You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Daley
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Dịch giả: Nguyễn Đắc Lộ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
iên luật sư được ông Katz đưa vào. Ông ta cũng ngồi xuống chiếc ghế mà các nạn nhân thường ngồi, Judith đã không nhận ra tên ông và bây giờ cũng chẳng nhận ra ông ta. Không phải là một người vẫn thường hay thi hành luật pháp. Diện mạo ông ta cũng chẳng có vẻ gì là trấn an cả. Tuy vậy bên kia bàn giấy ông ta vẫn mỉm cười vui vẻ. “À, Pappenheim, tôi có thể giúp gì được cho ông nhỉ?” Viên luật sư chẳng cao hơn Judith, độ một mét sáu lăm nhưng cân nặng ít ra 126 ký. Ông ta không ăn mặc như một luật sư. Ông ta không mặc đồ đen mà mặc một chiếc áo thể thao carô đỏ không mới mà cũng chẳng sạch. Nó trải qua vòng ngực đồ sộ của ông ta và được giữ chặt bằng một hột nút duy nhất. Nhiều màu đỏ khác nhau được đan vào vải áo, nhưng chiếc quần màu đỏ thắm của ông ta lại có một màu sắc khác nữa. Ông ta mang giày nâu và bít tất đen. Đôi bít tất thuộc loại có lần được gọi là loại bít tất ngang mắt cá, rất ngắn. Chiếc quần đỏ thắm cũng ngắn và có khuynh hướng được kéo lên nên bấy giờ, lúc ông ta vắt chân lên nhau, hầu như một nửa bắp chân trắng to bự của ông ta ló ra ngoài.
“Tôi đến đây thay cho thân chủ tôi, ông Ramish Zulficar”, ông ta loan báo. Ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi ngay, nhưng có vẻ tự tin. “Có lẽ bà muốn xem lại những dữ kiện của vụ án chứ.”
Zulficar, Judith biết đã bị buộc tội hiếp dâm mức độ hàng đầu. Nguyên cáo là một nữ thương gia ba mươi hai tuổi, bà làm chủ một cửa hàng quần áo nhỏ ở khu Chelsea.
Zulficar bị tố cáo đã hãm hiếp bà ngay trước mắt đứa con bốn tuổi của bà và hắn cũng đánh bầm đen cả đôi mắt của bà. Judith cho rằng Pappenheim đến đây để mặc cả việc bào chữa và ông ta đã biết rõ vụ án như nàng, vì ông ta là luật sư như nàng, mặc dù diện mạo bất thường của ông ta.
“Tôi đã quá rành vụ án ấy”, nàng bảo ông ta. “Xin vui lòng nói tiếp đi”.
“Ông Ramish Zulficar, là một khách du lịch đến địa phương chúng ta”, Pappenheim bảo. “Ông ta là người Pakistan”.
“Vâng”, Judith bảo. Theo như tôi nhớ, hắn đến đây đã hai năm”.
“Này, bà biết vụ án chứ?”
“Và trong suốt thời gian ấy, hắn chẳng có công việc gì cả”, Judith lạnh lùng bảo. “Hắn sống bám vào phụ nữ”.
“Tôi phản đối, thưa bà, lời phê bình không hợp lý và nên bỏ đi”. Viên luật sư cười to mặc dù chẳng có gì vui cả. Ông ta mang một đôi kính lớn gọng đen và có một giọng cười to. Đúng là có lẽ bà không biết rõ chính thân chủ của tôi là ai rồi. Thân chủ của tôi có được liên lạc không? Lẽ ra bà nên liên hệ với thân chủ của tôi đấy”.
“Hắn đang ở Rikers, tôi tin như thế”, Judith bảo. “Hắn không thể nộp tiền bảo lãnh được”.
“Ông ấy xuất thân từ một gia đình danh tiếng nhất tại Pakistan đấy”, viên luật sư nói, “cho đến nay bà đã có dịp nghiên cứu đến quan hệ gia đình của ông ấy chưa?”
“Tôi biết tôi định làm điều gì”, Judith nói và nàng nhìn ông ta.
Người đàn ông mập lại cất tiếng cười. “Tôi ngẫu nhiên biết rằng ông ta có nhiều quan hệ. Bà có thể nhớ lại thủ tướng Zia chứ?”.
“Kiến thức của tôi về chính trị hơi kém”, Judith nói.
“Gia đình thân chủ của tôi và gia đình thủ tướng có quan hệ như thế đó”.
“Gần như thế à?”.
“Gần hơn. Thủ tướng là người cha thứ hai của ông ấy”.
“Ông đã kiểm tra kỹ tất cả điều này chứ?” Judith khẽ nói. “Ông đã không chỉ nghe hắn nói điều ấy chứ? ”.
“Bà có nhớ lại ai là bộ trưởng quốc phòng tại Pakistan đấy không?”
“Tôi đã có biết”, Judith nói. “Nhưng tôi quên”
“Tướng Mohamed Mayyim”.
“Và quan hệ của ông ấy với thân chủ của ông là…”
“Bác của ông ấy”.
“Ông Pappenheim, tại sao ông không cho tôi biết lý do khiến ông đến đây nhỉ?”.
Viên luật sư có một cái đầu hói, nó bóng loáng vì mồ hôi. Ông ta giả vờ biết nhiều về bị cáo và về vụ án hơn Judith và nàng đã bắt đầu nghi ngờ rằng ông ta không biết, giờ ông ta rút ở túi ra một chiếc khăn tay và lau đầu. Chiếc khăn tay, Judith lưu ý, cũng chẳng mới mấy.
“Nếu vấn đề này đưa ra tòa”, Pappenheim tâm sự, “đó là loại nhân chứng nổi tiếng mà có lẽ tôi phải mang đến đây”.
“Thủ tướng và nội các chính phủ Pakistan à?”.
Pappenheim khiêm tốn nhún vai. “Những lời buộc tội cậu bé này…”.
“Hắn ba mươi tám tuổi”.
“Được phóng đại thôi. Ông ta trông trẻ hơn”.
“Lời buộc tội hắn là cưỡng hiếp bậc nhất đấy”.
“Tôi đã nghĩ rằng bà và tôi có thể giải quyết riêng vấn đề này với nhau. Nếu việc ấy không tiến hành nữa, có ai chết kia chứ?”
“Ông muốn mặc cả tố tụng à?”.
Judith chớp mi mắt với ông ta. Ở một người phụ nữ, những cử chỉ như thế thường được xem là khêu gợi tình dục. Với Judith đấy là một dấu hiệu cảnh cáo về điều mà hầu như nàng không biết tới. Điều ấy có nghĩa là nàng không muốn các luật sư như người này đùa bỡn.
“Bà biết đề nghị của tôi sẽ như thế nào không? Đề nghị của tôi là bỏ tất cả những lời buộc tội chống lại thân chủ của tôi”.
“Nhưng bản cáo trạng ghi rằng hắn đã hãm hiếp bà ấy”.
“Họ đã sống với nhau quen rồi”.
Điều này đúng là một trong những yếu tố giảm nhẹ tội trạng.
“Họ đã có quan hệ từ trước. Vậy sao có thể gọi là cưỡng dâm được?”.
“Năm mươi phần trăm các vụ án của tôi đều là những vụ án có quan hệ từ trước cả”, Judith bảo.
“Họ đã sống chung với nhau rất thuận thảo”.
“Trừ những lúc hắn đánh bà ấy”.
“Ai sẽ tin bà ấy được?”.
“À”, Judith bảo. “Tôi tin bà ấy. Và toàn bồi thẩm đoàn tin bà ấy”.
“Bà ấy có thể bảo rằng ông ấy đánh bà ấy nhừ tử, nhưng chẳng có bằng chứng nào cả”.
“Các người lân cận đã nghe tiếng động bên kia tường. Họ đã kể lại bà ấy trông như thế nào vào ngày hôm sau đấy”.
Ông ta có vẻ kinh ngạc. “Làm sao bà biết được điều này chứ?”.
“Tôi có những bản khai có tuyên thệ của các người láng giềng”.
“Bà có à?”
“Vâng”.
Viên luật sư dừng lại, nhưng không lâu.
“Bà xem vấn đề này như đúng là hãm hiếp chứ? Ngày hôm sau bà ấy đến cảnh sát nhưng cảnh sát từ chối bắt giam thân chủ của tôi”.
“Đúng”. Đây là yếu tố giảm nhẹ tội trạng thứ nhì.
“Rồi hai tháng sau bà ta đến trình diện và buộc tội là hãm hiếp. Hai tháng đấy”.
“Không buộc tội hiếp dâm ngay lúc ấy không phải là một khuyết điểm”, Judith khẽ nói. “Điều ông ta đã làm cho bà ấy, đấy mới là tội”.
“Hai tháng không có lời buộc tội chính thức nào”.
“Còn về lệnh giam thế nào?” Judith hỏi vặn.
“Lệnh giam giữ nào nhỉ?”
“Cảnh sát đã nhầm lẫn. Họ bảo tốt hơn bà ấy nên đi thẳng đến tòa án và xin được một lệnh bảo vệ và đây là điều mà bà ấy đã làm”, Judith đợi một chuyện gì đó đặc biệt hơn, rồi nàng nói, “Ông có ý bảo rằng hắn chẳng cho ông biết gì về lệnh giam giữ à?”
“Tôi biết rõ cậu bé này như em trai tôi. Trước đây cậu ấy chưa hề gặp rắc rối nào cả”.
“À”, Judith nói, “Hắn đã đánh nhừ tử chủ nhà của hắn. Vậy có một lời tố cáo hắn tấn công đe dọa ở đây đấy. Hắn không cho ông biết sao? Và hắn ăn cắp một chiếc xe của Hertz. Hắn còn bị truy tố hình sự trên vấn đề ấy nữa. Và, à, vâng, hắn còn trấn lột một số ngân phiếu nữa.” Giọng nói của nàng trở nên gay gắt. “Và trong vụ án mà ông và tôi đang thảo luận, hắn đã đánh đập nguyên cáo tàn nhẫn rồi buộc bà ấy phải làm tình với hắn trước mặt đứa con bốn tuổi của bà ấy”.
“Vậy chúng ta có thể đến với loại thỏa thuận nào?”
“Ông bảo rằng ông biết hắn đã lâu chứ?”
“Không lâu như tôi thường mong muốn đâu”.
“Tôi hiểu”.
“Tôi vừa từ Rikers đến”, Pappenheim nhượng bộ.
“Và đây là nơi ông đã gặp hắn”, Judith nói. “Ông có bảo ông quen hắn gì nhỉ? Độ nửa giờ phải không?”
Đầu viên luật sư lại bóng lên. Chiếc khăn tay lại được lấy ra. Judith cau mày khi thấy điều ấy.
“Chắc là chúng ta có thể đi đến một thỏa thuận nào đấy”.
“Thỏa thuận à?” Judith hỏi. “Thực ra tôi chưa nghĩ đến vấn đề ấy. Ông thích loại buộc tội nào hơn?”
“Một điều gì đấy không có tính chất tình dục”.
“Chuyện tấn công thì sao? Mức độ hạng nhì à?”
“Đấy có phải là tội ác không?”
Người này có phải là luật sư không? Judith thắc mắc. “Đấy là tội ác loại D đấy”.
Pappenheim chuyển mình trên ghế. Chiếc quần đỏ thắm đi xa hơn lên chiếc bắp chân trần to bự của ông ta”.
“Thực sự bà muốn gì nhỉ?” Ông ta van.
“Ồ,” Judith vui vẻ bảo, “Tôi muốn có một khoảng thời gian”.
“Bà muốn một khoảng thời gian à?”
“Tôi nghĩ rằng hắn xứng đáng cho một khoảng thời gian, phải không?”
“Bao lâu?”
“Khá lâu”.
“Bà rất tàn nhẫn đấy”.
“Tàn nhẫn ư?” Nàng luôn luôn lo lắng về điều này. Chính từ này làm nàng lo lắng. “Tôi hy vọng là không”.
Bấy giờ chiếc khăn tay bẩn làm việc phụ trội, trán, đầu, sau gáy. Đầu cứ gục gặc lên xuống và xương hàm lắc lư.
Họ trố mắt nhìn nhau một lúc, rồi Pappenheim mang đề tài tiền bảo lãnh ra. Ông ta muốn giảm số tiền bảo lãnh của thân chủ mình. Hiện tại điều ấy chưa được đề cập đến.
“Hắn đang bị giữ với số tiền bảo lãnh 5 nghìn đô la,” Judith bảo.
“Cao đấy, bà không muốn nói thế chứ? Tôi bảo rằng số tiền ấy cực cao đấy. Đối với một người là cột trụ của cộng đồng tại Pakistan”.
“Tại sao không có người gửi cho hắn tiền bảo lãnh?”
“Bây giờ tôi đang xem xét điều ấy”.
“Đồng thời cũng bảo họ gửi đến tiền của ông nữa đấy”.
Pappenheim mỉm cười và nheo mắt với nàng dường như muốn nói: chúng mình đều là luật sư cả và vấn đề lương bổng đôi lúc khó khăn.
“Tôi muốn số tiền bảo lãnh ấy giảm xuống, ừ, còn một nghìn”, Pappenheim nói.
“Đối với tội hiếp dâm mức độ hạng nhất à? Ông Pappenheim, ông không nghiêm chỉnh đấy”.
“Gọi điều đã xảy ra là tội danh hiếp dâm thì thật là quá đáng. Vậy về vấn đề ấy thế nào?”
“Không, tôi không nghĩ thế đâu”, Judith bảo.
“Hãy cố gắng đừng tàn nhẫn quá. Hãy cố gắng có trái tim”.
“Hắn đã cưỡng hiếp bà ấy trước mặt đứa con 4 tuổi!”
“Có lẽ thân chủ tôi quá dạt dào trong những cử chỉ yêu đương của mình thôi”, Pappenheim nói. “Nhưng họ đã quen sống với nhau, nên không thể bảo rằng hiếp dâm được”.
“Ông đã nói điều ấy bốn lần rồi,” Judith nói. “Ông thua trước mặt bồi thẩm đoàn này rồi đấy”. Và nàng tiễn ông ta ra.
Các luật sư, nàng nghĩ, khi ông ta đã biến đi. Ông ta là luật sư như mình. Trước mắt công chúng mình như nhau cả. Vậy làm sao ai có thể kính trọng các luật sư chứ?
Đã quá giờ ăn trưa - không phải là một bữa ăn trưa mà nàng mong có. Nàng ghét các cuộc chạm mặt và ăn trưa sẽ là một cuộc chạm mặt khác. Nàng đi xuống bằng chiếc thang máy đầy các nhân viên cảnh sát trẻ, tất cả đều cười và thụi nhau vào cánh tay một cách vô tư như các cậu bé lên mười. Họ làm nàng quên đi cuộc chạm mặt sắp đến. Họ làm cho nàng cảm thấy cô đơn, như thể có lần trước đây nàng đã phá tan thế giới toàn đàn ông của họ chỉ để tìm thấy đây chẳng có chỗ nào cho một phụ nữ trẻ cả. Tệ hơn nữa, lúc này có lẽ nàng đã hoàn toàn sửa sai nó. Mặc dầu lúc này gần một phần ba các công tố viên là phụ nữ, nàng không có gì nhiều để nói với hầu hết bọn họ. Họ không phải là những người đàn bà thật sự, họ là những cô gái vừa mới tốt nghiệp trường luật, và mỗi năm mỗi trẻ hơn, hình như thế.
Nàng đã nhìn thấy nhiều về cuộc đời hơn họ; đã tham dự vào quá nhiều vụ ác liệt, đã quá nhiều lần nhìn vào vực thẳm đen ngòm của cuộc đời. Mặc dầu công việc của nàng cho nàng nhiều điều thỏa mãn, nhưng tình bè bạn chẳng nằm trong số ấy và có những ngày nàng cảm thấy nàng chỉ còn có tình yêu luật pháp để nâng đỡ nàng. Điều ấy đủ không? Nàng tự hỏi và đi ra cửa sau của tòa án rồi băng qua đường. Nàng đi bộ lên phố. Joe Hearn đã đợi phía trước, mười ngày đã qua đi từ chuyến đi của họ đến New Jersey và cuộc gặp mặt hôm nay sẽ khó khăn đấy. Luật pháp là điều hay nhất và đẹp nhất mà nhân loại vẫn còn nghĩ đến, nàng tự nhủ. Còn gì khác nữa để cứu chúng ta tránh khỏi nhau? Tôn giáo à?
Bây giờ nàng đang ở Little Italy. Nàng đi dọc theo vỉa hè hẹp, qua các thùng rác, các đống hàng hóa và các cửa sập lộ thiên để vào các tầng hầm. Có lẽ cuộc chạm mặt với Joe Hearn sẽ không tệ mấy. Tất cả các mặt tiền cửa hiệu ở đây đều mang tên Ý. Nàng đi qua một hiệu bánh và liếc vào các ổ bánh nằm liền nhau. Rồi đến một cửa hiệu bán máy pha cà-phê bằng hơi, máy nhồi bột và các bình đồng. Có một quầy cà-phê và cạnh đấy là phòng tang lễ trong đó đôi lúc các tay tổ Mafia được tẩn liệm, tiếp theo là một cửa hàng chuyên bán các phẩm vật tôn giáo; tủ kính dựng những tượng thánh to như thật, một số tượng có những quả tim rướm máu son trên vạt áo. Judith đi dọc theo và bị các người đi dạo phố, các người đi bộ chen lấn và nàng bỗng thấy mình đang mỉm cười. Mặc dầu không nôn nóng để gặp Hearn, nàng vẫn yêu công việc của nàng và nàng cũng yêu New York nữa. Mình có hai mối tình, nàng tự nhủ phần đông người ta chẳng có một mối tình nào cả. Mình rất giàu đấy. Thành phố mê hoặc nàng và nàng nhìn nó theo một quan điểm kỳ lạ. Tội ác của nó xảy ra mỗi ngày trên vỉa hè như vỉa hè này, trên những con đường như con đường này với những chiếc xe đậu, những máy đo thời gian đỗ xe, những cột đèn, những bảng cấm đậu xe và các thùng thư -những tội ác khủng khiếp chắc chắn trong vòng một giờ nữa sẽ có trên bàn giấy của nàng tại tầng tám của tòa án, trở thành một phần của nàng và nàng là của chúng.
Nhà hàng mà nàng đang đi đến có tên là Rosario. Đây là nơi nàng ăn trưa hầu như mỗi ngày, đôi lúc với các luật sư khác, thường thì một mình. Nàng đi qua cửa và được Rosario đích thân tiếp đón.
“Người đẹp Judith”, lão nói và điểm một nụ cười nhiệt tình với nàng.
Phía sau quầy tính tiền, vợ của Rosario gởi tới nàng một nụ cười nữa, “Chào, Judith”.
Người Ý có biệt tài làm cho một người đàn bà chẳng những cảm thấy được tiếp đón niềm nở mà còn kỳ diệu nữa, Judith nghĩ thế. Nàng theo Rosario vào phòng ăn. Nàng để ý thấy Hearn đã ngồi vào bàn.
Các người hầu bàn cúi đầu và gọi nàng bằng tên khi nàng đi qua dẫy bàn. Điều này làm nàng hài lòng nên nàng điểm một nụ cười với tất cả họ. Hearn, vì biết nàng đến, đã đứng dậy và có vẻ kinh ngạc vì sự tiếp đãi đối với nàng. Điều này cũng làm nàng hài lòng, dù không biết tại sao. Nàng nhận ra rằng đàn ông đôi khi chi puộc-boa rộng rãi để được các hầu bàn nhận ra, nhưng nàng không chơi trò của đàn ông theo qui luật của đàn ông - một số điều mà đàn ông cho là quan trọng, đối với nàng lại có vẻ phi lý.
Nàng bắt tay với Hearn. “Họ thật sự rối rít với cô ở đây, phải không?” Chàng nhận xét.
“Thưa ông thanh tra, tôi thường ăn ở đây gần như hằng ngày”, nàng vui vẻ đáp, xem thường câu ấy trong lúc nàng ngồi vào chiếc ghế chàng kéo ra cho nàng. Vấn đề những người hầu bàn nhớ đến nàng chẳng có gì lạ cả. Họ ít trông thấy đàn bà ăn trưa, một chi tiết mà Hearn có thể lưu ý trong giây lát. Nàng liếc quanh phòng ăn đông nghẹt, hầu như tất cả đều là đàn ông - thẩm phán, luật sư bào chữa, nhân viên khế ước, nhân viên cảnh sát cao cấp. Đối với họ, hình như không thể tin được rằng nàng đã tự dành cho mình một chỗ ở giữa họ. Đôi lúc nàng tự hỏi tại sao nàng đã muốn như thế.
Sau khi để lại cho họ hai tờ thực đơn, Rosario bước đi.
“Ông ấy có một nụ cười đáng yêu, phải không nào?” Judith nói. Nàng mở một cuộc mạn đàm nhỏ để trì hoãn cuộc chạm trán.
“Lão ta cũng là một tên Mafia có tầm cỡ đấy”, Hearn đáp.
“Tôi cũng đã nghe như thế.”
“Một trong số các tay trùm đấy.”
“Có lẽ hầu như mọi tiệm ăn tại Little Italy này đều là của Mafia cả,” nàng nói. Vì cuộc chạm trán này tùy thuộc ở nàng, Judith ít sợ hơn. “Ông ấy là người phải cảm thấy sức ép, nàng nghĩ, chứ không phải mình đâu. Và đa số khách hàng quen hàng ngày là những người thi hành pháp luật cả đấy.”
“Vâng. Họ biết mọi người, họ hay nghe lén ở tất cả mọi bàn. Họ biết trước tất cả các kế hoạch của chúng tôi.”
Họ mỉm cười với nhau. Rồi cả hai rơi vào im lặng.
Cả bức tường đối diện là một bức bích họa vẽ vịnh Naples, một bức tranh dài chín mét, từ Ischia vòng qua điện Sorrento và Capri. Tất cả khung ảnh ấy nổi lên phía trên đầu những người đàn ông và kéo dài đến trần nhà.
“Cảnh đẹp đấy”, Hearn nói.
Nàng thấy chàng cũng mong triển hạn cuộc chạm trán ấy như nàng. “Có bao giờ cô đến đây chưa?” Chàng hỏi.
“Tôi đã đến Capri một lần.”
“Nó như thế nào?”
“Đẹp”, nàng vừa nói vừa gục gặc đầu. Nhưng không phải như thế. Nàng đã đến đấy với một luật sư đứng tuổi tên Leonard Woolsey, lúc ấy ông ta định hoàn tất một vụ ly dị. Họ đã ở lại đấy năm ngày. Capri không phải là nơi nàng muốn trở lại, Leonard chưa hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời nàng, ngay cả bây giờ.
Giỏ bánh mì ở phía bên bàn của Hearn. Judith với lấy một chiếc bánh hình gậy phía dưới các ổ bánh.
Chiếc bánh hình gậy ngắn, cứng và phủ bằng hạt vừng. Judith cắn nó làm đôi trong lúc nhìn Hearn. Chàng trông có vẻ hoàn toàn bối rối. Hãy để ông ấy toát mồ hôi thêm một chút nữa, nàng nghĩ và nàng để sự im lặng kéo dài.
“Ngày bận rộn à?” Hearn hỏi.
Nàng quyết định cho chàng một câu đáp nhiều hơn điều chàng đã mặc cả và thế là nàng bắt đầu mô tả những vụ án sáng hôm ấy, nắm chắc về mặt kỹ thuật và đầy đủ chi tiết. Mặc dù nàng thấy Hearn bắt đầu vặn mình, nàng vẫn tiếp tục câu chuyện ấy. Đây là những từ thô lỗ. Nàng có cảm giác rằng chàng thật bực mình và điều này làm nàng hài lòng.
Về phần Joe, chàng đang có những phản ứng khác với lần gặp trước. Đúng, chàng thấy khó chịu phải đề cập đến tình dục với một người đàn bà mà chàng hầu như không biết. Và, vâng, chàng không ưa những từ thuộc về lâm sàng, những sự mô tả quá sống sượng. Tình dục, đối với Joe, là điều lãng mạn. Chàng không muốn biết đến nó theo kiểu nào khác, nhưng nàng đang làm cho chàng nhìn nó như một hành động xúc phạm và điều này làm chàng không rõ về quyền hành của chàng với tư cách đàn ông. Dường như người đàn ông và bản năng đàn ông ở khắp mọi nơi và luôn luôn là một điều gì xấu xa, dù rằng một người nào đấy phải là người tấn công. Nếu điều ấy xấu đi, người đàn bà có thể gọi điều ấy là hãm hiếp và có lẽ gây trở ngại cho vấn đề ấy với luật lệ mới, bất kỳ người đàn bà nào cũng có thể làm thế cả. Nhưng đặc biệt là Judith, người biết phải gọi thế nào. Chàng cẩn thận dò xét nàng một lúc. Sự chọn lựa là cho người đàn ông không phải là kẻ tấn công, trong trường hợp ấy chẳng có gì sẽ xảy ra cả, không có cưỡng hiếp cũng không có tình yêu.
Rồi chàng nghĩ, điều gì đã làm mình nghĩ đến việc làm tình với Judith nhỉ?
“Ông đã bốc các điều tra viên ra khỏi vụ án của chúng tôi đấy”, Judith bỗng nhiên bảo và sự đối đầu phủ trùm lên họ.
“Cô muốn nói vụ án ở New Jersey đấy ư? Này, tại sao chúng ta không gọi thức ăn nhỉ?” Rosario đã quay trở lại và đang đứng ở bàn họ, sẵn sàng với cây bút và đọc những món đặc biệt trong ngày.
Judith gọi món prosciutto với dưa thường lệ của nàng. Hearn gọi spaghetti với nước sốt trai.
“Này, cô ăn không nhiều đấy,” Joe bảo nàng sau khi Rosario đã nhặt các tờ thực đơn và bỏ đi.
Vợ ông ấy có lẽ ăn trưa còn ít hơn mình nữa đấy, Judith nghĩ thế. Ông ấy đúng là không bao giờ lưu ý đấy thôi.
Nàng lên tiếng, “Thưa thanh tra, ông bốc các điều tra viên khỏi vụ án của chúng tôi đấy.”
Joe quyết định nhìn thẳng vào mắt nàng và nàng thích chàng về điều ấy. “Xin lỗi,” chàng quả quyết, “nhưng họ không làm được gì. Nhiệm vụ của họ là điều tra ma túy và vấn đề làm việc cho một vụ án hiếp dâm không phải là điều nên làm, cô phải thừa nhận đi.”
“Phần ma túy của vụ án chưa được phát triển đấy thôi.”
“Tôi đã hứa với cô một tuần và tôi đã cho cô một tuần rồi đấy?”
“Họ đã bỏ ra bốn ngày đầu tại New Jersey để thực hiện các ảnh phóng đại của những cuộn băng ấy.”
“Vâng. Tôi biết điều ấy. Bà thích một chiếc bánh hình que nữa chứ?” Chàng cầm giỏ bánh lên nhưng nàng bỏ mặc nó.
“Làm sao ông biết được? Ai cho ông biết?” Nàng dừng lại rồi bảo, “Họ báo cáo lại cho ông mỗi đêm phải không?” Nhưng nàng cảm thấy kính trọng chàng lại.
Khi Hearn chẳng nói gì cả, đôi mắt nàng nhìn xuống và để ý đến tay chàng. Những sợi lông đen dẹp xoăn lại trên cánh tay. Trước đây nàng đã để ý đến chúng tại New Jersey. Ngón tay dài và móng tay ngắn. Đó là những bàn tay đẹp. Những người đàn ông, với những bàn tay như thế luôn luôn có một sức quyến rũ mê hồn đối với nàng. Nàng nhìn Joe đặt giỏ bánh mì xuống và cảm thấy hơi muốn rùng mình.
“Dù sao,” nàng bảo, đôi mắt nàng nhìn lên, giọng nàng gay gắt, “họ chỉ còn lại một ngày để cố gắng tìm ra căn phòng ấy.”
“À, họ đã không tìm ra nó.”
“Họ không có thời gian để tìm ra nó đấy thôi.”
“Tôi nghĩ cả trăm điều tra viên cũng không thể tìm ra nó được. Điều ấy khó hơn điều cô nghĩ đấy.”
“Trong một ngày tôi có thể đích thân tìm ra nó đấy.”
Nàng bỗng nhận ra rằng sự căng thẳng giữa họ chỉ có tính chất tình dục và nàng kinh ngạc. Thực sự rằng nàng đã bị chàng quyến rũ nhưng có lẽ chàng đã không phân tách được điều này. Nàng đã thận trọng không để lộ dấu hiệu gì về điều ấy cả. Tuy vậy, chàng đang để lộ ra một sự phản kháng về tình dục có thể nhận ra được. Nó nằm trong những câu bỏ lửng, những cử chỉ quyết định của đôi tay ấy, đôi mắt tránh né của chàng. Vậy có thể là điều gì nhỉ? Nàng chẳng biết gì cả về nhận thức mơ hồ còn nấn ná lại trong người Joe rằng vấn đề dan díu với Judith là một sự phản bội vợ chàng, một sự đe dọa cho cuộc hôn nhân của chàng. Câu đáp của nàng, do đó, là một điều lầm lẫn: chàng có thành kiến với nàng và vụ án của nàng đúng ra vì nàng là một người đàn bà. Điều ấy làm nàng buồn rầu. Nàng đã chán việc chiến đấu với loại sự việc này và bây giờ sẽ phải lại chiến đấu với nó. Người hầu bàn đến bàn họ, đặt những chiếc đĩa xuống trước mặt và Judith chăm chú nhìn đĩa của nàng. Món prosciutto, phủ lên dưa, được thái thật mỏng đến nỗi nàng có thể trông thấy dưa xuyên qua nó. Nàng chẳng đói tí nào cả.
“Nếu cô cảm thấy rằng cô muốn tiếp tục vụ án”, Hearn vừa bảo vừa quấn spaghetti vào chiếc nĩa của chàng, “chẳng có lý do nào khiến cô không thể dùng được các điều tra viên khác để làm việc ấy cả.” Spaghetti được đưa vào miệng chàng. Chàng có đôi hàm răng rất trắng, đều đặn, nàng lưu ý như thế. Đôi môi chàng hơi dầy, đặc biệt là môi trên. Điều này có chứng tỏ chàng là một con người khoái tình dục không? Nàng đã học đâu đấy như thế. Nhưng điều ấy không có nghĩa là nàng tin mọi điều trong sách vở.
“Vấn đề ấy hơi phí phạm đấy, phải không?” Nàng hỏi. “Hai người của ông đã phụ trách một tuần rồi. Chúng ta có định phí tuần lễ ấy và bắt đầu lại không?” Bất kỳ điều tra viên mới nào cũng phải xem lại tất cả những cuộn vidéo, rồi làm lại phần lớn công việc ấy và Joe cũng biết rõ điều này như nàng. Đây là chưa kể đến chuyện nàng phải mất một thời gian để tìm người mới.
“Hai người ấy được đưa đi phụ trách một vụ án ma túy quan trọng tại Brooklyn. Tôi phải đưa họ về lại đấy. Tôi không thể liều lĩnh bỏ vụ án ấy với hy vọng phát triển một điều gì đấy trong công việc New Jersey này”.
“Ông không giao họ lại cho tôi à?
“Tôi không giao được.”
Điều ấy làm Judith ngoan cố. “Giả sử tôi đi ra ngoài và đích thân tìm ra tòa nhà ấy thì sao? Lúc ấy tôi có thể nhận lại họ không?”
“Làm sao cô định làm điều ấy nhỉ?” Joe hỏi và chàng cũng ngoan cố và hoảng hốt nữa.
“Có lẽ tôi không điều tra giỏi như người của ông nhưng tôi biết cách đi bộ dọc các con đường và đưa ảnh cho các người gác cửa xem.”
“Hết sức nguy hiểm đấy,” Joe bảo. Chàng cũng đã thôi ăn.
“Vậy thì cho tôi lại những điều tra viên ấy đi.”
“Tôi không làm được.”
“Hãy cho tôi lại một người vậy.”
Joe bắt đầu ăn lại. Ngay sau đó chàng bảo, “Thật sự cô sẽ không đích thân đi ra đường chứ?”
“Không đâu.”
“Nguy hiểm quá, các thủ phạm sẽ phát hiện ra điều ấy và biến mất. Nếu không họ sẽ làm cho cô biến đi. Cô nghĩ rằng các người gác cửa không nói lại à? Tất cả những điều các người gác cửa làm là nói lại.”
Hộ nhìn nhau đăm đăm.
“Đây không phải là cách để làm điều ấy,” Joe nói tiếp, “Chỉ nào cô tìm ra tòa nhà, cô mới được cho các người gác cửa biết; và cô phải tìm ra tòa nhà bằng cách đi trên mái. Cô phải tìm ra ngôi nhà có tầm quan sát.”
Judith cắm nĩa vào một miếng prosciutto. Nàng khẽ mỉm cười vì bây giờ nàng có cảm giác rằng nàng sẽ lấy được các điều tra viên của nàng lại. “Nếu cần phải có một đôi ngày để tìm ra căn phòng,” nàng bảo, “tôi sẽ kinh ngạc đấy. Hãy cho tôi lại một trong những điều tra viên ấy một ngày và tôi sẽ đi với ông ấy. Và chúng tôi sẽ tìm ra căn phòng.”
“Cô có ý định đó à?”
Judith nhìn chàng và gật dầu.
“Hai điều tra viên ấy cần nơi họ đang ở,” chàng bảo. Chàng ăn thêm một nĩa spaghetti. “Nhưng” - Chàng đang đấu tranh với mình. Nàng trông thấy điều này nên chờ đợi.
Chàng đang mang rất nhiều hành trang công giáo Ái Nhĩ Lan mà luân lý tình dục khắc khổ đã được đề ra, trên cơ bản của Thanh giáo khắc nghiệt đã đến bờ biển Mỹ trước đó. Tuy vậy, bây giờ sự nghiệp của chàng đang vật lộn với quyết tâm của chàng muốn gỡ chàng ra khỏi Judith Adler. Sự nghiệp toàn thắng. Chàng không thể dễ dàng thực hiện những bước liều lĩnh hoặc làm hỏng một vụ án thật tốt vì sự dốt nát. Chàng lên tiếng, “Tôi sẽ đích thân đi với cô. Một ngày. Nhưng với một điều kiện.”
“Là gì?”
“Nếu chúng ta không tìm ra, hoặc là cô bỏ vụ án ấy đi, hoặc là cô tìm điều tra viên của cô ở nơi khác. Hiểu chứ?”
Đây không phải điều nàng muốn, nhưng đây là, Judith nhận thấy, điều tốt nhất mà nàng sẽ có được. Nên nàng mỉm cười và chìa tay ra bên trên thức ăn. “Đồng ý,” nàng bảo và họ bắt tay nhau.
Khí hóa đơn tính tiền đến, Judith tìm cách trả, hoặc ít ra trả phần của nàng. Nhưng Hearn từ chối và bảo lúc nàng phản đối, “Cô cho tôi là gì nhỉ?” Nhưng chắc chàng đã nhận ra câu này nghe thô lỗ thế nào ấy, vì chàng mỉm cười ngay và nói thêm “Tôi không được phép mời một người đàn bà đẹp một bữa ăn trưa nếu tôi muốn sao?”
Vì chàng có vẻ là một người đàn ông mà sự thanh lịch với phụ nữ không đến dễ dàng, lời khen tặng làm Judith hài lòng, và nàng nghĩ rằng nàng hiểu chàng. Như phần đông các nhân viên cảnh sát, chàng có khuynh hướng thẳng thừng và còn hơi vụng về nữa. Có lẽ chàng là một con người tốt ẩn dưới tất cả điều ấy. “Vợ chàng có lẽ đúng là một con người may mắn”. Judith bỗng thấy mình ghen với nàng.
Họ giải quyết các chi tiết trên đường phố. Vì lịch trình của Joe quá bận rộn nên chàng bảo rằng mình sẽ chỉ có thể dành cho nàng một ngày trọn vẹn vào thứ tư tuần sau mà thôi.
“Có lẽ cô có thể chờ lâu như thế chứ?”
Judith gật đầu. Vì chẳng biết gì về cuộc đấu tranh nội tâm của chàng, nàng tin rằng sau này nàng có thể vòi vĩnh chàng thêm ngày, thậm chí thêm cả những tuần lễ nữa. Họ lại bắt tay, và nàng nhìn chàng rảo chân bước đi.
Đêm ấy, sau khi làm việc xong, nàng lôi ra những chiếc áo nịt cũ từ đáy một ngăn kéo và đến học lớp thể dục thể hình trong phòng khiêu vũ ở tầng một trên đại lộ Colombus. Nàng tự nhủ đã đến lúc để mình làm rắn chắc lại, để làm mất đi độ hơn hai ký nàng đã có từ khi học luật ra. Hết một giờ, người nàng ướt sũng và các cơ bắp của nàng run rẩy - nàng không tự thú nhận nàng đang làm điều này vì Joe Hearn. Nhưng nàng thú nhận rằng chính vì có chàng mà nàng đã nẩy ra ý nghĩ này trong đầu nàng.
Ngày hôm sau, nàng rời văn phòng sớm và đi xuống phố đến cửa hàng Bloomingdale. Nàng mua cho mình một chiếc áo mưa mới vì có thể có gió thổi qua trên những mái nhà ấy và chiếc áo mưa cũ của nàng trông có vẻ hơi rách nát.
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt