A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Lời Thề
ilonwy đâu?” Taran hét lên, trong khi Vua Rhuddlum và hoàng hậu Teleria kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm. “Magg đâu? Hắn đã bắt cóc cô ấy rồi! Bệ hạ, tôi xin người, hãy tập hợp các binh lính của người, hãy giúp tôi tìm họ! Eilonwy đang bị nguy hiểm đến tính mạng!”
“Cái gì, chuyện gì thế?” Hoàng hậu Teleria ậm ừ. “Magg ư? Công chúa ư? Con bị căng thẳng quá rồi đấy chàng trai ạ. Có lẽ tại không khí biển… - đừng run rẩy và vung tay như thế - … đã ảnh hưởng đến đầu óc con rồi. Chỉ bởi vì ai đó không có mặt ở đây không có nghĩa là họ đang gặp nguy hiểm. Có đúng vậy không ông?” Bà hỏi, quay sang đức vua.
“Ta cũng nghĩ thế, ái khanh ạ.” Rhuddlum đáp. “Đó quả là lời cáo buộc nặng nề dành cho một viên tổng quản trung thành đấy.” ông nói thêm, nghiêm khắc nhìn Taran. “Tại sao cậu lại buộc tội hắn?”
Trong một lát, Taran đứng đó bối rối và bị giằng xé giữa hai bên. Gwydion đã buộc cậu giữ bí mật. Nhưng giờ Magg đã ra tay rồi thì bí mật có cần tiếp tục được giữ kín nữa không? Cậu liền tự quyết định và mặc cho những lời lẽ vội vàng lộn xộn tuôn ra khỏi miệng, kể lại tất cả những gì đã xảy ra từ khi nhóm bạn đến Dinas Rhydnant.
Hoàng hậu Teleria lắc đầu. “Nào là người thợ giày đóng giả làm ông hoàng Gwydion – hay là ngược lại nhỉ? – nào là tàu bè, nào là tín hiệu bằng đuốc cho các mụ phù thuỷ, quả là một câu chuyện điên rồ nhất mà ta từng được nghe đấy, chàng trai ạ.”
“Đúng là điên rồ thật,” vua Rhuddlum nói. “nhưng chúng ta sẽ dễ dàng biết được sự thật thôi. Hãy cho gọi người thợ giày đến đây và chúng ta sẽ sớm biết ông ta có đúng là ông hoàng của dòng họ Don thật không.”
“Ông hoàng Gwydion đang lùm kiếm Achren.” Taran kêu lên. “Tôi đã nói sự thật. Nếu không thì xin bệ hạ hãy lấy mạng tôi. Ngài muốn chứng minh lời tôi ư? Xin hãy cho gọi tên tổng quản của ngài đến.”
Vua Rhuddlum cau mày. “Kể cũng lạ là Magg lại không có ở đây.” Ông thừa nhận. “Được thôi, Taran xứ Caer Dallben, ta sẽ cho người gọi y tới và cậu sẽ nhắc lại câu chuyện của mình trước mặt y.” Ông vỗ tay và ra lệnh cho một người hầu đi gọi tên tổng quản đến.
Điên lên vì lo lắng, biết rằng thời gian đang vùn vụt trôi qua và bất kỳ sự trì hoãn nào cũng có thể khiến Eilonwy mất mạng, Taran gần như không còn tự chủ được nữa khi rốt cuộc người hầu nọ cũng quay lại và thưa rằng Magg không có mặt trong lâu đài, và cũng không thấy Eilonwy đâu hết. Trong khi vua Rhuddlum vẫn còn đang ngần ngừ bối rối vì những lời của Taran thì Gurgi, Quạc và Fflewddur lao vào đại sảnh. Taran liền chạy tới bên họ.
“Magg! Cái con nhện già xấu xa ấy!” Chàng ca sĩ hét lớn khi Taran vừa dứt lời kể cho anh nghe việc gì đã xảy ra. “Belin vĩ đại, cô ấy đã cưỡi ngựa đi cùng với hắn rồi! Tôi nhìn thấy họ phi nước đại qua cổng. Tôi gọi cô ấy nhưng cô ấy không nghe thấy. Trông cô ấy vui vẻ lắm mà. Tôi không hề nghĩ là có việc gì không ổn cả. Nhưng họ đã đi mất, và giờ hẳn đã ở xa rồi!”
Hoàng hậu Teleria tái nhợt đi như xác chết. Các công nương và phu nhân trong triều sợ hãi hét lên. Vua Rhuddlum đứng bật dậy. “Đúng là cậu đã nói thật, Taran xứ Caer Dallben.”
Miệng thét gọi lính gác, đức vua bước ta khỏi đại sảnh. Nhóm bạn liền vội vã đi theo ông. Theo mệnh lệnh hối hả của vua Rhuddlum, cửa chuồng ngựa được mở tung. Chỉ trong thoáng chốc, cả sân đã đầy các chiến binh và những con ngựa hí vang. Đúng lúc đó thì hoàng tử Rhun bước vào sân và ngó nhìn đội quân đang tập hợp lại.
“Chào, chào!” Cậu ta gọi Taran. “Chúng ta đang chuẩn bị đi săn sao? Một ý tưởng tuyệt vời. Tôi rất thích một cuộc cưỡi ngựa lúc sáng sớm đấy.”
“Chúng tôi đang đi săn tên tổng quản phản trắc của các người đây.” Taran vặc lại, đẩy Rhun sang bên và đi đến bên vua Rhuddlum. “Bệ hạ, tư lệnh chỉ huy của ngài đâu ạ? Xin hãy cho phép chúng tôi được phục vụ dưới trướng của ông ấy.”
“Tư lệnh của ta ư? Ta rất lấy làm đau lòng phải trả lời cậu rằng đó không phải ai khác mà chính là Magg.” Đức vua trả lời. “Bồi vì chúng ta chưa bao giờ gặp phải chiến tranh ở Mona, chúng ta chẳng bao giờ cần đến một vị tư lệnh nào cả, và trao cho Magg cái danh hiệu ấy có vẻ hoàn toàn hợp lệ. Ta sẽ đích thân thu thập một đội quân để đi tìm kiếm. Về phần cậu thì, phải, tất nhiên là xin hãy giúp một tay với bất kỳ nhiệm vụ nào cần làm.”
Trong khi vua Rhuddlum lo hạ lệnh cho các binh lính, Taran và nhóm bạn làm việc thật nhanh, siết chặt các đai yên và chuyển vũ khí từ kho ra. Taran thấy hoàng tử Rhun đã trèo lên lưng một con ngựa khoang lưng võng xuống. Con vật cứ khăng khăng chạy thành vòng tròn bất chấp những cố gắng của hoàng tử để điều khiển nó. Fflewddur và Gurgi đã dẫn ra ba con ngựa. Chỉ vừa liếc nhìn chúng, lòng Taran đã tràn ngập nỗi tuyệt vọng, bởi vì chúng ỉu xìu, chẳng có chút khí thế nào, và cậu thầm ước là có con Melynlas nhanh nhẹn ở đây, nhưng giờ nó lại đang bình yên gặm cỏ ở Caer Dallben.
Vua Rhuddlum nắm lấy cánh tay Taran và vội kéo cậu vào một gian chuồng ngựa trống. “Chúng ta phải nói chuyện với nhau.” vị vua nói nhanh. “Các chiến binh đã sẵn sàng và được chia làm hai nhóm. Một nhóm ta sẽ đích thân chỉ huy về phía nam sông Alaw. Cậu và các bạn đồng hành của mình sẽ đi cùng với con trai ta. Nó sẽ chỉ huy việc tìm kiếm ở rặng đồi Parys phía bắc Alaw. Chính là ta muốn nói về nó.”
“Hoàng tử Rhun chỉ huy sao?” Taran bật lên.
“Sao vậy, Taran xứ Caer Dallben?” vua Rhuddlum gay gắt hỏi. “Cậu nghi ngờ khả năng của hoàng tử Rhun sao?”
“Khả năng ư!” Taran kêu lên. “Cậu ấy chẳng có khả năng gì sất! Tính mạng Eilonwy đang gặp nguy hiểm; chúng ta phải lên đường ngay không được chậm trễ. Giao quyền chỉ huy cho một tên ngốc hậu đậu ư? Cậu ta buộc quai dép của mình còn không nổi, nói gì đến chuyện cưỡi ngựa hay đấu gươm. Chuyến hành trình đến Mona đã cho tôi thấy đủ rồi. Xin hãy chọn một trong những tướng quân của ngài, một chiến binh, một người đi rừng, ai cũng được ngoại trừ Rhun…” Cậu ngừng lại. “Pháp sư Dallben đã bắt tôi thề phải bảo vệ Eilonwy, và tôi chỉ nói những điều tôi thật lòng nghĩ. Nếu không thì tôi sẽ không làm tròn trách nhiệm của mình. Nếu những lời ấy khiến tôi bị trừng phạt thì tôi cũng xin chịu.”
“Một lần nữa cậu lại nói lên sự thật.” vua Rhuddlum trả lời. “Cậu không phải là người bị trừng phạt vì điều đó mà chính là ta.” Ông đặt tay lên vai Taran. “Cậu tưởng ta không biết rõ ngay cả con trai mình sao? Cậu đã xét đoán đúng. Nhưng ta cũng biết rằng Rhun sẽ phải lớn lên thành một người trưởng thành và một vị vua. Cậu phải mang một gánh nặng là lời thề với Dallben. Ta cầu xin cậu hãy mang thêm một gánh nặng nữa.
Những lời kể về những chiến công của cậu đã bay đến tận Mona này.” Vua Rhuddlum nói tiếp, “và ta cũng đã tận mắt thấy rằng cậu là một chàng trai can đảm và đáng kính phục. Ta xin thổ lộ với cậu điều này: viên quan giám mã của ta là một người rất giỏi tìm dấu vết; ông ấy sẽ đi cùng nhóm của cậu và thật ra sẽ là người chỉ huy cuộc tìm kiếm. Hoàng tử Rhun chỉ chỉ huy trên danh nghĩa mà thôi, bởi vì các chiến binh chờ đợi mệnh lệnh từ một người thuộc dòng dõi hoàng tộc. Ta xin giao con trai ta cho cậu, và xin cậu đừng để nó bị nguy hại, cũng đừng để nó tự biến mình thành thằng ngốc.” đức vua nói thêm, buồn bã mỉm cười. “Nó vẫn còn phải học hỏi nhiều, và có lẽ sẽ học được nhiều từ cậu. Một ngày kia nó sẽ trở thành vua đảo Mona, và ta hy vọng nó sẽ cai trị một cách khôn ngoan và uy danh, với Eilonwy là hoàng hậu.”
“Eilonwy ư?” Taran kêu lên, “Với Rhun là vị hôn phu của cô ấy sao?”
“Phải,” vua Rhuddlum đáp. “Khi công chúa đến tuổi, chúng ta hy vọng chúng sẽ thành hôn.”
“Công chúa Eilonwy,” Taran bối rối lẩm bẩm, “cô ấy có biết chuyện này không?”
“Chưa. Cả con trai ta cũng chưa biết.” vua Rhuddlum nói. “Eilonwy cần có thời gian để làm quen với Mona và tập quán của chúng ta ở đây. Nhưng ta dám chắc chuyện đó sẽ được thu xếp một cách tốt đẹp. Dù sao thì cô bé cũng là một công chúa và Rhun thuộc dòng dõi hoàng tộc.”
Taran cúi đầu. Nỗi đau đớn trong tim khiến cậu không thốt nên lời.
“Cậu nói sao, Taran xứ Caer Dallben?” vua Rhuddlum hỏi. “Cậu có hứa với ta không?”
Taran có thể nghe thấy tiếng ồn ào của các chiến binh và tiếng Fflewddur đang gọi tên cậu vọng từ ngoài sân vào. Thế nhưng những âm thanh ấy vẳng tới tai cậu như từ một khoảng rất xa. Cậu vẫn lặng im, mắt nhìn xuống.
“Trong việc này, ta không nói như một lãnh chúa với một kẻ bề tôi,” vua Rhuddlum thêm vào. “Ta nói như một người cha yêu thương đứa con trai mình.” Ông ngừng lại và chăm chú nhìn Taran.
Cuối cùng, Taran ngước lên nhìn vào mắt đức vua. “Tôi xin thề.” cậu chậm rãi nói. “Con trai người sẽ không gặp nguy hiểm nào nếu tôi có đủ sức bảo vệ cậu ấy.” Taran đặt tay lên gươm. “Tôi xin lấy tính mạng mình ra thề.”
“Hãy ra đi với lời tạ ơn của ta, Taran xứ Caer Dallben.” Vua Rhuddlum nói. “Và hãy giúp chúng ta đưa công chúa Eilonwy an toàn trở về.”
Chàng ca sĩ và Gurgi đã lên yên khi Taran chạy khỏi chuồng ngựa. Trái tim trĩu nặng, cậu trèo lên yên cương. Quạc bay đến bên cậu. Hoàng tử Rhun cuối cùng cũng đã xoay xở bắt con ngựa của mình thôi chạy vòng tròn và đang gào thét những lời ra lệnh mà như thường lệ, chẳng ai thèm để ý đến.
Khi hai đội quân tìm kiếm phi nước đại ra khỏi cổng, Taran nhấc Quạc từ trên vai xuống. “Mày có tìm được cô ấy không? Hãy lùng sục cho thật kỹ nhé, anh bạn.” cậu khẽ nói, trong khi con quạ nghiêng đầu và nhìn Taran bằng một con mắt tinh tường. Taran vung tay lên, Quạc lao mình lên không trung và tăng tốc bay lên cao. Cánh đập liên hồi, chú quạ lượn tròn trên đầu, hướng cao hơn về phía bầu trời rồi biến khỏi tầm mắt.
“Đúng, đúng thế!” Gurgi hét lên và vẫy tay. “Hãy bay đi và thám thính đi! Hãy dẫn chúng ta đến chỗ viên tổng quản độc ác xấu xa!”
Liếc nhìn về phía sau, Taran thấy đội quân của vua Rhuddlum đang lao ra từ lâu đài và hướng về phía đông. Trước mặt cậu, viên quan giám mã đang dẫn nhóm binh lính của mình đến những khu đất cao bên trên Dinas Rhydnant và ra hiệu cho các kỵ sĩ mở đường ra soát tìm dấu vết. Mặt Taran đanh lại nghiêm nghị trong khi cậu lặng lẽ cưỡi ngựa đi bên Fflewddur.
“Đừng lo.” Chàng ca sĩ an ủi cậu, “chúng ta sẽ đem được Eilonwy trở về an toàn nguyên vẹn trước khi trời tối, và rồi tất cả sẽ coi chuyến phiêu lưu này như một chuyện vui đùa. Tôi hứa sẽ sáng tác một bài hát mới để ăn mừng!”
“Anh nên biến nó thành một bài ca mừng việc hứa hôn thì hơn.” Taran cay đắng nói. “và hãy hát về lễ thành hôn của hoàng tử xứ Moan ấy.”
“Rhun ấy à?” Fflewddur kinh ngạc kêu lên. “Sắp thành hôn ư? Thế mà tôi không biết đấy! Đó là một trong những cái bất lợi khi phải ngủ trong chuồng ngựa, người ta bỏ lỡ biết bao tin tức hay ho. Hoàng tử Rhun thật ư! Thế ai sẽ là cô dâu vậy?”
Taran đau khổ kể cho chàng ca sĩ nghe về kế hoạch của vua Rhuddlum và lời thề bảo vệ Rhun khỏi nguy hiểm của cậu.
“Ô hô!” Fflewddur nói, khi Taran đã kể xong. “Vậy ra gió lại thổi theo chiều ấy đấy! Lạ nhỉ,” anh ta nói thêm, liếc nhanh Taran, “tôi đã luôn hy vọng là nếu Eilonwy có hứa hôn với ai thì người đó sẽ là… ờ… phải, ý tôi là mặc dù cậu và cô ấy luôn cãi cọ vặt vãnh với nhau, nhưng tôi vẫn mong là…”
“Đừng có chế giễu tôi.” Taran kêu lên, mặt đỏ bừng. “Eilonwy là một công chúa dòng họ Llyr. Anh cũng biết địa vị của tôi rõ như chính tôi vậy. Tôi chưa bao giờ có một hy vọng như thề trong đầu. Việc Eilonwy hứa hôn với một người cùng tầng lớp với cô ấy là hoàn toàn thích hợp.” Cậu giận dữ kéo ngựa ra xa khỏi chàng ca sĩ và phóng nước đại lên trước.
“Đó là cậu nói vậy thôi.” Fflewddur lẩm bẩm, thúc ngựa đi theo cậu. “Hãy nhìn sâu hơn vào trái tim mình đi, cậu sẽ thấy ý kiến của nó có phần khác biệt đấy.”
Không nghe thấy gì, Taran chỉ thúc ngựa phi nhanh hơn để bắt kịp đội quân.
Sau khi rẽ về phía bắc dọc theo những con dốc thoai thoải của rặng đồi Parys, đội quân tìm kiếm chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm tự nhận lấy khoảng đất mà mình sẽ lùng sục. Các chiến binh được chia ra khắp nơi, di chuyển thành từng hàng dài ngoằn ngoèo, nhiều khi không nhìn thấy nhau, hết sức thận trọng thăm dò bất kỳ nơi nào có thể ẩn nấp được. Thế nhưng khi buổi sáng trôi qua và ánh nắng trưa cũng đã tắt, họ vẫn không tìm thấy dấu vết gì của viên tổng quản hay Eilonwy.
Giữa các con dốc thoai thoải xanh um cỏ cây là những lối mòn gập ghềnh đầy sỏi, nơi mà Magg đã có thể đi qua khi chạy trốn, ở đó thì ngay cả người tìm dấu vết giỏi nhất cũng không thể khám phá ra được manh mối nào. Tim Taran trĩu xuống; trong đầu cậu hiện lên nỗi sợ hãi rằng cậu đang bám theo một hy vọng hão huyền, và rằng Eilonwy đã bị đưa đi một hướng khác hẳn. Chốc chốc cậu lại lo lắng nhìn quanh bầu trời mong thấy bóng Quạc đem tin tức của công chúa về.
Taran biết Gwydion là người duy nhất có thể phát hiện được âm mưu của Achren. Magg là chiếc chìa khoá để khám phá âm mưu đó, nhưng tên tổng quản đã hành động mau lẹ đến nỗi có lẽ lúc này y đã hoàn toàn thoát khỏi tầm với của đội quân rồi. Taran cố gắng gấp đôi để tìm ra một cành cây gãy, một viên đá vụn – hay bất cứ thứ gì có thể đưa họ đến gần Eilonwy hơn trước khi đêm xuống và cuộc tìm kiếm phải ngừng lại.
Gurgi đang cưỡi ngựa gần đó bỗng cất tiếng gọi cậu. “Nhìn kìa, nhìn kìa! Chàng hoàng tử cao quý đã một mình đi xa, quá xa vào rừng rồi! Chàng sẽ bị lạc mất thôi. Khi đó thì những tiếng chào vui vẻ sẽ biến thành những tiếng rên rỉ và than vãn đau đớn!”
Taran vừa xuống ngựa để xem xét một thứ có thể là dấu vết, ngẩng lên vừa đúng lúc để kịp thấy hoàng tử Rhun đang phóng nước đại lên một sườn đồi. Cậu hét gọi cậu ta, nhưng Rhun đang ở quá xa không nghe thấy, hay đúng hơn, cậu ta chỉ đơn giản là không để ý tới, Taran nghĩ. Cậu vội nhảy lên lưng ngựa và cố bắt kịp chàng hoàng tử. Cho đến giờ thì cậu vẫn luôn giữ cho hoàng tử Rhun ở trong tầm mắt, nhưng khi Taran đến được ngọn đồi thì Rhun đã biến vào trong bóng của một đám cây tổng quán sủi. Bên dưới, cánh đồng đang nhanh chóng tối sầm lại, Fflewddur đang phóng ngựa tới và lên tiếng gọi cậu. Taran lại gào tên Rhun một lần nữa, rồi ra hiệu cho chàng ca sĩ và Gurgi đi theo mình.
“Hôm nay thì con nhện già kinh tởm ấy đã thoát được khỏi chúng ta rồi.” Fflewddur giận dữ nói, trong khi con ngựa thảm hại của anh hì hục leo lên đỉnh đồi. “Nhưng ngày mai chúng ta sẽ tìm được hắn và Eilonwy sẽ được an toàn nguyên vẹn. Nếu tôi hiểu đúng cô công chúa này thì hẳn Magg phải bắt đầu hối tiếc vì đã bắt cóc cô ấy rồi. Cô ấy giỏi bằng một tá binh lính ấy chứ, ngay cả khi bị trói chặt tay chân!” Bất chấp những lời nói can đảm của mình, gương mặt chàng ca sĩ vẫn tỏ ra hết sức lo ngại. “Đi nào.” Fflewddur nói, “Quan giám mã đang thu quân về rồi. Đêm nay chúng ta sẽ cắm trại với họ.”
Ngay khi chàng ca sĩ đang nói thì Taran đã nghe thấy âm thanh yếu ớt của tiếng tù và hiệu lệnh. Cậu cau mày. “Tôi không thể để hoàng tử Rhun lang thang một mình trong rừng được.”
“Trong trường hợp đó thì…” Fflewddur nói, liếc nhìn mặt trời đang lặn, “tốt hơn chúng ta nên đi tìm cậu ta ngay. Một người họ Fflam luôn có cặp mắt tinh tường! Nhưng tôi không thích mò mẫm giữa đồng không mông quạnh lúc trời tối thế này, nếu có thể tránh được.”
“Hãy đi nhanh lên, phải, phải, hãy vội vã rảo bước đi!” Gurgi kêu lên. “Những bóng đen đáng sợ đang buông xuống, và Gurgi can đảm nhưng thận trọng không biết chúng che giấu những nguy hiểm gì!”
Nhóm bạn nhanh chóng phi vào khoảng rừng, nơi mà Taran dám chắc sẽ tìm thấy chàng hoàng tử. Tuy nhiên, sau khi đã vượt qua rặng tổng quán sủi mà vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu, sự hốt hoảng của Taran tăng lên. Cậu gọi tên hoàng tử một cách vô ích. Chỉ có những tiếng vọng đáp lại mà thôi.
“Cậu ta chưa thể đi xa được.” cậu nói với chàng ca sĩ. “Ngay cả Rhun cũng có đủ trí khôn để dừng lại khi trời tối chứ.”
Bóng tối đã bao trùm cả khoảng rừng. Mấy con ngựa, vốn quen với những gian chuồng thanh bình của chúng ở Dinas Rhydnant, sợ hãi đi nước kiệu, lồng lên và chùn bước trước bất kỳ bụi cây nào bị gió thổi kêu xào xạc. Nhóm bạn bắt buộc phải xuống ngựa và đi bộ, dắt theo ba con ngựa khó bảo. Đến lúc này thì Taran đã trở nên hết sức lo lắng. Chuyện khởi đầu một cách đơn giản giờ lại hoá ra vô cùng trầm trọng.
“Có thể cậu ta bị ngã ngựa.” Taran nói. “Có khi ngay lúc này đây cậu ta đang bị thương hay bất tỉnh cũng nên.”
“Nếu vậy thì tôi đề nghị là chúng ta hãy quay lại với đội quân,” Fflewddur nói, “và nhờ họ giúp đỡ. Trong thứ bóng tối này thì càng nhiều cặp mắt càng tốt.”
“Như thế thì chúng ta sẽ để mất nhiều thời gian quá.” Taran đáp lại, vẫn cố bước qua những bụi cây để dấn tới. Gurgi đi theo, khe khẽ rên rỉ trong họng. Mặt đất dốc lên cho Taran biết họ đang trèo lên khỏi chân đồi. Không nghe thấy động tĩnh gì ngoài tiếng những cành cây non đập vun vút khi cậu đi qua và tiếng vó ngựa gõ lóc cóc trên những phiến đá xám. Taran bỗng đứng phắt lại, tim thót lên tận cổ. Ở khoé mắt cậu thoáng thấy một cái gì chạy vụt qua. Nó chỉ kéo dài một lát, tựa như một cái bóng lồng vào một cái bóng khác. Cố ghìm nỗi sợ, cậu mò mẫm đi tới trước. Đám ngựa càng trở nên bất kham hơn, và con ngựa của Taran cụp tai lại, hí lên một tiếng sợ hãi.
Gurgi cũng cảm thấy sự hiện diện của bóng đen nọ. Lông của con thú khiếp sợ dựng ngược lên trên cổ và nó bắt đầu hú lên thê thảm. “Những thứ xấu xa độc ác đang rình mò Gurgi vô hại! Cậu chủ nhân từ, xin hãy cứu cho cái đầu yếu ớt khốn khổ của Gurgi khỏi những hiểm nguy đau đớn!”
Taran rút gươm ra và nhóm bạn vừa liên tục liếc nhìn về bóng tối phía sau lưng vừa vội vã đi tiếp. Lần này ba con ngựa không bước chậm rề rề nữa mà điên cuồng lao lên trước, suýt nữa lôi cả chàng ca sĩ theo.
“Belin Vĩ Đại!” Fflewddur hét lên, anh ta đã bị đập vào một thân cây và phải vật lộn gỡ cây đàn hạc đang kêu lanh tanh của mình ra khỏi một bụi rậm. “Dừng lại thôi! Cứ thế này thì chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phải đi tìm cả lũ ngựa lẫn hoàng tử Rhun mất!”
Một cách khó khăn, Taran xoay sở an ủi được những con vật. Giờ chúng lại không chịu nhúc nhích. Mặc cho cậu dỗ dành, van nài và lôi kéo, ba con ngựa vẫn đứng ngay đơ, mắt trợn tròn, lồng ngực run rẩy. Bản thân Taran cũng kiệt sức và phải ngồi phịch xuống đất.
“Cuộc tìm kiếm của chúng ta vừa mù quáng vừa vô ích.” cậu nói. “Anh đã đúng.” cậu tiếp tục, quay sang Fflewddur. “Lẽ ra chúng ta nên quay lại. Quãng thời gian tôi mong có thể tiết kiệm được giờ đã bị lãng phí gấp đôi, và mối hiểm hoạ Eilonwy sẽ gặp phải lại càng trở nên khủng khiếp hơn với mỗi phút chậm trễ của chúng ta. Giờ thì hoàng tử Rhun lại còn bị lạc, và theo như những gì chúng ta biết thì có khi cả Quạc cũng bị lạc nữa.”
“Tôi e là cậu nói đúng.” Fflewddur thở dài. “Và trừ khi cậu hay Gurgi biết chúng ta đang ở đâu thì tôi e là chúng ta cũng bị lạc luôn rồi.”
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr