Số lần đọc/download: 14384 / 52
Cập nhật: 2015-07-23 10:52:27 +0700
Chương 5
- Gặp nhau thế nầy, vui thật đó.
Hồng Loan hỏi kháy:
- Chị thấy vui thật hả? Coi chừng mai mốt chị hối hận đó.
Tuyết Trinh ấn chân cô dưới gầm bàn. Làm Hồng Loan giật mình, nhưng cô lập tức cười trừ:
- Sợ đi chơi với tụi em hoài chị chán ấy chứ.
Tuyết Trinh nói mềm mõng:
- Tại hôm nay Loan nói giới thiệu người yêu của anh Tiến nên chị đến cho biết mặt, chứ mai mốt chị không đi chơi chung với hai chị em đâu, làm phiền lắm.
Minh Trang vô tư:
- Có gì đâu mà phiền, đi chơi càng đông càng vui chứ sao, Hồng Loan rủ đi thế nầy em thích lắm.
Hồng Loan nheo mắt:
- Thật không?
- Thật chứ, em là em anh Tiến mà, chị cũng thích làm quen với em lắm, nhưng chưa có dịp.
- Vậy sao chị không nói sớm hơn?
Minh Trang cười hồn nhiên:
- Chị có nói mà anh Tiến cứ bảo để dịp khác.
Rồi cô nói thêm:
- Chị thích có chị em lắm, một mình cũng buồn, có chị em chuyện gì cũng nói với nhau được, vậy mới vui.
Lúc đó cô tiếp viên mang thức ăn ra. Hồng Loan loay hoay xoay trở mà không biết phải ăn thế nào mới đúng cách. Cô nàng ngồi im với vẻ ngượng nghịu. Cử chỉ đó làm Minh Trang nhạy cảm hiểu ra ngay. Cô cười thân mật:
- Em không quen xài nỉa phải không? Không sao đâu, cứ ăn thoải mái theo ý em, không phải cầu kỳ gì cả. Nếu không quen cầm tay trái thì em cầm tay phải cũng được.
Hồng Loan quê cứng người. An món đơn giản thế nầy mà còn không biết cách, lại là lúng túng trước mặt Minh Trang, thật tự ái.
Nhưng thái độ chân thành của Minh Trang làm cô thấy đở ngượng. Và lần đầu tiên cô nhận ra rằng cuộc sống của mình quá đơn điệu nghèo nàn. Điều đó làm tâm lý cô trở nên nặng nề.
Thấy Hồng Loan trở nên ít nói, Minh Trang nhạy cảm hiểu ngay. Cô bèn kể những chuyện xãy ra lúc đi làm, kể hết chuyện nầy đến chuyện khác. Ban đầu Hồng Loan và Tuyết Trinh chỉ cười vì xã giao. Nhưng sau đó thì không khí thật sự cởi mở, và mọi người thay nhau kể đủ chuyện, ai cũng cười nói thoải mái. Không còn kiêng dè gì Minh Trang nữa.
Ngồi một lát, Tuyết Trinh ý tứ về trước. Hồng Loan cũng không tìm cách giữ lại. Cô đang muốn đến nhà Minh Trang, nên cũng chẳng muốn có nhiều người, sợ bị vướng víu.
Đợi Tuyết Trinh về rồi, Hồng Loan bắt đầu vòi vĩnh:
- Chị có đến công ty không? Hay là đưa em đến nhà chị chơi đi.
Minh Trang sốt sắng:
- Em muốn biết nhà chị hả? Vậy thì đi.
- Nhưng chị đừng nói với anh Hai là em đòi nha.
- Đến nhà chị thì có gì đâu mà giấu, nhưng em muốn thì chị sẽ không nói đâu.
Cả hai đứng dậy, đi ra khỏi quán. Nhưng đến lúc ra ngoài, Hồng Loan chợt ngần ngừ:
- Em đến như vậy có phiền gì không? Mẹ chị có nói gì không?
- Không có đâu, bạn chị cũng hay tới nhà chơi lắm, mẹ chị chẳng nói gì cả, mẹ chị hiền lắm.
Hồng Loan thấy yên tâm hơn. Thật ra cô chỉ muốn biết cuộc sống của Minh Trang quý tộc ra sao. Nhưng cô lại e dè với gia đình quý tộc đó. Vừa mặc cảm ngại ngần. Vừa thấy căm hận. Tâm lý đó làm cô trở nên lúng túng.
Khi về đến nhà Minh Trang thì gặp ngay bà Hạnh ngoài sân. Bà từ trong nhà đi ra, đang chuẩn bị đi đâu đó. Thấy Minh Trang đưa bạn về, bà hơi ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp hỏi thì Minh Trang đã nói trước:
- Mẹ, em gái anh Tiến nè mẹ, tên Loan đó mẹ.
Hồng Loan nhìn chăm chăm người phụ nữ sang trọng trước mặt. Thấy bà nhìn mình, cô vội gật đầu chào bà, cử chỉ vừa rụt rè vừa lễ phép quá mức. Xuất phát từ nỗi sợ mơ hồ. Trong thâm tâm, cô luôn có ý nghĩ làm gia đình Minh Trang điêu đứng, nên cô rất sợ bị họ phát hiện. Và vì sợ nên cô luôn che giấu tâm trạng bất ổn của mình.
Bà Hạnh đang vội đi nên cũng không để ý đến Hồng Loan. Bà chỉ nhìn lướt qua cô, rồi cười nhẹ nhàng:
- Cháu ở nhà chơi nghe, bác phải đi ngay đây.
Hồng Loan nói nhỏ nhẹ:
- Dạ.
Minh Trang vui vẽ kéo Hồng Loan lên phòng. Cô thay đồ, rồi đến mở tủ lạnh lấy lon cam đặt trước mặt cô nàng:
- Em uống đi, ở chơi với chị đến chiều nhé, hôm nay mẹ chị đi suốt ngày, ở nhà một mình cũng buồn.
- Sao nảy giờ em không thấy ba chị?
- Ba ít ở nhà lắm, hầu như đi suốt, có lúc cả tháng chị mới gặp ba chị, quen rồi.
Hồng Loan không nói gì, nhưng thấy tiếc tiếc. Cô đã từng mong một ngày gặp mặt người đàn ông, mà theo sự hiểu biết của cô, là một con người gian xảo mất nhân tính. Cô luôn hình dung ông ta giống như những tên tội phạm mà cô thường nhìn thấy trên báo. Huy Tiến có lần nói Minh Trang rất giống ông ta, nhưng cô không tin. Lẻ nào ông ta có thể là người lịch lãm hay có ngoại hình đẹp? Dù sao cô vẫn muốn ông ta giống một tội phạm hơn.
Bất giác Hồng Loan nhìn lên khung ảnh trên tường. Nó được phóng to như ảnh các ngôi sao điện ảnh treo trước các rạp phim. Phải thừa nhận Minh Trang quá đẹp, quá thanh tú. Một người như thế mà sao là con gái của một tội phạm, cô ta đáng ghét hơn là đáng được mến mộ.
Ý nghĩ cô quay về thực tế ngay. Khi thấy Minh Trang đến mở tủ tìm bộ đồ thay, cô bèn bước qua xe, rồi kêu lên kinh ngạc:
- Trời ơi, chị có quá trời nhiều đồ vậy? Của một mình chị đó hả?
Minh Trang hơi lạ về câu hỏi đó, nhưng cũng trả lời thật:
- Ừ, phòng nầy là của chị, đồ mẹ chị không có ở đây.
- Tự chị mua hay có ai cho nữa?
- Đa số là chị mua, một số khác là do mẹ chị sắm.
Hồng Loan đứng im, quả thật cô không sao hình dung được một người mà có thể có cả tủ áo đồ sộ như thế. Cô đưa tay vạch lướt qua các bộ đồ treo trên móc. Rồi chép miệng:
- Ước gì em có được một phần như thế nầy.
- Em thích bộ nào thì chọn đi, chị tặng em đó.
Hồng Loan không có ý định khách sáo hay e dè. Cô cầm ngay bộ áo trước mặt, lấy ra khỏi tủ:
- Vậy chị cho em bộ nầy nhé, em thích màu xanh nầy lắm.
- Loan thích màu xanh hả, chị còn nhiều bộ màu nầy lắm, để chị lấy cho.
Rồi cô mở ngăn kéo bên trái, lục ra thêm mấy chiếc đầm, đưa Hồng Loan:
- Mấy kiểu nầy em chịu không?
- Chị cho em hết từng nầy hả?
- Ừ, em thích thì cứ lấy đi.
- Cho em xem tủ đồ của chị nhé, em thích quá.
Minh Trang gật đầu thoải mái:
- Cứ xem đi, thích thì lấy, chị không mặc hết đâu.
Hồng Loan không dè dặt gì nữa, cô như bị hoa mắt trước một rừng quần áo đủ màu, mê tít mắt. Bạn cô mà thấy phòng Minh Trang, chắc sẽ ngẩn người mà nhìn. Làm sao bọn nó hình dung nổi có một cuộc sống cao sang đến nhường nầy.
Thấy Hồng Loan cứ mê mẫn ngắm nghía mấy bộ đồ, Minh Trang nói với vẻ thông cảm:
- Chắc em ít đồ lắm phải không? Mai mốt nếu thiếu gì cứ nói với chị nhé, chị sẽ mua cho.
- Thôi chị ạ, anh Tiến mà biết thì sẽ mắng em đó.
- Chị không nói làm sao anh ấy biết, đừng ngại gì cả.
Rồi cô đến mở tủ, lấy hộp nữ trang và các đồ trang sức, mang qua giường. Cô mở hộp, đưa Hồng Loan:
- Em thích gì cứ lấy đi.
Hồng Loan nhìn sửng các món nữ trang. Rồi quay qua nhìn Minh Trang:
- Tất cả cái nầy là của chị à? Đồ thật đó à?
- Ừ, mẹ chị mua cho chị đó.
Hồng Loan như cuống cuồng choáng ngợp, cô cầm hết thứ nầy đến thứ kia ngắm nghía. Thứ nào cô cũng muốn, muốn đến phát điên lên. Nhưng lý trí còn đủ tỉnh táo để bắt phải dừng lại. Cô chỉ chọn một bộ nữ trang bằng bạch kim, nhưng tất nhiên phải là thứ đẹp nhất. Và cô rất ngạc nhiên khi Minh Trang không hề từ chối. Cô ta cho cô với thái độ nhẹ nhàng thảnh nhiên, như cho một con gấu bông rẻ tiền.
Chiều ấy, khi về nhà, Hồng Loan có cả một giỏ quần áo và hẳn một hộp trang sức, với các lọ nước hoa, kẹp nơ, giày dép. Cô ngồi một mình trong phòng, bày các thứ ra ngắm nghía. Cô có cảm tưởng như mình nằm mơ. Chưa bao giờ cô hình dung ra nổi mình có được những thứ quá sang trọng đẹp đẻ đến chừng ấy.
Cô mãi mê ngắm, đến nổi không hay Huy Tiến đã vào phòng lúc nào.
Anh đứng phía sau Hồng Loan, nhìn các thứ trên giường, rồi lên tiếng:
- Cô ta cho em phải không?
Hồng Loan giật mình quay lại, rồi cười thanh minh:
- Tự chị ấy cho chứ em không có xin à nghe.
Huy Tiến không để ý cách nói của cô, anh bước tới giường, cúi xuống cầm chiếc vòng nạm kim cương lên ngắm, rồi buông thỏng:
- Em thích mấy thứ nầy lắm phải không?
- Tất nhiên rồi, con gái ai mà không mê mấy thứ đó chứ, em có phải là nữ tu đâu.
Huy Tiến im lặng một lát, rồi nói với vẻ đăm chiêu:
- Rồi em sẽ có tất cả những thứ nầy, anh hứa với em đó, em và mẹ sẽ không phải sống như trước giờ đâu, cả Tuyết Trinh cũng vậy.
Hồng Loan liếm môi:
- Anh Hai, hồi sáng em rủ cả chị Trinh đi gặp bà quý tộc nữa đó.
Huy Tiến nhíu mày:
- Sao em làm như vậy, không thấy tội nghiệp chị Trinh sao?
- Lúc đó em nổi hứng nên rủ, với lại phải để chị Trinh thấy tận mặt bà quý tộc chứ, không thôi chị ấy nghĩ anh em mình giấu chị ấy.
Huy Tiến đăm chiêu:
- Em thấy chị Trinh có buồn không?
- Buồn vô cùng, chị ấy mặc cảm với bà quý tộc lắm.
Huy Tiến không nói gì, anh im lặng ra khỏi phòng. Trở về phòng mình, anh đốt điếu thuốc, ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Nghĩ tới sự chịu đựng của Tuyết Trinh, anh thấy đau lòng và thương cô rất nhiều.
Rồi một ngày kia, anh sẽ đền bù cho Tuyết Trinh tất cả. Từ tình yêu đằm thắm đến cuộc sống vật chất thừa thãi. Vì cô xứng đáng được nhận tất cả những thứ đó.
Anh rất biết ơn sự ủng hộ của Tuyết Trinh. Cô biết vượt lên những tình cảm tầm thường để làm anh nhẹ nhàng. Nếu không có sự động viên của cô, chắc anh sẽ không đủ sức vượt lên tình cảm yếu đuối để làm một chuyện mà chính anh cũng thấy quá khó khăn.
Bà Hạnh ngồi trước bàn trang điểm, trên người là bộ vest xám thêu hoa rất trang nhả. Bà bới tóc lên cao, cài một chiếc trâm đơn giản, và cũng chẳng mang nữ trang rườm rà. Hôm nay gia đình Huy Tiến bước tới bỏ ruợu, bà chờ khách với tâm trạng miễn cưởng không vui. Tất cả những kỳ vọng đặt vào Minh Trang đã bay theo mây khói từ lâu. Giờ thì bà chỉ còn tâm trạng chấp nhận.
Chẳng bao giờ bà nghĩ nổi, có một ngày phải gã Minh Trang cho nhân viên của gia đình. Dù Huy Tiến là mẫu người hoàn mỹ, chẳng có gì đáng phàn nàn về anh, nhưng bà không cách nào hài lòng nổi với cuộc hôn nhân quá chênh lệch.
Giá mà bà có thể cứng rắn trước những giọt nước mắt của Minh Trang, để ngăn cấm thẳng thừng tình cảm của cô. Con bé từ chối tất cả những người tương xứng với gia đình, để chọn người xuất thân trong gia đình bình dân. Cuối cùng thì đến bà cũng phải chịu thua tình cảm mù quáng của cô.
Cánh cửa chợt mở hé ra. Rồi Minh Trang ló đầu vào:
- Mẹ xong chưa mẹ?
Cô bước hẳn vào phòng, gương mặt tươi tắn hớn hở:
- Làm tóc kiểu nầy, nhìn mẹ lạ ghê, nhưng mẹ đẹp lắm, thật đấy.
Bà Hạnh quăng chiếc lược xuống bàn, buông thỏng:
- Không biết bà ấy ăn mặc thế nào, mẹ muốn đơn giản cho hoà đồng với người ta, nhưng đơn giản quá nhiều khi làm người ta hiểu lầm mình.
- Hiểu gì hả mẹ?
- Sợ bà ấy nghĩ mình không tôn trọng gia đình bên đó, phiền phức nữa.
Minh Trang hăng hái:
- Không có đâu, mẹ anh ấy hiền lắm, tính tình cũng dễ chịu, bác ấy không nghĩ xa xôi rắc rối gì đâu mẹ.
- Sao con biết?
- Thì tiếp xúc nên biết, hiền lắm mẹ ạ.
Bà Hạnh chưa kịp nhận xét thì nghe bên ngoài có tiếng gỏ cửa nhẹ. Rồi giọng chị bếp vọng vào:
- Thưa bà có khách tới.
Mặt Minh Trang đầy vẻ hồi hộp. Cô kéo tay bà Hạnh:
- Mẹ xuống đi mẹ, để người ta chờ.
Cô quay qua chị bếp:
- Chị lên cho ba em hay đi.
- Dạ, ông đang ở dưới phòng khách đó cô Trang.
Minh Trang cười tươi rói:
- Vậy là ba gặp rồi, xuống nhanh đi mẹ.
Bà Hạnh hất tay cô ra:
- Từ tốn lại coi, làm gì lanh chanh vậy, lát nữa xuống dưới không được ồn ào nghe chưa?
Minh Trang le lưỡi một cái, đứng im chờ chứ không dám lên tiếng. Bà Hạnh nhìn vào gương lần nữa, rồi thong thả đi ra hành lang. Chỉ chờ có thế là Minh Trang nhón gót bươc theo. Cô đang qua hồi hộp, nên thái độ nghiêm khắc của mẹ làm cô càng bị khớp.
Khi xuống phòng khách, Minh Trang thấy ông Thuần đã ngồi đó. Bà Phương và một người đàn ông lớn tuổi mà cô không biết là ai, ngồi đối diện với ông Thuần. Hình như không khí có gì đó không bình thường. Vì mấy người lớn ai cũng có vẻ nghiêm trọng rất khó hiểu.
Minh Trang đưa mắt nhìn bà Hạnh. Cô thấy bà có vẻ hết sức sửng sốt. Lần đầu tiên bà mất tự chủ như vậy. Đến mức bà cứ đứng yên một chỗ mà nhìn bà Phương.
Minh Trang len lén bấm tay bà Hạnh:
- Sao mẹ không đến đó ngồi, đứng đây hoài kỳ lắm mẹ.
Bà Hạnh như sực tỉnh. Và lấy lại phong thái đường hoàng. Bà bước đến ngồi cạnh bà Phương, chủ động nói trước:
- Không ngờ mình lại gặp nhau ở đây, gần hai chục năm rồi còn gì.
Minh Trang ngơ ngác nhìn hai người, rồi nhìn qua Huy Tiến như dò hỏi. Nhưng anh khẻ lắc đầu như bảo không biết. Thế là cô quay lại phía bà Hạnh, buột miệng:
- Mẹ với bác Phương biết nhau rồi hả mẹ?
Bà Hạnh chưa biết trả lời thế nào thì bà Phương đã lên tiếng thay:
- Hồi xưa gia đình con với gia đình bác thân nhau lắm, chỗ người nhà đó con ạ.
Từ nảy giờ ông Thuần một mực lặng im. Bà Hạnh cũng trở nên thụ động kỳ lạ. Hoàn toàn không giống phong cách tự tin thường ngày. Đến nổi Minh Trang phải nhận ra, và vô cùng thắc mắc về điều đó. Nhưng không biết phải hỏi thế nào.
Bà Phương chợt lên tiếng:
- Hai đứa ra ngoài sân chơi đi con, để người lớn nói chuyện cho thoải mái.
Bà Hạnh gật đầu một cách thiếu tự nhiên:
- Trang nghe lời bác đi, con với Tiến ra ngoài chơi, để người lớn nói chuyện.
Huy Tiến im lặng đứng lên, đi ra ngoài. Minh Trang vội bước nhanh theo. Xuống đến bực thềm, cô hỏi một cách thắc mắc:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Anh không biết.
- Sao ai cũng có vẻ nghiêm trọng qua, và hình như có gì không tiện nói trước mặt mình phải không?
- Sao em nghĩ vậy?
- Vì tự nhiên mẹ anh bảo mình đi ra ngoài, mà mẹ em cũng muốn vậy, nếu không có gì bí mật thì tại sao không nói trước mặt mình?
- Anh thật sự không biết đó là chuyện gì.
Minh Trang ngẫm nghĩ một lát, rồi hai mắt mở to, tròn như hột nhản:
- Không ngờ hai gia đình trước kia là bạn, lạ ghê há anh? Vui thật đó.
Huy Tiến đăm chiêu nhìn mãi một góc. Giọng thờ ơ:
- Anh cũng hơi bị bất ngờ.
Minh Trang chợt cau mặt:
- Nhưng bạn bè lâu ngày gặp nhau thì phải vui mới phải, sao ai cũng có vẻ nghiêm trọng thế? Có chuyện gì không? Anh không thấy thắc mắc sao?
Huy Tiến chợt quay lại, cười dững dưng:
- Chuyện gì người lớn muốn giấu thì anh cũng không muốn biết, nếu cần thì ba mẹ em sẽ nói với em, còn khi đã không muốn nói thì em cũng đừng nên tìm hiểu làm gì.
- Nhưng em thắc mắc lắm.
Cô bặm môi, cố suy đoán:
- Thái độ nặng nề như vậy… có khi nào gia đình anh và em không cho mình cưới nhau không?
- Về phía gia đình anh thì anh không sợ, nhưng còn em, nếu nhà em cấm em quen với anh, em có bỏ anh không?
Minh Trang lắc mạnh đầu:
- Em không chịu vậy đâu. Nếu bị cấm thì em sẽ lén gặp anh.
cô ngước lên, đưa tay nheo mũi Huy Tiến:
- Còn anh thì sao?
- Anh lớn rồi, chuyện tình cảm riêng tư mẹ anh không thể cấm, anh tự quyết định cuộc sống của anh, nhưng nếu em bị sức ép của gia đình thì anh không cản.
Minh Trang chống cằm nhìn xuống đất, vẻ mặt buồn hiu:
- Sao ngày đầu hai gia đình gặp nhau mà không khí gay cấn quá, em không chịu vậy đâu, em thích hai bên vui vẽ hơn.
Không nghe Huy Tiến trả lời, cô quay qua nhìn. Khuôn mặt anh có vẻ gì đó rất khó hiểu. Nửa như gay cấn, nửa có gì đó bất cần…anh nhìn đăm đăm vào một điểm, tưởng như thờ ơ, hình như có gì đó hơi căng thẳng.
Tự nhiên Minh Trang thở dài, hôm nay cả Huy Tiến cũng có gì đó khác lạ. Đến anh mà cũng như vậy thì những người lớn sẽ ra sao đây.
Cô thấy hoang mang vô cùng. Cô có cảm tưởng điều gì đó bất ổn đang xãy tới với mình. Bất giác gục mặt xuống, khóc thút thít một mình.
Huy Tiến quay phắt lại như ngạc nhiên. Anh kéo mặt Minh Trang lên, lo ngại:
- Chuyện gì nữa vậy Trang?
Minh Trang lắc đầu, đẩy tay anh ra. Cử chỉ như có gì đó dằn dỗi. Cô làm Huy Tiến thấy khó hiểu. Anh nhíu mày, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng:
- Anh đang đau đầu chuyện người lớn, bây giờ đến em khóc, cả em cũng muốn làm khổ anh nữa sao?
Minh Trang quẹt nước mắt, nhưng vẻ mặt vẫn ủ rủ:
- Ở trong nhà thì người lớn làm em sợ, ra đây thì lại gặp anh, thái độ anh kỳ quá, có bao giờ anh khó hiểu như vậy đâu.
- Anh khó hiểu thế nào?
- Em có cảm tưởng như anh không còn nhiệt tình với em nữa, anh cũng trở nên xa cách thế nào ấy.
Huy Tiến ôm vai cô, xiết nhẹ:
- Thật ra anh đang rất buồn, thái độ của ba mẹ em làm anh lo, nếu vì một lý do nào đó mà gia đình em thay đổi, thì anh sẽ mất em, anh không chịu được điều đó.
- Nhưng tại sao anh lại nghĩ gia đình em thay đổi.
Huy Tiến cười dịu dàng:
- Chính em cũng đang sợ như vậy đó thôi. Anh không biết gia đình em có chuyện gì, nhưng bất cứ sự thay đổi nào cũng làm anh lo, anh yêu em quá nên dễ sợ mất, em hiểu không?