Số lần đọc/download: 2284 / 40
Cập nhật: 2016-02-15 17:06:32 +0700
Chương 6
B
ích Quân và Kim Châm chở nhau trên xe honda. Hai đứa được nghỉ một tiết học cuối vì thầy chủ nhiệm đi họp. Khi xe dừng ở ngã tư đèn đỏ Kim Châm thúc vào lưng Bích Quân, hỏi:
- Nhà nhỏ Thanh Trà có xa không?
- Sắp tới rồi.
- Không biết nhỏ ấy giờ này có nhà không nhỉ?
- Chắc là có. Kim Châm là lớp trưởng, nó thường hay "bắt nạt" Bích Quân, nên giở giọng gắt gỏng:
- Lâu rồi không gặp, sao Quân biết rành vậy?
- Biết chứ.
- Thôi, đừng có xạo.
- Xạo hay không, tới nhà Thanh Trà nhỏ biết liền. Kim Châm giục:
- Kìa, đèn xanh rồi chạy nhanh lên, sao ngẩn ngơ như con chuồn chuồn vậy?
- Từ từ chứ, hối quá Quân tông xe vào người khác, nhỏ ngồi sau văng mấy cái răng không còn ăn chè, ăn cháo thì sao? Kim Châm cười khúc khích. Hai đứa thường như vậy, lúc trước ba đứa chơi với nhau thành nhóm "bộ ba", nhưng có Thanh Trà, Kim Châm là cặp bài trùng đi đâu cũng có nhau. Nhưng hễ gặp mặt là bắt đầu cãi, nhiêù khi chỉ là chuyện nhỏ nhặt, cỏn con cũng sinh cãi vã. Bích Quân thấy hai đứa cãi nhau hoài, có lần đã nói:
- May phước Kim Quân và mình không phải là đôi vợ chồng, nếu không chắc bao nhiêu chén đĩa trong nhà bị đập hết.
- Sao lại đập? - Kim Châm giả bộ ngây thơ.
- Cãi nhau thì đập chứ sao?
- Ai đập thì người ấy mua - Kim Châm cười.
- Ừa, may quá, chúng ta là đôi bạn chân mày, cho nên cãi nhau cũng chỉ quắc mắt, nhướng cặp lông mày vòng nguyệt lên trợn trợn, rồi thôi, chẳng có việc gì ảnh hưởng tới hòa bình thế giới. Học trò con gái vui như vậy đó. Nhưng không hiểu sao Thanh Trà lại nghỉ học ngang xương. Hôm nay Kim Châm lãnh nhiệm vụ của cả lớp giao cho, tới nhà của Trà hỏi cho ra nguồn ra ngọn. Kim Châm lại thúc vào lưng Bích Quân:
- Nhỏ bảo nhà Thanh Trà gần xịt mà sao xe honda chạy cả buổi không thấy tới.
- Chưa có tới chứ không phải không tới.
- Còn mấy dặm sơn khê nữa, nhỏ?
- Nhỏ cứ yên chí, nhắm mắt lại ngủ một giấc, khi mở mắt ra sẽ tới - Bích Quân cười.
- Thôi, nhỏ chạy xe thấy ớn da gà quá, nhắm mắt lại mình sợ lắm. Mở mắt ra còn chưa chắc ăn nữa là nhắm mắt.
- Vậy ngồi yên đừng có kêu ca nữa, mệt lắm.
- Mười phút nữa không thấy tới, lệnh cho Bích Quân phải ghé vào xe chè đậu bên đường nào đó để "đổ xăng" rồi chạy tiếp, nhé.
- Chưa hoàn thành nhiệm vụ đã đòi ăn, đòi uống.
- Có thực mới vực được đạo chứ?
- Nhỏ có nhiệt tình ăn uống ghê - Bích Quân cười giòn. Kim Châm học rất giỏi, hoàn cảnh kinh tế gia đình thuộc loại trung bình. Có dáng người mặc áo dài rất đẹp, hầu như nhỏ sinh ra là để mặc áo dài vậy. Kim Châm cao một thước sáu, tóc dài óng ả, nước da trắng như trứng gà bóc, mỗi khi nhìn ai cứ chớp chớp đôi mắt có hàng mi cong như búp bê, khiến "đối tượng" phải rụng rời tay chân, bồi hồi tấc dạ.
- Tới chưa nhỏ? - Kim Châm lại thúc vào Bích Quân hỏi.
- Nhỏ thuộc bài "Quê hương là chùm khế ngọt…" không?
- Chi vậy? - Kim Châm ngạc nhiên.
- Nhỏ yên chí, cứ hát khoảng mười lần bài ấy thì ắt là tới nhà Thanh Trà. Lập tức Bích Quân bị "tặng" cho một cái véo nẩy người như bị ong đốt. Kim Châm cong môi mắng mỏ:
- Đồ lừa gạt. Bây giờ trở đi nhỏ nói gì Kim Châm cũng phải cảnh giác mới được. Nhưng rồi nhà của Thanh Trà cũng hiện ra với cái cánh cổng sắt to tướng, im lìm. Cánh cổng sơn màu xanh lâu ngày màu sơn đã bay, trên cánh cổng là giàn hoa giấy ba màu trắng, đỏ và hồng. Hoa giấy nhà Thanh Trà trổ bông thật to, giống như cái chén ăn cơm.
- Hoa giấy gì mà đẹp thế Bích Quân? - Kim Châm ngẩn ngơ hỏi.
- Hoa giấy Thái Lan.
- Có xạo không đó?
- Mình nghe Thanh Trà bảo như vậy, chứ làm sao mà biết được.
- Đẹp quá, hôm nào phải xin Thanh Trà một nhánh về trồng ở cổng nhà mình mới được.
- Hoa giấy trồng chỉ tổ uổng công quét lá, lúc trước BÍch Quân cũng xim một nhánh về trồng, năm sau có cả giàn hoa giấy nở rực trời, nhưng ngày nào cũng phải bỏ công quét lá, quét bông rụng ngất ngư, cuối cùng phải đốn bỏ.
- Nhỏ là người tàn ác.
- Hì… hì…
Bích Quân đứng cười. Kim Châm thấy Bích Quân cười thật vô duyên nên định mắng mỏ tiếp, nhưng Bích Quân đã ấn nút chuông gọi cổng.
- Nhà Thanh Trà đẹp quá - Kim Châm trầm trồ.
- Đẹp và yên tĩnh lắm, vì nhà Trà có hai mẹ con - Bích Quân nói.
- Chết, như vậy lỡ họ đi vắng hết thì sao?
- Đành quay về chứ sao - Bích Quân cười - nhưng nhỏ yên chí, hôm nay Bích Quân bảo đảm Thanh Trà có nhà. Kìa, nhỏ ấy đang dời gót ngọc ra mở cửa kìa.
- Eo ơi, cả tuần lễ nay mong Bích Quân muốn chết. Hôm nay không ngờ có cả "bồ" nữa, Kim Châm ạ. Ngọn gió nào khiến hai nhỏ bay tới nhà mình vậy?
- Còn giả vờ hỏi nữa - Kim Chầm lườm - Tại sao Trà nghỉ học?
- Không lẽ…
- Không "lẻ không chẵn" gì hết. Trà giải thích lý do đi. Đang học với nhau vui vẻ, tự nhiên nghỉ học ngang xương. Cả lớp thắc mắc không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho nhỏ. Hôm nay mình tới đây là để rõ nguyên nhân đó. Mặt Trà buồn bã, giọng ỉu xìu:
- Mình đã nói với Bích Quân hôm trước rồi.
- Tưởng nhỏ nói chơi, ai dè làm thiệt. Nhưng lý do đó hoàn toàn không thỏa mãn - Bích Quân nói.
- Vậy mình biết làm sao bây giờ? Trà nhìn hai nhỏ bạn thân lúng túng. Bích Quân ôm cổ Trà cắn vào cái gáy trắng mịn màng của Trà một cái đau điếng làm Trà phải kêu lên. Bích Quân cười:
- Cả tuần nay ta chạy đôn chạy đáo tìm người, ăn không ngon, ngủ không yên vì nhớ ngươi đó.
- Bích Quân có đến đây tìm mình à? - Trà chớp mắt hỏi.
- Sao không? - Tới năm lần bảy lượt, ấn chuông muốn gãy tay, nhà cửa im ỉm, chẳng có ai trả lời trả vốn gì hết trơn.
- Mấy hôm Trà đi vắng…
- Định vượt biên hả? - Kim Châm cười. Trà nheo mắt:
- Nhớ Kim Châm quá nên ta vượt biên không nổi - Trà cười - Thôi, vào nhà nói chuyện, trong nhà không có ai cả, chỉ có mình Trà đi tới đi lui thôi.
- Có cái gì đãi bạn không mà mời vào nhà? - Kim Châm hỏi.
- Có nước đá chanh cho nhỏ uống mệt xỉu, được chưa?
- Trời ơi, bạn bè lâu ngày gặp nhau, tưởng đãi chi, ai ngờ nhỏ đãi nước đá lạnh. Bích Quân nói:
- Mình ở ngoài này nói chuyện cho thoải mái, trong nhà nóng nực lắm. -Có quạt máy, nhỏ đừng sợ nóng. Nếu Bích Quân sợ nóng thì nhảy hồ tắm ngủ luôn trong đó, bảo đảm mát mẻ tới chiều
- Kim Châm cười nói.
- Thôi, mình nhường cái hồ tắm cho cho Kim Châm, nhỏ có thích thú ngủ trong hồ tắm thì nhảy vào đi. Cuối cùng không ai chịu vào nhà, Trà và hai nhỏ bạn ngồi ngoài thềm. Trà vào trong mang ra hai ly nước lọc ướp lạnh và hai trái cam to tướng mời bạn. Kim Châm vừa lột cam vừa nói:
- Đói lòng ăn nửa trái cam…
- Nhỏ ăn nguyên trái đi, đừng than thở - Bích Quân cười.
- Cam chua quá, ăn sao nổi nguyên trái?
- Không, cam ngọt như đường phèn - Trà cười.
- Nhỏ ướp đường nó mới ngọt như vậy. Nhưng thôi, đừng có lo, Bích Quân thích ăn chua, nhỏ không nhớ Bích Quân thường ăn cắp chanh của mẹ mang vào lớp học ăn à?
- Bởi vậy nên nhìn nhỏ thấy con người đầy đủ vitamin C rồi - Kim Châm cười.
- Ta giữ người cho thon thả, yểu điệu để mai mốt dự thi hoa hậu.
- Ta sẽ cho nhỏ đậu vớt để an ủi - Kim Châm cười khúc khích. Bích Quân bỗng đổi giọng nghiêm trang:
- Thôi, mình cố tạo không khí vui vẻ vậy được rồi. Nhưng ở đời việc gì đến sẽ phải đến, giờ Thanh Trà phải giải thích tại sao nghỉ học cả tuần lễ nay, nhỏ nghỉ ở nhà làm gì?
- Đúng rồi, mục đích của mình và Bích Quân đến đây để hỏi cho ra lẽ. Thanh Trà không nên giấu. Có gì, nói cho bạn bè biết để tìm hướng giải quết - Kim Châm cũng ra vẻ nghiêm trọng. Thanh Trà phá lên cười:
- Xời ơi, hai 'bồ" cứ làm như đọc diễn văn không bằng. Chuyện nghỉ học có gì quan trọng đâu mà làm ầm ĩ thế?
- Sao không quan trọng? - Bích Quân trừng mắt.
- Ai nói với Thanh Trà là không quan trọng? - Kim Châm cũng trừng cặp mắt sắc như dao nhọn nhìn Trà.
- Mình nghỉ học vì lý do riêng, vậy thôi.
- Đã coi nhau là bạn bè, thì đừng giấu giếm, không có lý do riêng, lý do chung gì hết. Thanh Trà phải nói thật - Kim Châm gằn giọng - Nhân danh là lớp trưởng, ta 'làm việc" với nhỏ đấy. Thanh Trà tủm tỉm cười:
- Báo cáo "bà" lớp trưởng, sự quan tâm của "bà" làm cho tôi cảm
động muốn khóc. Nhưng tôi không thể giải thích rõ lý do tại sao được, chỉ biết là vì "hoàn cảnh đặc biệt" tôi không thể học nữa, được chưa? Bích Quân la lên:
- Chưa.
- Còn gì nữa? Thanh Trà cười, hỏi.
- Sự thật trong chuyện nghỉ học này chắc có nhiều uẩn khúc. Nhỏ đừng giấu, mình thấy có cái gì không ổn trong trường hợp nhỏ nghỉ học. Không nên đâu Thanh Trà ạ, đừng quyết định quá vội vàng mà sau này hối hận không kịp đấy. Bích Quân nói giọng rất chân thành, cặp mắt nó chớp chớp như sắp sửa khóc. Thanh Trà hết đùa được, đúng hơn là dù có muốn vui đùa với hai nhỏ bạn cùng lớp để quên nỗi buồn hiện tại, nhưng rồi Thanh Trà cũng phải đối diện với nó, không thể phủ nhận hay trốn chạy được. Kim Châm nhìn Thanh Trà bằng đôi mắt cảm thông, đôi mắt đẹp của Kim Châm cũng chớp chớp như sắp khóc. Thanh Trà nhìn hai người bạn thở dài:
- Rồi thời gian sẽ giải thích giùm Trà, chứ bây giờ mình không thể nói được đâu.
- Nhưng Trà nghỉ học ở nhà làm gì? - Kim Châm hỏi.
- Chưa biết làm gì cả.
- Vậy thì buồn chết.
- Ừ, nhiều khi buồn muốn chết thật đấy. Bích quân nheo nheo cặp mắt cận thị không đeo kính của nó, hỏi:
- Mẹ của Trà đồng ý không?
- Dĩ nhiên là không.
- Chắc là bà giận lắm nhỉ?
- Ừ.
- Mình là nghỉ học ngang xương như vậy chắc bị tống cổ ra khỏi nhà quá - Bích Quân cười.
- Còn mình thì ngược lại, bỏ nhà đi lại bị bắt về.
- Sao? - Bích Quân tròn xoe đôi mắt - Bồ đã bỏ nhà đi rồi à?
- Đúng vậy. Kim Châm kêu lên:
- Eo ơi, nhỏ nói thật hay nói chơi đó?
- Nói thật, mình bỏ đi cả tuần lễ thì bị lôi về.
- Nhỏ gan cùng mình - Kim Châm thè lưỡi như con rắn mối.
- Vậy là có chuyện đại sự rồi - Bích Quân triết lý - Con gái mà bỏ nhà đi là con gái… Thanh Trà cướp lời, nói ngay:
- Là con gái hư chứ gì?
- Mình không có ý nói vậy - Bích Quân dè dặt.
- Rất tiếc, mình chỉ đến ở nhờ nhà một người quen. Kim Châm nghiêm giọng:
- Người quen cũng không đựơc, đây là một chuyện đặc biệt nghiêm trọng.
- Ừ, vô cùng nghiêm trọng - Bích Quân tán đồng.
- Mình lại thấy chẳng có gì nghiêm trọng. Ở nhà gặp hoàn cảnh chán nản, buồn, mình bỏ đi tới nhà dì Cúc cho đỡ buồn, vậy thôi. Mình chẳng làm gì đến nổi hư đốn, xin các bạn đừng làm ầm ĩ.
- Vậy là mấy lần Bích Quân tới nhà tìm không gặp, lúc đó Trà đang ở nhà của dì Cúc nào đó, phải không?
- Đúng.
- Sao không nhắn nhủ gì hết để người ta tới đó mà tìm bồ - Bích Quân cười - Định xa lánh cuộc đời sao nhỏ?
- Ừ.
- Vậy sao nhỏ không đi tu cho rồi?
- Sợ tu không có chùa nào nhận - Thanh Trà cười. Không tính sao hết, nghỉ học cho đỡ buồn, đi chơi cho đỡ khổ. Biết ngày sau ra sao mà nói trước?
- Vậy là nhỏ sống kiếp lục bình trôi. Nước lớn trôi lên, nước ròng trôi xuống, tới đâu hay tới đó, chẳng cần suy nghĩ, chẳng cần định hướng. Phải không?
- Mình chán quá rồi - Trà gắt - Nói chuyện gì vui hơn được không, hãy bỏ qua chuyện học với hành, thi với cử đi.
- Thôi được, không nói nữa - Kim Châm buồn thiu.
- Nhưng ít ra Thanh Trà cũng vào xin phép nhà trường, tạm biệt thầy, cô giáo chứ? - Bích Quân nói.
- Nghỉ học lâu thì bị đuổi học luôn chứ xin với xỏ gì cho mất công.
- Nói như nhỏ thì hết chuyện - Bích Quân nhăn nhó.
- Ừ, cũng nên chấm dứt việc này đi cho rồi, mình nhức đầu quá đi - Trà kêu lên. Kim Châm ngó Bích Quân, lắc đầu thất vong:
- Chỉ tốn công tôi, chẳng ăn thua gì nhỏ ạ.
- Ừ, mình cũng chịu thôi, đành vậy biết làm sao được - Bích Quân than thở. Không biết làm sao khác hơn, Bích Quân bóc vỏ trái cam còn lại, chia cho Kim Châm nửa trái, còn phần mình nửa trái. Vừa ngậm múi cam vào miệng. Bích Quân kêu lên như phỏng nước sôi:
- Eo ơi, trái cam này chua hơn chanh nữa.
o O o
Trà thức giấc vì nghe có tiếng chuông gọi cổng, tưởng mẹ về. Trà lật đật chạy xuống nhà. Không ngờ người gọi cổng là chú Phan.
- Mở cổng cho chú vào, cháu - Chú Phan đứng bên ngoài nói - Trà đang ngủ trưa à? Trà gật đầu, gương mặt như còn ngái ngủ. Chú Phan cưòi, giọng xởi lởi:
- Hèn gì chú kêu cổng gần nửa tiếng mà Trà vẫn không hay.
- Mẹ cháu đâu? - Trà hỏi.
- Mẹ cháu đi công việc riêng.
- Bao giờ mẹ cháu về, chú biết không?
- Không biết.
- Chú đợi mẹ cháu về rồi vào nhà, bây giờ cháu phải đi công việc - Trà nói.
- Chú vào nhà nghỉ ngơi, chờ mẹ cháu, bà ấy dặn như vậy mà.
- Nhưng cháu lại sắp sửa phải đi.
- Chú ở nhà chờ mẹ cháu được, Trà đi đâu cứ việc đi thoải mái. Trà ngập ngừng và hết cách thoái thác. Thật ra Trà không định đi đâu cả, nhưng vì không muốn cho chú Phan vào nhà nên Trà tìm cách nói dối. Hóa ra chỉ một việc nói dối cỏn con, Trà cũng không đủ khôn lanh để gạt được chú Phan. Cuối cùng Trà đành phải mở cổng.
Người đàn ông ăn mặc bảnh bao dẫn xe vào sân. Không hiểu sao mỗi lần gặp chú Phan là Trà có ác cảm ngay với bộ ria mép của chú, nó có gì "đểu đểu" và mỗi khi chú cười, bộ ria mép đó càng gợi cho người ta sự chú ý. Có lẽ biết được như vậy nên chú Phan lúc nào cũng như sẵn sàng nở một nụ cười tủm tỉm, hoặc ra vẻ khinh bạc. Chú Phan buông người xuống ghế xa-lông, nhìn Trà tủm tỉm cười:
- Cuối cùng rồi chú cũng thắng Trà, cô bé dễ thương ạ. Trà "xí" nhỏ trong miệng và đi thẳng lên phòng. Bây giờ không thể tiếp tục ngủ lại. Buổi chiều đang xuống bên ngoài cửa với màu nắng chói chang trên tán mận. Một vài cơn gió thổi đùa trên cành lá, hoa mận trắng lại tản mạn bay túa ra một khoảng không gian đầy nắng.
Trà mở nhạc, nằm trên giường ôm chiếc gối dài mơ màng lắng nghe lại những bài hát Trà đã nghe rất nhiều lần. Chiều nay có cái gì bức rứt, khó chịu, khiến Trà nôn nóng như phải chờ đợi một cái hẹn nào đó dở dang, người hẹn không tới. Trà giật mình tự hỏi rằng, có phải chăng Trà đang chờ đợi Sỹ, dù rằng anh ta hẹn Trà để đi chơi vào buổi tối lận cơ? Không lẽ vì cái hẹn của Sỹ mà khiến cho Trà nôn nóng, quay quắt? Cuối cùng, để trấn tĩnh mình, Trà quyết định đi tắm. Trà mở tủ lấy
quần áo, để mặc cho băng nhạc tiếp tục quay trong máy và Trà vặn to hơn, để có thể vừa ở trong phòng tắm, Trà cũng nghe được mấy bài hát mà mình ưa thích. Thấy Trà đi xuống, chú Phan hỏi:
- Ủa, tưởng Trà lên phòng ngủ trở lại chứ?
- Cháu bực bội quá không ngủ được. Chú Phan cười:
- Mẹ Trà mỗi khi bực bội cũng đi tắm, sau đó sẽ thấy thoải mái trở lại. Nước lạnh đôi khi cũng là phương thuốc thần diệu để chữa bệnh đấy cháu ạ. Trà làm thinh, tránh ánh mắt kỳ cục của chú Phan. Tại sao ông ta cứ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ cục như vậy nhỉ? Trà tự hỏi và bước vào phòng tắm. Trà cởi bỏ quần áo, đứng vào dưới vòi nước bông sen và mở nước thật mạnh. Những tia nước mát lạnh bắn vào da thịt Trà, làm dịu dần những cơn bực bội không biết từ đâu đến. Có thể do buổi xế chiều nóng bức, cũng có thể chú Phan đột ngột về nhà - người đàn ông mà Trà không bao giờ muốn chạm mặt trong ngôi nhà của ba để lại Trà vừa kỳ cọ vừa lắng nghe tiếng nhạc từ trên phòng vọng xuống. Trà nhắm mắt lại, đứng bất động dưới vòi nước chảy xối xả. Tắm xong Trà thấy người thật dễ chịu và đi lên phòng vặn quạt máy ngồi hong khô tóc. Trà ngồi trên mép giường, quay lưng về phía quạt máy, mắt hướng nhìn ra một khoảng trời nhiều mây đang trôi ngoài cửa sổ. Đến khi chú Phan bước vào phòng làm Trà giật mình quay lại, mới hay lúc nãy Trà quên đóng cửa phòng. Chú Phan lúng túng nói:
- Chú định lên hỏi Trà chuyện này.
- Chú ra đi, bước vào phòng cháu làm gì vậy? - Trà đứng bật dậy hỏi.
- Trà… Giọng người đàn ông lạc đi. -Ông buông tôi ra - Trà kêu lên và vùng vẫy trong vòng tay của người đàn ông.
- Trà giống… mẹ quá - Chú Phan thều thào.
- Đồ khốn nạn - Trà thét lên. Và như có một sức mạnh kỳ diệu nào hỗ trợ, Trà đã thoải mái vòng tay của lão Phan và vụt ra khỏi phòng. Với nỗi đau đớn tột cùng và lòng uất nghẹn, đè nén tiếng khóc.
- Ba ơi… Trà kêu lên, như một con chim bị thương khi nghĩ tới ông Toàn. Người cha mà cô yêu quí đang còn ở một nơi nào xa xôi chưa kịp trở về. Và nghĩ đến người mẹ thiếu tình chung thủy, đã sống với một người đàn vô liêm sỉ.
Khóc chán chê, Trà không còn nước mắt để khóc được nữa, hai mắt cô ráo hoảnh, ngó thẳng lên trần nhà như muốn tìm thấy ở đó gương mặt đáng nguyền rủa của chú Phan. Cuối cùng Trà bật dậy, vơ vội quần áo chạy xuống nhà lao vào phòng tắm. Trà vặn nước xối xả và đứng dưới vòi nước bông sen kỳ cọ thân thể mình một cách cẩn thận. Trà muốn cho chất xà phòng trôi đi tất cả những ám ảnh còn để lại trên da thịt mình. Tắm xong Trà mặc bộ quần áo mới còn thơm mùi long não, thứ vải mịn và mát làm cho thân thể Trà thấy dễ chịu. Trà nhìn gương mặt mình trong gương, đôi mắt đỏ hoe hình như sưng to lên. Trà chải tóc, rồi đi xuống nhà ngồi trong chiếc ghế xa-lôn. Chuyện xảy ra vừa rồi giống như một giấc mơ, Trà thẫn thờ suy nghĩ xem mình sẽ phải làm gì. Nói lại chuyện này với mẹ chăng? Trà cắn môi, tâm hồn cô lặng đi, như rơi vào một cõi mênh mông. Bất ngờ Trà cười nhỏ trong miệng, đôi mắt cô rực sáng, muốn gào thét, muốn đập phá tất cả những gì thấy được trước mặt. Tất cả những thứ đồ vật trong ngôi nhà nãy bỗng nhiên đáng ghét, đáng phải đập tan nó đi. Và Trà cầm ngay cái gạt tàn thuốc trước mặt mình - cái gạt tàn thuốc thường ngày chú Phan vẫn gạt tàn thuốc vào đấy - và ném mạnh vào kệ sách. Một tiếng "xoảng" vang lên, cái gạt tàn thuốc vụn ra từng mảnh và văng tung tóe xung quanh. Sau đó Trà ngồi lặng đi, bất động.
Có tiếng chuông gọi cổng vang lên, Trà nghe nhưng không buồn ra mở cửa. Người nhấn chuông chứng tỏ có sự nhẫn nại đáng kể, nên tiếng chuông cứ reo hoài thành những hồi dài phát sốt ruột. Cuối cùng Trà uể oải đứng lên. Bước chân Trà vô ý dẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ, như Trà cũng không buồn tránh bước bừa qua. Gương mặt Trà bấy giờ giống như một người điên.
- Anh đây, Sỹ đây mà - Người đứng ngoài cổng nói - Sao không mở cổng cho anh vào? Trà hỏi một cách dửng dưng:
- Anh đến đây làm gì?
- Ơ kìa - Sỹ ngạc nhiên - Chính em đã có hẹn với anh chiều nay đến rồi mình cùng đi chơi. Không lẽ em quên rồi sao?
- Trời ơi, sao anh không đến sớm một chút? - Trà gắt lên.
- Phải đợi em ngủ trưa dậy đã chứ - Sỹ cười cười.
- Thôi, anh về đi - Trà thẫn thờ nói.
- Sao lại về, em đang buồn và chán nản ghê gớm.
- Buồn và chán mình thì đi chơi cho đỡ buồn - Sỹ thuyết phục - Mở cổng cho anh đứng chứ, đứng ngoài này lâu lắm rồi.
Trà mở cửa như một người vô hồn. Sỹ dẫn xe vào sân. Sau khi dựng xe dưới thềm nhà, Sỹ nhìn Trà hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra thế?
- Không.
- Sao ngó bộ em như mất hồn vậy?
- Em mệt. Sỹ cười, giọng ân cần:
- Có lẽ tại em ngủ trưa. Người ngủ trưa mới dậy thường có cảm giác uể oải.
- Anh vào nhà đi - Trà nhìn Sỹ nói.
- Kìa, mắt em cũng sưng to và hình như em vừa khóc, đúng không?
- Sỹ hốt hoảng kêu lên. Trà lắc đầu:
- Không phải khóc, tại em dụi mắt đấy.
- Đừng có giấu, cô bé, dụi mắt thì làm sao đến nông nổi như vậy. Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra trong lúc anh chưa tới?
- Đã bảo không có chuyện gì đâu, em vừa ngủ mới dậy thôi. Sỹ rút thuốc ra hút, anh nhả khói và nhìn đồng hồ nói:
- Mình đi ngay hay chờ nắng dịu một chút?
- Ngồi đây nói chuyện, chờ mắt em em bớt sưng đã chứ.
- Em lấy nước nóng rửa mặt và đắp mắt bằng khăn tẩm nước nóng là bớt ngay.
- Vậy em lên phòng một chút, anh Sỹ ngồi đợi nhé - Trà bỗng vui vẻ nói.
- Lên phòng làm gì?
- Thì đắp mắt bằng khăn tẩm nước nóng như anh đã bày cho, mắt bớt sưng mới đi chơi được chứ?
- Làm được không, để anh giúp cho. Trà đứng lên, cười nói:
- Thôi, anh cứ ngồi dưới này để một mình em làm được rồi. Cấm lên phòng đấy nhé!
- Nhưng chẳng lẽ em cứ để khách tới nhà phải nhịn khát sao, ít ra cũng cho anh một ly nước lạnh chứ? - Sỹ cười.
- Anh đâu phải là khách, nhưng thôi, anh sẽ có một ly nước đá lạnh uống trong lúc chờ đợi.
Trà rót nước trong tủ lạnh mang ra cho Sỹ rồi bỏ lên phòng. Cô ấy lấy một chiếc khăn mặt nhỏ, đổ nước sôi trong bình thủy ra một cái thau nhôm rồi nhúng chiếc khăn mềm vào, vắt ráo nước và đắp lên hai mắt. Trà làm đi làm lại nhiều lần cho đến khi nước trong thau nguội thì thay nước mới. Khoảng nửa tiếng sau, Trà cảm thấy đôi mắt mình dễ chịu, cô nhìn vào gương thấy mắt đã bớt sưng. Trà
không ngờ Sỹ cũng biết cái mẹo vặt này. Trà nhìn mình trong gương, hai bàn tay ấp lên hai bên gò má, cảm thấy hơi nóng còn rực lên trong da mặt. Trà lấy lượt gỡ tóc và đi xuống nhà.
- Xong chưa? Sỹ vồn vã hỏi.
- Xong rồi, phương thuốc nước nóng của anh bày thật hiệu nghiệm, đôi mắt đã bớt sưng rồi.
- Vậy thì sửa soạn nhanh lên cô bé - Sỹ giục.
- Anh định đưa em đi đâu? - Trà ngồi đối diện với Sỹ, hỏi. Sỹ cười:
- Đi chỗ nào mà em thích.
- Vâng, chiều nay em bỗng muốn đi chơi, mình có thể đi suốt đêm luôn. Sỹ ngạc nhiên nhìn Trà:
- Sao, em không sợ mẹ la à?
- Còn cái gì nữa đâu mà sợ - Trà cúi mặt đáp.
- Vậy thì thiếu chi chỗ anh đưa em tới. Sỹ vui vẻ ném mẫu thuốc tàn ra ngoài cửa sổ rồi đứng lên với một cử chỉ hết sức nôn nóng. Trà nhìn Sỹ cười:
- Đợi một chút, em còn phải sửa soạn nữa chứ. Và nói chung, tối nay em phải ăn mặc thật suya, phải diện hết sẩy mới được và tối nay anh sẽ thấy nhỏ Thanh Trà này nhảy. Sỹ cười tít mắt:
- Lâu lắm mới thấy em nói nghe được và tối nay chắc sẽ là một buổi tối vui vẻ.