Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Chương 6: Biến Chuyển Bất Ngờ Gây Náo Động Nữ Anh Thư Quyết Chẳng Gả Hai
Đ
ang tọa công điều nguyên, gã bỗng giật thót mình vì bị hàng loạt những tiếng ầm ầm phát ở xung quanh gây kinh động.
Không những vậy, ngay khi thoạt mở mắt, gã thấy bản thân cơ hồ đã rơi vào cảnh bị giam hãm với ba bề còn lại đều là những chấn song bằng thiết luyện khá to chẳng biết tự xuất hiện lúc nào. Và cùng với hàng loạt những chuyển biến lạ lùng ấy, từ phía sau gã còn đột ngột phát tỏa lên ánh hỏa quang làm gã chói chang đôi mắt đã lâu chỉ quen cảnh mờ tối.
Chưa hết, gã còn cảm nhận bị chói cả tai khi bỗng nghe thanh âm của một nhân vật rất quen thuộc với gã vang lên thật bất ngờ:
– Sao lạ vậy? Há lẽ đã trải qua một năm bế quan khổ luyện ngươi vẫn chưa vượt được cảnh giới thứ nhất vốn dĩ là cảnh giới rất dễ vượt qua?
Gã vẫn chẳng thể nhìn thẳng vào đốm hỏa quang nên cứ nhăn nhíu mắt:
– Là tiểu cô cô ư? Nhưng sao bảo tiểu cô cô không thể tiến vào Xuyên Cương động?
Đốm hỏa quang bỗng tắt, chỉ còn lại thanh âm lạnh lùng của Đường Lệ Hoa:
– Ngươi vẫn chưa đáp lời ta. Hãy nói mau, vì sao ngươi chưa vượt qua cảnh giới tột cùng dễ này?
Gã đỡ chói mắt, nhưng bù lại tận trong đáy mắt gã vẫn như đang phát quang, kỳ thực là nổ đom đóm khiến gã vẫn không nhìn thấy gì.
– Thú thật, tự tiểu điệt không thể cưỡng cầu. Vì chẳng hiểu sao đã luyện mãi vẫn có cảm nhận chưa thể vượt qua cảnh giới đầu. Vả lại, nhớ lời tiểu cô cô dặn, tiểu điệt nào dám khinh suất tỏ ra nôn nóng, sẽ chỉ là dục tốc bất đạt. Thế nhưng tiểu điệt vẫn nghĩ bản thân chưa thể bế quan những ngoài một năm dài như tiểu cô cô vừa cho biết.
Đã lâu đến thế thật sao? Và có phải vì lo nên tiểu cô cô đành mạo hiểm tiến vào?
Thanh âm của Đường Lệ Hoa vang lên vẫn lạnh lùng bất thường:
– Ta có nguyên do để không thể không mạo hiểm. Phần ngươi có lẽ đã đến lúc ngươi nên theo ta quay trở ra. Ngươi ưng thuận chăng?
Gã giật mình:
– Không cần tiếp tục bế quan nữa sao?
– Không cần. Đấy là đối với ngươi.
Gã lo ngại:
– Hay là ở ngoài đã xảy ra điều gì bất ổn? Phải rồi, vì đấy là điều từng xảy ra. Vậy có đúng chăng Kiều Thái Ngọc đã gặp nạn. Vì nếu không phải thế thì lẽ ra tiểu cô cô đã để nàng cùng vào. Có đúng như thế chăng, tiểu cô cô?
– Ngươi cũng biết lo cho Thái Ngọc ư? Nếu vậy, quả đúng như ngươi đoán. Thái Ngọc chưa bao giờ lại bất ổn như lúc này. Nếu muốn và nếu thật sư quan tâm sao ngươi không cùng ta quay trở lại bên ngoài?
Gã áy náy khôn tả:
– Liệu có cần thiết chăng so với bao kỳ vọng do tiểu cô cô cùng toàn thể Xuyên Cương môn ủy thác cho tiểu điệt?
– Ngươi nhận thấy tự ngươi đang làm thất vọng cho nhiều người sao?
Gã ngao ngán thở dài:
– Nếu tiểu cô cô ám chỉ việc tiểu điệt dù đã ngoài một năm khổ luyện vẫn chẳng có tiến triển thì đúng là tiểu điệt đã làm mọi người thất vọng. Và đã như vậy, không sai, tiểu điệt nên tự lượng sức và quay trở ra thì hơn. Nhưng còn những thanh chấn song này?
– Ngươi yên tâm. Chúng sẽ tự triệt thoái nếu ngươi cứ đến gần ta. Mau nào!
Gã đứng lên và não nề tự đi về phía từng phát ra âm thanh của Đường Lệ Hoa.
Nhưng khi gã đi đến cơ hồ sắp chạm vào hàng chấn song thì bất đồ có một bàn tay mềm mại từ một phía vươn vào vừa chạm vừa điểm trụ vào huyệt đạo gã.
Gã thất kinh:
– Ai? Sao lại chế ngự ta?
Tiếng hồi đáp càng làm gã thất kinh:
– Ngươi quả là một cuồng đồ to gan. Hãy câm miệng và mau đi theo ta.
Thật không gì làm gã bàng hoàng hơn so với lúc này:
– Kiều Thái Ngọc?!
Chợt...
Chát! Chát!
Hai bên mặt của gã đã bị bàn tay mềm mại ấy đánh vào thật mạnh. Gã đau bên ngoài thì ít, đau nhói tận tâm can mới là nhiều.
Vì vậy gã cứ nín lặng và cứ để hai nữ nhân tâm địa khó lường muốn làm gã như thế nào tùy ý.
Thật lạ, để tiến vào Xuyên Cương động, gã nhớ chính bản thân gã phải đi xuyên qua một vùng vân vụ mờ tối được biết với tên gọi là Mê Hồn Trận. Tuy nhiên, lúc này để quay trở lại, gã được hai nữ nhân dẫn đi theo một lối hoàn toàn khác, hầu hết là xuyên qua các khe đá hẹp và rất ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, thật không dễ ghi nhận nếu chỉ được đi qua một lần.
Nhưng dù sao tất cả rồi cũng kết thúc, đây là nói về lượt quay trở ra này của gã, vì trước mắt gã mọi cảnh quang đã bất ngờ được mở toang, cho gã nhìn thấy ở bên ngoài còn thêm nhiều nhân vật nữa như cũng đang đợi gã. Trong đó, gã thập phần hoang mang do phát hiện Bạch Quan Vịnh cũng có mặt và với diện mạo hầm hầm, vừa nhìn vừa tỏ dấu hiệu như sẵn sàng đối phó hoặc ăn tươi nuốt sống gã nếu có thể.
Lập tức gã hiểu ra ở bên ngoài quả có biến và điều đó không chỉ làm thay đổi thái độ của hai nữ nhân, một là tiểu cô cô và một là thê tử của gã - mà còn khiến những ai từng quan tâm kỳ vọng gã cũng thay đổi thái độ.
Nhưng đó là sự biến gì? Gã không biết, vì thế đã toan hỏi.
Ngờ đâu có một vị thiếu gia công tử đang đứng ngoài cùng mọi người chợt kêu lên với thái độ xấc xược là lấy tay chỉ vào gã:
– Châu Sách?! Ta ngỡ kẻ nào to gan dám mạo nhận thành bổn thiếu gia ngờ đâu chính là Châu Sách ngươi, chỉ là hạng gia nhân tầm thường trong nhiều gia nhân từng được song thân ta cưu mang bảo bọc. Hãy nói mau, vì sao ngươi vẫn chưa chết? Và tại sao ngươi dám mạo nhận ta?
Gã ngơ ngác:
– Châu Sách?! Ngươi bảo ta là Châu Sách?
