đum đum
Lên hai bậc. Xuống hai bậc. Lên một bậc. Nhẩy, nhẩy lon ton.
- Rahel - Ammu gọi - Con chưa thuộc bài của con, phải không?
Rahel thuộc chứ: Vui mừng đến phát khóc. Đum đum.
Họ đến hành lang Princess Circle. Họ đi qua Quầy giải khát, những chai nước cam đang đợi. Những chai nước chanh đang đợi. Nước cam quá ít cam. Nước chanh quá ít chanh. Sôcôla quá chẩy.
Người Đàn ông cầm Đèn pin mở cánh cửa Princess Circle nặng trịch vào một chỗ tối om, quạt máy kêu vù vù, tiếng nhai lạc lép bép. Sặc mùi hơi thở của người và mùi dầu bôi tóc. Mùi những tấm thảm cũ. Thật là một phép thuật, Tiếng Âm nhạc có mùi làm Rahel nhớ và lưu giữ mãi. Những thứ mùi cũng như âm nhạc đều giữ nhiều kỷ niệm. Em hít vào thật sâu, và giữ lại cho con cháu hậu thế.
Estha cầm những tấm vé. Một người Đàn ông bé nhỏ. Cậu ta sống trong một chiếc xe tải. Đum đum.
Người đàn ông chiếc đèn pin lên những chiếc vé mầu hồng. Hàng J. Số ghế 17, 18, 19, 20. Estha, Ammu, Rahel, Baby Kochamma. Họ len qua những người bực tức thu chân lại nhường chỗ. Ghế ngồi phải kéo xuống. Baby Kochamma giữ ghế cho Rahel trèo lên. Em không đủ nặng, nên chiếc ghế gập lại, cuộn em vào giữa như nhồi miếng sandwich, và em xem qua khe hai đầu gối. Hai đầu gối và một cái đuôi tóc. Estha chững chạc hơn, ngồi lên mép ghế.
Bóng những chiếc quạt máy in lên những mép màn ảnh, chỗ không có hình.
Đèn pin tắt. Thế giới đang diễn ra trên màn ảnh.
Máy quay lia trên bầu trời nước Áo xanh biếc (mầu chiếc ôtô), những tiếng chuônghà thờ trong trẻo và buồn bã.
Phía dưới, trên mặt đất, trong sân một tu viện, những viên sỏi sáng bóng. Các tu nữ đi qua sân. Giống những điếu xì gà chậm rãi. Những tu nữ lặng lẽ, im lặng xúm quanh Mẹ Nhất, người không bao giờ đọc thư của họ. Họ túm tụm như những con kiến bâu quanh một mẩu bánh ngọt. Những điếu xì gà quanh một điếu Xì gà Nữ Hoàng. Đầu gối họ không có lông. Trong áo họ không có dưa. Và hơi thở họ thơm mùi bạc hà. Họ đang phàn nàn với Mẹ Nhất. Những lời hát than phiền ngọt ngào. Về Julie Andrews vẫn đang ở trên đồi, đang hát Những ngọn đồi đang sống cùng Tiếng Âm nhạc, và lại về muộn sau mọi người lần nữa.
Cô ấy trèo lên cây và cọ đầu gối
các nữ tu sĩ mách theo nhạc.
Áo váy cô ấy rách toạc
Cô ấy nhẩy van trên đường đến lễ Met
Và huýt sáo trên cầu thang…
Nhiều người trong đám khán giả quay đầu lại.
- Suỵt! - Họ nói.
Sh! Sh! Sh!
Và cô ấy uốn quăn tóc
Bên dưới tấm khăn trùm!
Có một giọng hát bên ngoài hình ảnh. Một giọng hát trong trẻo, xuyên qua tiếng quạt quay vù vù, tiếng ăn lạc lép bép trong bóng tối. Trong đám khán giả có một tu nữ. Những mái đầu quay tròn giống như những cái nắp chai. Những cái gáy đầy tóc đen biến thành những bộ mặt có miệng và ria mép. Những cái miệng nhe ra đầy răng giống như những con cá nhám. Nhiều người trong số họ. Giống những cái răng cưa trên một tấm
- Xì xì xì! - Họ đều nói.
Estha đang hát. Một nữ tu với một mái tóc bồng. Một Tu nữ Elvis Presley. Em không thể nín được.
- Đuổi nó ra khỏi đây! - Khán giả nói lúc họ phát hiện ra em.
Im miệng hoặc ra ngoài. Ra ngoài hoặc im miệng.
Khán giả là một Người Sang trọng. Estha là kẻ hèn yếu, với những chiếc vé.
- Estha, vì Chúa, im ngay! - Ammu thì thào gay gắt.
Vì thế Estha im. Những cái miệng và ria mép quay đi. Nhưng lúc đó, bài hát trở lại, và Estha không thể nhịn hát.
- Mẹ, con có thể ra ngoài và hát bài ấy được không? - Estha nói (trước khi Ammu bợp tai em) - Sau bài hát con sẽ quay lại.
- Nhưng đừng có mong mẹ đưa con đi xem lần nữa đấy - Ammu nói - Con làm tất cả chúng ta phát ngượng.
Nhưng Estha không thể dừng được. Em đứng dậy đi ra. Qua Ammu đang cáu. Qua Rahel đang chăm chú xem qua khe đầu gối. Qua Baby Kochamma. Qua khán giả phải thu chân lại. Để nhường đường. Trên cửa có chữ mầu đỏ Lối Ra bật đèn đỏ. Estha đã ra.
Trong hành lang, nước cam đang đợi. Nước chanh đang đợi. Sôcôla chẩy đang đợi. Những chiếc ghế dài bọc da mầu xanh đang đợi. Những tấm quảng cáo Đến ngay! cũng đang đợi.
Một mình Estha ngồi trên chiếc ghế dài mầu xanh trong hành lang Princess Circle của rạp Abhilash Talkies và hát. Hát bằng giọng của một tu nữ, trong như nước.
Nhưng làm thế nào anh giữ được cô ấy ở lại?
Và lắng nghe những điều nh nói?
Người đàn ông sau quầy giải khát đang ngủ trên một dãy ghế đợi giờ giải lao, choàng thức dậy. Đôi mắt đầy rử của gã nhìn Estha đi đôi giầy mũi nhọn mầu be. Mái tóc chải bồng bị vò hỏng. Người đàn ông lau mặt quầy đá hóa bằng một cái giẻ cáu bẩn. Và gã đợi. Gã đợi nên mới lau. Gã lau để đợi.
Và gã ngắm Estha hát.
Làm sao anh có thể giữ được song trùm lên cát?
Ôi, anh sẽ giải quyết chuyện Maree ra sao… ao?
Estha hát.
- Này! - Gã Nước cam Nước chanh nói - Này, đang giờ nghỉ của tôi. Tôi phải dậy sớm để làm việc. Tôi không thể để cậu hát những bài hát tiếng Anh ở đây được. Thôi đi cho - Chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng của gã gần như khuất dưới lớp lông tay loăn xoăn. Cái dây chuyền vàng hầu như bị lấp dưới lớp lông ngực dầy rậm. Chiếc sơ mi trắng của gã không có khuy, nặc mùi cái bụng. Trông gã như một con gấu đeo trang sức đang hằm hè. Đằng sau gã là những tấm gương để khách soi lúc mua đồ uống và món ăn. Sửa lại máu tóc bồng, nắn lại búi tóc. Những chiếc gương đang chằm chằm nhìn Estha.
- Tôi có thể gửi đơn kiện cậu - người đó nói với Estha - Cậu thích thế không? Một Đơn kiện?
Estha ngừng hát và đứng dậy trở vào trong.
- Này tôi bảo - gã Nước cam Nước chanh nói - cậu đã làm thôi thức giấc, đã làm phiền tôi, ít nhất cậu cũng lại uống cho tôi cốc nước chứ. Ít ra cậu có thể làm thế.
Gã có bộ mặt râu ria không buồn cạo, cằm xị. Hàm răng gã giống như những phím piano mầu vàng, đang ngắm nhìn chú bé Elvis Xương xẩu.
- Không ạ, xin cảm ơn - Elvis nói lễ phép - Cả nhà đang đợi cháu. Và cháu hết tiền tiêu vặt rồi ạ.
- Tiền tiêu vặt? ã Nước cam Nước chanh nói, những cái răng vẫn đang ngắm nhìn - Lúc nãy thì hát tiếng Anh, bây giờ lại Tiền tiêu vặt! Cậu sống ở đâu thế? Trên cung trăng à?
Estha quay người định đi.
- Khoan đã! - Người bán Nước chanh Nước cam nói gay gắt - Khoan đã nào! - gã nói nhẹ nhàng hơn - Tôi định hỏi cậu một câu.
Những chiếc răng mầu vàng của gã thật dễ làm chú ý. Chúng nhìn chúng mỉm cười, chúng hát, chúng có mùi, chúng chuyển động. Chúng thôi miên.
- Tôi hỏi là cậu sống ở đâu - gã nói, chăng một cái bẫy mầu đất bẩn thỉu.
- Ayemenem - Estha nói - Cháu ở Ayemenem. Bà ngoại cháu có Thiên đường Hoa quả chế biến. Bà cháu là người góp vốn ẩn danh.
- Bây giờ bà ấy còn làm không? - Gã Nước chanh Nước cam nói - Và ai ẩn cùng bà ấy? - Gã cười, cái cười thật dâm ô mà Estha không thể hiểu nổi - Thôi không sao. Cậu không hiểu đâu. Lại đây mà uống nước - gã nói - Uống miễn phí mà. Lại đây. Lại đây và kể cho tôi nghe về bà cậu nào.
Estha đi đến. Những cái răng vàng lôi kéo em.
- Lại đây. Đến sau quầy này - Gã Nước chanh Nước cam nói. Gã hạ giọng, thì thào - Bí mật, vì không được phép uống trước giờ giải lao. Đấy là Nội quy Nhà hát. - Một pháp lệnh - gã nói thêm sau một lát ngừng.
Estha đến sau Quầy giải khát để uống miễn phí. Em thấy ba cái ghế đẩu cao xếp một hàng thành chỗ ngủ cho gã. Mặt gỗ bóng lên vì gã ngồi.
- Bây giờ cậu vui lòng cầm cái này hộ tôi - gã kéo tay Estha qua chiếc dhoti bằng mútxơlin trắng mềm của gã.
- Tôi sẽ lấy nước cho cậu. Nước cam nhé? Hay nước chanh?
Estha buộc phải làm thế.
- NNước chanh? - Người đàn ông nói - Nước cam chanh?
- Xin ông nước chanh - Estha nói lễ phép.
Gã lấy một chai nước và một cuộng rơm.
Bàn tay gã bóp chặt trên tay Estha. Móng tay của gã dài như của phụ nữ. Gã đưa tay Estha lên và xuống. Lúc đầu còn chậm. Sau nhanh dần.
Những phím piano đang nhìn.
- Thế bà cậu vẫn điều hành nhà máy à? - Gã Nước cam Nước chanh nói - Nhà máy gì vậy?
- Nhiều loại sản phẩm lắm - Estha vừa nói vừa không nhìn, cọng rơm ngậm trong miệng - Nước quả ép, quả dầm, mứt dẻo, bột cà ri. Dứa thái lát.
- Tốt - Gã Nước cam Nước chanh nói - Tuyệt vời.
Bày tay gã càng bóp chặt tay Estha hơn. Chặt và đẫm mồ hôi. Và nhanh hơn nữa.
Nhanh nhanh nữa lên.
Không lúc nào được nghỉ
Cho đến khi càng nhanh hơn nữa
Và nhanh nữa lên
Nước chanh ngọt dâng lên trong cuộng rơm đẫm nước (gần như bay mùi vì nước bọt và sợ hãi). Estha thổi bong bóng vào chai qua cuộng rơm. Em không thể hút được nước chanh vì những bong bóng nước chanh ngọt, quánh. Trong đầu em đang lên danh mục những sảm phẩm của bà em.
QUẢ DẦM NƯỚC QUẢ ÉP MỨT DẺ
XOÀI CAM CHUỐI
ỚT XANH NHO QUẢ HỖN HỢP
MƯỚP ĐẮNG DỨA MỨT BƯỞI
TỎI XOÀI
CHANH MUỐI
Nước chanh lạnh và ngọt.
Người đàn ông lau bàn tay kia của Estha bằng chiếc khăn lau nhớp nhúa.
- Bây giờ uống hết đi - gã nói, và trìu mến bẹo vào mông Estha. Những quả mận chật căng trong ống dẫn nước. Đôi giầy nhọn mũi mầu be - Cậu không nên để thừa - gã nói. Hãy nghĩ đến những người nghèo chẳng có gì mà ăn, uống. Cậu là một đứa bé giầu có, có tiền tiêu vặt và được thừa hưởng cả cái nhà máy của bà ngoại. Cậu nên cảm ơn Chúa vì cậu chẳng phải lo lắng gì. Nào uống hết đi.
Và thế là, đằng sau quầy giải khát, trong hành lang Princess Circle của Abhilash Talkies, trong cái rạp đầu tiên có màn ảnh cong chiếu phim 70mm của Kerala, Esthapen Yako đầy sợ hãi uống hết chai nước miễn phí, thứ nước chanh ưa thích, sủi ga. Thứ nước chanh quá lạnh. Quá ngọt. Hơi ga xộc lên mũi em. Em sẽ được cho một chai nữa (miễn phí, sợ đến sủi ga). Nhưng em không biết điều đó. Em giữ Bàn tay Kia nhớp nhúa cách xa người.
Không được sờ vào bất cứ thứ gì.
Lúc Estha uống xong, gã Nước cam Nước chanh nói:
- Xong rồi à? Thằng bé ngoan
Gã cầm chiếc chai rỗng và cuộng rơm đã hả hơi, rồi bảo Estha vào với Tiếng Âm nhạc.
Trở vào bên trong nặc mùi dầu chải tóc, Estha giữ Bàn tay Kia một cách cẩn thận (giơ lên, cứ như em đang cầm một quả cam tưởng tượng). Em len qua Khán giả (chân họ lại thu vào nhường chỗ), qua Baby Kochamma, qua Rahel (vẫn bị lật ra sau), qua Ammu (vẫn còn bực mình). Estha ngồi xuống, vẫn giữ quả cam nhớp nháp.
Và Đại úy Von Trapp Lòe bịp. Christopher Plummer. Ngạo mạn. Lòng dạ sắt đá. Cái miệng như một khe hở. Và một cái còi cảnh sát bằng thép. Một viên đại úy với bẩy đứa con. Những đứa con sạch sẽ như một gói kẹo bạc hà. Ông giả vờ như không yêu chúng, nhưng thực ra rất yêu. Ông yêu các con. Ông yêu cô ta (Julie Andrews), cô ta yêu ông, họ yêu lũ trẻ, bọn trẻ yêu họ. Tất cả bọn họ yêu nhau. Chúng là những đứa trẻ da trắng, tinh tươm, giường ngủ của chúng mềm mại, trải đệm lông chim.
Chúng sống trong một ngôi nhà có hồ, có vườn và một cầu thang rộng rãi, cửa ra vào và cửa sổ trắng tinh, rèm cửa đầy những bông hoa.
Những đứa trẻ da trắng sạch sẽ, nhưng ngay những đứa lớn cũng sợ sấm. Để chúng đỡ sợ, Julie Andrews xếp tất cả vào trong chiếc giường gọn gàng của cô, rồi hát cho chúng nghe một bài hát hay về một số thứ cô thích. Đây là vài thứ cô ưa:
1/ Những cô gái mặc đồ trắng, thắt lưng xatanh xanh.
2/ Những con ngỗng trời bay, ánh trăng trên đôi cánh.
3/ Những cái chuông cửa và chuông trên xe trượt tuyết, món cốt lết bê và mì sợi.
4/ Vân vân.
Lúc đó, trong đầu một trong hai đứa trẻ sinh đôi giữa đám khán giả của Abhilash Talkies nẩy ra một số câu hỏi cần giải đáp, ví dụ:
a/ Đại úy Von Trapp lòe bịp có rung đùi không?
Ông ta.
b/ Đại úy Von Trapp có nhổ nước bọt không?
Hầu như ông ta không nhổ
c/ Ông ta có ăn ngấu nghiến không?
Ông ta không thế.
Ôi Đại úy Von Trapp, đại úy Von Trapp, liệu ông có thể yêu cậu bé cầm quả cam trong phòng khán giả nặng mùi này không?
Còn em gái cậu ấy nữa? Tóc nó buộc túm lên bằng cái dây Tình yêu - ở - Tokyo? Ông có thể yêu cả nó không?
Đại úy Von Trapp cũng có những câu hỏi của riêng ông ta.
a/ Chúng có phải là những đứa trẻ da trắng sạch sẽ không?
Không. (Nhưng Sophie Mol thì có)
b/ Chúng có nhổ nước bọt không?
Có. (Nhưng Sophie Mol thì không).
c/ Chúng có rung đùi không? Như các nhân viên?
Có. (Nhưng Sophie Mol thì không).
- Thế thì tôi rất tiếc - Đại úy Von Trapp nói - Tôi không thể yêu chúng được. Tôi không thể là Baba của chúng. Ô không.
Đại úy Von Trapp không thể.
Estha vùi đầu vào trong lòng.
- Có việc gì thế? - Ammu nói - Nếu con lại dỗi, mẹ sẽ đưon về thẳng nhà. Ngồi xuống. Và xem đi. Con đến đây để xem kia mà.
Uống hết chai nước.
Xem phim.
Nghĩ đến những người nghèo khổ.
Một đứa trẻ giầu, có tiền tiêu vặt. Không phải lo lắng.
Estha ngồi xuống và xem. Bụng em nặng trịch. Em có cảm giác bập bềnh, cây xanh lăn tăn, nhạt thếch, lổn nhổn, tảo biển, bông bềnh.
- Ammu? - em gọi.
- Gì thế? - Tiếng gì thế cáu khỉnh, càu nhàu.
- Con muốn nôn - Estha nói.
- Con buồn nôn hay con muốn nôn? - Giọng Ammu đượm vẻ lo lắng.
- Con không biết.
- Mẹ con ta ra ngoài thử xem nhé? - Ammu nói - Có khi con sẽ thấy khá hơn.
- Vâng ạ - Estha nói.
Được không? Vâng ạ.
- Đi đâu đấy? - Baby Kochamma muốn biết.
- Estha muốn ra và buồn nôn - Ammu nói.
- Anh đi đâu đấy? - Rahel hỏi.
- Anh thấy buồn nôn - Estha nói.
- Con có thể ra và xem
- Không - Ammu nói.
Lại đi qua Khán giả (họ lại thu chân về). Lần cuối cùng để hát. Lần này để thử và nôn. Đi qua Lối ra. Ra đến hành lang đá hoa, gã Nước chanh Nước cam đang ăn một cái kẹo. Má gã phồng lên vì cái kẹo chuyển động. Gã tạo nên những âm thanh nhỏ, ùng ục giống như nước tháo từ bồn ra.
Trên quầy có giấy bọc kẹo Parry mầu xanh. Kẹo cũng miễn phí với người này. Gã có một loạt kẹo trong các lọ mờ mờ. Gã lau mặt trong quầy bằng giẻ mầu đất cầm trong bàn tay lông lá đen đồng hồ. Lúc nhìn thấy người phụ nữ rạng rỡ, đôi bờ vai mịn màng và chú bé, một bóng đen lướt qua mặt gã. Rồi gã mỉm một nụ cười của chiếc piano xách tay.
- Cháu sao thế? - Gã Nước cam Nước chanh hỏi Ammu.
- Cocca - Cola Fanta? Kem Rosemilk?
- Không. Không phải cho tôi đâu. Cảm ơn - Ammu nói. Người phụ nữ rạng rỡ, lúm đồng tiền xoáy sâu.
- Đây - gã Đàn ông nói, vốc một nắm kẹo như một chiêu đãi viên hàng không hào phóng - Chỗ này cho cháu bé nhà chị.
- Không, xin cảm ơn - Estha nói, nhìn Ammu.
- Con cầm lấy, Estha - Đừng thô lỗ thế.
Estha cầm kẹo.
- Nói cảm ơn đi - Ammu nhắc.
- Cảm ơn - Estha nói.
- Không dám - gã Nước cam Nước chanh nói bằng tiếng Anh.
- Thế đấy! - Gã nói - Chú bé nói các vị ở Ayemenem?
- Vâng - Ammu đá
- Tôi hay đến đấy - gã Nước cam Nước chanh nói - Vợ tôi là người Ayemenem. Tôi biết chỗ nhà máy của các vị. Thiên đường Hoa quả dầm phải không? Cậu ấy kể với tôi. Con trai của chị đấy.
Gã biết tìm ra Estha ở đâu. Đó là điều gã cố nói. Thật là một lời đe dọa.
Ammu nhìn đôi mắt sáng rực như lên cơn sốt của con trai.
- Chúng tôi phải đi thôi - chị nói - Không được sốt đấy nhé. Ngày mai em họ của chúng đến - chị giải thích với Bác. Rồi sau đó nói thêm - Từ London.
- Từ London? - Một vẻ kính trọng mới lấp lánh trong mắt Bác. Kính trọng một gia đình có những mối quan hệ ở London.
- Estha, con ở đây với bác. Mẹ đón Baby Kochamma và Rahel - Ammu nói.
- Chị cứ đi đi - Lại đây, ngồi với tôi trên chiếc ghế cao này.
- Không, Ammu! Không, Ammu! Không! Con muốn đi với mẹ cơ!
Ammu sửng sốt vì tiếng gào chói tai bất thường của đứa con trai vốn lặng lẽ, nên xin lỗi bác Nước cam nước chanh.
- Cháu nó thường không như thế đâu. Ta đi nào, Esthapen.
Lại vào bên trong đầy mùi. Bóng những chiếc quạt máy. Những cái gáy. Những cái cổ. Những cổ áo. Những mái tóc. Những búi tóc. Những cái đuôi sam. Những túm tóc đuôi ngựa.
Một túm tóc buộc dây Tình yêu - ở - Tokyo. Một cô bé và một nguyên nữ tu sĩ.
Bẩy đứa con thơm mùi bạc hà của Đại úy Von Trapp, tắm bằng nước bạc hà, đứng thành một hàng cây bạc hà, tóc chải lật ra sau, hát bằng những giọng bạc hà ngoan ngoãn với người phụ nữ mà Đại úy sắp c làm vợ. Một nữ Hầu tước tóc vàng hoe và sáng rực như một viên kim cương.
Những ngọn đồi sống động
vì những âm thanh
- Chúng ta phải đi thôi - Ammu nói với Baby Kochamma và Rahel.
- Nhưng, mẹ ơi! - Rahel nói - Sự kiện chính chưa xẩy ra mà! Ông ấy còn chưa hôn cô ấy mà! Ông ấy chưa xé toác lá cờ của Hitler mà! Họ chưa bị Người đưa thư Rolf phản bội mà!
- Estha bị ốm - Ammu nói - Về thôi!
- Bọn lính Quốc xã chưa đến mà!
- Đi thôi! - Ammu nói - Đứng dậy!
- Họ còn chưa hát “Mãi tít trên đồi cao có một người chăn dê lẻ loi” mà!
- Estha phải khỏe để đón Sophie Mol, phải không? - Baby Kochamma nói.
- Anh ấy không cần - Rahel nói, nhưng gần như một mình.
- Cháu nói gì thế? - Baby Kochamma nói, thái độ gần như thụ động.
- Không có gì ạ - Rahel nói.
- Bà nghe thấy cháu mà - Baby Kochamma nói.
Bên ngoài, ông Bác đã sắp xếp lại những cái lọ lờ mờ. Gã đang lau những vệt nước tròn tròn họ đã để lại trên mặt quầy bằng cái giẻ mầu đất. Chuẩn bị cho giờ Giải lao. Gã là một Bác Nước cam Nước chanh sạch sẽ. Gã có một tấm lòng của một chiêu đãi viên hàng không giả dối trong thân xác một con gấ
- Sắp đi chứ? - Gã hỏi.
- Vâng - Ammu nói - Chúng tôi có thể gọi taxi ở chỗ nào?
- Ngoài cổng, trên đường, bên tay trái - gã vừa nói vừa nhìn Rahel - Chị chưa nói với tôi là chị còn có một cô con gái - Rồi lấy một vốc kẹo nữa - Này cô bé, của cháu đây.
- Lấy của anh này! - Estha vội nói, không muốn cô em gái đến gần gã đàn ông.
Nhưng Rahel đã dợm bước đến chỗ gã. Lúc đến gần gã, gã mỉm cười với em như một cái đàn piano xách tay mỉm cười, một cái nhìn chằm chặp như ghìm chặt lấy em, làm em do dự. Một cái gì đó ghê tởm nhất mà em chưa từng nhìn thấy. Em quay người, nhìn Estha.
Em quay lưng đi khỏi người đàn ông lông lá.
Estha giúi nắm kẹo Parry vào tay em, em còn cảm thấy những ngón tay nóng hổi như lên cơn sốt, đầu ngón lạnh toát như người chết của anh trai.
- Tạm biệt, cậu bé - bác nói với Estha - Lúc nào đó tôi sẽ đến Ayemenem thăm cậu.
Rồi, lại những bậc thang đỏ lần nữa. Lần này Rahel đi tụt lại sau. Chậm chạp. Không, tôi không muốn đi. Một tấn gạch đè nặng trĩu.
- Hắn ngọt ngào quá, cái người bán Nước cam Nước chanh ấy - Ammu nói.
- Xì xì! - Baby Kochamma nói.
- Hắn không có vẻ thế, nhưng ngọt ngào với Estha đến mức ngạc nhiên - Ammu nói.
- Thế sao mẹ không lấy ông ấy đi? - Rahel nói hờn dỗi.
Thời gian ngừng lại trên cầu thang đỏ. Estha dừng lại. Baby Kochamma
- Rahel - Ammu nói.
Rahel cứng cả người. Em tiếc đến tuyệt vọng câu trót nói ra. Em không biết những lời ấy từ đâu đến. Em không biết chúng đã có sẵn trong người em.
Nhưng lúc này buột nói ra rồi, và không lấy lại được nữa. Chúng cứ vẩn vơ trên cầu thang mầu đỏ, như những nhân viên trong một văn phòng Chính phủ. Một số người đứng, một số ngồi rung đùi.
- Estha - Ammu nói - Con có hiểu điều con vừa làm không?
Cặp mắt sợ hãi và một túm tóc ngoái nhìn Ammu.
- Thôi được rồi. Con đừng sợ - Ammu nói - Con trả lời mẹ xem.
- Gì cơ ạ? - Rahel đáp, giọng lí nhí.
- Con có hiểu việc con vừa làm không? - Ammu nói.
Cặp mắt sợ hãi và túm tóc ngoảnh nhìn Ammu.
- Con có biết khi con xúc phạm người khác thì sẽ ra sao không? - Ammu nói - Khi con xúc phạm người khác, họ sẽ bớt yêu con. Đó là vì những lời thiếu cẩn trọng. Chúng làm cho người ta bớt yêu quý con.
Một con ngài lạnh lẽo, túm lông trên lưng dầy đặc nhẹ nhàng đậu xuống trái tim Rahel. Cái chân giá buốt của nó chạm tới chỗ nào, em như thấy một con ngỗng kêu quàng quạc. Sáu con ngỗng đỗ xuống trái tim bất cẩn của em.
Mẹ Ammu sẽ bớt yêu em đi một ít.
Và rồi ở ngoài cổng, trên đường, bên tay trái. Xe taxi đỗ lại. Một người mẹ bị tổn thương, một nguyên tu nữ, một đứa trẻ nóng nảy và một đứa hờ hững. Sáu con ngỗng kêu quang quác và một con ngài.
Chiếc taxi đầy mùi giấc ngủ. Những bộ quần áo cũ cuộn tròn. Những chiếc khăn mặt ướt. Mùi nách. Vì xét cho cùng, đây là nhà của người lái xe. Anh ta sống trong xe. Đó là nơi duy nhất để anh ta tích lũy các thứ mùi của mình. Ghế ngồi mòn xơ. Rách toạc. Một miếng giẻ bằng vải bông mầu vàng bẩn thỉu, đẫm nước và run rẩy ở ghế sau giống như một người bị bệnh sốt vàng da nặng. Người lái xe nhanh nhẹn như một con chồn thuộc bộ gặm nhấm. Anh ta có một cái mũi khoằm như người La mã và bộ ria mép như Richard. Anh ta nhỏ người đến mức nhìn đường qua tay lái. Len giữa dòng xe cộ, trông cứ như một taxi có khách mà không lái xe. Anh ta lái nhanh, hung hăng, lao như tên vào những khoảng không, chen bật các xe khác ra khỏi làn. Tăng tốc ở ngã tư. Chồm lên nhanh nhẹn.
- Sao anh không dùng một cái đệm hay gối hoặc một thứ gì khác? - Baby Kochamma gợi ý, giọng thân thiện - Anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
- Sao bà không nghĩ đến việc của mình đi, bà chị? - Người lái xe trả lời, giọng không hòa nhã lắm.
Đi qua khoảng tối đen như mực, Estha thò đầu ra ngoài cửa xe. Em có thể nếm được ngọn gió britzơ nóng, mằn mặn trong miệng. Em cảm thấy tóc mình bay tung. Em biết nếu mẹ em khám phá ra việc em đã làm với Gã Nước cam Nước chanh, mẹ cũng sẽ bớt yêu em. Bớt đi nhiều lắm. Em cảm thấy xấu hổ, cồn cào cả ruột gan. Em khao khát có một dòng sông. Vì nước sẽ giúp ích rất nhiều.
Màn đêm đầy ánh đèn neon nhấp nháy lướt qua bên cửa xe. Trong chiếc taxi nóng và im lặng. Baby Kochamma trông đỏ hồng và vui vẻ. Bà không thích là nguyên nhân gây nên cảm giác ốm yếu. Mỗi lúc có con chó lạc trên đường, người lái xe ra sức giết chết.
Con ngài đậu trên trái tim Rahel cứ xoải rộng đôi cánh nhung, và cảm giác lạnh buốt bò vào đến tận xương.
Trong bãi đỗ của khách sạn Sea Queen, chiếc Plymouth mầu xanh da trời đang chuyện gẫu với các xe khác, nhỏ hơn. Slip slip snut snat. Một bà to béo giữa một đám các bà bé nhỏ.
- Phòng 313 và 327 - người tiếp tân nói - Không có điều hòa nhiệt độ. Có hai giường. Thang máy đóng cửa vì sửa chữa.
Người phục vụ đưa họ đi té ra chẳng phải là một cậu bé, cũng không phải là một cái chuông[9]. Ông ta có đôi mắt mờ, chiếc áo ngoài mầu hạt dẻ đã sờn, mất hai chiếc khuy. Áo lót mầu xám của ông ta lộ ra. Ông ta đội một cái mũ ngớ ngẩn, lệch sang một bên, cái dây mũ lún sâu vào chiếc cằm xệ. Có vẻ như chẳng cần phải bắt một ông già đội mũ lệch như thế, vì tuổi tác như treo trên cái cằm của ông.
Thế là lại phải trèo lên các bậc thang mầu đỏ. Cũng tấm thảm đỏ trong rạp chiếu bóng theo họ về đây. Tấm thảm biết bay như phép ma.
Chacko đang ở trong phòng. Đang ăn uống thỏa thuê. Gà rán, khoai tây rán, ngô đường và xúp gà, hai cái bánh paratha, kem vani phủ sôcôla. Một âu nước xốt. Chacko thường nói hoài bão của anh ta là được chết vì ăn quá nhiều. Mammachi thì nói đó là dấu hiệu khẳng định sự bất hạnh bị kìm nén. Chacko cãi chẳng phải như thế. Đó là háu ăn mà thôi.
Chacko bối rối thấy mọi người về sớm thế, nhưng giả vờ như không. Anh ta vẫn ăn.
Kế hoạch lúc đầu là Estha ngủ với Chacko, Rahel ngủ với Ammu và Babby Kochamma, nhưng bây giờ Estha không khỏe và Tình yêu thương đã bị phân chia lại (Ammu bớt yêu Rahel rồi), Rahel phải ngủ cùng Chacko, còn Estha và Baby Kochamma.
Ammu lấy bộ pyjamas và bàn chải răng của Rahel trong vali và đặt lên giường.
- Đây - Ammu nói.
Hai tiếng cách đóng vali lại.
Cách. Và cách.
- Mẹ - Rahel nói - Con sẽ bị phạt nhịn bữa tối chứ ạ?
Em rất nhạy cảm với việc đổi lấy chuyện trừng phạt. Không ăn tối để đổi lấy tình yêu thương của Ammu như trước kia.
- Tùy con - Ammu nói - Nhưng mẹ khuyên con nên ăn. Nếu con muốn chóng lớn, thì phải ăn. Con có thể ăn một ít thịt gà với bác Chacko.
- Có thể có và có thể không - Chacko nói.
- Nhưng còn chuyện phạt con? - Rahel nói - Mẹ không phạt con à!
- Có những việc tự nó đã là trừng phạt - Baby Kochamma nói. Dường như bà đang giảng giải những điều mà Rachel không thể hiểu nổi.
Có những điều tự nó đã là trừng phạt. Giống như phòng ngủ có xây sẵn tủ áo. Người ta sẽ biết rõ hơn mọi sự trừng phạt. Chúng sẽ đến với các kích cỡ khác nhau. Một số việc trừng phạt lớn đến mức chúng giống như những tủ áo xây sẵn trong phòng ngủ. Bạn có thể sống cả đời trong đó, lang thang qua hết các ngăn tối mò.
Baby Kochamma hôn Rahel chúc ngủ ngon, để lại một vết nước bọt nhỏ trên má. Em co vai chùi đi.
- Chúa phù hội con ngủ ngon - Ammu nói. Nhưng chị nói lúc quay lưng đi. Chị đã sẵn sàng đi ra.
- Chúc ngủ ngon - Estha nói, em yếu quá không âu yếm được em gái nữa.
