Số lần đọc/download: 4927 / 117
Cập nhật: 2016-11-22 01:32:26 +0700
Trận Chiến Cuối Cùng - Tiếp
S
au khi no nê,Quái nhân leo lên một phiến đá phẳng tính ngủ một lúc.
Khi Lão vừa đặt lưng xuống, giống như đụng phải ổ kiến lửa phải bật ngay dậy. Thì ra viên đá đó lạnh ngắt như một tảng băng. Xem xét kỹ viên đá, lão nhận ra đây là một viên đá Thạch Anh tím cực kỳ lớn.
Một điều khiến Lão vô cùng phân vân, hình như viên đá này không phải có sẵn ở nơi này mà có nguồn gốc ở chỗ khác bở hình thể và tính chất của viên đá không giống như các loại đá ở hang.
Không thể nằm trên mấy phiến đá đen đó được, Quái nhân lững thững ra một phía vách hang thẳng đứng phía trước. Thật là diệu kỳ, trên vách hang, qua ánh sáng xanh của đá, Quái nhân phát hiện những dòng chữ vô cùng lạ lùng.
Những dòng chữ này không phải khắc trên đá mà như ẩn chìm trong đá, thật thật,hư hư. Đến gần vách đá và chăm chú nhìn kỹ những hàng chữ, Quái nhân vô cùng kinh ngạc - Chẳng lẽ ngày xưa nơi đây đã có người ở???
Ngay tại chân vách đá, có một viên đá hình trụ giống như một cái cối xay lúa. Quái nhân bước lên để xem những hàng chữ cho rõ hơn. Lại một bất ngờ nữa xảy ra trong thân thể ông.
Từ lúc bước lên cái cối đá đó, Quái nhân cảm thấy trong người có một nguồn Sinh lực cực kỳ mạnh, thấm nhanh vào lục phủ ngũ tạng.Càng ngày, Khí lực ngấm vào thân thể càng mạnh. Một sự sảng khoái vô cùng vô tận tràn ngập thân thể Quái nhân.
Nhớ lại cách một ông sư ngày xưa ở gần nhà vẫn ngồi - Lão bắt chiếc ngồi thử kiểu Kiết già. Loay hoay mãi, hết kéo chân nọ gác lên chân kia đau điếng, cuối cùng sau rất nhiều nỗ lực, Lão đã có thể ngồi Kiết già trên cái cối đá đó.
Gần như vô thức hay có một sự chỉ dẫn của các đấng vô hình, Quái nhân bắt đầu vận khí theo vòng Nhị Thiên,Tam Thiên di chuyển.Cụ thể,ví như vòng Nhị Thiên,đầu tiên quán tưởng cho hơi thở (gọi là Minh châu )nơi Huyệt Huê quang.
Bắt đầu hít vô chuyển cho Minh châu lên Thượng đài,chạy vòng xuống Huyệt Ngọc chẩm rồi xuống Huyệt Giáp tích.Ngưng lại nơi đây,nuốt tân dịch từ từ cho rơi xuống Hạ điền (Rốn ),nằm nơi đó,rồi bắt đầu chuyển từ Huyệt Giáp tích xuống Huyệt Vĩ lư,tới Huyệt Trường cường,sau đó tách ra làm hai bên và đi vòng xuống hai chân,ngưng nơi hai ngón chân cái rồi thở nhẹ ra(Quán tưởng đưa tất cả trược trần xuất ra ngoài 2 ngón chân cái.).
Tiếp tục hít hơi vô,cảm thấy 2 làn Điển quang từ ngoài chạy vào 2 ngón chân cái(Cảm thấy mát lạnh ),chạy trở lên Huyệt Trường cường rồi đến Vĩ lư,lên nữa cho đến Giáp tích và ngưng lại đó,nuốt Tân dịch lần nữa đưa về Hạ điền,nằm lại đó.Bắt đầu chuyển tiếp từ Giáp tích ra hai tay,chạy đến 2 ngón tay cái thì ngưng lại và thở nhẹ ra (Ý tưởng đưa tất cả trần trược xuất ra ngoài ngón tay cái ).
Sau đó lại bắt đầu hít vô,cảm thấy có hai lằn Điển chạy vào từ 2 ngón tay đến Giáp tích rồi lên Huyệt Ngọc chẩm,đến Thượng đài rồi trở lại Huê quang.Như vậy là đã đi hết một vòng Châu thiên -Hành như vậy mỗi lần 36 vòng.
Từ khi bắt đầu các vòng Đại, Tiểu Châu Thiên vận chuyển trong người lão, hàng loạt Luân xa trong con người lão được khai mở. Khí lực trong con người Lão vô cùng sung mãn. Nhiều lúc, thấy thân thể quá nóng, Lão lại ra ngồi trên những phiến đá đen để điều hòa thân nhiệt.
Quái nhân đã hấp thụ được một sinh lực vô cùng xung mãn, đủ cả Âm - Dương. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, Lão đã có một thành công lực bằng nhiều người tu luyện cả đời.
Cho tới một ngày, khi đang ngồi nhập định, điều tiết cho dòng Khí trong người tuần hoàn theo Đại - Tiểu Châu Thiên, Lão bỗng nghe một tiếng nói văng vẳng bên tai: " Con hãy đọc theo ta ".
Ngạc nhiên, Lão ngó mông lung ra xung quanh xem ai nói, nhưng hang động vẫn tĩnh lặng không có một bóng người ngoài chính bản thân Lão.
Ba ngày liên tiếp, vẫn giọng nói đó vang vọng bên tai: " Con hãy đọc theo ta - SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT, SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT, SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT, SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT....." Lão gần như thụ động đọc theo, đọc mãi theo giọng nói kia: SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT, SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT, SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT....
Cho tới lúc đọc thật nhanh, lưỡi lão đã quíu cả lại và ngay lập tức, một tràng tiếng lạ tai từ miệng Lão cũng tuôn ra như nước chảy mây trôi: SI ỐP RÂY - MI CA MI MÍT - LA TI SAT - CAT ĐÔ NA - PA RA TI - CHI CHA RA - NA TA LI......
Lão cứ ngồi như vậy và miệng liên tục tuôn ra những câu chữ lạ mà bản thân Lão chẳng hiểu mô tê gì. Liên tục hơn mười ngày sau, giọng nói đó cứ khuyến khích, nhắc nhở Lão tiếp tục công việc đó.
Những ngày cuối cùng, Lão đã dần dần hiểu được mình đang nói cái gì??? Ngày một tiến bộ, Lão đã có thể nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ lạ tai đó với giọng nói vô hình kia.
Thì ra, người đó là Thày Tổ nhiều đời, nhiều kiếp của Lão. Qua trao đổi với Thày Tổ, Lão biết rằng trong nhiều kiếp trước, Lão đã từng theo học rất nhiều Thày Tổ bằng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau. Các Thày Tổ cũng nhiều người hiện về, nói chuyện và dạy Lão những điều mà kiếp trước Lão đang học dở dang, kiếp này Lão chỉ là tiếp tục những gì đang học dở.
Một thời gian ngắn sau nữa, Lão cũng đã đọc thông viết thạo được rất nhiều loại chữ Vô Vi
Chỉ sau một thời gian không lâu, Lão đã có một kho kiến thức mà những nhà nghiên cứu dành cả đời tâm huyết cũng không bằng một góc của Lão.
Mỗi khi có vấn đề gì nam giải, Lão lại dùng các loại ngôn ngữ của Thày Tổ để hỏi và câu trả lời thường là những bài giảng hết sức chính xác và súc tích. Có một điều lạ Lão nhận ra là: Có những chuyên môn rất xa lạ với cuộc sống bên sân chim trước kia, nhưng khi được nghe Thày Tổ giảng giải, Lão hiểu và nhớ liền và lại cảm thấy rất thân thuộc.
Lão cũng biết rằng Lão đang theo học các Thày Tổ Vô Vi Phật Pháp. Vô vi nghĩa là không phụ thuộc, không bị ảnh hưởng, không vì nhân duyên mà sinh ra, đối nghĩa với vô vi là Hữu vi (有爲, sa. saṃskṛta), cũng thường được hiểu là “Không làm”.
Trong Phật giáo nguyên thuỷ thì chỉ có Niết-bàn được xếp vào hạng vô vi, tất cả các pháp còn lại đều là hữu vi.
Quan niệm này được lưu lại trong Thượng toạ bộ (pi. theravādin) và Độc Tử bộ (sa. vātsīputrīya).
Tất cả những bộ phái khác đều dần dần thay đổi cách sử dụng danh từ này.
Đại chúng bộ chấp nhận 9 pháp vô vi, đó là hai cách Diệt độ (sa., pi. nirodha), trong đó một loại (1.) được đạt bằng sự phân tích phân biệt, gọi là Trạch diệt (sa. pratisaṃkhyā-nirodha), tương ưng với Niết-bàn. Loại Diệt thứ hai (2.) được đạt không qua sự phân tích, phân biệt (phi trạch), được gọi là Phi trạch diệt (sa. apratisaṃkhyā-nirodha), liên hệ đến những lậu hoặc (ô nhiễm) mà một A-la-hán không còn vướng mắc.
Được xếp vào vô vi pháp nữa là Hư không (3.), Không vô biên xứ (4.), Thức vô biên xứ (5.), Vô sở hữu xứ, tức là cái “không có gì” (6.), Phi tưởng phi phi tưởng xứ (7.), nội dung của thuyết Duyên khởi (8.) và Bát chính đạo (9.).
Thuyết nhất thiết hữu bộ công nhận ba pháp vô vi là Hư không và hai loại Diệt trên. Duy thức tông liệt kê thêm vào ba vô vi pháp này một loại Diệt bằng một trạng thái thiền định an vui bất động, sự chấm dứt suy nghĩ và thụ cảm của một A-la-hán và Chân như (sa. tathatā).
Pháp Tạng bộ (sa. dharmaguptaka) xếp vào loại vô vi pháp Chân như và sự “Trường tồn của mọi pháp.” Dưới “Trường tồn của mọi pháp” họ định nghĩa rằng cái đặc tính gì không biến đổi của nó (sự không biến đổi của nó chính là sự biến đổi) và định luật nhân quả (Nghiệp) cũng như một vài trạng thái Định. Khi học theo Vô Vi Pháp, Lão đã trực tiếp liên hệ được với Thày Tổ nhiều đời, nhiều kiếp mà Lão từng theo học và một điếu đặc biệt hơn nữa, Lão đã tiếp cận được kho kiến thức khổng lồ của Vũ trụ mà không một thư viện nào của con người sánh được.
Lão cũng nhận thấy rằng, bản thân những kiến thức về Quy Luật Vũ Trụ, tương tác đến đời sống con người, tuân theo những quy luật đơn giản và tổng quát, nhưng vì con người không nắm được nên cứ càng ngày lại càng làm cho nó rối rắm thêm lên.
Kết quả là đi sai và quá xa những cái nguyên lý ban đầu. Cũng có lẽ vì lý do đó mà những kiến thức từ hàng ngàn năm trước lại chính xác và tinh tế hơn những gì mà loài người đang hiểu biết trong thời đại gọi là KHOA HỌC này.
Quái nhân lại được Thày Tổ dạy thêm về Pháp Thuật và Võ công. Cách học võ của Lão cũng vô cùng quái lạ.
Sau khi ngồi Kiết già, thiền định một lát là lại có giọng nói chỉ điểm: " Con hãy đọc theo ta, IN TA SI PHÉP MI, IN TA SI PHÉP MI, IN TA SI PHÉP MI,IN TA SI PHÉP MI...."
Lão lập tức làm theo, mới đọc được khoảng hơn 20 lần, tự nhiên Lão thấy tay, chân mình chuyển động nhịp nhàng như múa. Hai bàn tay của lão thay nhau phóng ra một dòng Khí mờ đục, liên miên bất tận.
Những khi chuyển bộ theo những hình Lão chưa thấy bao giờ, bàn chân Lão thoăn thoắt phóng ra những cú đá kinh thiên động địa.IN TA SI PHÉP MI, IN TA SI PHÉP MI,IN TA SI PHÉP MI...PHỤNG THỈNH PHẬT KIM CANG - BÁT BỘ VẬN CHUYỂN - CHUYỂN VẬN TOÀN PHÁP - LINH LINH TÂM HIỆN - MINH KINH KHAI TỐC - XUẤT HÓA HIỆN BÁ THIÊN - VẠN PHÁP TÀ THẦN KINH - BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA...
Miệng đọc, tay múa quyền, chân chuyển động theo bộ pháp nhanh như mây trôi gió cuốn. Thỉnh thoảng hứng chí, Lão lại phát chưởng vào vách đá - Một tiếng nổ ầm vang động, bụi đá bay ra trắng xóa như một cơn cuồng phong. Đắc chí, Lão cười phá lên vang động cả lòng hang: HA, HA, HA...
Thày Tổ còn chỉ thêm cho Lão biết rằng: Nếu Lão chỉ có tay không thì bài quyền trên đã là không có địch thủ rồi. Nếu Lão cầm trong tay một thanh gỗ, tưởng như một thanh kiếm thì những đường kiếm trác tuyệt sẽ tự động bung ra, ngay cả những Sa Mu Rai Nhật Bản cũng khó bì kịp lão.
Ngược lại, chỉ cần lão tưởng đó là một ngọn giáo thì ngay lập tức những bài múa giáo cũng bung ra và trong thiên hạ, có lẽ chỉ thua ngọn giáo của Triệu Tử Long trong trận Tương Đương - Trường Bản.
Phương pháp này hoàn toàn theo ý và theo những khẩu Quyết tự hiện ra trong đầu Lão. Vô chiêu dùng thắng hữu chiêu - Chính vì vậy kẻ địch không làm sao đoán được các thế tiếp theo. Những câu Quyết cứ tự động tuôn ra trong đầu Lão: NGŨ HÀNH CƯƠNG KHÍ - KIM MỘC THỦY HỎA THỔ CHUYỂN THÔNG - AUM MANI PADME HUM BRUM - NAM MÔ A DI ĐÀ NHƯ LAI PHẬT TỔ CHỨNG MINH - THỐNG NHẤT CHỈ THẦN CÔNG - GIẢI PHÁ TOÀN THÂN KHAI THÔNG BÁ MẠCH - KHÍ HUYẾT LƯU THÔNG - TAM HOA TỤ ĐỈNH - NGŨ KHÍ TRIỀU NGUYÊN......
Kể từ đó, hai ông Thày ( Thày Bảy và Thày Chàm ), được sự giúp đỡ của Quái nhân trong hang động ra sức học tập.
Hàng ngày vào đúng các thời TÝ - NGỌ - MÃO - DẬU, hai Thày ra ngồi luyện trước vách đá. Các vị Sư phụ của các kiếp trước lần lượt về để dạy cho họ những bài học khác nhau của Huyền môn Vô Vi và võ thuật.