Số lần đọc/download: 559 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:58:33 +0700
Chương 6: Không Bay Ra Khỏi Lòng Bàn Tay
T
hành phố Dương Cảng từ mấy năm trước đã bắt đầu kế hoạch kêu gọi thương nhân đầu tư trong mười năm, những người trong chính phủ đứng ra tổ chức dạ tiệc xa hoa cũng càng ngày càng nhiều, đa số người tham gia là quan viên còn có nhân vật nổi tiếng của hai giới chính trị và kinh doanh. Loại dạ tiệc này phần lớn đều lấy danh nghĩa làm từ thiện, một mặt vì để đóng góp cho các đơn vị từ thiện trong thành phố, một mặt coi như là một loại nền tảng, chỗ tốt trong kinh doanh nhiều không kể xiết.
Cố Du tưởng rằng Từ Trạm sẽ thường xuyên tham gia các loại yến hội này, nhưng anh lại nói mình chỉ ở thành phố Dương Cảng một năm, đây cũng là lần đầu tiên tham dự.
Đương nhiên cô cũng chưa từng tham dự, chính pháp (chính trị và pháp luật) giao cho thư ký đi xã giao trong yến tiệc thương vụ thấy thế nào cũng không thích hợp.
Hôm nay Từ Trạm không có tự mình lái xe, hai người sóng đôi nhau ngồi vào chỗ ngồi phía sau, lại càng ít nói chuyện.
Cố Du thầm lập kế hoạch phải điều chỉnh cảm xúc, đối mặt với "Bạn cũ", sẽ tìm được cửa để đột phá, chờ chú ý tới tay bị Từ Trạm nắm thật chặt lòng bàn tay đã ấm tới mức chảy mồ hôi thì xe đã đến ngoài cửa hội trường.
Lễ tân mở cửa xe, sau khi xuống xe Từ Trạm lập tức ôm hông cô.
Kiểm tra thiếp mời thật hay giả xong, hai người sóng vai đi vào hội trường.
Nhận ra được Cố Du khẩn trương, Từ Trạm cúi đầu hôn xuống thái dương cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, đã có anh."
Cố Du sửng sốt, nhưng trong lòng lại thật sự tràn ngập cảm giác an toàn chân thật và tin cậy.
Còn chưa kịp nhận ra thì một giọng nói quen thuộc lên tiếng chào hỏi.
"Chủ tịch Từ, hiếm thấy! hiếm thấy!" Thị trưởng Tô Ngôn Khanh đứng không xa cửa đang chào hỏi với người khác, sau khi thấy Từ Trạm thì vội vàng đi tới.
Tô Ngôn Khanh chưa đến năm mươi, dáng vẻ chững chạc, phong thái lộ vẻ lão luyện, Phương Tranh từng nói qua năng lực ông ta phi phàm sớm muộn gì cũng thăng chức, Cố Du cũng từng gặp vài lần, ấn tượng với ông ta vô cùng tốt.
" Làm từ thiện trong thành phố là chuyện lớn, tôi cũng cố gắng giúp một phần sức lực." Cách nói chuyện của Từ Trạm khéo léo, nụ cười trên mặt cũng ôn hòa thỏa đáng.
Lại nghe thêm vài câu hỏi han, Cố Du không nghĩ tới người đàn ông này còn có một mặt thành thạo như vậy.
Ánh mắt Tô Ngôn Khanh rất nhanh đã dừng ở trên người Cố Du, vươn tay giống như là mới quen nhau, "Nhưng sao thấy mặt Từ phu nhân hơi quen?"
Không đợi Cố Du mở miệng, Từ Trạm nói: "Cô ấy là Cố Du - vợ mới cưới của tôi."
Cố du rõ ràng cảm thấy tay Tô Ngôn Khanh cứng đờ trong nháy mắt, nhưng biểu tình trên mặt vẫn cười như gió xuân, "Cố phu nhân, hân hạnh."
Từ Trạm đến khiến mọi người xôn xao không ít, một ít nhân vật của các xí nghiệp chiếm lĩnh ngành công nghiệp nặng đều chủ động tới kết bạn, còn có nhân viên quan trọng trong chính phủ cũng tiến lên bắt chuyện. Đương nhiên, tuy có người nhận ra Cố Du những cũng tự nhiên như mới gặp lần đầu, tự nhiên vô cùng. Sau khi trò chuyện một lúc, cổ họng Cố Du hơi nóng, có chút khát nước.
Từ Trạm ôm lấy cô đi đến trước bàn rượu, hơi do dự, để người hầu rượu rót hai ly rượu đỏ.
"Xem ra hôm nay ở đây không có người nhận ra tôi." Cố Du nhận ly rượu, cười cười trêu chọc.
"Hôm nay ở đây đừng nhớ chuyện của cha em," Từ Trạm nắm tay cô, "Nơi này không tra ra manh mối gì."
Cố Du bị nhìn thấu tâm tư, cũng không trả lời, chột dạ nên miệng uống rượu để che dấu. Vừa vào miệng, cô liền hơi nhíu mày vội vàng nuốt xuống.
"Sao thế? Không thích?" Từ Trạm rất sâu sắc, lập tức dùng miệng mình nếm, mày cũng hơi hơi nhăn lại, "Quả thật khó uống."
"Tôi không thích rượu đỏ." Lời Cố Du là thật, ngày lễ ngày tết cô và Phương Tranh đều ở nhà uống bia Bạch Cửu, loại hương vị tao nhã này cô thật thưởng thức không nổi.
Từ Trạm tươi cười ôn hòa, động tác tao nhã lấy đi ly rượu trong tay cô, "Chờ buổi tối trở về cho em nếm thử rượu tôi thích."
Không đợi Cố Du mở miệng, một bóng dáng quen thuộc liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô.
"Từ Từ? Sao con lại ở chỗ này?" Người nọ đi đến trước mặt Cố Du, đồng thời che dấu cảm xúc kinh ngạc.
"Chú Lâm......" Cố du mím môi, phức tạp nhìn Lâm Viện, không biết trả lời như thế nào.
Lâm Viện và Phương Tranh còn có cha ruột của Cố Du là chiến hữu già, sau khi Phương Tranh chuyển nghề thì làm việc ở cơ quan tư pháp, Lâm Viện lại về tỉnh, mối quan hệ của hai người vẫn thân như anh em, phát súng đầu tiên ở bãi bắn bia của Cố Du khi còn trẻ là do Lâm Viện chỉ dạy, khi đó chuyện cô thích nhất chính là xem Lâm Viện tháo hết các bộ phận của khẩu súng, rồi ráp vào như làm ảo thuật. Sau này cô vào học viện kỹ thuật quân sự của giải phóng quân, cũng là chịu ảnh hưởng của ông.
Nhưng mà, cũng giống như những bạn bè khác, sau khi Phương Tranh gặp chuyện không may, Lâm Viện tựa như biến mất trong một đêm. Kỳ thật Cố Du cũng không trách tội bất luận kẻ nào, cũng không thấy uất ức, mọi người dậu đổ bìm leo, có khi bảo trì trầm mặc cũng coi như một loại nhân từ? Mọi người đều phải sẵn sàng bảo vệ bải thân trong cuộc sống, bo bo giữ mình cho tới bây giờ không có gì có thể chỉ trích. Huống chi Lâm Viện đã là phó tỉnh trưởng thường vụ, không đếm xỉa đến, hoàn toàn có thể lý giải.
" Chuyện cha con chú cũng biết, thực xin lỗi, chú......" Lâm Viện rõ ràng có do dự, nhưng vẫn là đưa tay vỗ lên vai Cố Du.
"Chú Lâm, con đều hiểu được, chú không cần lo lắng, hiện tại con......" Cố Du cắn chặt răng, tiếp tục nói, "Con qua rất khá, đã kết hôn, đây là chồng con, Từ Trạm."
Không đợi cô có động tác gì, bàn tay to của Từ Trạm duỗi ra, đã gắt gao ôm qua eo nhỏ của cô, không để ý Lâm Viện lộ vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: "Phó tỉnh trưởng Lâm, xin chào."
Sắc mặt Lâm Viện hơi khó coi, ánh mắt nhìn về phía Từ Trạm cũng trở nên sắc bén. Trầm mặc vài giây, ông cúi đầu nói vối Cố Du: "Từ Từ, chú có chuyện muốn nói với con."
Không đợi Cố Du trả lời, cánh tay Từ Trạm chợt buộc chặt, giam chặt cô ở bên cạnh. Cô khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh ý cười như gió, nhưng trong mắt bình tĩnh và u ám khiến người ta không rét mà run.
"Như thế nào? Lâm phó tỉnh trưởng cảm thấy tôi không tốt, không xứng với Từ Từ?"
Anh cười rất nhạt nhẽo, nói rất thoải mái, Cố Du lại cảm thấy sợ hãi từng hồi.
Trong khoảng thời gian này cô dường như đã muốn quên loại cảm giác này, chỗ anh đụng vào rõ ràng ấm áp nóng cháy, nhưng cẩn thận cảm nhận, chỉ có ý lạnh đang không ngừng lan tràn.
Lâm Viện cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, Cố Du sợ Từ Trạm gây bất lợi cho ông, vội vàng lên tiếng cắt ngang, "Chú Lâm, Từ Trạm đối xử với con tốt lắm, chú yên tâm đi."
Cố Du vốn là không biết che dấu, trong tình thế cấp bách, nói rất thật lòng, nhưng vẻ mặt Lâm Viện như trước rất ác liệt, hoàn toàn không dao động.
Thời điểm vô cùng lo lắng, dĩ nhiên Tô Ngôn Khanh là người giải vây.
"Phó tỉnh trưởng Lâm sao ở đây? Chủ tịch Thượng tìm anh đã nửa ngày, Dương Đông Ngũ Hào phát hiện chuyện Ôn Tuyền ông ấy muốn nghe xem ý kiến trong tỉnh, anh thấy có được không......" Tô Ngôn Khanh hơi ra hiệu, không mất phong độ bạn thân, Lâm Viện cuối cùng không mở miệng, lấy ra danh thiếp đặt trong tay Cố Du, rời khỏi với Tô Ngôn Khanh.
Ý là chính mình có việc có thể tìm ông?
Trong lòng Cố Du vừa động, danh thiếp đã bị Từ Trạm lấy đi, đảo mắt biến mất.
"Anh!" Cố Du cảm thấy anh hoàn toàn không nói đạo lý, gặp trường hợp trở ngại này, chỉ có thể thấp giọng dùng một chữ biểu hiện phẫn nộ.
"Vừa rồi Tô Ngôn Khanh nói chủ tịch Thượng em có biết là ai không?" Từ Trạm lở đễnh với lửa giận của cô, thản nhiên hỏi.
Cố Du buồn bực, hơi hơi nghiêng đầu, "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."
"Trịnh An Hà là người Thượng Khôn." Từ Trạm lời ít mà ý nhiều.
" Ý anh nói, Thượng Khôn hắn......" Hai chữ thiệp đen Cố Du cũng không nói ra khỏi miệng, Từ Trạm tươi cười cũng đã chứng thật suy nghĩ của cô.
Thượng Khôn đầu tư vào tập đoàn Thái Khôn này được vài năm thì như mặt trời ban trưa, thừa dịp sản nghiệp đất đai ở Đông Phong đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhưng Cố Du không ngờ, Trịnh An Hà - lão đại xã hội đen thành phố Dương Cảng lại là thủ hạ của hắn.
"Anh dẫn tôi đến chính là muốn cho hắn biết?"
"Không chỉ là hắn," Từ Trạm nhìn bốn phía xung quanh, lại cúi đầu, sóng ngầm trong mắt bắt đầu chuyển động, "Là mọi người."
Cố Du rất khó nhận biệt cảm xúc khó lường của anh, luân phiên giữa âm trầm và dịu dàng, làm cho người ta bất an nói không nên lời.
Hai giờ trôi qua, Tô Ngôn Khanh và vài người khác lên đài nói chuyện, Cố Du không yên lòng, trong đầu đều là danh thiếp của Lâm Viện. Trước khi dạ tiệc kết thúc, Vu Duệ đột nhiên xuất hiện, đi đến trước mặt hai người, bạn gái phong vân động lòng người ở trong lòng, giống anh gọi Cố Du là chị dâu, giọng nói ngọt nhu dễ nghe, làm cho xương cốt người ta sinh ra mềm mại, Cố Du cảm thấy khí chất của cô ấy giống "Chị dâu" hơn mình.
Cô ấy xem ra hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở trên báo, lại gọi không ra tên. Sau khi Vu Duệ giới thiệu Cố Du mới bừng tỉnh nhớ ra, nguyên lai là nữ nghệ sĩ hơi danh tiếng trong hai năm nay gọi là Nhan Tư Ninh, diễn viên chính mấy bộ phim truyền hình được khen ngợi, và muốn tiến quân vào màn ảnh rộng.
Tính cách Nhan Tư Ninh hướng ngoại hay nói, vài câu liền ôm lấy Cố Du bắt chuyện với cô. Cố Du có thể bị áp lực rất lâu, nhưng cũng hiểu được cô ấy hòa ái dễ gần, dần dần mở ra câu chuyện.
Bất tri bất giác Từ Trạm hơi buông ra nhưng vẫn siết chặt cánh tay cô, nhưng cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác.
Ngay sau đó Nhan Tư Ninh giữ chặt Cố Du cùng đi toilet, Cố Du như nhận được đại xá, nhìn cũng không nhìn Từ Trạm dù là cái liếc mắt, vội vàng đi với cô.
Vòng qua đại sảnh, đứng ở trước hành lang toilet, Cố Du nhường Nhan Tư Ninh đi vào, mình ở ngoại chờ cô. Kỳ thật lấy cớ muốn yên lặng vì quá mệt mỏi.
Lúc này bỗng nhiên một cánh tay để ngang trước người của cô, Cố Du theo bản năng đưa tay thấy rõ người tới phía sau, bỗng dưng ngơ ngẩn.
"Sao chị ở đây?" Cô cảnh giác đảo qua bốn phía, sợ Từ Trạm tới đây nhìn thấy Hà Thiệu Đình.
Hà Thiệu Đình áp Cố Du để ở trên tường, thấp giọng hỏi: "Có phải anh ta áp chế chị không?"
Cố Du không biết giải thích thế nào, sợ liên lụy Hà Thiệu Đình vào trong, vội vàng đẩy cậu đứng lên, cậu không chút sứt mẻ, vẻ mặt người đàn ông trẻ hoàn toàn khác với sự quen biết vài năm trước.
Cô không kịp nhận biết, thúc giục nói: "Tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy, cậu đừng đoán mò, trong chốc lát bạn của tôi ra đến, đừng để cô ấy thấy cậu."
"Tôi đưa chị rời khỏi anh ta." Hà Thiệu Đình từng chữ một thuyết phục.
Cố Du không ngờ cậu cố chấp như vậy, càng sốt ruột hơn, "Sự tình không đơn giản như cậu nghĩ như vậy, trước chăm sóc tốt bản thân mình!" Nói xong ánh mắt liền thoáng nhìn Nhan Tư Ninh vừa cúi đầu sửa sang lại làn váy vừa đi ra ngoài, dưới tình thế cấp bách Cố Du giẫm gót giầy tinh tế lên chân Hà Thiệu Đình, cậu bị đau buông tay, lập tức nhường lại khe hở linh hoạt lách đi ra, hai bước chạy vội tới trước mặt Nhan Tư Ninh, khoác lên cánh tay cô.
Đi ra rất xa, tim Cố Du còn đập bang bang không ngừng.
Nhan Tư Ninh không có phát hiện, Từ Trạm nhìn ánh mắt cô cũng không khác, Cố Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhàng, rõ ràng là nói chuyện quang minh chính đại, không biết sao giống như yêu đương vụng trộm. Cô cảm giác được Từ Trạm đối với cô có loại tham muốn giữ lấy rất quỷ dị, gần như là hận không thể đem cô làm thành tiêu bản vĩnh viễn cất bên người.
Kết thúc bữa tiệc, Cố Du và Từ Trạm không nói chuyện mà đi thẳng về trong nhà.
Bước vào cửa nhà, Cố Du liền lên lầu lấy quần áo vào phòng tắm.
Nước ấm làm ỏi mệt và uể oải tràn ngập ở bên trong thân thể, Cố Du phát hiện Từ Trạm nói đúng, ít khả năng tìm được manh mối trong trường hợp ở đây
.
Cô quá ngây thơ.
Đêm nay ngoài chờ đợi và phó thác, cô thật sự không có thu hoạch. Ngay cả danh thiếp Lâm Viện cho cô cũng bị Từ Trạm tịch thu, nhưng thật ra cuối cùng Nhan Tư Ninh lưu cho cô phương thức liên lạc của ông ta nên không còn gì để nói.
Cố Du dở khóc dở cười, Từ Trạm cố thủ canh phòng nghiêm ngặt với cô, đây là thật sự muốn lãng phí cuộc sống cả đời sao?
Sau khi tắm xong, cô thay đổi quần áo ngủ dài sạch sẽ, sấy tóc chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô không nghĩ chờ cũng không muốn quan tâm Từ Trạm đang làm gì, tự mình ngồi xuống trên giường, chuẩn bị tắt đèn, một bóng đen cao to không biết khi nào thì lặng yên đứng trước cửa, phân nửa tóc ẩm ướt, tắm xong rồi đổi quần áo sạch, mang theo một bình rượu và hai cái ly chân dài, mang theo thư thái thong thả mỉm cười dịu dàng nhìn về cô.
"Trước khi ngủ cùng tôi uống một ly."
Như là mời, càng như là mệnh lệnh.