Số lần đọc/download: 2283 / 61
Cập nhật: 2015-09-11 11:05:36 +0700
Chương 4: Xác Chết Trong Phòng Tối
V
ăn Bình dặn tắc xi lái về khách sạn. Nhưng cách khách sạn một quãng ngắn, chàng ra lệnh cho tài xế đậu lại. Sau khi trả tiền, và chờ cho tắc xi mất hút trong đêm khuya, chàng mới tiến lại chiếc Vônvaghen quen thuộc.
Khẩu súng lục Positive cổ lỗ sĩ của Mỹ Linh vẫn nằm lỏng chỏng dưới chân. Văn Bình đá vào góc, đoạn từ từ mở công-tắc. Động cơ rú lên như con vật bị thọc huyết khiến chàng giật mình. Loại Vônvaghen của Đức quốc nổi tiếng trên thế giới về máy êm ái, và tròn trịa. Với chiếc xe bò ì ạch này, chàng khó có hy vọng triệt hạ được bọn Hoàng Ngọc của Trung ương Cục miền Nam.
Sau một phút đồng hồ bướng bỉnh, xe hơi đã chịu dứt ra khỏi lề, khật khà khật khưỡng trên đường nhựa. Văn Bình lái vòng một hồi rồi dừng lại trên một đường phố lớn. Nhìn tứ phía không thấy ai khả nghi, chàng xuống xe, đi bộ một trăm thước, rẽ sang trái, đi lộn lại một lần nữa, rồi vẫy tắc xi.
Nơi chàng đến là lữ quán Melody.
Thủ tục ghi tên, trả tiền kết thúc trong chớp mắt. Nhân viên tiếp tân không để ý tới việc Văn Bình đến người không, trên tay không một gơ- ram hành lý. Có lẽ vì Văn Bình đã nói lót bằng một tờ bạc thơm phức.
Những người muốn giải sầu thường lấy phòng ở Melody vì đó là một ỗ nhện hữu hạng. Văn Bình không thích giải sầu - vì từ lâu, chàng ít có thiện cảm với người đẹp đất Cao đen đủi và thô tháp - chàng tới Melody là để gặp gã bồi Tim Dong.
Chàng suýt bật cười khi nhìn chìa khóa phòng thấy con số 36 bằng chữ đen trên nền nhựa trắng. Chàng vừa thoát được con số 35 tai hại của khách sạn Melody. May ra với số phòng 9 nút này, chàng sẽ gặp hên. Chàng nhún vai khi thấy một cô gái tiếp tân mặc đầm ưỡn ẹo đi qua. Trời! ác cảm với phụ nữ Miên là lầm...Về khoản mông và ngực, nàng đã đánh bại đa sổ phụ nữ Sài gòn. Liếc qua, chàng rệu nước miếng vì biết rõ nàng không dùng cao su mút.
Vào phòng, chàng bấm chuông gọi bồi. Như thường lệ, chàng gọi một chai huýt-ky. Gã bồi - một thanh niên khôi ngô, ngoan ngoãn, chưa đến 20 - khom lưng chào. Văn Bình dúi vào tay hắn một tờ bạc 200. Mắt híp lại, hắn lắp bắp:
- Thưa ông cho nhiều quá!
Uống xong ly rượu xúc miệng thứ nhất. Văn Bình dằn mạnh xuống bàn, giả vờ say, giọng lè nhè thân mật:
- Chú em muốn tôi thưởng thêm không?
Dĩ nhiên là hắn muốn. Song hắn chỉ gãi đầu, gãi tai, cử chỉ rụt rè:
- Thưa...
Văn Bình ném cho gã bồi 200 riel, rồi tiếp tục giọng lè nhè:
- Chú em tên gì?
Gã bồi khúm núm:
- Thưa, tên Phiên.
- Té ra chú em là người Việt!
- Thì ông cũng là người Việt như cháu.
- Thế à?
- Thưa, ông bắt đầu ngấm rượu rồi. Thứ huýt-ky này mạnh lắm. Không ai dám uống một hai như ông. Để cháu mang cam vắt lên ông sơi cho
giả rượu.
- Không sao. Tôi đang cần say...
Văn Bình cười hề hề một cách ý nhị. Như hiểu ý ông khách sang trọng bồi Phiên cũng cười. Hắn mở cửa, sửa soạn ra ngoài thì chàng gọi giật lại:
- Này chú.
- Dạ, thưa ông cần gì?
- Kêu chú Tim Dong lên tôi nói chuyện.
Như bị điện giật, bồi Phiên run bắn:
- Thưa, Tim Dong không ở đây,
- Bao giờ hắn đi làm?
- Thưa, Tim Dong thôi rồi.
- Tội nghiệp.
Rồi Phiên xun xoe một bên:
- Thưa, ông cần Tim Dong có việc gì?
Văn Bình tợp một ngụm rượu:
- Việc cần.
- Thưa, xin ông dặn, để tôi nói lại.
- Việc riêng, tôi gặp hắn tiện hơn.
- Thưa, cần lắm không?
Văn Bình nhún vai:
- Kể ra thì cần. Nhưng cũng chẳng cần.
Bồi Phiên trợn mắt ra vẻ sửng sốt. Văn Bình lại rót một ly đầy ắp, giọng lè nhè thêm:
- Hắn ở đâu, chú cho tôi biết địa chỉ.
Chàng rút tờ 500, giơ trước mắt bồi Phiên:
- Biếu chú đấy.
Gã bồi chối đây đẩy:
- Khi trước, ông không cho tiền, cháu cũng nói. Nhưng hây giờ cháu không dám.
- Tai sao?
- Cháu sợ lắm.
- Hỏi địa chỉ một người bồi khách sạn có gì phi pháp mà sợ?
- Thưa, trước ông đã có nhiều người đến hỏi. Và 3 nguời đã chết. Hai ông Trần Phương, Đoàn Lượng và cô Lệ Yên...
- Họ là ai?
- Cháu không biết. Hôm qua, lại có người tới hăm dọa...
Văn Bình phá lên cười:
- Ồ, nếu phiền phức và nguy hiểm như vậy thì thôi. Tôi Không hỏi anh nữa. Khi nào gặp Tim Dong, chú bảo hắn rằng tôi y hẹn đến coi hình... và bằng lòng trả giá cao...
Mặt bồi Phiên đột nhiên sáng rực. Hắn hỏi Văn Bình:
- Thưa, coi hình phụ nữ phải không?
Vãn Bình nhún vai:
- Hình của ai, chú thừa biết.
Nhanh như có phép quỷ thuật, bồi Phiên rút trong túi ra một xấp ảnh mầu, giọng xun xoe:
- Thưa, cháu cũng có hình. Toàn là người trẻ và đẹp. Già nhất là 20 tuổi. Cháu bảo đảm với ông.
Văn Bình cười nụ với gã bồi. Hắn lễ phép đặt xấp ảnh lên bàn và khoanh tay đứng bên.
Văn Bình liếc qua một lượt mười tấm ảnh 6x9 chụp toàn thân, và phục sức một cách quái dị. Toàn thể đều không một mảnh vải che thân, ngoại trừ đôi ủng da lên tới bắp chân, đôi găng tay cũng lên tới khuỷu, cái mũ dạ hột quả dưa cao tồng ngồng, và đôi bông tay dài lòng thòng xuống gần ngực.
Chàng biết đây là gái điếm thượng lưu, dành riêng cho khách ngoại quốc, và biết đủ mánh khoé nhà nghề, giá tiền tử 1500 đến 2500 riel. Tuy nhiên, chàng vẫn giã vờ:
- Bao nhiêu?
Bồi Phiên nghiêng đầu nhìn xấp ảnh:
- Thưa, tùy theo cô. Cái cô cao nhất, người lai, da trắng, đeo găng tay đó, và đi ủng xanh, giá 3 ngàn... 3 ngàn một lần. Cô thấp nhất cũng 3 ngàn vì rất nẩy nở... Thưa...
Tuy không cận thị, chàng dí sát mũi vào hai tấm ảnh mà bồi Phiên vừa chọn ra. Thật ra, của báu của hai hoa khôi thanh lâu này chứa đủ sức làm Văn Bình xúc động. Chẳng qua chàng muốn đánh lừa bồi Phiên, mượn cớ tìm gái để leo qua chuyện khác.
Một phút sau, chàng ngẫng đầu lên, mặt hơi thất vọng:
- Chú còn nữa không?
Mặt gã bồi sa sám:
- Thưa, hết rồi. 10 cô này là hạng sang nhất. Ngoài ra, toàn là gái tầm thường, rẻ tiền, từ 3 đến 6 trăm... Mời ông xem lại lần nửa. Ở ngoài, các em đẹp hơn trong ảnh nhiều.
Văn Bình đặt ba ngàn riel trên bàn:
- Chú cầm lấy.
