Số lần đọc/download: 1243 / 17
Cập nhật: 2017-09-17 02:19:14 +0700
Chương 5
G
ã nọ im re và Zazie trở lại bài diễn thuyết của mình bằng những lời lẽ sau đây:
— Bố ấy, như vậy là bố ở nhà có mỗi một mình, một mình và chờ đợi, chẳng chờ đợi gì đặc biệt đâu, nhưng vẫn cứ chờ. Thế là mỗi mình bố ở nhà, đúng hơn là bố tưởng rằng bố có mỗi một mình… Hãy chờ tí, ông sẽ hiểu ngay giờ. Thế, tôi đi vào nhà, phải nói là bố đã xỉn, mặt xám đen như trâu đất ấy, bố hôn tôi, thế là bình thường, vì đấy là bố tôi mà, nhưng rồi bố bắt đầu cù-kỳ-kỳ-cục tôi, thế là tôi bảo, à không, vì tôi hiểu là thằng cha ấy muốn đi tới đâu rồi, thằng cha khốn nạn ấy, nhưng khi tôi nói, à không, cái đó thì không bao giờ, lão liền nhẩy bổ ra cửa, khóa lại, cất chìa vào túi rồi trợn mắt lên và làm “a a a” giống hệt như xi-nê-ma, khủng khiếp luôn.
Mày sẽ vào xoong thôi con ạ, lão la lên thế, mày sẽ vào xoong, lão còn chảy cả nước dãi khi tuôn ra những tiếng hăm dọa kinh tởm ấy, cuối cùng lão nhẩy xổ vào tôi. Tôi tránh được, chẳng khó gì mấy. Vì đã say đừ ra rồi, lão ngã dập mặt xuống đất. Rồi lão đứng dậy. Lão lại bắt đầu đuổi theo tôi, nói tóm lại là, giống y như trận đấu bò tót í. Thế rồi lão cũng tóm được tôi. Thế là cái trò cù-kỳ-kỳ-cục lại bắt đầu. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa từ từ mở ra, vì phải nói với ông là trước đó mẹ đã nói với bố thế này, tôi đi ra mua mì spaghetti với ít thịt lườn, nhưng có phải đâu, nói thế để lừa lão thôi, mẹ chỉ vào núp trong phòng ủi đồ, chỗ mà mẹ giấu cái rìu, xong mẹ lẳng lặng đi vào, tất nhiên là với xâu chìa khóa của mẹ. Không ngốc cái con cóc tí nào, nhỉ?
— Đúng thế - Gã kia nói.
— Vậy là mẹ lẳng lặng mở cửa đi vào, bình tĩnh như không, bố còn đang mải nghĩ tới chuyện khác, cái lão khốn khổ ấy chẳng để ý gì, vì thế mà lão bị bửa sọ ra. Phải nói là mẹ canh rất đúng. Nhìn không đẹp tí nào. Kinh khủng là đằng khác. Đủ để cho tôi phải áy náy. Thế rồi mẹ được trắng án. Chính Georges đưa rìu cho mẹ, tôi nói cách mấy cũng chẳng làm được gì. Họ nói, khi người chồng là một tên khốn nạn cỡ ấy, chỉ còn mỗi việc là làm cho tan xương ra thôi. Tôi đã nói với ông hồi nãy, họ còn hoan nghênh mẹ nữa chứ. Quá đáng, ông có thấy thế không?
— Con người ta thì… - Gã kia nói (động tác).
— Sau này, mẹ trách tôi, bà ấy bảo con cà chớn, cần gì mà phải kể cái chuyện cây rìu ấy ra? Thì sao, tôi trả lời, thế đấy không phải là sự thật à? Con cà chớn, bà ấy nhắc lại và còn muốn “cạo” tôi một trận giữa niềm hân hoan chung nữa chứ. Nhưng Georges làm mẹ bình tĩnh lại, và vì mẹ đang rất hãnh diện khi được những người mà mẹ không quen biết hoan nghênh, nên mẹ chẳng nghĩ tới chuyện gì khác. Dù sào thì cũng được thế một ít lâu.
— Thế rồi sao? - Gã hỏi.
— Thế rồi đến lượt Georges bắt đầu lượn lờ quanh tôi. Vậy là mẹ nói thế này, mẹ nói chả lẽ mẹ lại giết hết cả lũ ấy, sẽ thành ra chuyện kỳ cục mất, và mẹ đuổi ông ấy ra khỏi cửa, vì tôi mà mẹ mất anh bồ. Thế chẳng tốt đẹp sao? Đấy chẳng phải một người mẹ hiền sao?
— Có chứ - Gã nói vẻ làm lành.
— Nhưng mà, cách đây ít lâu, mẹ lại tìm được một anh chàng khác, chính anh ta đưa mẹ lên Paris, mẹ chạy theo hắn. Còn tôi, để tôi không phải ở nhà một mình làm mồi cho tất cả những tên dâm đãng, mà những tên dâm đãng thì đầy, mẹ đã gửi tôi cho cậu Gabriel. Nghe nói rằng với cậu ấy, chẳng có gì phải lo lắng cả.
— Tại sao lại thế?
— Tôi chẳng biết. Tôi vừa đến nhà cậu hôm qua và chưa có thời gian để nhận định.
— Anh ta làm nghề gì, cậu Gabriel của bé ấy?
— Cậu ấy làm nghề gác đêm, cậu không bao giờ dậy trước mười hai giờ, một giờ trưa.
— Thế là bé chuồn đi khi cậu còn đang ngủ khì khì?
— Đúng thế.
— Thế bé ở đâu?
— Đằng này (động tác).
— Tại sao lúc nãy bé lại ngồi khóc trên ghế băng?
Zazie không trả lời. Lão bắt đầu làm phiền mình, cái lão này.
— Bé bị lạc chứ gì?
Zazie nhún vai. Đây đúng là một tên ghê tởm.
— Bé có nói cho tôi địa chỉ của cậu Gabriel được không?
Zazie làm một bài diễn thuyết rất dài với tiếng nói nho nhỏ của nó trong đầu: “Ơ này, việc gì đến lão cơ chứ, lão tưởng tượng cái gì không biết, thật đáng kiếp vì những gì mà lão sắp phải chịu bây giờ đây.”
Đột ngột, con bé bật dậy, vớ lấy cái bọc và chạy mất. Nó lao vào trong đám đông, luồn lách giữa những đoàn người và những sạp hàng, cứ nhắm đằng trước mà zic zac chạy. Rồi nó ngoặt gấp, lúc qua phải lúc qua trái, khi vòng qua khi vòng lại, lúc chạy lúc đi, khi vội vã khi thư thả, rồi lại túc tắc phi…
Khi con bé sắp sửa cười nhạo cái gã ngớ ngẩn kia, và cười cái mặt không biết nó ra thế nào của gã, thì nó hiểu là nó đã tự khen mình quá sớm. Ai đó bước đi bên cạnh con bé. Không cần phải ngước mắt lên thì cũng biết đấy chính là hắn, nhưng con bé cứ nhìn lên, biết đâu được, có khi lại là người khác, vậy mà không, vẫn chính là gã, gã chẳng hề tỏ vẻ là có điều gì không bình thường đang xảy ra cả. Gã bước đi thế này này, bình thản như không.
Zazie chẳng nói gì. Mắt nhìn xuống, nó len lén quan xát xung quanh. Ta đã ra khỏi đám đông ồn ào, bây giờ ta đang đi trên một con phố rộng vừa phải, qua lại là những người lương thiện với bộ mặt đần độn, những người cha của gia đình, những vị hưu trí, những mụ đàn bà đưa con đi dạo, đám khản giả bằng vàng chứ còn gì nữa! Vậy là ngon lành rồi, Zazie tự nhủ. Nó hít một hơi và ngoác miệng định gào lên tiếng thét xung trận: “Bớ người ta đồ dâm đãng!” Nhưng gã kia không phải là một tay mới chân ướt chân ráo. Gã hung dữ giật lấy cái bọc, túm lấy con bé lắc lấy lắc để và hết sức la lên những lời lẽ sau:
— Mày không biết xấu hổ à? Đồ nhãi ranh ăn cắp! Người ta chỉ vừa quay đi…
Gã kêu gọi đám đông đang tụ lại:
— Đây! Hỡi các vị công dân, hãy nhìn xem nó muốn chôm cái gì của tôi này.
Và gã zơ cái bọc lên cao quá đầu, vung qua vung lại.
— Một cái quần blu-zin-zơ! - Gã gào to - Nó xuýt cuốm cùa tôi cái quần blu-zin-zơ, cái con ranh này!
— Thế có khổ không cơ chứ! - Một bà nội trợ bình phẩm.
— Giống đâu lại có giống như thế! - Một bà khác nói.
— Đồ xấu xa! - Bà thứ ba thêm - Không ai dạy cho nó biết rằng quyền sở hữu là vô cùng thiêng liêng hay sao?
Gã kia vẫn tiếp tục mắng mỏ con bé:
— Thế, nếu tao đưa mày ra đồn, hả? Ra đồn công an ấy! Mày sẽ bị bỏ tù. Bỏ tù! Mày sẽ phải ra trước tòa án dành cho trẻ vị thành niên. Rồi cuối cùng thì vào nhà cải tạo. Vì mày sẽ bị kết án. Án tối đa.
Một bà thuộc tầng lớp thượng lưu, đang đi về khu bán các loại đồ trang trí quý hiếm, tình cờ qua đấy, rủ lòng đứng lại. Bà ta điều tra đám quần chúng về lý do của vụ om xòm. Và, khi đã hiểu ra (không phải là không chật vật ít nhiều!!!), bà muốn kêu gọi lòng nhân đạo, biết đâu còn tồn tại trong con người cái gã kỳ dị này, mà cái mũ hình quả dưa, bộ ria đen và cặp kính màu chẳng có vẻ làm cho dân chúng ngạc nhiên chút nào.
— Ông ạ, - Bà ta nói với gã - hãy thương hại cháu bé này. Nó có lỗi gì trong lối giáo dục xấu mà, có thể là, nó đã nhận được đâu. Chắc là sự đói khát đã buộc con bé phải làm hành động xấu này. Không nên quá, tôi nói là không-nên-quá oán giận nó. Ông có bao giờ bị đói không (im lặng), thưa ông?
— Tôi ư, thưa bà? - Gã kia trả lời vẻ cay đắng (ngay cả điện ảnh cũng không làm được hơn thế, Zazie tự nhủ) - Tôi ư, bị đói ư? Tôi là đứa con của Cứu tế Xã hội, thưa bà…
Đám đông xôn xao những tiếng rì rầm cảm thông. Lợi dụng hiệu quả ấy, gã rẽ đám đông, lôi Zazie đi, và tuyên bố với một giọng bi ai: “Để xem xem gia đình cô nói năng thế nào đây!”
Rồi gã tịt ngòi khi đã đi khỏi đấy được một đoạn. Họ cứ lặng lẽ đi như thế một lúc, chợt gã kia nói:
— Ơ, mình bỏ quên cái ô ở quán rượu.
Gã chỉ tự nói với mình bằng giọng vừa phải thôi, nhưng Zazie, chẳng cần lâu la gì, đã rút ra được một kết luận về câu nhận xét ấy: đây không phải là một tên dâm đãng thật đóng vai một công an giả, mà là một công an thật đóng làm tên dâm đãng giả muốn có bộ dạng của một công an thật. Chứng cớ là hắn đã bỏ quên cái ô đen của hắn. Theo con bé, lập luận này là không thể tranh cãi được. Zazie tự bảo, có lẽ đây là một mánh hay để làm cho cậu nó được đối mặt với một tay công an, một tay công an thật! Và thế là, khi gã nọ tuyên bố là hoàn toàn không có chuyện ấy, và hỏi nó đang ngụ tại đâu, con bé chẳng chần chừ, nói ngay cho gã địa chỉ. Mánh của con bé quả là hay thật: sau khi Gabriel mở cửa ra và reo tướng lên “Zazie!”, nó liền vui vẻ giới thiệu, “cậu ơi, một lão cớm muốn nói chuyện với cậu này”, anh xanh hết cả mặt, tựa lưng vào tường. Thật ra có lẽ đấy chỉ là do anh bị chói sáng, vì chỗ ra vào quả là tối om, nhưng gã kia tỏ vẻ như không nhận ra điều gì, Gabriel chỉ vẻn vẹn “mời vào” bằng một giọng chuệch choạc.
Thế là họ đi vào phòng ăn và Marceline nhẩy bổ vào Zazie tỏ vẻ vui mừng khôn xiết vì đã tìm thấy đứa trẻ. Gabriel bảo chị: mời ông đây uống một chút gì đi em, nhưng gã kia ra hiệu rằng gã chẳng muốn nuốt thứ gì cả, không như Gabriel, anh yêu cầu mang lại cho anh chai xi-rô một lít.
Gã kia tự động ngồi xuống, trong khi Gabriel rót cho mình một dung lượng xi-rô khá lớn mà anh pha thêm với một chút nước mát.
— Ông không muốn uống tí gì thật à?
— (động tác)
Gabriel nốc cạn cái chỗ xi-rô để trấn tĩnh lại, đặt chiếc cốc xuống bàn và đợi, không chớp mắt, nhưng gã kia tỏ vẻ không muốn nói năng gì. Zazie và Marceline, đứng đó, quan sát hai người.
Tình trạng ấy chắc còn kéo dài nữa.
Nhưng rồi, Gabriel đã tìm ra một ý gì đó để mở đầu cuộc trò chuyện.
— Vậy… - Gabriel nói - Thế ra ông là cớm à?
— Chưa bao giờ! - Gã kia kêu lên với giọng đầy thân tình - Tôi chỉ là một anh bán chợ phiên quèn thôi.
— Đừng tin lão - Zazie nói - Một công an quèn thì có.
— Phải thống nhất với nhau đi - Gabriel uể oải nói.
— Con bé nói đùa đấy - Gã nọ nói vẻ nhất mực hiền lành - Mọi người vẫn gọi tôi là Pédro Đồ-thừa, ông cứ đến chợ zời vào thứ bảy, chủ nhật và thứ hai hàng tuần, là sẽ thấy tôi phân phát cho dân chúng những đồ vật nho nhỏ, thứ mà quân đội Mẽo bỏ vương vất đằng sau họ khi giải phóng địa bàn.
— Ông phát không à? - Gabriel hỏi với vẻ hơi quan tâm.
— Anh cứ nói vui thế chứ - Gã nói - Tôi đổi chúng với những đồng xu nho nhỏ (im lặng). Loại trừ trường hợp này.
— Ông muốn nói gì vậy? - Gabriel hỏi.
— Tôi muốn nói một cách đơn giản là con bé (động tác) đã cuỗm cái quần blu-zin-zơ của tôi.
— Nếu chỉ có vậy, - Gabriel bảo - thì nó sẽ trả lại ông.
— Lão khốn nạn, - Zazie nói - lão ấy đã lấy lại rồi.
— Vậy thì, - Gabriel nói với gã kia - ông còn kêu ca cái gì nữa?
— Thì tôi kêu ca, thế thôi.
— Cái quần blu-zin-zơ là của cháu - Zazie nói - Chính lão đã cuỗm của cháu. Thật mà. Hơn nữa, đấy là một tên cớm. Cẩn thận đấy, cậu Gabriel ạ.
Gabriel, không an tâm chút nào, lại rót cho mình một cốc xi-rô nữa.
— Tất cả những chuyện này chẳng đâu vào đâu cả - Anh nói - Nếu ông là công an thì tôi không hiểu tại sao ông lại kêu ca, và, nếu không phải công an, thì không có lý do gì mà ông lại đi chất vấn tôi.
— Xin lỗi anh, - Gã bảo - có phải tôi là người đã đặt câu hỏi đâu, chính anh đấy chứ.
— Đúng thế - Gabriel thừa nhận một cách khách quan.
— Thế là toi rồi! - Zazie nói - Cậu lại xắp để cho hắn muốn làm gì thì làm đấy!
— Có lẽ bây giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi chứ! - Gã kia nói.
— Chỉ trả lời khi có mặt luật sư thôi cậu ạ - Zazie nói.
— Để mặc cậu! - Gabriel nói - Cậu biết là phải làm gì rồi.
— Lão sẽ làm cậu phải nói ra tất cả những gì lão muốn.
— Con bé làm như tôi là một thằng ngốc ấy - Gabriel nhã nhặn nói với gã kia - Tụi trẻ con bây giờ chúng nó thế đấy.
— Không còn sự kính trọng đối với người đi trước nữa - Gã bảo.
— Thật là phát tởm khi phải nghe những điều tầm bậy tầm bạ như thế! - Zazie tuyên bố. Nó đã có ý đồ của nó - Cháu thíc đi ra chỗ khác cho xong.
— Đúng đấy - Gã kia nói - Giá những người thuộc giới tính thứ hai có thể ra khỏi đây nhỉ?
— Càng hay - Zazie cười khẩy, nói.
Khi đi ra khỏi căn phòng, nó kín đáo lấy lại cái gói mà gã nọ bỏ quên trên một chiếc ghế.
— Các vị ngồi lại nhé - Marceline dịu dàng nói rồi cũng đi ra.
Chị khe khẽ đóng cửa lại sau mình.
— Thế nào? - Gã kia nói (im lặng) - Vậy ra anh sống bằng tiền làm mãi dâm của mấy bé gái à?
Gabriel giả vờ ưỡn thẳng người lên để làm một cử chỉ phản đối rất kịch, nhưng anh co lại ngay.
— Ông nói tôi ư? - Anh thều thào.
— Đúng! - Gã nọ đốp luôn - Đúng, chính anh. Anh không nói ngược lại với tôi được đâu.
— Có chứ!
— Anh thật bạo gan. Chứng cớ rành rành. Con bé này đã mời khách giữa chợ zời. Tôi hy vọng là ít ra anh đã không bán nó cho tụi Ả-rập.
— Không bao giờ.
— Cho tụi Ba-lan?
— Cũng không luôn.
— Chỉ bán cho người Pháp và những khách du lịch giầu có?
— Chẳng “chỉ bán” cho ai sất.
Chỗ xi-rô bắt đầu có tác dụng. Gabriel đã lấy lại sức.
— Thế nào, anh không nhận tội à?
— Chứ sao nữa!
Gã mỉm cười một cách quỷ quái, như trong điện ảnh.
— Thế thì hãy nói cho tôi biết, chàng lực lưỡng của tôi ạ, - Gã thì thầm - nghề của anh là nghề gì hoặc ngành gì mà đằng sau cái nghề hay cái ngành ấy anh giấu giếm được những hoạt động phạm pháp của mình?
— Tôi nhắc lại với ông rằng tôi không có bất cứ một hoạt động phạm pháp nào.
— Đừng nhiều chuyện! Nghề gì?
— Nghệ sĩ.
— Anh, một nghệ sĩ? Con bé nói với tôi anh làm nghề gác đêm.
— Con bé mà biết gì. Với lại không phải lúc nào người ta cũng nói đúng sự thật với trẻ con. Đúng thế không?
— Với tôi, người ta bao giờ cũng nói thật.
— Nhưng ông đâu có phải một đứa trẻ con (mỉm cười nhã nhặn). Một cốc xi-rô nhé?
— (động tác)
Gabriel rót cho mình một cốc xi-rô nữa.
— Vậy thì, - Gã lại hỏi - nghệ sĩ loại gì?
Gabriel nhìn xuống một cách khiêm tốn.
— Vũ nữ gợi cảm - Anh trả lời.