Số lần đọc/download: 1753 / 18
Cập nhật: 2015-11-12 01:03:52 +0700
Chương 5: Tai Họa Bất Ngờ
Ngạo Thiên lắc đầu cười khổ:"Huynh mỗi lần trở về đều tận lực bước thật khẽ, vì sao lần nào cũng bị đệ phát hiện ra nhỉ?"
Không trả lời Ngạo Thiên, Tử Vũ thản nhiên nói:"Hôm nay có món ngon."
"Là cái gì? Đừng nói ra, để huynh đoán." Ngạo Thiên cái mũi khịt khịt, dùng sức hít mạnh một hơi, bỗng nhiên hét toáng lên:"Thịt? Trời ạ!" Vừa dứt lời đã chạy ào vào trong phòng.
Quả nhiên, cái nồi sứt trong phòng nước đã đun sôi, một khối thịt lớn đang nhấp nhô trong nồi nước.
Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn Tử Vũ khó hiểu nói:"Thịt này từ đâu mà có? Đệ...." Ánh mắt Ngạo Thiên dừng lại trên hai tay của Tử Vũ, đưa tay túm lấy thất kinh nói:"Tử Vũ, tay đệ sao thế này? Vì sao bị thương như vậy? Thiếu chút nữa là nhìn thấy xương rồi! Còn chân đệ làm sao...."
Tử Vũ rút tay về thản nhiên nói:"Không có gì, bị cắn thôi!"
"Bị cái gì cắn?" Ngạo Thiên ánh mắt đảo quanh, dừng lại trên khối đen đen ở nơi góc tường, quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một khối da chó, thất thanh hét lên:"Đại hắc!?"
Tử Vũ khẽ gật đầu một cái.
Ngạo Thiên hai mắt nước mắt rưng rưng, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Tử Vũ giọng run run nói:"Đứa ngốc này, Tử Vũ đệ là tên ngốc, đệ làm sao lại ngốc nghếch như vậy."
Bĩu môi, Tử Vũ vẻ mặt thờ ơ như trước thản nhiên nói:"Nó cắn huynh, đệ liền giết nó."
Một lần nữa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Vũ, Ngạo Thiên khẽ vuốt ve vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, nức nở:"Đau không?"
Tử Vũ khẽ lắc đầu.
"Tử Vũ, hứa với huynh, sau này tuyệt đối không được làm chuyện điên rồi như thế này nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với đệ, đệ nói xem ca ca phải làm sao bây giờ?"
Đôi môi mấp máy, Tử Vũ vớ lấy đôi đũa mốc từ trong nồi gắp ra một khối thịt đưa tới trước mặt Ngạo Thiên nói:"Ca, ăn thịt."
Bất đắc dĩ thở dài, Ngạo Thiên biết rằng đệ đệ của mình tính cách rất quật cường. Biện pháp làm việc đều rất quá khích, thích đi con đường theo hướng cực đoan.Chỉ cần nó cho rằng mình đúng, mặc cho người ta nói đến mỏi miệng nó cũng không thèm nghe lấy nửa câu. Tiếp nhận khối thịt từ trong tay Tử Vũ đưa vào miệng cán một miếng, nhất thời một cỗ hương vị ngọt ngào theo yết hầu chảy thẳng vào trong bụng.
Rất thơm, thật sự là rất thơm. Ngạo Thiên thề rằng đây là thứ tốt nhất mà hắn đã từng được ăn qua. Cho đến mấy trăm năm về sau một đời Kiếm hoàng Từ Ngạo Thiên ăn qua vô số mỹ thực trên đời, nhưng nếu có ai hỏi hắn liền nói, món ăn ngon nhất mà hắn đã từng nếm qua trong đời, làm cho hắn nhớ nhất chính là món thịt chó do chính tay đệ đệ duy nhất làm cho hắn.
Đúng lúc này,"Rầm!" một tiếng vang lên, một đám người tay cầm gậy gộc đạp cửa xông vào. Kẻ cầm đầu mặt béo núc ních, hắn chính là chủ nhân của đại hắc- Ma quỷ Trần.
Ma quỷ Trần đi vào phòng đầu tiên là tìm kiếm khắp nơi, hoàn toàn không để ý tới hai đứa trẻ mặt mũi hoảng loạn ở trước mắt. Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khối da chó ở góc tường:"A! Đại hắc! Đại hắc của ta..." Ánh mắt lại chuyển về phía cái nồi đang bốc hơi nghi ngút, ma quỷ Trần thanh âm quái dị hét lên:"Các ngươi lại dám ăn đại hắc của ta!Ta muốn các người phải bồi mạng cho đại hắc!Các huynh đệ, đánh cho ta!"
Đám đại hán phía sau ma quỷ Trần không nói một câu đồng loạt xông lên gậy gộc trong tay hung hăng phang xuống đầu Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ.
"Không muốn!" Ngạo Thiên một tay đem Tử Vũ kéo vào lòng mình một tay che đầu, dùng thân thể của mình che chắn trước người Tử Vũ, nó chết cũng muốn bảo vệ tốt cho đệ đệ của mình.
"Bụp!" Một tiếng nặng nề vang lên sau đó máu từ trên đầu Từ Ngạo Thiên chảy xuống, nhưng nó vẫn như cũ ôm chặt lấy Tử Vũ ở trong lòng, không muốn để cho nó bị thương tổn. Tiếp đó tiếng"Bụp Bụp!" liên tiếp vang lên, Từ Ngạo Thiên dần dần chịu đựng không nổi nữa, nó cảm thấy Phương Tử Vũ ở trong lòng nó đang run rẩy. Từ Ngạo Thiên mỉm cười chua sót, đệ đệ ngốc, không phải sợ. Cho dù chết ca ca cũng sẽ không để cho đệ bị tổn thương.
Lúc này chính nó lại không biết rằng Phương Tử Vũ run rẩy không phải vì sợ hãi mà bởi vì phẫn nộ.
Tại sao?
Tại sao lại là một màn này?
Tại sao vì bảo vệ nó mà một người thân nữa lại bị thương tổn?
Đủ rồi!
Không muốn một lần nữa có người vì nó mà bị thương!
Đủ rồi!
Bộc phát, Phương Tử Vũ cảm thấy sau đầu nóng lên, toàn thân huyết mạch trong nháy mắt sôi sục, nó muốn bạo phát.
Theo tiếng gầm giận dữ, Phương Tử Vũ thoát khỏi sự bảo vệ của Từ Ngạo Thiên đánh về phía tên hán tử hạ thủ tàn nhẫn nhất. Giữa tiếng kêu thảm thiết của tên đại hán Phương Tử Vũ cắn chặt lấy tai của hắn mặc cho côn quyền vô tình trút xuống đầu nó, thân thể cũng không được buông tha. Hai mắt lạnh lùng vô cảm phát ra lục quang nhàn nhạt.
"Xoạt." một tiếng, cái tai của đại hán bị Phương Tử Vũ cắn đứt lìa, cực nhanh phun ra nửa cái tai trong miệng, nó liền hướng về phía cái mũi của tên đại hán cắn tới.
Vào đúng lúc này, một tiếng:"Thật ngon" rõ ràng truyền vào trong tai nó, khiến cho nó toàn thân chấn động mãnh liệt, sau đó mềm oạt ngã xuống đất.
Trong hoàn cảnh ầm ĩ như thế này mà tiếng"thật ngon" lại có thể rõ ràng truyền vào tai của mỗi người, làm cho đám người không thể không buông gậy gộc trong tay quay đầu nhìn lại.
Không biết từ khi nào một lão đạo sĩ đang ngồi cạnh cái nồi sứt, một thân đạo bào màu xám cũ mèm nhàu nát đã thập phần dơ bẩn, một đầu tóc bạc lẫn lộn vài cọng tóc đen thẫm tán loạn trên bờ vai, trên mặt cũng thập phần dơ bẩn, giống như là đã rất nhiều năm không rửa mặt rồi vậy.Càng khiến cho người ta kinh ngạc đó là lúc này lão không hề dùng đũa mà trực tiếp đưa tay vào trong nồi nước đang sôi sục kéo ra một khối thịt chó không chút khách khí bỏ miệng nhai nhồm nhoàm, còn không ngớt gật đầu khen ngon:"Thật ngon, thật ngon."
Ma quỷ Trần dù sao cũng đã nhìn thấy rất nhiều loại người, liếc mắt một cái liền nhìn ra được lão đạo sĩ này tuyệt đối không phải là người bình thường, ra hiệu cho đám người không vội động thủ sau đó chắp tay hướng về phía đạo sĩ nói:"Vị đạo trưởng này..."
Đạo sĩ ngẩng đầu nhìn ma quỷ Trần, lộ ra hàm răng bẩn vàng khệch cười nói:"Vị thí chủ này, đối xử với người nên khoan dung độ lượng. Dù sao đi nữa hai đứa trẻ này cũng không phải là thâm cừu đại hận gì với ngươi, không cần phải đại động can qua như vậy."
"Đạo trưởng có điều còn chưa biết, hai đứa súc sinh này dám đem đại hắc nhà ta giết thịt, đại hắc gắn bó với cả nhà chúng ta suốt năm năm qua, tình cảm của ta đối với nó so với con đẻ còn muốn yêu quý hơn nhiều!"Ma quỷ Trần nói xong nơi khóe mắt ép chảy ra hai giọt nước mắt.
Tiếp tục cắn một miếng thịt, đạo sĩ vẻ mặt khinh thường nói:"Chỉ là một con chó mà thôi, vì nó mà giết hai mạng người? Ta thấy ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, hãy vì chính mình chút tích âm đức đi. Lại nói, ta cũng dã ăn thịt chó của ngươi, chẳng lẽ hôm nay các ngươi cũng sẽ đem lão nhân gia ta tươi sống đánh chết mới hả sao?"
Ma quỷ Trần miệng há hốc không dám phản bác, cái công phu lấy thịt trong nồi nước sôi mới vừa rồi của lão đạo sĩ còn khiến cho hắn chấn kinh không thôi.
Một tên đại hán cầm trong tay cây gậy lớn không đủ kiên nhẫn đi lên kiêu ngạo nói:"lão bất tử, chuyện của đại gia ta cần lão vào phóng rắm sao, thức thời mau cút đi cho đại gia, chọc giận đại gia..."
Đạo sĩ sắc mặt trầm xuống tay phải đồng thời vung lên, tên đại hán nọ ngay lập tức ngã nhào trên đất tru lên như heo bị chọc tiết. Đám người hít sâu một ngụm khí lạnh, ma quỷ Trần sắc mặt khó coi nói:"Vị đạo trưởng này..."
Đạo sĩ nhếch miệng cười, phảng phất như làm chuyện nhàm chán, vỗ vỗ tay nói:"Người không bị gì, chỉ đau nhức hai ba ngày thôi, không mất mạng đâu.Lạp tháp(lôi thôi, bẩn) đạo nhân ta bình sinh ân oán phân minh, hôm nay ăn thịt của hai tên tiểu tử này cho nên thiếu của bọn chúng một phần nhân tình. Các vị hôm nay coi như nể mặt lão đạo đem việc này cho qua đi a, bằng không chọc giân lão đạo...." Đạo sĩ âm âm cười, lập tức sắc mặt âm trầm quát:"Còn không cút cho ta!"
Ma quỷ Trần rùng mình, không cam lòng liếc mắt nhìn Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đã sớm hôn mê nằm trên mặt đất, căn răng kêu người đỡ hai tên đại hán bị thương dậy xoay người bỏ chạy.
Nhìn đám người ma quỷ Trần biến mất trong tầm mắt, Lạp tháp đạo nhân đứng thẳng người dậy vỗ vỗ cái mông đi đến bên cạnh hai đứa trẻ, quan sát một lượt thương thế của bọn nó, một lúc sau thở dài nói:"May mắn, may mắn, đều chỉ là vết thương ngoài da." Nhìn khuôn mặt đầy máu tươi của Từ Ngạo Thiên, ánh mắt đạo sĩ lộ ra một tia tán thưởng, gật đầu nói:"Đứa trẻ này có tình có nghĩa hơn nữa cốt cách kì giai, rất tốt, rất tốt. Nếu như được dậy dỗ tốt, tương lai tất thành kẻ tài." Lại quay lại nhìn Phương Tử Vũ đang nằm trong vũng máu, đạo sĩ trầm ngâm nói:"Đứa trẻ này căn cốt còn tốt hơn, diện mạo mặc dù có chút xấu xí nhưng vẫn còn chấp nhận được. Đáng tiếc sát khí quá nặng, một khi nhập ma sẽ thành mỗi họa cho bá tánh. Ài! Nếu như không cách nào hóa giải đi một thân lệ khí, để cho nó tương lai gây họa tội danh của ta quả thật là không nhỏ.Nhưng nếu cứ để nó tự sinh tự diệt như vậy thật sự là đáng tiếc cho một thân tuyệt hảo tư chất, ài! Ta phải làm thế nào đây." Buồn bực vò đầu bứt tóc, đạo sĩ lại nói:"Thôi vậy. Đạo gia ta coi trọng hết thảy tùy duyên, đứa trẻ này tương lai như thế nào liền xem tạo hóa của nó, nếu như thật sự thành họa khi đó ta một lần nữa thanh lý môn hộ cũng không muộn." Nghĩ thông suốt hết thảy đạo sĩ như buông được tảng đá lớn trong lòng, cười hi hi quay lại cái nồi sứt mẻ lấy tay bốc một khối thịt gặm lấy gặm để.
Lúc này lão đạo sĩ cũng không biết rằng chỉ bởi một câu nói hết thảy tùy duyên của lão đã quyết định tạo ra một nhất đại yêu tôn, ở mấy trăm năm sau bằng vào một thân lực lượngcủa mình huyết tẩy thần, nhân, ma tam giới.
--------------------------------