Bồi Phiên mừng rú:
- Cám ơn ông. Cháu xin làm ông vừa lòng ngay. Ông chọn cô nào?
Văn Bình xua tay:
- Thôi, để dành lần khác. Vì tôi đã có hẹn với Tim Dong. Một cô bạn của hắn. Cũng ba ngàn riel.
Bồi Phiên buột miệng:
- Thảo nào...
Văn Bình che miệng ngáp:
- Vì vậy, tôi mới cần gặp Tim Dong.
Bồi Phiên lượm đống bạc, cất vào túi:
- Vâng, cháu xin ghi địa chỉ cho ông.
Văn Bình giả vờ ngoảnh mặt ra cửa sổ, điềm nhiên hút thuốc Salem. Gã bồi rút bút chì nguệch ngoạc một hàng chữ rồi trao tận tay chàng, thái độ cung kính.
Xong xuôi, hắn hỏi chàng:
- Thưa, ông hẹn cho bao giờ?
Chàng mỉm cười:
- Tối mai.
Vẻ mặt hí hửng, bồi Phiên quay ra. Văn Bình đứng im lặng một phút ở góc. Chờ bồi Phiên xuống cầu thang, chàng mới hé cửa nhìn ra ngoài.
Ngoài hành lang, không thấy ai khả nghi, trừ một cặp trai gái cười nói huyên thiên, ôm vai, bá cổ, loạng choạng bước tới, mùi rượu mạnh xông nồng nặc.
Văn Bình khép cửa nhẹ nhàng rồi tiến nhanh lại cầu thang cấp cứu. Bên dưới cũng không có ai. Trông trước, trông sau, nghe động tĩnh một lát, chàng đi nhanh ra cửa sau của khách sạn, mất hút trong ngõ tối.
Chàng ngoắt tắc xi, dặn lái tới cuối đường terak vithei preach bat Sisowath, dọc bờ sông Tông lê sáp.
Xe ngừng gần một rạp hát, treo bảng đèn nê-ông màu đỏ tía trước cửa. Văn Bình tạt vào, giả vờ ngắm những bức tranh mầu loè loẹt và cô gái bán vé có bộ ngực thỗn thện, méo sệch, và đôi mắt lươn ti hí cặm đầy lông nheo giả hiệu đen sì.
5 phút sau, biết chắc xe hơi đã chạy xa, chàng xuống đường, quẹo vào hẻm bên trái, tối om và hun hút.
Tim Dong ngụ trong một căn phòng nhỏ trên lầu ở giữa hẻm. Văn Bình thản nhiên xô cánh cửa.
Chàng rón bước lên cầu thang gỗ ọp ẹp, tuy chàng đi rất nhẹ, bực thang vẫn nghiến răng cót két. Phòng của Tim Dong ở cuối hành lang.
Văn Bình dừng lại, nhìn qua ổ khóa. Bên trong, thấp thoáng ánh đèn. Chàng vặn nắm cửa. Cánh cửa nặng nề rên lên một tiếng tiếc nuối trước khi chịu chuyển mình.
Tim Dong đang lúi húi bói bài tây trên bàn đêm, dưới ngọn đèn vàng ệch, giật mình đứng phắt dậy:
- Ông... ông hỏi ai?
Giọng hắn đượm vẻ sợ sệt khác thường. Hắn đang bói bài, nghĩa là hắn đang lo lắng cho mạng sống. Văn Bình nhún vai:
- Bói khá không?
Vẻ mặt Tim Dong tăng thêm sợ sệt. Hắn nhắc lại:
- Thưa ông... hỏi ai?
Văn Bình ngồi xuống ghế:
- Hỏi chú. Chú là Tim Dong phải không?
Hắn nuốt nước miếng:
- Vâng, ông cần tôi có chuyện gì?
Văn Bình cười:
- Không có gì quan trọng. Chú Phiên giới thiệu tôi với chú về công việc làm ăn.
Tim Dong thở phào:
- À ra thế! Tưởng gì, tôi sợ hết hồn.
Văn Bình nhìn giữa mặt hắn:
- Sao chú sợ?
Gã bồi lắc đầu:
- Không.
Văn Bình ngắm kỹ gương mặt xương xương, cặp mắt ti hí trên cái miệng nhỏ xíu, đôi môi mỏng lét, dấu hiệu của tâm tính lẩn trốn, khuất tất và ích kỷ. Hắn trạc 20, 21 là cùng, thân hình dong dỏng cao, ngón tay dài và mềm nhũn của người không quen thể thao. Tuy ở nhà, hắn vẫn phục sức chỉnh tề: sơ mi trắng, quần tét-gan, giầy kiểu Ý mũi nhọn, đồng hồ tay vàng khối, bút máy Pạc-ke vàng giắt ở mép túi trên.
Liếc nhìn chung quanh, Văn Bình biết hắn sống sung túc. Trên bàn, một bịch thuốc Craven-A có lọc, bên cạnh cái dĩa đựng tàn bằng xứ kếch xù, và chai Mạc-ten ba ngôi sao, cạn non nửa. Cạnh bàn đêm, chàng thấy một cái máy thu thanh 3000 Zénith - loại chạy pin đắt tiền nhất thế giới và một cái máy ghi âm Akai của Nhật - cũng là loại đắt tiền nhất thế giới, cửa tủ mở rộng, quần áo treo la liệt với cà-vạt, toàn loại cà-vạt Iụa Thái lan và lụa Pháp.
Tim Dong ngồi xuống bên chàng:
- Thưa, ông muốn giải sầu?
Văn Bình gật đầu:
- Muốn. Tôi đến anh vì thế.
Tim Dong mở ngăn kéo lấy ra một cuốn an bom dầy cộm. Kho tàng của Tim Dong, phong phú hơn xấp ảnh màu của bồi Phiên nhiều. Văn Bình lật từng trang ra ngắm. Chàng nhìn ngang, nhìn ngửa, nhìn bằng một mắt nheo lại, gật đầu, lắc đầu, chắt lưỡi, chép miệng, rồi đột nhiên đập tay vào đùi:
- Lạ nhỉ, sao trong an bom không có ảnh cô ấy?
Tim Dong tỏ vẻ sửng sốt:
- Thưa, ảnh cô nào?
Văn Bình vổ vai hắn, giọng thân mật:
- Còn vờ mãi. An bom này toán là gái hạng nhì. Người đẹp nhất chú lại giấu kín. Bao nhiêu tiền tôi cũng trả...
- Thưa, tôi dại gì giấu ông.
- Hừ, tại sao chú không giới thiệu cô bạn của ông Trần Phương cho tôi?
Vẽ sợ hãi trở lại gương mặt gã bồi. Hắn há hốc miệng, mắt trợn tròn, tay chân luýnh quýnh, như muốn chạy trốn mà bị một mãnh lực vô hình chận lại.
Giọng Văn Bình vẫn ôn tồn:
- Anh giới thiệu cô Chiêu Lai cho tôi. Lần đầu tiên tới Nam vang, tôi muốn thưởng thức những bông hoa biết nói thượng hảo hạng. Tôi sẵn sàng trả công anh 5 ngàn riel. 5 ngàn tiền thưởng không phải ít.
Tim Dong nuốt nước bọt ừng ực:
- Thưa ông...
Văn Bình khoát tay:
- Anh chê ít ư? Vậy tôi trả gấp đôi, 10 ngàn. 10 ngàn là giá cuối cùng. Trên thế giới, chưa ai trả công tìm gái tới 10 ngàn riel.
Mặt tái nhợt, gã bồi đáp:
- Thưa... tôi muốn giới thiệu lắm, nhưng không được.
- Vì sao?
- Vì... cô Chiêu Lai chết rồi. Thưa ông, tôi sợ... xin ông ra về đi, nếu không...
Văn Bình nhìn thẳng vào mặt gã bồi:
- Hừ, nếu không người ta sẽ giết anh... Trước khi vào đây, tôi đã biết, biết hết. Người ta vừa báo tin anh biết là vũ nữ Chiêu Lai đã bị giết, và anh sẽ bị giết nếu tiết lộ bi mật.
Văn Bình lại bàn mở máy thu thanh. Âm thanh từ chiếc 3000 Zénith trong trẻo và ấm áp tỏa ra, tràn ngập gian pbòng. Đó là một bản nhạc tuýt cuồng loạn và hỗn độn.
- Thấy chàng mở máy thu thanh, Tim Dong run bắn như chiếc lá dưới cơn gió lớn:
- Thưa ông... đúng, người ta dọa giết tôi.
Văn Bình dằn giọng:
- Tại sao?
Hắn thở dài:
- Tôi không biết.
- Anh đừng ngoan cố vô ích. Tôi có đủ phương pháp bắt anh phải nói.
Mặt gã bồi trẻ tuổi đột nhiên đanh lại:
- Ông không có quyền hành hạ tôi. Cao Miên là nước tự do. Ông là người ngoại quốc.
