Nguyên tác: Arabella The Pirate’S Daughter
Số lần đọc/download: 1845 / 33
Cập nhật: 2015-11-23 16:33:39 +0700
Một Tên Cướp Suy Nghĩ Đến Gì Nhiều Nhất
A
rabella đang ngồi ăn chuối trong buồng mình. Những quả chuối mà cô bé thấy trong hòm đồ cướp được trên chiếc tàu buôn. Cô biết rất rõ những gì đang diễn ra trên boong tàu và không muốn nhìn vào đôi mắt hung ác của cha cô.
Hồi còn nhỏ tuổi hơn, Arabella cho rằng đó là cái đảm bảo cho cuộc sống của những con người làm nghề cướp biển. Vì ngoài cuộc sống này ra cô không hề biết có cuộc sống nào khác. Do vậy, cô chẳng thấy gì đáng bận tâm. Thế rồi mỗi ngày một lớn, cô bé cảm thấy những sự việc xung quanh ngày càng phức tạp hơn nhiều. Cô cảm thấy có điều gì đó làm cho bọn cướp luôn luôn lo âu, hốt hoảng và cáu bẳn. Cha cô cũng thế thôi. Huênh hoang, khoác lác đấy, nhưng vẫn hoảng sợ, tưởng chừng như mỗi ngày, mỗi phút cuộc sống có thể bất ngờ phải đứt đoạn, và dĩ nhiên điều đó có thể xảy ra lắm chứ. Có những tàu chiến săn lùng họ. Có những ngày nào đó có thể xảy ra cuộc giáp chiến với một tàu khác mạnh hơn, cừ hơn thì họ sẽ phải nếm mùi thất bại. Một tên cướp có thể bị chết bất cứ lúc nào. Thật là kinh khủng!
Nếu đó là một điều kinh khủng, thì những hành động mà chúng gây ra cho người khác còn khủng khiếp hơn nhiều... Quả thực Đanien là một con người tàn ác. Nhưng đối với Arabella thì Đanien lại là người thân yêu nhất trên đời của cô.
Cái làm Arabella ghét nhất và ghê sợ nhất là ánh mắt độc ác của cha cô. Thế nhưng nếu có điều gì khủng khiếp đến với cha cô thì trái tim non nớt của cô sẽ tan ra mất. Cha cô sống một cuộc sống đầy sóng gió và hiểm nguy thì điều đó rất có thể xảy ra lắm chứ.
Từ trên boong tàu dội vào những tiếng la thất thanh, tuyệt vọng. Hatxan ngủ li bì trong suốt thời gian cuộc chiến xảy ra, bỗng giật mình mở mắt ra, tỉnh táo hẳn lên.
- Họ làm cái gì trên đó đấy? - Anh hỏi.
- Họ đang quẳng tù binh xuống biển. - Arabella thở dài trả lời, - Tàu của cha tôi cướp một tàu buôn khi chú còn đang ngủ. Chú có ăn chuối không?
Hatxan ngồi yên lặng một lúc, mắt nhìn trân trân về phía trước vẻ suy nghĩ. Sau đó, anh nói:
- Quả thực đây là một tàu cướp.
Anh đứng dậy nhìn chiếc áo khoác dài đang mặc. Lúc này anh mới nhìn rõ những con rồng thêu màu vàng và đen viền quanh gấu áo gần như quét lê trên mặt sàn. Anh nói:
- Ta phải mặc lại quần áo của ta thôi.
- Nó còn ẩm lắm. - Arabella nói.
- Không sao, - Hatxan đáp. - Tôi không xứng mặc kiểu áo như vua chúa thế này.
Araella bóc một quả chuối khác. Cô bé lên tiếng hỏi:
- Thế chú định làm gì ở giữa biển khơi với chiếc thuyền xinh xắn như thế?
- Tôi muốn sang châu Mỹ.
- Sao cơ?
- Biết giải thích cho cô bé thế nào đây nhỉ? - Hatxan lưỡng lự, rồi nói tiếp. - Tôi muốn đi tìm xem đối bởi con người thì cái gì là tốt và cái gì là xấu. Vì vậy tôi phải tìm hiểu nhiều dân tộc khác nhau ở nhiều nước. Những nơi có cuộc sống khác hẳn nhau. Tôi muốn biết mọi người có cùng hiểu biết thế nào là hạnh phúc hay không, hay là mỗi dân tộc lại hiểu một cách khác nhau. Nếu thế những quan niệm khác nhau về hạnh phúc đó có xung đột lẫn nhau không? Nói một cách khác, có phải cái gì có lợi cho tôi thì có hại cho những người khác hay không? Điều ấy đối với cháu khó hiểu lắm phải không?
Arabella mở tròn mắt nhìn Hatxan:
- Chú cứ nói tiếp đi.
- Có rất nhiều dân tộc trên trái đất này. Tôi muốn biết một dân tộc ăn bằng tay có cái gì chung với một dân tộc ăn bằng dĩa. Tôi lại còn muốn tìm hiểu xem hình dạng và chất liệu làm nên cái dĩa có gây cản trở cho các dân tộc khi cần hiểu nhau qua lời nói và ý nghĩ hay không. Tôi đã rút ra nhận xét là những người cầm dĩa tay trái coi khinh những người cầm dĩa tay phải và chẳng cần quan tâm gì đến những người khác. Lại có một số người khi ăn một món nào đó dùng tới hai cái dĩa, và thực sự những người này là những kẻ tồi tệ nhất vì họ coi thường đại đa số những người khác, chỉ có họ mới là cao quí nhất thôi.
Arabella vội ngắt lời:
- Cháu bắt đầu lẫn lộn chẳng hiểu gì cả. Tất cả những loại dĩa đó dùng để làm gì?
- Trên thực tế thì cái dĩa không phải là cái cơ bản. Có một số ít dân tộc tự coi mình là có sức sống mạnh nhất. Đối với họ thì màu sắc của ngôi nhà họ ở, quần áo họ mặc, cung cách họ chào nhau và nói chuyện với nhau là rất quan trọng. Họ chỉ tôn trọng những người nào sống giống như kiểu họ sống mà thôi.
- Lạ nhỉ, - Arabella nói. - Thế họ nghĩ gì về kẻ cướp. Những người làm nghề cướp chẳng bao giờ quan tâm đến những việc như thế.
- Cháu nói đúng đấy. Họ chẳng bao giờ chú ý đến những việc như thế. - Hatxan trả lời, đôi mày anh cau lại.
- Này, cháu hãy nói đi, đối với kẻ cướp thì cái gì là tốt? Cái gì là quan trọng nhất trên đời này?
- Vàng và kim cương.
- Thế sao cháu lại đổi viên ngọc lấy tôi?
- Sao à? - Arabella trả lời một cách không rõ ràng. - Vàng bạc và kim cương đều chán cả.
- Thế cái gì là quan trọng đối với cháu?
- Cha cháu.
- Thế còn cha cháu thì sao?
- Cháu chẳng biết, - Arabella thở dài. - Cha cháu là một tướng cướp.
Arabella không muốn nhận là điều ấy làm cho cô rất phiền lòng. Cô nói tránh sang chuyện khác:
- Chú lại đây, cháu sẽ chỉ cho chú chỗ ngủ. Chú không thể ở đây được vì buồng cha cháu sát ngay bên này. Chú sẽ nghe được nhiều chuyện và mạng sống của chú sẽ bị đe dọa.
Arabella dẫn Hatxan đến một buồng nhỏ trong khoang tàu, chỉ vừa đủ chỗ cho anh nằm. Để cho Hatxan cảm thấy thoải mái đôi chút, hai người mang một ôm đầy những quần áo, vải vóc mềm mại lót vào chỗ nằm.