Kiều Thái Ngọc vẫn đang khống chế gã lập tức nghiến răng và bật tay vả vào mặt gã:
– Ngươi đừng giả ngộ nữa, vì tất cả đã bại lộ chân tướng. Tốt nhất hãy khai mau, ngươi có mưu đồ gì khi cố tình mạo nhận Đường Phi Thạch thiếu gia?
Chát! Chát!
Huyệt đạo đã bị chế ngự. Gã tuyệt vô phản ứng, có chăng chỉ là hứng chịu nhưng với vẻ mặt ngơ ngác. Đến đây chẳng biết có ai nghe chăng, gã còn đang tự lẩm nhẩm:
– Châu Sách? Danh xưng này nghe rất quen. Là tính danh của ta chăng?
Đường Lệ Hoa nghe, lập tức ngăn cản cơn xúc nộ của Kiều Thái Ngọc:
– Đủ rồi Ngọc nhi. Hãy để ta tiến hành thẩm vấn gã.
Vị thiếu gia công tử nọ lại kêu:
– Chẳng cần thiết nữa đâu, tiểu cô cô. Vì tiểu điệt tuyệt đối không lầm, gã chính là Châu Sách. Tội mạo nhận và suýt trở thành môn chủ Xuyên Cương môn của gã thất đáng tội tử. Tiểu cô cô cần nghiêm trị ngay nếu điều này hợp với môn quy quý môn.
Những nhân vật cùng có mặt lập tức cũng nhất loạt cất tiếng phụ họa:
– Gã có mưu đồ bất chính, suýt chút nữa gây đại họa cho bổn môn. Mong môn chủ theo môn quy nghiêm trị.
Phần gã ngơ ngác, chỉ bừng tỉnh nhờ tâm cơ máy động, báo cho gã biết sinh mạng đang lâm nguy.
Gã vội lên tiếng:
– Chờ đã, tại hạ nhớ rồi. Vậy thiếu gia đây là Đường Phi Thạch?
Vị thiếu gia nọ cười lạt:
– Ngươi không nhận không xong hoặc bảo không còn nhớ cũng không được. Vì trong những gia nhân chỉ có Châu Sách ngươi là được ta ưu ái, dù đi đâu cũng chọn ngươi làm đồng hành. Thật không ngờ ngươi lợi dụng lòng ưu ái ấy, dám mạo nhận ta, không chỉ qua mặt tiểu cô cô cùng là người Đường gia, mà còn toan thao túng cả Xuyên Cương môn đang do tiểu cô cô của ta chấp chưởng.
Từng lời của thiếu gia Đường Phi Thạch có tác dụng khiến sắc diện của từng nhân vật cứ dần dần phát tỏa sát khí.
Riêng gã Châu Sách càng nghe thì chỉ càng hoang mang:
– Vậy tại hạ có thể hỏi lại một điều là vì duyên cớ gì thiếu gia ngay thoạt đầu cứ nói lẽ ra tại hạ phải chết?
Đường Phi Thạch hỏi vặn lại:
– Chẳng lẽ ngươi không nhớ những gì từng xảy ra ư?
Gã lắc đầu:
– Toàn bộ nhận thức tại hạ đều đã quên sạch, kể cả lai lịch hoặc xuất xứ bản thân. Vậy ngoài điều tại hạ vừa hỏi, có thể nào mong Đường thiếu gia chỉ giáo cho tại hạ biết song thân phụ mẫu đã sinh ra tại hạ là ai hoặc có tính danh ra sao chăng?
Đường Phi Thạch lắc đầu đáp:
– Thoạt kỳ thủy, kể từ khi ngươi xuất hiện ở Đường gia đã là một cô nhi, tứ cố vô thân. Riêng về lần ngươi suýt chết, đấy là lúc ta cùng ngươi đều đang kiêm trình quay lại Đường gia. Do kiêm trình nên phải đi đêm, thêm phần nữa là cả ta lẫn ngươi đều không am hiểu võ học, chính vì thế ta còn nhớ đã tận mắt thấy ngươi vì sảy chân nên sa xuống vực. Dĩ nhiên ta vô khả cứu ngươi, thế là cứ nghĩ lẽ ra ngươi đã chết. Ngờ đâu, hừ...
Đường Lệ Hoa chợt cau mày:
– Nhưng liệu có thật Châu Sách ngươi quên hoàn toàn quá khứ? Bởi vì ta chẳng thể không nghĩ ngươi luôn giả vờ, dụng tâm như thế nào thì ai cũng biết, đấy là muốn chiếm hữu sở học hòng thao túng bổn môn Xuyên Cương.
Gã lắc đầu:
– Xin đừng quên chính quý môn đưa vãn bối về đây. Vì thế đâu thể bảo ngay từ đầu vãn bối đã có mưu đồ bất lợi với Xuyên Cương môn. Nhưng nhân đây vãn bối xin hỏi, liệu có ngộ nhận gì nữa chăng giả như vãn bối đích thực là Đường Phi Thạch và vị thiếu gia kia mới là mạo nhận?
Đường Phi Thạch quát:
– Ngươi quả to gan. Đã như thế này ngươi còn dám ngoa ngôn xảo ngữ toan đổi trắng thay đen hầu lấp liếm hành vi ám muội lẫn mưu đồ đen tối của ngươi ư?
Gã lắc đầu và gượng cười:
– Xin đừng nghĩ vậy. Trái lại tại hạ đang cần càng nhiều càng tốt những lời chứng thật thuyết phục. Để khi hoàn toàn minh bạch thiếu gia chính là Đường Phi Thạch thì hiển nhiên tại hạ không phải. Và cũng qua đó, biết đâu tại hạ có cơ hội nhớ rõ hơn về bản thân, thứ nhất liệu có đúng là Châu Sách thật không hay rốt cục vẫn là một Châu Sách giả và thứ hai là tại hạ cũng hy vọng bản thân được nhớ lại bản thân đã sảy chân sa xuống vực như thế nào, sau đó thì sao đều là những việc tại hạ tuyệt vô khả nhớ.
Đường Lệ Hoa đáp:
– Ngươi không là Đường Phi Thạch điều này đã được chứng minh qua sự việc Đường Phi Thạch kia vẫn luôn nhớ lai lịch bản thân, kể cả cũng nhớ rõ ta là ai và từng xuất hiện cuối cùng ở Đường gia như thế nào. Hơn thế nữa, để ngươi thêm khẩu phục tâm phục, chính Bạch bá bá sẽ cho ngươi minh bạch, rằng giữa ngươi và Đường Phi Thạch đích thực có sự hữu biệt như thế nào.
Nhờ đó, lần đầu tiên kể từ khi gặp lại Bạch lão có cơ hội lên tiếng:
– Ngươi còn nhớ lão phu từng quả quyết dựa vào cân cốt của bản thân, niên kỷ của ngươi khi đó phải ngoài mười sáu. Điều này khác biệt so với niên kỷ của Đường Phi Thạch thực thụ dựa theo trí nhớ của môn chủ bổn môn. Và cũng theo cân cốt vẫn dần tăng triển của Đường Phi Thạch kia thì đấy mới là Đường thiếu gia đích thực. Tuy nhiên, nhân đây lão phu cũng xin nói thêm một lời mong môn chủ ưng thuận.
Đường Lệ Hoa tuy gật đầu tỏ ra ưng thuận nhưng chợt thở dài và lên tiếng:
– Bổn môn chủ đã rõ đàn chủ Y Hình Đàn muốn nói gì rồi. Có phải vẫn quả quyết vì Châu Sách đích thực đã quên toàn bộ quá khứ nên mọi diễn tiến xảy ra đều xuất phát từ nhầm lẫn của bổn môn, phần gã hoàn toàn vô tội? Và nếu là vậy, phải chăng Bạch đàn chủ có ý khuyên bổn môn thu nhận gã, cần thiết nữa thì cứ để gã tiếp tục thời kỳ bế quan đang dang dở?
Đường Phi Thạch xen lời:
– Tiểu điệt không tin lời gã Châu Sách vì hoàn toàn quên quá khứ nên chẳng hề có toan tính thủ lợi cho bản thân.
Gã cũng lên tiếng:
– Mong Đường thiếu gia đại lượng minh xét. Và để chứng minh bản thân tại hạ kỳ thực chẳng hề có toan tính gì, xin hãy nghe đây. Thoạt tiên tại hạ xin đa tạ lòng độ lượng khoan dung của Bạch tiền bối. Tuy nhiên, cũng phải thú nhận quả thật tư chất của vãn bối chỉ hữu hạn, bởi như tận mắt Đường môn chủ mục kích, tại hạ dù bế quan khổ luyện đã ngoài một năm nhưng kết quả thu được chẳng đáng kể, vẫn chưa vượt qua cảnh giới đầu. Vì vậy vãn bối có thể quả quyết bản thân khó thể đạt thành tựu viên mãn. Không phải vãn bối sợ chết đối với quan ải cuối cùng nhưng để vượt qua chúng e không thể thực hiện với hạn kỳ chỉ ba năm.
Đường Lệ Hoa gật đầu:
– Ta thấy ngươi vẫn luôn thật tâm. Và đúng như lời ngươi vừa tự nhận định, kể cả ta cũng quả quyết bản thân của ngươi khó thể trở thành niềm hy vọng bấy lâu nay của bổn môn vẫn luôn chờ đợi. Vậy việc có để ngươi tiếp tục bế quan hay không thì đó là điều chẳng cần bàn đến. Có chăng là ta đang hoang mang, chưa biết nên xử trí ngươi như thế nào so với bao điều nhầm lẫn thật tai hại đã xảy ra?
Đường Phi Thạch kêu:
– Tiểu cô cô định không nghiêm trị gã ư? Xin đừng quên ai trong chúng ta cũng chưa rõ là gã có hay không có những toan tính khó lường.
Đường Lệ Hoa nhăn nhó:
– Nhưng cũng do lỗi bổn môn một phần. Huống hồ về phía gã, thủy chung vẫn chưa để lộ bất kỳ dấu hiệu nào đáng nghi. Vậy tốt nhất nên tìm biện pháp xử lý sao cho vẹn toàn, chí ít cũng thấu tình đạt lý. Hay là mọi người nghĩ sao, vẫn cứ thu nhận gã thành môn nhân bổn môn?
Gã bỗng lên tiếng, giọng ngập ngừng:
– Có một điểm này thật mong môn chủ cạn suy là sẽ như thế nào nếu vãn bối đã chứng tỏ không thể tiếp tục bế quan luyện công đúng như mọi kỳ vọng của quý môn? Ý vãn bối muốn nói phải chăng quý môn sẽ chọn nhân vật khác, có thể là Đường thiếu gia chẳng hạn? Vậy thì liệu có ổn chăng nếu... nếu quý môn như chẳng còn ai nữa để gả cho Đường thiếu gia đúng như mọi sắp đặt thủa nào, là điều không thể không có:
Đường Phi Thạch ngỡ ngàng:
– Sao lại đề cập việc gả xin ở đây?
Đường Lệ Hoa cau mày:
– Phi Thạch ngươi đừng vội xen vào. Vì gã nói đúng. Vậy ý của Châu Sách ngươi là thế nào?
Gã áy náy cúi đầu:
– Ý vãn bối muốn thoái hôn. Vì kỳ thực vãn bối đã tỏ ra bất xứng với thiếu môn chủ Kiều Thái Ngọc.
Đường Phi Thạch lại kêu lên:
– Sao? Hóa ra với thân phận mạo nhận ngươi còn to gan đã dám cùng Kiều Thái Ngọc cô nương thành hôn? Thật quá đáng.
Đường Lệ Hoa nhăn mặt, trách Phi Thạch:
– Đừng quá nghiêm trọng như vậy. Vì giữa gã và Kiều Thái Ngọc chỉ mới là phu thê trên danh nghĩa vẫn chưa cùng nhau thành thân. Và sở dĩ có chuyện này vì đó là nghiêm luật, không thể không thực hiện. Thế nên, nếu gã tự nguyện thoái hôn cũng là dễ cho bổn môn. Vậy phần Châu Sách ngươi sau đó như thế nào? Ngươi có dự định gì?
Gã vẫn cúi đầu và thở dài:
– Về bản thân ư? Vãn bối cũng tự cảm thấy bất xứng nếu miễn cưỡng lưu lại đây.
Vì biết đâu càng lưu lại chỉ càng gây khó xử, thậm chí có thể khiến Kiều thiếu môn chủ phật ý? Vãn bối xin được ly khai.
Kiều Thái Ngọc không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu đứng yên.
Đường Lệ Hoa thì vẫn tiếp tục nói với gã:
– Nếu là vậy, đương nhiên ta không để ngươi có cơ hội vận dụng công phu bổn môn. Ngươi nghĩ sao?
Gã tán thành:
– Vãn bối sẵn sàng và nguyện lập thệ sẽ không bao giờ vận dụng võ học quý môn.
Đường Lệ Hoa bảo:
– Trong chuyện này nếu chỉ lập trọng thệ thì chưa đủ. Vì thế ta lập lại cũng là để hỏi rõ hơn, ngươi nghĩ sao nếu ta buộc phải thu hồi toàn bộ võ học đã truyền thụ cho ngươi?
Gã vẫn sẵn sàng:
– Vãn bối nào dám khước từ. Vì xét kỹ lại, mọi ngộ nhận diễn ra thoạt kỳ thủy xuất phát từ vãn bối, khi tự miệng nhận bản thân là Đường Phi Thạch. Vậy môn chủ ưng thuận để vãn bối thoái hôn và ly khai?
Kiều Thái Ngọc chợt giật mình kêu:
– Ngươi đừng xuẩn ngốc như vậy. Trừ phi ngươi không biết để thu hồi thì sư phụ ta buộc phải phế bỏ toàn bộ võ công của ngươi đấy.
Gã sững sờ:
– Hóa ra thu hồi là phế bỏ? Vậy tiếp theo thì hậu quả sẽ như thế nào? Liệu tính mạng của tại hạ có bị hủy theo?
Đường Lệ Hoa thở dài:
– Ngươi thật chẳng biết gì sao? Đương nhiên muốn thu hồi thì cần phải phế bỏ những gì ngươi đã tiếp nhận từ bổn môn. Riêng chỉ tính mạng thì còn nguyên vẹn, đấy là nói nếu ngươi đừng như mọi người, vì ai ai cũng xem võ công ngang bằng tính mạng.
Thế nên bất luận au cũng sợ hãi nếu bị phế võ công.
Gã vỡ lẽ:
– Nhưng dù vậy như đã tỏ bày, bản thân vãn bối vẫn mãi hỗ thẹn, nếu còn mặt dày mặt dàn tiếp tục lưu lại. Vì thế, chỉ cần giữ nguyên vẹn sinh mạng, vãn bối không thể không hoàn trả những gì từng tiếp nhận từ quý môn. Xin ưng thuận.
Bạch lão chợt chép miệng:
– Sẽ thật hoài phí nếu ngươi ưng thuận điều này. Sao ngươi không cầu khẩn xin môn chủ thu dụng ngươi trở thành môn nhân như mọi người.
Gã nhìn Bạch lão vẻ cảm kích:
– Cũng không cần đâu một khi vãn bối vì không còn là hậu nhân Đường gia nên cũng không cần báo thù. Vậy cần võ công làm gì? Thay vào đó, nếu Bạch tiền bối đại lượng, xin để vãn bối giữ lại những kiến văn về y thuật, đừng thu hồi như môn chủ quý môn cần phải thu hồi võ công.
Đường Phi Thạch cười khẩy và mỉa mai gã:
– Ngươi thật ngốc. Vì y thuật khác võ công. Hay nói cách khác, nếu chỉ cần phế bỏ võ công là đủ để thu hồi võ học thì để xóa bỏ mọi kiến văn về y thuật của ngươi, Bạch lão đàn chủ chỉ có mỗi cách là đập vỡ đầu ngươi ra. Vậy là ngươi sẽ chết, hiểu chưa? Hóa ra ngươi vẫn kém cỏi như thủa nào, dù đã sau hai năm ngoài ta và ngươi phải cách chia. Ngươi này, ngươi mãi mãi vẫn chẳng khá hơn.
Gã thản nhiên thừa nhận:
– Tại hạ thà nhận là ngốc hơn là để thiếu gia mãi nghi ngờ cho tại hạ có những toan tính thu lợi vì bản thân. Và điều này càng chứng tỏ, nếu tại hạ lưu lại e càng thêm làm thiếu gia xốn xang khó chịu. Đúng không?
Đường Phi Thạch bĩu môi gật đầu:
– Không sai. Và nếu là ta, quyết chẳng dễ buông tha ngươi. Vì thế cũng hãy nhớ, mai hậu chớ để ta gặp lại ngươi.
Gã quay lại với Bạch lão:
– Tiền bối nghĩ sao về điều vãn bối vừa đề xuất?
Bạch lão thở dài:
– Vì ngươi vẫn nhất quyết ly khai, được, hãy cứ giữ, xem đó là một chút hoài niệm về quãng thời gian đã qua.
Gã đáp tạ và quay qua Đường Lệ Hoa:
– Vãn bối vẫn nguyện hoàn trả những gì đã tiếp nhận. Vậy xin môn chủ mau thu hồi.
Đường Lệ Hoa tỏ ra ngập ngừng:
– Ta có thể thu nhận ngươi, nếu...
Gã quả quyết:
– Hảo ý của môn chủ vãn bối nguyện ghi nhận, mãi không quên. Nhưng để tiếp tục lưu lại thì vãn bối không thể.
Đường Lệ Hoa đành tự tiến lại gần gã.
Chợt Kiều Thái Ngọc cũng tiến lên:
– Sư phụ...
Nhưng gã đã lập tức lên tiếng:
– Thiếu môn chủ xin chớ xen vào. Và đừng quên tại hạ đã thoái hôn, nghĩa là thiếu môn chủ cũng chẳng có tư cách có thể can thiệp.
Đường Lệ Hoa cũng bảo:
– Gã nói đúng. Và trong chuyện này, đúng là ta cũng có lỗi. Thế nên, thà để gã ly khai, chính là cách duy nhất bổ cứu mọi nhầm lẫn đã qua. Đồ nhi không nhận thấy như vậy sao? Mau lùi lại, cứ để sư phụ hành sự.
Kiều Thái Ngọc thở dài, cúi đầu và lẳng lặng lùi lại.
Trong khi đó, chỉ một lượt cất tay của Đường Lệ Hoa là toàn thân gã lập tức bị chấn động. Gã lảo đảo suýt ngã. Nhưng may sao, lúc chỉ mới khuỵu xuống gã lại gượng đứng lên, nhờ đó phát hiện mọi huyệt đạo từng bị chế ngự đã được khai thông.
Gã vòng tay thi lễ khắp lượt và cất giọng chợt khàn lại để bái biệt mọi người:
– Ân trọng quyết chẳng dám quên. Vì hai năm qua cũng nhờ quý môn Xuyên Cương khiến Châu Sách này có nơi lưu ngụ. Bây giờ tuy bái biệt nhưng nếu hậu hội hữu kỳ, giả như quý môn cần đến, tại hạ dù chết vẫn nguyện xả thân báo đền. Cáo biệt!
Gã lảo đảo bước đi, dáng nặng nề và thật buồn thảm. Dù vậy, vì Xuyên Cương môn không còn là nơi dành cho gã nên cuối cùng gã cũng đi khuất dần... khuất dần...