Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 5
C
ô đang ngồi đợi anh trên bậc tam cấp lối vào tòa nhà nơi họ sống.
- Josh chưa đưa chìa khóa cho em sao? Luke hỏi.
Hope chìa tay để anh kéo cô đứng dậy.
- Em không phải kẻ thù của anh đâu, Luke. Em không mảy may có ý định nẫng tay trên anh ấy của anh.
- Em thật tử tế khi nói rõ điều này cho anh biết, và chúng ta đâu còn ở nhà trẻ nữa. Em cứ làm những gì em muốn, anh chỉ yêu cầu em duy nhất một chuyện, đó là đừng có chiếm đoạt toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cậu ấy. Từ hai tuần nay, Josh không làm được gì, ý anh là ngoài những bài học, mặc dù anh chưa từng thấy cậu ấy làm được điều gì đáng kể trong giờ học. Tương lai của bọn anh gắn liền với nhau và anh không thể tiếp tục gánh hết toàn bộ công việc thay cậu ấy được.
- Em sẽ lưu ý điều này, Hope đáp. Anh nhận lời mời dùng bữa tối chứ?
Luke ngần ngừ rồi kéo cô về phía ô tô của mình.
- Anh có thứ này muốn chỉ cho em thấy, anh nói. Lên xe đi.
Đến lượt mình, Hope phân vân rồi ném cho anh ánh mắt kỳ lạ. Cô ngồi vào ghế phụ rồi ngạc nhiên khi thấy anh không khởi động xe.
- Yên tâm đi, anh không đưa em tới một cánh rừng nào đâu.
- Trong đầu em không hề nghĩ tới chuyện này. Vậy ta đi đâu đây?
- Anh sẽ cố gắng làm cho em hiểu một chuyện, Luke nói tiếp rồi khởi động xe.
Chiếc Camaro đưa họ ra khỏi thành phố. Khi nó tiến sâu vào vùng ngoại ô, Hope hỏi Luke đang đưa cô đi đâu. Anh không nói lời nào kể từ khi họ khởi hành và vẫn im lặng cho đến khi họ tới nơi.
Anh dừng lại trước cánh cổng dẫn vào Trung tâm. Hope vẫn cầm điện thoại di động trên tay và muốn gửi cho Josh một tin nhắn.
- Không có mạng, cô nói, giọng pha chút lo âu.
- Không, tòa nhà được trang bị thiết bị gây nhiễu sóng. Không thể liên lạc với bất kỳ ai trong vòng bán kính năm trăm mét.
- Chúng ta làm cái quái gì ở đây hả Luke? Tại sao phải bí mật đến thế, và nơi này là nơi nào?
- Tương lai, và tương lai có thể khiến người ta sợ hãi, anh đáp rồi quay về phía cô.
- Tại sao nó lại khiến người ta sợ hãi chứ?
- Hãy hình dung trong một lát rằng tất cả những người thiện chí và tài năng của thế giới này, nhà nghiên cứu, bác sĩ, nghệ sĩ, nghệ nhân và kiến trúc sư, tập hợp lại để làm cho nó tốt hơn, đẹp hơn, đỡ tàn bạo hơn, đỡ bất công hơn. Đâu là điều kiện cần thiết trước nhất để tạo lập một hy vọng như thế?
- Em không biết, bất chấp nỗi sợ điều không tưởng chăng?
- Không, trước tiên cần phải bảo vệ họ để họ có thể làm việc mà không bị đe dọa. Tìm ra cho họ một nơi tránh được các chính sách, bộ máy quan liêu, các lợi ích cá nhân, các vận động hành lang, các thế lực không quan tâm cũng chẳng mong muốn thế giới thay đổi.
- Và tòa nhà này là...
- Đúng vậy, Trung tâm là một nơi độc lập, được tách biệt khỏi mọi thứ, và nhất là khỏi những vấn đề không mấy quan trọng của hiện tại. Không ai trong số những người làm việc tại đây biết liệu có tồn tại những nơi khác tương tự không, càng không biết chúng ở đâu. Vấn đề an ninh.
- Đến mức ấy kia à? Hope hỏi.
- Rất khó để có thể nảy ra những ý tưởng canh tân nhưng lại rất dễ từ bỏ thực hiện chúng trước tầm sâu rộng của nhiệm vụ. Em tưởng chỉ tới giờ người ta mới khám phá ra những hậu quả của hiện tượng khí hậu nóng lên sao? Thế giới phương Tây đã biết về những hậu quả này từ vài thập niên trước, nhưng vì những lý do kinh tế, con người dễ dàng chăm lo đến lợi ích cá nhân tức thời hơn là đến tương lai của bản thân.
- Anh không bôi đen bức tranh chút nào đấy chứ? Có nhiều người sẵn lòng chống lại sự chệch hướng của các thế lực kia mà.
- Anh muốn kể em nghe một câu chuyện nhỏ. Cách đây ba mươi năm, trong thành phố nơi anh sinh ra, trẻ sơ sinh bắt đầu mắc phải một chứng nhiễm trùng phổi kỳ lạ. Một số trẻ chết trước khi kịp đầy năm, số khác gặp phải những khó khăn nghiêm trọng về đường hô hấp. Trước chứng bệnh đã có hơi hướng chuyển thành dịch, người ta vội phái bác sĩ tới, một bác sĩ nông thôn dũng cảm được giao nhiệm vụ tìm ra loại vi rút hoặc vi khuẩn gây bệnh ở trẻ sơ sinh. Ông thầy thuốc bắt tay vào việc, với những phương tiện sẵn có. Ông tìm kiếm khắp nơi, trong nước, trong sữa, trong thức ăn, thậm chí còn phân tích cả bình sữa, bỉm và quần áo tã lót. Thế rồi một tối nọ, tuyệt vọng vì không tìm ra bất cứ thứ gì, ông bước ra thềm ngôi nhà nhỏ được người ta cho mượn mà hút thuốc. Ông đã thôi hút từ lâu nên hơi thuốc đầu tiên khiến ông ho sặc sụa; chính điếu thuốc đó đã giúp ông tìm ra hướng điều tra. Ông mua một tấm bản đồ ngôi làng và vùng phụ cận rồi bắt đẩu vạch ra trên đó những dấu thập. Màu xanh ở chỗ những em bé mắc bệnh sinh sống, màu đỏ ở chỗ có những em bé bị chết. Hết sức nhanh chóng, những dấu thập tạo thành hai vòng tròn, vòng tròn màu xanh có đường kính lớn hơn, vòng tròn màu đỏ nằm gọn bên trong.
- Có thứ gì ở tâm vòng tròn vậy? Hope hỏi.
- Nhà máy khai thác mê tan. Khi khoan quá sâu, người ta đã để khí carbon monoxide thoát ra và bốc lên mặt đất. Không đủ để người trưởng thành mắc bệnh, nhưng đủ để làm trẻ sơ sinh ngạt thở.
- Họ đã đóng cửa nhà máy đó chứ?
- Hai ngày sau khi ông thầy thuốc kia phát hiện ra điều này, người ta tìm thấy xác ông dưới sông. Báo cáo chính thức cho biết, ông ấy đã nốc quá nhiều rượu và chết đuối sau khi đi tắm trong tình trạng say rượu. Lúc đó là tháng Mười hai... Nhưng nhà máy là lá phổi kinh tế của cả vùng và nhất là của thành phố, phần lớn các gia đình sống nhờ vào nó. Ai có thể nói với các công nhân trong làng về sự chuyển đổi, về năng lượng sạch đồng thời đòi hỏi họ phải bắt đầu bằng cách mất việc làm? Em thấy đấy, nhận ra vấn đề là một chuyện, giải quyết nó lại là một chuyện khác, nhất là khi lợi ích kinh tế của một số người này lại liên quan đến một số người khác. Đấy là lý do tại sao những thách thức của tương lai lại thường bị gò bó bởi những vấn đề không mấy quan trọng trong hiện tại, ngoại trừ bên trong tòa nhà này. Bây giờ vấn đề là biết xem liệu em có muốn vào trong đó cùng với anh hay không, liệu em có muốn dự phần vào tương lai này hay không.
- Vậy ra đây chính là nơi Josh tìm tới mỗi khi anh ấy biến mất vào ban đêm, chính là nơi hai anh cùng ủ mưu hả?
- Chẳng có mưu đồ nào hết, thật vô lý khi nhìn nhận mọi chuyện theo cách đó.
- Chỉ là một cách nói thôi mà. Em rất vui khi anh đề nghị em tham gia cùng các anh, nhưng em cần suy nghĩ trước khi quyết định.
- Vì mối quan hệ giữa hai người sao?
- Em không biết nữa. Anh làm ơn lái xe đưa em về ký túc nhé? Nơi này khiến em mất tinh thần lắm.
- Không, chừng nào chưa dẫn em tham quan một vòng: anh không cất công đến tận đây rồi bằng lòng với một cuộc thảo luận ngắn ngủi đâu, Luke đáp rồi kích hoạt mở cổng. Một khi đã vào bên trong rồi, em đừng nói chuyện với ai, đối với tất cả những câu hỏi em muốn đặt ra cho anh, hãy giữ chúng trong đầu và đợi đến lúc chúng ta trở ra bên ngoài nhé.
Hope tìm cách hiểu điều gì đang kìm hãm cô, bình thường cô vốn táo bạo và tò mò đến thế. Cô mở cánh cửa rồi cố gắng làm ra vẻ tươi tỉnh khi tiến về phía Trung tâm.
Luke theo cô sát gót. Anh đặt tay lên máy đọc vân tay rồi thình lình đẩy Hope về phía trước khi cánh cửa mở ra.
Cô sững sờ bước vào buồng thông áp. Luke ra hiệu cho cô im lặng. Khi một bóng đèn màu xanh lục bật sáng trước mặt họ, anh rời khỏi buồng thông áp và mở lối cho cô.
Vẻ hiện đại và tầm cỡ của nơi này khiến cô mê mẩn. Từ hành lang, cô chiêm ngưỡng những căn phòng rộng thênh thang được cung cấp rất nhiều trang thiết bị. Những người cô trông thấy đang làm việc đằng sau những ô kính rộng kia đều thuộc thế hệ cô. Bên phải, một nhóm nhỏ đang thảo luận sôi nổi trước một tấm bảng kỹ thuật số, xa hơn chút nữa, hai nhà nghiên cứu trẻ đang điều khiển một robot mang hình dáng con người. Mặc dù khuôn mặt bằng chất dẻo khó mà đánh lừa được bất cứ ai, nhưng các chuyển động của đôi mắt trông đã đầy tính người. Bên trái, bốn nhà nghiên cứu trẻ tuổi khác đang kích hoạt một chiếc máy in kỳ lạ. Hope toan mở miệng thì ánh mắt của Luke đã thuyết phục cô từ bỏ ý định. Cô giật mình khi một bàn tay đặt lên vai cô:
- Nhìn từ đây, giáo sư Flinch nói, trông nó giống như chiếc máy in phun loại thông dụng nhất. Nhưng nên nhớ là hoàn toàn không phải thế. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng ta không thể hy vọng có được sự tin tưởng của một ai đó nếu bản thân ta không tin tưởng ở người đó. Tôi đoán chừng cô cũng sẽ không phản bác lại đâu. Đi theo tôi nào.
Hope không nghĩ đến việc cãi lại mệnh lệnh này. Vẻ uy quyền của vị giáo sư mà trước giờ cô chỉ gặp trên giảng đường nơi ông giảng bài rõ ràng đã được củng cố bởi sự gần gũi mà cô còn lạ lẫm. Vả lại, khi ở gần, cô thấy ông thân thiện hơn lúc cô chỉ nhìn ông từ xa.
Ông bước vào căn phòng rồi tiến lại gần chiếc bàn nơi các nhà nghiên cứu đang thực hiện những điều chỉnh.
- Nó giống hệt một thiết bị văn phòng tầm thường, tôi đồng ý với cô điều này, nhưng nó không được thiết kế để tái hiện những bức ảnh đẹp đẽ trên giấy láng, ông cười khẩy. Cô sẽ thấy, chuyện này khá đáng lưu tâm đấy. Ban đầu, một chiếc máy scan, như những chiếc cô sử dụng để số hóa các tài liệu, trực tiếp quét qua các thương tổn trên cơ thể người bị thương.
Trên một màn hình lồng khít trong tường, Hope nhìn thấy điều giáo sư Flinch vừa miêu tả đang diễn ra. Một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cánh tay phải bị bỏng độ ba. Một bác sĩ quét cánh tay bị thương bằng chiếc máy giống hệt với chiếc cô đang nhìn thấy trước mắt. Sau đó, một hình ảnh ba chiều của tổn thương hình thành trên máy tính. Giáo sư Flinch chờ cho đoạn phim ngắn kết thúc rồi mới nói tiếp:
- Chiếc máy này phân tích vết thương, trình bày chi tiết độ sâu và đường chu vi các cấu trúc bị tổn thương, các mô xương, các mô cơ, các mô mạch, các mô thần kinh, và dĩ nhiên các lớp biểu mô trên da. Những thông tin này được gửi tới máy tính, máy tính xử lý chúng rồi chuyển tiếp đến chiếc máy in trứ danh của chúng ta. Vì bên trong nó không chứa mực, vậy thì nó chứa gì đây? cô sẽ hỏi tôi. Là thế này, mỗi ống “mực” của nó chứa đầy các tế bào khỏe mạnh mà chúng tôi đã trích ra từ bệnh nhân của mình và đưa vào nuôi cấy. Những tế bào khỏe mạnh này sẽ được máy in bắn ra, lẽ ra tôi nên nói là phun mới phải, chính xác vào nơi mỗi tế bào đó phải ăn sâu để sinh sôi và kết thúc bằng việc lấp đầy vết thương. Nhìn chung, chúng tôi in thẳng những lớp tế bào đã được khu biệt vào vết thương của bệnh nhân. Đáng chú ý phải không? Đây mới chỉ là một nguyên mẫu, nhưng những kết quả đầu tiên đạt được là cực kỳ đáng khích lệ[2]. Đằng kia, giáo sư Flinch nói tiếp bằng giọng trịnh trọng, tay chỉ vào một căn phòng khác, chúng tôi đang nghiên cứu việc in ba chiều nguyên tạng. Giá như cô biết được số lượng người thiệt mạng mỗi năm chỉ vì chúng ta thiếu người hiến tạng phù hợp. Tôi không nói với cô là rốt cuộc chúng ta sẽ có thể in ra một quả thận 3D ngay trong phòng khách nhà riêng, nhưng ở bệnh viện, sẽ đến một ngày mà...
Giáo sư Flinch quay sang Hope rồi đôi mắt xanh của ông nhìn xoáy vào mắt cô. Ông hít một hơi thật sâu, có vẻ hơi thiếu tự nhiên.
- Cô thấy rồi đó, nếu đôi khi tôi có tỏ ra hơi quá kiêu ngạo trong mắt một vài sinh viên, tôi chắc rằng cô không thấy tôi như thế, thì chỉ là bởi đam mê quá mức dành cho những gì chúng tôi đang thực hiện tại đây. Khu liên hợp này trải rộng trên hơn ba chục nghìn mét vuông, tôi để cô tự hình dung sự đa dạng của các bộ môn chúng tôi đang nghiên cứu. Luke sẽ đưa cô về và màn đêm sẽ mang tới lời khuyên, ngày mai cô sẽ nói với cậu ấy liệu cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không. Trong trường hợp ngược lại, giờ cô đã biết các lý do tồn tại của chúng tôi, chúng tôi tin tưởng vào khả năng giữ bí mật của cô. Mặc dù không gì trong số những điều tôi chỉ cho cô thấy tối nay là đặc biệt bí mật.
- Còn những gì ông chưa chỉ cho tôi thấy?
- Cái đó thì, cô gái thân mến, cô sẽ chỉ được khám phá sau khi đã quyết định. Nhưng tin tôi đi, cái đó còn phi thường hơn kia.
*
- Em không nói gì sao?
- Em đang suy nghĩ.
- Bữa tối cùng Luke vui chứ em?
- Vâng... Em đang đói muốn chết đây, trong tủ lạnh nhà anh có gì không?
- Ra thế! Josh nói đoạn đứng dậy khỏi trường kỷ.
Anh lục trong căn bếp nhỏ để tìm thứ gì đó có thể khiến Hope hài lòng; nhìn vào bên trong tủ lạnh thì chắc là khó có chuyện đó. Josh lấy hai hộp sữa chua mà anh tìm được, phần còn lại của món xa lát trái cây mua hôm qua, thậm chí có lẽ là từ hôm kia, anh tự hỏi trước khi đổi ý và quẳng nó vào thùng rác, rồi đi lục lọi trong kho dự trữ đồ ngũ cốc và mấy thanh sô cô la ăn dở. Anh cho tất cả vào một chiếc khay rồi quay trở lại phòng ngủ. Hope, đang ngồi xếp bằng trên giường, lao ngay tới gói ngũ cốc.
- Anh và Luke quen nhau như thế nào?
- Trước tiên, em mặc áo phông vào đi đã. Đàn ông thấy rất khó khi phải làm hai việc cùng lúc, nếu em nghĩ với bộ ngực trần của em, anh vẫn có thể nói với em về bất cứ chuyện gì thì...
- Anh không phải hơi bị ám ảnh đấy chứ?
- Thực ra là không... hãy quên vụ áo phông đi. Thời niên thiếu của anh với Luke có thể chờ mà.
Josh đẩy Hope ngã xuống gối rồi hôn cô.
- Dừng lại đi anh, cô làu bàu rối chuồn ra khỏi vòng tay anh. Em thực sự muốn biết mà.
Cô vớ lấy chiếc áo sơ mi của Josh nơi chân giường rồi mặc lên người, cùng một nụ cười ranh mãnh.
- Bọn anh quen nhau ở trường trung học. Chuyện này thì giúp ích được gì?
- Anh ấy là người thế nào?
- Hơi rạn nứt, đó là điều khiến anh lập tức cảm thấy thích thú ở cậu ấy.
- Chúng ta ai chẳng có những rạn nứt, chính nhờ chúng mà ánh sáng mới lọt vào chứ.
- Vậy thì cậu ấy phải sáng lắm đấy. Luke và anh vốn là hàng xóm. Bọn anh lớn lên trong một vùng ngoại ô nơi những cú đấm tuôn xuống như mưa ngay khi tối đến. Khu phố được tổ chức thành các băng nhóm, và hai bọn anh cũng tạo thành một nhóm.
- Anh là người thích gây gổ sao?
- Không hẳn vậy, chính vì thế mà anh không gia nhập nhóm nào. Nhưng Luke khá cao lớn so với bọn cùng tuổi và vì cảm thấy mình rất có trách nhiệm với em trai, cậu ấy đã học cách khiến cho người khác tôn trọng mình. Bọn anh đã cùng nhau làm không ít những chuyện ngu ngốc cho đến khi một giáo viên dạy môn khoa học đưa bọn anh ra khỏi đó.
- Khi ấy hai anh bao nhiêu tuổi?
- Mười một tuổi. Katzenberg, thầy bảo mọi người gọi mình là Katz, là một người rất thú vị. Nhờ có thầy, bọn anh đã khám phá ra một thế giới khác, tóm lại là không hẳn thế, bởi trước đó bọn anh đã kề cận thế giới này rồi, nhưng lại thấy nó tẻ nhạt. Lúc đó bố anh đang làm việc trong một nhà máy chế tạo các thiết bị điện tử, ông phân loại thành phẩm và phế phẩm. Bố của Luke, kỹ sư được đào tạo chính quy, làm công tác bảo dưỡng điều hòa. Chừng ấy đủ để nói với em rằng ý tưởng theo đuổi sự nghiệp khoa học đối với bọn anh cũng hấp dẫn ngang việc hôn bà chị họ của anh.
- Tại sao, lúc đó chị ấy xấu lắm à?
- Giờ vẫn vậy. Katz đã tạo cho bọn anh sở thích đọc sách, và sự quan tâm thầy dành cho bọn anh đã khích lệ lòng ham hiểu biết ở hai đứa. Đó là một người kỳ lạ. Bất kể mùa nào trong năm, thầy cũng mặc một chiếc vest nhung sọc nổi màu phân ngỗng. Anh vẫn tự hỏi làm sao một người tinh tế đến thế lại có thể có gu ăn mặc tệ đến vậy. Còn xe ô tô của thầy... một chiếc Datsun cũ kỹ, bẩn đến phát ghê. Kỳ lạ ở chỗ, mọi thứ ở thầy đều cũ kỹ... ngoại trừ bản thân ông. Đầu óc thầy hiện đại đến khó tin. Đến cuối giờ học, đôi khi thầy tiến hành một nghi thức khiến bọn anh cười rú lên. Khi cao hứng, thầy cầu khấn một vị thầy pháp, Koudaïe vĩ đại, để ngài bảo vệ bọn anh khỏi một bộ lạc tai hại mà ông đặt tên là giáo phái của những “Điều bất khả”! Thầy khiến bọn anh chán ngấy vì cứ luôn miệng thề rằng bọn anh sẽ gặp rất nhiều người chọn theo tín ngưỡng này và thầy van xin bọn anh đừng bao giờ nghe họ, phải luôn nhận ra sai lầm của họ. Một ngày nọ thầy mang đến lớp một cây chanh nhỏ. Thầy hạ quyết tâm sẽ trồng chanh. Dĩ nhiên, thầy đã làm sao cho mọi người đều biết chuyện và mọi người đều giễu cợt thầy, bởi những quả chanh hiếm hoi người ta tìm thấy ở Baldwin đều là chanh bán trong siêu thị và có xuất xứ từ Florida. Tóm lại, thầy đã xây dựng cho bọn anh một nhà kính nhỏ và bọn anh đã khám phá sự tồn tại của những ngọn đèn sáng nhờ năng lượng mặt trời... liệu pháp ánh sáng, em biết chứ?
- Không, em đã thi đỗ vào một trong những trường đại học khoa học tự nhiên danh tiếng nhất, nhưng em vô cùng ngốc nghếch.
- Tiếc thật. Vậy là bọn anh dành cả năm để chăm chút cho cây chanh của thầy và tám tháng sau, bọn anh đã có một buổi bán nước chanh trong trường. Chính thầy đã phát hiện ra thiên hướng khoa học tự nhiên ở bọn anh. Luke và anh thường dành thời gian rảnh để thó những chi tiết rời trong đống đồ đạc linh tinh của hai ông bố, chỉ để chơi đùa và có cảm giác hồi hộp. Một hôm, bọn anh đã thó đồ nhiều đến mức quần dài của bọn anh phồng tướng như chân voi. Thầy Katzenberg đã bắt bọn anh dốc hết đồ trong túi ra và bọn anh đã phải thú nhận với thầy cái kho báu đó ở đâu ra. Đổi lấy lời hứa sẽ không mách bố mẹ, thầy bắt bọn anh phải làm gì đó. Thế nên, bọn anh liền bắt tay vào lắp ráp và sửa chữa những chi tiết đó. Phát minh đầu tiên của bọn anh là biến một chiếc điều hòa cũ thành máy tạo ẩm tự động bật lên ở một độ ẩm nhất định. Dĩ nhiên, mô hình gốc cũng như dây dò, đều được từ kho đồ hỏng... Vậy nên nó đã hoạt động khá tốt suốt hai mươi tư giờ đầu tiên trước khi bắt lửa trong nhà kho của bố Luke. May mà bọn anh có mặt ở đó để hạn chế thiệt hại. Ít lâu sau, vẫn với sự tiếp tay của thầy giáo, bọn anh đã chế tạo hệ thống khởi động cần gạt nước ngay khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Bọn anh lắp đặt nó trên xe của bố Luke, chắc mẩm sẽ phải nhận một trận đòn nhớ đời. Thế mà hoàn toàn ngược lại. Tối hôm sau, bố Luke chờ bọn anh gần nhà kho và giây phút đó đã quyết định tương lai của bọn anh. Ông khen ngợi bọn anh và bảo rằng phát minh của bọn anh vốn đã tài tình rồi, nhưng vẫn có thể hoàn thiện thêm nữa. Các ô khởi động của hai cần gạt nước có nhược điểm là che khuất quá một phần ba bề mặt kính chắn gió. Ông nói thêm là lần sau nếu bọn anh sử dụng xưởng của ông, thì phải chế tạo ra thứ gì đó thật độc đáo. Đối với ông thứ gì không quan trọng, mà quan trọng là kể từ đó bọn anh sẽ không bao giờ phải sửa điều hòa để kiếm sống nữa. Luke và anh đã nhìn thấy trong mắt bố cậu ấy một tia hy vọng cũng giống như một lời kêu cứu. Bố Luke quan trọng với bọn anh đến nỗi bọn anh không thể làm ông thất vọng. Phần tiếp theo thì em biết rồi đó, bọn anh đã lao vào học như điên và ngày nay bọn anh vẫn đang tiếp tục mày mò chế tạo ra những thứ không bình thường cho lắm, nhưng hứa hẹn hơn nhiều so với những que gạt kính thông minh.
- Từ việc trồng một cây chanh trong nhà kính đến nuôi cấy tế bào thần kinh trên những con chip silic, dẫu sao cũng là một chặng đường đáng nể đấy.
- Ta có thể nhìn nhận mọi chuyện như vậy. Thế là Luke đã kể em nghe về những nghiên cứu của bọn anh hả?
- Anh ấy thậm chí còn dẫn em đi tham quan nhà kho bí mật của các anh nữa kia. Em đã gặp giáo sư Flinch ở đó, còn tỏa sáng hơn cả khi giảng bài. Thực ra, em đã quyết định sẽ không tham gia với các anh, nhưng em vừa đổi ý rồi. Em không biết liệu các cặp tình nhân có đập tay đồng ý với nhau không, Hope nói đoạn chìa tay ra, nhưng ý em là vậy.
- Theo anh, đúng ra là không thể thiếu việc làm tình để đánh dấu sự kết hợp như thế này. Chờ một giây nhé, em tham quan Trung tâm và chính anh đã thuyết phục em bằng câu chuyện cây chanh của mình sao?
- Anh thì không, nhưng người thầy với chiếc áo vest nhung sọc nổi của anh thì góp phần nhỏ, và bố của Luke góp phần nhiều, Hope vừa nói thêm vừa cởi áo sơ mi.
*
Ngày hôm sau, Hope triệu Luke và Josh tới căng tin và thông báo cho hai chàng trai biết những điều kiện của cô. Cô sẽ tham gia nghiên cứu cùng họ, nhưng từ chối sự hỗ trợ tài chính của Longview, cũng như từ chối ký vào bất kỳ bản hợp đồng nào, ngoại trừ một cam kết bảo mật, và được quyền tự do kết thúc hợp tác khi nào cô muốn. Một điều khoản nữa, cô sẽ chỉ ngủ lại trong phòng của Josh vào dịp cuối tuần và thứ Tư, để giữ gìn tình bạn giữa họ. Josh lập tức muốn phản đối điều khoản này, nhưng Hope vẫn khăng khăng.
Buổi tối, cả ba người đi ăn mừng sự liên minh thần thánh này tại một quán bar trong thành phố.
Hope rời khỏi đó trong tình trạng say mèm đến nỗi Josh và Luke phải đưa cô về nhà họ. Cô vi phạm quy định mình đưa ra khi qua đêm tại đó, hôm đó là thứ Năm.