Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
Chương 6
Ngay lúc đó, không hiểu tôi mắc phải cái chứng ôn dịch gì. Tôi rất sợ. Sợ chết đi được. Nhưng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi chợt nghĩ mình không thể ngồi nấp, trơ mắt ếch ra mà nhìn như thế. Thật chẳng đáng mặt anh hào!
“Quân đê tiện!”
Tôi chồm dậy. Nhặt lấy một ống sắt gỉ trên sân, tôi huơ tay định leo qua bờ tường. Chắc là tôi đã bị chạm thần kinh. Mà thiệt! Đơn thân độc mã với một ống sắt làm vũ khí mà cũng đòi làm anh hùng.
“Đừng!”
Tiếng quát không thành lời của ông hoàng Andalite khiến tôi rụt lại. Tôi cảm thấy tay thằng Marco túm lấy vạt áo tôi, giật ngược lại. Tobias và Marco hè nhau lôi tôi xuống. Rachel thì lấy tay bụm chặt miệng tôi lại. Tôi muốn la lớn, chửi bới hoặc đại loại thế.
“Câm miệng, đồ ngốc!” Marco khẽ rít lên. “Cậu muốn chúng làm cỏ bọn mình hay sao!”
“Đừng mà, Jake,” Cassie khẽ đặt tay nó lên má tôi. “Ông ấy đâu có muốn cậu chết uổng. Không thấy sao? Ổng đang hi sinh vì chúng ta đấy.”
Tôi giận dữ vùng ra khỏi Marco và Tobias. Nhưng tôi đã lấy lại được bình tĩnh.
Tôi lại nhìn trộm qua bờ tường. Ông hoàng Andalite đang tuyệt vọng trong vòng kẹp của tên Visser Ba. Tôi thấy hắn nâng cao ông lên. Tôi thấy Visser Ba hả cái hàm quái đản của hắn ra.
Và tôi thấy ông hoàng ấy lọt thỏm vào cái miệng ngoác rộng đó.
Cái miệng đó khép lại. Những chiếc răng đang xắt nhỏ ông ấy ra từng mảnh. Ông hoàng Andalite Elfangor-Sirinial-Shamtul thế là chết rồi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông đã hét lên. Tiếng hét tuyệt vọng ấy văng vẳng trong đầu mỗi chúng tôi và sẽ mãi mãi ở lại đó.
Bọn Hork-Bajir - Bị mượn xác bắt đầu phát ra những tiếng phì phò. Có lẽ chúng đang cười đùa hay đang hoan nghênh. Đám Taxxon - Bị mượn xác thì ùa tới bao quanh gã Visser Ba. Chúng có vẻ như chầu chực quanh hắn. Và tôi đã hiểu tại sao: một mảnh thân thể của ông hoàng Andalite vừa rơi khỏi hàm gã Visser thì tên Taxxon gần nhất đã háo hức vồ lấy.
Tobias quay lưng, hai tay bưng mặt. Lệ trào ra từ khóe mắt Cassie. Và cả tôi cũng thế.
Tôi chợt nghe một âm thanh “lạ” vì... nghe rất quen tai. Đó là tiếng cười. Tiếng cười của loài người... những Con người - Bị mượn xác. Chắc chắn là như vậy vì chúng đang vui như trẩy hội. Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác một trong những tiếng cười này nghe rất quen, hình như tôi đã từng nghe thấy ở đâu. Nhưng rồi tiếng cười lại bị nhấn chìm trong tiếng phì phò của bọn Hork-Bajir.
Gã Visser Ba đã thoát khỏi hình thú quái vật để trở về với cơ thể của người Andalite. “Aaa” Tôi nghe thấy hắn nghĩ, “Biến hình thành một tên Antarean Bogg để nhấm nháp kẻ thù thật là quá đã.”
Tiếng cười của bọn Người - Bị mượn xác lại cất lên cùng tiếng phì phò của bọn Hork-Bajir. Và, một lần nữa, tôi nghe rõ tiếng cười quen thuộc không thể nhớ là của ai.
Marco bắt đầu nôn thốc tháo. Đó là một phản ứng hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng tiếng nôn ọe của nó, rủi thay, lại lôi kéo sự chú ý của một tên Hork-Bajir đứng gần đó.
Cái đầu rắn của hắn quay ngoắt lại. Hắn đứng yên bất động.
Cả bọn chúng tôi cũng bất động.
Tên Hork-Bajir hướng về phía chúng tôi. Cặp mắt nhập nhèm của hắn chiếu thẳng vào nơi ẩn nấp nhỏ hẹp của cả bọn.
Tôi không biết đứa nào trong bọn tôi đã phát hoảng trước tiên. Có thể đó là tôi. Có lẽ nỗi khiếp sợ đã vượt qua sức chịu đựng của cả bọn. Như một tia điện lan truyền qua năm đứa, cả bọn chúng tôi đồng loạt nhổm dậy, vắt giò chạy... trước cả khi tôi kịp ý thức mình đang làm chuyện gì.
Tôi chạy thục mạng, chạy hụt hơi.
Từ phía sau phát ra tiếng kêu ghê rợn của tên Hork-Bajir.
“Chạy tản ra,” tôi hét lớn. “Chúng không thể rượt theo tất cả bọn mình.”
Marco, Tobias và Cassie lập tức chạy tóe ra ba hướng. Rachel thì vẫn chạy sát bên tôi. Liếc ra sau, tôi thấy tên Hork-Bajir đang trù trừ, chưa biết rượt theo ai.
Rachel và tôi là hai đứa chạy nhanh nhất. Tobias thì đã mất dạng. Marco và Cassie vốn lùn, khó lòng mà chạy nhanh. Vì vậy tôi đoán nếu tên Hork-Bajir phải chọn ai để rượt thì hắn sẽ chọn hai đứa tôi.
Rachel chắc cũng nghĩ y như thế. Nó giảm tốc một chút rồi bắt đầu la lớn và vẫy tay lia lịa. “Lại đây, lại đây, đồ...” Rachel thốt ra hàng loạt từ mà tôi không thể ngờ nó cũng biết.
Hai tên Hork-Bajir gần nhất nhào tới rượt theo hai đứa tôi. “Ghafrash! Đây! Ghafrash fit! Kẻ thù! Tóm!”
Ngay trong cơn hoảng loạn tôi cũng thấy ngạc nhiên: chúng nói một thứ tiếng lai tạp giữa thổ ngữ của chúng và ngôn ngữ của loài người.
“Ghafrash fit nahar! Tao tóm! Tao giiiết!”
Tôi cắm cổ chạy. Bất chợt, tôi vấp phải vật gì đó, ngã chúi đầu. Do té nặng, tôi suýt ngất, vội hít thở thật sâu. Rachel thì vẫn chạy mải miếng. Nó đâu có biết tôi bị té.
Một tia sáng đỏ đập trúng ống bê tông ngay cạnh tôi. Chiếc ống lập tức bốc hơi. Hai tên Hork-Bajir rượt theo bọn tôi đang nhảy cóc sau lưng tôi như những con căng-gu-ru dị dạng. Tôi nhỏm dậy, chạy tiếp.
Rachel đã nhận ra tôi không ở bên cạnh. Nó bèn dừng lại, toan chạy về phía tôi.
“Ngốc thế!” Tôi hét lớn. “Chạy tiếp đi!”
Lưỡng lự mất mấy giây, Rachel hiểu ra rằng nó chẳng giúp gì được tôi. Thế là nó chạy tiếp.
Tôi thấy một cái hốc tối thui ở trước mặt, liền vọt thẳng vào đó.
Thì ra đó là một ô cửa. Bên trong tối đen như mực. Đây là một trong các tòa nhà xây gần xong, chỉ gồm những bức tường trơ trụi và vài đống xà bần. Nhưng tôi biết tôi đã từng vào đây. Marco và tôi đã đi thám thính khắp tòa nhà. Nó có nhiều phòng nhỏ và lắm hành lang lắt léo như mê cung.
Marco! Rachel! Các bạn đã chạy thoát chưa? Cassie! Tobias! Các bạn đang ở đâu?
Tôi cố tập trung tư tưởng khi băng qua căn phòng lớn nằm ngoài cùng. Có một hành lang ở đâu đây. Tôi mò mẫm trong bóng tối và lần ra bức tường. Tôi nghe rõ tiếng móng vuốt của những chiếc cẳng to khỏe đang quào, đập các bờ tường gạch. Một cái chai bị chạm phải, lăn lông lốc dưới sàn.
Bọn Hork-Bajir đã ở rất gần! Trong bóng tối dầy đặc, ưu thế nhìn ở loài người đã trở nên vô dụng. Nhưng tôi biết lối thoát nằm đâu đó trong tòa nhà hoang này. Chỉ cần bộ óc tôi đừng tê liệt. Tôi sẽ tìm ra nó.
Cánh tay sờ soạng của tôi chợt bị hẫng. Lối thoát đây rồi! Tốt quá! Tôi chui tọt vào hành lang. Vừa kịp, một luồng sáng rọi đến ngay phía sau tôi. Ai đó vừa mang đèn pin tới.
“Efnud nói fallay nyot fit? Lệnh bắt.”
“Không! Không cần bắt sống. Tóm được tên nào thì cứ việc giết.”
Giọng nói đầu tiên là của một tên Hork-Bajir. Giọng thứ hai là giọng người. Quái đản ở chỗ là giọng này nghe rất quen. Tôi cố vắt óc nhớ lại. Rõ ràng đã nghe thấy nó ở đâu rồi. Ở đâu vậy ta?
“Nhớ giữ nguyên cái đầu,” giọng người đang dặn dò tên Hork-Bajir. “Đem nó lại cho tao để tao biết đứa nào.”
Tôi lách thật lẹ dọc bờ tường. Ánh sáng đèn bám sát theo tôi, chỉ cách có vài bước.
Tôi cố vắt óc. Hành lang này có lối rẽ không nhỉ? A, đây rồi! Im lặng hết sức, tôi chuồn nhanh vào đó. Ánh đèn chỉ cách tôi có vài phân.
Chân tôi vấp phải một vật mềm mềm.
“Ê! Muốn gì?”
Đó là một người đàn ông! Ông ta đang trùm mền ngủ lăn lóc trên sàn.
“Ê! Cút ngay! Chỗ này của tao mà! Tao không có gì cho mày trộm đâu!”
Tôi định báo cho ổng, nhưng một tên Hork-Bajir đã lù lù ở đó!
Ánh sáng đèn rọi xuống gã đàn ông vô gia cư khiến ông ta lóa mắt, chẳng còn thấy gì.
Có một cái hốc tường ngay sau lưng tôi. Tôi nép vội vào đó.
Gã vô gia cư hét toáng lên. Tôi nghe có tiếng xô xát.
Có thể ông ta đã bỏ đi. Tôi hi vọng là vậy.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ biết điều gì đã xảy ra, vì lợi dụng lúc tên Hork-Bajir còn mải phân tán, tôi lại bỏ chạy tiếp.
Tôi chạy, chạy ráo riết, chạy mãi. Và trong lúc chạy, tôi thầm mong đó chỉ là một giấc mơ.
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng