A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Thi Ca
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kỳ 5 - Virus Lover
au khi trấn tĩnh, Phái viên đọc kỹ lại bức fax hiện trên màn hình máy tính xách tay: “Phái viên. Tất cả máy trong xưởng phần mềm đều bị nhiễm virus lạ mang tên “Lover”. Các máy tạm ngưng hoạt động. Phái viên về gấp để giải quyết!”. Gã Phái viên Hoàng Tử Bé tìm một bờ tường, để máy tính lên, hấp tấp gõ fax trả lời: “Phái viên đã nhận được tin, sẽ về ngay! Giữ tất cả nhân viên lại để điều tra ai đã làm nhiễm virus! Gấu đen “săn sóc” con nhỏ cẩn thận”. Gã ngoắc một chiếc taxi vừa trờ tới. Lao lên xe, nói xong địa chỉ cần đến, Phái viên ngồi thở hồng hộc như người máy sắp cạn năng lượng. Chợt gã vỗ vai bác tài:
- Ê! Đưa mượn điện thoại!
Bác tài chuyền ống nghe xuống cho gã. Phái viên móc túi lấy ra một tờ giấy có ghi số máy nhắn tin của Thông bác học:
- A lô! Tổng đài nhắn lại giùm số máy 010203 nội dung: “Thông bác học! Cuộc chơi đã bắt đầu nhưng sắp kết thúc. Hẹn bọn mày hai giờ nữa tại Hội chợ phần mềm ở Nhà văn hóa Thanh Niên. Người nhắn tin: Phái viên Hoàng Tử Bé”.
Trả máy lại cho bác tài, gã phóng tầm mắt ra xa, mệt mỏi, chán chường.
o O o
Sau khi ghé tòa soạn Mực Tím cho Tú Anh nhờ đăng mẩu tìm “me đi lạc”, cả bọn Thông bác học và Hải khòm, Minh móm chọn nhà thờ Đức Bà làm nơi định vị cho các hướng cần tìm theo tấm bản đồ bí ẩn. Cả nhóm dừng xe, ngồi phệt xuống đất trong công viên ngay dưới chân tượng Đức Mẹ trắng toát. Hải khòm trải tấm bản đồ ra. Thông bác học thò cây viết bi mực đỏ khoanh tròn cái khối vuông có hình thánh giá ngay giữa tấm bản đồ:
- Tao đoán nó vẽ cái hình vuông này chính là nhà thờ, còn khối vuông này có cột ăng-ten viba chính là nhà Bưu điện đang ở bên cạnh chúng ta đây...
Tú Anh có vẻ thất vọng:
- Hai tòa nhà này thì có lẽ đúng rồi nhưng còn những mũi tên từ đây tỏa ra phương hướng tùm lum, biết đâu mà mò...
Hải khòm khoát tay:
- Khoan thất vọng! Tú Anh dòm kỹ coi, trên tấm bản đồ có ba loại mũi tên khác nhau: dài, trung bình và ngắn! Thông thường, trên các bản đồ, mũi tên dài để chỉ các hướng chính và quan trọng nhất...
Minh móm xua tay bất đồng:
- Coi kìa, trong bản đồ chỉ có một mũi tên dài duy nhất vạch từ đây theo hướng Đồng Khởi tới bến Bạch Đằng là hết, chẳng lẽ thằng... Hoàng Tử Bé nào đó ra bờ sông ngồi hóng mát?
Máy nhắn tin của Thông bác học reo lên. Lấy máy từ trong túi quần ra đưa lên mắt, bấm nút coi thông tin, bỗng Thông bác học hét toáng lên:
- Chết rồi! Thằng Phái viên Hoàng Tử Bé đã biết chúng ta đang làm gì. Nó hẹn hai tiếng nữa gặp bọn mình ở Hội chợ phần nhắn tin của tao? Chắc là...
Tú Anh sụt sịt:
- Chắc là Kim Thúy bị tra tấn dã man lắm nên mới khai ra chứ gì!
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau ái ngại cho cô bé Kim Thúy học giỏi nhất trường. Minh móm thầm nghĩ: phen này mà Kim Thúy có “mệnh hệ” nào chắc nó cũng không thiết sống trên cõi đời ô trọc với cái lũ quỷ sứ này nữa. Hải khòm suy nghĩ có vẻ “batman” hơn. Hắn ước gì trong lúc này hắn trở thành một siêu nhân, bay vèo tới hang ổ bọn Phái viên Hoàng Tử Bé, phá tan nhà giam cứu Kim Thúy và thằng... Hoàng Tử Bé nào đó, kẹp mỗi đứa một bên... nách đáp xuống ngay trước mặt Tú Anh cho nàng thấy “chàng” oai phong lẫm liệt trên cơ cái thằng Thông “bốc hạt” khoác lác kia nhiều! Thông bác học thì mừng thầm trong bụng, qua vụ này chắc chắn uy tín của hắn bốc tận mây xanh, hắn sẽ trở thành thủ lĩnh không địch thủ trong các vụ... phá hoại, và điều hắn mừng nhất là Tú Anh, qua tấm gương đau khổ của Kim Thúy, sẽ không bao giờ còn dám tơ tưởng tới chuyện bỏ hắn mà theo nhóm Hải khòm, Minh móm nữa. Ý nghĩ tuyệt đẹp làm Thông bác học buột miệng cười: khà, khà, khà... Hắn đưa tay bịt miệng nhưng không kịp nữa rồi!
Tú Anh nguýt dài thủ lĩnh của mình:
- Vô duyên! Người ta đang rầu thúi ruột lại nhăn răng ra cười.
Hải khòm tỏ vẻ cao thượng:
- Thôi, Tú Anh, bỏ qua cho Thông bác học đi! - Quay sang Minh móm, hắn phát biểu tiếp: - Bây giờ, theo ý tao, tụi mình cứ đi theo hướng mũi tên chỉ ra bến Bạch Đằng rồi tính sau.
Thông bác học vừa bị một cú quê “xệ” nôn không dám bàn cãi, cả bọn lại leo lên xe theo đường Đồng Khởi trực chỉ bến Bạch Đằng.
o O o
Lần này để chắc ăn, Gấu đen trói thúc ké Kìm Thúy lại, đặt ngồi lên bàn trong cái phòng giam tối thui, cứ năm phút một lần, hắn thò bàn tay phải đầy thương tích vì chuyến tìm kẹp tóc cho người đẹp xoay nắm cửa nhìn vào cho chắc ăn. Hắn dã đồng ý, trong thâm tâm, đổi lấy những vết thương trên bàn tay để được nghe người đẹp kêu mình bằng “anh”. Hắn chỉ tha thứ được cho Kim Thúy cái vụ treo tay hắn lên trần nhà khi nào mà hắn, theo lịnh của Phái viên, được xẻo cái tai của Kim Thúy làm kỷ niệm, cái kỷ niệm đầu đời muộn màng của hắn, một gã đầu gấu chỉ biết tuân lệnh và thi hành. Gã Phái viên vẫn so sánh Gấu đen với một cái máy tính biết đi, chỉ việc gõ lệnh, bấm Enter, thế là hắn thi hành lệnh ngay tức thì, nhưng có điều “hệ điều hành” của Gấu đen hoạt động có vẻ nhiều “lỗi” hơn máy tính.
Bây giờ hắn lại xoay nắm cửa bước vào nhưng sau lưng hắn có thêm gã Phái viên. Phái viên vừa bước vô đã sững cả người, nổi giận:
- Gấu đen, ai cho phép mày trói cô bé dễ thương này?
Gấu đen khúm núm:
- Dạ, tại... hồi nãy nó... tính bỏ trốn!
Phái viên chọc quê:
- Mày thật là ngốc! Trước giờ, trong cái xưởng này có ai bỏ trốn mà thoát đâu. Cởi trói cho “em bé” di!
Gấu đen bước tới bên Kim Thúy. Tay hắn run rẩy khi chạm vào làn da Kim Thúy dưới lần dây thừng. Gã Phái viên xoa tay xởi lởi:
- Thành thật xin lỗi cô! Thằng này đần độn lắm, nhiều khi nó làm tôi mang tiếng vì sự chấp hành triệt để tới mức ác độc của nó. Nhưng cô thấy đó, nuôi một con thú dữ trong nhà cũng có ích lắm chứ! Này cô bé, cô học ở đâu cách viết virus “Lover” vậy? Cũng khá đó! May mà nó chưa kịp lây nhiễm vào mạng thành phố. Sử dụng virus để kêu cứu à? Vô ích, vô ích như “thằng nhỏ” đã từng làm đó! Nhưng có điều, làm ta hơi mất công mà thôi! Hãy chịu đựng một ít thời gian nữa, bây giờ cô bé đã trở thành con tin của bọn ta để chống lại bọn Thông bác học. Cô biết đó, cái lũ “học trò học trẹt” của bọn cô lại tò mò quá mức rồi! Công việc của chúng tôi đâu phải như cái trò chơi Hoàng Tử Bé mà các cô cậu say sưa. Đành rằng chúng tôi sản xuất phần mềm, cả phần mềm trò chơi, nhưng đó là công cuộc kinh doanh. Khi các cô cậu ghiền trò chơi thì chúng tôi hốt bạc. Cô biết Bill Gate chứ, vua phần mềm, hoàng đế của vương quốc Microsoft bên Mỹ đó. Chúng tôi sẽ trở thành vua phần mềm ở Việt Nam, nếu kế hoạch của chúng tôi trót lọt. Nếu cô bằng lòng, lúc đó sẽ có một chiếc ghế dành riêng cho cô ở đây...
Kim Thúy xoa xoa những vết hằn bởi sợi dây trói ở cổ tay, cô bé nhếch mép cười:
- Cám ơn cái chuyện “phần mềm, phần cứng” của anh. Tuy chưa biết các anh làm gì nhưng tôi thấy, làm ăn kiểu các anh là... ăn cướp, chứ làm ăn gì lại đi bắt cóc con nít?
Gã Phái viên cười:
- Ô! Không dám bắt cóc đâu! Nếu dư luận lên tiếng, tôi sẽ có cách chứng minh rằng chúng tôi đã mời cô vào đây để tham quan mà thôi!
Kim Thúy sụt sùi:
- Hu hu... tham quan mà nhốt, mà trói người ta vậy hả?
- Thôi đừng khóc! Nhân viên ở đây thường nói: gã người máy này không phân biệt được nước mắt với nước mưa đâu! Trở lại chuyện tham quan, có vô số bằng chứng đây: cô đã vào phòng tôi, làm việc trên máy tính của tôi, cô đã khoác áo blouse vào thăm xưởng sản xuất và cô đã ăn kẹo sô-cô-la của tôi nữa...
Kim Thúy càng khóc tợn:
- Hu hu... các người gạt tôi hả? Tôi sẽ báo công an cho mà biết!
Gã Phái viên tỉnh queo:
- Thôi, em bé nghỉ ngơi cho khỏe. Gấu đen, chút nữa mang cơm cho em bé nghe!
Nói xong, hắn quay lưng đi một nước, cứng ngắc như người máy. Còn lại một mình với cô bé, gã Gấu đen có vẻ chân tình:
- Em... ơi! Đừng tính chuyện chạy trốn hay tố cáo vô ích, thằng người máy đó ghê lắm!
Kim Thúy nức nở:
- Nhưng mà... hồi nãy nó có nhắc tới “thằng nhỏ” nào đó viết virus để kêu cứu? Ai vậy anh Gấu?
Gấu đen gãi đầu:
- Ờ... “thằng nhỏ” hả? Nó là... là... À, anh đâu biết nó là ai, ở đâu đâu! Thôi, để anh đi lấy cơm.
Gấu đen vội vàng đi ra đóng sầm cửa lại như cố chạy trốn khỏi câu hỏi của Kim Thúy. Cô buồn bã ngồi một mình trong căn phòng tối, tia sáng yếu ớt duy nhất trong phòng phát ra từ cái lỗ nhỏ trên trần cứ hút lấy mắt cô. Đột ngột Kim Thúy thấy cái lỗ sáng bị che khuất như vừa có con mắt ai đặt vào đó, rồi cô thấy một mảnh giấy cuộn tròn từ từ rơi xuống qua cái lỗ. Kim Thúy ngồi bật dậy, xòe tay đón tờ giấy, mở ra...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé