Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Văn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1376 / 7
Cập nhật: 2015-07-18 01:26:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
gày mai Y3 tan rã rồi! Nghĩ tới điều đó lòng ai cũng thấy buồn.
Cách đây ba năm, khi làm lễ tốt nghiệp phổ thông trung học, Hương Nhu cũng là người được chỉ định lên phát biểu cảm tưởng. Năm đó, dù lòng bùi ngùi nhưng cô nói năng trôi chảy. Còn sáng nay, Nhu xúc động đến không mở được lời. Cả hội trường im phăng phắc chờ cô đến mấy mươi giây.
Ôm trong tay phần thưởng cao nhất, nhưng Hương Nhu bỗng thấy tủi. Cô hiểu học vị này có đáng gì so với tấm bằng đại học của người cô quen. Một điều bất cân xứng mà ngay từ đầu, cô đã chẳng nhận biết được.
Nhưng dẫu sao cô cũng đã đi đến đích. Ngần ấy năm cô nhận sự trợ lực của các chị mình. Cô phải bằng lòng với hiện tại, cô phải biết thân phận của đứa con gái sớm mồ côi cha. Như thế này đã là một điều cao quý.
Nhìn Hương Nhu, Thường Anh như khám phá ra điều gì, anh dọ hỏi:
- Sao buồn vậy Nhu? Điểm tốt nghiệp cao như vậy vẫn không hài lòng à?
Hương Nhu ngừng khuấy ly nước, gượng cười:
- Đương nhiên là phải buồn, vì hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau.
- Sao lại là ngày cuối cùng được chứ?
Anh mắt Thường Anh phản đối, nhưng Hương Nhu vẫn giữ lập trường.
- Khóa học kết thúc rồi. Mình quen biết nhau ba năm, nhưng như vậy cũng đã đủ.
- Em thật sự nghĩ như thế sao?
Hương Nhu gật đầu:
- Dù vậy, Nhu vẫn nhớ mình đã từng có những người bạn ở nơi này.
Khuôn mặt Thường Anh nhợt nhạt:
- Anh đã làm em buồn, phải không? Hôm ấy không phải anh cố tình xúc phạm em.
- Không phải lý do đó.
- Anh lại cảm thấy đó là lý do. Vì sau lần đó, em cứ tránh né anh.
Nhu mím môi cố nói ra điều rất khó nói:
- Có điều này, Nhu cần phải nói để Thường Anh rõ.
- Là điều gì vậy?
Hương Nhu cúi đầu nhìn xuống:
- Nhu đã đính hôn rồi, không thể cùng Thường Anh tiến xa hơn tình bạn.
- Cái gì?
Thường Anh bàng hoàng, suýt chút nữa đã làm rơi chiếc ly trên tay:
- Em đính hôn rồi ư? Với ai vậy hả?
- Một người ở gần nhà.
- Từ lúc nào vậy?
- Một năm rồi. Đợi Nhu ra trường, có việc làm ổn định thì cưới.
Thường Anh không hỏi nữa, chỉ trừng mắt nhìn Hương Nhu. Thái độ của anh thật đáng sợ.
Một lúc thật lâu, vẫn với câu hỏi cũ:
- Em nói là em đã đính hôn?
- Ừ! Nhu nói dối làm gì, không tin cứ hỏi Cảnh Dương.
- Cảnh Dương biết điều này khi nào?
- Cũng mới hôm nay thôi.
Thường Anh hớp ngụm nước rồi đằng hắng mấy cái. Nhu có cảm giác như cổ Thường Anh có cái gì đó vướng víu, không ổn.
Cuối cùng anh cũng mở miệng:
- Được rồi, em nói là em đã đính hôn, anh đã nghe rõ. Nhưng anh ta có phải là người em cần không?
Hương Nhu không trả lời được, chỉ nghe mắt mình chợt ướt.
Thường Anh chăm chú nhìn cô rồi gật gù:
- Không sao cả. Anh ta chỉ mới là vị hôn phu chứ chưa phải là chồng. Được, anh rất sẵn sàng làm một cuộc chiến đấu công khai, ai thắng, ai bại rồi sẽ rõ.
- Gì kỳ vậy Thường Anh? - Hương Nhu kinh ngạc - Không được làm vậy.
Nhu nói lại lần nữa, Thường Anh không có quyền làm như vậy.
- Tại sao lại không? - Thường Anh xúc động nắm ấy bàn tay Nhu giữ chặt - Vì tình yêu của mình, cái gì anh cũng có thể làm.
Nước mắt Hương Nhu tràn ra mi và lăn xuống má, cô nói như van xin:
- Suy nghĩ lại đi Thường Anh! Tình cảm phải có từ hai phía thì mới có thể đến đích được. Một người tiến, một người lùi chỉ làm khổ nhau thôi. Nhu rất trân trọng những gì mà Thường Anh dành cho Nhu, Nhu rất sợ phải làm tổn thương người khác. Mình kết thúc ở đây là hợp lý nhất, đồng ý với Nhu nha Thường Anh:
ThườngAnh vẫn nhìn Nhu không dứt:
- Xưa nay, anh ít nghe theo lời người khác, anh thích làm chủ lấy bản thân mình. Em có nói thế nào cũng không ngăn được anh đâu. Em khóc trưóc mặt anh như thế này cho anh thấy vị trí của anh ta trong lòng em không phải là duy nhất. Trong lòng em còn có anh, đúng không?
Hương Nhu lắc đầu:
- Làm sao như thế được. Không ai chấp nhận trong lòng mình có hình bóng hai người.
Thường Anh cố chấp:
- Đúng là không ai muốn, nhưng nó đã xảy ra với em. Em ác thật! Tại sao trước khi đính hôn, không nói với anh một tiếng. Em còn đang học, sao vội vàng như thế chứ.
Hương Nhu cảm thấy mệt mỏi. Lúc sáng là với Cảnh Dương giờ thì Thường Anh. Ai cũng cố chấp, nhưng xem ra Cảnh Dương còn dễ thông cảm hơn.
Ngày trước, Thuần Mỹ bảo Thường Anh rụt rè, kín đáo. Cảnh Dương sôi nổi, quyết liệt liệt. Nhận xét đó giờ đây như không còn đúng nữa, hai người họ đã hoán đổi cho nhau.
Hớp một ngụm nước, Nhu nói:
- Bây giờ không phải là lúc để hỏi tại sao, những gì muốn nói Nlu đã nói ra hết rồi. Mình chia tay ở đây thì mọi kỷ niệm sẽ còn đẹp, nếu muốn thư từ để kể cho nhau nghe về cuộc sống thì hãy để năm năm nữa. Chắc chắn lúc đó sẽ có nhiều vấn đề để nói hơn.
- Em quá đáng thật đó - Thường Anh chặn ngang lời Nhu - Em nghĩ em có thể ngăn hết mọi đường đi nước bước của anh à.
- Ngăn làm sao được, chỉ mong Thường Anh đáp ứng cho thôi.
- Vô lý như vậy mà đòi hỏi người ta đáp ứng.
Vừa định rút tay về, bàn tay Nhu tiếp tục bị kéo lại rồi cả thân người Thường Anh chồm tới:
- Hãy nhìn thẳng vào mắt anh đi, và nghe cho kỹ lời anh nói đây. Cuộc đời này của anh không thể không có em đâu.
Nhu ngồi thẫn thờ. Tại sao câu nói này không phải là của Hạo Khang. Cuộc đời thật trớ trêu! Người ta luôn tìm kiếm cái không có và ngoảnh mặt với những gì ngay tầm tay mình.
Cô thở nhẹ:
- Bao giờ thì Thường Anh về nhà?
Thấy Hương Nhu đổi thái độ, Thường Anh buông tay cô ra:
- Đang thu xếp. Còn em thì chừng nào?
- Có lẽ ngày mốt. Tụi Thuần Mỹ báo ngày mai sẽ quậy một trận tưng bừng khói lửa trước khi chia tay.
- Có anh tham gia không?
- Chắc không đâu. Chuyện riêng tư của bốn đứa tụi Nhu mà.
- Vậy ngày nào thì dành cho anh?
"Khi nào quên được Hạo Khang, em sẽ dành cả đời cho anh". Phát hiện một ý tưởng vừa thoáng qua Hươnh Nhu vội vàng xua đi. Cô cười nhẹ:
- Là tối nay đấy. Chẳng phải đã tâm sự hết với Thường. Anh rồi sao. Bây giờ mình đi đi. Hay là còn muốn xem môt bộ phim rồi về?
Lời của Nhu như những phát súng cuối cùng khiến Thường Anh bị quật ngã.
Anh nhìn cô, chợt thấy máu trong tim như ngừng chảy. Anh còn tự ái, tự trọng của bản thân, không thể để Hương Nhu xem thường. Câu nói cô vừa nói với anh giống như nói với một đứa trẻ con vậy.
Anh đáp gọn:
- Bây giờ về.
Thường Anh vẫy người phục vụ rồi đĩnh đạc đứng lên.
Trên đường về, Thường Anh không nói câu nào. Hương Nhu cũng không biết khởi điều gì để phá tan sự ngột ngạt. Cô chỉ len lén nhìn sang anh. Khuôn mặt nghiêng nghiêng nhưng vẫn toát lên sự phiền muộn.
Sắp xa nhau thật rồi. Có thật cô không buồn khi mỗi ngày không còn nhìn thấy Thường Anh? Dù có cũng phải xem như không bởi cô không muốn dây vào chuyện tình cảm với những ai chuẩn bị cách xa hàng mấy trăm cây số.
Bất chợt Thường Anh lên tiếng:
- Tối nay về chắc sẽ ngủ ngon.
- Tại sao?
Ngạc nhiên lẫn thắc mắc nhưng cô càng không hiểu khi nghe Thường Anh trả lời:
- Bởi không còn trằn trọc lo sợ, không cần tự kỷ ám thị.
Mặc kệ! Thường Anh muốn nói kiểu gì cũng được, cô không hơi đâu nghĩ suy. Thản nhiên, Nhu nói:
- Thế thì Thường Anh về trước và ngủ một giấc ngon đi nhé. Nhu còn phải ghé vào đây.
Có vẻ ngỡ ngàng nhưng Thường Anh không nắm níu, anh gật đầu rồi cố đạp cho vòng xe nhanh hơn.
Hương Nhu rẽ đại vào một con hẻm rồi đứng tần ngần trong ấy một lúc lâu.
Chợt cô giật mình khi nhận ra phía trước là ngôi nhà mà trước kia Hạo Khan từng ở trọ.
- Sao lại như thế? Rõ ràng cô đâu có chủ tâm, cô còn đang muốn xua tan mọi vấn đề có dính líu tới Khang mà.
Quày quả quay đầu xe ra, Hương Nhu đạp nhanh như đang chạy trốn ai vậy. đường Lý Thường Kiệt, cô không quẹo về hướng nhà mà lại rẽ qua đường Lê Văn Sĩ. Lang thang vô định mãi hơn chín giờ cô mới về tới nhà.
Đừng tần ngần bên khung cửa, nhìn từng đường nét thân quen, lòng Nhu dâng buồn, vì chỉ mấy mươi tiếng đồng hồ nữa thôi, ngôi nhà này sẽ trở thành kỷ niệm. Dường như chẳng có điều gì tồn tại lâu dài bằng kỷ niệm, nhất là những kỷ niệm mang dáng dấp tình yêu...
Ánh đèn vụt lóe sáng làm Nhu giật mình. Chưa kịp định thần, cô đã nghe giọng Thuần Mỹ:
- Trời! Là mi đó à? Vậy mà ta tưởng tên trộm nào thập thò ngoài đây chứ.
Về tới sao chưa chịu vô nhà?
Đưa tay đẩy chốt cửa, Nhu mỉm cười:
- Tên trộm nào đột nhập nhà tụi mình chắc sầu não ruột.
- Sao vậy?
- Tập vỡ cân ký có được bao nhiêu tiền đâu.
Hiểu ra, Thuần Mỹ đánh bộp vào vai Nhu. Chợt cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài:
- Thường Anh về rồi hả?
Hương Nhu trả lời xuôi xị:
- Uống xong ly nước thì chia tay. Ai biết Thường Anh về hay đi đâu.
- Sao rồi - Thuần Mỹ níu xe Nhu lại - Thường Anh có hứa hẹn gì không?
- Hứa hẹn gì?
Câu hỏi ngược của Hương Nhu càng khiến cái tính hiếu kỳ nơi Thuần Mỹ trỗi dậy.
Cô bĩu đôi môi mọng:
- Bày đặt hoài! Dạo này thấy hai đứa bây tâm đầu ý hợp lắm mà.
Hương Nhu cười xòa:
- Thì hợp nhưng không tâm đầu... cho nên cuối cùng vẫn hồn ai nấy giữ.
- Thiệt tình vậy à? - Thuần Mỹ bỗng thở dài - Làm tao buồn năm phút.
- Sao lại buồn?
- Vì cứ đinh ninh hai đứa bây sẽ trở thành một cặp. Có những lúc ngồi nhìn hai đứa bây nói chuyện với nhau, đi chung với nhau... tao thấy vui.
Giọng Nhu nửa thật nửa đùa khi đẩy xe vào nhà:
- Vui hay buồn cũng chỉ năm phút thôi, cho nên đừng thèm quan tâm đến điều đó nữa.
- Ừ! thì thôi! Khôi Khoa nấu chè đậu đỏ, vô ăn một chén cho ấm lòng.
Thuần Mỹ gài cổng rồi lẽo đẽo theo sau. Sống chung bốn đứa nhưng Thuần Mỹ có vẻ khắng khít với Hương Nhu hơn. Dù vậy, Mỹ vẫn cảm thấy mình chưa hiểu hết tâm tư và nguyện vọng của cô bạn nhỏ này.
Hồ sơ và giấy chứng nhận tốt nghiệp Hương Nhu đã nộp ở Sở Y Tế. Cô đang trong thời gian chờ đợi người ta phân bổ công việc. Cả nhà đều hy vọng cô sẽ được vào làm tại bệnh viện, nhưng thông qua một ngườl quen, Nhu biết khoa Đông y hiện nay không còn chỗ để chen vào.
Thôi thì làm ở đâu cũng được, dẫu sao cũng là bước khởi đầu tập sự. Nhu nghĩ vậy để thấy tâm tư thoải mái hơn.
Buổi sáng, Nhu vẫn dậy sớm phụ mẹ làm việc nhà, sau đó thì rút vào phòng đọc sách. Hôm qua, cô vừa mang từ nhà chị Yên về một chồng sách:
"Chuyện tình tự kể", "Hiệu hạnh phúc các bà", "Đèn không hắt bóng", "Tiếng vọng nơi rừng thẳm"...
Riêng quyển "Đèn không hắt bóng", Hương Nhu đã đọc rồi nhưng vì ấn tượng với Tiên sinh Naoe nên cô quyết định đọc lại. Những quyển sách dịch từ phương Tây, thường họ viết vì muốn viết chứ không bị ràng buộc bởi đạo đức.
Còn sách của phương Đông đòi hỏi phải có sứ mệnh và mang tính giáo dục. Có những lúc Hương Nhu đã vi ết, viết một cách trung thực theo ý cô nghĩ, không hề sợ hãi hay do dự.... Nhưng rồi những trang viết đó, cô chẳng khi nào dám gởi đi. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình trở thành nhà văn, nhưng cầm bút để viết luôn là động lực thúc đẩy.
Từ khi còn bé, cô thích gì, nghĩ gì, bức xúc điều gì đã biết thể hiện lên giấy.
Đứa bạn cô từng nói viết văn là một công việc cô đơn... Ngoài ra, người viết văn rất nhạy cảm, dễ xúc động... vì thế họ dễ chết trong cô đơn.
Có đúng như vậy không? Nhưng sao với Nhu, mỗi khi trải được ý nghĩ lên giấy thì cảm thấy rất yêu cuộc sống.
Gấp sách lại, Hương Nhu lắng nghe âm thanh hơi ồn vọng xuống từ nhà trên.
Hình như là giọng của chị Yên. Chị ấy đang cười nói với mẹ. Chị có một gia đình hạnh phúc, vì cha của hai đứa con chị là mối tình đầu. Hai người đã đến với nhau khi còn rất trẻ, từ hai bàn tay trắng, giờ đã làm nên nhiều điều kỳ diệu.
Hình như ở đâu có tình yêu, ở đó dễ sinh sôi những điều kỳ điệu.
Hương Nhu rời phòng, muốn tham gia một chút vui với chị, nhưng khi cô bước ra sân thì thấy mẹ đứng tần ngần ở cổng.
- Ủa! Con mới vừa nghe tiếng chị Yên mà mẹ.
Mẹ Nhu quay qua, vui vẻ nắm tay cô:
- Chị Yên đi rồi, đang giờ làm nên ghé qua chút thôi mà.
- Chị ấy có chuyện gì gấp hả mẹ?
- Đâu có gì. Chị ghé cho tiền con nè.
Hương Nhu nhìn xấp tiền với chút ngạc nhiên:
- Con về đây rồi, đâu có cần xài gì nữa đâu mẹ.
Mẹ Nhu tròn mắt:
- Sao không cần xài? Chị Yên bảo con cầm tiền này may vài bộ đồ để mặc đi làm. Đi làm rồi, phải ăn mặc coi cho được một chút.
Nhu yên lặng. Thật ra điều này cô có nghĩ tới, nhưng không dám lên tiếng đòi hỏi. Cô may mắn có được người chị nghĩ hộ điều này.
Mẹ dúi tiền vào tay cô và nói lời kết thúc:
- Thôi, con đi dạo chơi một vòng đi, thấy loại vải nào ưng thì mua. Mai mất đi làm có tiền, khỏi nhận của chị nữa.
- Dạ.
Nhu thay đồ đi ra ngoài. Nhìn lại mình từ đầu chí chân, Nhu thấy cái gì cũng cũ. Cô quê mùa thế này mà sao Thường Anh lại thích cô nhỉ? Cô có điểm nào vừa mắt Thường Anh sao? Nhưng giờ thì có lẽ Thường Anh đã quên được cô rồi. Cứ xa mặt là cách lòng... Người nào đến với cô rốt cuộc đều là như vậy.
Hôm qua, cô nhận được sáu lá thư, trong đó có thư của Cảnh Dương, nhưng Thường Anh thì không thấy.
Chẳng phải cô đã hẹn anh năm năm rồi còn gì?
Bước vào tiệm vải, Hương Nhu ung dung chọn lựa. Chưa khi nào cô thấy mình rỗi rãi như lúc này. Thật tự do và thoải mái nữa, không còn áp lực bài vở kể cả áp lực tình cảm.
Xách lủng lẳng túi vải, nhưng Hương Nhu chưa vội về nhà, cô quyết định đi ra hướng núi nhỏ. Khá lâu rồi, cô chưa nhìn thấy tượng Chúa dang tay. Chọn một điểm dựng xe, Nhu đứng ngông nghênh ngắm trời biển. Gió thổi ào ạt làm tóc cô tự do tung bay, có lúc ấp kín cả mặt nữa.
Bất ngờ một giọng nói cất lên từ phía sau lưng:
- Biển đẹp thật! Tuy sinh ra tại Qui Nhơn, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy biển.
Hương Nhu thảng thốt xoay qua, lấy cả hai tay vẹt tóc để mà nhìn. Thường Anh đứng đấy. Rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt. Anh cười với cô, một nụ cười rất bình thản, rất tự tin, chẳng hề nao núng.
- Chưa hết thời hạn mà Thường Anh đã đến rồi sao?
Dường như Hương Nhu bị xúc động bởi sự xuất hiện đột ngột của Thường Anh. Cô nhích lên một bước và cười đáp trả.
Thường Anh nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm lạ thường:
- Cám ơn em đã làm anh thất điên bát đảo. Em thật biết cách để hành hạ anh.
Nhưng mà như thế mới gọi là tình yêu. Nhờ có cái anh chàng vị hôn phu gì đó của em mà anh rõ thêm vị trí của em trong lòng mình. Có thể anh thiếu nhạy bén, anh không có kinh nghiệm trên đường tình, nên em nói gì anh cũng tin.
Dạo trước, em bảo em yêu ai đó lúc mười sáu tuổi, còn bây giờ thì đính hôn với một người gần nhà. Em thật khéo tưởng tượng để lừa anh. Sắp tới, em dự định đem ai ra để hù anh nữa vậy?
Nhu nhìn Thường Anh rồi rút tay lại:
- Thường Anh đã gặp ai ở nhà Nhu vậy?
- Gặp anh Hùng và cả mẹ em nữa.
Tại sao hai người lại giúp Thường Anh? Họ muốn mở đường cho Thường Anh ư? Rõ ràng anh Hùng biết trong lòng cô chỉ có Hạo Khang thôi mà.
Hướng Nhu chớp mắt, cô có nỗi khổ tâm mà không ai thấu hiểu được.
- Nêu Thường Anh đã biết thì để Nhu nói rõ ra thêm một chút. Có thể người nhà Nhu không tường tận, nhưng bản thân Nhu hiểu, Nhu không dứt được với mối tình đơn phương của mình. Nhu không thể đón nhận Thường Anh trong tình trạng như vầy.
- Sao mà em ngốc thế? - Thường Anh cắt ngang - Em tự giày vò mình như vậy có ích gì. Nếu em muốn thì để anh dắt em đi gặp người ta. Con gái khi yêu cũng có quyền nói lên tình cảm của mình mà. Em lặng im như vậy, trách người ta sao được. Em nói đi. Hắn ta ở đâu?
Nụ cười trên môi Nhu chua chát:
- Nhu làm sao biết người ta ở đâu. Tình cờ gặp nhau trên chuyến xe, đến địa chỉ còn không hỏi.
Thường Anh chậc lưỡi:
- Anh biết sợ em rồi đó Nhu. Trên đời có thứ tình cảm lạ lùng như vậy sao?
Mắt Nhu long lanh, tự dưng cô thấy xem rẻ bản thân mình quá. Từ khi con tim biết yêu, cô đã liên tục nói dối, cô giỏi che đậy và cũng khéo biện luận nữa.
- Cho anh xin đi Nhu! Em mà cứ thế, không khéo sẽ trở thành người hoang tưởng mất.
Thường Anh kéo cô sát gần, áp đầu cô vào ngực anh. Cô lặng im nghe tiếng tim anh đập. Cô đang ở bên một con người thật, ở bên một tình yêu rất tràn đầy...
- Mình về nhà đi em. Mẹ bảo em đi mua vải, phải không?
Mẹ lúc nào cũng dễ dãi với những người bạn của cô. Mẹ tin tưởng cô nên tin tưởng những người mà cô quen. Có thể đó cũng là nhược điểm của mẹ.
Thường Anh gạt chống xe và trao tay lái cho cô, còn anh thì leo lên chiếc xe của Hải Hoàng.
- Thứ hai tuần sau, anh đi làm rồi.
Anh quyết định đeo đuổi cái nghề này.
Nhu nhìn lén Thường Anh. Ra trường không bao lâu mà cô cảm thấy Thường Anh trở nên già giặn.
- Như vậy cũng tốt! - Nhu tình thật nói - Vài năm nữa, mình có thể học chuyển tiếp lên cao. Mà Thường Anh được phân về đâu vậy?
Thường Anh có vẻ phấn khởi:
- Về bệnh viện của bác sĩ Hưng đó. Hôm thực tập, em có đến một lần rồi phải không?
- Ừ! Có đến rồi.
Bệnh viện tuy chưa phát triển nhưng hy vọng trong tương lai. Em về đó làm chung với anh đi.
Nhu chớp mắt rồi nhìn thẳng phía trước. Trời hôm nay cũng đẹp lắm, nắng trải vàng khắp nẻo đường cô và Thường Anh đi qua.
Cuối cùng rồi Hương Nhu cũng có giấy gọi đi làm. Cô được phân về phòng khám đa khoa và phụ trách mảng Đông y ở đó. Chỗ làm xa nhà nên cô thường sáng đi, chiều về.
Năm mười tám tuổi, Hương Nhu cũng đã đi làm một lần và lãnh được tháng lương đầu tiên. Lúc đó, đài phát thanh và truyền hình rất muốn giữ cô ở lại sau một tháng tập sự. Bản thân cô cũng có hứng thú với việc săn tin viết tin, mỗi lần nghe bài viết của mình phát thanh cũng thấy thú vị. Chắc cô sẽ theo học để trở thành phóng viên. Nhưng số mệnh đã dun rủi nên rốt cuộc cô lại trở thành y sĩ cà còn quen biết Thường Anh.
Bây giờ cứ cuối tuần là Thường Anh bay ra đây. Anh làm cho cô thấy ngại, nhưng không làm sao cản được. Mẹ cô thì bảo Thường Anh thuộc đạng con trai thiếu bản lĩnh, không biết kềm nén cảm xúc của mình, nhưng chung quy cũng vì yêu. Về khoản này thì có thể thông cảm, nhưng cứ như thế, tiền lương lãnh ra có lẽ Thường Anh chỉ đủ đi xe thôi.
Nhiều đêm Hương Nhu trằn trọc và tự hỏi cô có yêu Thường Anh không.
Nếu bảo là không thì không đúng, nhưng những xao động với Thứờng Anh lại hoàn toàn không giống như với Khang ngày đó.
Lẽ nào cô nén lòng để mà cố yêu Thường Anh? Dù là vậy cũng nên như thế.
Cô không thể tự một mình quên Khang thì đành phải dựa vào một người khác vậy.
Đúng năm giờ chiều, Hương Nhu rời phòng khám. Cô quá đỗi ngạc nhiên khi thấy Thường Anh đứng ở đầu ngõ, vì hôm nay đâu phải ngày cuối tuần.
Thấy cô trố mắt, Thường Anh cười cười:
- Anh có gì lạ lắm sao?
Cô vẫn chăm chú nhìn Thường Anh:
- Không lạ, nhưng làm Nhu thấy lo. Thường Anh cứ đi đứng kiểu này, làm sao an tâm làm việc.
- Nếu lo cho anh thì theo anh về bệnh viện làm đi. Bác sĩ Hưng đã hứa nhận em rồi.
- Chuyện đó sau này hẵng nói.
- Vậy chuyện trước mắt cần nói là em mau về nhà ra mắt ba mẹ chồng của mình đó.
- Cái gì? Thường Anh mới nói gì vậy?
Hương Nhu kinh ngạc, thiếu điều đứng không muốn vững.
Thấy cô như vậy, Thường Anh càng tự đắc:
- Chuyện đó, trước sau gì cũng xảy ra. Anh không thể đợi em lâu hơn nữa.
Cô lắp bắp:
- Chuyện quan trọng như vậy, sao Anh không nói trước với Nhu? Ít nhất phải có sự chuẩn bị.... Thế nào mẹ cũng la cho xem.
Thường Anh quay đầu xe, ra dấu cho cô cùng khởi hành rồi nói:
- Mẹ mà la, anh nghe hết cho. Anh thích bất ngờ như vậy. Vả lại, nói trước biết em có đồng ý hay không.
Cô thở mạnh:
- Nếu không đồng ý, bây giờ từ chối cũng còn kịp.
Thường Anh nhăn mặt:
- Đừng làm anh mất mặt chí Nhu. Dù sao cũng nể tình ba mẹ anh lặn lội đường xa.
- Đừng gọi nhí Nhu nữa.
- Vậy gọi Hương Nhu tía, được không? Em nhìn anh đi, dạo này tích cực dang nắng, anh đâu còn là công tử bột.
- Nhưng bản chất vẫn là vậy. Trắng đen hai màu tương phản, không xứng đâu.
Cái nguýt của cô làm Thường Anh phấn khởi:
- Dạo này, người ta cũng biết mang giày cao gót rồi đó chứ.
Hương Nhu chống chế:
- Vì ở chỗ làm, ai cũng một mét sáu trở lên.
- Ừ! Lý do đó cũng chính đáng.
Nghĩ tới cảnh tượng ở nhà, Hương Nhu lại thấy căng thẳng. Dù Thường Anh đã hết lòng với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lo nhiều hơn vui.
Chiếc xe của Thường Anh như ép sát vào cô hơn, giọng anh thoang thoảng trong gió:
- Chừng nào em mới chịu đổi cách xưng hô với anh vậy? Vợ chồng mà gọi bằng tên, nghe kỳ lắm.
- Nhu không lấy chồng.
- Không muốn hay chưa muốn?
Nghe Thường Anh hỏi vặ n, cô đáp ngay:
- Không muốn.
Thường Anh trề môi:
- Có nói thật không đấy. Không chịu lấy anh, anh đám cưới với người khác, em có buồn không?
Câu nói của Thường Anh chợt làm lòng cô đau. Cô đau vì nghĩ tới Khang.
Có lẽ Khang đã có vợ và đang sống những chuỗi ngày hạnh phúc. Có bao giờ trong khoảnh khắc của ngày, anh chợt nghĩ tới cô không?
Tiếng Thường Anh níu cô về thực tại:
- Nếu như em nói không buồn, anh sẽ...
- Sẽ làm sao?
- Sẽ bảo em vui lòng mà lấy anh đi. Anh sẽ biết cách làm cho em hạnh phúc.
Cô cười:
- Thường Anh mà chọn Nhu, sau này sẽ hối hận.
- Đừng lo! Nếu hối hận, anh sẽ lập tức đi tìm người khác.
- Có cần thẳng thừng như vậy không?
- Cần lắm chứ! Hết yêu thì phải tìm đường trốn chạy thôi.
Đàn ông thường hay tính đến nước cờ đó nhỉ. Nếu đổi lại là cô, cô có làm được như vậy không? Phụ nữ thường hay mang nặng vấn đề đạo lý.
- Nghĩ gì mà mặt mày nghiêm trọng vậy?
- Thật ra có phải Thường Anh đang trên đường đi hỏi vợ không?
- Đúng một trăm phần trăm.
- Vậy chẳng có ma nào ưng đâu.
- Ma thì không có, nhưng có cái cô y sĩ ở phòng khám đa khoa đã đồng ý rồi.
Hương Nhu lặng thinh, bâng khuâng nhìn những chiếc xe lưót ngang qua mặt.
- Bây giờ cô có thể từ chối được sao? Thường Anh đã đưa cả ba mẹ ra đây, lúc nào anh cũng muốn nắm phần cán. Thôi thì nhắm mắt ưng đại Thường Anh vậy. Lấy một người yêu mình không phải tốt hay sao?
- Nhưng biết đâu gặp nhau... ba mẹ Thường Anh lại không đồng ý?
- Không bao giờ xảy ra chuyện đó đâu.
- Ba mẹ anh đã từng nói rõ quan điểm với con cái rồi. Anh Hai và anh Ba của anh cũng đã cưới được người mà hai anh ấy chọn.
Bàn tay Thường Anh đặt lên tay Hương Nhu, làm chiếc xe hơi chao nghiêng.
Giữ lại thăng bằng, cô khẽ cười với anh. Có lẽ mãi mãi, cô sẽ không nói cho Thường Anh biết và cô đang đi trên con đường mà ngày trước cô và Khang đã từng đi qua.
Tâm hồn Thường Anh tinh khiết như vậy, đâu cần phải vướng bận một dĩ vãng buồn mà cô trót đeo mang.
Chỉ Là Con Sóng Chỉ Là Con Sóng - Hải Văn