Văn Bình nhún vai:
- Cám ơn anh đã nhắc tôi nhớ lại luật pháp. Song đáng tiếc cho anh là tôi không quen tôn trọng luật pháp. Bản nhạc tuýt ầm ỹ này rất thiệt hại cho anh. Anh tha hồ la thét, dầu cuống họng anh vỡ nát, nhân viên cảnh sát cũng không nghe tiếng. Nếu chẳng may họ vào đây thì tôi có hai phương pháp bịt miệng họ lại.
Thứ nhất, bịt miệng bằng tiềng. Với 10 ngàn riel tôi có thể biến nhân viên công an thành con cừu ngoan ngoãn. Giả sử tôi gặp kẻ ghét tiền, thì sẽ áp dụng phương pháp thứ hai. Anh coi đây...
Văn Bình cầm cuốn tự vị ở nóc tủ lên, rồi mỉm cười:
- Quyển sách này dầy gần 10 phân. Tôi chỉ xé một cái là rách đôi.
Lời nói của chàng đã được thực hiện trong vòng một tích tắc đồng hồ. Xé cuốn tự vị dầy không phải là việc ai cũng làm được. Nhiều võ sĩ thượng thặng vận hết gân sức, đỏ mặt tía lai, mà cũng chỉ xé được 5 phân giấy là cùng.
Xé sách là môn võ khó hơn chém gãy gỗ gạch một bực. Võ sĩ xé được cuốn sách dày một tấc có thể xé nát đối phương trong trận cận chiến, dễ như xé miếng thịt gà nhắm rượu.
Nhìn chàng, Tim Dong lắc đầu le lưỡi. Rồi hắn chắp tay, xá chàng lia lịa:
- Xin ông tha cho tôi.
Chàng hất hàm:
- Ai thuê anh giới thiệu cô Chiêu Lai cho Trần Phương?
Hắn đứng lặng, không đáp.
Văn Bình vung tay phạt vào bả vai gã bồi. Chàng tính đòn rất chính xác: gã bồi đau buốt tận óc mà xưong quai xanh vẫn còn nguyên. Tim Dong rú lên:
- Trời ơi!
Hắn ngã khuỵu xuống đất. Văn Bình dựng hắn ngồi dậy:
- Đó mới là miếng đòn sơ đẳng. Nếu anh tiếp tục ngậm miệng, tôi sẽ đánh đón trung đẳng. Thân thể anh sẽ nát bấy, suốt đời anh tàn tật,
đêm ngày chỉ nằm mọp trên giường... Tôi sẽ không đánh chết, vì chết là giải thoát giùm anh, anh hiểu chưa?
Tim Dong quỳ mọp trên sàn nhà, rập đầu lạy chàng, giọng ướt nhèm nước mắt:
- Thưa ông, tôi khai thật, hoàn toàn khai thật. Cô Chiêu Lai là vũ nữ nổi tiếng, không làm mãi dâm. Hầu hết khách chơi ở đây đều mê nàng. Tôi không giới thiệu nàng cho ông Trần Phuơng. Dường như hai người gặp nhau và quen nhau trong vũ trường.. Thế rồi...
- Người ta trả anh bao nhiêu tiền để báo cáo?
- Thưa, mỗi lần một ngan riel.
- Cả thảy mấy lần?
- Ba lần.
- Ai đưa tiền cho anh?
- Thưa, tôi chưa được gặp họ. Một đêm, xong việc ở khách sạn tôi về phòng thì thấy một lá thư nhỏ trong buồng tắm,
- Còn lá thư không?
- Thưa, tuân lệnh họ, đọc xong tôi đốt liền, Thư nói rằng nếu muốn bảo toàn tính mạng tôi phải theo sát ông Trần Phương rồi trình lại cho họ biết. Cùng với lá thư là một ngàn đồng.
- Tại sao anh không nộp lá thư cho công an?
- Tôi đã nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng không dám. Vì thưa ông, đang đêm, tôi bị đánh thức dậy. Người lạ đã lén vào phòng tôi.
- Đàn ông hay đàn bà?
- Đàn ông.
- Người Việt phải không?
- Vâng, người Việt. Nghe động, tôi lồm cồm bò dậy, định mở đèn thì họ tát vào mặt đau điến, và hăm dọa sẽ thủ tiêu tức khắc. Tôi cố nhận diện, nhưng không được vì trời tối om, vả lại họ bắt tôi nằm nguyên trên giường, quay mặt vào tường.
- Người lạ hỏi anh những gì?
- Thưa, đầy đủ chi tiết về ông Trần Phương. Nhất là khi ông Trần Phương gặp cô Chiêu Lai trong phòng. Họ hỏi giờ đến và đi. Họ còn hỏi tôi nghe lỏm được gì thì báo cáo, song khi tôi đáp không họ cũng không nài ép.
- Hừ anh đã cố tình nhận tiền và hoạt động cho họ. Nếu không, sáng hôm sau anh đã trình cảnh sát.
- Thưa, tôi không có đủ can đảm làm việc ấy. Về thân tôi, tuy sợ chết, tôi không đáng quan tâm lắm. Sở dĩ tôi rụt lè vì họ biết rõ gia cảnh của tôi.
- Anh còn mẹ già?
- Vâng, mẹ già tôi đang sống ở Battambang. Tôi là con trai đuy nhất nên được mẹ tôi thương yêu đặc biệt. Cha tôi chết sớm, chị gái tôi lấy chồng và theo chồng sang Lào, mẹ tôi hiện ở một mình, hàng tháng trông cậy vào tiền tôi gửi về. Mẹ tôi lại đau tim nặng... Họ dọa nếu tôi phản thùng thì sẽ bóp cổ cho mẹ tôi chết rồi vứt xác xuống sông. Vì vậy tôi phải vâng lời họ...
Xin ông hiểu cho. Ở vào hoàn cảnh tôi...
Văn Bình nhíu mày suy nghĩ. Địch đã áp dụng một chiến thuật xưa như trái đất. Tiếp xúc ban đêm để Tim Dong không thể nhận diện. Và săng-ta...
Chàng bèn dùng thuật hồi sinh kuatsu xoa nắn cho vết điểm huyệt trên bả vai hết nhức nhối rồi nói:
- Tin anh thành thật, tôi tha chết cho anh. Nhưng ngược lại, anh không được cho họ biết là đã nói chuyện với tôi. Nhớ chưa?
- Thưa nhớ.
- Tôi rất nhân đạo nhưng khi cần có thể bóp cổ cho mẹ anh chết và vứt xác xuống sông.
Tim Dong vẫn chắp tay lạy lục:
- Ông tha giết là đại phúc rồi, tôi đâu dám. Nội đêm nay, tôi sẽ sửa soạn về quê ở Battambang.
Văn Bình mở cửa xuống lầu.
Bên ngoài, trời lất phất mưa. Ra khỏi hẻm, chàng đi ngược về phía rạp chiếu bóng. Không hiểu sao chàng bỗng nhơ nhớ cô gái bán vé có cặp mắt lươn ti hí và bộ ngực thỗn thện, méo sệch, ngồi chờ đợi sau cái bàn bằng gỗ xiêu vẹo.
Đồng hò tay chàng đã chỉ quá nửa đêm. Phố sá vắng tanh. Một chiếc xích lô ì ạch chạy qua, văng vẳng tiếng nói ồm ồm của khách khuya say rưọu.
Qua rạp xi-nê, đỏ ối đèn nê-ông, chàng dừng bước. Cô gái sộc sệch đeo ví da lớn trên vai đang chuyện trò thân mật với một gã đàn ông. Rồi hai người quàng vai, bá cổ, kéo nhau ra xe hơi. Văn Bình chắt lưỡi, ra vẻ tiếc rẻ.
Ở xứ Chùa Tháp người khôn, của khó này, tìm ra nguời đẹp không phải dễ. Túng thế, chàng có thể mời cô gái bán vé về tâm sự với chàng một đêm.
Dường như đọc được ý nghĩ của chàng, cô gái quay lại tặng chàng một nụ cười mời mọc. Chàng nhìn gã đàn ông: hắn lớn hơn chàng một cái đầu, vai tròn như cối xay thóc, bộ mặt đầy thẹo, bộ mặt dầy công trận mạc của võ sĩ thượng đài nhiều lần. Bộ mã khổng lồ này có thể làm thiên hạ run sợ, song đối với Văn Bình chỉ là trò đùa. Trong quá khứ, chàng thường quật ngã trong nháy mắt những cái bồ tượng nặng hơn một tạ thịt.
Chàng tiến lên một bước, định mở cửa xe.
Song chàng khựng lại.
Sau gáy chàng cảm thấy nong nóng.
Cảm giác lạ lùng này thường hiện ra mỗi khi chàng bị theo. Chàng bèn rẽ sang bên phải, đứng trước tấm áp-phích to tướng, giả vờ chiêm ngưởn g cô gái khỏa thân đầy màu sắc sặc sỡ.
Rồi chàng nhún vai gõ bước trên vỉa hè.
Mưa vẫn rơi lất phất.
Từ lúc đặt chân lên đất Nam vang, chàng chưa có dịp rượt lại đường quyền. Cõi lòng trống trãi vì đêm đầu tiên phải nằm một mình trong phòng lữ quán xa lạ, chàng cần múa may một vài phút cho da thịt ấm lại.
Đường phố im lặng, khác thường. Chàng vận vành tai bén nhậy để nghe tiếng giầy song không nhận ra được gì hết. Điều này chứng tỏ đối phương không dận giầy đế da hoặc đế cao su. Dùng giầy đế cơ-rếp, đối phương phải là tay già dặn trong nghề đi khuya về tắt.
Chàng lẩm bẩm một mình:
- Như vậy càng thú!
Thật vậy, chàng không thích so tài với bọn điệp viên tập sự. Đai den nhu đạo đã là một cấp bằng ghê góm, nhưng đối với chàng không nghĩa lý. Chàng chỉ cần phóng một atémi vào yết hầu là mọi đai đen trên trái đất phải lăn kềnh ra đất.
May thay, gần rạp chiếu bóng có một ngõ tối.
Chàng ngừng lại một giây, đánh diêm châm điếu Salem rồi quẹo vào. Địch sẽ đi theo vào hẻm nếu là nhân viên tập sự, hoặc là nhân viên giàu kinh nghiệm trở thành khinh suất.
Khỏi hẻm một quãng ngắn, chàng nhảy vọt vào một mái hiên, và núp trong bóng tối dầy đặc.
Hai phút sau, một đàn ông lực lưỡng, vai u thịt bắp, cao xấp xỉ bằng chàng, bước thoăn thoắt qua mái hiên. Dáng điệu nhanh nhẹn của khối thịt 80 kilô này chứng tỏ hắn là võ sĩ dầy công tập luyện.
Không thấy chàng, hắn chột dạ đứng lại, nhìn quanh quất tứ phía. Có lẽ hắn đang vận nhỡn quang đễ tìm xem một cánh cửa nào mới đóng, hoặc nhà nào mới tắt đèn để tìm Văn Bình.
Chàng không muốn hắn đợi lâu mất thời giờ. Cũng như yêu đàn bà, chàng có thói quen giải quyết chớp nhoáng với đối phương. Vả lại, đêm nay chàng còn một vài việc phải làm.
Chờ hắn đến gần, chàng gọi khe khẽ:
- Đây này...
Gã đàn ông ngây người như pho tượng. Văn Bình quay đầu đỏ của điếu thuốc cháy dở ra ngoài, cho hắn nhìn thấy.
Biết bị lừa, hắn lùi lại một bộ. Thoảng qua màn tối, chàng đọc thấy vẻ ngơ ngác trên mặt hắn.
Văn Bình thản nhiên tiến tới. Xuất kỳ bất ý, gã đàn ông nhảy bổ vào người chàng, cái đầu nặng chình chịch húc giữa bụng chàng kêu ức một tiếng khô khan.
Miếng đòn ghê gớm này có thể làm nạn nhân bất tĩnh, ngã quay trên đất. Song Văn Bình chĩ thót bụng lại. Tinh túy của nhu quyền được dồn vào giữa rốn, da bụng chàng như có nam châm, hút đầu hắn vào, rồi bùng một tiếng, chàng thở ra, hắt hắn vào mái hiên.
Hắn ngã nhoài ra rồi vùng dậy lẹ như điện xẹt. Một trái đấm kinh khủng vèo qua mặt chàng.
Chàng né đầu, buột lời khen ngợi:
- À, chú em biết cả quvền Anh!
Gã đàn ông cũng đáp bằng tiếng Việt:
- Đừng vội phách lối. Khéo rồi bỏ mạng.
Hắn tống trái đấm thứ hai vào màng tang Văn Bình. Ngón đòn của hắn nhẹ nhàng và điềm tĩnh, kẻ ít kinh nghiệm có thễ tan xương, nát thịt như chơi.
Song chàng không thèm tránh, đợi nắm tay của hắn lần tới mặt mới tung quyền nắm lấy và vặn tréo. Đối phương kêu ái một tiếng. Văn Bình lôi hắn về phía trước, rồi chìa đầu gối ra đón.
Cái mặt bị thịt to tướng của hắn đập vào xương đầu gối cứng như thép tui của Văn Bình. Trong chớp mắt hắn chổng kềnh trên đất.
Văn Bình đinh ninh hắn nằm mọp luôn không dậy nữa. Nhưng chỉ một giây đồng hồ sau hắn lại thốc tới, đá luôn hai chân trong thế song cước của Thiếu lâm quyền.
Văn Bình mỉm cười, dùng thuật ninjutsu để né tránh. Ninjutsu - mà giới võ lâm gọi là thuật tàng hình và kinh công Nhật bản - tạo cho võ sĩ một thân thể nhẹ như lông hồng, tiến thoái nhanh nhẹn, tấn công cũng như phản công chớp nhoáng và kiến hiệu.
Gã khổng lồ có phép đá thần tốc nhưng chưa thần tốc bằng tài né tránh ninjutsu nên bị hụt đòn và trượt chân. Văn Bình hất nhẹ vào bàn chân đối phương. Hắn đâm sầm vào tường.
Lần này, hắn đứng dậy một cách khó khăn, nét mặt hết sức đau đớn. Song hắn nghiến răng không kêu một tiếng. Trong nỗ lực phản công tuyệt vọng, hắn xòe tay quạt vào mặt chàng, theo võ karaté. Không muốn tấn mèo vờn chuột kéo dài thêm nữa, Văn Bình đáp lễ bằng một phát karaté trời giáng.
Hắn nằm sóng soài trên nền đất ướt. Văn Bình cúi xuống lục túi. Chàng đoán đúng: trong người nạn nhân không mang theo gì hết, kể cả tiền bạc và vật tùy thân như quẹt máy, bút máy, đồng hồ, bót phơi. Thượng cấp của hắn đã đề phòng trường hợp Văn Bình hạ thủ.
Đột nhiên, tim Văn Bình đau nhói.
Chàng vừa phăng ra một chi tiết quan trọng. Phải rồi, nạn nhân không mang vật tùy thân trong túi vì sợ chàng hạ thủ. Nghĩa là...
Nhanh như cắt, chàng chạy lộn về căn gác của Tim Dong. Chàng dừng một phút ở cầu thang nghe ngóng. Tứ phía hoàn toàn vắng lặng.
Cửa phòng gã bồi mở toang, ánh đèn hắt ra một khung chữ nhật vàng ệch trên hành lang ọp ẹp. Văn Bình nép sát tường, lên tiếug kêu:
- Tim Dong.
Không ai trả lời.
Chàng bước vào phòng, đưa tay khóa cửa. Một cảnh tượng thương tâm diễn ra trước mắt: gã bồi trẻ tuổi, ngồi dựa vào tường, bụng bị đâm phều ruột. Hắn đang ấn ruột gan lòng thòng vào bụng, giữa vũng máu đỏ lòm.
Thấy chàng vào, hắn nhìn bằng cặp mắt lạc thần. Mặt bắn trở nên bình thản một cách lạ lùng. Nếu không có vết thương rộng hoác và vũng máu to tướng, người ta có thể tưởng lầm gã bồi đang say á phiện, bâng khuâng nhìn vào khoảng không.
Tuy nhiên, Văn Bình không thể nào lầm được. Chàng biết Tim Dong sắp chết. Trước giây phút lìa đời, con người không còn sợ hãi nữa. Mà trở thành bình thản để đón ngọn gió thần diệu chở lên thượng tầng không gian. Miệng hắn há rộng, lắp bắp. Văn Bình phải ghé tai vào mặt hắn mới nghe được giọng nói thều thào:
- Nước, nước, khát quá!
Văn Bình lấy chai rượu trên bàn. Mất nhiều máu, phản ứng tự nhiên của kẻ bị trọng thương là đòi uống nước, thật nhiều nước. Bị thưong ở ruột mà uống nhiều nước thì chết. Biết hắn không còn sống bao lâu nữa, Văn Bình muốn hắn thưởng thức ngụm rượu cuối cùng.
Thấy chai Mac-ten ba ngôi sao, nhãn màu xanh tươi nổi bật trên nền rượu hổ phách trong vắt, mắt hắn rực sáng. Trước khi đặt cổ chai vào miệng hắn, chàng hỏi gặng:
- Ai?
Gã bồi đáp một cách khó khăn:
- Họ.
Hắn uống ừng ực như người khát cả tuần lễ, chưa thấy nước lạnh. Văn Bình nựng hắn, giọng an ủi:
- Tim Dong, nói đi. Tôi biết anh còn giấu nhiều điều. Nói đi, tôi sẽ gửi tiền cho mẹ anh ở Battambang.
Hắn ngước mắt nhìn chàng. Biết hắn đã xiêu lòng, chàng tiếp:
- Tôi hứa danh dự sẽ gửi 50.000 riel cho mẹ anh. Nói đi.
Ga bồi thu tàn lực vào miệng lắp bắp:
- Mù... soa... mù soa... hồng.
Văn Bình mừng rơn như bắt được của. Lần đầu, chàng nghe nói đến chiếc mù soa hồng. Trên thi thể Trần Phương, nhân viên an ninh Miên đã tìm thấy một chiếc khăn nhỏ tương tự.
Chàng bèn hỏi Tim Dong:
- Mù soa này dùng làm gì?
Lưỡi gã bồi đã ríu lại. Biết bắn đã cấm khẩu, Văn Bình đành đổi cách lục vấn:
- Anh hãy nghe cho kỹ và trả lời bằng đầu. Mù soa của ông Trần Phương do cô Chiêu Lai đưa phải không?
Tim Dong lắc đầu. Văn Bình hỏi lại:
- Nếu anh không biết thì lắc 2 cái. Còn nếu mù soa không do cô Chiêu Lai đưa thì lắc một cái.
Gã bồi lắc đầu hai cái. Nghĩa là hắn không biết.
- Mù soa được dùng làm ám hiệu phải không?
Gã bồi gật đầu, vẻ mặt tươi tỉnh. Đột nhiên, hắn chống tay lên nền gác, sửa soạn ngồi dậy. Văn Bình can ngăn nhưng không kịp. Hắn định thổ lộ một điều quan trọng. Sự cố gắng ghê gớm đã làm hắn mất sức.
Hắn ngã phịch vào tường, rồi ngoẹo đầu, thở hắt ra.
Tim Dong đã chết.
Văn Bình bàng hoàng đứng dậy. Chàng không cần lục lọi đồ đạc và quần áo trong phòng vì biết chắc đối phương đã ra tay từ trước.
Chàng thở dài nhè nhẹ, và đặt tay vào cái tắt đèn. Lát nữa, chàng sẽ tìm một quán rượu thức khuya, gọi điện tboại cho sở Cảnh sát Nam vang.
Hành lang tối như bưng.
Văn Bình vội bước tréo sang bên vì nghe tiếng gió soàn soạt. Suýt nữa chàng mất mạng.
Lưỡi dao sáng loáng từ bên hữu đâm tới. Mục đích của đối phương là lợi dụng trời tối đâm chàng trọng thương trước khi bồi nhát kết liễu.
Lưỡi dao sướt qua ngực Văn Bình, kéo luôn cái túi áo đựng gói thuốc Salem mới hút non nửa. Chỉ chậm trong đường tơ, kẽ tóc là mũi dao cắm phập vào ngực.
Văn Bình chuyển thế, phóng ngọn độc cước vũ bão vào bàn tay cầm dao. Chàng chỉ nghe tiếng hự cộc lốc, tiếng dao rơi xuống sàn gỗ, rồi tiếng dậm chân nặng nề.
Chàng lùi lại sát tường, đặt tay lên nút mở đèn. Chàng không ngạc nhiên khi thấy đối phương có bộ mặt đen thui như cột nhà cháy và cánh tay tròn lẳng, xâm long ly quy phượng bằng mực xanh.
Hắn trạc 40, cặp mắt sáng như điện, hai chân khuỳnh khuỳnh của kẻ chuyên đứng tấn. Bàn tay hắn xoè ra, nhưng không phải để đánh karaté. Nghe tiếng gió vun vút, chàng biết hắn là võ sĩ thâm hậu về nội công.
Trong nhiều năm luân lạc tại Thái-Miên. chàng được nghe nói tới một môn phái võ lâm kỳ dị, chuyên luyện ngải quý trên đỉnh núi cao để dùng làm khí giới tấn công vô hình. Kẻ giỏi ngải có thể luyện da thịt rắn chắc như đồng hun, dao không đâm thủng. Mỗi khi đánh quyền, một tiếng gió lạ được phát ra. Trúng đòn, võ sĩ thiếu công phu tâp dượt có thể gãy xương trong chớp mắt.
Hắn trợn mắt nhìn chàng, rồi dậm chân, vận nguyên khí, trước khi vung ra một ngón đòn chớp xẹt. Văn Bình đỡ bằng bả vai, chân đảo nửa vòng, định quét hắn ngã xấp. Chàng không ngờ cú đánh của hắn có sức mạnh ghê gớm, khiến chàng suýt mất quân bình.
Không dám khinh suất, Văn Bình đành hạ độc thủ. Đường quyền thứ hai của địch vụt tới, chàng chộp lấy nhanh như điện, cùi tay hất ra một phát atémi. Phép đánh atémi bằng cùi tay - nhu đạo là hiji até - là võ khí vô cùng kiến hiệu trong những trận sát lá cà. Tuy xử dụng nhu đạo, Văn Bình lại nhắm vào huvệt ta-pao của quyền Trung quốc.
Huyệt ta-pao ở gần nách là một trong những yếu điểm của hệ thống thần kinh. Bị đòn, nạn nhân có thể mê man tức khắc. Nghệ thuật điểm huyệt của Văn Bình đã lên tới trình độ tuyệt kỹ, có thể ước lượng sức đánh để làm nạn nhân bất tỉnh trong bao lâu. Chàng lại học thuộc biểu đồ giờ giấc của từng huyệt.
Từ giờ tí đến giờ sửu, huyệt ta-pao biến thành tử huyệt. Nên ngón atémi nhẹ nhàng và lặng lẻ của Văn Bình ào ngực đối phương đã đưa hắn sang thế giới bên kia.
Khối thịt nặng nề gieo phịch xuống sàn gác.
Biết nạn nhân đã tắt thở, Văn Bình tắt dèn, lẻn lối sau xuống đường.
Cơn mưa nửa đêm đã tạnh.
Cũng như Sài gòn, thủ đô Nam vang thường có những trận mua kỳ quặc, đến bất thần và đi cũng đột ngột. Những vũng nước đọng trên mặt đường nhựa phản chiếu ánh đèn hai bên nhấp nháy. Xa xa, trời tối mù mịt, thỉnh thoảng lóe lên vừng sáng một chiếc xe hơi xả hết tốc lực.
Nam vang đã yên trong giấc ngủ.
Nhìn đồng hồ tay, Văn Bình thở dài. Đã một giờ sáng. Giờ này tìm được phương tiện chuyển vận không phải dễ. Bất giác chàng nhớ tới những đêm hoạt động ở Âu châu. Nhiều đêm, đã 3, 4 giờ sáng, tắc xi còn chạy bon bon đầy đường. Nằm trong phòng, chàng chỉ cần nhấc điện thoại là trong mấy phút tắc xi đậu xịch dưới cửa.
Văn Bình bước rảo tới một biệt thự sang trọng, đèn sáng như sao sa. Tiếng nhạc luân vũ từ trong vườn vọng ra như ru hồn vào cõi mộng. Song chàng không dám nghĩ đến mộng trong lúc này. Chàng chỉ nghĩ đến đoàn xe hơi đủ loại đang nằm chềnh ềnh dọc vỉa hè.
Hầu hết trên xe đều có tài xế. Nhưng hầu hết tài xế đều gục đầu vào vô-lăng. Có lẽ đây là dạ vũ của một nhân vật quan trọng trong chánh quyền. Văn Bình quan sát một lượt: những kiểu xe đưọc chàng ưa thích đều có mặt đầy đủ.
Kênh kiện và mỹ lệ nhất thì có Rolls-Royce, với 4 chân cao lêu nghêu, tấm kính dầy ngăn phòng lái với băng sau của chủ nhân, được gắn máy lạnh, điện thoại siêu tần số, và tủ lạnh đặc biệt, bên trong để mọi thứ rượu đắt tiền. Văn Bình nuốt nước bọt, ngoảnh ra nơi kbác. Xe Rolls đẹp thật, nhưng toàn chân thành Nam vang chỉ có vài chiếc, chàng ra đến ngã tư là bị chận lại.
Chàng ngần ngừ một giây trước chiếc Cadillac trắng tin như làn da mỹ nữ, đệm màu đỏ máu. Với 37 mã lực nhốt trong cái máy khổng lồ, xe Cadillac có thể ngốn đường 170 cây số một giờ. Song chàng cũng phải gạt lệ bỏ qua.
Chàng mượn tạm một chiếc Dauphine. Dầu sao đây cũng là loại Gordini, phóng nhanh như gió. May mắn là trên xe không có tài xế, kính xe không lên, nghĩa là cửa không khóa.
Văn Bình đứng một bên, chuồi tay vặn nắm cửa. Cánh cửa trơn dầu mở ra êm ru, chàng cúi đầu luồn vào. Như chàng đoán trước, ở táp-lô không có chìa khóa. Có chìa khóa, chàng sẽ hà tiện được một phút. Không có chìa khóa, chàng phải bẩn tay nối hai đầu giây lửa để làm máy nổ.
"Thổi xe" là một trong những nghề tay trái của Văn Bình. Hồi ở trường do thám, chàng đã được huấn luyện viên mến phục. Ra đời, thu thập kinh nghiệm trong giới ăn chơi tây phương, chàng "thổi xe" nhanh như chớp. Lâu nhất là 30 giây, chàng đã nối xong giây đề-ma-rơ và cho xe chạy.
Trong chuyến công tác nào ở ngoại quốc, chàng cũng mượn tạm xe của thiên hạ. Có lần chàng đánh cắp xe ngay trước mũi chủ nhân. Hoạt động ở Hà nội, chàng ung dung trèo lên công xa trước tòa đặc sứ Trung quốc. Ở Nam-Mỹ, chàng vào tân tư dinh một vi nguyên thủ để mượn lạm một chiếc Mercédès 300 SL kiểu đua mà chàng mê say như đàn bà đẹp. Chàng nghiện môn mượn xe đến nỗi có lần ông Hoàng nói đùa là sau khi giải nghệ chàng sẽ trở thành ông vua ăn cắp xe trên thế giới.
Thật vậy, chàng biết lái mọi kiểu xe, lại biết mọi chi tiết cơ khí của từng xe. Một khi chàng cầm vô-lăng, xe hơi cảnh sát khó thể theo kịp dầu có nhiều mã lực hơn.
Động cơ chiếc Gordini của Pháp nổ êm ru như tiếng nhạc ru con Mễ tây cơ. Văn Bình nhẹ nhàng vào số, thả thắng tay từ từ, rồi lái ra giữa đường.
Không ai để ý đến chàng. Chàng cười tùm tĩm, gài số 2, phóng như tên bắn trên đường nhựa thẳng tắp.
Chàng trờ về lữ quán Melody.
Qua khách sạn 200 thước, chàng đậu xe sát lề, rồi đi bộ lại. Khách sạn đã đóng cửa từ nửa đêm, ngoại trừ một cánh cửa hông khép hờ. Nhìn qua làn thép mắt cáo, Văn Bình thấy một nhân viên gầy ốm, trung niên, ngủ gà ngủ gật trong ghế xích đu, cặp kính cận thị tòng teng trên mắt.
Văn Bình lẻn vào, bước êm như ru.
Ánh đèn đỏ quạch chiếu những vệt đỏ quạch trên nền gạch hoa láng bóng. Chàng không về phòng vì thật ra chàng chưa buồn ngủ. Chàng thuê phòng tại Melody là để có cơ hội vào phòng Tim Dong, Trần Phương và Đoàn Lượng.
Tới tầng cao nhất, chàng vòng sang trái. Phòng xép dành cho bồi ở cuối hành lang.
Văn Bình dừng trước cửa số 2: phòng của gã bồi bất hạnh Tim Dong.
Đèn bên trong tắt ngúm, không mội tiếng động. Kể cả tiếng kẽo kẹt quen tai của các lữ quán-ổ nhện ban đêm.
Chàng vặn nắm cửa. Cửa khóa. Chàng rút trong túi ra đồ nghề mở cửa.
30 giâv đồng hồ sau, chàng đã lọt vào trong phòng. Chàng kéo riềm che cửa rồi mở đèn. Căn phòng nhỏ hẹp được bày biện mộc mạc, nếu không nói là cũ kỹ, nghèo nàn.
Kê sát tường là một cái giường sắt, trải nệm, vừa đủ một người nằm. Đối diện, chàng thấy một cái bàn viết sơn xanh, và cái tủ buýp-phê nhỏ xíu, đánh vẹt-ni lâu ngày ám bụi và loang lỗ. Tiện nghi vệ sinh được gắn trong góc gồm một chậu xứ rửa mặt và cái gương tráng thủy ngân, khăn mặt, sà bong, bàn chải răng, lưỡi dao cạo, thuốc pom-mát trụ sinh xếp thành đống hỗn độn.
Văn Bình cúi xuống, bắt đầu lục lọi. Các ngăn kéo đều trống trơn, Tim Dong đã lấy hết đồ đạc nên Văn Bình lục lọi không kết quả. Chàng mở cả la-va-bô song không thấy gì khả nghi.
Chắt lưỡi, chàng tắt đèn ra ngoài.
Chờ ở cầu thang một lát, không thấy ai, chàng lần xuống tầng dưới, rồi ngoặt về phía phòng của Trần Phương và Đoàn Lượng. Chàng không tin hai nhân viên XX yểu mệnh của sở để lại một dấu tích nào quan trọng, giúp chàng tiến hành cuộc điều tra hữu hiệu. Tuy nhiên, gã bồi Tim Dong đã thúc đẩy chàng trở lại khách sạn Melody để khám phá bí mật.
Phòng của Trần Phương mang số chẵn, xế phòng của Đoàn Lượng. Tới Nam vang sau Trần Phương, Đoàn Lượng đã có dụng ý rõ rệt khi thuê phòng đối diện, có lẽ Đoàn Lượng đã áp dụng chiến thuật "nhử mồi" cổ điển, xuất đầu lộ diện để đối phó với địch. Nhưng vì non tay lái nên bị dịch hạ sát.
Dầu sao Đoàn Lượng đã phăng ra manh mối. Vì phăng ra manh mối nên mất mạng.
Văn Bình liếc nhìn ổ khóa. Chàng hơi bực mình vì đây là khóa Vachette của Pháp, loại ngân hàng, nghĩa là một trong các loại khóa khó mở nhất thế giới.
Lần này, Văn Bình phải loay hoay hơn một phút. Và chàng không mở đèn điện như trong phòng Tim Dong. Chàng rút trong túi ra cây đèn bấm bút máy. Ngọn đèn xanh loé lên, chàng lấy bàn tay che lại rồi đảo ánh sáng một vòng quanh phòng.
Căn phòng được bầy biện giản dị nhưng đầy đủ, với cái giường muôn thuở, trải khăn trắng toát, cái tủ gương đựng quần áo, cái bàn viết, kê gần máy điều hòa khí hậu.
Tất cả đều được thu xếp ngay ngắn, chứng tỏ sau ngày Đoàn Lượng thiệt mạng, căn phòng đã đổi chủ. Dĩ nhiên, đối phương đã lục soát tỉ mỉ. Trừ phi gặp may mắn, chàng không có hy vọng.
Một ý nghĩ thoáng qua óc...
Văn Bình vừa nhớ ra Đoàn Lượng là nhân viên XX. Trước ngày xuất ngoại, nhân viên XX đuợc huấn luyện về ám hiệu. Hoạt dộng đúng nguyên tắc, Đoàn Lượng phải ghi dấu trong tủ áo nếu có tài liệu cất trong phòng.
Văn Bình bèn mở đèn và mở cửa tủ áo quan sát.
Chàng đoán không sai: ở cánh cửa bên trái, phía trong chàng thấy một cái dấu chữ thập khắc bằng dao nhọn. Bên cạnh là một hinh tròn: như vậy có nghĩa là Đoàn Lượng giấu tài liệu trong máy điều hòa khí hậu.
Văn Bình mỉm cười ra vẻ đắc ý và tiến lại trước cái máy Westinghouse một ngựa, sơn xanh, gắn dưới cửa sổ ở giữa phòng. Chàng dùng lưỡi dao nhíp mở đinh vit chung quanh máy.
Nằm cuộn tròn cạnh ống dẫn lạnh là một miếng vải mỏng mầu hồng. Cầm lên, soi dưới ánh đèn, Văn Bình nhận ra đó là một chiếc mù soa. góc dua chỉ xanh, bên trên thêu trái tim nhỏ xíu bằng chỉ màu lá mạ.
Mù soa hồng!
Trần Phương thiệt mạng trên đường Phsar Dék, gần tiệm khiêu vũ mang trong túi một cái mù soa hồng. Trước khi tắt thở, gã bồi phòng Tim Dong cũng nhắc đến mù soa hồng.
Cái mù soa lạ lùng này phải là chìa khóa mở cánh cửa bí mật. Song mở cách nào, Văn Bình chưa biết. Đoàn Lượng giấu mù soa hồng trong máy điều hòa khí hậu mà không viết giòng chữ nào để lại, có lẽ vì chưa khám phá ra chi tiết hoặc có lẽ vì biết mình sắp chết.
Vì vậy, Văn Bình phải đích thân gặp gỡ những người còn sống để tìm ra ý nghĩa của chiếc mù soa hồng.
5 phút sau, chàng đã thót ra ngoài đường bằng cửa hậu và trèo lên xe Dauphine. Chiếc xe du lịch bé bỏng và ngoan ngoãn rú lên nhè nhẹ rồi băng mình trong đêm tối. Gió đêm quạt mạnh vào mặt chàng. Chiếc đồng hồ Rô-lech ba kim dạ quang của chàng chỉ quá 3 giờ sáng.
Lại một đêm nữa thức trắng! Nhưng đêm nay Văn Bình không được thức trắng bên bộ ngực nguyên tử làm tượng đá rệu nước miếng, bên cặp giò thần tiên, đượm mùi thơm da thịt trinh nguyên, mùi nước hoa thượng lưu mùi huýt ky, mùi thuốc lá Salem và mùi sâm banh hảo hạng...
Chàng đậu xe ở góc đường viehei Kroh Trae. Cảnh sát viên Phan Sit ngụ trong một ngôi nhà trệt sơn xanh, sau hàng rào xi măng và cái sân nhỏ trồng cây cảnh đắt tiền.
Văn Bình định nhảy qua tường, nhưng khi thấy một người cao lớn mặc đồng phục từ đầu đường bước tới lại giả vờ đóng vai chủ nhân móc chìa khóa ra mở cửa.
Ngạc nhiên xiết bao, cửa cổng không khóa. Chàng xô cửa vào. Mùi hoa lan thơm ngát trong sân tạt vào mũi chàng. Cửa phòng khách cũng mở. Bên trong hoàn toàn tối om.
Linh tính của nhiều năm sống trong nguy hiểm báo hiệu với chàng một điềm bất tường. Chàng nép vào tường lắng nghe động tĩnh. Không nghe tiếng động khả nghi, chàng bèn mở đèn.
Một tiếng quát nổi lên:
- Anh vào đây làm gì?
Chàng quay lại, và nhận ra gã khổng lồ mặc đồng phục chàng vừa gặp ngoài đường. Nhìn phù hiệu, chàng biết hắn là nhân viên công an Nam vang.
Chàng không giật mình trước khẩu súng to tướng lăm lăm trong bàn tay lông lá đen đủi của hắn. Chàng chỉ nhún vai, ra vẻ không quan tâm:
- Còn anh, anh vào đây làm gì?
Hăn nghiêm giọng:
- Tôi là nhân viên công an. Phiền anh chơ tôi coi căn cước.
Biết sẽ gặp phiền phức, Văn Bình đánh áp dụng biện pháp mạnh. Thật ra, chàng không muốn nặng tay với nhân viên cảnh sát vô tội, song chàng không còn lôi thoát nào nữa. Vả lại, khẩu sũng quái ác lại sửa soạn khạc đạn...
Một phát atémi vào vào yết hầu gã khổng lồ. Không kịp tránh, hắn bị trúng đòn, nghe phập một tiếng, như nhát dao chém xuống trái dưa hấu rồi lăn ra, quay lông lốc trên sàn nhà.
Văn Bình vội vàng mở cửa phòng ngủ.
Quang cảnh trước mắt làm chàng khựng lại. Cái chàng thấy trước tiên dưới ánh đèn 100 nến sáng quắc la một cái xác nằm sóng sượt trên đất.
Không cần đọc căn cước nạn nhân, Văn Bình đã biết hắn là Phan Sit. Chàng quỳ xuống, xem xét vết dạn. Phan Sit bị một phát trúng tim chết không kịp trối. Khẩu súng được đặt rất gần có lẽ gắn ống cao su hãm thanh.
Nạn nhân trạc ba mươi, tóc húi ngắn có vẻ khoẻ mạnh, nét mặt đều đặn, cái miệng nhỏ của người kín đáo, cằm bạnh ra biểu hiệu tính tình cương quyết, gan lì.
Hắn mặt đồ sọt trắng, chân còn nguyên xăng-đan chưa cởi, có lẽ hắn mới đi chơi hoặc đi gác về. Lục túi, Văn Bình chỉ thấy hai chục riel, một tấm hình phụ nữ lõa lồ và tấm thẻ cảnh sát viên hạng nhì.
Ở sợi giâv vàng tây đeo vào thắt lưng, Văn Bình thấy tòng teng một xâu chìa khóa nhỏ.
Chàng suy nghĩ một giây rồi dùng chìa khóa mỡ ngăn kéo bàn viết, kê sát giường. Bên trong, giấy tờ được vứt lộn xộn. Chàng để ý tới cuốn sổ tay bìa da xanh đã cũ, mép giấy cong veo.
Đọc mấy trang đầu, chàng không hiểu nghĩa vì Phan Sit ghi tắt. Song chàng mừng rơn vì thấy một trang đen đặc tên người và địa chỉ.
Văn Bình định lục lọi trong phòng thì tiếng còi rít lên the thé. Tiếng còi cảnh sát công lộ.
Tiếp theo là tiếng xe thắng lại ken két và tiếng giầy đinh nhảy xuống đường nhưa cồm cộp.
Trong chớp mắt, đèn pha cực mạnh từ ngoài đường chiếu thẳng vào nhà. Tiếng khẩu lệnh bằng Miên ngữ nghe rõ mồn một
- Bắt lấy nó!
"Bắt lấy nó" nghĩa là công an Miên đã biết chàng có mặt trong nhà Phan Sit. Chàng vội khóa cửa ra vào. Viên chỉ huy bên ngoài dõng dạc ra lệnh cho nhân viên xô cửa, và một toán khác chận lối sau, đồng thời trèo lên mái nhà.
Văn Bình vừa sa bẫy. Bẫy này có thể của Trung ưong Cục miền Nam, song cũng có thể của Phản gián Miên. Hai nhân viên công an bị thiệt mạng, chàng khó thể thoát tội tử hình nếu bị sa lưới. Từ lâu nhà chức trách Miên muốn chơi ông Hoàng một vố...
- Mở cửa! Hàng đi!
Tuy ở trong tình trạng nguy ngập, Văn Bình cũng mỉm cười. Từ ngày dấn thân vào đời điệp báo, chưa bao giờ chàng đầu hàng. Nếu có, chẳng qua là một thủ đoạn, giả vờ đầu để phản công thắng lợi.
Văn Bình mở cửa phòng ngủ. Tiếng quát "mở cửa, hàng đi" vẫn vang rân.
Chàng nhảy lên hồ nước đối diện nhà bếp, rồi đu lên máy ngói. Bên trên, chàng không gặp ai. Một giây đồng hồ sau, chàng đã băng mình qua sân thượng nhà bên.
Tạch, tạch tạch...
Một tràng đạn cạc-bin loé sáng trong đêm tối. Văn Bình nhoài người trên sân xi-măng, quay lộn một vòng rồi nhỏm dậy, bíu lan can sân thượng, vọt sang mái nhà khác.
Một loại súng.
Hai loạt súng.
Đèn pha chiếu lên mái ngói sáng lòa. Văn Bình bám vào cái pét gô la trồng hoa, phi thân xuống bao lơn một ngôi nhà 5 tầng cao lêu nghêu. Tiếng súng vẫn theo chàng sát nút.
Văn Bình xô cửa, băng qua phòng tối, mò xuống cầu thang, chạy xuống tầng dưới, rồi biến vào hành lang sâu thăm thẳm một tòa bin-đinh cũ. Nhanh như vượn chàng bám cầu thang bê-tông cấp cứu, nhảy lên tầng cao nhất, tầng thứ sáu.
Văn Bình dừng lại thở phào. Không hiểu sao chàng mệt mỏi lạ thường, và muốn được nằm dài trên giường, trong phòng kín, bên chai huýt-ky đầy ắp, và nhất là bên một thân thể cân đối, và khêu gợi.
Tiếng súng chát chúa kéo chàng về thực tại tàn nhẫn. Luồng đèn pha soi mói bắt đầu quét vào mái nhà kế cận.
Văn Bình bị đẩy vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan: bin-đinh này lọa lạc ở góc đường, bên dưới nhân viên an ninh đông như kiến cỏ. Chàng không thể tuột xuống đường, cũng không thể quay lại chỗ cũ. Chỉ còn lối thoát duy nhất, ẩn núp trong bin-đinh đồ sộ để tùy cơ ứng biến.
Trước mặt chàng, một dãy phòng nhỏ cửa đóng im ỉm nằm thưỡn dưới ngọn đèn đêm 10 nến lù mù.
Một sức mạnh kỳ lạ bắt chàng đứng lại trước phòng 35. Chân ướt, chân ráo tại Nam vang, Văn Bình đã ở phòng 35 trong khách sạn, và chàng đã gặp cô gái thang máy tràn đầy nhựa sống. Biết đâu phòng 35 trong tòa nhà này chẳng mang lại may mắn lần nữa cho chàng!
Văn Bình mở cửa nhè nhẹ.
Cửa đóng.
Chàng còn ngần ngừ thì tiếng thét từ bên dưới vẳng lên:
- Nó đang ở trên ấy. Nhanh lên.
Văn Bình đành gõ cửa.
Có tiếng lục đục trong nhà. Rồi một ánh đèn ngủ màu xanh bật lên.
Văn Bình giật mình, tay chân bủn rủn. Nếu chủ nhân là gã đàn ông hay ghen thì chàng tuyệt lộ! Chàng hối tiếc vì đã gõ cửa bừa bãi, không suy nghĩ.
Sau cửa có tiếng người nói. Tiếng nói của phụ nữ Việt. Tiếng Việt miền Bắc, nhẹ nhàng và thanh thoát.
- Ai?
Văn Bình thì thào, cũng bằng tiếng Việt, giọng Bắc:
- Tôi.
Vẫn giọng nói êm ái, nhưng hơi pha gắt gỏng:
- Tôi là ai? Gần sáng rồi, không cho người ta ngủ ư! Muốn quấy rầy thì đến mai.
"Muốn quấy rầy thì đến mai", mấy tiếng này mang lại hy vọng cho Văn Bình. Nữ chủ nhân có lẽ là vũ nữ, hoặc là... Chàng không dám nghĩ tiếp.
Nép mình bên cửa, chàng nói, giọng van vĩ và tha thiết:
- Mở cửa mau, nếu không tôi nguy mất.
Dường như câu nói của Văn Bình có sức hấp dẫn mãnh liệt nên thiếu phụ không trả lời. Chàng chỉ nghe tiếng giép kéo lệt sệt trên nền gạch rồi tiếng then cửa được rút ra.
Cửa mở. Văn Bình len vào. Thiếu phụ hỏi chàng:
- Ông là ai? Ông vào đây làm gì?
Tiếng súng đì đoàng dưới nhà trả lời hộ chàng. Chàng ôm vai giả vờ bị đạn. Thiếu phụ suýt soa:
- Trời ơi ông bị thương!
Văn Bình nhăn nhó, nhìn ra cửa. Hiểu ý, thiếu phụ đóng cửa lại. Tuy bị săn đuổi ráo riết, Văn Bình vẫn có thời giờ thưởng thức vẻ đẹp của người đàn bà lạ.
Nàng trạc 28 (căn cứ vào giọng nói và thân hình, ai cũng đinh ninh nàng còn là thiếu nữ đôi mươi), da trắng như trứng gà bóc, mắt đen và sâu như muốn dìm chết thế giới đàn ông, mũi nhỏ, cao, như nặn, ngự trên cặp môi mọng đỏ như trái dâu chín Đà lạt, và cái miệng (chao ôi.
viết đến giòng này Nguời Thứ Tám cũng bủn rủn ngòi bút) hình trái tim, phảng phất nụ cười đắm đuối.
Nếu không là tên tù hụt, Văn Bình đã ôm liều kho tàng mỹ nữ vào lòng và tắt ngọn đèn đêm tò mò trên bàn. Tay vẫn ôm vai, chàng nói:
- Cám ơn cô.
Cái miệng Tây Thi điểm nụ hoa hàm tiếu:
- Không dám. Tôi đã có chồng.
Trời đất ơi, nàng đã có chồng. Chồng nàng đang nằm trong phòng! Nếu hắn thức dậy, và nổi trận lôi đình, chàng đành phải giở trò vũ phu để thoát thân.
Tuy nhiên, Văn Bình vẫn trấn tĩnh:
- Xin lỗi bà.
Giọng nàng vẫn thánh thót:
- Tôi xin lỗi ông mới đúng. Áo quần cẩu thả thế này, ông cười chết.
Khi ấy, nhãn tuyến của Văn Bình mới đặt vào bộ áo ngủ bằng ni-lông mỏng dính màu hồng mà phía dưới là một thế giới kỳ ảo không lính gác và công sự phòng thủ. Chàng ngây người như pho tượng, quên bẵng công an đang ruồng xét ráo riết, tính mạng chàng treo trên sợi tóc.
Chàng lắp bắp như người ngậm hột thị lúng búng trong miệng:
- Thưa... Tôi đâu dám cười.
Nàng cười tươi tỉnh:
- Ông vừa cười xong. Ông gõ cửa phòng tôi ban đêm có chuyện gì?
- Tôi không biết. Cảnh sát huýt còi đuổi theo, sợ quá tôi chạy lên đây, và đánh bạo tới xin bà...
- Hừ, nhìn ông tôi thấy ông không phải là người hay sợ. Chắc ông đã làm việc phi pháp. Ông cứ nói thật đi.
Văn Bình nín lặng. Thiếu phụ hỏi:
- Ông lên đây lâu chưa?
Văn Bình dáp:
- Thưa, mới. Đường đột vào phòng đàn bà lạ đang đêm là hoàn toàn vô lễ. Nhưng thưa bà... Bà là người đồng hương... Chẳng qua vì hoàn cảnh... Nếu bà không đoái thương, tôi sẽ bị bắt...
Thiếu phụ nhíu mày suy nghĩ. Văn Bình khẩn khoản nói tiếp:
- Tôi chỉ xin trú chân 5,10 phút rồi đi ngay. không dám phiền nhiễu bà. Tôi sẽ vào phòng trong xin phép ông...
Thiếu phụ gạt ngang:
- Nhà tôi không có ở đây.
Rồi hạ thấp giọng:
- Không giấu gì ông, tôi chưa có chồng. Hồi nãy, tôi nói vậy vì sợ ông có ẩn ý. Thấy ông là người đường hoàng, tôi cần nói thật ông biết. Tuy nhiên...
Sự ngập ngừng này chứng tỏ thiếu phụ chưa bằng lòng. Trừ phi là gái giang hồ, không người đàn bà đứng đắn nào lại cho đàn ông lạ vào phòng sau 3 giờ sáng, nhất là đàn ông lạ này có khuôn mặt đa tình...
Tiếng giầy chạy rầm rập trên cầu thang xi-măng là cứu tinh của Văn Bình. Chàng giả vờ run lẫy bẫy:
- Chết tôi rồi.
Thiếu phụ nhìn chàng, mặt tái mét một cách thành thật:
- Khổ quá, hây giờ làm cách nào?
Văn Bình chớp mắt:
- Bà cho phép thì được.
- Thế nào tôi cũng bằng lòng. Ông thử nói tôi nghe.
- Thưa, vạn bất đắc dĩ tôi mới dám yêu cầu bà. Xin bà cho phép tôi trốn trên giường bà. Tạm trốn...
- Trời ơi!
Văn Bình thờ dài:
- Vậy, tôi phải chết.
Nhân viên an ninh bắt đầu đập cửa ầm ầm ở cuối hành lang. Vău Bình đứng dậy, giọng thiểu não:
- Chào bà.
Thiếu phụ ngước nhìn chàng:
- Ông đi đâu?
- Tôi sẽ liều chết với họ. Chẳng qua số trời đã định...
- Không, không, ông không thể ra được. Dầu sao, ông cũng là người Việt như tôi...
Nàng định nói thêm nhưng tiếng đập cửa ở phòng bên làm nàng ngưng bặt.
- Mở ra, mở ra, công an xét nhà.
Văn Bình cởi phắt sơ-mi, và quần dài, nhét xuống dưới nệm, rồi nhảy lên chiếc giường thơm tho, kéo mền trùm kín đầu. Còn tay kia chàng tắt ngọn đèn đêm.
- Mở ra, mở ra...
Thiếu phụ hỏi lớn, giọng ngái ngủ:
- Gì thế?
- Công an, công an.
Nàng kéo đôi giép lệt xệt, hé cửa, nhìn ra ngoài:
- Công an không cho tôi ngủ yên được ư?
Có tiếng Miên đáp lại:
- Xin lỗi cô. Một tên cướp vừa trốn vào bin-đinh. Chúng tôi có bổn phận lục soát mọi phòng. Hắn rất nguy hiểm. Nếu hắn trốn thoát, tính mạng của dân chúng sẽ bị đe dọa...
Thiếu phụ suýt soa:
- Ghê quá! Tướng mạo hắn ra sao?
- Cao lớn, mặt mũi dữ tợn. Hắn chuyên cướp của, giết người.
Nàng cười ròn rã:
- Vậy mời ông vào trong này... Nhưng tôi chỉ mời ông thiếu úy thôi...
Vẫn liếng Miên:
- Hắn núp trong ấy ư?
Nghe tiếng hỏi Văn Bình lạnh toát châu thân. Chàng không hiểu sao thiếu phụ lại mời nhân viên công an vào phòng. Có lẽ nàng phản chàng... Nếu vậy, bắt buộc chàng phải dùng võ lực thoát thân mặc dầu hy vọng rất mong manh.
Nằm trên giường chàng co chân lại, chuẩn bị phản công, cửa mở rộng rồi đóng lại.
Đèn trong phòng bật sáng như ban ngày.