Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hật điên khùng hết sức.
Ý tôi muốn nói, tôi đã từng một chọi một với những tên chiến binh Hork-Bajir cao tới hai mét mốt, đã là mục tiêu của những chùm tia Nghiệt, thứ tia làm người ta từ từ tan rã, nhưng chưa bao giờ tôi bị bắn bằng những thứ súng tầm thường cổ lỗ thế này.
Sau những gì chúng tôi đã trải qua thì chuyện này thật quá vớ vẩn.
PẰNG! PẰNG! PẰNG!
Phập! Tôi nghe tiếng vật gì đó cắm xuống cát chỉ cách bàn chân mình có mươi centimet.
“Aaaa!” tôi kêu lên vì bất ngờ.
Chuyện này là thực. Là thực! Nó thực sự đang xảy ra.
Một bàn tay thô ráp túm lấy tôi kéo đi. Jake. Tôi đã cứng đơ người khi nghe viên đạn nổ ngay bên mình.
“Chúng nó đã vào hết trong các đụn cát rồi!” Tiếng Tobias la lên trong đầu tôi. “Tới lúc rồi đó.”
“Đi nào!” Jake gắt. Cậu ta đã lôi tôi lên tới nửa sườn dốc của đụn cát gần nhất, lúc ấy tôi bắt đầu tự leo được một mình. Tôi lật đật trèo tiếp lên sườn đụn cát, tay bíu vào những nắm cỏ rậm, chân thì đạp vào cát.
Tới đỉnh rồi. Chúng tôi vừa tuột vừa lăn vừa chạy xuống sườn bên kia.
Cả bọn đã trở lại bãi biển. Tôi liếc vội về bên phải. Không có ánh đèn trên bãi. Chúng đã ở cả trong những đụn cát, sục sạo kiếm bọn tôi.
“Chạy xuống biển,” Jake ra lệnh. “Biến thành cá.”
”Jake,” tôi hổn hển. “Cá hồi... là cá nước ngọt... còn đây là nước mặn.”
“Thế bồ có ý gì hay hơn không?”
PẰNG! PẰNG!
“Không,” tôi đáp. Cả bọn nhảy tõm vào giữa những lớp sóng ngầu bọt. Vừa chạy tôi vừa mường tượng ra một con cá hồi. Tôi nhớ lúc mình biến thành cá. Tôi tập trung hơn bất cứ ai có thể tập trung trong lúc hàng tá những tên Mượn xácđang truy đuổi và bắn đì đoàng phía sau.
Hai bàn chân tôi bắt đầu teo lại và biến mất. Tôi hụp vào nước và uống đầy một mồm bọt sóng mặn chát.
Tôi ráng giữ cho đầu nổi lên nhưng hai cánh tay tôi biến đi rất lẹ. Những con sóng cao ngất xung quanh trong lúc tôi cứ nhỏ dần nhỏ dần. Quần áo tôi dập dềnh theo sóng.
Bọn Chia Sẻ, tức những tên Mượn xác, đã đuổi đến mép nước. Tôi nhìn thấy ánh đèn của chúng, những ánh đèn bị méo mó kì quặc vì đôi mắt của tôi từ chỗ là mắt người quen nhìn trên cạn đã biến thành mắt cá.
Tôi nghe thấy qua dấu vết còn lại của hai tai: “Những vết chân dẫn thẳng xuống nước kìa.”
Đó là tiếng anh Tom. Rồi tiếng lão Chapman: “Ta không nhìn thấy chúng. Chúng không bơi xa được đâu, sóng đánh mạnh lắm. Toả ra khắp bãi mà tìm.”
“Ông có nghĩ bọn nó là chiến binh Andalite không?”
”Không đâu. Vết chân người rõ ràng. Có lẽ chỉ là vài đứa nhóc con. Ta không nghĩ rằng chúng đã thấy được điều gì. Cái thằng ngu ấy đáng lẽ đừng có bắn.”
“Thưa ngài,” một giọng khác lên tiếng. “Chúng tôi tìm thấy một chiếc quần jean dưới nước. Trông như quần trẻ con.”
“Có gì đặc biệt không?”
“Không, không có gì hết ạ.”
”Trùng hợp thôi”, Chapman phỏng đoán. “Có lẽ là vậy.”
“Nếu chúng là người thì tại sao ta không nhìn thấy chúng ngoài đó?” Tom chất vấn. “Vết chân của bốn người. Dưới biển lại chẳng có ai. Có lẽ nào... Visser Ba liệu có lầm không? Nếu chúng không phải là tụi Andalite thì sao?”
Tôi chúi xuống lòng nước. Việc biến hình đã sắp hoàn tất. Nhưng trước khi chìm sâu xuống tôi còn nghe tên Mượn xác Chapman cười ré lên một cách tàn bạo. “Visser Ba mà lầm sao? Có thể lắm. Nhưng ta đâu phải thằng khùng mà đi bảo ổng thế.”
Tôi đã biến hình xong. Tôi là một con cá dài không tới ba tấc. Nói cho chính xác là một con cá hồi. Nướng, chiên hay bỏ lò đều hết xảy.
Nước mặn làm vảy của tôi hơi xót và hai mang tôi thở một cách vất vả.
“Mọi người ổn cả chứ?” Jake hỏi. Sau khi biến hình chúng tôi lại có thể nói chuyện với nhau trong óc giống như Tobias.
“Mình ổn rồi,” tôi trấn an cậu ấy. “Nhưng mình thở hơi khó. Tụi mình lẹ lẹ lên thì hơn.”
“Mình đồng ý với Cassie,” Rachel lên tiếng. “Mình cảm thấy các vảy đang bỏng rát lên đây. Còn hai mang thì như lửa đốt.”
“Vào bờ theo phía bên trái, lên đến nơi thì mở hết tốc lực mà chạy nghen,” Jake chỉ đạo.
“Marco, bồ có đấy không?” tôi cất tiếng hỏi.
“Có chứ sao không. Không ở đây thì còn ở đâu? Còn gì dzui hơn là chạy lòng vòng quanh các đụn cát hứng đạn bắn như mưa rồi nhảy xuống biển làm cá hồi, loài cá không sống được ở nước mặn? Mình chẳng đổi cơ hội này lấy bất cứ điều gì khác đâu. Giờ thì tụi mình về nhà coi tivi được chưa?”
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp