Số lần đọc/download: 1564 / 16
Cập nhật: 2017-06-11 10:54:32 +0700
Chương 5
B
ức tranh biếm vẽ hai đứa tôi treo trên báo tường suốt cả một tuần lễ, và một ngày trước khi họp sơ kết kết quả học tập số báo mới mới được treo lên, trên đó không còn biếm hoạ nào nữa, nhưng lại có hai bài của chúng tôi, tức là của tôi và của Siskin. Tất nhiên còn vô số các bài khác nữa, nhưng tôi đã quên béng mất nội dung của những bài viết ấy.
Anh Volodia báo cho chúng tôi chuẩn bị nội dung thảo luận tại cuộc họp, và kết quả học tập của từng học sinh sẽ được xem xét. Trong giờ nghỉ giải lao, cậu Iura Kasatkin, tổ trưởng của chúng tôi tập hợp tổ, và chúng tôi phải báo cáo về kết quả học tập của mình. Chẳng có gì phải nói nhiều. Tất cả quyết định hai đứa chúng tôi phải sửa chửa khuyết điểm và khắc phục những điểm hai của mình trong thời gian ngắn nhất.
Tất nhiên là chúng tôi đồng ý. Làm sao được, chẳng lẽ chúng tôi thích được hai lắm sao?
Sang ngày hôm sau thì họp lớp.
Cô Olga Nikolaevna báo cáo về kết quả học tập chung của cả lớp. Cô kể cụ thể, ai đã học tập như thế nào, ai cần phải cố gắng hơn. Không chỉ học sinh bị điểm hai bị nhắc nhở, mà cả những người được ba, bởi vì theo cô, học mà để bị ba điểm thì sút xuống điểm hai mấy nỗi.
Rồi cô Olga Nikolaevna nói kỷ luật trong lớp còn lỏng lẻo lắm - giờ học còn ồn và các bạn vẫn nhắc bài cho nhau.
Chúng tôi bắt đầu phát biểu ý kiến. Tức là tôi nói “chúng tôi”, nhưng thật ra thì tôi chẳng dám nói gì, vì đã được điểm hai thì còn mặt mũi nào mà loi choi chứ, được điểm hai thì hãy ngồi im một góc.
Gleb Skameikin nói đầu tiên. Nó nói, tất cả nguyên nhân của tình trạng đó là từ tệ nạn nhắc bài mà ra. Cứ như là nó bị cái từ “nhắc bài” ấy ám ảnh. Nó nói, nếu như trong lớp không ai nhắc bài cho ai nữa, thì kỷ luật học tập trong lớp sẽ tốt hơn, trong lớp đỡ ồn hơn, còn học sinh thì buộc phải tự học tốt hơn.
- Tớ sẽ cố tình nhắc sai để những ai còn hy vọng nghe nhắc bài sẽ không biết đằng nào mà lần, - nó kết luận.
- Như thế không phải là chơi đẹp, - Vasia Erokhin nói.
- Thế nhắc bài là chơi đẹp à?
- Nhắc bài cũng không phải là đẹp, cần phải giúp đỡ bạn nếu bạn không hiểu bài, và nhắc bài chỉ có hại mà thôi.
- Còn phải nói về chuyện này bao nhiêu nữa cơ chứ? Đằng nào thì mọi người vẫn nhắc bài cho nhau thôi!
- Có nghĩa là phải làm rõ những người nhắc bài.
- Làm rõ thế nào.
- Cần phải viết bài chống những người đó và treo lên báo tường
- Rất đúng, - Gleb Skameikin nói. Chúng ta bắt đầu một chiến dịch trên báo tường chống lại nạn nhắc bài.
Tổ trưởng của chúng tôi Iura Kasatkin nói tất cả các bạn trong tổ quyết tâm học tập không có điểm hai, trong khi tổ một và tổ hai thì cho biết họ quyết tâm giành toàn điểm bốn và điểm năm.
Cô Olga Nikolaevna giải thích cho chúng tôi, để học tập đạt kết quả tốt nhất cần phải biết phân chia thời gian trong ngày của mình. Cần phải đi ngủ sớm, dậy sớm. Buổi sáng cần tập thể dục, tăng cường chơi ngoài trời. Các bài về nhà không phải hoàn thành ngay sau khi đi học về, mà chỉ ngồi vào bàn học sau khi đã nghỉ ngơi độ một hai tiếng đồng hồ (đó chính là điều mà tôi vẫn nói với Lika). Các bài học phải được hoàn thành trong ngày, chứ nếu đêm muộn mới học thì rất có hại, vì đó là lúc đầu óc đã mệt mỏi rồi, và có học cũng không hiệu quả nữa. Đầu tiên phải giải những bài tập khó nhất, sau mới đến các bài dễ.
Slava Vedernikov nói:
- Thưa cô Olga Nikolaevna, em cũng hiểu là sau giờ học ở trường cần phải nghỉ ngơi một hai tiếng, nhưng mà nghỉ như thế nào ạ? Em không biết cách ngồi không mà nghỉ. Nghỉ như thế buồn tẻ lắm ạ.
- Nghỉ không có nghĩa là ngồi xuôi tay, không làm gì cả, em ạ. Có thể đi dạo, chơi trò chơi gì đó, hoặc làm một việc gì đó cũng được.
- Vậy thì đá bóng được chứ ạ? – Tôi hỏi.
- Bóng đá là cách nghỉ ngơi rất tốt, - cô Olga Nikolaevna nói - tất nhiên các em không nên đá bóng cả ngày. Nếu đá độ một tiếng đồng hồ thôi thì em đã có một thời gian nghỉ ngơi tích cực, và sau đó em sẽ học tốt hơn.
- Trời sắp mưa dầm rồi ạ, - Siskin nói. – Vì mưa sân bóng đá sẽ ướt sũng mất thôi. Lúc đó thì chúng em sẽ chơi ở đâu ạ?
- Không sao đâu, các em ạ, - anh Volodia nói. – Chúng ta sắp được trang bị một phòng tập thể thao trong trường, như thế mùa đông các em có thể chơi bóng rổ.
- Bóng rổ! – Siskin reo. – Hay quá ạ! Ôi trời, em nhất định phải là đội trưởng đấy! Em đã từng là đội trưởng đội bóng rổ, em thề danh dự đấy!
- Em á, việc trước tiên của em là phải học môn tiếng Nga cho tốt, - anh Volodia nói.
- Thì có sao đâu, em sẽ cố gắng mà, - Siskin nói. Và cuộc họp của chúng tôi tới đây là kết thúc.
- Trời đất ạ, các em làm tổ mình xấu mặt quá, - anh Volodia nói khi tất cả đã tản đi hết, chỉ còn lại một tổ chúng tôi.
- Sao cơ ạ? Chúng tôi hỏi.
- Còn “sao” gì nữa! Chỉ dám hứa thanh toán điểm hai, trong khi tất cả các tổ khác hứa giành toàn các điểm bốn và năm.
- Chúng em có kém gì các tổ khác đâu? – Lenia Astaphiev nói. - Chúng em cũng có thể được toàn bốn và năm.
- Cậu nghĩ gì chứ! – Vania Pakhomov nói. – Chúng nó thì có gì hơn bọn mình đâu.
- Các cậu ạ, theo tớ thì chúng mình phải cố gắng thôi, - Vasia Erokhin nói. - Tớ hứa danh dự là sẽ không bao giờ để bị điểm thấp hơn bốn. Chúng mình không dốt hơn những đứa khác kia mà.
Tôi đột ngột cảm thấy mình cũng phải hứa hẹn.
- Đúng thế! – tôi nói. - Tớ cũng sẽ cố gắng! Trước kia tớ chưa hết sức nỗ lực thôi, còn từ giờ tớ sẽ cố gắng, rồi các cậu sẽ thấy một khi tớ bắt đầu quyết tâm thì thế nào.
- Cứ bắt đầu đi, rồi sẽ phải khóc rồi tự bỏ cuộc thôi. – Siskin nói.
- Em sao thế, không định học tốt à? – Anh Volodia hỏi.
- Em hứa sẽ được ít nhất bốn điểm ạ, - Siskin nói, - tức là trừ môn tiếng Nga. Môn tiếng Nga em chỉ hứa sẽ được điểm ba thôi.
- Cậu lại còn nghĩ ra chuyện gì nữa thế! – Iura nói. - Cả lớp quyết tâm, mà cậu thì lại không! Ở đâu ra thằng thông minh thế không biết nữa!
- Làm sao tớ quyết tâm được chứ? Điểm tiếng Nga của tớ chưa bao giờ trên ba điểm cả. Ba điểm đã là tốt lắm rồi.
- Em nghe này, Siskin, tại sao em lại từ chối cố gắng nhỉ! Anh Volodia nói. – Em đã hứa là sẽ học tốt, được điểm trên bốn kia mà.
- Em hứa thế bao giờ?
- Thì đấy, bài em viết trên báo tường kia thôi? – Anh Volodia nói và chỉ lên bài báo của Siskin!
- À vâng, đúng ạ, - Siskin nói, - thế mà em quên mất.
- Thế nào, thế bây giờ thì em cũng quyết tâm chứ?
- Làm thế nào được ạ, đành phải cố thôi, - Siskin nói.
- Hoan hô! - cả bọn hét toáng lên. - Cậu giỏi lắm, Siskin ạ. Cậu sẽ không làm chúng tớ thất vọng! Giờ đây tất cả chúng ta sẽ cùng cố gắng bảo vệ danh dự của cả lớp.
Siskin vẫn có vẻ không hài lòng, và trên đường về nhà thậm chí nó không thèm nói chuyện với tôi: Nó giận tôi đã xui nó viết lời hứa trên báo tường.