Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Úc Tú
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1063 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương V - Lẽ Nào Thầy Như Cha?
ôm nay là ngày Quốc khánh. Hôm qua chủ nhật bọn này phải học bù để từ hôm nay được nghỉ liền ba ngày, mãi tới mồng 4 mới phải lên lớp. Đợt nghỉ dài như thế khoái biết mấy!
Bọn mình đã tính kỹ xem dùng ba ngày đó vào những việc gì.
Hôm nay ngày đầu tiên, mình cùng Hân Nhiên, Tiếu Thiên, Tiêu Dao và mấy bạn thân nữa hẹn nhau đến nhà thầy Giang chơi. Lưu Hạ không đi, bảo có việc cần. Hôm nay là ngày cưới của cha mẹ bạn ấy.
Có bọn này đến chơi, hẳn thầy phải quét dọn nhà cửa. Dù vậy thầy không phải người “nội trợ” đảm đang gì. “Trong nhà không thể thiếu người phụ nữ”, câu này đúng ghê.
Trò chuyện với thầy thật thoải mái, nói mà chẳng cần nghĩ xem câu sau nói gì. Bọn mình nói chuyện nhiều lắm, thầy còn kể hồi thầy học cấp ba ra sao. Thế hệ thầy thật là nhiều chuyện.
Mình xem “Tuổi trẻ muôn năm” và lấy làm lạ quá; mình cũng xem phim thời “Cách mạng văn hóa”, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Người hồi bấy giờ sao lại như thế nhỉ?
Buổi trưa, bọn này làm món sủi cảo ở nhà thầy Giang. Thầy Giang giảng bài rất hay, không ngờ thầy gói cảo cũng rất khéo. Món này hồi ở nhà mình hay làm, kỹ thuật không thua kém thầy Giang. Hòa bột, cán vỏ, một mình mình làm tuốt. Bọn con trai chẳng cậu nào chịu làm cho ra trò, đã thế còn lấy bột nặn chuột, người và xe tăng. Mười sáu tuổi đầu mà nghịch ngợm như đứa trẻ lên sáu, đến nỗi thầy Giang phải tuyên bố: “Ai làm người nấy ăn, gói bao nhiêu ăn bấy nhiêu!”. Thế là các cậu mới chịu gói. Thấy bọn chúng gói bừa gói ẩu, mình tức quá, không ngậm miệng được, phải bảo: “Thôi cả đi, để mình làm cho! Cảo của các cậu hễ xuống nước là nhảy điệu thoát y vũ ngay thôi!” Mấy đứa lập tức nói liến thoắng: “Đồng chí Lâm Hiểu Húc, Đảng giao nhiệm vụ cho đồng chí. Gánh nặng mà đường còn xa đấy!”. Thầy Giang bảo: “Có con gái như thế thật sung sướng!”. Cả bọn đều cười.
Mình thì không sao cười nổi.
“Con gái!”. Tại sao lại là con gái? Mình còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy thầy là đã cảm thấy thân quen, chẳng khác nào một người vừa thân lại vừa xa vời. Lẽ nào thầy như cha?
Mình nghĩ đến ba. Đến nay hai mẹ con vẫn nhớ, nhớ mãi mãi. Mẹ càng nhớ ba hơn nữa, nếu không đã chẳng chịu rời bỏ thành phố “trên có thiên đàng, dưới có Tô, Hàng” là Hàng Châu.
Ba ơi!...
Tuổi Hoa Tuổi Mưa Tuổi Hoa Tuổi Mưa - Úc Tú