Một mình Rahel nhìn họ xuống hành lang khách sạn như những bóng ma lặng lẽ nhưng có thật. Hai cái lớn, một cái nhỏ, đi đôi giầy nhọn mũi mầu be. Tấm thảm đỏ nuốt hết tiếng bước chân của họ.
Rahel đứng trên ngưỡng cửa phòng khách sạn, tràn ngập nỗi buồn.
Buồn vì Sophie Mol sắp đến. Buồn vì Ammu bớt yêu em. Buồn vì chuyện gì đó gã Nước cam Nước chanh đã làm với Estha ở Abhilash Talkies.
Một ngọn gió cay xè thổi qua đôi mắt ráo hoảnh, đau đớn của em.
Chacko đặt một cái đùi gà và mấy miếng khoai tây rán vào góc đĩa cho Rahel.
- Không ạ, cảm ơn bác - Rahel nói, hy vọng việc em tự trừng phạt sẽ có tác động nào đó, và Ammu sẽ tha thứ cho
- Hay cháu ăn kem sôcôla nhé? - Chacko nói.
- Không ạ, cảm ơn bác - Rahel nói.
- Thôi được - Chacko nói - Nhưng cháu không biết đã bỏ lỡ gì đâu.
Anh ta ăn hết thịt gà rồi ăn nốt cả chỗ kem.
Rahel thay pyjamas.
- Đừng kể chuyện cháu bị phạt vì cái gì nhé - Chacko giao hẹn - Bác không thể chịu được cái chuyện ấy đâu - Anh ta lấy một miếng paratha vét sạch nước sốt trong âu. Sự ngọt ngào của anh ta sau khi ăn đồ ngọt thật đáng tởm - Chuyện gì thế? Gãi vết muỗi đốt đến chảy máu chứ gì? Hay quên nói “Cảm ơn” với người lái xe taxi?
- Một chuyện còn tệ hơn thế - Rahel nói, trung thành với Ammu.
- Đừng kể - Chacko nói - Bác không muốn biết.
Anh ta gọi điện xuống phòng phục vụ, một người hầu mệt mỏi đến dọn đĩa và xương xẩu đi. Anh ta cố lưu giữ mùi vị bữa tối, nhưng chúng đã trốn biến và lẩn vào những tấm rèm cửa màu nâu, mềm rủ của khách sạn.
Một đứa cháu gái nhịn bữa tối và người bác ăn no nê của em cùng đánh răng trong phòng tắm của khách sạn Sea Queen. Em, một kẻ tội tình, thấp bé mặc bộ pyjamas kẻ sọc, đuôi tóc buộc vểnh lên bằng cái dây Tình yêu - ở - Tokyo. Bác em mặc vét bằng vải bông và quần đùi. Chiếc áo vét thẳng căng trên cái bụng tròn xoe, hệt như một lớp da thứ hai, buông xuống chỗ lõm của khuy bụng.
Lúc Rahel giữ cái bàn chải sủi bọt đứng yên rồi đưa răng cọ qua cọ lại, anh ta cũng không bảo cháu không được làm thế.
Anh ta không phải là một tên phát xít.
Hai bác cháu súc miệng rồi lần lượt nhổ. Rahel cẩn thận kiểm tra những bọt Binaca trắng xoáy trôi xuống bồn, xem có thể thấy gì không.
Những mầu sắc và các vật lạ bị tống ra khỏi khe răng là gì vậy?
Tối nay chẳng có quái gì. Chẳng có gì bất thường. Chỉ có những bọt Bianca.
Chacko tắt ngọn đèn to.
Trên giường, Rahel tháo cái dây Tình yêu - ở - Tokyo và đặt cạnh cái kính. Cái đuôi tóc của em hơi xổ ra, nhưng vẫn đứng yên.
Em ngửi thấy mùi sữa và nước tiểu. Chacko sửng sốt thấy một người bé như thế, mơ hồ như thế, lại có thể có đầy đủ sự ý tứ, tình yêu thương, sự đúng mực của một người lớn.
Lúc rời đi, anh cảm thấy một cái gì đó tan nát trong lòng. Một điều rất to lớn.
Nhưng hiện giờ Joe đã chết. Chết trong một vụ ô tô đâm. Chết vì một quả đấm cửa. Một cái hố hình Joe trong vũ trụ.
Trong bức ảnh của Chacko, Sophie Mol lên bẩy tuổi. Trắng và xanh biếc. Môi hồng, một người Thiên chúa giáo Syria ở bất cứ nơi đâu. Dù Mammachi ngắm kỹ bức ảnh cứ khăng khăng là cô bé có cái mũi của Pappachi.
- Bác Chacko - Từ bên giường tối om Rahel gọi - Cháu hỏi bác một câu nhé?
- Hỏi hai câu cũng được - Chacko nói.
- Bác ơi, bác có yêu Sophie Mol nhất trên đời ko?
- Chị ấy là con gái bác - Chacko nói.
Rahel ngẫm nghĩ câu đó.
- Bác Chacko, người ta có cần thiết PHẢI yêu các con mình Nhất trên đời ko?
- Không định - Chacko nói - Nhưng người ta thường làm thế.
- Bác Chacko, ví dụ như - Rahel nói - Chỉ là ví dụ thôi nhé, mẹ cháu có thể yêu chị Sophie Mol hơn Estha và cháu không? Hoặc bác yêu cháu hơn Sophie Mol, ví dụ thế?
- Trong Bản chất Loài người, mọi thứ đều có thể xảy ra - Chacko nói bằng giọng Diễn giảng của anh ta. Lúc này trò chuyện trong bóng tối, anh bỗng không có cảm giác là đứa cháu gái của anh còn bé tí, tóc buộc đuôi ngựa - Tình yêu. Sự điên rồ. Niềm hy vọng. Niềm vui không bờ bến.
Trong bốn thứ thuộc Bản chất Loài người, Rahel thấy Niềm vui Không bờ bến nghe buồn nhất. Có lẽ do cách Chacko nói lên tiếng ấy.
Niềm vui không bờ bến. Nghe như âm thanh của một nhà thờ. Như một con cá buồn, bị chặt hết vây.
Một con ngài lạnh lẽo giơ một cái chân lạnh lẽo.
Khói thuốc uốn cong cong trong bóng đêm. Người đàn ông to béo và cô cháu gái bé bỏng nằm im lặng, thao thức.
Cách đó vài phòng, Estha vẫn thức trong lúc bà trẻ của em ngáy ầm ĩ.
Ammu đã ngủ, trông chị tuyệt đẹp trong ánh đèn đường màu xanh, kẻ sọc xuyên qua cửa sổ xanh kẻ sọc. Chị mỉm một nụ cười trong giấc ngủ, mơ về những con cá heo và một mầu xanh có sọc sâu thẳm. Không hề có dấu hiệu con người có nụ cười đó là một quả bom đang chờ nổ.
Một mình Estha lảo đảo vào phòng tắm. Em nôn ra một thứ dung dịch trong trong, đắng, sặc mùi chanh, lấp lánh, sủi bọt. Dư vị cay sè của một Cậu bé lần đầu tiên chạm trán với nỗi sợ. Đum đum.
Estha cảm thấy đỡ hơn. Em đi giầy và ra khỏi phòng, thơ thẩn xuống hành lang, lặng lẽ đứng bên cửa căn phòng Rahel.
Rahel đứng lên ghế và mở then cửa cho em.
Chacko chẳng hề băn khoăn vì sao cô béEstha ở bên cửa. Anh đã quen với những lúc lạ lùng của chúng.
Chacko nằm trên chiếc giường hẹp của khách sạn như một con cá voi trên bãi biển, nhàn rỗi băn khoăn không biết Rahel có nhìn thấy Vaelutha thực không. Anh không chắc lắm. Valutha có quá nhiều thứ sắp đến với anh ta. Anh ta là một người Paravan có tương lai.
Cho đến lúc này, tại Thiên đường Hoa quả dầm, chẳng hơn gì một trò chơi vô hại ngoài những giờ làm việc. Nhưng nếu những khoản tiền góp vốn tăng lên, nếu chiếc gậy chỉ huy trong tay Chacko chỉ sai hướng, mọi người (trừ Chacko) đều biết rằng nhà máy sẽ mắc nợ và gặp nhiều chuyện phiền toái.
Vì tài chính không được suôn sẻ, công xá ít hơn mức tối thiểu mà công đoàn đề nghị. Dĩ nhiên chính Chacko nêu lên chuyện đó với họ và hứa sẽ sớm cải thiện tình hình, lương của họ sẽ được phục hồi. Anh ta tin rằng họ tin anh và biết anh ta đang nắm những quyền lợi chủ chốt của họ.
Khi viên kế toán Punnachen, người sáng nào cũng đọc báo cho Mammachi nghe, mang cái tin công nhân đang đòi tăng lương, Mammachi nổi giận.
- Bảo chúng nó đọc báo đi. Đang có nạn chết đói đấy. Nhiều người không có việc làm. Người ta đang chết đói kia kìa. Họ sẽ vô cùng biết ơn nếu có bất kỳ một việc gì.
Bất cứ lúc nào có việc nghiêm trọng xảy ra trong nhà máy, người được báo tin luôn là Mammachi chứ không phải là Chacko. Có lẽ vì Mammachi hoàn toàn thích hợp với hệ thống sự việc theo lối cổ. Bà là Modalali[10]. Bà có vai trò của bà. Những phản ứng của bà tuy gay gắt nhưng thẳng thắn và có thể đoán trước được. Còn Chacko, tuy là Người Nhà, dù anh ta nói “Hoa quả dầm của tôi, mứt của tôi, bột cà ri của tôi”, anh ta mải bận bịu với những thứ mũ mão cân đai, che mờ cả trận tuyến đấu tranh.
Mammachi cố cảnh báo Chacko. Anh ta nghe, nhưng không thc sự lọt vào tai những điều bà nói.
Đêm hôm ấy, trên chiếc giường hẹp trong khách sạn, Chacko nghĩ về Margaret Kochamma và Sophie Mol. Làn sóng tình yêu mãnh liệt thắt ngực anh, mãi cho đến lúc anh có thể thở được. Anh nằm thao thức và đếm từng giờ để họ ra sân bay.
Trên chiếc giường kế bên, cháu gái và cháu trai của anh ôm nhau ngủ ngon lành. Một đứa nóng nẩy và một đứa lạnh lùng. Thằng bé và Con bé. Bằng cách nào đó, không phải ai cũng nhận thức được dấu vết ngày tận thế và tất cả đều đợi nó đến.
Chúng đang mơ đến dòng sông của chúng.
Đến những cây dừa ngả bóng xuống dòng sông và những cái mắt dừa ngắm những con thuyền lướt qua. Sáng sáng đi ngược dòng. Chiều chiều đi xuôi dòng. Và âm thanh đùng đục, buồn bã của chiếc sào tre mà những người phu thuyền chống lên lớp gỗ thuyền sẫm màu, bóng dầu.
Làn nước thật ấm áp. Xanh xám. Giống như lớp lụa lăn tăn.
Dòng sông có những con cá.
Với cả bầu trời và những cái cây trong đó.
Và đêm đêm, có cả những mảnh trăng vàng tan vỡ
Lúc chúng mệt nhoài vì chờ đợi, mùi bữa tối rời khỏi những tấm rèm và cuốn qua cửa sổ của Sea Queen, nhẩy múa trong bóng đêm ra mãi tận biển khơi đầy mùi bữa tối.
Thời gian là hai giờ kém mười.