Số lần đọc/download: 2809 / 43
Cập nhật: 2016-06-25 10:10:32 +0700
Tính Ngông Của Lăng Tiêu
L
âm Thanh ra roi giục ngựa đi suốt đêm, dọc đường chú ý nghe ngóng hành tung của ban kịch. Y lo lắng địch nhân sẽ che giấu hành tung, thậm chí phân tán ra, truy đuổi tất mất nhiều công sức. Không ngờ dọc đường có không ít người từng thấy ban kịch xuất hiện, tuy không dừng lại diễn ở những nơi đi qua nhưng vẫn khua chiêng gióng trống khiến ai cũng biết.
Lâm Thanh biết địch nhân cố ý như vậy, có lão già đáng sợ kia trù mưu định kế, thật không biết chúng đang tính toán gì. Suy đi tính lại có hai khả năng, thứ nhất đối phương có ý dẫn dụ y nhập kinh nên dọc đường để lại dấu vết khiến y không thể bỏ ngang; khả năng thứ hai, ban kịch chỉ là kế nghi binh của địch nhân, Tiểu Huyền hoàn toàn không có mặt ở đó. Đáng hận rằng y không có manh mối, đành phải dốc toàn lực truy đuổi.
Cứ thế đuổi theo liền bốn ngày, tuy vẫn nghe ngóng được tin tức của ban kịch nhưng thủy chung không tài nào bắt kịp, ngược lại khiến y đâm ra bình tĩnh. Như vậy càng chứng minh ban kịch có liên quan đến địch nhân, y không hề truy đuổi sai đối tượng, sau lần tao ngộ ở Bình Sơn tiểu trấn, dọc đường y vừa để mắt tìm kiếm, tìm nơi đông dân cư nghe ngóng tin tức, tránh bị địch nhân che mắt.
Đuổi đến ngày thứ năm, một thớt ngựa của Lâm Thanh rốt cuộc cũng không chịu nổi mà ngã gục, thớt còn lại lộ rõ vẻ mệt mỏi. Y ghé qua một thị tập, bỏ tiền mau hai thớt ngựa khỏe khác, thầm nghĩ ban kịch dẫu đi nhanh cũng phải nghỉ đêm, đi trước mình mấy canh giờ nhưng tốc độ không thể so với người đuổi theo liên tục không nghỉ như mình, cùng lắm là ngày hôm sau sẽ đuổi kịp.
Y lập tức ghé vào một tiểu trấn, quả nhiên biết được ban kịch mới rời đi không đầy một thời thần trước đó. Người bình thường nghe thấy tin này nhất định sẽ liều mạng đuổi theo ngay, nhưng Ám Khí Vương đạt được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên phải có điểm phi thường. Y không đuổi theo mà tìm một khách sạn, ăn uống no nê đoạn ngủ một giấc thật đẫy.
Nguyên Lâm Thanh tính toán rằng địch nhân có đông cao thủ, không kể Truy Bộ Vương là cao thủ nổi danh ở kinh sư, lão già nọ có thể thần bất tri quỷ bất giác chế trụ Tiểu Huyền trong nháy mắt, võ công tuyệt đối bất phàm, cộng thêm người trẻ tuổi.... Bản thân y dù thể lực ở trạng thái hoàn hảo còn có thể đấu một phen, nếu cứ đuổi theo trong lúc mệt mỏi, dẫu bắt kịp cũng vô dụng, tất bị địch nhân vũ nhục... Vì thế y gò mình nghỉ ngơi giữ sức, chuẩn bị cho một trường đại chiến.
o O o
Lâm Thanh ngủ đến nửa đêm, tỉnh dậy liền xếp bằng vận công, sau mười hai vòng liền thấy thần thanh khí sảng, thể lực sung mãn, nội lực tinh tiến hơn bình thường. Trong lòng y hiểu qua ba ngày đêm hành trình liên tục đã kích phát tiềm năng cơ thể, võ công được đề cao thêm một mức. Quả nhiên là tái ông thất mã (22), phúc họa khó lường, y định bước ra thì có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Lâm Thanh lấy làm kỳ lạ, loáng thoáng nghe thấy tiếng mõ sang canh trên đường phố, đã canh ba rồi. Muộn thế này vẫn có người đến tìm, không biết có phải địch nhân không. Y liền phấn chấn tinh thần, trầm giọng: "Vào đi." Đồng thời cầm chắc Thâu Thiên cung, sẵn sàng chờ đợi.
Điếm hỏa kế đẩy cửa tiến vào, thấy y áo quần tề chỉnh liền thở phào một hơi: "Khách quan thứ lỗi, bằng hữu của ngài nhất định bắt tiểu nhân phải đưa lễ vật cho ngài, tiểu nhân vốn cho rằng ngài đã nghỉ ngơi lâu rồi nên từ chối. Bằng hữu của ngài một mực bảo rằng ngài chưa ngủ..."
"Ta không bằng hữu nào như thế, chắc ngươi kiếm được cũng khá." Lâm Thanh cười nhạt, cắt ngang lời điếm hỏa kế đang thao thao bất tuyệt, "hắn bảo ngươi mang cái gì tới đây?"
Điếm hỏa kế đỏ lựng mặt mày, cẩn thận đặt một vật lên bàn.
Lâm Thanh nói: "Ngươi đừng đi vội, đợi ta một chút, ta có chuyện cần hỏi." Ánh mắt y sắc bén, đã nhận ra vật điếm hỏa kế mang tới là một hộp gỗ màu đỏ, tuy không biết đựng gì bên trong nhưng chắc chắn có liên quan đến địch nhân, tự nhiên phải hỏi han một phen.
Điếm hỏa kế mừng ra mặt: "Khách quan yên tâm, tiểu nhân sẽ ở lại. Người đưa vật này còn dặn đợi khi khách quan xem lễ vật xong, vẫn còn một câu tiểu nhân phải chuyển lời."
Lâm Thanh lạnh lùng hỏi: "Câu gì?"
Điếm hỏa kế hình như ngập ngừng một lúc mới nói: "Người đó nhất định bảo phải đợi khách quan xem lễ vật xong mới được nói." Kỳ thật gã định vòi thêm chút bạc nhưng nghe Lâm Thanh nói liền cảm thấy đối phương toát ra khí độ không thể cưỡng lại, thành ra dù có ý như vậy song không dám bộc lộ.
Hộp gỗ hình vuông rộng chừng năm thốn, chế tác vô cùng tinh xảo, hoa văn cầu kì, điêu khắc tinh tế, cầm vào có cảm giác ấm áp, loáng thoáng đôi phần mát lạnh.
Lâm Thanh nhận ra là sản phẩm của Lưu Tinh đường ở kinh sư, hơn nữa còn dùng gỗ đàn hương thượng hạng chế tạo, giá loại hộp này chắc không dưới một trăm lạng. Y không buồn để ý xem hoa văn thể hiện ý nghĩa gì.
Tuy ở kinh sư mấy năm nhưng y hiếm khi qua lại với Lưu Tinh đường, bất quá biết Lưu Tinh đường do Cơ Quan Vương Bạch Thạch trong Bát Phương Danh Động sáng lập, chuyên chế tác những đồ tinh xảo, đa phần cho cung đình sử dụng, địch nhân đưa hộp gỗ này đến, rất có thể phía trong ẩn tàng cơ quan đáng sợ. Y là Ám Khí Vương, công phu tiếp phát ám khí thiên hạ vô song, song hộp gỗ ở cự ly gần như vậy, y cũng không dám chắc sẽ bắn ra loại ám khí gì, thành ra sinh lòng cố kỵ đối thủ vô hình, để an toàn bèn đeo một lớp găng tay gần như trong suốt.
Găng tay này dùng tơ tằm đặc sản của Bắc Cương chế tạo, không chỉ chống được đao thương mà độc dược cũng vô hiệu. Lâm Thanh chưa bao giờ dùng ám khí tẩm độc nhưng đôi găng tay này là quà tám năm trước Lạc Thanh U tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của y. Từ đó đến giờ y vẫn giữ bên mình, không ngờ nay phải dùng đến.
Điếm hỏa kế tỏ vẻ kỳ quái nhìn Lâm Thanh đeo găng tay như sắp gặp đại địch, không nhịn được chen vào hỏi: "Hộp gỗ này không có khóa chắc ấn xuống là mở được nắp."
Lâm Thanh thầm nhủ làm gì có chuyện đơn giản như ngươi nghĩ, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên nắp hộp. Cảm giác bàn tay của y cực tốt, ẩn ước cảm thấy bên trong có một lớp nữa bèn hừ khẽ một tiếng nhưng không trực tiếp ấn vào nắp hộp mà hóa một cỗ nội lực vô hình thành hữu chất đập khẽ xuống.... "Bốp", nắp hộp mở tung, bên trong lại có một chiếc hộp khác màu lam nhạt nhỏ hơn chiếc hộp gỗ đỏ một phân.
Ám Khí Vương lấy làm kỳ lạ, lại nghĩ địch nhân đã biết mình cẩn thận như thế chắc chắn vật an bài bên trong còn nguy hiểm hơn. Y vẫn dùng cách cũ mở nắp hộp màu lam, ai người trong hộp vẫn không có gì khác lạ ngoài một chiếc hộp màu lục nhỏ hơn hộp màu lam một phân.
Điếm hỏa kế chưa từng thấy chiếc hộp nào tinh xảo đến vậy, kinh hãi trợn tròn mắt. Lúc đó không chỉ gã mà cả Lâm Thanh cũng thấy hiếu kỳ, không hiểu địch nhân tặng hộp gỗ này cho mình để làm gì.
Cứ như vậy, y mở liền sáu hộp gỗ, lần nào bên trong cũng xuất hiện một hộp gỗ khác màu nhỏ hơn, hơn nữa mỗi hộp đều có vẽ đồ hình. Lúc mở chiếc hộp thứ bảy chỉ lớn chừng nửa thốn, màu trắng như tuyết, không biết có thể đặt được vật gì bên trong. Chiếc hộp nhỏ hơn nhiều chiếc ngoài cùng nhưng đồ hình khắc trên nắp vẫn rất rõ ràng, công phu chế tác càng tinh tế. Lâm Thanh kiến thức rộng rãi, bất giác hít sâu một hơi khí lạnh.
Hộp gỗ bảy tầng này là cực phẩm của Thất Tinh đường, e rằng vương công đại thần bình thường khó lòng có được, chỉ người trong Hoàng thất mới đủ tư cách sở hữu. Cứ thế này mà suy luận, rõ ràng Truy Bộ Vương quả nhiên phụng mệnh Thái Thân Vương ép mình vào kinh.
Trực giác cho Lâm Thanh biết bên trong hộp gỗ không còn hộp nhỏ hơn, mở ra là biết manh mối nhưng nếu địch nhân an bài độc kế nhất định sẽ ở trong lớp hộp cuối cùng này. Trong lòng y không khỏi nảy ra ý bội phục: theo lẽ thường, một người liên tục mở sáu chiếc hộp vẫn không có gì đặc biệt, cầm chiếc hộp này lên thấy cực nhẹ tất sẽ nghĩ không còn cơ quan gì, tâm lý phòng ngừa sẽ giảm xuống mức thấp nhất, một khi có biến cố ắt hẳn trúng chiêu.
Y hít sâu một hơi, và định mở hộp thì điếm hỏa kế không nhịn được nữa, tiến lên một bước, đột nhiên thò tay ấn vào nắp khóa chiếc hộp thứ bảy.
Lâm Thanh cả kinh, kéo điếm hỏa kế ra: "Cẩn thận!"
Điếm hỏa kế bị Lâm Thanh kéo suýt nữa ngã xuống, miệng thốt lên: "Khách quan cẩn thận quá, lẽ nào trong chiếc hộp này còn có quái vật chui ra?" Thấy Lâm Thanh chăm chú nhìn chiếc hộp màu trắng sau cùng, gã liền ngậm miệng.
Điếm hỏa kế tiến lên xem xét, chỉ thấy trong hộp có một vuông khăn tay. Vuông khăn tuy dệt tinh tế nhưng kém xa mấy chiếc hộp. Gã không nghĩ được vì lý do gì Lâm Thanh lại sững người như vậy, thầm nghĩ phải chăng là vật của một cô gái gửi cho y làm vật định tình mới khiến người thanh niên anh tuấn, mạnh mẽ này thất hồn lạc phách đến thế?
Lâm Thanh bình tĩnh lại, quay sang hỏi điếm hỏa kế: "Người đưa vật này cho ngươi ở đâu, bề ngoài trông thế nào, muốn ngươi nói gì với ta? Mau nói đi."
Trong một thoáng vừa rồi, y đã nhận ra vuông khăn trong hộp: chính là vuông khăn mấy hôm trước ngoài phòng ngủ của Chu viên ngoại ở Bình Sơn tiểu trấn y đưa cho Tiểu Huyền bịt mắt, lần đầu tiên y bị địch nhân lừa thê thảm đến vậy nhưng buộc phải theo chúng. Lần này vì cớ gì đối phương dùng cách thức quá đỗi phức tạp, quỷ dị giao vuông khăn thật khiến y nhức óc. Trong hộp không hề có cơ quan, trên vuông khăn cũng không có độc dược mà mình lại như sắp gặp đại địch, khác nào làm trò cười cho điếm hỏa kế. Mười mấy năm xuất đạo đến nay, lần đầu tiên y cảm thấy khốn quẫn.
"Người đó khoảng hăm bảy, hăm tám tuổi, mình mặc áo trắng, dáng vẻ không có gì đặc biệt, chỉ dặn mấy câu rồi đi ngay." Điếm hỏa kế lộ vẻ cổ quái, đoạn hạ giọng: "Bất quá lời lẽ của người trẻ tuổi kia hết sức kỳ lạ, tiểu nhân không sao hiểu nổi."
Lâm Thanh lập tức nghĩ người trẻ tuổi gửi lễ vật đến, hắn cùng đi với lão già đáng sợ chứng tỏ địch nhân đang ở gần đây? Hay hắn được lưu lại chuyên môn đối phó mình? Vừa chạm vào điếm hỏa kế, y liềm cảm thấy hắn không có nội lực, không giống với kẻ cùng phe địch nhân bèn đưa cho hắn một lạng bạc: "Bất kể người trẻ tuổi đó nói gì với ngươi, cứ việc nói lại với ta là được."
Điếm hỏa kế vui vẻ nhét nén bạc vào ngực, cổ họng rung lên: "Người đó nói đợi khách quan xem lên vật xong thì nói với khách quan rằng: "Hai gốc cây cùng đua ánh sáng với nhật nguyệt, Lăng Tiêu và Vũ Hà đang đợi."
Lâm Thanh lập tức đoán ra câu đố của địch: "hai gốc cây" ám chỉ chữ "lâm" trong họ của mình, nhật nguyệt ám chỉ Minh tướng quân còn Lăng Tiêu là để chỉ Hà Kỳ Cuồng. Lạc Thanh U được người đời xưng tụng là "Tú tiên khỉ mạch, vũ quá minh hà, tế chước thanh tuyền, tự ngữ u kính", Vũ Hà đương nhiên ám chỉ nàng.
Hai câu này thể hiện rõ thái độ, bắt Tiểu Huyền đi không phải muốn dẫn y đến kinh sư khiêu chiến với Minh tướng quân. Trong lời nói đề cập đến Lăng Tiêu Công Tử Hà Kỳ Cuồng và Lạc Thanh U, lẽ nào đối phương cũng mò ra được quan hệ giữa y và hai người đó.
Lạc Thanh U là tài nữ nổi danh thiên hạ thi khúc song tuyệt, nhân vật được các ban kịch hành tẩu giang hồ tôn sùng hơn hết, lẽ nào ban kịch bắt Tiểu Huyền đi lại liên quan đến nàng? Nhưng khả năng này cực thấp, đối phương đề cập đến Hà Kỳ Cuồng và Lạc Thanh U chắc để mê hoặc y, hoặc cảnh cáo mình rằng chúng nắm được mọi bí mật, không nên đuổi theo ráo riết? Lâm Thanh cũng thấy lời giải thích này quá khiên cưỡng nhưng không tài nào biết đối phương đang giở trò gì.
Chỉ nghe điếm hỏa kế thở than: "Hộp gỗ này cũng là bảo bối, chắc giá không rẻ nhưng lại vô dụng, mỗi lần dùng mà phải mở từng lớp thế này không hiểu mất bao nhiêu thời thần."
Lâm Thanh chợt tỉnh lại, thủ pháp của địch nhân rõ ràng có ý muốn cầm chân y. Suốt một ngày đêm vừa rồi, y truy đuổi không ngừng nghỉ, chỉ khoảng hai ngày nữa là đến kinh sư, nếu không kịp thời cứu Tiểu Huyền, đợi địch nhân nhập kinh, tùy tiện an trí cậu bé trong một tòa phủ nào đó, e là muốn tìm còn khó hơn đáy bể mò kim.
Y nghĩ vậy, bèn nhét hộp gỗ vào trong ngực áo, tung mình lên.
Quả nhiên không ngoài dự tính, do dây dưa ở tiểu điếm nên dù đã giục ngựa suốt ngày đêm vẫn không đuổi kịp ban kịch.
Sáng sớm ngày thứ hai, y còn cách kinh sư không đầy trăm dặm. Đây là quan đạo từ kinh sư tỏa đi toàn quốc, ban kịch không thể trốn tránh được, y nghe ngóng liền được biết đối phương vừa đi qua chừng một tuần hương, tức thì tinh thần phấn chấn, thầm tính khoảng giờ Ngọ, trước khi đến kinh sư sẽ đuổi kịp.
Đi thêm hai mươi dặm, ven đường hiện ra một vạt rừng. Lâm Thanh tinh mắt, trông thấy một cành cây thò ngang quan đạo, bên trên buộc một sợi dây đỏ treo lơ lửng một chiếc hộp giống hệt chiếc hộp đã thấy ở khách sạn hôm qua. Bên dưới chiếc hộp có buộc thêm một mảnh vải bố trắng.
Đến gần thêm một chút, y thấy trên tấm vải viết bốn đại tự: "Lâm huynh tự mở!" Nét chữ đỏ rực do máu tươi viết lên.
Lâm Thanh không dừng cương, lúc lao qua cành cây ngầm vận khinh công Nhạn Quá Bất Lưu Ngân tung mình lên giật chiếc hộp và mảnh vải xuống rồi lại trầm ổn đáp xuống lưng ngựa.
Trên mảnh vải toát ra mùi máu tanh nồng, lòng y chấn động, chỉ lo địch nhân bị đuổi gấp rút, dùng máu Tiểu Huyền viết thư cảnh cáo mình...
Y vừa giữ thăng bằng trên lưng ngựa đang lao đi gió lốc vừa đeo găng tay, theo cách cũ mở từng lớp hộp gỗ. Đối với đối thủ đầy âm mưu quỷ kế, y làm sao dám sơ ý?
Hộp gỗ quả nhiên cũng gồm bảy lớp, không hề có cơ quan độc địa nào, mãi đến lúc mở lớp hộp cuối cùng chợt thấy một ngón tay nhỏ bé đập vào mắt.
Lồng ngực Lâm Thanh rúng động, ngón tay này nhỏ như vậy, nhiều khả năng là của một đứa bé, có phải Tiểu Huyền không? Trong lòng ý dâng lên đấu chí xung thiên, tốc độ không giảm mà thúc ngựa lao tới như bay.
Ám Khí Vương đụng độ cường địch sẽ mạnh hơn, làm gì có chuyện bị dịch nhân uy hiếp? Y thầm thề độc, nếu Tiểu Huyền mảy may tổn thương, y sẽ liều mạng khiến Thái Thân Vương, người gây tổn hại cho nó, phải trả giá đắt.
_____
(22) hàm ý chỉ chuyện may rủi khó lường
Đi thêm hơn ba mươi dặm, loáng thoáng thấy phía trước có một đội xe, cờ quạt phấp phới, chính thị một ban kịch. Hình như đội xe dừng lại bên đường, xem ra đối phương cũng biết trước khi đến kinh sư, tuyệt không thể thoát được Ám Khí Vương truy kích, nên quyết định dĩ dật đãi lao, chuẩn bị toàn lực đấu một phen.
Lâm Thanh giục ngựa phóng nhanh, lại thấy trên một cành cây có treo một hộp gỗ nhỏ, bên dưới có một tấm vải bố trắng viết mấy chữ: Gửi Lâm huynh!
Lâm Thanh quát lên giận dữ, không hiểu mình sắp nhận được loại "lễ vật" đáng sợ gì! Y phi thân vung chưởng bổ vào hộp gỗ, để tránh tạo cơ hội cho địch nhân nhiễu loạn tâm thần, chi bằng tự vạch trần ra...
Chỉ nghe "ầm" một tiếng vang lừng, chiếc hộp gỗ nhỏ bị Lâm Thanh đánh trúng, vỡ thành từng mảnh trên không trung. Lần này, chiếc hộp không có thêm hộp nhỏ hơn bên trong mà chứa đầy thiết châu, hộp vừa vỡ tan đồng thời một làn khói tím chầm chậm lan ra.
Té ra trong hộp không chỉ ẩn tàng thuốc nổ uy lực cực lớn và thiết châu với lực sát thương mạnh mẽ, còn có cả khói độc.
Lần này vượt hẳn dự liệu của Lâm Thanh, hai lần trước địch nhân đưa hộp tới y đều cẩn thận mở ra mà không gặp hậu hoạn gì, nhưng vừa thấy vuông khăn và ngón tay đầm đìa máu, tâm thần y không giữ nổi bình tĩnh, đâu ngờ trong hộp gỗ sau chót lại ẩn chứa cơ quan.
Từ lúc nghe điếm hỏa kế chuyển lời, Lâm Thanh vẫn cho rằng đối phương có ý dụ y vào kinh thành khiêu chiến Minh tướng quân nên bắt Tiểu Huyền đi, Thái Thân Vương vốn là kình địch chính trị của Minh Tôn Việt trong triều, đương nhiên không bao giờ giúp kẻ địch trừ đi mối lo như y, đâu ngờ y vừa sơ sảy phòng bị đã trúng ngay ám toán của địch! Xem ra đối phương là bậc trí mưu siêu phàm, bố trí độc kế chặt chẽ, lại hiểu rõ tâm lý y.
Công phu về tay của Ám Khí Vương thiên hạ vô song, vừa chạm vào hộp gỗ đã thấy bất thường, lập tức thu lực lại nhưng không kịp. Thuốc nổ đựng trong hộp chỉ cần có lực tác động tất nổ, huống hồ là một chưởng uy chấn thiên hạ của Lâm Thanh phát ra trong lúc cơn giận bùng phát. Đối phương đã tính toán chuẩn xác y sẽ phi thân lên phát chưởng đánh vỡ hộp, đang lúc lơ lửng trên không làm sao có thể kịp thu lực mà đổi hướng, phía trên đầu vô cùng yếu hại, cộng thêm thiết châu bay dày đặc, quả thật khó lòng tránh thoát... Sát cục này nắm chắc hạ được Lâm Thanh.
Cũng may y phản ứng thần tốc, theo bản năng khẽ uốn lưng, nhanh chóng dụng lực, lướt tới nửa thước trên không, chính khoảng cách không đầy nửa thước này đã cứu y một mạng.
Thiết châu vốn đập xuống đầu, chợt vòng lại đập vào gáy và đầu vai Lâm Thanh. Sức nổ của hộp gỗ cực mạnh, nếu thiết châu đập trúng gáy chắc chắn ô hô ai tai nhưng may mà sau lưng y có đeo Thâu Thiên cung cao quá đầu, chặn đứng mấy quả. Thiết châu tuy cứng rắn nhưng Thâu Thiên cung do Binh Giáp truyền nhân Đỗ Tứ hồi sáu năm trước tập hợp sức mạnh của ngũ hành tam tài luyện thành, thân cung bằng Thiên Niên Đồng Mộc ở núi Côn Luân, dây cung bằng Thiên Trì Hỏa Lân Tàm Ti, đài cung chế tạo từ Thiệt Xán Liên Hoa .... tất thảy đều là thượng cổ thần vật, va chạm với thiết châu vẫn nguyên vẹn. Dẫu vậy, vẫn có ba quả thiết châu xuyên qua khoảng trống giữa dây cung và thân cung, đập vào lưng Lâm Thanh, một quả khác găm vào vai trái, cơ hồ sâu đến xương.
Lâm Thanh đau đớn hít sâu một hơi khí lạnh, nửa ngụm khói tím dày đặc trên không ùa vào miệng, đầu óc y quay cuồng, miễn cưỡng mượn lực đáp xuống lưng ngựa đang phi, thân hình lắc lư, suýt tý nữa rớt xuống.
Địch nhân trong ban kịch tản ra bốn phía vây chặt lấy y.
Lâm Thanh đã thụ trọng thương, ngoài vết thương trên lưng và vai, đáng sợ nhất chính là làn khói độc bị hít vào phổi, nội thể y nôn nao muốn thổ ra, đầu óc quay cuồng muốn sập mí mắt xuống ngủ. Y biết giờ này mà hôn mê, mình chết đã đành, Tiểu Huyền cũng...
Y dựa vào chút nghị lực sau cùng để giữ tỉnh táo, nghiến hai hàm răng vào đầu lưỡi, mượn cơn đau để giữ cho đầu óc tỉnh lại. Y há miệng phun ra một ngụm máu, có cả máu từ đầu lưỡi và máu từ nội thể bị trọng thương trào ra.
Ngoảnh lại nhìn thấy địch nhân gồm hơn mười người đang cưỡi ngựa dàn thành một hàng tiến tới. Ba người đi đầu, bên trái là một lão nhân mặt mũi sáng láng nhẵn nhụi, bên phải là một người trẻ tuổi khí độ ung dung, nụ cười hòa ái, ở giữa là một người lùn tịt, sắc mặt lạnh tanh, mắt lộ hung quang, hình như mang mối thù không đội trời trung với Lâm Thanh. Không hề thấy bóng Truy Bộ Vương Lương Thần.
Lồng ngực Lâm Thanh lại rúng động, trong sát na này y hiểu rằng mọi phán đoán trước đầy đều trật lất - đối phương không phải là người của Thái Thân Vương mà của phe Thái tử.
Lão nhân là tổng quản trong cung Cát công công, trước đây y có thấy qua ở kinh sư nhưng chưa trực tiếp nói chuyện bao giờ, chả trách khi Mạnh Tứ tả lại hình dáng, y có cảm giác quen quen còn lúc nghe giọng nói lại không có nửa phần ấn tượng. Lão thái giám này từ nhỏ đã tịnh thân vào cung, tâm thái cổ quái, chỉ có loại người như lão mới nhẫn tâm hạ độc thủ với một con cún vô tội. Người trẻ tuổi không phải ai xa lạ, chính thị một trong ba đại chưởng môn ở kinh sư: Thử Ly môn chủ Quản Bình. Người này là thầy của Thái tử do Hoàng thượng ngự ban, mưu lược lừng danh thiên hạ nhưng luôn ẩn nhẫn, tuy là một trong ba đại chưởng môn song hiếm khi xuất thủ. Thảo nào lúc ở Bình Sơn tiểu trấn, Lâm Thanh bị vây ráp tứ bề, té ra kế sách do một tay họ Quản này sắp đặt.
Quản Bình và Lâm Thanh từng có duyên gặp gỡ mấy lần, biết Ám Khí Vương có thể nhận ra giọng mình nên lúc ở Chu gia trang hắn không ra mặt, chỉ đứng đằng sau chỉ đạo, lại không gây thương tổn cho bất cứ ai trong gia trang. Thành ra Lâm Thanh một mực cho rằng địch nhân do Truy Bộ Vương sai khiến, còn Cát công công tàn hại cả con chó nhỏ là kẻ vạch ra âm mưu, chứ y không bao giờ nghĩ rằng đối thủ đáng sợ nhất lại là người thầy lừng danh thiên hạ về mưu lược của Thái tử: Quản Bình.
Còn người lùn xủn kia, Lâm Thanh không nhận ra, cũng không hiểu vì sao hắn tỏ ra thù sâu như biển với mình.
Tâm niệm Lâm Thanh xoay chuyển như điện, hai năm trước, Ngụy công tử chết trên Kim Đỉnh tự núi Nga My, trong tứ đại phái hệ ở kinh sư, trừ Tiêu Dao phái không hỏi đến chính sự, thế lực của Minh tướng quân và Thái Thân Vương là lớn nhất, những minh tranh ám đấu giữa hai phe ảnh hưởng mạnh đến cán cân tranh đoạt quyền lực chốn kinh thành, phe Thái tử một mực không thể hiện, hình như chỉ muốn ngồi xem hai phái kia tranh giành, không ngờ rằng họ lại hạ thủ đầu tiên với y.
Quản Bình xưa nay thâm tàng bất lộ, Cát công công hiếm khi rời khỏi nội cung nửa bước, lần này để đối phó với Lâm Thanh, cả hai không ngại xa xôi đến tận Tương Cống, xem ra đã quyết chí giết bằng được y. Thương thay cho Ám Khí Vương trúng phải độc kế của Quản Bình mà vẫn cho rằng hắn có ý dụ mình vào kinh khiêu chiến Minh tướng quân, mãi tận lúc chạm trán sát thủ mới hiểu ra, mục đích đối phương bắt Tiểu Huyền nhằm trừ khử mình. Vì sao phe Thái tử phải giết y, chẳng phải như thế sẽ giúp Minh tướng quân giải quyết một mối hậu hoạn sao? Cường địch đang tới, y không kịp nghĩ ngợi thêm nữa.
May thay Quản Bình biết Ám Khí Vương văn võ song toàn, lo rằng thiết kế mai phục trước sẽ khiến y sinh nghi nên chỉ treo hộp đựng thuốc nổ trên cây, nhân mã hóa trang thành ban kịch ở trong đoàn xe bất động, thành ra tạo cho Lâm Thanh cơ hội dưỡng sức. Lúc này cự ly giữa hai bên còn nửa dặm, địch nhân không vội xô tới mà giục ngựa chậm rãi tiến lên, ngược lại tạo cho Ám Khí Vương áp lực nặng nề.
Lâm Thanh biết Quản Bình là một trong ba đại chưởng môn, võ công dù không bằng y nhưng không cách biệt bao nhiêu, Cát công công xưa nay vẫn được coi là không biết võ công nhưng có thể leo lên được vị trí tổng quản chốn dối trá lọc lừa như nội cung, nhất định có điểm phi thường, cỗ nội lực âm nhu điểm huyệt Chu viên ngoại chắc do lão ra tay. Còn người lùn xủn tuy lai lịch không rõ nhưng căn cứ vào thân hình xoay trở linh động trên lưng ngựa đủ thấy cũng là bậc cao thủ hiếm thấy, nếu không sao có thể bằng vai với bọn Quản Bình, Cát công công? Với thực lực của ba người này, dù y không bị thương cũng chỉ đấu ngang tay là cùng rồi miễn cưỡng thoát thân, bây giờ y thân thụ trọng thương, đối phương còn hơn mười hảo thủ do Quản Bình chọn lựa, quả thật lành ít dữ nhiều.
Trong tình huống này, đa phần người khác sẽ giục ngựa quay đầu toàn lực thoát thân. Lâm Thanh biết như vậy lại trúng kế Quản Bình, y đuổi theo suốt dọc đường, ngựa đã mệt mỏi, địch nhân lại nghỉ ngơi đầy đủ, nếu bỏ chạy rốt cuộc y cũng không thoát khỏi cảnh sức cùng lực kiệt, sa vào tay địch, huống hồ Ám Khí Vương tâm tính kiên nghị, làm gì có chuyện không đánh mà chạy? Dù đang thụ trọng thương nhưng có Thâu Thiên cung trong tay cũng đủ buộc địch nhân phải trả giá đắt.
Y không kìm cương giảm tốc mà giục ngựa phóng nhanh hơn, cự ly song phương mỗi lúc một gần. Khóe miệng y treo nụ cười lạnh, đưa tay lay vệt máu lạnh băng trên môi, thuận thế lấy Thâu Thiên cung xuống, ánh mắt sáng như điện đóng đinh vào đối phương.
Thiên hạ ai ai cũng biết danh tiếng Thâu Thiên cung, từ lúc luyện thành đã sáu năm mới xuất thủ hai lần, mà lần thứ hai rất ít người được biết: Đó là khi y và Minh tướng quân giao thủ tại U Minh cốc ở Tái ngoại. Lúc đó trừ y và Minh Tôn Việt, hiện trường chỉ có bốn người gồm Đông Quy thành chủ Hứa Mạc Dương, trang chủ Dung Tiếu Phong của Tiếu Vọng sơn trang, con gái Vô Song thành chủ là Dương Sương Nhi cùng Lão Ngoan Đồng Vật Do Tâm của Anh Hùng trủng trong Tứ Đại Gia Tộc, thành thử trên giang hồ gần như không ai biết về trận chiến này. Nhưng lần xuất thủ đầu tiên của Thâu Thiên cung quả thật uy chấn giang hồ: tại Dẫn Binh các trong Tiếu Vọng sơn trang, Lâm Thanh chỉ dùng một mũi tên mà giết được Đăng Bình Vương Cố Thanh Phong vang danh tám cõi về khinh công tuyệt thế. Trận chiến đó khẳng định danh vọng cao thủ tuyệt đỉnh cho y, trong mắt người trên giang hồ, thanh thế của y không chỉ vang dội hơn nhiều vị tiền bối bạch đạo và năm người còn lại trong Tà Phái Lục Đại Cao Thủ, gần như bắt kịp Minh tướng quân đã ngồi vững vàng trên cái ghế thiên hạ đệ nhất gần hai mươi năm nay, thậm chí đưa y thành người đủ tư cách nhất khiêu chiến với Minh Tôn Việt. Thử hỏi, ai dám đương đầu với Thâu Thiên cung?
Cát công công, Quản Bình, người thấp lùn và hơn mười thủ hạ nhìn thấy Thâu Thiên cung trong truyền thuyết, lại thấy khuôn mặt anh tuấn của Lâm Thanh không biết vì mất máu nhiều hay vì ý niệm quyết tử mà biến thành lợt lạt, ai nấy lạnh buốt cõi lòng, đồng loạt dừng ngựa, lặng lẽ nhìn y lao tới. Trong khoảnh khắc này, ai cũng mong Thâu Thiên cung chỉ vào người khác, nhường lại phần mình giết được Ám Khí Vương đang trọng thương để từ đây vang danh giang hồ.
Nháy mắt, Lâm Thanh còn cách bọn Quản Bình chừng bảy chục bước thì dừng ngựa. Y đưa tay phải lấy cung xuống, vai trái bị trọng thương không thể phát lực bèn ngoái đầu dùng miệng rút một mũi tên đeo sau lưng.
Một người kêu lớn: "Vai trái hắn bị thương không thể giương cung bắn tên..." Lời chưa nói hết, hắn chạm phải ánh mắt lạnh lùng như hàn băng vạn năm không tan của Lâm Thanh, nửa câu sau liền bị nuốt ngược vào cổ họng, những người khác cũng không ai hưởng ứng. Ám Khí Vương dẫn đang bị thương mà dư uy còn như thế, ai dám xông lên thử uy lực của Thâu Thiên cung?
Bọn Quản Bình tuy ai cũng biết nếu xông lên bao vây, một người đang bị thương như Lâm Thanh tối đa chỉ bắn ra được năm ba mũi tên, rồi không thể tránh khỏi cảnh loạn đao phân thây nhưng không ai muốn làm tiên phong trong trận đấu cầm chắc cái chết. Bây giờ cự ly hai bên khoảng bảy, tám mươi bước, Lâm Thanh bị thương nên mất đi lực độ và độ chuẩn xác, bọn họ phòng ngự khá dễ dàng, ai cũng ôm ấp tia hy vọng rằng Ám Khí Vương không chịu nổi vết thương, không ai muốn manh động.
Chỉ là một Ám Khí Vương lảo đảo vì trúng độc lại duy trì được cục diện giằng co với hơn mười cao thủ kinh sư, kể cả những cao thủ hiếm thấy như Thủ Ly môn chủ Quản Bình và Cát công công.
Ánh mắt Lâm Thanh quét qua hơn mười địch nhân, sau cùng dừng lại trên mình Quản Bình.
Thử Ly môn chủ thầm kinh hãi, chợt có cảm giác như mũi ma tiễn từ cây cung xạ ra nhắm thẳng vào mình, hắn cố trấn tĩnh, mỉm cười lên tiếng: "Sáu năm không gặp, phong thái Lâm huynh vẫn như xưa."
Lâm Thanh lạnh lùng đáp: "Tại hạ dừng ngựa không phải để hàn huyên giao tình với Quản huynh mà chỉ nói một câu. Nói xong sẽ lại tiến tới, nếu không sợ chết cứ việc lên ngăn cản tại hạ."
Một câu này của y hào khí xung thiên, thoáng chốc ai cũng có cảm giác bên chiếm thượng phong không phải mình và hơn mười đồng bọn mà chính là Ám Khí Vương thân cô thế cô.
Quản Bình cố trấn áp nỗi sợ dấy lên trong lòng, sắc mặt vẫn an nhiên: "Xin nghe lời trăng trối của Lâm huynh!"
Lâm Thanh gằn từng chữ: "Đứa bé đó do một vị tiền bối trong Hạo Không môn toàn lực tài bồi, là khắc tinh chiếu mệnh của Minh tướng quân, mong Quản huynh không tổn thương đến nó." Sự tình đã đến nước này, y biết hôm nay mình rất có khả năng chết ở đây, đành phải nói quá một chút về bí mật của Tiểu Huyền, bằng không một khi y ngã xuống, Tiểu Huyền không còn giá trị lợi dụng ắt bị bọn Quản Bình giết để bịt miệng.
Quả nhiên ai nghe vậy cũng động dung, tuy không biết y nói đúng sai thế nào nhưng trong lúc ở giữa ranh giới sống chết mà Ám Khí Vương vẫn nói ra với thái độ trịnh trọng như vậy, thà tin là đúng còn hơn không.
Quản Bình trầm giọng: "Lâm huynh yên tâm, Quản mỗ đọc sách thánh hiền, quyết không nặng tay với trẻ con. Ngón tay đưa đến cho Lâm huynh lúc trước chỉ là kế nghi binh, đứa bé đó đã được tiểu đệ an bài ở một nơi thỏa đáng. Quản mỗ xin dùng tính mệnh để thề, chỉ đến thế là dừng tay, tuyệt đối không không làm tổn thương nửa sợi tóc của nó."
Lâm Thanh rúng động trong lòng, theo ngữ khí của Quản Bình hình như Tiểu Huyền không có trong đoàn xe. Thử Ly môn chủ tinh thông mưu lược, đã muốn giết y tất cũng phải chừa cho bản thân một lối thoát, con tin trọng yếu như Tiểu Huyền chắc phải giấu ở nơi khác, không để cho y cứu thoát.
Lâm Thanh vừa nghĩ vậy, cơ hồ muốn lập tức giục ngựa quay đầu, chỉ cần thoát khỏi vòng vây của đối phương, may ra còn nhanh hơn một bước cứu thoát Tiểu Huyền. Nhưng y dập tắt ngay ý niệm đó, Quản Bình quỷ kế đa đoan, nói ra cầu đó có khi để nhiễu loạn tâm thần y. Thuyền nát cũng còn ba cân đinh, Ám Khí Vương dù đang trọng thương, sức cùng lực kiệt nhưng ai dám buông lời tất thắng? Chỉ cần y buông lơi chiến ý, đối phương nắm chắc thêm phần thắng.
Biết được Tiểu Huyền an toàn, Lâm Thanh thở hắt ra, chầm chậm nói: "Quản huynh hành sự như vậy, tiểu đệ kính trọng huynh là một hán tử, mũi tên đầu tiên sẽ không nhắm vào huynh."
Nói đoạn mặt y ngập ngụa sát khí, hai chân khẽ thúc ngựa tiến lên, lực lượng đôi bên quá chênh lệch, y làm vậy khác nào lấy trứng chọi đá? Nhưng y quả thật hết cách, vết thương sau lưng chảy máu không ngừng, độc tính bị ép xuống lúc nào cũng có thể phát tác, nếu không tốc chiến tốc quyết càng khó lòng thoát thân.
Không ngờ câu y nói với Quản Bình tạo ra ảnh hưởng tâm lý cực lớn với đối phương. Ai cũng tính toán rằng, y không bắn Quản Bình tức là mình lại thêm khả năng trở thành mục tiêu, còn Quản Bình tâm tư sắc bén, lại cho rằng Lâm Thanh nói không bắn "mũi tên thứ nhất" vào mình tức là y còn dư lực bắn tiếp, "mũi tên thứ hai" gần như chắc chắn nhằm vào hắn, một kẻ được xưng tụng trí kế vô song, mà bây giờ đối mặt với đối thủ đáng sợ, đấu chí xung thiên, chết không lùi bước như Ám Khí Vương cũng đành bó tay.
Con ngựa Lâm Thanh cưỡi tuy không phải chiến mã nhưng hình như cũng cảm nhận được lòng quyết tử và hào tình tráng chí của chủ, nện vó càng lúc càng nhanh, cuốn thành một cơn cuồng phong lao vào địch nhân.
Lâm Thanh hình như khinh thường bọn Cát công công, không thèm nhìn ai nửa mắt, ánh nhìn đóng đinh vào người lùn tịt ở giữa địch trận, thúc ngựa lao tới. Ngay cả Quản Bình và Cát công công cũng phải giục ngựa tránh sang hai bước, tránh không đối đấu với y.
Người lùn tịt lên gân, quát lớn: "Hôm nay ta phải thay huynh trưởng báo thù." Nói đoạn thúc ngựa lao tới.
Lâm Thanh cười hỏi: "Huynh trưởng ngươi là ai? Còn ngươi là kẻ nào?"
Người lùn quát: "Ngươi nhớ cho kỹ, ta tên Cố Tư Không, huynh trưởng của ta là Cố Thanh Phong."
Lâm Thanh sửng sốt, rồi cười ha hả: "Hay, ngươi cũng nếm thử một mũi tên của ta như huynh trưởng của mình đi."
Lâm Thanh đưa thẳng cánh tay ra, miệng ngậm mũi trường tiễn đặt lên dây cung, cắn vào rồi kéo căng. Y lẩm nhẩm bảy yếu quyết bắn cung mà Tiểu Huyền đã dạy: Ngón tay cong lại, cánh tay căng ra, mắt nhìn ngang, vai giữ thẳng, ngực ưỡn lên, chân hơi tiến tới, ngưng khí... bất giác thầm thở dài, bây giờ y thân thụ trọng thương, ngay cả những động tác cơ bản này cũng không thực hiện đầy đủ được, chỉ tuân theo được yếu quyết kéo khẽ tên ba lần rồi mới nhả dây!
Soạt - trường tiễn rời khỏi dây cung bắn vào Cố Tư Không. Công lực Ám Khí Vương cực cao, dẫu đang trọng thương nhưng độ chuẩn xác không kém bao nhiêu, góc độ và thời cơ bắn ra quả thật tuyệt diệu.
Thân hình Cố Tư Không vốn thấp lùn, khinh công gia truyền Ảo Ảnh Mê Tung do hắn sử dụng còn linh động hơn huynh trưởng mấy bậc. Năm xưa Cố Thanh Phong nhờ vào pho khinh công này mà được xưng tụng là Đăng Bình Vương, thân pháp nhẹ nhàng, có thể lăng không hoán khí xoay chuyển tự nhiên, quả là độc bá thiên hạ, thế mà sáu năm trước cũng bị Lâm Thanh bắn chết.
Lúc đó Cố Tư Không mới mười lăm tuổi, hắn sinh ra đã thấp bé, bị người trong gia tộc khinh rẻ, chỉ riêng Cố Thanh Phong đối xử rất tốt nên khi nghe tin huynh trưởng mất mạng, hắn đã lập chí tìm Lâm Thanh phục thù, từ đó khổ luyện võ công. U uất đè nặng trong lòng tạo cho hắn tâm chí bền bỉ không sờn, sáu năm liền đổ công đổ sức, không chỉ luyện thân pháp Ảo Ảnh Mê Tung vượt hẳn đồng môn mà có phần hơn Cố Thanh Phong lúc sinh tiền, Nhứ Bình Miên Chưởng và Cuồng Phong Thoái Pháp cũng luyện đến cảnh giới cực cao mới xuất sư đi tìm thù nhân. Hắn biết mấy năm nay Lâm Thanh vân du thiên hạ, hành tung bất định, nhưng vẫn thuộc nhóm Bát Phương Danh Động, có không ít bằng hữu ở kinh thành, hơn nữa cả thiên hạ có ai không biết Ám Khí Vương và Minh tướng quân ước hẹn giao thủ nên hắn lên đường đến kinh sư.
Ngày trước, Cố Thanh Phong là người thuộc thuộc phe Thái tử nên Cố Tư Không cũng về đầu quân. Lần này nghe nói Quản Bình và Cát công công muốn đến phía nam tìm Lâm Thanh nên hắn tình nguyện xin theo chân.
Cố Tư Không thấy mũi trường tiễn nhắm thẳng tiểu phúc của mình lao tới vùn vụt bèn hút lên vang dội, từ lưng ngựa búng mình lên. Thân pháp hắn cực nhanh, vốn cho rằng mũi tên sẽ lướt qua dưới chân, đâu ngờ lực bắn của Thâu Thiên cung cực mạnh, tốc độ mũi tên quá nhanh, hắn chỉ cảm giác dưới chân mát lạnh, mũi tên xẹt qua gầm giày, bàn chân bỏng rát vì đau đớn. Hắn biết mũi tên hàm chứa nội lực của Lâm Thanh làm mình bị thương, thân hình ngừng lại trên không trung, đoạn rớt xuống.
Lâm Thanh than thầm, y dùng miệng phát lực nên lực đạo không so được với lúc dùng cả hai tay kéo cung, nếu tay trái bình thường, chắc chắn mũi tên vừa rồi đã đưa Cố Tư Không theo chân huynh trưởng Cố Thanh Phong.
Nói thì chậm mà diễn biến lại nhanh, Lâm Thanh giục ngựa lao tới cự ly cách đối phương bốn mươi bước liền ngoái đầu, nhanh chóng lắp mũi tên thứ hai vào dây cung, nhả khí thành tiếng hú. Cùng với tiếng hú dài vang vọng, mũi tên thứ hai lại xẹt vào Cố Tư Không đang lơ lửng trên không.
Không hẳn y quyết tâm giết bằng được Cố Tư Không mà trận thế của địch quá chặt chẽ, họ Cố ở ngay trung tâm, chỉ khi khoét được lỗ thủng từ vị trí đó y mới mong có cơ hội phá vây thoát thân.
Mũi tên này hàm chứa công lực cả đời của y, tên bắn ra liền khiến nửa người y mềm nhũn, toàn nhờ nghị lực kiên cường mới không ngã khỏi lưng ngựa. Nếu không giết được địch nhân, nhuệ khí tất bị mài mòn, y không chắc mình còn đủ khả năng bắn ra mũi tên thứ ba.
Cố Tư Không bị mũi tên trước khiến cho tan gan vỡ mật, bây giờ thân thể đang rơi xuống, không có điểm mượn lực, trơ mắt nhìn mũi tên xé không khí lao tới mà không tài nào tránh nổi, đành tuốt đoản kiếm bên hông toàn lực chặn lại.
Đại địch xông tới, Quản Bình và Cát công công cố nén nỗi sợ trong lòng, một tả một hữu tiến lên giúp Cố Tư Không hóa giải mũi tên. Chỉ cần Thâu Thiên cung bắn ra hai mũi tên liền mà không có kết quả gì, bóng đen ám ảnh trong lòng nhân mã phe mình sẽ tiêu tan, sau này không còn phải e sợ Ám Khí Vương như địa ngục sát thần nữa.
Quản Bình lật cổ tay đâm thẳng bảo kiếm vào mũi tên đang lao tới. Võ công của Cát công công hoàn toàn thể hiện trên đôi tay thịt, không dám đón đỡ thẳng thừng mũi tên mà quát khẽ một tiếng, ngồi trên lưng ngựa quay một vòng, cởi trường bào ra cuộn lên tay phải rồi chộp vào mũi tên.
"Choeng" một tiếng vang vọng, bảo kiếm trong tay Quản Bình kích trúng mũi tên, lòng tay bỏng rát, hổ khẩu chấn động, hắn có cảm giác không phải một mũi trường tiễn nhỏ bé lao tới mà là một quả lưu tinh trùy nặng chịch, lực đạo vượt hẳn tưởng tượng. Hắn bị luồng đại lực đẩy quay nửa vòng trên lưng ngựa, suýt chút nữa ngã xuống, mũi tên cơ hồ không bị ảnh hưởng gì, vẫn lao thẳng vào ngực Cố Tư Không...
Tay phải Quản Bình cứng đơ, cơ hồ không cầm nổi bảo kiếm, cúi đầu nhìn thấy hổ khẩu ri rỉ máu, hắn kinh hãi tự nhủ, nếu Lâm Thanh dùng tay phát tên, không phải đã khiến bảo kiếm của mình vuột đi rồi sao?
Được Quản Bình toàn lực ngăn chặn, đà lao của mũi tên hơi chậm lại, Cố Tư Không nhân cơ hội hít một hơi, đoản kiếm đưa lên đập vào đầu mũi tên, tiếng va chạm chói lói cơ hồ xé toạc màng nhĩ vang lên, đoản kiếm trong tay hắn vốn khó phát lực, tức thì vuột khỏi tay. Cũng may, trường tiễn bị tác động nên hơi chếch đi một chút, xẹt qua mé phải cổ hắn, vạch thành một vết máu, thiếu chút nữa đã xuyên qua cần cổ.
Võ công của Cố Tư Không chủ yếu nằm ở khinh công Ảo Ảnh Mê Tung và Cuồng Phong Thoái Pháp, sở trường không phải là binh đao thành ra cây đoản kiếm không thuộc hàng bảo vật, bị mũi cường tiễn xuyên qua. Mũi tên găm theo thanh đoản kiếm bay chênh chếch, bắn vào Cát công công đang tự đưa mình tới.
Cát công công gặp phải biến cố ngoài dự liệu, tay phải có quấn áo choàng vốn chộp vào thân mũi tên, ai ngờ lại mọc thêm ra một thanh đoản kiếm quay tít, trong lúc gấp rút lão đành biến chiêu nhảy lùi lại, nắm chặt lấy đuôi tên, chỉ thấy một luồng đại lực tràn sang, cơ hồ không nắm nổi.
Từ nhỏ Cát công công đã tịnh thân nhập cung, võ công hoàn toàn đi theo đường lối âm nhu, sở trường công pháp mượn lực phản lực "bốn lạng chống ngàn cân", vốn định dùng yếu quyết chữ "Niêm" hóa giải nội lực trên mũi tên, đâu ngờ đà lao của mũi tên quá nhanh, chưa kịp hóa giải thì mũi tên đã đâm vào vai trái.
Nhưng võ công của lão quả thật có điểm hơn người, khẽ uốn lưng liền tránh khỏi nơi yếu hại trên vai, đồng thời tay phải phát ra một luồng lực âm nhu. Bất ngờ là trên mũi tên có găm thêm thanh đoản kiếm, khắp thiên hạ quả thật không tìm đâu ra loại binh khí đi ngược lẽ thường như vậy, chỉ có đinh ba của nông phu tượng tự đôi phần, thành ra thân pháp lão tuy nhanh, tránh né xảo diệu vẫn không thoát khỏi bị đoản kiếm gây thương tích, kêu lên thê thảm, ôm vai thoái lui.
Thật ra vết thương của lão không nặng, chẳng qua ngày thường quen ăn trên ngồi trốc, chỉ quen thấy máu người khác rơi làm niềm vui, chưa từng nghĩ rằng có ngày mình cũng bị đổ máu, nỗi sợ trong lòng lớn hơn nỗi đau thể xác.
Mũi trường tiễn lại đổi hướng, "phập" một tiếng cắm ngay vào ngực một người áo đen cạnh đó. Mũi tên này do Lâm Thanh tập tụ lâm thân công lực phát ra, tuy được ba đại cao thủ Quản Bình, Cố Tư Không, Cát công công ra tay đón đỡ nhưng vẫn không chặn nổi. Mũi tên và thanh đoản kiếm xuyên qua thân thể người áo đen xấu số, xé tung lồng ngực khiến mưa máu bắn lên đầy trời mà đà lao chưa cạn, xuyên tiếp qua một gốc cây cổ thụ, gạt thanh đoản kiếm rớt xuống rồi mới cắm vào mặt đất, đuôi tên rung động bần bật.
Lúc đó, Lâm Thanh còn cách địch nhân hơn mười bước, cố ngoái đầu cắn mũi tên thứ ba, chợt thấy đầu óc quay cuồng, gần như không còn đủ lực lắp tên chứ đừng nói phát lực bắn ra nữa, y thầm kêu khổ trong lòng.
Tuy nhiên, địch nhân thấy mũi tên thứ nhất của hắn vừa bắn ra, mũi tên thứ hai đã lao tới, như có thần trợ lực khiến ba cao thủ bị thương, ai cũng bị mũi tên kinh thiên địa khiếp quỷ thần khiến cho sửng sốt, giờ thấy y giục ngựa lao tới bèn nhao nhao tránh sang hai bên, thoáng chốc y đã xuyên qua trùng vây.
Y thở phào một hơi, biết rằng lộ trình đến kinh thành còn gần năm mươi dặm, không biết còn địch nhân mai phục nữa không. Nhưng sự thể đã thế này, đành phải đến kinh sư mới có cơ may sống sót, bèn liều mạng cắn vào đầu lưỡi, giục ngựa điên cuồng lao đi. Mũi tên trên miệng rớt xuống.
Quản Bình hít một hơi, thấy mũi tên trên miệng Lâm Thanh rơi xuống, biết đối phương như nỏ cứng đã hết tầm, đèn khô dầu cạn. Hắn quát lớn: "Đuổi theo! Hôm nay mà để hắn chạy thoát, ngày sau chúng ta còn mạng nữa không?"
Cả đám vốn bị Lâm Thanh khiến cho sợ mất mật, nghe Quản Bình nói liền tỉnh mộng. Tính cách Ám Khí Vương xưa nay ân cừu rạch ròi, một khi y chạy thoát, cả đám đừng ai mong ngủ yên giấc nữa nên nhất loạt gào hét đuổi theo sát sạt. Sự tình liên quan đến tín mạng, không ai không hăng hái, khác hẳn thái độ co đầu rụt cổ lúc đối mặt với Lâm Thanh cách đó ít lâu.
Quản Bình xông lên đầu tiên, tay phải hắn vẫn chưa hết tê cứng, đành đổi bảo kiếm qua tay trái, lòng nóng như lửa đốt. Tính hắn cẩn thận, đã quyết tâm phải trừ diệt bằng được Ám Khí Vương ắt nắm chắc mười phần thành công, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, võ công của Lâm Thanh cao hơn dự liệu, dù hắn đã đổ công đổ sức thiết kế liên hoàn xảo kế tinh diệu hết mức mà đến cuối cùng vẫn bị đối phương phá vây, nếu không nhân cơ hội này giết chết Lâm Thanh, về sau thế nào cũng hậu hoạn vô cùng.
Hắn vừa nóng ruột vừa hối hận, toàn lực đuổi theo, cũng may con ngựa Lâm Thanh cưỡi cước lực đã mỏi, cự ly ngày càng thu hẹp, chỉ độ một hai dặm nữa là bắt kịp.
o O o
Cự ly song phương còn khoảng hai chục bước, thoáng chốc là đuổi tới nơi.
Lâm Thanh giục ngựa lướt tới, giữa quan đạo đột nhiên xuất hiện một người toàn thân đen như mực, thân hình cao lớn, song lại cúi đầu như đang e thẹn, mái tóc dài đen nhánh buông xuống vai che kín nửa khuôn mặt.
Con ngựa Quản Bình cưỡi là ngựa của Hoàng thất do Thái tử ban tặng, tuy thần tuấn nhưng không thuộc nhóm chiến mã trải qua huấn luyện, gặp sự việc kinh hãi liền nhảy dựng lên, suýt nữa hất chủ nhân xuống đất.
Cố Tư Không theo sau một lòng muốn tìm Lâm Thanh báo thù nên giục ngựa lao tới điên cuồng. Người áo đen thấy ngựa lao thẳng vào mình mà vẫn không hề có ý lùi lại. Cố Tư Không quát lớn: "Tránh ra."
Liền đó, bên tai mỗi người vang lên tiếng cười lạnh tanh. Người áo đen vốn đứng thẳng như mũi thương đột nhiên hơi cúi xuống, dường như có ý nhường cho ngựa của Cố Tư Không nhảy qua đầu, song lại trụ chân quay tít. Một dải hào quang đen tuyền từ hông y vút lên, vẽ một vòng tròn quanh mình. Đạo hào quang tuy đen nhánh nhưng trong mắt tất cả đều như nhìn thấy ánh sáng chói lọi của mặt trời.
Ngựa của Cố Tư Không hý lên thê thảm, bốn chân không hiểu bị người áo đen dùng vũ khí gì cắt đứt, đà lao chưa tận nên còn lướt đi gần một trượng trên không mới rơi mất bốn vó, mưa máu rải đỏ lòm dưới đất.
Cố Tư Không khinh công trác tuyệt, búng mình lên không đáp xuống đất, thân hình hơi loạng choạng do bàn chân bị mũi tên đầu tiên của Lâm Thanh gây thương tích. Hắn vượt qua đầu người áo đen, với khinh công của hắn trong cự ly gần hoàn toàn có thể bắt kịp Lâm Thanh nhưng giờ hắn đang bị thương, lại không dám một mình rượt theo, cộng thêm ngựa bị giết, lửa giận bừng lên trong lòng, quát vang một tiếng lao bổ vào người áo đen.
Lao tới được nửa đường, hắn nhận ra tướng mạo của người áo đen, đột nhiên dừng bước, mặt lộ vẻ kinh hãi: "Hà..."
Lời chưa dứt, tay phải người áo đen vung lên, đạo hào quang đen tuyền lại xuất hiện, lần này lao thẳng vào mặt họ Cố. Hắn kinh hãi, vội lui về giữa trận thế phe mình, má trái lành lạnh, quả nhiên một chiêu của người áo đen đã đắc thủ, cắt phớt qua khiến máu tươi ri rỉ chảy ra.
Người áo đen chầm chậm chầm đứng dậy, vẫn cúi gằm đầu khiến tư thế thập phần cổ quái, lạnh lùng thốt: "Mọi người đều quen nhau, sau này còn phải gặp lại, nếu các vị muốn bóc trần thân phận thì ta đành giết người diệt khẩu."
Cố Tư Không lạnh ngắt cõi lòng, hít sâu một hơi cố nén những lời tục tĩu tràn ra, với bản lĩnh của hắn mà không dám mở miệng phản bác, quả là một việc kỳ dị.
Người áo đen chỉ một chiêu đã cắt đứt bốn chân ngựa, sát tính và ma ý ngập ngụa, khiến ai nấy đều trợn mắt há miệng, nhất thời hiện trường yên lặng cực độ, ngay cả tiếng một cây kim rơi cũng nghe rõ miệng một.
Người áo đen không ngẩng đầu, vỗ vỗ vào binh khí đeo bên hông, đến giờ vẫn chưa ai nhận ra y dùng binh khí gì, lẩm bẩm: "Binh khí của ta một khi đã rời vỏ phải thấy máu, có lúc ngay cả ta cũng không khống chế được sát ý của nó. Chẳng qua hôm nay ta không muốn giết người." Hàm ý của y quá rõ, vừa nãy bất đắc dĩ mới gây thương tổn trên mặt Cố Tư Không, hơn nữa đã ra tay rất nhẹ.
Quản Bình đưa mắt nhìn thớt ngựa mất bốn chân đang lăn lộn dưới đất, lắc đầu thở dài: "Không giết người, vậy giết ngựa bù vào ư?"
Người áo đen bình thản đáp: "Ngươi có thể thử bảo ta 'Tránh ra' xem nào." Quản Bình sững sờ, hàm dưỡng như hắn mà ánh mắt cũng bốc lên lửa giận, nhưng không dám quát "tránh ra" như Cố Tư Không lúc nãy.
Cát công công lên tiếng xoa dịu: "Huynh đài muốn thế nào?"
Âm thanh người áo đen phát ra, không ai khẳng định được là tiếng cười hay không, y lắc đầu, chỉ vào hướng Lâm Thanh thoát đi: "Người vừa nãy là bằng hữu của ta!" Rồi dừng lại đột ngột, hình như không muốn giải thích dài dòng, nhưng ai cũng hiểu rõ ý gã muốn nói.
Quản Bình mắt lộ sát cơ: "Vậy thì sao?"
Người áo đen vẫn nhìn cây binh khí kỳ dị trên hông chằm chằm, chậm rãi đáp: "Không có gì, chỉ muốn mời chư vị đứng chơi cùng ta nửa thời thần."
Quản Bình ha ha cười rộ: "Đứng lâu thế thật sự vô vị, để Quản mỗ cùng lão huynh nói chuyện mấy câu."
Người áo đen khẽ thở dài ra chiều tiếc rẻ: "Bằng hữu của ta không nhiều, y là một." Đoạn gằn từng tiếng: "Còn các người đều không phải."
Nói xong, y tiếp tục lặng im, hiển nhiên không muốn nói chuyện với những kẻ không phải là bằng hữu. Thân ảnh y không cao lớn nhưng giống như một lưỡi kiếm không ai trong thiên hạ dám khinh thường đang chỉ lên thinh không.
Nghe người áo đen buông lời cuồng ngạo, cả Quản Bình, Cát công công, Cố Tư Không đều hít sâu một hơi khí lạnh. Bọn họ đuối theo Lâm Thanh đã tiêu hao phần lớn sức lực, giờ đối diện với người áo đen một mình chặn đường, không ai dám nghênh tiếp.
Hơn mười người cứ đứng yên lặng đúng nửa thời thần.