Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Lisa Kleypas
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
line nhắm mắt lại, trong khi từ ngữ nhẹ nhàng kéo manh linh hồn sợ hãi của cô lại. Giong của anh… giờ chỉ sâu và trầm hơn, giọng của một người đàn ông, chứ không phải là của một cậu bé. Mặc dù cô nghe thấy tiếng bước chân của anh tiến lại gần hơn, nghiền nát những cây cỏ hoang, cô từ chối nhìn vào anh. Tất cả sức mạnh của cô là giữ cho cô thở. Cô bị tê liệt bởi thứ gì đó cảm thấy như nỗi sợ hãi, một loại sức nóng làm mất khả năng hoạt động tràn vào trong cô với mỗi nhịp đập điên cuồng của trái tim.
Âm thanh của giọng anh dường như mở ra con đường mòn của xúc cảm bên trong cô.“Nếu em đang ném cái đó xuống dòng sông, tôi muốn có lại nó.”
Khi Aline cố nới lỏng cái nắm chặt của mình trên chiếc khăn tay, nó rơi xuống hoàn toàn khỏi những ngón tay cứng ngắt của cô.Chầm chậm cô xoay mình lại để nhìn anh khi anh tới gần. Người đàn ông tóc đen cô nhìn thấy trong sân thực ra là McKenna. Anh thậm chí to lớn và oai vệ hơn anh được nhìn thấy ở khoảng cách xa. Đường nét của anh thô và mạnh mẽ, chiếc mũi cao, cánh mũi rộng sắp đặt cân xứng hoàn hảo ngay giữa hai bên xương gò má anh. Anh quá nam tính hơn là thật sự đẹp trai – một người thợ điêu khắc nên cố làm mềm đi những nét cương quyết ấy. Nhưng bằng cách nào đó gương mặt nghiêm khắc của anh là điều hoàn hảo cho cặp mắt sinh động, màu xanh lá cây xanh dương trong trẻo sáng ngời phủ bóng bởi hàng lông mi dày. Không ai trên trái đất này có đôi mắt như vậy.
“McKenna,” cô nói khàn khàn, tìm kiếm bất kì sự giống nhau nào anh có với chàng trai gầy gò, đáng yêu mà cô đã biết. Nhưng không có chút nào. Giờ đây McKenna là một người xa lạ, một người đàn ông không có dấu vết gì của một cậu bé. Anh bóng bẩy và thanh lịch với bộ đồ cắt may hoàn hảo, mái tóc đen láng bóng của anh cắt ngắn cái mà chế ngự khuynh hướng cố hữa là cong lên. Khi anh tới gần hơn, cô thu nhặt nhiều chi tiết hơn… bóng râu mờ bên dưới làn da cạo râu sạch sẽ, ánh sáng lấp lánh của sợi dây xích đồng hồ bằng vàng trên áo khoác, chỗ phồng lên rõ ràng của cơ bắp ở đôi vai anh và đùi khi anh ngồi trên tảng đá gần đó.
“Tôi không mong tìm thấy em ở đây,” anh thì thầm, ánh nhìn của anh chưa bao giờ rời khỏi cô.“Tôi muốn thăm lại dòng sông…quá lâu rồi kể từ khi tôi thấy nó.
Giong của anh kỳ lạ, mềm mại và kéo dài, với những nguyên âm thêm vào những chỗ không cần thiết.
“Anh nghe như một Người Mĩ,” Aline thì thầm, ước ao cổ họng cô thít chặt lại của cô được thư giãn.
“Tôi sống ở New York trong thời gian dài”
“Anh biến mất mà không nói một lời với bất kì ai. Tôi…” Cô dừng lại, không thể thở nổi. “Tôi đã lo lắng cho anh.”
“Em có sao?” McKenna cười nhẹ, mặc dù gương mặt anh lạnh lùng.“Tôi phải rời Bristol nói đúng hơn là đột ngột. Người chủ hãng tàu mà tôi học việc, Mr. Ilbery hóa ra là người khá nặng tay trong việc rèn luyện kĩ luật của ông ta. Sau một trận đánh để lại cho tôi vài cái xương sườn gãy và vết rạn xương sọ, tôi quyết định rời đi và làm một khởi đầu mới ở một nơi nào đó khác.”
“Em xin lỗi,” Aline thì thầm, môi tái nhợt đi. Đấu tranh với một cơn buồn nôn âm ỉ quay trở lại, cô ép bản thân hỏi, “Làm sao anh có đủ khả năng đến Mĩ? Nó hẳn phải rất đắt.”
“5 pounds. Nhiều hơn một năm tiền lương.” Một cái chạm của sự mỉa mai mài sắc giọng nói anh,tiết lộ về số tiền,rất cần thiết lúc đó, giờ đây không là gì với anh “Tôi đã viết thư cho Mrs. Faircloth, và bà gửi nó cho tôi từ những khoản tiết kiệm của bà.”
Aline cúi đầu,đôi môi cô run lên khi cô nhớ đến cái ngày lá thư anh đến … cái ngày mà thế giới của cô sụp đổ một phần và cô đã thay đổi mãi mãi.
“Bà ấy thế nào?” Cô nghe McKenna hỏi “Bà ấy vẫn làm việc ở đây chứ?”
“Ồ vâng. Bà vẫn ở đây, và hoàn toàn ổn.”
“Tốt”
Một cách cẩn thận, anh cúi xuống và nhặt chiếc khăn tay bị bỏ lại từ dưới đất lên, dường như không chú ý đến cách mà Aline cứng người lại với sự tiếp xúc của anh.Thẳng người lên, anh tiếp tục ngồi lại trên tảng đá gần đó, và nghiên cứu cô.“Em vẫn xinh đẹp làm sao,” anh thản nhiên nói, như thể anh đang khen ngợi một bức tranh hay một phong cảnh ấn tượng. “Thậm chí nhiều hơn là tôi nhớ. Tôi thấy rằng em không đeo nhẫn.”
Những ngón tay cô cuộn vào trong những nếp gấp của chiếc váy. “hông.Em không bao giờ kết hôn.”
Điều đó giành lấy được một cái liếc nhìn kì lạ từ anh. Một bóng tối ủ ê lọc xuyên qua màu xanh đầy sức sống của đôi mắt anh, như bầu trời mùa hè phủ đầy mây mù. “Tại sao không?”
Cô đấu tranh che dấu sự chấn động của mình bằng một nụ cười điềm tĩnh, tự nhiên.“Em cho rằng đó không phải là số mệnh của em. Còn anh? Anh có – “
“Chưa.”
Những tin tức không nên dồn sức ép của nhịp tim tăng nhanh đến cổ họng cô. Nhưng nó đã.
“Và Livia? McKenna nhẹ nhàng hỏi. “Điều gì xảy ra với cô ấy?”
“Cũng chưa kết hôn. Con bé ở đây cùng với Marcus và tôi, và con bé… à, anh chắc sẽ rất ít gặp cô ấy.”’
“Tại sao?”
Aline tìm kiếm từ ngữ để giải thích cho tình cảnh của em gái cô theo cách không khiến cho anh phát xét con bé một cách cay nghiệt. “Livia không thường giao tiếp với xã hội, cũng không hòa nhập với những vị khách ở đây. Có một vụ scandal hai năm trước. Livia đã hứa hôn với Lord Amberley, một người đàn ông trẻ tuổi người mà Livia yêu rất nhiều. Trước khi họ có thể kết hôn, anh ta đã bị chết trong một tai nạn săn bắn.” Cô dừng lại để phủi một con bọ đậu trên váy cô đi.
Biểu hiện của McKenna bình thản. “Vụ scandal đó là gì?”
“Không lâu sau đó, Livia phạm phải một sai lầm, và mọi người biết rằng con bé và Amberley đã…” Cô dừng lại vô vọng.“Livia đã phạm sai lầm đi giãi bày nỗi buồn phiền của con bé với một trong những người bạn của nó, người mà không thể giữ bí mật để cứu rỗi đời con bé. Mặc dù Marcus và em đã cố ngăn chặn cậu chuyện lê đôi mách, chẳng bao lâu toàn bộ vùng đã lan truyền, và nó lan tới London.” Cô bắn cho anh một cái liếc nhìn thách thức. “Theo ý em, Livia không làm gì sai cả. Con bé và Amberley yêu nhau, và họ sẽ kết hôn. Nhưng dĩ nhiên có những người đó cố biến con bé trở thành người bị xã hội ruồng bỏ, và Livia từ chối đến lễ tang. Mẹ của em đã bị mất thể diện bởi tình huống đó, và dành hầu hết thời gian của bà để đi du lịch nước ngoài kể từ đó. Và em vui mừng là cha em không còn sống nữa, khi mà ông ấy không nghi ngờ gì sẽ trừng phạt Livia vì những hành động của con bé.”
“Nhưng anh trai em thì không?”
“Không, Marcus không có gì giống với cha bọn em cả. Anh ấy có tất cả mọi thứ như là danh dự, nhưng anh ấy cũng rất khoan dung, và cũng khá độc lập trong suy nghĩ.”
“Một người nhà Marsden độc lập trong suy nghĩ,” McKenna kinh ngạc, dường như nhận thấy đó là một cách nói mâu thuẫn.
Tia sáng hài hước trong đôi mắt anh không biết bằng cách nào đó xoa dịu cô, làm cô thư thái, và cô cuối cùng cũng có khả năng lấy một hơi thở dài. “Anh sẽ đồng ý, sau khi anh hiểu Marcus rõ hơn.
Rõ ràng hố sâu ngăn cách giữa họ giờ đây thậm chí còn rộng hơn nó từng có khi còn thơ ấu. Thế giới của họ là, như lúc nào cũng vậy, khác biệt vô cùng lớn đó khiến không có khả năng có sự thân mật giữa họ. Giờ đây họ có thể trao đổi với nhau như những người xa lạ lịch sự, mà không có sự nguy hiểm của việc tan nát cõi lòng.McKenna trước đây đã không còn nữa, cũng như cô gái Aline từng là đã biến mất rồi. Cô nhìn mặt đất phủ thảm rêu, dòng sông trôi lười biếng, và bầu trời xanh nhạt, trước khi cô cuối cùng có khả năng gặp ánh nhìn của anh. Và cô vui mừng một cách liều lĩnh cho những cảm giác huyễn hoặc thứ mà cho phép cô đối mặt với anh mà không sụp đổ.
“Em tốt hơn nên quay trở lại nhà,” Cô nói, nâng mình dậy khỏi tảng đá. “Em có nhiều nhiệm vụ…”
McKenna đứng lên ngay lập tức, in bóng cơ thể ngăm đen và phong nhã của anh lên dòng sông đằng sau anh.
Aline ép mình phá tan sự im lặng hết sức đau đớn.“Anh phải kể cho em nghe về chuyện làm sao anh lại đến làm việc cho một người đàn ông như Mr.Shaw?
”Đó là một câu chuyện dài.”
“Em háo hức để nghe nó đó. Điều gì xảy ra cho chàng trai người thâm chí không quan tâm nếu anh ta trở thành người hầu trước đó.”
“Anh ta đói.”
Aline nhìn anh chằm chằm với sự trộn lẫn của sợ hãi và mê hoặc, cảm xúc phức tạp bên dưới câu trả lời đơn giản. Cô muốn biết mọi chi tiết, để hiểu điều gì đã xảy ra với McKenna, và khám phá mọi mặt của người đàn ông mà anh trở thành.
McKenna dường như không thể lấy cái nhìn khỏi cô. Vì lý do nào đó một dải màu sắc xuất hiện phía cao trên gò má anh, như thể anh đã dành thời gian qua lâu ngoài trời. Anh bước tới cô với sự cẩn trọng quá mức, như thể sự gần gũi của cô thể hiện sự đe dọa nào đó với anh. Khi anh dừng lại chỉ một bước chân xa khỏi cô, hơi nóng tê liệt lại tràn qua cô. Cô hít vào một các vội vã, cảm thấy không khí đầy ắp và nặng trĩu trong hai lá phổi của cô.
“Em sẽ nắm tay tôi chứ?” Anh hỏi
Nó là sự lịch sự cũ rích mà bất kì quý ông nào sẽ đề nghị... Nhưng Aline chần chừ trước khi chạm vào anh. Những ngón tay run rẩy trên ống tay áo anh như đôi cánh của một con bướm đêm màu bạc. “Cám ơn.” Cô cắn môi, và giữ lấy tay anh, tay cô hòa hợp với đường nét của múi cơ rắn chắc bên dưới những lớp vải mềm mại pô pơ lin và vải lanh. Cái thực của việc chạm vào anh, sau những năm khao khát vô vọng, làm cô hơi lắc lư, và cái ôm của cô siết chặt lại như cô tìm kiếm sự vững vàng của bản thân mình.Hơi thở đều đăn của McKenna đột ngột đứt quãng, như thể có cái gì đó giữ lấy cổ họng anh.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh khi anh hộ tống cô lên con dốc nhỏ hướng về tòa nhà. Cảm nhận sức mạnh to lớn của cơ thể anh, Aline tự hỏi cái mà anh đã làm để đạt được sức mạnh của cơ thể đó.
“Tôi đã làm việc như một người lái tàu, chở hành khách bằng phà giữa Staten Island và thành phố.” McKenna nói dường như đọc được suy nghĩ của cô. “24 cents cho cả lượt đi về. Đó là sao tôi gặp Shaw.”
“Anh ta là một trong những vị khách của anh?” Alinehỏi. Với cái gật đầu của anh, cô gửi cho anh cái liếc mắt trêu trọc. “Làm sao một cuộc gặp gỡ may rủi lại biến thành một sự hợp tác kinh doanh?”
Biểu hiện của anh trở nên đề phòng. “ Cái này dẫn đến cái khác.”
Cô xoay sở để cười với sự lảng tránh của anh.“Em thấy rằng em sẽ sử dụng tất cả tài nghệ của mình để làm lộ ra phần nói nhiều của anh.”
“Tôi không có phần nói nhiều.”
“Đó là trách nhiệm của một vị khách để tiêu khiển.” Cô thông báo cho anh biết.
“Ồ, tôi sẽ tiêu khiển cho em,” Anh thì thầm.“Tôi chỉ là sẽ không nói trong khi tôi làm việc đó.”
Như anh chắc hẳn đã có chủ ý, lời bình luận của anh đã lột bỏ sự bình tĩnh của cô. Đỏ mặt, Aline trao một nụ cười rầu rĩ. “Em thấy rằng,anh không đánh mất sở trường của mình cho việc tạo những lời bình luận tinh quái. Hãy nhớ rằng anh đang đồng hành với một quý cô cần được che chở.”
Anh không nhìn vào cô khi trả lời. “Có chứ, tôi nhớ.”
Họ hướng tới khu nhà dành cho người chưa có gia đình, một nơi cư trú nhỏ đặt một bên nhà chính và được dành riêng cho việc sử dụng của những vị khách,những người mong muốn có nhiều sự riêng tư hơn mà nhà chính có thể. Marcus đã kể với Aline rằng Mr.Shaw đặc biệt yêu cầu ở một mình tại phòng riêng, mặc dù căn phòng có thể ở thêm 3 vị khách nữa. Dù không thấy bóng dáng của Mr.Shaw, Aline thấy một cặp người hầu bước vào nơi đó với rương hòm và hành lý.
McKenna dừng lại, đôi mắt sinh động của anh bắt lấy ánh mặt trời khi anh liếc nhìn vào ngôi nhà nhỏ. “Chúng ta sẽ dừng việc đồng hành tại đây chứ? Tôi sẽ đến nhà chính ngay thôi – nhưng trước tiên tôi phải xem xung quanh đã.”
“Vâng, dĩ nhiên” Aline cho rằng ắt hẳn bị chon vùi bởi vì anh quay trở lại Stony Cross, với những kí ức bị che dấu trong mỗi góc ngách và mỗi con đường.“McKenna, cô lưỡng lự nói, “Là một sự trùng hợp rằng Mr.Shaw quyết định chấp nhận lời mời của anh trai em cho chuyến thăm phải không? Hay anh chủ ý sắp đặt những điều này để anh có thể quay trở lại?”
McKenna quay lại nhìn cô, bóng đôi vai anh hiện mờ mờ phía trên cô.“Lý do gì để tôi phải trở lại đây?”
Aline bắt gặp cái nhìn khó dò của anh. Không có gì trong vẻ ngoài hay cách cư xử của anh biểu lộ sự giận dữ, nhưng cô cảm thấy sự căng thẳng cuộn xoáy như một cái lò xo đồng h bên trong anh.
Và sau đó cô hiểu điều mà anh che đậy rất cẩn thận… điều không ai có thể nhìn thấy trừ cô đã một lần yêu anh. Sự căm thù. Anh trở lại để báo thù – và anh sẽ không rời đi cho đến khi anh trừng phạt cô hàng ngàn cách cho điều mà cô làm với anh.
Ôi, McKenna, cô sửng sốt nghĩ, cảm thấy một sự thương cảm kỳ lại đối với anh thậm chí khi bản năng của cô la hét cô chạy trốn khỏi nguy hiểm sắp xảy ra.Điều đó vẫn còn đau nhiều đến vậy sao?
Cô liếc ra xa, lông mày cô kéo lại với nhau khi cô ngẫm nghĩ cái nhỏ nhất mà nó sẽ làm anh hủy diệt cô. Bắt mình ngước nhìn vào gương mặt tối sầm của anh, cô nói với sự cẩn trọng hết sức. “Anh đã thành công nhiều làm sao, McKenna. Anh dường như có được mọi thứ mà anh từng muốn. Thậm chí, nhiều hơn.” Xoay người đi, cô rời khỏi anh với những bước chân đều đặn, kêu gọi lên tất cả sự kiềm chế của bản thân để ngăn khỏi bỏ chạy.
“Không phải mọi thứ” McKenna nói bên dưới hơi thở, ánh nhìn của anh theo dấu cô cẩn thận cho đến khi cô biến mất.
McKenna đi vào trong căn nhà dành cho người độc thân, không để ý đến những người hầu khi họ sắp đặt hành lý của Shaw. Đồ đạc nặng nề và mang nét đặc trưng thời vua Jacobean,đường nét thô và trang nghiêm. Những bức tường ốp pa nô bằng gỗ hồng mộc xa xỉ, cửa sổ treo rèm nhung với đường viền quanh xóa sạch mọi dấu vết ánh sáng. Thật là tốt. Phần nhiều thời gian, ánh sáng là lời nguyền rủa với Gideon Shaw.
McKenna biết chính xác lý do Gideon cần sự riêng tư của căn nhà dành cho người độc thân. Khi là quí ông, Gideon cực kì cẩn thận tránh tạo ra các cảnh tượng hay biểu hiện vượt tầm kiểm soát. McKenna thật sự chưa bao giờ nhìn thấy anh ta say rượu. Gideon chỉ lặng lẽ khóa mình trong một căn phòng với một hoặc hai chai rượu, và lại xuất hiện hai hay ba ngày sau đó, xanh xao và loạng choạng, nhưng lanh lợi và ăn mặc chỉnh tề. Không gì đặc biệt dường như kích thích những tình tiết như vậy - Nó chỉ đơn giản là cách sống của anh. Anh chị em ruột của anh đã giãi bày rằng nghi thức nhậu nhẹt bắt đầu không lâu trước khi anh và McKenna gặp nhau, khi người con trai lớn nhất, Frederick Shaw III, chết vì bệnh tim.
McKenna quan sát người hầu của Gideon đặt một hộp xì gà sơn mài của Nhật trên một chiếc bàn kiểu với vô số ngăn kéo và hộc tủ. Mặc dù McKenna hiếm khi hút thuốc và chưa bao giờ vào ban ngày, anh với tới cái hộp. Anh hút điếu xì gà, để lại chất dầu hăng hăng và đậm đà. Ngay lập tức người hầu được đào tạo bài bản đưa cây kéo nhỏ sắc bén, và McKenna nhận nó với cái gật đầu cảm ơn. Anh cắt phần cuối của điếu xì gà, chờ khi người hầu mồi phần cuối, và anh hút nó nhịp nhàng cho đến khi tạo ra làn khói mỏng và đậm đặc. Anh nhìn vào những ngón tay đang run rẩy của mình một cách bình thản.
Cơn sốc khi gặp lại Aline thậm chí còn lớn hơn anh tưởng tượng.
Nhận thấy dấu hiệu những dây thần kinh của anh tan vỡ, người hầu bắn anh cái liếc đánh giá. “Tôi sẽ đem cái gì khác cho anh nhé, thưa ngài?”
McKenna lắc đầu “Nếu Shaw tới, nói tôi ở ban công đằng sau.”
“Vâng, thưa ngài.”
Như nhà chính, căn nhà dành cho người độc thân được xây gần con dốc trông ra sông. Mảnh đất rậm rạp với cây thông, những âm thành của dòng nước chảy bên dưới tiếng ríu rít của tổ chim trên cây liễu. Cởi áo khoác ra, McKenna ngồi vào một trong những chiếc ghế bọc ở trên ban công và hút thuốc vụng về cho đến khi anh lấy lại chút gì như sự tự chủ của mình. Anh chú ý vừa đủ khi người hầu mang ra đĩa thủy tinh để tàn xì gà. Tâm trí anh hoàn toàn bị chiếm lĩnh với hình ảnh Aline bên dòng sông, mái tóc dày bóng mượt của cô được kẹp lên, những đường nét thanh tú của cơ thể. Thời gian chỉ làm sắc đẹp Aline thêm mặn mà hơn. Cơ thể cô chín mùi và phát triển đầy đủ, hình ảnh của người phụ nữ trong thời kì đẹp nhất. Với sự trưởng thành, gương mặt cô tạo hình sắc sảo hơn, cái mũi nhỏ, đôi môi mờ dần từ màu hồng đậm sang sắc hồng nhạt như màu thịt con sò biển. Và điều chết tiết,là nốt ruồi xinh đẹp không thể quên chết tiệt đó, vết đốm đen cám dỗ sự chú ý của anh đến góc môi dịu dàng của cô. Hình dáng của Aline đã khiến dấu vết tính người còn lại khuấyđộng trong McKenna, nhắc anh nhớ rằng anh từng có khả năng trải nghiệm niềm vui sướng - một khả năng đã biến mất từ nhiều năm về trước. Mất nhiều năm để thay đổi tiến trình ngoan cố của số phận,và anh phải hi sinh hầu hết linh hồn mình để làm việc đó.
Dụi tắt điếu xì gà cháy phân nửa của mình, McKenna cúi về phía trước cánh tay chống lên đùi. Khi anh nhìn chằm chằm vào cây táo gai gần đó nở đầy hoa, anh tự hỏi tại sao Aline vẫn chưa kết hôn. Có lẽ như cha cô, cô bản chất là người máu lạnh, những đam mê của tuổi trẻ cuối cùng đã thế cho lạc thú cá nhân. Dù lý do gì đi nữa, nó không quan trọng. Anh sẽ quyến rũ Aline.Điều hối tiếc duy nhất của anh là Lord Westcliff quá cố không ở quanh đây để phát hiện ra McKenna cuối cùng cũng đưa khoái lạc của anh vào giữa cặp đùi trắng ngần như hoa lily của con gái lão.
Đột ngột sự chú ý của McKenna bị thu hút bởi tiếng cọt kẹt của sàn nhà và tiếng chất lỏng kêu lanh cách của những viên đá trong một cái ly.Tựa lưng vào ghế, anh liếc nhìn lên khi Gideon Shaw băng qua ngưỡng cửa ban công có mái che. Quay qua đối diện với McKenna, Gideon ngồi hờ trên lan can và để cánh tay tự do lỏng lẻo quanh một cột trụ. McKenna bắt gặp ánh nhìn kiên định của anh ta. Họ có một tình bạn phức tạp, được nuôi dưỡng bởi những người ngoài cuộc được tạo lập hoàn toàn bởi ham muốn chia sẻ lợi ích kinh tế. Mặc dù điều ấy là khía cạnh chẳng thể chối cãi trong mối quan hệ của họ. Nó không có nghĩa là lý do duy nhất.
Như hầu hết tình bạn vững chắc, mỗi người họ sở hữu các nét tính cách riêng mà người kia thiếu. McKenna thuộc về dòng dõi bình thường, đầy tham vọng, trái lại Gideon được tu dưỡng, thông minh và tự mãn. McKenna trước đây đã lâu từng thừa nhận rằng anh không thể có khả năng đắn đo. Gideon là người đàn ông thanh danh chẳng chê vào đâu được. McKenna dứt khoát làm bản thân lung túng trong cuộc chiến mưu sinh hằng ngày, trong khi Gideon lựa chọn tính vô tư còn lại.
Dấu vết của nụ cười đi qua môi Gideon “Tôi chạm trán với Lady Aline khi cô ấy trở lại nhà, một phụ nữ xinh đẹp, đúng y như anh miêu tả. Cô ấy kết hôn chưa?”
“Chưa.” McKenna nhìn chằm chằm đăm chiêu qua màn khói không khí.
“Vậy thì,điều đó làm mọi thứ dễ dàng hơn đối với anh.”
Đôi vai rộng của McKenna co giật với cái nhùn vai đơn giản.“Điều đó sẽ không là vấn đề theo cách này hay cách khác.”
Ý anh là, anh chẳng để cho thứ nhỏ nhoi như anh chồng cản đường cái mà anh muốn,à?” Nụ cười của Gideon rộng hơn, nụ cười khâm phục.“Chết tiệt, anh là một thằng con hoang tàn nhẫn,McKenna.”
“Đấy là lý do anh cần đối tác kinh doanh như tôi.”
“Chính xác.Ngoại trừ việc nhận ra sự nghèo nàn đạo lý giữa chúng ta… Làm tôi muốn uống một ly rượu.”
“Tại sao không?” McKenna hỏi chế giễu thân thiện, lấy ly từ anh. Nâng chiếc ly lên môi mình, anh uống cạn nó bằng vài ngụm lớn, chào đón rượu uýtki ướp đá cháy bỏng dịu nhẹ
Ánh nhìn sắc sảo của Gideon không bỏ lỡ cánh tay kém vững vàng còn lại của McKenna, đang gây nên tiếng đá chạm lanh canh trong ly. “Anh không nghĩ rằng anh đặt trả thù hơi quá xa sao? Tôi không nghi ngờ gì anh sẽ thành công với Lady Aline. Nhưng tôi không nghĩ nó mang lại cho anh chút bình yên nào.”
“Đó không phải trà thù” McKenna gầm gừ, đặt cái ly sang một bên. Miệng anh méo mó trong nụ cười chua chat. “Nó là thứ bùa chú. Và tôi không định tìm bất kì sự bình yên nào sau này. Tôi chỉ muốn…”
Anh kéo lê vào im lặng. Như thường lệ, anh ở trong cơn đói khát kiềm chặt điều đã bắt đầu 12 năm về trước, khi anh bị ném vào cuộc sống mà anh chưa bao giờ hình dung cho mình. Ở Mĩ, thiên đường cơ hội, và anh trở lên thành công vượt ngoài những giấc mơ hoang dại nhất của mình. Nhưng nó vẫn chưa đủ. Không gì có thể thỏa mãn con quái vật bên trong anh.
Những kí ức về Aline mãi mãi dày vò anh. Chắc chắn anh không yêu cô - Ảo tưởng đó đã phai mờ lâu rồi. Anh không còn tin vào tình yêu nữa, kể cả khi anh muốn nó. Nhưng anh cần thỏa mãn nhu cầu dữ dội,điều chưa bao giờ cho phép anh quên cô.Anh nhận ra đôi mắt Aline, miệng của cô, chuyển lên quai hàm cô, trên gương mặt của hàng ngàn người xa lạ. Càng cố gắng phớt lờ kí ức về cô, cô càng săn đuổi anh dai dẳng hơn.
“Thế nếu như cô ấy đau đớn trong suốt cái gọi là thứ bùa chú này thì sao?” Gideon hỏi. Giọng anh chẳng che dấu bởi bất kì dạng phê bình nào.Đó là một trong những phẩm chất tốt nhất của Gideon, khả năng cho việc nhìn vào các thứ mà không lọc chúng qua lăng kính đạo đức.
Đưa tay vào trong ly, McKenna lấy viên đá và cho nó vào miệng, anh nghiền nó răng rắc giữa hàm răng khỏe. “Có lẽ tôi muốn làm đau cô ấy”
Đó là nói bớt đi. McKenna không định đơn thuần làm đau Aline. Anh sẽ làm cho cô đau đớn, khóc lóc, la hét, cầu xin. Anh sẽ bắt cô phải quì gối. Khiến cô ta suy sụp. Và đó chỉ là khởi đầu.
Gideon nhìn chằm chằm anh hoài nghi.“Rõ ràng thái độ hơi kỳ lạ,đến từ người đàn ông từng yêu cô ấy.”
“Đó không phải tình yêu. Nó là sự pha trộn giữa đam mê xác thịt, tuổi trẻ và sự ngu ngốc.”
“Pha chế tuyệt vời làm sao,” Gideon nói với nụ cười gợi nhớ.” Tôi chưa từng cảm thấy điều đó kể từ khi tôi 16 tuổi và mê đắm cô gia sư của chị gái mình. Một người phụ nữ lớn tuổi hơn, khoảng 20... "Anh dừng lại, nụ cười anh trở nên héo đi, đôi mắt xanh anh tối sầm lại.
McKenna lấy viên đá ướp rượu uýt-ki khác khỏi ly. “Điều gì xảy ra với cô ấy?”
"Chúng tôi có một cuộc tính. Và tôi dường như làm cô ấy có con, mặc dù cô chưa bao giờ nói với tôi về điều đó. Tôi tin đó là con của tôi,khi mà không có lý do gì để nghĩ khác đi. Cô ta đến tay bác sĩ bịp bợm nào đó, người “sửa chữa” những điều đấy trong phòng sau của ông ta. Chảy máu đến chết. Thật đáng tiếc khi mà gia đình tôi sẽ đền bù cho cô khoảng tiền lớn cho đứa trẻ,nếu cô ấy kể chúng tôi về nó. Chúng tôi những người Shaw luôn luôn chăm sóc các đứa con hoang của mình."
Mặc dù tư thế anh vẫn thoải mái như thường, Gideon chẳng thể dấu sự trống trải trong mắt mình.
“Anh chưa bao giờ đề cập đến cô ấy trước đây," McKenna nói, nhìn anh chăm chú. Họ đã biết hơn 10 năm, và anh tưởng rằng anh biết mọi bí mật của Gideon.
“Tôi chưa à?” Dường như tỉnh táo lại, Gideon đứng dậy và phủi thứ bụi tưởng tượng khỏi tay mình. “Cái đó về nơi này khiến tôi ủy mị. Phong cảnh đẹp như tranh chết tiệt.” Anh ra hiệu về phía cửa với cái gật đầu.“Tôi sẽ làm chầu rượu khác. Muốn tham gia không?”
McKenna lắc đầu, cũng đứng dậy. “Tôi có vài thứ để quan tâm.”
“Đúng vậy, dĩ nhiên. Anh muốn đi dạo một vòng... Không nghi ngờ gì vài người hầu ở đây sẽ nhớ anh.” Nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi Gideon.“ Stony Cross Park, một nơi xinh đẹp. Ai đấy tự hỏi mất bao lâu những chú chim ở đây nhận ra rằng họ đã để một con rắn bước vào thiên đường.”
Again The Magic (Tiếng Việt) Again The Magic (Tiếng Việt) - Lisa Kleypas Again The Magic (Tiếng Việt)