We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
6. Khói Mây
au ngày Hạ Chi rời khỏi bệnh viện, những cánh cửa sổ trong nhà có vẻ sáng và sạch hơn nhiều. Suốt ngày nàng cứ mãi bận bịu với công việc, khiến cô Châu cảm thấy lo lắng:
- Sao bà cứ mãi tìm sự mệt nhọc như thế?
- Vận động thế mà khỏe, khỏi phải nghĩ ngợi những chuyện lộn xộn!
Bản tánh Hạ Chi chuộng cái sạch, cửa nẻo phải chùi cho bóng. Dưới cái nhìn của những người khác, gia đình Khởi Tạo đã bắt đầu trở về nếp sống trầm lặng bình thường.
Chìu theo ý của thằng Xá, sau khi dùng cơm tối xong, Hạ Chi đốt lửa trong sân dù trời chưa tối hẳn.
Khởi Tạo bước ra khỏi phòng tắm, ngồi trên chiếc ghế mây kê bên hiên đảo mắt nhìn ra sân. Cây quì cao vút tận trời, ngồi trong hiên không nhìn thấy ngọn, cây cao ít nhất cũng mười mấy thước, kề bên là cây phong với những chiếc lá đỏ ói từ mùa xuân đang tắm trong nắng chiều rực rỡ, rồi lại nhìn sang những đóa sen tươi nở trong hồ, Khởi Tạo bỗng sực nhớ ra là đã từ lâu, từ khi cuộc chiến bộc phát đến nay, chàng đã quên bẵng đi việc kêu thợ đến sửa sang vườn cỏ.
Trước khi bệnh viện được chỉnh đốn lại thì khoan nghĩ đến chuyện nầy, nhưng bây giờ? Cơn bệnh của Lâm Tịnh Phu khởi phát. Trong thời gian dưỡng bệnh, lương vẫn phải trả đầy đủ, bệnh viện lại thiệt thòi, vấn đề tìm một bác sĩ khác thay thế thì đã có ông quản lý lo lắng. Đã nhiều lần, Khởi Tạo tính toán suy nghĩ, không kiểu có nên thố lộ cho Hạ Chi biết hay không, vì chảng không đoán được phản ứng của nàng.
Khởi Tạo quay lại, nhìn thẳng về phía Hạ Chi và thằng Xá với một phần gương mặt đang ửng đỏ vì lửa. Đôi mi sậm cong vút sau lần đau khổ càng tăng thêm vẻ đẹp bi thương. Hạ Chi bất chợt ngẩng lên bắt gặp lia nhìn của chồng, nàng mỉm cười, nụ cười hiền hòa xinh xắn.
Làn môi tươi như hai cánh đào kia có từng hôn lấy Lâm Tịnh Phu hay chưa? Ý nghĩ vừa thoáng qua tạo sự ghen tức ngấm ngầm. Câu nói đã nhiều lần không định thốt chợt buột miệng.
- Ông Lâm vừa xin phép tôi đến Động Giả dưỡng bệnh.
- Ồ.
Hạ Chi mở to mắt, nhưng vội quay nhanh về mồi lửa đang cầm trên tay.
Trước phản ứng có vẻ không phán ứng của vợ, Khởi Tạo bỗng hoài nghi. Nghe bảo đến Động Giả, thi phải biết ngay là bệnh phải mới đến đấy chứ? Tại sao không tỏ vẻ gì là kinh ngạc cả vậy?
- Mẹ ơi, đừng động đậy chứ. như thế này làm sao bắt lửa được?
Câu nói của thằng Xá khiến Khởi Tạo khám phá ra bàn tay của Hạ Chi đang run rẩy chàng có vẻ thỏa mãn.
Hạ Chi bảo con:
- Thôi, đợi khuya tí hãy đốt, bây giờ trời hãy còn sáng lắm.
- Vâng.
- Chị Châu đang đào khoai đàng kia kìa con hãy đến phụ giúp chị ấy đi nhổ.
- Đào khoai à? Ồ sướng quá!
Xá ném chiếc mồi lửa xuống, chạy đi. Hạ Chi như đang nghĩ một điều gì? Mắt Khởi Tạo không rời vợ.
- Hạ Chi, em đang nghĩ gì đấy?
Hạ Chi ngẩng đầu lên, giọng nói của nàng có vẻ nũng nịu.
- Anh thử đoán xem?
- Anh đoán không ra.
Khởi Tạo nói, chàng nghĩ không lẽ lại đang nghĩ về Lâm Tịnh Phu?
Hạ Chi bước đến, ngồi xuống cạnh chồng.
- Em muốn có một đứa con gái.
- Một đứa con gái?
- Vâng, em muốn có một đứa con gái nhỏ.
Tại sao Hạ Chi không hỏi chàng vì chuyện của Lâm Tịnh Phu? Nàng phải hỏi tại sao Lâm Tịnh Phu đến Động Giả chứ? Thế sao lại chỉ bảo là muốn có một đứa con gái, tại sao? Nàng là vợ mà sao ta chẳng bao giờ đoán được ý nàng? Thế là thế nào? Hay chẳng qua chỉ là mộc lời nói không có tình, mục đích chỉ che đậy lòng nàng mà thôi?
- Không cần biết con trai hay con gái em cũng không thể có được, vì em không thể sinh được nữa.
Hạ Chi đỏ mặt.
- Em không nghĩ như vậy.
Sau khi sinh xong bé Lệ, Hạ Chi vì bị sưng màng tử cung nên phải cột buồng trứng việc sinh nở không còn hy vọng nữa.
- Nếu có đủ cả thằng Xá và bé Lệ, thì em đã không cần có thêm một đứa con nào nữa cả.
Bề ngoài, Hạ Chi tỏ vẻ một phụ nữ yếu đuối, nhưng đã quyết định điều gì, ít khi nàng chịu bỏ cuộc. Tuổi hãy còn trẻ mà không thể sinh nở được nữa thì đối với cương vị làm chồng của Khởi Tạo, chàng thấy gia đình không còn đầy đủ ý nghĩa như trước Hạ Chi đã gần như là một vật phế thải. Bé Lệ mới chết bốn mươi chín ngày, thế mà nàng lại đòi phải có một đứa con khác, điều này khiến Khởi Tạo không thể nghĩ đến vấn đề sinh con.
Hạ Chi van nài.
- Vâng, mặc dù em không thể sinh được nhưng em vẫn muốn có con, em muốn xin một đứa bé thế cho bé Lệ.
- Nhưng Tiểu Lệ mới chết có bốn mươi chín ngày mà?
- Vâng, vì thế em mới buồn, em thấy cô đơn đến điên lên được, nếu bây giờ nuôi một đứa bé mới sinh, có lẽ em sẽ được an ủi hơn nhiều.
Khởi Tạo chưa hoàn toàn đồng ý với vợ. Tại sao khi ta bảo cho nàng biết Tịnh Phu sắp đi Động Giả, nàng lại không hỏi thêm một lời, mà chỉ đòi xin một đứa con để nuôi. Không lẽ vì không có Lâm Tịnh Phu ở đây nàng sẽ thấy cô đơn à? Cần con nhỏ an ủi? Những câu hỏi lẩn quẩn trong đầu.
- Em hỏi gì anh không hiểu, tinh thần em mỏi lắm rồi à?
Đôi mắt Hạ Chi chợt ướt.
- Không, bệnh em đã khỏi.
- Nhưng mà, cảm giác cô đơn muốn điên của em đó chứng tỏ tinh thần em đang mệt mỏi.
- Không phải thế, bất cứ một người làm mẹ nào cũng đều như em cả, sẽ cảm thấy cô đơn và đau khổ khôn cùng. Anh có công việc để làm nên không có phút nghĩ quẩn, cũng không có giờ để nhỏ nước mắt.
Trên má của Hạ Chi, đã có những giọt nước lăn xuống. Khởi Tạo nhìn vợ, chàng không dám đề cập đến nửa, vì ngại bệnh cũ của vợ tái phát.
- Em muốn có một đứa con để nuôi, em rất mong được có một đứa con gái, em van anh, van anh. Hãy chìu ý em đi.
Khởi Tạo ngẫm nghĩ: Tại sao phải cần có đứa con gái để an ủi? Con người đâu phải là món đồ chơi? Nhưng chàng vẫn yên lặng không nói. Giọng Họ Chi lại vang lên.
- Em van anh, đây là lời van xin duy nhất trong đời em! Hãy cho em một đứa bé về nuôi, coi nó như bé Lệ, yêu nó như bé Lệ vậy!
Khởi Tạo không muốn có một bé gái, nháất là những đứa đồng lứa với bé Lệ. Vì mỗi lần nhìn thấy chúng là tim chàng đau nhói, nhìn thấy chúng là chàng phải quay mặt đi ngay. Trong khi đó, Hạ Chi bắt gặp một đứa bé gái là nàng lại đăm đăm nhìn có khi Iại ôm chúng,nói chuyện với chúng, quấn quít một cách không rời được.
Khởi Tạo thắc mắc không hiểu được vợ, chàng tự hỏi không lẽ đàn bà người nào cũng có một thứ tình cảm khó hiểu như vậy sao?
- Em van anh, qua khỏi ngày kỵ bốn mươi chín ngày của bé Lệ xong, anh cho em được nuôi một đứa con khác anh nhé.
Hình ảnh của vị giáo sư họ Hạ, cha của Hạ Chi hiện dần trong đầu. Khởi Tạo thấy vợ mình không có vẻ gì giống cha cả. Có lẽ vì nàng mất mẹ từ thuở nhỏ chăng? Chăm chú nhìn vào mặt vợ, chàng nghĩ rằng nhất định tư tưởng của chàng và cha vợ phải y hệt nhau.
Với một giọng nhỏ nhẹ, Khởi Tạo bảo vợ:
- Em phải biết là anh không muốn nhìn thấy một đứa con gái nào nữa cả.
Hạ Chi gật đầu.
- Em biết, nhưng mà... Em muốn có một đứa con gái.
Tuy nhìn thấy bé gái vẫn không tránh được sự khó chịu, nhưng Hạ Chi mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ đồng lứa với Tiểu Lệ, là không cưỡng được ý đến nói chuyện với chúng. Hình như có một sự giống nhau ở nơi những đứa này thí dụ đôi hàm răng sửa nhỏ nhắn dễ thương, làn da mịn và mềm hay mái tóc thơm mùi nắng cháy với những câu nói ngọng nghịu dễ thương. Nói chuyện với chúng là tình yêu mẹ con được dịp khơi nguồn, đó là một thứ tình khó cưỡng.
Tóm lại, trong những điểm gần gũi, tuy chỉ có một phần nghìn hình bóng bé Lệ vương vấp, Hạ Chi vẫn cố gắng bám víu và tiếc thương.
Nuôi một đứa con nuôi dưới mắt Khởi Tạo là một việc động trời, nhưng với Hạ Chi, đó là một thứ ý niệm tự nhiên. Dù dưới một hình thức nào, nàng cũng muốn được gần gũi đứa bé gái, để đền bù che dấu trácch nhiệm của mình trong vụ chết thảm của bé Lệ. Nhưng nàng không làm sao tỏ bày một cách rành rẽ cho chàng biết được vì nàng nghĩ rằng làm cha như Khởi Tạo phải tự biết chứ, nếu không biết thì quả thật đáng trách.
Đôi mắt tư lự của Hạ Chi đăm đăm nhìn ra ngoài vườn. Khởi Tạo ngại ngùng, có phải bệnh lại tái phát nữa chăng? Chàng ừ ừ.
- Nuôi thêm một đứa bé thì cũng giống như nuôi thêm một chú mèo, thôi được để tôi tính lại xem.
- Anh chịu nghĩ lại à? Có thật không?
- Ừ.
Tạo cảm thấy ngoài cách chấp nhận ra, không còn cách gì khác nữa.
- Chúng ta hỏi thăm ông Cao xem, đối với cô nhi viện ông ấy rành lắm.
- Cao Mộc đấy à? Tạo sực nhớ đến những lời mình đã cùng cô Tử Thăng nói với nhau mấy hôm trước.
- Vâng, em nghĩ anh ấy sẽ giúp được chúng ta.
- Ờ, cũng được.
- A, dưa hấu giờ chắc đủ lạnh rồi.
Với đôi mắt đăm chiêu, Tạo nhìn theo dáng vợ bước nhanh về phía nhà bếp, những đường nét dịu dàng, đối với chàng vẫn đẹp như ngày nào.
Hạ Chi mang một tô dưa lớn đặt trước mặt chồng.
- Ăn đi anh, ngọt lắm đấy. Trong Cô Nhi viện có rất nhiều đứa trẻ bất hạnh, em sẽ xin một đứa mang về, em sẽ thương nó, để cho hình ảnh bé Lệ của chúng ta sống Iại.
Khởi Tạo miệng an dưa, nhưng lòng định nói: Lúc ấy dù em có làm thế nào đi nữa thì bé Lệ cũng đã chết rồi!
Dáng dấp hấp dẫn của vợ ban nãy, khiến Tạo sực nghĩ đến Lâm Tịnh Phu. Hôm ấy có gì đã xảy ra giữa Hạ Chi và Phu chưa hử? Khởi Tạo nghĩ. Mình đã báo cho nàng biết Tịnh Phu sắp đi Động Giả, mà nàng lại không hỏi thêm một câu gì, thì thật là kỳ cục.
- Xá ơi, Châu ơi! Mau đến dùng dưa nè.
Hạ Chi đứng lên gọi to, xong lại ngồi xuống, Tạo không nhịn được nói:
- Anh Phu bị bịnh phổi, anh ấy khạc ra máu còn phải tịnh dưỡng.
Hạ Chi gật gật đầu, nhưng vẫn không nói một lời nào.
- Hiện giờ chưa có một loại thuốc nào có công hiệu với bệnh phổi cả, ngoài cách đến Động Giả tịnh dưỡng ra không còn cách nào khác. Thằng Xá từ cửa sau bước ra, nó hét to.
- Ồ! Quả dưa đỏ!
Hạ Chi nhìn con, mỉm cười hiền hậu.
- Đi rửa tay đi con!
- Vâng!
Xá sung sướng chạy nhanh xuống bếp trong khi Hạ Chi cúi đầu nhìn xuống.
- Động Gìả xa quá, sợ việc thăm viếng khó khăn, hay là em hãy thay mặt anh đến viếng trước khi anh ấy ra đi, được chứ?
Hạ Chi ngẩng mạt lên nhìn chồng lắc đầu. Khởi Tạo vẫn cố giữ vẻ bình thản.
- Không được à?
- Vâng.
- Nhưng mà... Đó là bổn phận của bà giám đốc cơ mà..
- Vâng, nhưng... Hạ Chi lắp bắp nói không được!
Nhứt định hôm ấy phải có một cái gì đã xảy ra! Khởi Tạo cảm thấy choáng váng như vừa bị quật ngã. Chăm chú nhìn vợ, lòng muốn hói: ‘Tại sao em lại không muốn đến thăm hắn chứ’?
Thằng Xá và cô Châu đã đến, Khởi Tạo ngưng bặt câu chuyện. Lòng chàng như lửa đốt, trong khi Hạ Chi tươi cười cầm dưa đưa trao cho con.
- Xá đã đào được mấy củ khoai nào?
Ăn xong dưa, Khởi Tạo đứng đậy.
- Xá, đi dạo với cha nhé?
- Thật hở cha?
Xá vỗ tay, hắn có vẻ sung sướng. Nhìn vẻ hớn hở của con, Khởi Tạo bỗng có cảm giác xót xa. Sau ngày bé Lệ mất, Xá có vẻ cô đơn một cách tội nghiệp.
- Thật chứ, xách theo đèn bấm nghe con.
- Thế thì tuyệt! Mắt Xá sáng hẳn lên.
Khởi Tạo xoa nhẹ đầu con, chàng thầm nhủ phải làm thế nào cho đứa con duy nhất này sống hạnh phúc.
- Con vui lắm không?
- Mẹ cùng đi với nhé?
Thằng Xá nắm lấy tay Hạ Chi, Khởi Tạo vội cướp lời.
- Hôm nay mẹ con không khỏe, để lần sau đi.
Cơn giận ban nãy Khởi Tạo bảo Hạ Chi đến thăm Tịnh Phu mà nàng chưa chịu đi vẫn còn tồn tại. Tạo muốn đánh một vòng cho khuây khỏa.
Cô Châu trao đèn bấm cho Tạo
- Bận về trời có vẻ tối lắm đấy.
Hạ Chi như nhìn ra vẻ không vui của chồng, nhưng nàng vẫn dịu dàng.
- Đi cho cẩn thận nhé.
Bước ra khỏi cửa, Tạo đi về phía khu rừng. Sau chuyện bé Lệ xảy ra, đây là lần đầu tiên chàng bước vào vườn cây. Khi biết được ý định của cha, thằng Xá buông tay Tạo nó thụt lùi về sau:
- Cha ơi, con sợ.
- Đồ ngu, sợ cái gì, có cha đây mà.
Khởi Tạo kéo tay con bước về vườn thực vật, trên hàng cây, ráng hồng rơi rớt làm nhuộm đỏ những chiếc lá. Cành tòng rào rạt theo gió đưa.
- Đi đâu đây cha?
- Đến bờ suối.
- Bờ suối.
Xá hốt hoảng nắm chặt tay cha, Khởi Tạo lắc mạnh tay con, miệng hát:
«Mặt trời đã lặn ở phương Tây, hoàng hôn đến rồi... »
Xá bắt chước cùng hát theo.
Đi chẳng bao xa đã thấy chiếc cầu nhỏ bắc ngang khe nước. Bé Lệ đã từng nắm lấy tay của thủ phạm bước qua cầu này rồi chăng? Bây giờ nó đã chết! Nghĩ đến đây, nước mắt tràn ra mi Tạo, chàng im bặt chỉ còn tiếng thằng Xá tiếp tục hát. Nghe tiếng ca non nớt của trẻ thơ, những giọt nước mắt lại thấm ướt cả má.
Qua cầu là một bờ đê cao. Bé Lệ nhất định leo qua không khỏi, có lẽ hung thủ đã lôi nó qua, hay là bế nó qua đây? Óc Khởi Tạo mường tượng hình bóng của bé Lệ đã do dự không đi. Chàng nghĩ, nếu sớm biết thế nầy, ta không nên thả bộ vào đây, thế nhưng, những bước chân của chàng như có một ma lực lôi chàng bước mãi tới trước.
Bên trên bờ đê những đám cỏ trâu phiêu diêu trong gió, dưới ánh trăng Khởi Tạo có thể trông thấy những cánh hoa màu vàng nhạt. Đạp chân trên cỏ bước xuống bờ đê, Tạo đi vào khu rừng tòng.
Mặt trời sắp lặn, khu rừng âm u một cách dễ sợ. Nhìn qua kẽ lá, những mảnh trời màu cam xa tắp tất cả đều yên lặng chỉ còn tiếng cu núi vọng nhỏ từ xa, tiếng thằng Xá hỏi:
- Có ma không cha?
- Không, không bao giờ có chuyện đó, Khởi Tạo đáp, bất giác chàng đưa mắt nhìn quanh như ma quỉ sắp sửa hiện đến. Dù sao Khởi Tạo cũng mong mỏi được nhìn thấy bóng dáng bé Lệ hiện ra dưới rặng cây tòng.
Bỗng nhiên, Khởi Tạo như ý thức được tình mẹ yêu con của Hạ Chi thật đậm đà. ảo giác hình bóng của bé Lệ. Vậy là thật tình Hạ Chi thương con chớ đâu phải đóng kịch. Lòng Tạo chợt xúc động. Từ ngày bé Lệ mất đi đến giờ, mình đã quá lạnh nhạt với nàng.
Băng qua khu rừng bé Lệ đa đi qua, lòng Tạo chợt dâng lên niềm hối hận.
Qua khỏi khu rừng, khoảng trời rộng màu đỏ với dòng suối Mỹ Anh trước mặt ven theo hồ là một con đường mòn với hai hàng trúc xum xuê, Khởi Tạo cõng con trên vai bước đi. Một chốc, đã đến khu đầm lầy, chàng cởi đôi guốc cây ra, bước xuống bãi cát, thằng Xá chỉ về phía trước hỏi:
- Cha ơi, bé Lệ nó chết ở đây hở?
Khởi Tạo lặng lẽ choàng tay qua vai con cảm giác mơ mơ màng màng trong đầu, vậy mà đã hơn bốn mươi ngày rồi. Hai cha con chọn một khoảng đất đầy đá sỏi ngồi xuống. Chàng cất giọng.
''Quạ ơi quạ …Quạ đã bay về núi …''
Rồi chợt im lặng, những giọt nước mắt đã tràn ra mi, để che lấp, Tạo giả vờ hỏi con.
- Xá ơi, con biết bài hát nầy có nghĩa gì không?
- Con không biết.
Thằng Xá có vẻ thờ ơ, nó rời Khởi Tạo lượm được những hòn sỏi ném xuống suối những giọt nước bắn tung lên lấp lánh giữa ánh nắng chiều.
Khởi Tạo ngậm điếu thuốc trên môi, bật lửa. Những cơn gió thổi mạnh không làm cho diêm quẹt cháy được. Tạo chợt cảm thấy như lòng mình vừa nổi sóng.
Bé Lệ đã bị giết, đã chết tại dòng suối này. Bây giờ ta ở đây, sao lúc ấy không có ở đây để cứu nó? Những câu hỏi quẩn loanh quanh trong trí. Không cần hiểu tại sao, chỉ cần biết việc cướp mất cuộc sống của một đứa bé ngoài ba tuổi là một điều quá tàn nhẫn. Hình dung cảnh bé Lệ đang đứng đây vừa khóc vừa gọi "Mẹ ơi! Mẹ!", là lòng Tạo chợt nhói đau.
Thân hình run rẩy, Tạo cắn chặt môi rủa thầm "thật khốn nạn!". Và chàng cảm thấy hận gã Thạch Thổ Thủy hơn lúc nào cả
Tiếng thằng Xá gọi lại.
- Cha ơi, đến ném đá đi cha!
- Ờ! Đợi tí nhé!
Xá sung sướng tay cầm năm sáu hòn đá.
- Con ném không thua cha đâu.
Những tia nắng cuối cùng của mặt trời lãng đãng, núi bắt đầu che khuất cơn gió thổi quanh dòng chợt lạnh. Khởi Tạo hồi tưởng về một buổi chiều cách đây đã nhiều năm.
Lúc ấy, Tạo chỉ mới mười bảy hay mười tám gì đó. Tiết mùa hạ. Tạo và một cô bạn láng giềng khoảng tám. chín tuổi tắm xong ở suối và đang sữa soạn về nhà. Chung quanh không một bóng người, những lia nắng chiều cuối cùng rơi trên thân liễu. Bắt chợt Tạo ôm chầm lấy con bé, một lúc chàng lại dọa.
- Cấm không được mách cho ai biết nhé!
Đôi mắt to của đứa con gái hoảng hốt nhìn chàng, nhưng nó không khỏe. Kể từ đó mỗi lần trông thấy Tạo là nó trốn chạy ngay. Năm Tạo học đại học, thì cô đã lên trung học, và khi gặp mặt nhau là cô bé lại nở nụ cười khinh khỉnh, Tạo chỉ mong cô gái ngã ra chết ngay, đôi lúc chàng lại có ý mưu sát cô gái.
Giữa ta và Thạch Thổ Thủy, ai gian ác hơn ai? Có thể Thạch Thổ Thủy vẫn còn lương thiện hơn ta nhiều. Lúc đó, nếu con bé kia chợt khóc, biết đâu ta chẳng bóp cổ nó? Cúi đầu nhìn xuống Tạo nghĩ ngợi. Sau cùng rồi thì bác sĩ y khoa Lại Khởi Tạo và
kẻ giết người Thạch Thổ Thủy cũng là một loại như nhau.
Bất chợt Tạo thấy đau nhói, chàng hổ thẹn khôn cùng khi nghĩ đến câu nói của Cao Mộc với cô Tử Thăng, Khởi Tạo là một người có tâm hồn vĩ đại. Có lẽ Cao Mộc tin thật là chàng có dù can đảm đi nhận con Thạch Thổ Thủy làm con nuôi. Tạo không muốn để người khác thất vọng, nhưng nếu có thể để người khác buồn thì chàng cũng không muốn đễ Cao Mộc phải thất vọng.
Trong thời còn là sinh viên, có một lần Cao Mộc đến phòng trọ của Khởi Tạo, thấy chàng đọc quyển "Sự hối hận của Lư Xá" gã đã cảm động nói:
- Anh đọc được cả những quyển sách khô khan như vầy à? Người anh quả toàn thiện có đầu óc trong sạch, siêng năng không giống như tôi vừa trông thấy đàn bà là muốn đuổi theo ngay.
Sự thật, không phải Khởi Tạo không thích mấy cô bạn gái, nhưng chẳng qua chỉ tại chàng nhút nhát mà thôi. Trong lòng Tạo rất khâm phục dáng dấp hào hoa của Cao Mộc.
Cao Mộc đã từng đeo đuổi Hạ Chi, nhưng bị cha Hạ Chi cự tuyệt, vì vậy Cao Mộc đã từng nói:
- Ngoại trừ Hạ Chi lấy Khởi Tạo ra thì thôi, chứ lấy một ai khác tôi cũng đều không đành lòng cả.
Chuyện này, Cao Mộc đã từng kể cho Tạo nghe, các bạn cùng ngành ai cũng biết. Có lẽ cũng nhờ thế mà Tạo mới đủ can đảm theo tán tỉnh Hạ Chi để sau cùng hạ tất cả những địch thủ khác.
Cũng vì vậy, Tạo không muốn để Cao Mộc thất vọng, vì ngoài tình bạn ra, giữa chàng và Cao Mộc, còn có những tình khẳng khái khác.
Vậy thì hãy nhận con hung thủ nuôi đi! Ý tưởng đó lóc nhanh trong đầu. Nhưng liệu ta có thực hiện chuyện yêu quí con kẻ giết con mình hay không?
Tạo chợt phát giác ra sự giận dữ của chính mình khi tưởng tượng cảnh Cao Mộc đang vỗ tay tán thành ý kiến đó. Nhưng mà sao chàng cũng là một người cứng cỏi, cố chấp. Đã nghĩ đến một vấn đề gì là không muốn không làm sáng tỏ.
Bóng tói lan tràn chung quanh, thằng Xá lắc mạnh gối Tạo.
- Cha ơí, đốt lửa lên đi!
Hai cha con kề nhau che gió, quẹt lửa mấy lần mới được. Tia lửa tóc như những đám sao rơi, yếu ớt và đáng tội như linh hồn bé Lệ.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm