A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Dora Nguyen
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1265 / 8
Cập nhật: 2017-09-18 23:41:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tháng Một
ôi rất thích căn bếp của Patricia, một căn bếp nhỏ xinh nằm gọn trong phòng khách. Bát đũa và dụng cụ làm bếp được cất trong những chiếc tủ gỗ ốp thẳng vào tường. Máy rửa bát được lắp đặt khéo léo trong một khoang dưới kệ bếp. Bát đũa của mình, chúng tôi thường rửa qua rồi úp lên mặt nhôm bên cạnh bồn rửa. Bà bảo chúng tôi không cần làm như thế bởi dẫu sao bà cũng sẽ cho tất cả vào máy rửa. Nhưng thói quen khó bỏ, hơn nữa chẳng giúp bà được chuyện gì khiến tôi cảm thấy rất áy náy. So với những du học sinh đang homestay ở những thành phố khác, những đất nước khác, tôi xem ra là một trong những người may mắn nhất. Patricia tận tình hướng dẫn tôi từng chút, từ chuyện làm thế nào để sử dụng bình nóng lạnh, đến chuyện làm thế nào để nướng bánh mì và hâm nóng sữa vào mỗi buổi sáng. Hồi mới sang, Patricia hỏi bữa sáng ở nhà tôi thường ăn gì.
- Mì tôm ạ! - Tôi đáp và đột nhiên nhớ những bữa sáng mẹ dậy sớm chế biến hai bát mì tôm trứng cho bố và tôi.
Suốt tuần đầu tiên, bên cạnh những lát bánh mì, hộp mứt dâu và hộp bơ, cả sữa và những loại ngũ cốc khác nhau, bà còn chuẩn bị cho tôi một bát mì nhỏ. Mì Patricia nấu ngon lắm, tôi ăn hoài không chán. Nhưng nghĩ ở Cork rồi, không thể ăn hoài đồ Việt Nam nên tôi dặn bà không cần nấu mì tôm nữa. Bà thường cười hiền hậu những lúc nhìn tôi ăn bằng đũa, và ước giá như bà có thể sử dụng đũa như tôi.
Patricia cũng không ngại kể cho tôi những chuyện hồi xửa xừa xưa, cái hồi Matthew còn sống và hai người sống rất hạnh phúc ở thị trấn bình yên này. Bà còn giới thiệu tôi nghe về những vùng đất của Ireland nơi bà đã từng đặt chân đến. Nhưng Patricia cũng là một người phương Tây đích thực, bà có thể giúp đỡ nhưng bà luôn tạo điều kiện để chúng tôi tự làm mọi thứ một mình. Ở nhà không có máy giặt, nên mỗi tuần, chúng tôi đều phải dành một chút thời gian mang quần áo ra tiệm giặt là. Patricia thường mang đồ đi giặt vào chiều thứ Sáu, nhưng bà chẳng bao giờ đề nghị chúng tôi có muốn bà mang giùm không.
- Nếu cháu không thể phân chia thời gian để dành một tiếng đồng hồ cho cửa tiệm giặt là, thử hỏi sao cháu có thể học cách quản lý thời gian tốt? Ta có thể giúp cháu một lần, nhưng sẽ chẳng có ai đi theo cháu cả đời để gánh giùm cháu một việc gì đó được!
Một cô bạn của tôi, người Việt Nam, từng sang Anh tham gia khóa học ngắn hạn kéo dài hai tháng. Do không tìm hiểu thông tin trước nên tới Glasgow mới tá hỏa nhận ra mình không mang theo adapter(1). May mắn thay, bác chủ nhà đã chuẩn bị sẵn và cho cô mượn. Trước ngày bay về, cô muốn “xin” chiếc adapter đó để sạc laptop và điện thoại ở sân bay vì biết giá trị của nó không nhiều và chiếc adapter trông có vẻ cũ.
- Không được, nếu ta để cháu mang về, khi những sinh viên khác đến và cần, ta sẽ phải chạy đi mua giúp họ. Xin lỗi nhưng ta nghĩ cháu nên tìm mua ở cửa hàng tiện lợi trong sân bay.
Về Việt Nam, cô bạn vẫn chưa hết sốc nên đi đâu cũng rêu rao chuyện đó như một hành động khiếm nhã của dân Anh. Cô đâu biết rằng thẳng tính, sòng phẳng đã thuộc về những nét đặc trưng của người phương Tây và chính đặc điểm đó giúp họ thoát khỏi những tình huống bối rối không cần thiết.
Tôi biết ơn Patricia. Nhờ có bà, tôi luôn có mười lăm phút đồng hồ ra tiệm giặt là, thêm bốn lăm phút nữa ngồi nhìn những vòng quay và nghĩ về rất nhiều chuyện chưa kịp nghĩ, hoặc chưa dám nghĩ.
Maria cùng người yêu về thăm nhà ở Galway, chưa quay trở lại. Tôi và Patricia đã có một bữa tiệc ăn mừng lễ Giáng Sinh muộn, cùng nhau. Bà tặng tôi một đôi găng tay dày ấm áp của Trinity, tôi tặng bà chiếc gối mềm in những biểu tượng của Paris. Lúc mua nó ở sân bay, tôi đã tưởng tượng ra ánh mắt như nheo lại của bà mỗi khi tựa gối ngồi đọc sách trong phòng kính phía sau nhà. Sáng hôm sau, bà chuẩn bị bữa sáng truyền thống của Ireland cho cả hai chúng tôi. Một bữa tiệc thịnh soạn với thịt muối, trứng, xúc xích, bánh pudding đen trắng và cả khoai tây chiên.
- Vì một Năm mới an lành! - Thình lình, Patricia nói.
Vâng, vì một Năm mới an lành!
***
Tôi dành phần lớn kì nghỉ mùa xuân đó để viết vài truyện ngắn và dịch tin gửi cho các báo ở Việt Nam. Khoản tiền trợ cấp trong khuôn khổ của học bổng giúp tôi trang trải mọi thứ, nhưng để có thể thoải mái chi tiêu hơn, tôi cần tiết kiệm thêm một chút. Những bài viết về Cork và Paris được đánh giá cao, những chia sẻ của một du học sinh được nhiều người quan tâm. Những con người đang hăm hở tìm đường ra đi ở nơi ấy, có biết chăng một người nơi này đang tha thiết muốn được trở về?
Nếu như ở Cork những ngày sau Giáng sinh trở nên vắng lặng hơn do thiếu vắng bóng dáng của những học sinh, sinh viên nay đã đi du lịch hoặc về thăm nhà thì cuộc sống ở Việt Nam vẫn đều đặn diễn ra. Tôi giữ liên lạc với bố mẹ ở nhà, thi thoảng trò chuyện cùng vài người bạn thân. Cảm giác cô đơn không phải lúc nào cũng hiện diện.
Thứ Năm, Jan rủ tôi đi nghe nhạc. Con phố Washington được trang trí đầy màu sắc, lộng lẫy đến nỗi chúng tôi mải mê nhìn và suýt chút nữa không nhìn ra con ngõ rẽ vào trung tâm nghệ thuật Triskel. Trung tâm này được xây dựng năm 1978, đến năm 1986 thì chuyển sang vị trí hiện tại trên đường Tobin. Chỉ lướt ngang qua, mọi người thường nhầm đây là một nhà thờ. Có lẽ vì điều ấy, trung tâm nghệ thuật Triskel còn có một cái tên khác là Triskel Christchurch.
Đó là một buổi biểu diễn âm nhạc miễn phí. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên nghe thông tin đó từ Jan. Bởi lẽ, trước nay tất cả những buổi biểu diễn âm nhạc, chiếu phim hay các loại hình nghệ thuật khác, giá vé chưa bao giờ được bán ra ở mức thấp hơn mười euro.
- Chắc tại Giáng sinh, người ta rộng lòng!
Chúng tôi kiếm được hai ghế ở hàng thứ năm từ dưới lên. Những người tới nghe, đa phần đều là người già hoặc trung tuổi. Tôi và Jan nhìn nhau rồi đồng loạt kéo mũ áo, trùm lên kín đầu.
Ban nhạc chơi ngày hôm đó gồm có năm người: một người chơi guitar, một người chơi banjo, một người chơi guitar bass, một người chơi trống và một người xử lý Bohdrán. Đây là một loại trống đặc biệt của người Ireland, nó khá nhỏ và được chơi bởi một chiếc gậy có hai đầu phình to, nom giống một chiếc chày nhỏ. Tôi chưa bao giờ thấy người ta chơi Banjo nhanh như thế. Cả khán phòng như cùng nín thở để lắng nghe trọn vẹn những âm thanh diệu kì. Họ chơi rất nhiều bài hát dân gian, rồi cả bản Wagon Wheel của Bob Dylan theo phong cách của riêng mình. Nói thật, tôi thích bản này hơn.
- Đây là lần đầu tiên anh đi nghe nhạc dân gian Ireland đấy! - Jan thú nhận lúc chúng tôi đi bộ qua bưu điện thành phố.
- Xì, thế mà em cứ tưởng... Em nên được trả công vì nhờ em, anh mới có cơ hội đi nghe nhạc đúng không? - Tôi lém lỉnh trêu Jan.
- Aaa, đòi tiền công sao? Tại sao em lại học thói xấu đó của anh hả? - Jan đang bước đi thì dừng lại rồi đưa tay sang cốc đầu tôi.
- Giờ anh đã chịu thừa nhận đó là thói xấu sao, haha! - Tôi cười khoái trá.
- Thế đó! Giáng sinh, anh ngồi ăn pizza một mình và tình cờ nhìn thấy thông báo về buổi biểu diễn âm nhạc này, anh đã nghĩ ngay đến em, thế mà giờ em mang anh ra làm trò cười. Haiz.
- Ơ... - Tôi hướng đôi mắt buồn ngơ ngác về phía Jan.
Chỉ chờ có thế, Jan choàng tay qua vai tôi rồi cứ thế đẩy tôi về phía trước, vừa đi vừa giả vờ thở dài lo lắng.
- Em cứ ngốc nghếch và dễ tin người như thế thì bao giờ mới hết bị bắt nạt hả An?
Tôi giãy giụa hòng thoát ra khỏi cánh tay của Jan nhưng không được. Chúng tôi cứ thế dạo khắp những con phố đi bộ của thành phố. Tháng Một có tuyết rơi, tháng Một có mưa giá, nhưng tháng Một trong tôi lại không lạnh chút nào.
***
Học kì hai bắt đầu cũng là lúc chúng tôi lần lượt nhận được kết quả của những môn học ở kì một. Tôi không phải người xuất sắc nhất của lớp, nhưng cũng không thuộc danh sách những người đứng áp chót hoặc... trong vòng nguy hiểm. Giáo sư môn Business of Writing đồng ý viết thư giới thiệu giúp tôi và mười sinh viên khác trong lớp xin thực tập ở những tòa soạn báo, những tổ chức văn chương trong thành phố hoặc trong khu vực. Một vài người bạn cùng lớp trở nên xấu tính kì quặc. Ở những môn tôi được điểm cao hơn họ, họ rêu rao khắp nơi tôi được thầy cô thiên vị. Ở những môn tôi thể hiện kém hơn, họ nhếch mép cho rằng mức điểm đó xứng đáng với trình độ của tôi. Tôi giận điên người nhưng chẳng biết làm thế nào. Gân cổ lên cãi sẽ chỉ nhận được cái cười khẩy của họ nhưng sự lặng im của tôi dường như lại là chất xúc tác cho sự đố kị của những con người ấy.
Maria đang bận nhẩm tính gì đó nên không chú ý lắm đến cơn giận của tôi. Như Maria thật là tốt, da trắng, tóc vàng, mũi cao, đi tới đâu cũng không lo người ta bắt nạt hay phân biệt đối xử. Những người như Maria, hẳn chẳng bao giờ biết đến cảm giác tôi đang phải trải qua lúc này. Thậm chí, lúc Maria rủ tôi trốn vé xe bus một tuần bằng cách sử dụng vé của tuần trước, tôi cũng không dám gật đầu. Bác tài xế tốt bụng hẳn nhiên sẽ chẳng mảy may nghi ngờ bởi chúng tôi là những khách hàng quen thuộc, ngày nào cũng leo lên xe bus và ngủ gật đợi bác đánh thức, thông báo đã đến điểm xuống. Nhưng sẽ thế nào nếu việc tôi gian lận bị phát hiện. Tôi là người Việt Nam đầu tiên ở thành phố này. Rồi người ta cũng sẽ quên tên và gương mặt của tôi, nhưng người ta sẽ nhớ từng có một du học sinh Việt Nam trốn vé xe bus. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi giận trào nước mắt. Việt Nam nghèo, nhưng người Việt Nam không thể vì nghèo mà hèn kém.
- Chị quyết định rồi! - Maria hạ bút xuống bàn rồi vươn vai nói với tôi như thế.
- Chị quyết định gì cơ? - Tôi lắc lắc đầu, với hi vọng có thể gạt bay những lo lắng ra khỏi não bộ.
- Tuần sau, chị và bạn trai sẽ đi Mexico, tám ngày! - Ánh mắt Maria tràn ngập những tia sáng hạnh phúc.
- Tuần sau? Mexico? Chị sẽ bỏ học sao? - Maria vốn rất chăm học, tôi không nghĩ chị chấp nhận bỏ lỡ một tuần nghe giảng ở trường.
- Ừ, chị tính rồi. Này nhé... - Maria cúi xuống rồi chỉ tôi thấy những dấu cộng dấu trừ chị vạch ra trên giấy. Chị đã áp dụng phương pháp so sánh chi phí cơ hội được học trong môn Kinh tế cơ bản để cân nhắc nên đi hay ở. Nếu đi, chị sẽ bỏ lỡ một bài quiz tương đương với 10% điểm tổng kết, bỏ lỡ mười hai giờ nghe giảng, ba giờ trong số đó chị cần có mặt và ba giờ trong đống còn lại chị muốn có mặt. Chị cũng sẽ bỏ lỡ một bài quiz từ vựng tiếng Tây Ban Nha, tương đương với 0.00005764% điểm tổng kết.
- Chị sẽ đánh đổi tất cả những điều này sao? - Những con số rất nhỏ, nhưng một du học sinh “ngoan đạo” như tôi không chắc dám bỏ lỡ.
- Tất nhiên. Đổi lại, chị có thể du lịch Mexico cùng bạn trai. Tour do trung tâm của anh ấy tổ chức nên bọn chị chỉ phải trả một khoản phí rất nhỏ. Tuyệt đúng không? - Maria nhắm mắt nói. Tôi đoán chị đang tưởng tượng đến những bãi biển ở Mexico.
- Tuyệt, nhưng...
- Nhiều chữ “nhưng” lắm, nhưng chị quyết định rồi. Chị sẽ đi, những cơ hội như thế này đâu phải lúc nào cũng đến. Chị tính toán chi phí và lợi ích để chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ hối hận thôi. À, lúc nãy em kể chuyện gì ý nhỉ? Xin lỗi em, chị mải nhẩm tính nên không chú tâm...
Maria nghe xong vấn đề tôi gặp ở trường, vai chị xuôi xuống như một biểu hiện của sự bất lực.
- Nếu chị là em, chị sẽ nói thẳng vào mặt những đứa chết tiệt đó rằng chúng mày hãy dừng cái trò đố kị ngớ ngẩn đó đi, rằng có giỏi thì đạt điểm cao hơn tao đi xem nào. Em đang sống ở đất nước mà sự im lặng đồng nghĩa với mất quyền lợi đó, hiểu không?
Hơn ai hết, tôi hiểu những điều Maria nói đều rất đúng. Chỉ là tôi không làm được, thực sự không làm được mà thôi.
***
Thời điểm cuối tháng, tôi rơi vào trạng thái kiệt sức. Dư âm từ chuyện đổ vỡ tình cảm, những lời đồn ác ý của đám bạn cùng lớp, những lời nhận xét khắt khe của giảng viên môn Writing for Radio. Tại sao không nơi nào chào đón tôi, tại sao ở đâu tôi cũng bị xua đuổi? Tôi muốn bỏ chạy.
- Có giỏi em hãy chạy thẳng về Việt Nam ấy! - Giọng của Jan dường như pha chút tức giận. Tôi đoán mình đã làm phiền Jan quá nhiều.
Mớ hỗn độn này trở nên quá sức chịu đựng với tôi. Nước mắt chỉ chực trào ra nhưng tôi ghìm lại.
- Anh đang trong giai đoạn phải chọn đề tài làm luận văn tốt nghiệp, nên cũng rất căng thẳng và gặp nhiều áp lực. - Jan mềm lòng - Để cuối tuần rảnh rang, anh đưa em đi chơi cho khuây khỏa!
Giữ đúng lời hứa, cuối tuần Jan dẫn tôi ra khỏi thành phố, tới thăm lâu đài Blarney nằm ở mạn Bắc của vùng. Những trang web cung cấp thông tin về địa danh này đều đăng tải bức ảnh một tòa lâu đài cổ kính nằm lọt thỏm giữa một rừng cây mướt xanh, nhưng đến nơi chỉ thấy lâu đài nhìn qua như pháo thủ nằm chơ vơ giữa những gốc cây cổ thụ trơ trọi những cành cây đã rụng hết lá. Ở tòa tháp cao nhất bên trong lâu đài, người ta đặt hòn đá Blarney mà theo truyền thuyết của Thiên chúa giáo, đó chính là một mảnh của bức tường than khóc nổi tiếng ở Jerusalem. Người ta tin rằng nếu hôn lên hòn đá này, nhất định sẽ nhận được “gift of gab”, nghĩa là người đó sẽ được tảng đá truyền cho khả năng hùng biện, có thể tự tin nói trước đám đông và nhận được sự quan tâm, chú ý của nhiều người. Từ lúc xuống tàu, tôi đã rất háo hức muốn được... hôn đá Blarney. Jan chỉ lắc đầu cười. Hóa ra mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản. Để có thể nhận được phước lành, chúng tôi phải treo ngược người lên bằng một sợi dây thẳng đứng để có thể nằm ngửa và hôn ngược vào bức tường đá lịch sử này.
Tôi lăn tăn quá trời lúc Jan hỏi còn muốn hôn đá nữa không. Tôi không thuộc tuýp người ưa những môn thể thao mạo hiểm. Hòn đá Blarney lại được đặt ở tầng cao nhất của tòa lâu đài, nhìn xuống không đến mức ngất xỉu nhưng bị treo ngược người hẳn cũng không tránh khỏi tình trạng tim đập chân run.
- Nếu em mang một chút xíu đá ở đây về, hiệu quả cũng tương tự đúng không? - Tôi kiễng chân, nói nhỏ vào tai Jan để không ai nghe thấy.
- Haha! Vì có những người như em nên lâu đài này từ lâu đã có sẵn một lời nguyền, ai phá hoại hoặc cố gắng đánh cắp mẫu đá Blarney về nhà, dù chỉ một chút xíu xìu xiu như lời em nói, ắt cũng sẽ gặp điềm gở. Chẳng hạn, mất việc làm, nợ nần chồng chất hoặc sức khỏe suy kiệt, vân vân và vân vân. - Jan gieo rắc vào lòng tôi nỗi hoang mang sợ hãi - Treo ngược người không đáng sợ như em nghĩ đâu. Thử đi, anh sẽ giữ chân em. Yên tâm, đảm bảo an toàn tuyệt đối!
- Hoặc nếu có thì chỉ người rơi, quần ở lại! - Câu nói đùa cuối cùng của Jan khiến tôi chưng hửng, nửa mếu nửa cười. Tôi không muốn trở thành nhà hùng biện tài ba, tôi chỉ muốn những điều mình nói ra được ai đó lắng nghe. Phía trước tôi là hơn mười người chờ được hôn hòn đá, phía sau tôi là cả trăm người đang nối đuôi nhau chờ tới lượt. Tôi rút hết can đảm nói với Jan.
- Em sẽ thử, nhưng em mà rơi xuống đảm bảo sẽ làm ma bám theo anh cả đời! - Tôi nghiến răng.
- Trời ơi, phúc thì em hưởng họa thì anh chịu. Sao trên đời lại có chuyện bất công thế này? - Jan kêu lên.
Những người xung quanh nghe chúng tôi nói chuyện cũng bật cười khe khẽ.
Đến trước hòn đá Blarney, một nhân viên an ninh bước tới giúp tôi buộc dây vào người sau đó từ từ thả tôi xuống. Không phải Jan mà chính anh chàng đó đã giữ chân tôi như một biện pháp trấn an tâm lý. Thực ra, đây hoàn toàn không phải một trò mạo hiểm. Bởi dù thả người từ trên xuống nhưng ở phía đáy bên dưới tảng đá là những thanh sắt bảo vệ, chắc chắn đến mức tôi tin rằng chẳng ai có thể lọt qua và rơi xuống mặt đất được. Cảm giác nhìn ngược mọi thứ thực sự rất lạ lẫm. Tôi hôn tảng đá, giơ ngón tay cái lên báo hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ để được nhân viên an ninh từ từ kéo lên.
Chúng tôi đã có một cuối tuần thực sự vui vẻ. Tôi và Jan mua burger để ngồi ăn trên tàu về thành phố. Từ ga Kent, chúng tôi có thể mua được vé ưu đãi đi rất nhiều nơi. Lúc tàu chạy qua những nhà máy sản xuất xi măng, tôi mở túi lấy máy ảnh ra chụp lại.
- Chứ ở Việt Nam người ta không sản xuất xi măng hả? - Jan là người vô cùng kiên nhẫn trong hành trình châm chích tôi.
- Có, nhưng em không nghĩ thành phố này cũng có những nhà máy giống hệt ở nước em như thế! - Tôi thật thà thanh minh.
- Chứ em nghĩ ở đây người ta không cần xây đường, xây nhà hả?
Tôi nghĩ kĩ rồi: Khi châm chích tôi, Jan có lòng kiên nhẫn vô biên.
***
Một trong những điều khiến tôi bối rối trong quá trình học tiếng Anh là ngôi xưng. Tiếng Việt phong phú và đa dạng với đủ thể loại ngôi xưng, phù hợp với từng mối quan hệ, từng tình huống giao tiếp còn tiếng Anh thì chỉ có “I” và “you”. Nghe những mẩu hội thoại trên phố, tôi cũng khó có thể xác định được mối quan hệ giữa họ: là bố con hay bạn bè, là đồng nghiệp hay tình nhân...
- Không ai yêu cầu em phải biết cách gọi tên mối quan hệ của hai người lạ mặt cả, nếu không muốn nói rằng điều đó có phần khiếm nhã. Suy cho cùng, những nước nói tiếng Anh vẫn có thể sống tốt chỉ với hai ngôi đó! - Cô Nadine giải thích thắc mắc của tôi.
- Không, ý em là khi đọc một đoạn hội thoại giữa hai nhân vật trong một tác phẩm nào đó, làm thế nào người đọc có thể biết được hai người đó là vợ chồng hay bạn bè, mẹ con hay người xa lạ. - Hơn ba tháng qua đã dạy cho tôi biết cách thành thật bộc lộ những điều mình chưa hiểu. “Giấu dốt” là một thảm họa nguy hiểm hơn rất nhiều sự ngu dốt.
- Điều đó thuộc về trách nhiệm của em, của những người viết. - Cô nhún vai - Đó là lý do chúng ta cần lời văn, câu chữ miêu tả và cả những lời hội thoại để giúp người đọc hình dung cụ thể nhất sự việc đang diễn ra.
Tôi nộp bài tập đúng hạn, đạt điểm cao trong những bài quiz lý thuyết ở trên lớp nhưng vẫn không thực sự làm chủ được hai ngôi “I” and “you” một cách thành thục.
- Thế bình thường, em dịch hai ngôi “I” và “you” sang tiếng Việt như thế nào? - Jan đặt cốc nước xuống mặt bàn.
- Có rất nhiều cách dịch khác nhau, phụ thuộc vào từng trường hợp. Khi kể với bố mẹ ở nhà về những mẩu đối thoại của em và Patricia, em sẽ sử dụng ngôi xưng hô như giữa một người bà và một người cháu. Nhưng nếu kể lại những lần em nói chuyện với Maria thì em sẽ sử dụng ngôi xưng hô giống như hai chị em gái trong gia đình đang tâm sự với nhau. - Tôi đang cố giúp Jan hiểu sự phong phú và đa dạng của tiếng Việt, hi vọng nhận được sự đồng tình của anh về nhận định: Ngôi xưng trong tiếng Anh kì thực rất nghèo nàn.
- Có vẻ phức tạp đây. Thế còn những lần anh và em nói chuyện thì sao? - Jan liến láu.
- Như hai người bạn thân thiết thôi. - Tôi nghĩ rồi trả lời. Trán đột nhiên hơi nóng, như thể tôi đang nói dối. Rõ ràng, giữa tôi và Jan không đơn giản chỉ là hai người bạn.
- Sao không phải như những người yêu nhau? - Không có tia đùa cợt nào trong mắt Jan.
Sự bối rối đáng ghét lại xâm chiếm tôi. Miếng táo đang nuốt đột nhiên nghẹn lại ở cổ. Tôi đơ vài giây rồi chầm chậm nuốt chửng miếng táo vào bụng, cố ra vẻ thờ ơ như thể với tôi, đó chỉ là một câu bông đùa không có giá trị.
- Anh không đùa. - Như nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu tôi, Jan thì thào. - Anh chỉ đang tỏ tình với em thôi.
Buồn Như Thể Muốn Tan Ra Buồn Như Thể Muốn Tan Ra - Dora Nguyen Buồn Như Thể Muốn Tan Ra