Số lần đọc/download: 2363 / 88
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:21 +0700
Chương 5: Phạm Lỗi
C
hỉ huy Root đang phì phèo hút xì gà, loại xì gà siêu độc. Vài người trong Đội giải cứu gần như chuồn hết vào trong không. Ngay cả mùi hôi bốc ra từ bọn tù bị cùm xích lâu ngày cũng còn êm dịu hơn. Dĩ nhiên là chả ai phát biểu gì cả vì động vào cái nhọt đinh đang sưng tấy vẫn dễ chịu hơn chạm phải ông sếp đồng bóng của họ.
Tuy nhiên, Foaly lại lấy làm thích thú khi đối chọi với ông sếp.
- Thưa chỉ huy, ở đây không được hút loại xì gà rẻ tiền đâu ạ - Giọng anh ta the thé ngay lúc Root đang quay lại làm việc - Các máy tính đều không thích mùi thuốc!
Root cau mặt lại, rõ ràng là Foaly đang bịa chuyện. Nhưng viên chỉ huy cũng không định liều mạng gây nổ máy tính trong lúc báo động cho nên dụi vội điếu xì gà vào trong tách cà phê.
- Nào Foaly, báo động cái gì vậy? Lúc này hoàn toàn yên bình đấy chứ!
Một kỵ sĩ giỏi luôn dễ dàng vượt qua những chướng ngại vật vặt vãnh. Ông đã từng đặt chân tới Defcon 2 một lần vì trạm vệ tinh gặp trục trặc.
- Giờ thì tốt rồi ạ - Foaly nói với sếp - Hay là tôi nên nói tệ, tệ lắm ạ?
Root cảm thấy cái ung trong ruột bắt đầu sôi lên ùng ục như thể núi lửa sắp tuôn trào.
- Tệ đến mức nào?
Foaly chỉ vào vị trí Ai-len trên màn hình bản đồ châu Âu.
- Chúng ta mất liên lạc với đại úy Short rồi ạ.
- Tại sao tôi lại không hề ngạc nhiên nhỉ? - Root rên rỉ, hai tay bưng chặt lấy mặt.
- Chúng ta vẫn giữ được liên lạc với cô ấy suốt chặng đường qua dãy Alp mà.
- Dãy Alp? Cô ta đi đường bộ à?
Foaly gật đầu.
- Tôi biết, thế là chống lại quy định. Nhưng ai mà chả làm thế ạ.
Viên chỉ huy miễn cưỡng đồng ý. Ai có thể cưỡng lại cảnh đẹp như vậy? Khi còn là một tân binh, ông ta đã tự thừa nhận tội đó.
- Được rồi. Tiếp tục đi. Chúng ta mất cô ấy từ lúc nào?
Foaly mở hộp dữ liệu trên màn hình.
- Đây là thông tin từ máy cài trên mũ của Holly gửi về. Chúng ta ở đây rồi, ngang qua khu Paris Disneyland...
Anh ta nhấn nút lướt qua.
- Giờ đến lũ cá heo...Đường biển Ai-len. Vẫn chưa có gì đặc biệt. Nhìn kìa, máy định vị của cô ấy. Đại úy Short đang tìm nơi làm lễ. Điểm 57 thông báo đèn đỏ, cô ấy đang hướng về chỗ đó.
- Sao không phải là Tara nhỉ?
Foaly cười hô hố.
- Tara ư? Đêm rằm nào mà các tiên nữ siêu quậy ở bán cầu Bắc chẳng tụ hội nhảy múa quanh đỉnh Lia Fáil ạ. Ở đó, bốn bề đều được bao bọc kín đáo tựa như tất cả đều chìm dưới nước.
- Tốt rồi - Root làu bàu qua kẽ răng - Cậu tiếp tục theo hướng đó đi.
- Vâng. Nhưng đừng để tai ngài ù lên nhé - Foaly tua băng mất vài phút - Bây giờ. Một tình tiết thú vị... Tiếp đất an toàn, treo cánh lên. Holly cởi mũ.
- Làm trái quy định - Root hét lên - Nhân viên LEP không bao giờ được phép bỏ...
- Nhân viên LEP không bao giờ được phép bỏ mũ khi đi trên mặt đất, trừ phi cái mũ ấy bị trục trặc - Foaly nói nốt đoạn còn lại - Thưa chỉ huy, đúng là tất cả chúng ta đều biết những gì ghi trong cẩm nang. Nhưng liệu ngài có định bảo tôi rằng ngài chưa bao giờ lén hít thở chút không khí trong lành sau vài giờ bay không ạ?
- Không - Root thừa nhận - Cậu là gì thế nhỉ, mẹ đỡ đầu cho cô ta hay cái gì khác nữa? Hãy nghiêm túc một chút đi!
Foaly che miệng cười khoái trá. Làm cho Root sôi máu lên là một phần thưởng hiếm hoi trong công việc. Chẳng ai khác dám làm điều đó. Là bởi vì họ đều dễ bị thay thế. Riêng Foaly thì không. Anh đã xây dựng hệ thống này từ con số 0, và nếu bất cứ ai cố ý phá bĩnh nó thì sẽ có một con vi rút bí mật xử lý đôi tai họ.
- Chút gì đó quan trọng à. Chúng ta đây rồi. Nhìn kìa. Holly đột nhiên rơi mũ. Ống kính hẳn là bị rơi đâu đó vì chúng ta không bắt được hình nữa rồi. Mặc dầu vậy, chúng ta vẫn còn nghe thấy tiếng, tôi cho lên nhé.
Foaly tăng âm lượng và tiếng ồn.
- Chất lượng không ổn lắm. Vì micro nằm trong máy quay nên cũng bị tắc luôn.
- Ống xì đồng đẹp đấy nhỉ - một giọng nói vang lên - Một con người, chắc chắn rồi. Láu cá. Huênh hoang nữa.
Root nhướng lông mày lên:
- Ống xì đồng á?
- Tiếng lóng để chỉ súng.
- Ồ - nhận xét đơn giản này khiến ông nhận ra - Cô ấy đã rút vũ khí.
- Đợi chút. Điều này còn tệ hơn.
- Tôi cũng chẳng mong chờ cô đầu hàng một cách êm ả - Lần này là một giọng nói khác. Chỉ mới nghe vậy thôi mà viên chỉ huy đã phát rùng mình - Không. Tiếp tục là cái giọng nói đó - Tôi nghĩ là không.
- Thật tệ hại - Root nói, khuôn mặt ông trở nên xanh xám - Việc này cứ như thể được sắp đặt trước. Hai thằng đần này đã phục sẵn ở đó. Chúng làm thế nào nhỉ?
Rồi tiếng Holly vọng ra từ micro, nghe thật cứng cỏi dù đang đối mặt với nguy hiểm. Viên chỉ huy thở dài. Ít ra cô ta vẫn còn sống. Mặc dù diễn biến tiếp theo của câu chuyện cho thấy sự việc còn nghiêm trọng hơn, nhất là qua lời lẽ của kẻ thứ hai. Dường như hắn có kiến thức khá sâu sắc về các vấn đề của tiên giới.
- Hắn biết về việc Hành lễ!
- Đấy là phần tệ nhất.
Quai hàm Root trẹo xuống.
- Phần tệ nhất?
Lại là giọng Holly. Lần này liên quan đến phép thôi miên.
- Lúc này cô ấy sử dụng phép thuật - Root phấn chấn hơn.
Nhưng hoàn toàn không. Chẳng những phép thôi miên không phát huy tác dụng mà nó còn trở thành trò hề cho hai kẻ lạ mặt bí ẩn kia.
- Đấy là tất cả thông tin về Holly mà chúng ta có được từ đó - Foaly nhận xét - Một trong mấy kẻ này đã phá máy quay và chúng ta không thể biết gì hơn nữa.
Root bóp trán.
- Quả là khó nắm bắt vụ này. Không có hình và cả tên của mấy kẻ đó. Chúng ta thực sự không dám chắc chắn 100% là mình hiểu rõ tình hình.
- Ngài muốn bằng chứng phải không ạ? - Foaly hỏi, rồi tua lại băng từ đầu - Tôi sẽ chỉ ra bằng chứng đây.
Anh ta cho băng chạy.
- Giờ hãy xem từng đoạn tua chậm, từng giây một.
Root dán sát mắt vào màn hình đủ để rõ từng điểm nhỏ.
- Đại úy Short hạ cánh. Cô ấy cởi mũ. Rồi cúi xuống, có vẻ là để nhặt hạt mầm và...ở đó!
- Ngài có thấy gì bất thường không?
Viên chỉ huy cảm thấy có một điểm bất thường đang hiện rõ dần. Một cái gì đó đang xuất hiện bên trên góc phải màn hình. Lúc đầu, nó tựa như tia sáng nhưng ánh sáng đến từ đâu hay phản chiếu từ đâu?
- Cậu phóng to lên được không?
- Được ngay ạ.
Foaly tách riêng góc ảnh đó ra và phóng to lên 400% ánh sáng phủ kín màn hình.
- Ồ không - Root thở dốc.
Trên màn hình máy tính trước mặt họ là một mũi tên lao vút vào. Không nghi ngờ gì nữa. Đại úy Holly Short đã phạm sai lầm trong quá trình hành động. Có nhiều khả năng cô ấy bị giết, may ra thì bị cầm tù.
- Chúng ta vẫn còn trong khu vực xác định phải không?
- Vâng. Tín hiệu tốt ạ. Chúng ta đang di chuyển về hướng Bắc với vận tốc 80km/1h.
Root lặng im một lúc, nhẩm tính kế hoạch.
- Báo động toàn bộ, lôi Đội giải cứu ra khỏi giường ngủ và lùi ở đây. Chuẩn bị súng đạn cho họ. Tôi muốn một cặp chuyên viên giỏi và thật mưu lược. Cậu nữa, Foaly. Có thể chúng ta phải dừng...
- 10 giờ 4 phút thưa chỉ huy. Ngài muốn Recon tham gia vụ này chứ ạ?
Root gật đầu.
- Chắc chắn rồi.
- Tôi sẽ gọi cho đại úy Vein. Cậu ta là người cừ nhất.
- Ồ không - Root nói - Với một việc như thế này. Chúng ta cần người cực giỏi. Và đó chính là tôi. Tôi đang lấy lại phong độ đây.
Foaly quá đỗi kinh ngạc, tới mức không cất nổi lời nào cho ra hồn.
- Ngài...Ngài...
- Đúng thế, Foaly. Đừng tỏ ra quá ngạc nhiên như vậy. Thành tích giắt đầy người tôi cũng không hết, làm sao có nhân viên nào sánh nổi. Hơn nữa, tôi lại được đào tạo cơ bản tại Ai-len. Trở về với những ngày gắn bó với cái mũ chóp và cây gậy.
- Quả đúng vậy, song đó là 500 năm về trước, còn theo thời gian, xin nói trắng ra ngài đâu còn là chồi non mơn mởn nữa.
Root mỉm cười nham hiểm.
- Đừng lo, Foaly. Tôi vẫn tràn đầy nhiệt huyết mà. Và tôi xóa nhòa tuổi tác của mình bằng một quả đại pháo thực thụ. Bây giờ, chuẩn bị dù sẵn sàng. Tôi sẽ rời chỗ này trong giây lát.
Foaly răm rắp tuân lệnh. Khi viên chỉ huy đã bắt gặp ánh mắt Foaly, anh ngầm hiểu là nên biết giữ mồm giữ miệng. Nhưng còn một lý do khác khiến Foaly phải im lặng phục tùng, đó là cảm giác chợt đến trong anh rằng Holly hẳn là vấn đề nghiêm trọng. Các quái vật nhân mã cừ khôi kết bạn rất chọn lọc và Foaly lo ngại mình có thể sẽ mất một trong những người bạn hiếm hoi ấy.
Trước đây, Artemis đã từng biết đến một số tiến bộ công nghệ vượt bậc, nhưng quả là chẳng có gì giống với kho báu vũ khí thần tiên vô tận trải ngay trên bảng đồng hồ chiếc xe bốn bánh này.
- Thật ấn tượng - cậu ta lẩm bẩm - Chúng ta có thể bỏ dở kế hoạch ngay bây giờ mà vẫn thu lời nhờ đặc quyền sáng chế.
Artemis cho chạy máy quét lướt qua băng đeo cổ tay nữ yêu tinh đang bất tỉnh nhân sự. Rồi nạp dòng chữ thần tiên trên đó vào phần mềm dịch Cuốn sách quyền lực của cậu.
- Đây là một dạng máy định vị. Vậy, chắc chắn đồng đội của tiên nữ này sẽ lần ra được dấu vết của chúng ta ngay bây giờ.
Butler sửng sốt.
- Ngay bây giờ ư, thưa cậu?
- Có vẻ là vậy. Hoặc chăng ở mức độ nào đó, họ đang lần theo máy định vị...
Đột nhiên, Artemis im bặt, mắt cậu trở nên thẫn thờ vì trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng khác.
- Butler?
Butler thấy tim mình đập dồn dập hơn vì ông ta quá hiểu cái giọng ấy. Hẳn có điều gì sắp xảy ra.
- Vâng, thưa Artemis?
- Kẻ săn cá voi người Nhật Bản đã bị mấy nhà chức trách ở cảng tóm ấy. Cô ta vẫn còn hoạt động ở các bến cảng đấy chứ?
Butler gật đầu.
- Vâng, tôi nghĩ đúng vậy.
Artemis quay quay dây máy định vị xung quanh ngón tay trỏ.
- Tốt rồi. Chúng ta sẽ tới đó. Tôi tin đã đến lúc để cho những người bạn bé nhỏ của chúng ta biết chính xác họ đang đương đầu với ai.
Root quyết định lấy lại phong độ thật nhanh chóng - một quyết định nhanh đến bất thường đối với ban chỉ huy LEP. Thường thì mất hàng tháng và vài bận họp hành tẻ nhạt và bế tắc để thông qua quy trình hành động cho đội Recon. May thay, Root là một chỉ huy rất có uy lực.
Thật tuyệt khi lại được mặc đồ dã chiến. Root tự nhủ là phần eo của bộ đồ áo liền quần không bó chặt như mọi khi, những chỗ phồng ra chẳng qua là do đống thiết bị họ nhồi vào mà thôi. Thực ra, về phần mình, Root đâu có thời gian mà chuẩn bị đồ mang theo. Thiết bị duy nhất viên chỉ huy thấy cần thiết là đôi cánh trên lưng và khẩu súng ba nòng, đa pha kết hợp bộ phận làm nguội bằng nước giắt hông, đây là loại súng mạnh nhất và hiện đại nhất trên thế gian này. Và Root có già thật nhưng qua trải nghiệm trận chiến khốc liệt, Root lại thấy phong độ của mình giống một sĩ quan dã chiến năm xưa.
Tara, vị trí thả dù gần chỗ Holly nhất chính là E1. Không phải là nơi hoàn toàn lý tưởng để thực thi nhiệm vụ bí mật như thế này nhưng chỉ với 2 tiếng đồng hồ còn lại trong đêm rằm thì đâu còn lúc nào mà rong chơi xa hơn. Để giải quyết xong việc trước khi mặt trời mọc thì tốc độ là điều thiết yếu nhất. Root trưng dụng tuyến đường E1 cho đội hình, gây cản trở cho một nhóm hình như đã xếp hàng gần hai năm nay.
- Toàn những đồ khó bảo - Root làu bàu ở chỗ người đại diện trạm giao thông - Cái gì nữa đây, tôi đã hạn chế những chuyến bay không cần thiết cho tới khi khủng hoảng hiện nay qua đi rồi cơ mà.
- Vậy là khi nào?Thần lùn giữ cửa nổi giận thét lên, giơ cuốn sổ như thể bà ta chuẩn bị kiện cáo gì đó.
Root phun mẩu xì gà trong miệng ra, giẫm nó nát bét dưới đế giày. Biểu hiện đã quá rõ ràng.
- Tôi sẽ cho mở dù khi tôi thích, thưa bà - viên chỉ huy làu bàu - Còn nếu bà và cái bộ đồ phát quang của bà không tránh ra chỗ khác thì buộc lòng tôi phải thu hồi giấy phép hành nghề của bà và ném bà luôn thể vào nhà giam vì tội cản trở nhân viên LEP đang thi hành công vụ.
Đại diện trạm gác rúm ró lại trước mặt Root rồi lủi luôn về chỗ của mình và thầm ước gì bộ đồng phục của bà ta không hồng rực lên như thế.
Foaly đang chờ bên cái dù. Mặc dù đang lúc nguy nan nhưng anh chàng cũng chẳng thể ngăn nổi cảm giác thích thú trước cái bụng Root cứ phồng lên xẹp xuống nhẹ nhàng trong bộ đồ áo liền quần.
- Ngài có chắc chắn về việc này không thưa chỉ huy? Thường thì chúng ta cho phép một dù chở một hành khách duy nhất thôi ạ.
Root hầm hè:
- Cậu có ý gì? Chỉ có duy nhất một...
Đồng thời, ông cũng bắt gặp ánh mắt Foaly lướt qua bụng ông.
- Trời, ha ha. Buồn cười quá đi mất. Như thế đấy à Foaly. Cậu nên nhớ, tôi là người khắt khe đấy nhé.
Nhưng đó chỉ là lời dọa dẫm dí dỏm, cả hai đều rõ vậy. Foaly không chỉ xây dựng mạng lưới thông tin liên lạc từ con số 0 mà còn là người tiên phong trong lĩnh vực chế tạo pháo sáng. Không có Foaly, công nghệ của loài người hẳn đã dễ dàng theo kịp được của tiên giới rồi.
Root ổn định trong khoang máy rồi quấn dây an toàn. Nhưng đây không phải là chiếc máy bay từ nửa thế kỷ trước của viên chỉ huy mà là loại máy hoàn toàn lắp ráp theo dây chuyền mới. Tất cả đều lấp lánh ánh bạc với bộ thăng bằng nhọn như răng cưa để có thể tự động ghi lại các luồng macma. Đương nhiên, đó chính là phát minh của Foaly. Trong khoảng một thế kỷ, các thiết kế của anh ta có phần xa thực tế, trang trí rất nhiều đèn và đồ bọc cao su. Gần đây anh đã nhạy cảm hơn, tích cực sử dụng chất liệu da và trang trí hoa văn tinh tế hơn. Song, Root vẫn cảm thấy thật dễ chịu với kiểu trang trí lỗi thời trước đó.
Tay nắm chặt cần lái, Root chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình không điều khiển cỗ máy này. Foaly để ý thấy cảm giác bất an của Root.
- Chỉ huy đừng lo - anh ta không nói bằng giọng châm chích như mọi khi - Chẳng qua cũng giống như việc cưỡi kỳ lân thôi. Nó đã thành phản xạ đối với ngài rồi.
Root vẫn cằn nhằn.
- Hãy cứ tiếp tục đi - rồi lẩm bẩm - trước khi tôi thay đổi ý kiến.
Foaly sập mạnh cửa lại, không để tí chút không khí nào lọt nổi vào bên trong. Qua ô cửa kính thạch anh, sắc mặt Root hiện lên vẻ xanh nhợt. nhưng nó không còn mang vẻ sợ hãi nữa, ngược lại là đằng khác.
Artemis đang mày mò xem xét máy định vị của tiên nữ. Cần phải chọn lựa cách nào đó để tránh làm hỏng cỗ máy. Thật không có gì sánh được với công nghệ máy này. Hãy tưởng tượng nó giống như việc phẫu thuật tim với y cụ là chiếc búa tạ.
Vấn đề trước hết là mở được thứ đáng nguyền rủa này ra. Những mũ vít ương bướng chống lại mọi dụng cụ tinh vi nhất, kể cả tuốc nơ vít Phillips. Kể cả chùm chìa khóa Allen đa chức năng của Artemis cũng không có chỗ bám trên những khe trượt bé tí tẹo. Artemis tự nhủ: lạc quan lên nào, hãy nghĩ tới thành quả công nghệ vượt bậc này.
Sau vài phút trầm tư suy ngẫm, cuối cùng cậu đã tìm ra cách: bu-lông từ tính. Quả đúng vậy. Nhưng làm thế nào để đặt được từ trường xoay quanh phía sau của động cơ bốn bánh? Không thể. Cách duy nhất bây giờ là bắt đinh vít nam châm xung quanh nó.
Artemis lục tìm mẩu nam châm trong hộp đựng đồ và ốp cả hai cực vào các đinh vít nhỏ xíu kia. Phía cực âm xoay chuyển nhè nhẹ đủ để Artemis tỳ được cái kìm mũi kim vào và chẳng mấy chốc, cậu đã có thể mở tung nắp che của máy định vị.
Vi mạch của máy thật tinh vi, không hề có dấu tích của mối hàn. Hẳn là họ đã dùng một dạng chất gắn nào khác. Nếu có thời gian chắc cậu sẽ tìm ra được cấu tạo máy nhưng lúc này đây cậu còn phải ứng phó với thực tế. Cậu sẽ phải dựa vào sự lơ đễnh của kẻ khác. Còn nếu tiên giới có cái gì đó tương tự như con người thì hẳn họ sẽ tìm được cái họ muốn.
Artemis soi mặt máy định vị bằng ánh đèn lờ mờ trong cabin. Nó đã phân cực rồi. Nhẹ nhưng đủ phát huy tác dụng. Cậu xoay những dây sáng lung linh nhỏ xíu sang một bên rồi đặt chiếc camera cỡ bằng cái cúc áo vào khoảng trống đó. Cậu giữ cẩn thận cái máy phát chỉ to cỡ hạt đậu và có đệm một miếng silion. Thô nhưng hiệu quả. Hy vọng là vậy.
Tuy nhiên, những cái đinh vít nhiễm từ lại ương bướng không chịu quay về đường rãnh cũ khi không có thiết bị lắp ráp phù hợp, do đó, Artemis phải dán chúng lại. Dù khá lộn xộn nhưng vẫn đạt yêu cầu với điều kiện là máy định vị không bị kiểm tra gần quá. Còn nếu nhỡ? Ôi, cậu sẽ mất luôn cái mà cậu mong đợi ngay từ đầu.
Butler bị đụng phải rắc rối ngay khi họ đặt chân vào địa phận thành phố.
- Cập bến rồi, Artemis - anh ta nói với lại - Đội Hải quan và thuế chắc chắn đang ở quanh đây rồi.
Artemis gật đầu hiểu ý. Cảng này thực chất là trục đường huyết mạch rất phát đạt của các hoạt động bất hợp pháp. Già nửa hàng lậu của cả nước tập trung lưu thông qua quãng đường chưa đầy nửa dặm này.
- Phải làm kế nghi binh thôi Butler. Tôi chỉ cần đúng hai phút.
Kẻ phụ tá cúi đầu trầm tư.
- Làm như mọi khi ạ?
- Tại sao không nhỉ. Ông làm đi...mà không thì hơn.
Artemis nháy mắt bông đùa. Đây là lần thứ hai trong thời gian gần đây cậu ta đùa cợt đôi chút và là lần đầu tiên cậu ta đùa oanh oanh lên. Tốt hơn là nên cẩn trọng. Giờ không phải là lúc đùa cợt.
Mấy gã cửu vạn ở bến tàu đang cuộn thuốc lá. Một việc chẳng dễ dàng gì với những ngón tay thô kệch như thỏi chì của họ nhưng cuối cùng thì đâu cũng vào đấy.
Butler đi về phía đám đàn ông, đôi mắt ông ta ẩn sâu dưới vành mũ.
- Đêm nay lạnh nhỉ - ông ta nói với đám người.
Chẳng ai buồn đáp. Dễ là cớm lắm chứ.
Gã hộ pháp lạ mặt vẫn kiên trì.
- Thà làm việc hùng hục còn sướng hơn đứng không trong đêm rét mướt thế này.
Trong đám công nhân, một tên khờ khạo cảm thấy nóng mặt khó chịu lắm. Nhưng gã bạn đã kịp huých cùi trỏ vào mạng sườn hắn nhắc nhở.
Kẻ lạ mặt vẫn tiếp tục:
- Tuy vậy, ta cũng không nghĩ là các bé làm nổi việc gì cho ra hồn dù chỉ một ngày trong đời.
Vẫn không lời đáp lại. Song lần này là bởi đám cửu vạn đang mải há hốc mồm ra ngạc nhiên.
- Trông bộ dạng các người mới thảm hại làm sao - Butler thản nhiên nói - Nếu có chết đói thì các người vẫn được ra đi với bộ dạng đàn ông. Còn hôm nay thì trông các người chẳng khác nào bọn mặc váy ẻo lả.
- Á á - một kẻ trong nhóm ú ớ. Đó là tất cả những gì hắn có thể làm được.
Butler nhướng mày lên:
- Á? Ẻo ợt và lắp bắp. Sự kết hợp mới tuyệt làm sao. Thân mẫu của các người hẳn là rất tự hào.
Thế là kẻ lạ mặt đã bước qua cái ngưỡng cho phép. Hắn đã dám động chạm tới cả mẹ của nhóm người kia. Giờ thì không gì có thể cứu hắn thoát khỏi việc ăn đòn cho dù rõ ràng hắn là kẻ ngờ nghệch. Một kẻ ngờ nghệch biết dùng ngôn từ sắc sảo.
Đám đàn ông dụi thuốc rồi từ từ dàn thành nửa vòng tròn. Sáu đánh một. Thật đáng thương. Vậy mà Butler vẫn chưa thôi.
- Nào, trước khi chúng ta bắt đầu cái gì đi nữa thì các quý bà nên nhớ là không được cào cấu, nhổ bọt và nói nhảm đâu nhé.
Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Đám đàn ông hét lên và cùng lao vào tấn công. Nếu để mắt tới đối phương một chút trước khi ra tay thì hẳn họ sẽ nhận ra ông ta đã xuống tấn để đỡ đòn rồi. Và họ còn có thể nhìn thấy đôi bàn tay ông ta đang rút từ trong túi áo ra cái gì đó trông chẳng khác nào hai cái thuổng cuốc đất. Nhưng chẳng gã nào thèm để ý tới Butler vì còn mải bận ngó nhau cùng xông vào cho chắc.
Đòn nghi binh thật vui nhộn. Có phần thô thiển. Song, đó không phải là kiểu của Butler. Ông ta thích thể hiện chiêu phi tiêu vào đám cửu vạn kia từ khoảng cách chừng 500m nhưng lại không được phép. Cho nên khi buộc lòng động thủ thì ông ta phải sử dụng chiêu đấm xoáy vào yết hầu, nhẹ như lông hồng nhưng hiệu quả tuyệt vời.
Song những chiêu này lại không nằm trong bài bản Butler được học. Ông ta gầm thét như ác thú và ra các chiêu đòn thật lỗ mãng. Tuy vậy, không ai có thể phủ nhận tính hiệu quả của sự lỗ mãng ấy. Nếu đối thủ là một thầy tu Shao Lin thì hẳn đã bắt thóp được ngón nghề này, Nhưng đây lại là mấy tên công nhân chẳng được đào tạo võ vẽ gì. Mà nói thật ra, ngay cả đầu óc chúng cũng còn không hoàn toàn tỉnh táo.
Butler hạ gục tên thứ nhất bằng một loạt cú đấm như trời giáng, hạ hai tên tiếp theo bằng chiêu choảng đầu chúng vào nhau như thể hai hộp bìa cứng thật ngoạn mục. Còn tên thứ tư được Butler ban tặng những cú đá liên hoàn. Hai tên cuối cùng có diễm phúc nếm mùi tuyệt chiêu của Butler. Ông ta bật ngược người lại, tóm lấy cổ áo hai gã ngốc rồi liệng chúng xuống cảng Dublin. Tiếng rên la hòa cùng tiếng quẫy đạp của chúng trong vũng nước. Thật hoàn hảo.
Giờ thì đèn pha lóe lên từ phía xe thùng đen sì đang bám dọc đường kè. Như đã tiên liệu. đội hải quan và thuế quan buộc phải xuất kích thực hiện nhiệm vụ. Butler cười mãn nguyện và né người vào một góc. Trước khi các nhà chức trách xuất hiện và giơ quân hàm ra hay bắt đầu tra hỏi thì ông ta đã kịp chuồn từ đời tám hoành nào rồi. Cuộc điều tra sẽ chẳng thu được mấy kết quả. Vì chỉ có lời miêu tả một kẻ "to như voi" thì chưa đủ làm căn cứ truy tìm ông ta.
Lúc Butler ra đến chỗ đậu xe thì Artemis đã hoàn tất nhiệm vụ và đang chờ sẵn.
Cậu ta nhận xét.
- Khá đấy, ông bạn. Mặc dù tôi dám chắc là sư phụ của ông cũng sắp bật mồ đứng dậy mất. Chà chà, cú đá liên hoàn mới ngoạn mục làm sao?
Butler cắn nhẹ vào đầu lưỡi rồi đảo chiều xe ngược khỏi hướng rừng. Khi họ vượt qua cầu, ông ta không thể đừng ngó lại mớ hổn độn do mình vừa gây ra. Các nhân viên vẫn đang phải móc một tên công nhân mình mẩy đầy bùn nữa lên.
Artemis cần chiêu nghi binh này vì có lí do của nó. Nhưng Butler biết bây giờ chưa phải lúc hỏi cho rõ. Cậu chủ của ông ta không bao giờ bật mí kế hoạch của mình với bất kỳ ai cho tới khi đến thời điểm thích hợp. Mà khi Artemis Fowl cho rằng thời điểm đó là hợp lý thì thường quả đúng như vậy.
Root rùng cả mình khi bước ra khỏi dù. Ở thời của ông nó đâu có thế này. Mặc dù đã biết trước như vậy nhưng ông cảm thấy thực tế tệ hại hơn rất nhiều. Trở về những ngày phiêu lưu cùng cây côn, đâu có ai tra tấn ông bằng những bộ áo giáp bằng chất dẻo tổng hợp lạ lùng như thế này, đâu có những máy nén tự động và càng chắc chắn là không có những máy điều khiển từ xa thế này. Hồi ấy, chỉ cần có chút bản lĩnh và bùa phép. Root vẫn thích vậy hơn. Vì khoa học đang dần tước đoạt phép màu ra khỏi mọi thứ.
Root lưỡng lự tiến từ đường hầm về phía ga chót. Tara - cái đích dừng lý tưởng - lúc nào cũng đầy ắp khách. Hàng tuần, chỉ tính riêng từ Haven City tới đây đã có tới 6 chuyến bay. Đương nhiên, các du khách không thích trả tiền chỉ để nhởn nhơ quanh đây, trừ phi họ đang du ngoạn trái luật tới Disneyland.
Đêm trăng rằm đã khép, để lại động tiên giờ đây chật cứng khách khứa đang kêu ca vì bị kẹt đường. Đám đông phẫn nộ bu lấy một tiên nữ trốn sau bàn vé.
Cô ta thét lên:
- Không liên quan tới tôi. Các người đi mà hỏi tên yêu tinh ở đằng kia kìa.
Ngón tay xanh lét run rẩy của cô ta trỏ về viên chỉ huy đang lừ lừ tiến lại. Đám đông vội quay ra chỗ Root nhưng khi họ nhìn thấy khẩu súng ba nòng giắt ở hông ông thì tất cả lập tức đứng dẹp vào.
Root đứng lên chiếc bệ phía sau bàn rồi tuyên bố dõng dạc...
Giọng ông vang khắp sân ga.
- Bây giờ, xin các vị hãy nghe đây. Tôi là Root chỉ huy đội LEP. Chúng tôi đang phải giải quyết một vụ hết sức nghiêm trọng và tôi mong nhận được sự hợp tác của tất cả các quý vị. Trước hết, xin quý vị chấm dứt việc ì xèo để cho ít ra tôi còn có thể nghe thấy chính mình nói gì!
Root ngừng lại xem đám đông có biết tôn trọng lời ông không. Quả là họ biết nghe lời.
- Thứ hai, tôi muốn tất cả quý vị từ già chí trẻ hãy bình tĩnh ngồi ghế chờ cho tới khi tôi lên đường. Rồi sau đó tha hồ làm gì thì làm.
Không một lời chống đối. Và không ai có ý định làm việc đó.
- Và bây giờ, những ai đã nhận nhiệm vụ xin hãy lập tức rời khỏi đây!
Rồi Root nhanh chóng rảo bước, chân với cẳng đã hất vèo cả tấm bệ đứng sau bàn khiến cho khắp tòa nhà bộ bao trùm bởi một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc. Ngay lát sau, một chú lùn hổn hển giơ tay lên hỏi.
- Thưa chỉ huy, chúng tôi có thể làm gì ạ?
Root gật gù nhay nhay điếu xì gà trong miệng.
- Hãy mở cửa hầm thông suốt nơi này. Tôi không muốn bị Hải quan hay Trạm kiểm soát gây cản trở. Sau khi các cậu bé của tôi tới đây thì mới bắt đầu cho rời tất cả mọi người bên dưới kia đi.
Viên quản lý trạm như phải cái gì trong cổ.
- Tất cả mọi người ấy ạ?
- Phải. Kể cả nhân viên trạm này. Và đừng quên mang theo mọi thứ có thể mang nổi. Nói chung là sơ tán toàn bộ - Ông ngừng lại rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngả màu tím hoa cà của viên quản lý - Nhớ rằng đây khong phải một bài luyện tập.
- Ý ngài là?
Root vừa đi vừa nói.
- Hừm, bọn người trên trần gian đã có hành vi chống đối công khai. Ai mà biết được sự việc này sẽ đi đến đâu?
Chú lùn dõi theo bóng Root đang mờ dần trong màn khói xì gà. Hành vi chống đối công khai ư? Thế có nghĩa là chiến tranh rồi. Hắn ta vội quay số di động của nhân viên kế toán.
- Bark? Ờ. Nimbus đây. Tôi muốn cậu bán toàn bộ cổ phần của tôi ở trạm này đi. Phải, toàn bộ. Tôi có linh cảm là giá sắp tụt xuống thảm hại.
Đại úy Holly Short cảm giác như có con sên đang trườn dọc lỗ tai để kéo óc ra ngoài. Cô cố gắng phân tích xem điều gì đã gây nên tai họa này nhưng trí não cô cứ chùng xuống. Cô chỉ còn đủ sức để thở và nằm im thít.
Đến lúc phải cố nói ra lời gì đó. Ngắn gọn và rõ ràng. Cô quyết định sẽ bật ra cụm từ " Cứu tôi với". Cô cố hít một hơi và run rẩy mở miệng.
Nhưng đôi môi của cô lại cứ lặp bặp" m...m". Khong ổn. Ngay đến một thần lùn say khướt cũng không tệ đến thế.
Chuyện gì xảy ra ở đây vậy. Sao người cô lại ườn ra như cái rễ cây dập nát thế này? Holly cố gắng tập trung tư tưởng trong khi vết thương vẫn không ngừng hành hạ cô.
Tên khổng lồ độc ác ư? Có đúng là hắn chăng? Có phải chính hắn đã ra tay thật tàn nhẫn với cô trong quán ăn không? Dường như là vậy. Ồ không. Hình như phải là cái gì đó liên quan đến xứ cổ tích và Nghi lễ. Rồi có cái gì đó thúc sâu vào mắt cá chân cô.
- Xin chào?
Một giọng nói vang lên. Nhưng không phải giọng cô. Lại càng không phải giọng của bọn người lùn hay yêu tinh.
- Vậy ra là cô đã tỉnh rồi đấy.
A, một trong các thứ tiếng châu Âu. Tiếng Latin. Không, tiếng Anh. Cô đang ở Anh ư?
- Tôi cứ ngỡ mũi tên đã giết chết cô rồi cơ. Quả là cấu tạo bên trong của những kẻ xa lạ khác với của chúng tôi. Tôi đã được xem điều đó trên TV rồi.
- Nhảm nhí. Bọn người xa lạ, cấu tạo bên trong? Hắn đang nói cái quái gì nhỉ?
- Trông cô khỏe đấy. Giống Muchacho Maria - nữ đô vật lùn tịt người Mexico.
Holly rên rỉ còn lưỡi thì cứng lại. Giờ là lúc cô có thể tận mắt nhìn xem kẻ điên rồ nào đã hãm hại cô. Dồn hết sức lực, cô cố hé một mắt ra nhưng lại phải nhắm nghiền ngay lập tức. Hình như có con ruồi vàng khổng lồ đang trừng trừng nhìn cô.
- Đừng sợ - con ruồi đó nói - Chỉ là kính râm thôi mà.
- Lần này, Holly mở cả hai mắt ra nhìn. Sinh vật kia đang gõ tay vào cái mắt bạc. Không, không phải là mắt mà là kính. Một cặp kính phản quang. Giống hệt cặp kính mà hai kẻ đó đã đeo...Thế là rõ cả rồi. Tâm trí cô không cồn rối lên như tơ vò nữa. Cô đã nhớ ra tất cả. Chính hai kẻ này, hai kẻ phàm trần thấu hiểu việc tiên giới đến tận chân tơ kẽ tóc đã bắt cóc cô trong lúc cô làm lễ.
Holly lại thử cất lời. Ta...ta đang ở đâu vậy?
Kẻ xa lạ kia bật cười khúc khích rồi vỗ hai tay cô vào nhau. Holly để ý thấy móng tay mình vừa dài lại vừa được sơn sửa.
- Hóa ra cô có thể nói tiếng Anh cơ đấy. Cái giọng kiểu gì vậy. Nghe giống thứ tạp âm hổ lốn quá trời.
Holly cau có. Giọng nói như xoáy sâu thêm cơn đau đầu của cô. Cô nhấc tay lên. Trời, không có máy định vị.
- Đồ của ta đâu hết rồi?
Cô gái ngoe nguẩy ngón tay với vẻ tinh quái.
- Artemis phải mang khẩu súng nhỏ của cô và những món đồ chơi khác đi rồi. Hẳn là cô không thể tự mình làm mình đau được rồi.
- Artemis?
- Artemis Fowl. Chuyện này dựa trên ý tưởng của cậu ấy. Tất cả mọi thứ luôn luôn là do cậu ấy nghĩ ra đấy
Holly chau mày lại. Artemis Fowl. Vì lí do nào đó mà chỉ mới cái tên thôi đã khiến cô run sợ. Đó là điềm xấu. Trực giác của tiên nữ chẳng bao giờ sai.
- Cô biết họ tới đây vì tôi phải không - cô nói bằng chất giọng the thé và đôi môi khô nứt - Cô không biết mình phải làm gì ư?
Cô gái cau có.
- Cô nói đúng lắm. Tôi chả biết cái gì đang diễn ra đâu. Do vậy, có cố khai thác tôi cũng vô ích thôi.
Holly nhăn nhó. Rõ ràng là việc chơi trò cân não với con người này chẳng thu được ích lợi gì. Thôi miên là hy vọng duy nhất của cô nhưng biện pháp này đã bị những kẻ quỷ quái này vô hiệu hóa. Làm sao chúng biết cách cơ chứ? Thôi, chuyện này để tìm hiểu sau vậy. Còn bây giờ cô phải tìm cách làm cho con bé ngớ ngẩn phải tháo cái kính râm phản quang kia ra.
Giọng cô trầm xuống, thật ngọt ngào.
- Cô quả là xinh đẹp, cô bé ạ.
- Xin cảm ơn, vì sao...?
- Holly.
- Xin cảm ơn, vì sao cơ Holly? Tôi đã từng được lên báo địa phương một lần vì giành ngôi vị Hoa hậu Hội chợ Củ cải đường (Miss Sugar Beet) 1999.
- Tôi biết chứ. Đúng là vẻ đẹp trời cho. Tôi đánh cuộc là cô có đôi mắt thật hút hồn.
Juliet gật đầu:
- Ai cũng nhận xét vậy đấy. Họ nói mắt tôi đẹp tựa dòng suối.
Holly ra vẻ luyến tiếc:
- Nhưng tôi có được ngắm nó đâu mà biết đẹp hay không.
- Sao lại không?
Juliet định gỡ gọng kính ra nhưng rồi lại lưỡng lự.
- Có lẽ tôi không nên.
- Tại sao không cơ chứ? Chỉ một giây thôi mà.
- Tôi chẳng biết nữa. Artemis bảo tôi không được phép tháo kính ra.
- Cậu ta biết thế nào được.
Juliet chỉ vào cái máy quay gắn trên tường.
- Ồ, cậu ấy sẽ phát hiện ra. Chẳng có gì qua được mắt cậu ấy đâu - Co bé xích lại gần nàng tiên - Đôi khi tôi nghĩ cậu ấy đi guốc trong bụng tôi đấy.
Holly nhăn nhó. Lại bị cái tên Artemis gì đó phá bĩnh mất.
- Thôi nào. Một giây thôi thì có hại gì đâu?
Juliet vờ như đang nghĩ đến chuyện ấy.
- Tôi cảm thấy không ổn. Ắt hẳn cô đang định thôi miên tôi đây. Bộ cô nghĩ tôi ngu lắm sao?
Holly đổi giọng, tỏ vẻ nghiêm trọng.
- Tôi có ý này. Tại sao tôi không bật dậy, đấm ngã cô và tháo cái kính ngớ ngẩn kia ra nhỉ.
Juliet cười ngặt nghẽo cứ như thể lần đầu tiên cô được nghe một câu chuyện hài hước đến vậy.
- Hay lắm, nàng tiên ạ.
- Ta nói nghiêm chỉnh đấy.
- Ừm, nếu cô nghiêm túc thật - Juliet thở dài, ngón tay mềm mại lách qua kính để quệt nước mắt - thì sẽ có hai vấn đề. Một là, Artemis nói rằng trong khi cô đang trú tại nhà một người phàm trần thì cô phải làm theo ý họ. Mà ý tôi bây giờ là muốn cô nằm im trên cái giường đó.
Holly nhắm mắt lại, đầu óc suy nghĩ mông lung. Bọn người này lấy đâu ra những thông tin chính xác đến vậy cơ chứ?
- Và hai là - Juliet lại mỉm cười nhưng lần này trên hàm răng cô lộ ra dấu hiệu giống hệt anh trai cô. - Hai là, tôi cùng trải qua quá trình đào tạo giống như Butler, và tôi luôn khao khát cơ hội luyện tập.
Để chúng ta hậu xét xem sao, Holly nghĩ bụng. Đại úy Short không dám chắc 100%, hơn nữa, còn một vấn đề nho nhỏ liên quan đến vật đang cắm sâu trong mắt cá chân cô. Nhưng cô cho là mình đã biết đó là vật gì. Nếu cô không lầm thì đây chính là sự khởi đầu cho một kế hoạch.
Chỉ huy Root lần theo tần số máy định vị của Holly gắn trên màn hình trước mũ ông. Root mất nhiều thời gian hơn ông tưởng mới tới được Dublin. Các thiết bị cách bay hiện đại, phức tạp hơn ở thời ông. Thêm vào đó, ông lại là người thờ ơ với việc đăng ký những lớp bồi dưỡng chuyên môn. Với việc huấn luyện ở độ cao chính xác, ông hầu như có thể đặt chồng tấm bản đồ dạ quang lên tấm che nắng của mình phía trên những con phố Dublin có thực ở bên dưới. Gần như vậy.
- Foaly, cậu là một con nhân mã tự cao tự đại - ông rít lên trong miệng.
- Chuyện gì vậy ông chủ - Có tiếng đáp lại yếu ớt.
- Chuyện gì ư? Cậu có thể nói lại điều đó. Lần cuối cùng cậu cập nhật những tài liệu của Dublin là khi nào?
Root có thể nghe được những tiếng ồn ào trong xe hơi của cậu ta. Những tiếng ồn đó nghe có vẻ như thể là Foaly đang ăn trưa.
- Xin lỗi chỉ huy, để tôi ăn hết củ cà rốt này đã. A...Dublin, chúng ta hãy xem nào. Bảy mươi lăm... Một nghìn tám trăm bảy mươi lăm.
- Tôi cũng nghĩ vậy! Nơi này hoàn toàn khác. Thậm chí loài người đã xoay sở để thay đổi hình dạng của đường bờ biển.
Foaly im lặng một lát. Root chỉ có thể tưởng tượng ra vấn đề mà cậu ta đang phải đấu tranh gay go. Anh chàng nhân mã không thích bị nói rằng bất kỳ phần nào trong hệ thống của mình đã bị lỗi thời.
- Được - cuối cùng cậu ta nói - Đây là những gì tôi định làm. Chúng ta có một cái kính hiển vi đặt trong một chú chim vô tuyến truyền hình vệ tinh với một dấu chân ở Ireland.
- Tôi biết - Root lẩm bẩm - dù về cơ bản, đó là điều nói dối.
- Tôi định gửi thư điện tử quét trực tiếp tuần qua đến tấm che nắng của sếp. May mắn chán vì có một cái thẻ ghi hình trong tất cả những mũ bảo vệ mới.
- May mắn thật.
- Một mũi khoan tinh tế sẽ phối hợp giữa mô hình đường bay của sếp với thiết bị ghi hình...
Root đã chán ngấy.
- Khoảng bao lâu, Foaly?
- A... hai phút, bỏ qua hay lấy?
- Bỏ qua hay lấy cái gì?
- Khoảng mười năm nếu những dự tính của tôi là sai.
- Tốt hơn là đừng có sai. Tôi sẽ bay quanh quẩn ở đây cho đến khi chúng ta biết rõ.
Một nghìn không trăm hai mươi tư giây sau đó, những bản sơ đồ kế hoạch đen và trắng của Root đã rõ dần lên, chúng được đặt lại nhờ sự hiện diện của ánh sáng ban ngày với đầy đủ màu sắc. Khi Root chuyển động thì nó chuyển động, và cái đấu chấm ký hiệu dẫn đường xác định vị trí của Holly cũng chuyển động.
- Thật ấn tượng - Root nói.
- Thế đấy, thưa chỉ huy?
- Tôi nói thật ấn tượng - Root hét lên - Cậu không cần phải đau đầu về điều đó.
Viên chỉ huy nghe thấy âm thanh của một phòng đầy ắp tiếng cười và nhận ra rằng Foaly có mặt trong số những diễn giả đó. Mọi người đã nghe lời ca tụng của ông về công việc của anh chàng nhân mã. Ít nhất là một tháng nay rồi không có một cuộc thảo luận nào về cậu ta. Nhưng điều đó thật có ích. Hình ảnh video mà ông đang nhận được đã được cập nhật. Nếu như đại úy Short đang bị giữ trong một tòa nhà thì ngay lập tức máy tính có thể cho ông những bản sơ đồ 3D. Thật là hết sức rõ ràng và đơn giản. Ngoại trừ...
- Foaly, tín hiệu đã đi ra khỏi bờ biển. Tiếp theo sẽ là chuyện gì?
- Thuyền hoặc tàu, thưa ngài, tôi đoán thế.
Root tự trách mình vì đã không nghĩ về điều đó. Bọn nhóc lại cười nhạo mình về tình huống này trong phòng cho mà xem. Tất nhiên đó là một con tàu rồi. Root hạ thấp xuống một vài trăm mét cho đến khi nhìn thấy hình dạng của vật đó qua làn sương mù. Qua vẻ bề ngoài thì đó là một chiếc tàu săn cá voi. Công nghệ có thể thay đổi sau nhiều thế kỷ nhưng vẫn chẳng có gì giống như thứ tàu kềnh càng dùng để tiêu diệt những con thú lớn nhất thế giới đó.
- Đại úy Short ở nơi nào đó trong chiếc tàu này, Foaly à. Phía dưới boong tàu. Cậu có thể cho tôi thông tin gì không?
- Không ạ, thưa chỉ huy. Đây không phải là một chiếc tàu có đăng ký cố định thông thường. Vào lúc chúng ta tìm ra được số đăng ký của con tàu thì mọi cái đã quá muộn.
- Hình ảnh qua thân nhiệt thì sao?
- Không được đâu, thưa chỉ huy. Chiếc tàu đó ít nhất đã được năm mươi tuổi rồi. Nó chứa nhiều chì lắm ạ. Chúng ta không thể thẩm thấu qua được lớp dầu. Tôi e rằng sếp phải tự lo liệu mất thôi.
Root lắc đầu:
- Sau hàng tỉ chúng ta đổ vào ban của cậu sao? Hãy nhắc tôi cắt bớt ngân sách của các cậu khi tôi quay lại nhé.
- Vâng, thưa ngài - giọng nói nghe có vẻ ấm ức. Foaly có vẻ không khoái câu chuyện đùa về ngân sách của ban cậu ta.
- Nhớ nhắc nhở Đội giải cứu phải cảnh giác đấy. Tôi có thể cần đến họ chỉ trong khoảng khắc.
- Tôi sẽ nhắc ạ, thưa ngài.
- Như thế sẽ tốt hơn cho cậu đấy. Ngừng liên lạc.
Root còn lại một mình. Thật thà mà nói, đó lại chính là cách mà ông ưa thích. Không có khoa học, khoa hiếc gì hết. Không có tiếng rú rít của máy liên lạc bên tai. Chỉ trông vào trí thông minh, sự mưu mẹo của chính mình, và có thể, cả một chút phép lạ nữa.
Root buộc lại đôi cánh bằng chất dẻo, ôm lấy phía dưới như màng chân ếch. Không cần phải cẩn thận. Với làn bức xạ đang hoạt động, ông trở nên vô hình với người trần mắt thịt. Thậm chí ngay cả với rada siêu nhạy thì ông cũng chẳng khác gì một gợn gió nhẹ. Viên chỉ huy hạ thấp xuống phía ụ súng bắn cá voi. Thứ đồ vật này trông thật xấu xí. Mùi tử khí vẫn còn đọng lại đâu đó trên boong tàu. Rất nhiều sinh vật cao quý đã bị chết thảm nơi đây rồi bị xả ra thành từng súc thịt để làm xà phòng hay rán mỡ. Root lắc đầu, con người thật là những kẻ man rợ.
Tiếng tín hiệu của Holly lúc này bỗng trở nên khẩn cấp. Cô ấy đang ở gần, rất gần. Nơi nào đó chỉ trong vòng bán kính 200m mà thôi. Hy vọng đó chính là tín hiệu về hơi thở của đại úy Short. Nhưng giờ đây, vì không có máy dò nên ông đành phải tự định hướng đi vào sâu trong con tàu mà không ai giúp đỡ.
Root nhẹ nhàng hạ cánh xuống boong tàu, đôi giày của ông trượt nhẹ trên bề mặt boong bằng thép vốn phủ một lớp xà phòng và bọt. Con tàu có vẻ như hoang vắng. Không có lính gác trên cầu thuyền, không có thủy thủ trưởng trên boong, không có ánh sáng ở bất kỳ đâu. Tuy nhiên, không có lý do gì để bỏ rơi sự cẩn trọng. Root đã rút ra từ những kinh nghiệm cay đắng là con người thường gây ra những đòn choáng váng chính trong lúc bạn ít mong đợi nhất. Có lần, khi ông đang giúp Đội giải cứu kéo đổ những mảng tường đổ của một đường hầm thì họ bị một nhóm người phát hiện. Thật là kinh khủng: sự kinh hoàng cao độ, những cuộc rượt đuổi tốc độ, những nhóm tẩy não. Suốt cả chín chặng đường dài, Root rùng mình. Nhũng đêm như vậy có thể chất thêm hàng chục tuổi lên một thần tiên.
Hết sức thận trọng, viên chỉ huy thu đôi cánh vào vỏ bao, vượt qua boong tàu. Không có các dạng sống khác xuất hiện trên màn hình của ông, nhưng như Foaly đã nói, con tàu mang một khối lượng chì lớn, thậm chí lớp sơn phủ ngoài cũng được pha với chì. Toàn bộ con tàu là một chướng ngại vật nổi bồng bềnh. Vấn đề chính là có thể có cả một tiểu đoàn quân xung kích được giấu dưới boong tàu và màn hình gắn trên cái mũ bảo vệ của ông sẽ không bao giờ thấy được chúng. Chắc chắn là vậy rồi. Tín hiệu về Holly chỉ là một vài ánh chớp dưới mức trung bình dù thiết bị có bộ pin hạt hạt nhân với bộ vi xử lý đó có thể phát hiện những xung động của mạch đập. Root không thích điều này. Không một chút nào. Hãy bình tĩnh, ông tự nhủ, mình đang được bảo vệ. Không một con người đang sống nào có thể nhìn thấy ông lúc này.
Root giật mạnh cánh cửa hầm đầu tiên. Nó dễ dàng bật ra. Viên chỉ huy khịt khịt đánh hơi. Bọn Người Bùn đã bơm mỡ cá voi vào những bản lề. Sự trụy lạc của chúng không có điểm dừng nào hay sao?
Hành lang dốc dần trong sự lầy nhầy u ám của bóng tối khiến Root, phải bật màn lọc có tia hồng ngoại của mình lên. Ổn rồi, thỉnh thoảng sự ứng dụng công nghệ cũng trở nên thuận tiện nhưng ông sẽ không nói cho Foaly biết điều đó. Trạng thái hỗn độn của các loại loại ống dẫn và đồ vật phía trước ngay lập tức được chiếu sáng nhờ ánh sáng tia cực tím. Vài phút sau, ông lấy làm tiếc là đã đề cao sự ứng dụng công nghệ của con nhân mã. Màng lọc có tia hồng ngoại đang làm xáo trộn nhận thức của ông và ông bị cuốn theo hai cái chỗ thắt nút lồi ra hình chữ U kể từ đó.
Vẫn không có dấu hiệu của sự sống - dù là người hay là thiên thần. Rất nhiều động vật, hầu hết là loài gặm nhấm. Khi bạn ở trên cao có một mét, một con chuột với kích cỡ thích hợp có thể là mối đe dọa thực sự, đặc biệt vì chuột là một trong số ít những loài có thể nhìn thấu một thiên thần xuyên qua lớp bảo vệ. Root tháo đai máy phun hơi của mình ra và đặt nó ở cấp độ ba hay cấp độ đặc biệt, như những con quỷ nhỏ thường gọi. Ông tống cổ một con chuột bằng làn khói phụt ra phía sau như một lời cảnh báo cho bọn còn lại. Không có gì quá tai hại cả, chỉ đủ để dạy con chuột đừng nhìn về phía một thiên thần khi anh ta đang vội vã mà thôi!
Root lấy lại được tốc độ. Nơi này thật lí tưởng cho một cuộc phục kích. Ông hầu như không tìm được lối ra cỏn con nào ở phía sau mình. Một cơn ác mộng đối với Recon. Nếu ai đó trong số nhân viên của ông bị lôi cuốn vào việc bày đặt ra trò nguy hiểm này, thì ông sẽ tước quân hàm của hắn ta. Những lúc tuyệt vọng đòi hỏi sự liều lĩnh sáng suốt. Đó là bản chất của sự chỉ huy.
Ông bỏ qua một vài cánh cửa ở mỗi bên, lần theo tín hiệu. Bây giờ đã đi được mười mét. Một cánh cửa sắt bịt kín hành lang và đại úy Short, hoặc thi thể của cô nằm ở mặt bên kia cái cửa sắt.
Root tì vai vào cánh cửa. Nó đung đưa rồi mở ra không hề phản kháng. Tin xấu rồi đây. Nếu một sinh vật sống bị bắt làm tù binh thì cửa thoát hiểm sẽ bị khóa chứ. Viên chỉ huy vặn để sức mạnh của luồng hơi lên cấp độ năm và đi xuyên qua lỗ thủng. Vũ khí của ông kêu ve ve. Lúc này có đủ sức mạnh để thổi một con voi đực bay tung lên chỉ với một luồng hơi duy nhất.
Không có dấu hiệu nào của Holly. Không có dấu hiệu của bất kỳ cái gì. Ông đang ở trong một nơi đặc biệt lạnh. Những thạch nhũ lấp lánh rũ xuống lủng lẳng từ những đường dẫn hỗn độn. Hơi thở của Root tỏa nhẹ thành những đám mây băng giá. Một con người sẽ trông như thế nào trong tình huống này nhỉ? Hơi thở sẽ lìa khỏi xác.
- A - một giọng nói quen thuộc cất lên - Chúng ta có một vị khách.
Root quỵ một gối xuống, chĩa súng lục vào nơi phát ra giọng nói.
- Chắc là đến để giải thoát cho một nhân viên bị thất lạc của ông ta.
Viên chỉ huy chớp mắt để những giọt mồ hôi từ mắt nhỏ xuống. Mồ hôi ư? Ở nhiệt độ như thế này sao?
- Ồ, ta e rằng ngươi đã đến nhầm địa điểm rồi.
Giọng nói yếu ớt, nghe giả tạo và được phóng đại lên. Root kiểm tra xung quanh ông. Không có bất kỳ sự sống nào ở nơi này. Ông đang bị kiểm tra bằng cách nào đó trong khu vực này, nó được giấu dưới mớ hỗn độn dây dợ trên đầu. Liệu máy quay này có thẩm thấu tìm ra thiên thần được không?
- Mày ở chỗ nào? Hãy hiện hình đi?
Kẻ đó cười. Tiếng cười không tự nhiên vang ra quanh khoang tàu rộng lớn.
- Ồ chưa, chưa đâu, người bạn thiên thần của ta ạ. Nhưng sẽ sớm thôi mà. Hãy tin ta đi, khi ta hiện ra, ngươi sẽ ước là ta đừng làm như vậy cho mà xem.
Root hướng theo giọng nói. Hãy mặc cho kẻ đó tiếp tục nói chuyện.
- Mày muốn gì?
- Hừ. Ta muốn làm gì ư? Ngươi sẽ biết ngay thôi. Có một cái thùng gỗ thấp ở trung tâm của khoang tàu. Bên trong cái thùng ấy gắn một cái hộp. Cái hộp đã mở sẵn.
- Tại sao lại đưa ta đến đây?
Root chọc súng lục vào cái hộp. Không có gì xảy ra.
- Ta mang tới cho ngươi một sự thử nghiệm.
Viên chỉ huy ngó cái hộp đã mở sẵn. Bên trong, được bọc chặt cẩn thận và bao quanh bằng một miếng xốp là một cái gói dẹt và bộ ba thiết bị truyền tin VHF. Thiết bị định vị của Holly đặt trên đỉnh. Root rên rỉ. Holly sẽ không tự nguyện từ bỏ thiết bị của cô; Không một nhân viên LEP nào sẵn sàng từ bỏ thiết bị của mình.
- Thử nghiệm gì hả đồ điên quái dị kia?
Tiếng cười lạnh lùng ấy lại phát ra.
- Sự thử nghiệm đối với mục đích mà ta đã tuyên bố.
Root lẽ ra nên bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của chính mình nhưng ông đang quá bận rộn lo lắng về Holly.
- Nếu ngươi động đến dù chỉ một mẩu tai nhân viên của ta thì
- Nhân viên của ngươi? Ồ, chúng ta có cả một ban quản lý ở đây sao. Thật là vinh hạnh. Tốt hơn là quyết định thôi.
Chuông báo động như vang lên trong đầu Root.
- Quyết định của ngươi ư?
Giọng nói phát ra từ hệ thống đường ống dẫn khí bằng ống nhôm nghe lạnh lẽo như mùa đông hạt nhân vậy.
- Con người thiên thần bé nhỏ, ta đây không phải là ai đó để có thể cợt nhả được đâu nhé. Bây giờ xin hãy vui lòng quan sát cái gói.
Viên chỉ huy chăm chú theo dõi cái gói. Thật là khó xác định rõ hình dạng của nó. Dẹt như một tấm xi măng bằng bột phấn với dầu lanh, hay... ồ không.
Bên dưới cái gói bị bịt kín, có ánh sáng đỏ vụt qua.
- Hãy bay đi, thiên thần bé nhỏ - giọng nói phát ra - và hãy nói cho những người bạn của ngươi là Artemis Fowl đệ nhị gửi lời chào.
Bên cạnh ánh sáng đỏ, những ký hiệu màu xanh bắt đầu trở nên sáng dần. Root nhận ra chúng từ lớp nghiên cứu về con người của ông ở Viện hàn lâm. Chúng là... những con số đang đi ngược lại. Một sự đếm ngược!
- D' Arvit! - Root rủa thầm ( vô ích khi dịch từ đó vì dù thế nào người ta cũng kiểm duyệt chúng).
Ông xoay người và chạy nhanh khỏi đường hành lang, những lời nói đầy nhạo báng của Artemis Fowl cuốn theo ống khói bằng kim loại.
- Ba - con người đếm - Hai...
- D' Arvit! - Root nhắc lại.
Hành lang giờ đây dường như dài hơn. Những ánh sao trên bầu trời hé nhìn qua kẽ hở của cánh cửa mở. Root đã hoạt hóa đôi cánh của mình. Lần này sẽ bay cao đây. Sải cánh tối đa của loài chim ruồi chỉ hẹp hơn hành lang của con tàu một chút.
Những tia lửa tóe ra khi đôi cánh chạy bằng điện bào nhẵn cái ống dẫn nhô ra. Root nhào ra, tự chỉnh lại ở mức MACH1 (tốc độ máy bay trên tốc độ âm thanh).
- Không...- giọng nói cất lên - Bùm!
Bên trong gói đồ được đóng gói bằng chân không, một ngòi nổ đã khởi động, đốt cháy một ki lô gam thuốc nổ SEMTEX tinh khiết. Sự phản ứng tạo ra sức nóng kinh khủng đã phá hủy oxy xung quanh ở mức hiển thị mười mũ chín và dâng sóng cản đường sức đề kháng tối thiểu; nhưng tất nhiên, chuyên này chỉ xảy ra ngay lập tức sau khi Root, người chỉ huy của LEP đã rời đi.
Root bỏ tấm bảo vệ của mình xuống, mở kim xăng lên đến mức tối đa. Lúc này cánh cửa đã mở ra được vài mét. Vấn đề là nhanh đến đâu để tiếp cận dạng thức nào sớm hơn, thiên thần hay sao băng.
Ông đã thoát, sát nút. Ông có thể cảm nhận được tiếng nổ lách tách trên thân mình khi ông lao mình vào một cú đúp. Ngọn lửa cứ đeo bám bộ quần áo của ông, quét qua chân ông. Root tiếp tục cuộc thao diễn của mình, ông lao mình vào nước đóng băng trong khi vẫn nguyền rủa không ngớt.
Phía trên ông, con tàu săn cá voi đã hoàn toàn bị những ngọn lửa độc hại phá hủy.
- Thưa chỉ huy - một giọng nói vang lên trong điện thoại áp tai. Đó là Foaly. Ông đã quay lại vùng phủ sóng.
- Chỉ huy, tình hình của ngài như thế nào?
Root nâng ống nghe lên khỏi mặt nước.
- Foaly, tình hình của tôi cực kỳ khó chịu. Hãy ngồi vào máy tính của cậu đi. Tôi muốn biết mọi thứ có thể về một người tên là Artemis Fowl, và muốn có thông tin về hắn trước khi trở lại căn cứ.
- Vâng thưa ngài chỉ huy. Có ngay đây.
Không hề châm biếm. Thậm chí Foaly cũng nhận ra rằng đây không phải lúc để đùa.
Root bay quanh quẩn trên độ cao ba trăm mét, phía dưới ông là chiếc tàu săn cá voi đang thu hút các phương tiện cấp cứu như thiêu thân trước ánh sáng đèn. Ông phủi những sợi chỉ cháy đen ở khuỷu tay. Sẽ có ngày phán xét cho gã Artemis Fowl này, ông thề như vậy. Có thể chắc chắn vào điều đó.