Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Chương 6
B
ọt biển! Không phải bánh mì!
Tôi làm miếng xăng uých bằng hai miếng bọt biển mốc meo màu xanh lá cây. Và ăn. Và thấy ngon.
Sao tôi lại có thể làm xăng uých bằng bọt biển được kia chứ? Sao tôi lại có thể ăn cái thứ đó? Tại sao?
Căn phòng bắt đầu quay cuồng, tôi phải vịn vào bàn bếp cho vững.
Đó chính là lúc tôi nhìn thấy cái thứ màu vàng vàng tràn từ miếng xăng uých bọt biển.
— Ôi, không! – Tôi rên lên – Mình đã phết cái gì lên hai miếng bọt biển thế kia?
Tôi không muốn nhìn. Nhưng phải nhìn.
Tôi nhấc miếng bọt biển bên trên lên. Tay run bần bật.
Cái thứ nhão nhão màu vàng tràn khỏi miếng bọt biển và nhỏ cả xuống bàn bếp, dạ dày tôi quặn lên.
Tôi nhúng một ngón tay vào thứ dung dịch sanh sánh đó và đưa lên mũi ngửi.
Có mùi chanh. Xà phòng.
Nước rửa bát hương chanh.
Mình vừa mới ăn một miếng xăng uých làm bằng bọt biển với nước rửa bát. Và thấy ngon.
Mình làm sao ấy nhỉ? Sao mình lại có thể ăn như vậy được?
Tôi vứt tọt hai miếng bọt biển vào sọt rác và chạy lên phòng riêng. Tôi chui vào chăn và nhìn ra bầu trời tối đen không một đám mây ngoài cửa sổ.
Tôi hỏi đi hỏi lại mình. Tại sao mình có thể ăn như vậy? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Và rồi tôi cũng tìm được câu trả lời.
Tôi đang ngái ngủ. Chắc hẳn vì thế. Tôi mơ thấy mình đang đói và đã đi như người mộng du xuống bếp để làm miếng xăng uých.
Rồi ánh sáng trong tủ lạnh đã làm tôi tỉnh hẳn, chính đó là lúc tôi nhận ra mình đang ăn gì.
Thực sự như vậy cũng có lý. Mẹ vẫn bảo là bố rất hay mộng du.
Tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi nằm tựa lên gối, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Mẹ gọi lên:
— Sam! Dậy đi! Đến giờ ăn sáng rồi!
Tôi rút chiếc áo thun màu xanh nước biển và chiếc quần gin ưa thích nhất ra, chiếc quần có cái vạch trên đầu gối. Tôi đi giày, buộc dây giày và chạy xuống tầng dưới. Bao giờ tôi cũng bị mẹ mắng vì chuyện đó. Mẹ bảo có ngày tôi sẽ vấp và ngã gãy cổ mất thôi. Các bà mẹ bao giờ chẳng la mắng con mình như thế.
Tôi ngồi xuống bàn bếp và uống một ngụm sữa thật to.
— Khiếp!
Bố hỏi:
— Sam, có chuyện gì vậy?
Tôi làu bàu:
— Sữa chua loét. Kinh quá.
Mẹ nói:
— Chắc là hết hạn sử dụng rồi. Mẹ mới mua hôm qua mà. Mẹ sẽ đem đến cửa hàng để khiếu nại, – mẹ quờ tay vào thùng rác để lấy cái chai không.
Mẹ lấy chai trong giỏ rác ra, rồi nhấc hai miếng bọt biển lên. Hai miếng bọt biển màu xanh bị cắn dở dang.
Tôi nín thở nhìn.
Tôi sẽ không đời nào thú nhận là đêm qua đã ăn một cái xăng uých bằng bọt biển, dù rằng tôi ăn trong lúc mộng du đi nữa.
— Mẹ này! – Tôi cố đánh lạc hướng mẹ. – Mẹ định kiểm tra ngày hết hạn ghi trên chai sữa à?
Không ăn thua.
Mẹ tiếp tục nhìn miếng bọt biển.
Tôi kêu lên:
— Mẹ! Con đói lắm rồi! Ăn sáng bằng gì ạ? Con muộn học mất!
Có kết quả.
Mẹ vứt miếng bọt biển vào lại sọt rác.
— Bột ngũ cốc trộn kem được không? – Mẹ hỏi và mỉm cười. Mẹ biết đó là món ăn sáng ưa thích nhất của tôi.
Tôi hốỉ hả gật đầu. Có lúc tôi ăn tới hai bát bột ngũ cốc trộn kem một ngày, buổi sáng một bát và khi đi học về một bát.
Mẹ đặt bát bột trước mặt tôi và một bát trước mặt bố? Bố cũng thích ăn bột ngũ cốc trộn kem chẳng kém gì tôi.
Những lớp kem trắng nổi trên bát bột của tôi. “A, – tôi nghĩ – Bột ngũ cốc trộn kem, ngon quá, trắng quá.”
Tôi phải ăn ngay. Tôi thật sự đói ngấu rồi.
Tôi xúc thìa vào bát bột.
Và bỏ thìa bột vào miệng.
Món bột ngũ cốc trộn kem chạm vào lưỡi tôi, cằm tôi há ra vì kinh hoàng.
Tôi gào lên:
— Bố! Đừng ăn bột trộn kem! ĐỪNG!