Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Người Cháu Gái Của Ê-MI-Ne Ba-La-Bôn-Ka
T
ừ biệt Xê-vim, Xa-ít đi về nhà như có đôi cánh để bay. Tất nhiên đó là đôi cánh của tình yêu. Ngay từ ngưỡng cửa anh đã làm cho bà Bê-ri - người cô kính mến của anh - sửng sốt, khi anh báo tin là sẽ cưới vợ trong thời gian ngắn nhất. Anh sẽ kết hôn theo đúng pháp luật, hay nói một cách khác, anh quyết định xây tổ ấm gia đình, bởi vì anh đã tìm thấy con chim bồ câu cho cái tổ ấm ấy!...
Cô ta tên là Xê-vim! Xê-vim kiều diễm! Cô ta là ngôi sao của anh! Anh đã mơ ước cả cuộc đời về một ngôi sao như thế. Chỉ một cái tên thôi đã đáng yêu rồi: Xê-vim là sự dịu dàng; Xê-vim là tình yêu. Còn họ của cô ta? anh không nhớ. Nhưng cái đó thì có nghĩa lý gì. Cái chính là tình yêu, tình yêu từ ái nhìn đầu tiên. Đằng nào thì sau lễ cưới cô ta cũng sẽ trở thành Xê-vim Rư-gi-xưn. Anh đã làm quen cô ta ở đâu nhỉ? Lạy thánh A-la ở ngoài phố, tất nhiên rồi. Còn đã yêu - ở rạp chiếu bóng. Và khi tiễn cô ta về nhà, anh hiểu rằng, đây chính là người phụ nữ mà anh có thể trao số phận của mình không chút do dự...
Thật tâm thì từ lâu cô Bê-rin cũng đã ấp ủ ước mơ cưới vợ cho cậu cháu. Và đại diện đông đảo của dòng họ Rư-gi-xưn cũng nuôi hy vọng, rằng chính Xa-ít sẽ là người tiếp tục duy trì được nòi giống lâu đời của họ. Bởi vì không còn ai để mà hy vọng cả. Xa-ít là cành non duy nhất của cây đại thụ hùng vĩ một thời còn có thể đâm hoa và kết quả. Vì thế tất cả mọi người đều muốn thúc đẩy sự kiện, sợ rằng nếu không may dòng nhựa sống bị khô cạn thì cây đại thụ, sừng sững đứng suốt hai trăm năm mươi năm nay, sẽ bị đổ.
Bất chấp tất cả những điều đó, cô Bê-rin vẫn cương quyết đòi hỏi rằng người vợ tương lai của Xa-ít nhất thiết phải xuất thân từ một gia đình quí tộc, được mọi người kính trọng, xứng đáng với dòng dõi vinh quang của họ. Lạy trời, mong sao cho không có một con bé lẳng lơ nào mê hoặc được thằng bé. Bởi vì của cải có thể cám dỗ đủ hạng đàn bà mà.
Xa-ít cương quyết bác bỏ tất cả mọi lo ngại của người cô:
- Trong đời cháu chưa bao giờ thấy một người thiếu nữ nào xứng đáng hơn. Cô biết sự sáng suốt của cháu đấy...
- Không lẽ cháu lại biết rõ cô ta nhanh đến thế, cậu bé của cô?
- Cô ơi, cô quên là cháu đã từng học ở Pa-ri rồi sao. Bây giờ cháu có thể nhìn xuyên qua mọi người. Còn tiền nong của cháu thì Xê-vim hoàn toàn không biết gì cả. Sau đó vì cô ta vội về nhà, nên cháu chưa kịp ngỏ ý với cô ấy.
- Cậu bé của cô, cháu cả tin quá đấy.
- Cháu tin chắc rằng cô ta sống trong một gia đình nề nếp. Cô hãy tìm hiểu đi, rồi cô sẽ tự thấy rõ điều đó.
Người cô cũng không phải chờ đợi lâu. Ngay buổi chiều hôm sau bà đã biết tất cả những gì cần biết về gia đình Phe-phai-e-vec, và thậm chí còn nhiều hơn những gì cần thiết.
Người cô được biết rằng gia đình Phe-phai-e-vec là một gia đình được kính trọng, nổi tiếng và giàu có (buôn bán đồ lót phụ nữ là một công việc bao giờ cũng mang lại nhiều lợi nhuận), nhưng mọi người trong gia đình này không lấy họ theo đường nam giới, mà lấy họ theo mẹ ngài Kha-xip. Bà ta từng nổi tiếng khắp vùng với cái tên là Phe-ri-đe phai-e-vec... Còn bà ngoại của Xêvim, mẹ bà Me-khơ-du-re kính mến, cũng nổi tiếng không kém. Đó là bà Ê-mi-ne. Bà này đã từng sống ở E-ren-kôi-e, trong một khu phố giàu có gồm toàn dinh thự các quan lại của hoàng đế quan làm bánh, quan cắt tóc, quan may vá, quan làm vườn, quan thổi thủy tinh, quan làm chăn bông. Nói tóm lại, chỉ có toàn là quan sống ở khu phố đó, nhưng to hơn cả vẫn là bà Ê-mi-ne. Bởi vì tất cả đều sợ người đàn bà lắm điều này, và gọi bà là quan Ba-la-bôn-ka[1]. Việc phụ nữ bao giờ cũng đóng vai trò chính trong gia đình Xê-vim có làm cho người cô lo lắng ít nhiều. Tuy vậy, sau khi tìm hiểu, bà nói với người cháu của mình:
- Cậu bé của cô ạ, cô không thể nói được điều gì xấu về gia đình người thiếu nữ này cả.
- Cô thân yêu, thì cháu đã nói với cô rồi mà!
- Đó là một gia đình quí tộc nổi tiếng, nhưng cô vẫn không thích người thiếu nữ ấy.
- Tại sao? Cô đã nhìn thấy cô ấy? Cô đã đến nhà cô ấy rồi à?
- Không, cô chưa đến nhà, nhưng nghe thấy mọi người đồn đại về cô ấy.
- Họ có thể đồn đại những gì hả cô?!- Xa-ít tức giận nói.
- Dường như Xê-vim của cháu là một con ngựa cái A-rập bất trị, không khi nào chịu đứng yên một chút. Đối với những con ngựa như thế, người ta nói rằng, cần phải có một người cỡi ngựa rất giỏi. Cô sợ rằng, cậu bé của cô ạ, cháu sẽ không ngồi vững được trên cái yên ấy.
- Đừng lo, cô ạ! Trong tay cháu, cô ấy sẽ phải ngoan ngoãn, hiền lành. Cháu xin cô, ngày mai cô hãy đến chỗ cha mẹ cô ấy và thay mặt cháu cầu hôn với Xê-vim xinh đẹp.
- Không, cậu bé của cô ạ, cháu cần phải ngỏ ý trước với cô ấy. Bây giờ là phải như vậy. Các cháu hãy thỏa thuận mọi việc với nhau, chỉ sau đó cô mới đến gặp cha mẹ cô ấy.
- Cũng được, cô ạ, cô hãy tin ở cháu! Tất cả rồi sẽ tốt đẹp.
[1] Ba-la-bon-ka có nghĩa là ba hoa, bịa chuyện, ngồi lê mách lẻo.