The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Kẻ Giết Người Khổng Lồ
eslie thường hay dựng lên những câu chuyện về những người khổng lồ đang đe dọa vương quốc Terabithia của chúng, nhưng trong thâm tâm, cả hai đứa đều hiểu rằng: kẻ khổng lồ thực sự trong cuộc sống của chúng không phải ai khác mà chính là Janice Avery. Tất nhiên, nó không chỉ bắt nạt Jess và Leslie. Nó có hai đứa bạn nữa, cũng khủng như nó, Wilma Dean và Bobby Sue Henshaw. Bộ tam đó luôn khống chế sân chơi, phá các cuộc chơi lò cò, chơi nhảy dây của học sinh lớp dưới, rồi phá lên cười đắc thắng, trong khi các nhóm học sinh lớp bé la ó, khóc dở mếu dở. Bọn chúng còn đến phòng vệ sinh nữ từ sớm, đứng đó trấn tiền sữa sáng của các em nhỏ trước khi cho chúng vào đi vệ sinh.
May Belle không may cũng là một trong những nạn nhân đó. Nó rất mừng được bố mua cho một gói Twinkies và nó đã mang đi học. Ngay khi lên xe buýt nó quên hết mọi điều đã biết và phấn khởi khoe với một bạn học sinh lớp khác. – Billy Jean, hãy đoán xem tớ có cái gì cho bữa trưa hôm nay nào?
– Cái gì vậy?
– Twinkies! – Nó hét to đến nỗi dù có bị điếc bạn vẫn có thể nghe được từ ghế sau cùng. Jess liếc mắt thấy Janice Avery ngẩng đầu lên…
Ngồi vào chỗ rồi mà May Belle vẫn còn thất thanh hét vì bị mất món quà của bố mà nó yêu thích. Tiếng thét của nó át cả tiếng động cơ xe chạy ầm ầm. – Bố đã mang từ Washington về cho em!
Jess quay lại nhìn về phía sau xe. – Thôi đi! Em không nên khóc vì cái gói Twinkies chết tiệt đó. – Nó nói vào tai May Belle.
– Anh tức vì anh không được bố cho quà chứ gì.
– Được. – Nó nhún vai, nhìn Leslie như muốn nói tớ đã cảnh báo con bé rồi, đúng vậy không? – Leslie gật đầu đáp lại.
Vào giờ ra chơi, cả hai đứa đều không hề ngạc nhiên khi May Belle mếu máo lại gần chúng.
– Nó cướp Twinkies của em!
– May Belle, anh đã nhắc em cẩn thận rồi mà. – Jess thở dài nói.
– Anh phải giết Janice đi. Giết nó đi. Anh giết nó…!
– Suỵt! – Leslie vừa nói, vừa vuốt nhẹ mái tóc của May Belle nhưng con bé đâu có cần sự an ủi mà chỉ muốn báo thù.
– Chị phải xé nó ra làm triệu mảnh!
Jess rối trí chưa biết xử lí thế nào.
– Đánh nhau đâu có lấy lại được cái gì, May Belle. Chính gói kẹo Twinkies đang trừng trị Janice Avery rồi. Chúng đang thay nhau đá vào mông Janice đó.
Leslie pha trò nhưng cũng không làm cho May Belle nguôi giận.
– Anh chỉ giỏi la thôi, Jess Aarons, nếu không anh đã phải đánh lại cái đứa ăn cướp Twinkies của em gái mình chứ. – Nói xong May Belle lại tức tưởi khóc.
Jess lúng túng không biết nói gì và lảng tránh cái nhìn của Leslie. Chúa ơi, chẳng có cách nào khác đành phải chiến đấu với con tinh tinh cái này vậy thôi.
– May Belle, nghe này! – Leslie nói. – Em biết thừa điều gì sẽ xảy ra nếu Jess đánh Janice Avery rồi chứ!
May Belle lấy mu bàn tay quệt mũi. – Nó sẽ đánh lại Jess.
– Ôi, không chỉ đơn giản thế đâu. Chắc chắn Jess sẽ bị đuổi học vì đánh một đứa con gái. Em biết ông Turner thường xử lí bọn con trai đánh con gái thế nào rồi mà.
– Nhưng nó ăn cướp Twinkies của em.
– Chị biết rồi, May Belle. Đúng là nó ăn hiếp em, nhưng chị và Jess sẽ tìm cách khác chơi lại nó tốt hơn là đánh nó. Có đúng vậy không Jess?
Jess chỉ biết gật đầu lia lịa. Bất kì điều gì cũng sẽ tốt hơn là gây chiến với Janice Avery.
– Anh chị định làm gì nó?
– Lúc này chưa thể nói được, May Belle, vì phải lên kế hoạch thật cẩn thận nhưng anh chị hứa sẽ chơi nó một vố thật đau.
– Thề đi! Làm dấu thánh giá và thề nếu không làm sẽ chết. Nhất định chị sẽ làm thật chứ?
Leslie đưa tay làm dấu thánh giá trước ngực và thề. May Belle quay sang Jess và nó cũng buộc phải giơ tay thề trước một đứa học sinh lớp một ngay giữa sân trường và cố không tỏ ra mình là một thằng ngốc trước mặt mọi người.
Chưa bằng lòng, May Belle vẫn khụt khịt nói lớn. – Tốt nhất vẫn là đập nó làm triệu mảnh.
– Không được đâu, May Belle. – Leslie nói. – Chị đồng ý, tốt nhất là đập cho nó một trận rồi, nhưng chừng nào ông Turner còn phụ trách trường này thì như vậy không ổn. Mình sẽ trừng trị nó bằng cách tốt nhất phải không Jess?
– Đúng vậy.
Chiều hôm đó, hai đứa ẩn trong pháo đài của mình vạch kế hoạch tác chiến. Quan trọng là làm thế nào để trừng phạt Janice Avery mà cuối cùng vẫn không bị phạt hay bị đình chỉ học.
– Có thể mình phải bắt được quả tang nó đang làm điều xấu xa nào đó. Leslie đang cố nghĩ ra kế khác, sau khi cả hai đều không nhất trí với dự định bôi mật ong vào ghế nó ngồi trên xe buýt và cho keo vào kem bôi tay của nó.
– Janice Avery hay hút thuốc lá trong nhà vệ sinh nữ. Nếu mình có thể chỉ cho ông Turner thấy khói thuốc bay ra từ đó…
Jess lắc đầu ngao ngán: – Chỉ năm phút sau thôi là nó sẽ phát hiện ra ai là người mách lẻo rồi. Cả hai đứa lại im lặng và đều mường tượng xem Janice Avery sẽ làm gì, nếu như nó phát hiện ra kẻ mách lẻo với thầy hiệu trưởng là nó hút thuốc trong nhà vệ sinh. – Mình phải xì được nó nhưng không để cho nó biết ai làm việc đó.
– Thế mới khó chứ. – Leslie vừa nói, vừa nhai nốt quả mơ khô. – Cậu biết bọn con gái cũng như Janice Avery ghét nhất cái gì không?
– Cái gì?
– Bị mang ra làm trò cười trước đám đông.
Jess nhớ lại bộ mặt của Janice hôm bị Jess làm cho mọi người cười nhạo trên xe buýt. Leslie đã đúng.
– Được đó. – Jess gật đầu bớt lo lắng và cũng đã bắt đầu cười được. – Mình sẽ chế nhạo thân hình mập ú của nó được không?
– Nhưng làm thế nào? – Leslie do dự hỏi. – Có lẽ phải dùng bọn con trai. Nó có thích đứa nào ở trường không nhỉ?
– Willard Hughes, tớ đoán là vậy. Bọn con gái lớp bảy đều có vẻ ngưỡng mộ và ngoái cổ nhìn mỗi khi thấy Willard Hughes trên sân trường.
– Được lắm! – Mắt Leslie sáng lên khi nảy ra ý định trong đầu. – Mình sẽ mạo danh Willard Hughes viết cho Janice một lá thư.
Jess lấy giấy và bút ra yêu cầu Leslie viết.
– Cậu viết thì hơn. Chữ tớ quá mềm mại so với chữ của Willard Hughes.
Jess đồng ý và sẵn sàng ngồi đợi Leslie đọc cho nó viết.
– Bắt đầu nhé! – Leslie nói. – Janice thân mến. À, không, phải viết là “Janice thân yêu” mới đúng.
Jess còn lưỡng lự, chưa đặt bút viết.
– Tin tớ đi, thế nào nó cũng cắn câu cho mà xem. Viết đi. Janice thân yêu!
Không cần quan tâm đến chấm, phẩy gì đâu, miễn sao mình viết cho giống cách của Willard Hughes thôi. Nào viết đi. Janice thân yêu, có lẽ em không tin, nhưng thực tế là anh đã yêu em…
– Cậu nghĩ Janice sẽ…? – Jess vừa viết vừa hỏi.
– Tớ đã nói cậu là thế nào nó cũng cắn câu mà. Loại con gái như Janice Avery luôn tin vào những điều nó muốn, đại loại như trường hợp này. Thôi viết tiếp đi. Nếu em nói em không yêu anh thì chắc chắn trái tim của anh sẽ tan vỡ. Xin em đừng từ chối. Nếu như em cũng yêu anh như anh đã yêu em, em yêu của anh…
– Chậm thôi, nhanh thế làm sao tớ viết kịp?
Leslie đợi Jess viết xong, ngẩng đầu lên mới đọc tiếp với cái giọng thật mơ màng. Hãy đến gặp anh ở phía sau trường sau giờ học ngày hôm nay. Đừng lo lỡ xe buýt. Anh rất muốn được đưa em về nhà để có thể nói chuyện của Chúng Mình. – Nhớ viết hoa chữ “chúng mình” đấy. – Em yêu của anh. Gửi em tình yêu của anh và nhiều cái hôn, Willard Hughes. – Nhiều cái hôn à?
– Ừ, nhiều cái hôn. Viết một dãy chữ “x” vào cuối thư nữa. – Leslie ngừng một lát rồi nói tiếp. – Đúng rồi phải thêm ý này nữa. Cậu viết ký hiệu PS để viết thêm sau khi kí đi.
Jess răm rắp làm theo.
Leslie đọc tiếp: Em nhớ là không được nói cho ai biết chuyện của chúng mình nhé. Đừng nói với bất kì ai mà hãy để tình yêu của chúng mình chỉ là bí mật của riêng chúng mình thôi. Chỉ cần hai đứa mình biết thôi là đủ.
– Sao lại viết thế?
– Mình viết như vậy thì chắc chắn thế nào Janice cũng sẽ nói cho một vài đứa biết, ngốc ạ. – Leslie đọc lại tác phẩm của mình, gật đầu tâm đắc.
– Tốt. Cậu viết sai hai từ, từ tin và từ hai. – Nó ngắm lá thư lần nữa rồi tự khen: – Tớ cũng giỏi đấy chứ?
– Chẳng phải bàn. Chắc cậu phải có nhiều mẩu tình lớn ở Arlington rồi.
– Jess Aarons, tớ sẽ giết cậu, nếu cậu nói vậy đấy.
– Này, cô bé, cô mà giết vua của vương quốc Terabithia thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối đó.
– Phạm tội giết vua chứ sao. – Leslie nói vẻ đầy tự hào.
– Tội gì?
– Tớ đã bao giờ kể cho cậu nghe chuyện Hamlet chưa nhỉ?
Jess ngả người ra phía sau vui vẻ nói: – Chưa. – Nó rất thích những câu chuyện Leslie kể. Một ngày nào đó, khi nó cảm thấy khả năng vẽ của mình khá lên, nó sẽ yêu cầu Leslie viết lại những câu chuyện đó và nó vẽ tranh minh họa.
– Ngày xưa, một hoàng tử Đan Mạch tên là Hamlet… – Leslie bắt đầu kể.
Jess cũng đã mường tượng ra trong đầu một lâu đài mờ ảo và một hoàng tử bị tra tấn đang lết chân đến lan can. Nó nghĩ ngay đến việc thể hiện hình ảnh đó trên bức vẽ của mình và băn khoăn chưa biết làm sao để thể hiện được cảnh chính và cả cảnh phụ trong bức vẽ của mình. Với bút chì thật khó, nhưng nếu với bút lông thì có thể quết lớp màu mỏng lên trên một lớp khác. Như vậy, có thể nhìn thấy nhân vật di chuyển trên trang giấy. Jess rùng mình. Nó tin rằng nó sẽ làm được, nếu Leslie đồng ý cho mượn màu nước và bút lông.
Để thực hiện được kế hoạch của hai đứa thì khó nhất là làm thế nào để lá thư đó đến tay Janice Avery. Sáng hôm sau, chúng đến trường từ sớm. Leslie đi trước, cách một quãng xa để nếu có ai thấy cũng không nhận ra hai đứa đi cùng nhau. Ông Turner rất bực mình nếu bắt gặp bọn con trai và con gái luẩn quẩn quanh trường, Leslie đã đến trước của phòng học của lớp bảy và ra hiệu cho Jess đến cùng. Jess sợ quá, dựng cả tóc gáy.
– Janice Avery ngồi bàn nào?
– Tớ tưởng cậu biết rồi chứ?
Jess lắc đầu.
– Chắc phải tìm từng bàn một vậy. Nhanh lên, cậu vào đi, tớ đứng ngoài canh chừng cho. – Leslie đóng cửa nhẹ nhàng để không gây bất kì một tiếng động nào. Jess luống cuống, tay run run vội vã kéo sách vở trong từng ngăn bàn ra xem tên để xác định chỗ ngồi của Janice, rồi lại xếp vào sao cho không làm xáo trộn đồ đạc trong ngăn bàn.
Đột nhiên nó nghe tiếng Leslie nói.
– Em chào cô Pierce, em đang đứng đợi cô ở đây.
Chúa ơi, cô giáo lớp bảy đang tiến vào phòng học của lớp mình. Jess đứng lặng như hóa đá, không còn nghe được cô giáo Pierce nói gì với Leslie nữa vì cánh cửa lớp vẫn đóng.
– Thưa cô, em phát hiện ra một cái tổ gì đó ở phía nam khu nhà. – Leslie cố nói to hơn. – Em biết cô rất am hiểu về khoa học nên em đến tìm cô, muốn xin cô dành một phút cùng tới xem với em và cho em biết cái tổ đó làm bằng gì có được không ạ?
Không biết cô Pierce trả lời thế nào, nhưng Jess lại nghe thấy Leslie lớn tiếng nói.
– Em cảm ơn cô Pierce nhiều ạ. – Đúng hơn là Leslie đang cố hét lên để nó nghe thấy thì phải.
– Chỉ không đầy một phút thôi, nhưng điều này đổi với em thật vô cùng ý nghĩa, thưa cô Pierce.
Ngay khi nghe tiếng bước chân của họ đi về hướng khác, Jess hối hả lục soát nốt những ngăn bàn còn lại và đã sung sướng tìm thấy cuốn vở bài tập làm văn có tên của Janice Avery ở trên bìa.Nó vội đặt trang thư ngay trên đầu đống sách vở trong ngăn bàn rồi nhanh chóng thoát ra khỏi phòng, lỉnh vào nhà vệ sinh nam, trốn ở đó cho tới khi kẻng vào lớp nó mới dám đi về lớp của mình.
Vào giờ ra chơi, Janice Avery, Wilma và Bobby Sue túm tụm lại với nhau. Thật lạ là thay vì chòng ghẹo đám com gái nhỏ hơn, hôm nay chúng chỉ khoác tay nhau đi quanh sân trường rồi đứng lại xem bọn con trai đá bóng. Khi bộ ba đi ngang qua, Jess có thể nhận thấy má Janice ửng hồng và có vẻ kiêu ngạo. Nó nháy mắt nhìn Leslie. Leslie cũng đáp lại bằng cái nháy mắt hóm hỉnh.
Chiều hôm đó, khi chiếc xe buýt chuẩn bị chuyển bánh thì Billy Morris, một học sinh nam lớp bảy lớn tiếng thông báo cho cô Prentice là Janice Avery chưa lên xe.
– Không sao đâu cô Prentice. – Wilma Dean nói với về phía cô Prentice.
– Hôm nay Janice không về bằng xe buýt. – Có tiếng huýt gió lớn.
– Vậy chắc chắn Janice đã nói với cậu là nó hẹn hò với ai rồi phải không?
– Là ai vậy? – Billy hỏi.
– Willard Hughes. Cậu ta yêu Janice phát điên, phát cuồng lên và không đợi được lâu hơn nữa, nên hôm nay đã hẹn đưa Janice về tận nhà để tỏ tình đó.
– Thật không? – Tất cả bọn học sinh ngồi ghế sau xe đều xoáy những con mắt ngỡ ngàng nhìn Willard Hughes. – Nếu nó hẹn hò với Janice thì sao nó lại có vẻ như không biết tí gì về chuyện đó vậy?
– Nói dối, Billy Morris, dối trá!
Billy chửi thề, rồi tất cả đều bị cuốn hút vào cuộc tranh luận nóng hổi bán tín, bán tin liệu có phải Willard Hughes và Janice đã ngấm ngầm hẹn hò rồi không và liệu có phải chúng nó đang yêu nhau không.
Lúc xuống xe, Billy vẫn còn lớn tiếng nói với Wilma qua cửa sổ xe buýt.
– Cậu nên cảnh báo Janice rằng chắc chắn thằng Willard Hughes sẽ tức điên lên nếu chuyện này vỡ lở ở trường đấy!
– Được rồi, ngốc ạ! Tốt hơn là cậu hãy nói chuyện với Willard Hughes về bức thư đó, rồi cậu sẽ biết. Đợi đấy! – Wilma tức đỏ mặt, cau có đáp.
– Tội nghiệp Janice Avery. – Jess nói với Leslie khi hai đứa ngồi trong lâu đài của chúng ngay chiều hôm đó.
– Tội nghiệp ư? Nó đáng bị trừng phạt vì những gì nó đã gây ra.
– Tớ cũng nghĩ như vậy. – Jess thở dài. – Nhưng, vẫn…
Leslie nghiêm mặt. – Cậu không ân hận về những gì mình đã làm chứ?
– Không. tớ nghĩ chúng mình thế nào cũng phải làm cái gì đó, nhưng…
– Nhưng cái gì?
Jess cười hỉ hả. – Có lẽ điều này đối với tớ cũng giống như cậu trả thù được kẻ giết cá voi rồi đấy.
Leslie cấu vai Jess. – Chúng mình ra ngoài đi dạo và tìm những người khổng lồ đi, tớ chán nói chuyện về Janice Avery lắm rồi.
Hôm sau, Janice hùng hổ bước lên xe buýt nhìn mọi người dò xét.
Leslie ngồi nép vào May Belle, con bé đang trố mắt ngỡ ngàng.
– Có phải chị…?
– Suỵt! Đúng rồi.
May Belle quay lại nhìn về phía sau xe, rồi quay lại nói với Jess. – Chính anh đã làm cho chị ấy tức đến vậy phải không?
Jess khẽ gật đầu, cố không để ai thấy thái độ của mình.
– Bọn chị đã viết một bức thư. – Leslie thì thầm vào tai May Belle. – Nhớ là không được lộ cho ai biết, nếu không Janice sẽ giết bọn chị đó.
– Em biết rồi. – May Belle dõng dạc trả lời, hai mắt sáng lên sung sướng.
– Em biết rồi.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên