Số lần đọc/download: 90 / 21
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:12 +0700
Chương 5 - Một Cuộc Đuổi Bắt
G
ặp biến là thường nên Văn Bình không luống cuống. Rôsita tái mặt nhìn chàng. Chưa chịu giơ tay, cháng dọi luồng mắt sáng quắc vào góc phòng. Tiếng hăm dọa lại tiếp:
- Z.28! Còn đợi gì mà chưa đầu hàng?
Bỗng Văn Bình phá lên cười sằng sặc:
- Đồ quỷ. Làm người ta hết hồn.
Chàng nói bằng tiếng Việt nên Rôsita không hiểu. Từ trong bóng tối mờ mờ nhô rа một người cao và gầy: Lê Diệp. Tuy Lê Diệp bịt miệng bằng mù soa cho khác tiếng, Văn Bình vẫn nhận ra. Ngoảnh nhìn Rôsita nép bên, tay giơ lên khỏi đầu. Văn Bình nói, giọng vui vẻ:
- Cô bỏ tay xuống đi. Người quen cả ấy mà.
Nàng tbổr dối đánh sượt:
- Lạy Chúa! Cử tưởng bọn Huk.
Hầu hết người Phi đều theo đạo Thiên chúa. Trong giây phút căng thẳng này, nghe cô gái ngoan đạo nhắc đến Thượng đế, Văn Bình cảm thấy mình quá nhỏ bé và tầm thường trước vũ trụ bao la. Rôsita định vặn đèn song Lê Diệp gạt đi:
- Đừng.
Văn Bình hỏi nhanh:
- Họ đang rình à?
Lê Diệp đáp:
- Phải. Họ đang lẩn quất trong vườn.
Văn Bình đặt tay lên vai bạn, trong cử chỉ thân mật:
- Họ có mặt trong bệnh viện lâu chưa?
- Họ đến sau tôi. Chờ trong khách sạn không thấy anh về, sợ anh kẹt trong bệnh viện nên hồi 11 giờ, tôi lẻn vào đây. Tôi núp sau anh mà anh không biết. May quá, nếu đợi cô Rôsita đổi gác thì lỡ hết.
- Họ đã vào phòng Cáclốt rồi ư?
- Rồi. Nhưng họ vào lầm căn phòng ở giữa hành tang.
Rôsita buột miệng:
- Lạy Chúa! Suýt nữa…
Lê Diệp nói:
- Tôi cũng cho đó là may mắn vô cùng. Giả sử hồi chiều không đổi phòng thì kế hoạch hành động của ta hỏng bét.
Văn Bình sốt ruột:
- Mấy giờ họ tới phòng Cáclốt?
- Sau tôi 5 phút. Hai đứa cả thảy. Tưởng Cáclốt còn nằm phòng cũ nên chúng vào đấy. Chúng mở cửa sổ trèo vào. Tôi đứng dưới gốc cây thấy rõ mồn một. Một đứa vào trong, hai phút sau, hắn trèo ra, khép cửa lại như trước. Rồi cả hai kéo nhau đi mất. Đúng 11 rưỡi, chúng quay lại, bế Cáclốt, à quên, bệnh nhân mà chúng lầm là Cáclốt, ra vườn.
Rôsita ngắt lời:
- Sao anh không rượt theo?
Lê Diệp cười nửa miệng:
- Rượt theo làm gì, vô ích. Nội đêm nay, chúng phải quay lại, sau khi nhận ra bệnh nhân phòng giữa không phải Cáclốt. Vì thế, cô định vặn đèn tôi đã ngăn cản. Cửa kính trong suốt thế này, đứng xa nửa cây số cũng nhìn rõ người trong phòng.
Văn Bình hỏi:
- Liệu chúng có thấy tôi đứng với cô Rôsita trong phòng trực không?
Lê Diệp đáp:
- Tôi tin là không. Khi ấy, tôi đi một vòng quanh bệnh viện, không thấv gì khả nghỉ. Lần sau, anh nên nói chuyện phiên phiến một chút…
Rồi quay sang Rôsita:
- Xin lỗi cô, chúng tôi là bạn thân. Anh bạn của tôi có thói xấu không thể chừa được là la cà với phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp như cô.
Riôsita nói:
- Đó không phải là thói xấu.
Văn Bình dí ngón tay vào mũi Lê Diệp:
- Thấy chưa?
Lê Diệp nghiêng mình chào:
- Anh tài thật. Nào, anh đã buồn ngủ chưa?
Vô tình Văn Bình đáp:
- Thức trắng suốt một tuần rồi, sao lại không buồn ngủ. Bây giờ được chợp mắt một lát thì sướng nhất.
Lê Diệp chỉ xác Cáclốt trên giường:
- Mời anh lên nằm.
Văn Bình tiến lại sát giường. Trên chiếc giường vừa đủ một người nằm, Cáclốt được chùm mền dạ kín mít, mặt phủ mảnh vải trắng toát. Chàng kéo chăn xuống, đặt tay lên da Cáclốt.
Một hơi lạnh dị thường từ xác chết bốc ra, thấm vào tay chàng. Chàng rùng mình, ớn rét, tuy trong đời hồ hải chàng đã quen với cảnh chết chóc, ở đêm một mình với thây ma trong phòng tối. Xuyên qua màn tối lập lòe, chàng thấy rõ căp mắt xanh biếc của Cáclốt. Sau cuộc giải phẫu hắn được khiêng về phòng, y sĩ không kịp vuốt mắt. Cặp mắt mở thao láo của gã giao liên R.U. như hai chấm lân tinh dật dờ ngoài bãi tha ma, đủ làm người yếu bóng vía sởn tóc gáy.
Văn Bình đậy mặt xác chết lại, miệng nói:
- Hoài của, Cáclốt đi có một mình. Hắn mang vợ theo thì tôi đỡ khổ biết bao!
Không kịp suy nghĩ, Rôsita ngây thơ hỏi:
- Tại sao?
Văn Bình cười:
- Vì như thế, cô phải đóng giả làm vợ Cáclốt. Có cô trong phòng này vui hơn.
Rôsita lặng thinh. Trời tối nên chàng không thấy mặt nàng đỏ ửng.
Lê Diệp bế xác chết, đặt xuống đất, rồi hỏi Rôsita:
- Cô định mang hắn đi đâu?
Nàng rút trong túi vải đeo bên mình ra một cái chai đựng đầy nước đặc sệt:
- Anh yên tâm. Chỉ trong 10 phút hắn sẽ tan thành nước. Bây giờ phiền anh bồng vào phòng tắm.
Lê Diệp nâng xáс chết lên vai. Tay chân xác chết đã cứng ngắc, toàn thân nặng dội lên. Chàng có cảm giác cõng trên lưng một bì cát lớn. Văn Bình mở cửa phòng tắm. Lê Diệp bỏ Cáclốt vào bồn, còn Rôsita mở nút chai, dốc hóa chất vào thi thể. Vừa đổ, nàng vừa giải thích:
- Thuốc này mạnh lắm, xương cũng tan hết.
Văn Bình cười thầm không nói. Dùng cường toan cực mạnh để biến xương thịt ngườỉ chết thành nước là chuyện thường trong nghề gián điệp. Có lẽ Rôsita biết chàng không lạ gì cường toan, song cứ giải thích, vì muốn gợi chnyện cho bầu không khí đỡ tẻ ngắt.
Văn Bình đứng sát Rôsita, mái tóc tha thướt của nàng gãi vào má chàng. Nếu không có Lê Diệp, chàng đã ôm ghì lấy nàng, đặt bừa lên môi một cái bôn nóng bỏng.
Mùi hôi khét của thịt rữa xông lên làm chàng tỉnh mộng. Nước cường toan réo xèo xèo trong bồn tắm. Trong bóng tối, chàng cầm lấy bàn tay búp măng của Rôsita. Nàng để yên như thế rất lâu.
Bỗng Lê Diệp hỏi:
- Cô sửa soạn bông băng chưa?
Văn Bình ngơ ngác:
- Anh định băng mặt tôi lại ư?
- Chứ sao? Không lẽ hồi sáng mặt hắn bị cháy xém mà đến đêm không còn vết thương nào nữa.
Văn Bình thở dài, trèo lên giường. Chàng ngoan ngoãn nằm thẳng cho Rôsita cuộn băng vào tay và mặt. Lê Diệp pha trò:
- Họ tháo bông băng để nhìn mặt thì chết.
Văn Bình chép miệng:
- Tôi sẽ khai với họ là cô Rôsita sui tôi đội lốt Cáclốt.
Rôsita tát nhẹ vào má chàng:
- Bậy nào.
Nàng kéo mền dạ lên tận cổ cho chàng. Lê Diệp nói:
- Chúng tôi ra đây.
Văn Bình níu vạt bờ lu của Rôsita:
- À, tôi có chuyện cần nói với cô.
Còn lại trong phòng với cô y tá trẻ đẹp, Văn Bình vui như hội. Mùi da thịt thơm tho của nàng tỏa ra khắp nơi, gây cho chàng một cảm giác lâng lâng kỳ ảo. Chàng đánh bạo ngồi nhỏm dậy, vòng tay quanh cái eo nhỏ xíu và tròn trĩnh của nàng.
Như bị thôi miên, nàng nép mình vào ngực chàng một cách tòng phục. Văn Bình ngó trân trân vào mắt nàng, rồi kéo miệng nàng vào sát miệng chàng. Cái hôn đầu tiên làm thân thể nàng run lẩy bẩy rồi mềm ra. Chàng nói như trong cơn mơ:
- Em đẹp lắm.
Nàng hôn phớt vào trán chàng:
- Anh cũng thế.
Cô y tá đa tình rón rén ra ngoài. Đèn hành lang đã tắt, trừ ngọn đèn tù mù ở cuối. Văn Bình duỗi chân tay cho đỡ mỏi. Nhiều lần, chàng đã đội lốt người khác, chờ đich mang đi, tuy nhiên lần này chàng bỗng cảm thấy lo ngại.
Một đêm kia, ở Bá Linh, trong hàng ngũ OSS, chàng đã núp trong quan tài chứa xác chết. Một nhân vật tên tuổi thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi, thân quyến được nhà đương cuộc Đông Đức cho phép mang về phía đông mai táng. Văn Bình được lệnh thay thế cho xác chết trên đường sang bên kia bức màn sắt.
Đêm ấy, trời cũng sáng trăng suông lạnh lẽo và ẩm ướt như đêm nay. Theo kế hoạch, chàng sẽ chui vào hòm, sau khi linh cữu được chuyển ra khỏi nhà xác. Kế hoạch bị thay đổi vào giờ chót, chàng phải nằm chung với người chết trong quan tài chật hẹp, và chàng suýt chết ngạt sau nửa ngày vận chuyển. Tuy nhiên, chàng không than phiền vì người áp tải quan tài là một thiếu nữ tuvệt đẹp. Vẻ đẹp tươi trẻ của nàng hao hao như của Rôsita. Lần này, Rôsita đã yêu cầu chàng nằm trên giường người chết. Chàng không phải cong lưng, bó gối trong áo quan, song mùi thịt khét nồng nặc, và mùi tử khí làm chàng khó thở.
Nếu Rôsita không hôn chàng một cách đắm đuối, có lẽ chàng đã tung mền, chạy ra vườn để thở khí trời trong sạch.
Bên ngoài, mặt trăng đã xuống chênh chếch ở chân trời. Một thứ ánh sáng màu sữa loãng xuyên qua cửa vào phòng Văn Bình. Mệt quá, chàng ngủ thiếp đi.
Một tiếng động khác thường làm chàng thức giấc. Suốt ngày hò hẹn ở Baghiô, tiếp sau một tuần lễ không ngủ, lẽ ra phải bắn đại bác bên tai chàng mới mở được mắt. Song chàng lại tỉnh táo hơn khi nào hết. Như con thú trong rừng sâu, chàng có giác quan thứ sáu vô cùng tinh tế, đang ngủ bị đánh lén cũng biết.
Văn Bình hé mắt nhìn ra vườn. Dưới ánh trăng suông thượng tuần, bệnh viện Trung ương chìm vào màu trắng tẻ ngắt và ảm đạm. Chàng thấy rõ những cành cây nhỏ lung lay. Chắc gió biển đang thổi vào rất mạnh. Tiếng động kỳ dị từ hành lang vọng vào. Có lẽ là tiếng chân người, một đang lúi húi mở cửa, một đi đi, lại lại, giầy đế kếp gây ra tiếng lệt sệt nhè nhẹ.
Ổ khóa tại bệnh viện chỉ là vật tượng trưng nên một phút sau, cánh cửa được mở ra. Văn Bình mỉm cười: kẻ gian chưa là điệp viên lão luyện. Dưới bàn tay khéo léo của chàng, cánh cửa này phải mở rа trong vòng 10 giây đồng hồ, không cần chìa khóa.
Một cái đầu thò vào trước để xem động tĩnh, rồi một người đàn ông cao lớn rón rén đặt chân lên tấm thảm. Hắn đứng lách sang bên, cho tay vào túi rút khẩu súng lục lắp ống hãm thanh dài ngoằng. Tên thứ hai bước vào, đoạn khép cửa lại.
Hai người thì thào với nhau bằng tiếng Anh. Thường dân Phi dùng thổ âm tagalog, nhưng tại thành phố và trong giới trí thức, người ta hay đùng Anh ngữ.
- Đúng hắn không?
- Đúng hay sai, mình biết sao được. Phòng này là của hắn. Không phải hắn thì còn ai vào đây?
- Lúc nãy, ở phòng số 4, anh cũng nói thế. Hóa ra người khác. May biết kịp chứ không đã hỏng hết.
Đâv là bọn mà Lê Diệp gặp hồi nãy. Về tới sào huyệt, lục túi bệnh nhân xem giấy tở căn cước, và đọc miếng giấy chữ nhật ghi tên bệnh nhân găm trên ngực, họ mới biết lầm. Tên cao lớn nói:
- Tối quá, không nhìn rõ mặt hắn. Bật đèn được không?
Tên kia gạt phắt:
- Không được.
Văn Bình nghe tiếng suỵt.
- Nhẹ tay một chút. Hình như hắn tỉnh rồi.
Một tiếng cười the thé:
- Đồ nhát như cáy! Súng nổ bên tai vị tất đã dậy, nữa là... Trước khi đi ngủ, hắn đã được tiêm mọt phin.
- Ừ nhỉ, suýt nữa tao quên.
Suýt nữa chàng cũng bật cười. Chàng bất giác nhớ lại mẩu chuyện tiếu lâm có thật mà Nguyên Hương kể cho chàng nghe. Ở quê nàng, có một gã chuyên nghề đào tường, khoét vách. Nghệ thuật ăn trộm của hắn đã lên tới mức đàn anh, nhiều người nghi hắn là thủ phạm song không cách nào bắt được quả tang. Tuy nhiên, gã đạo tặc lành nghề lại có chứng bệnh bất lợi: bệnh hen. Nhiều đêm mất hai ba giờ đồng hồ đào ngạch, mới bò được vào nhà, chưa kịp mở tủ thì cơn hen quái ác nổi lên. Hắn ôm ngực ho rũ rượi, rồi chạy bán sống bán chết. Một đêm kia, chứng hen làm hắn mất mạng.
Hai gã vào phòng chàng đêm nay gần giống tên ăn trộm bị hen trong câu chuyện trào phúng của Nguyên Hương. Chúng lẻn vào bệnh viện, bắt cóc Cáclốt, một nhân viên quan trọng, mà lại kề cà bàn tán, chưa chịu hành động. Tuy chúng thì thào, ai đứng ngoài hành lang cũng nghe rõ mồn một.
Nằm trên giường, chàng cảm thấy sốt ruột. Một viên giám thị si tình có thể tạt qua khu ngoại thương để tán gẫu với Rôsita và sẽ bắt gặp bọn gian. Kế hoạch của chúng sẽ hỏng bét. Chàng càng sốt ruột thêm khi thấy một tên đánh diêm, châm thuốc lá. Văn Bình nuốt nước bọt. Mùi Salem thơm ngát từ từ len vào mũi chàng rồi luồn vào hai lá phổi. Mang Salem, thứ thuốc tri kỷ của chàng, đến hút vào lúc chàng thèm nhất, quả thật hai thằng phải gió này không coi Z.28 ra gì nữa!
Tên hút thuốc suýt soa:
- Thuốc Salem ngon quá, mày nhỉ?
Tên kia chép miệng:
- Chuyện! Salem thì nhất rồi.
Trong làng thuốc thơm, Salem là thứ thơm lâu và xa nhất. Thuận chiều gió, thì cách người hút trăm thước cũng nhận được mùi Salem độc đáo. Trong bệnh viện tĩnh mịch, hút Salem là một cách tự tố giác mà bọn gián điệp tập sự kia không biết.
Một tên thở dài:
- Lâu quá!
Văn Bình giật mình đánh thót. Chàng chợt hiểu tại sao chúng rềnh rang chưa chịu bắt chàng. Thậm chí việc cần làm nhất, việc soi đèn để nhận diện chàng là Cáclốt hay không, chúng cũng không thèm lưu ý tới. Có lẽ chúng đang chờ một người nào khác. Người ấy là ai?
Sự thật hiện ra trong óc chàng như cuốn phim quay chậm. Thảo nào! Thảo nào chúng khệnh khạng ngoài hành lang chưa chịu vào! Thảo nào chúng hút thuốc Salem thơm lừng khu ngoại thương, rồi bàn cãi về sự thơm ngon của loại thuốc bạc hà này nữa!
Nếu không nghe được câu buột miệng này, Văn Bình đã lầm. Hai tên gian này không phải là tay mơ. Mục đích của chúng là kéo dài thời giờ... Chắc còn một tổ chức bí mật khác định bắt Cáclốt trong đêm nay. Bọn gian cố tình hành động vụng về để đưa đối phương vào xiếc.
Lời căn dặn của ông Hoàng còn sang sảng bên tai chàng. Phi công Vitô lái chiếc Caraven thương mãi từ Hồng Kông đến Mani. Ramirê, nhân viên đài kiểm soát, lừa cho phi cơ hạ thấp xuống để gây ra tai nạn. Ramirê phục vụ cho đám người chống lại Cộng sản Huk. Những người này sắp tới bệnh viện bắt Cáclốt và sẽ đụng đầu nhân viên Huk.
Đầu Văn Bình nhức như búa bổ. Vốn quen hoạt dộng, chàng không chịu được cái cảnh nằm ép hàng giờ, tứ chi ê ẩm. Chàng liên tưởng đến hai người sung sướng: cô y tá xinh xẻo Rosita chắc đang đóng kịch trong phòng trực, chờ bọn người bí mật đến bắt mang đi, và Lê Diệp đang lảng vảng ngoài vườn. Cái thân hình sếu vườn này có một đặc tài không ai theo kịp, đó là thu nhỏ lại, núp gọn sau bụi cây, mắt sáng như điện xuyên qua màn tối dày đặc. Chắc Lê Diệp đang kéo cao cổ áo dưới trời gió lộng, thì thầm rủa Văn Bình khi không rước họa vào thân.
Thật vậy, ông Hoàng cho chàng toàn quyền định đoạt, muốn dấn vào vụ Cáclốt hay rút lui tùy ý. Và chàng đã khẩn cầu ông Hoàng để đội lốt Cáclốt, dầu biết sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Một tiếng sáo miệng nho nhỏ làm Văn Bình tỉnh mộng. Trong bóng tối, chàng nín hơi chờ đợi. Tên hút thuốc vội rút điếu Salem cháy non nửa khỏi miệng, ném xuống đất, dí gót giày lên. Tên kia xấn lại giường, cúi xuống, nhấc bổng Văn Bình lên, mang lại góc, đặt chàng nằm dài trên đất. Trong khi đó, tên hút thuốc lá trèo lên giường, kéo chăn dạ lên trùm kín mít.
Tiếng chân người bước nhè nhẹ bên ngoài. Văn Bình vẫn thở đều đặn, tỏ vẻ ngủ say. Một người mặc đồ đen lẻn vào. Hắn đứng yên một phút sau cửa, như để quan sát. Văn Bình nằm trong góc tối, khuất sau tủ quần áo nên hắn không nhìn thấy.
Bóng đen thủ trong tay phải một con dao sáng loáng. Trong tay trái là cây đèn bấm tí hon, như bút máy, loại dành riêng cho điệp viên. Sức sáng của nó có thể xuyên qua những lùm tối dày đặc. Một tia sáng xanh lè đảo đi đảo lại trên giường. Bóng đen đã thấy người nằm. Hắn nở nụ cười đắc thắng. Cất đèn bấm, hắn lấy trong túi ra một cái khăn nhỏ. Không cần ngửi mùi hăng hắc từ cái mùi soa toát ra, Văn Bình đã biết là thuốc mê.
Bóng đen chụp khăn thuốc mê vào mũi người nằm trên giường. Hắn đang lom khom thì miếng đòn cực hiểm đánh bằng sóng bàn tay từ dưới chém lên yết hầu quật hắn ngã vùi xuống sàn nhà, không kịp kêu la. Tên hút thuốc Salem tung mền vùng dậy, gọi bạn:
- Santô?
Santô tra súng vào vỏ, reo lên:
- Hoan hô, Anbinô.
Anbinô hỏi:
- Liệu bên ngoài còn ai nữa không? Không có lý nó đi một mình.
Santô cười đáp:
- Nếu có, đã nghe tiếng huýt sáo. Thôi, anh ra trước, để tôi xốc cái của nợ này ra sau.
Anbinô ghé vai đỡ kẻ bị đánh nằm sóng sượt lên, rồi nhanh nhẹn ra hành lang. Mặt trăng vừa khuất sau đám mây đen lớn. Vạn vật tối om. Một người hiện ra:
- Tôi đây, Anbinô.
Anbinô bất hàm:
- Xong chưa?
Người kia đáp:
- Xong rồi. Chỉ có một đứa vào.
Anbinô nói, giọng băn khoăn:
- Tôi không tin là có một đứa. Ít nhất là hai. Chắc chúng còn đợi ngoài đường. Anh đi trước coi chừng, đứa nào lộn xộn cứ nổ súng.
Toàn bệnh viện đã ngủ say, ánh đèn yếu ớt không đủ soi sáng khu vườn rộng bát ngát. Santô đi thứ nhì, Văn Bình vắt ngang trên vai. Phải có sức mạnh phi thường, hắn mới không sụn xương sống dưới khối thịt nặng trên 70 kí của Văn Bình. Bàn chân hắn bước thoăn thoắt, như người mang trên lưng một bị bông gòn.
Văn Bình ngạc nhiên vì không bị đánh thuốc mê. Có lẽ chúng sợ Cáclốt bấn loạn thần kinh, bất lợi cho việc thôi miên sau này. Trong khoảnh khắc, cả bọn ra tới đường Herran. Anbinô đu xuống đất. Santô trèo qua tường, nhanh nhẹn như vượn.
Bỗng một loạt đạn nổ rền.
Santô nằm rạp trên nệm cỏ, đè lên Văn Bình để bảo vệ. Một loạt đạn khác đáp lại. Cuộc xung đột diễn ra trên đại lộ Herran, ngang hông bệnh viện Trung ương của thị trấn Mani. Văn Bình phỏng đoán loạt đạn thứ nhất từ đầu đường bắn tới. Chàng không rõ là bắn cảnh cáo hay vì đứng xa bắn không trúng.
Anbinô bò trên cỏ, miệng nguyền rủa:
- Đã bảo mà... Chúng nó mai phục ở ngoài.
Santô không đáp, hích cùi tay vào ngực Anbinô, lưu ý bạn tới chiếc xe Nash đậu lù lù bên kia đường. Trong xe có hai hộ vệ viên Huk. Toàn là tay súng cừ khôi nên vừa nghe nổ, tiếng tiểu liên ròn rã đã đáp lễ. Từ bên kia đường vọng sang tiếng kêu:
- Anbinô? Hề gì không?
Anbinô đáp to:
- Không.
Vẫn tiếng hồi nãy:
- Đợi một phút, chúng tôi trở đầu xe.
Một vùng lửa màu da cam lóe lên ở góc đường. Bên Anbinô bắn trả dữ dội. Đại lộ Herran vang dậy như pháo giao thừa ở Sài Gòn. Dán bụng xuống cỏ, Văn Bình phát ra tiếng rên. Santô hỏi:
- Cáclốt, anh tỉnh rồi ư? Chúng tôi đến cứu anh đây.
Chàng ớn lạnh khắp châu thân. Dường như bọn Huk đã biết mặt Cáclốt. Chàng nín thinh, không đáp. Đành liều, đến nước này muốn lùi lại cũng không kịp. Bỗng nhiên, chàng muốn công an Phi đến giải thoát cho chàng. Lẽ nào công an hải cảng đóng gần đường Herran không nghe tiếng tiểu liên nổ chát chúa? Có thể ông Hoàng đã yêu cầu công an Phi giả ngây, già điếc, mặc cho bọn Huk hoành hành. Lại còn Rôsita và Lê Diệp! Tại sao họ án binh bất động, bỏ mặc chàng trên đường Herran giữa những làn đạn ác liệt?
Chiếc xe sơn đen đậu sát vỉa hè. Cửa sau mở ra, Văn Bình được ấn vào trong. Tài xế lái vun vút ra đại lộ Đu-uy (1) dọc bờ biển. Văn Bình nghe máy xe hơi rú lên phía sau. Đối phương đã rượt theo. Cuộc đuổi bắt trong thị trấn Mani ban đêm diễn ra ghê rợn, không khác trên màn ảnh.
Tài xế xe Nash phóng thật mạnh, chiếc xe kêu ken két, đoạn lao vào một con đường hẻm: đường San-Lui (2). Ngồi trên băng sau, Văn Bình dựa vào Anbinô. Chàng rên lên:
- Trời ơi, đau quá!
Anbinô, giọng ân cần:
- Đau lắm à? Ráng thêm mấy phút nữa.
Từ xe sau, phát ra tiếng súng ròn rã. Anbinô đập vỡ kính sau, hươi họng súng tiểu liên, nhắm vào chiếc xe Hoa Kỳ đồ sộ đang bám riết Tacata... tacata... Văn Bình nghe Santô hỏi Anbinô:
- Bọn chúng bắn rát quá, cảnh sát phải không?
Vừa bắn, Anbinô vừa thét lớn để át tiếng nổ:
- Không phải lính. Nếu là cảnh sát, họ đã chặn đường.
- Vậy chúng là ai?
- Tôi cũng chẳng biết.
Santô buông thõng:
- Lạ nhỉ!
Hai xe đã đuổi nhau vào trung tâm thành phố. Trời khuya, đường sá vắng ngắt, tài xế xả hết tốc độ. Kẻ bị đánh ngất trong bệnh viện đã tỉnh dậy. Qua bóng tối, Văn Bình thấy hắn lắc đầu cho bớt choáng váng. Rồi nhanh như cắt, hắn vươn tay ra, định cướp khẩu súng lục giắt ở lưng Santô. Văn Bình báo động:
- Kìa, nó.
Santô phản ửng như điện xẹt. Ngón tay kẻ bất hạnh vừa chạm thắt lưng Santô, hắn đã hạ một phát atémi vào cuống họng thở. Nạn nhân rú ằng ạc rồi lịm đi. Anbinô gắt:
- Mày giết nó, còn ai dẫn đường chỉ nẻo cho mình nữa?
Santô cũng gắt lại:
- Không hạ trước, nó đoạt được súng thì bỏ mẹ. May có Cáclốt không bọn mình mất mạng.
Một loạt đạn bay vèo tới. Tài xế rú lên, gục xuống vô lăng. Chiếc xe không người lái lồng lên như con thú điên, phóng vào lề đường. Giây phút thập tử nhất sinh này mới phát lộ tài năng phi thường của trưởng ban ám sát quân Huk, Anbinô. Hắn ném khẩu tiểu liên, nhảy chồm lên phía trước, ôm cứng lấy tay lái. Chỉ chậm một phần mười tích tắc đồng hồ là chiếc Nash hung hãn húc vào cột điện sừng sững bằng bê tông cốt sắt.
Hú vía! Santô gạt xác tên tài xế sang bên. Anbinô ngồi xuống băng trước, trong khi chiếc xe chạy ngoằn ngoèo trên đường. Miệng hắn ra lệnh:
- Bắn đi? Bắn nhiều nữa, kẻo chết cả bây giờ!
Santô nhắm mắt khạc đạn. Chiếc xe theo sau thuộc loại Ford cũ kỹ, cũng sơn đen chùi chũi. Bọn sau chỉ cách xe Nash một trăm thước. Qua khu Pacô, hai xe tiến vào Pandacan.
Anbinô rạp mình trên vô lăng, chân đạp lút ga xăng. Qua những cua hiểm nghèo, hắn ôm sát vỉa hè, bốn bánh xe nghiến ken két trên đường nhựa, càng lái nhanh, hắn càng tỉnh táo. Văn Bình thầm phục nghệ thuật lái xe của đối phương. Tuy là tay đua quốc tế, từng làm mưa làm gió trên các vòng chảo, Văn Bình cũng không phóng nhanh hơn Anbinô. Chàng tin sớm muộn Anbinô sẽ bỏ rơi được bọn theo sau.
Chàng đoán không sai. Đến cầu Nắc pa nan (3), trên đường vào khu Săm pa lốc (4), chiếc Nash đã vượt khỏi tầm súng của đối phương. Anbinô lái xe nhanh thêm. Văn Bình bị hất bắn người vào cửa. Santô rủa một tiếng tục tĩu. Anbinô quát oang oang: 1«
- Mẹ kiếp! Lái xe giỏi thế này mà mầy còn chửi ư?
Santô đấu dịu:
- Xin lỗi. Sóc quá, chịu không nổi.
- Không nổi thì kệ mày. Xe hơi của tao không phải là đùi non của đàn bà. Đường xấu như ma, mày không thấy sao?
- Thấy. Nhưng còn Cáclốt. Có chuyện gì thì khổ.
Nhớ ra, Anbinô xí xóa:
- Ồ, suýt nữa tớ quên. Cậu đừng giận nha.
Văn Bình liếc nhìn phía sau. Xe Ford đã mất hút. Chạy một quãng nữa. Anbinô lái vào một ngõ hẹp, tắt hết đèn, chờ đợi. Nghe bánh xe Ford réo vang trên đường, Anbinô cười hềnh hệch:
- Mày thấy chưa? Bọn nó theo kịp sao được. Cảnh binh Mani, với hàng chục bình bịch Hạc lây tối tân còn phải thua tao, thì bọn muỗi tép này tao đâu thèm sợ
Hắn lùi xe ra khỏi ngõ hẻm, chạy lộn lại. Vượt qua công trường Avêlinô, hắn phóng vun vút trên đại lộ Santa mêsa rộng thênh thang. Con đường dài 4 сâу số này dẫn tới thị trấn Kêxon (5), ở sát thủ đô Mani. Ra đến ngoại ô. Anbinô rẽ vào một con đường tối om. Chiếc Nash bon bon chạy vào một tòa nhà lớn, chung quanh trồng cây trái.
Văn Bình đoán tòa nhà là trụ sở bí mật quan trọng của đảng Huk. Chánh phủ Phi tiêu tốn hàng triệu đồng pêsô mà chưa phăng ra đầu mối quan trọng của quân Huk ở Маni. Nhân viên tình báo, công an Phi rồi sẽ ghen tuông diễm phúc độc nhất vô nhị của Văn Bình. Không biết cuộc phiêu lưu thiếu sửa soạn này sẽ đưa chàng đến đâu, nhưng chàng cảm thấy hãnh diện. Đơn thương độc mã, không tấc sắt trong người, chàng đã lọt vào sào huyệt ghê gớm của cộng sản Huk.
Anbinô đậu xe trước ga ra, một ngôi nhà gỗ sơn trắng. Santô nói với Văn Bình, giọng thân mật:
- Đến nơi rồi. Anh được khỏe không? Đêm nay, anh tha hồ ngủ cho lại sức.
Anbinô mở cửa xuống trước. Từ hành lang, một tiếng gọi hách dịch vọng ra:
- Anbinô?
Anbinô dạ rân. vẫn giọng nói kẻ cả:
- Có Cáclốt không?
- Thưa có.
Tiếng nói sắc như dao cạo làm Văn Bình chú ý. Chàng hít thật nhiều dưỡng khí vào buồng phổi cho thân thể được sảng khoái sau những phút dài vô tận trong chiếc xe đùa rỡn với tử thần. Khu đất biệt thự rộng trên một mẫu. Tòa nhà hai tầng được xây cất theo kiểu Mỹ. Santô dìu Văn Bình lên hành lang. Mùi Salem ngào ngạt từ trong thoảng ra.
Đèn đóm dưới nhà tắt hết. Vừa đi, Văn Bình vừa nghĩ phương pháp đối phó. Một chi tiết hệ trọng, khả dĩ định đoạt sự thành công hay thất bại của chàng, hiện lên thành dấu hỏi lớn trong óc.
Đó là vấn đề ám hiệu.
Có thể bọn Huk biết mặt Cáclốt. Cũng có thể bọn Huk không biết. Trong trường hợp thứ nhất chàng sẽ bị lột mặt nạ tức khắc, và cái chết thảm khốc sẵn sàng đợi chàng trong tòa nhà sang trọng. Trong trường hợp thứ hai, địch vẫn phăng ra, nếu chàng không biết trả lời mật hiệu.
Sa-lông nhà dưới rộng bát ngát, có thể chứa trên một ngàn tân khách. Dưới ánh đèn ống xanh mờ từ trên lầu chiếu xuống, Văn Bình nhận ra những đồ gỗ đồ sộ. Cầu thang bằng gỗ đánh xi bóng loáng. Nhà cửa ở Mani khác Sài Gòn ở điểm dùng nhiều gỗ, gỗ làm cột, gỗ lót cầu thang, gỗ thay tường gạch.
Sắp đến chân cầu thang, đột nhiên Văn Bình đứng sững, giả vờ sùi bọt mép, lắp bắp:
- Ôi chao!
Rồi ngã vật xuống. Anbinô hốt hoảng đỡ chàng dậy:
- Bị trượt chân à. Cáclốt?
Văn Bình lồm cồm đứng lên, tuôn ra một tràng tiếng Nga.
Anbinô ngẩn người. Hết nói tiếng Nga, Văn Bình chuyển sang tiếng quan hỏa. Vừa nói, chàng vừa vung nắm tay, vẻ mặt đe dọa. Santô đưa mắt cho Anbinô:
- Không khéo hắn điên rồi.
Mắt Văn Bình đỏ ngầu như tiết loãng. Chàng nhìn Anbinô bằng dáng điệu thách thức, đoạn đấm ngực thùm thụp. Anbinô nắm chặt tay chàng, miệng bảo Santô:
-- Có lẽ hắn mất trí cũng nên. Anh cõng hắn lên lầu, rồi tiêm thuốc an thần cho hắn.
Santô ghé vai đỡ Văn Bình, và chạy băng lên gác. Chờ ở đỉnh cầu thang là người đàn ông trạc năm mươi, nửa mái tóc bạc phơ, râu mép nghiêm nghị. Chỉ Văn Bình, người ấy hỏi:
- Bị thương à?
Anbinô đáp:
- Thưa không. Về đến đây hắn còn khỏe. Bỗng dưng hắn nói lảm nhảm như điên.
- Hắn nỏi lảm nhảm từ lúc nào?
- Thưa, trên xe, hắn ngồi yên, cỏ lẽ vì trong máu còn chất mọt-phin tiêm hồi tối. Về đến đây hắn tỉnh hẳn, trượt té rồi nói huyên thiên.
Người đứng tuổi gãi cằm ra vẻ nghĩ ngợi, rồi hỏi:
- Các anh có mang theo hồ sơ bệnh lý của hắn không?
Santô ngẩn tò te như mán xuống chợ. Anbinô đáp, giọng lễ phép:
- Thưa không.
Người đứng tuổi gắt um lên:
- Khổ quá, nếu thiếu hồ sơ bệnh lý thì biết hắn đau ở đâu? Thần kinh hệ hắn còn nguyên, ta mới có thể dùng hắn. Hắn nói lảm nhảm, tỏ ra đã cuồng trí. Như vậy, ta phải chờ hắn hoàn toàn bình phục. Trừ phi có hồ sơ bệnh lỷ...
Santô đề nghị:
- Thưa chúng tôi xin đi lấy ngay.
Người đứng tuổi bóp trán trong một cử chỉ bực bội:
- Liệu còn quay lại bệnh viện được không?
Ngừng một phút, người ấy tiếp:
- Nguy hiểm đến mấy, các anh cũng phải trở lại bệnh viện. Phải lấy hết giấy tờ liên quan đến bệnh tình của hắn. Thuốc men trong phòng hắn cũng mang cả về đây.
Anbinô đỡ lời:
- Thưa...
Người đứng tuổi gạt phắt:
- Rôsita gác đến mấy giờ?
Santô đáp:
- Đến 6 giờ sáng.
Nhìn đồng hồ, người đứng tuổi dõng dạc:
- Bây giờ hai anh lên đấy còn kịp chán. Phải tìm cách bắt luôn cô y tá cho tôi.
Anbinô, dáng điệu sửng sốt:
- Bắt Rôsita?
Người đứng tuổi cười nhạt:
- Chứ còn ai nữa? Rôsita được cử riêng để săn sóc Cáclốt. Tất nàng phải biết Cáclốt đau óc. Nàng sẽ giúp ta được nhiều việc.
Chỉ Văn Bình, Anbinô hỏi:
- Thưa, mang hắn tới phòng nào?
Người đứng tuổi khoát tay:
- Phòng A. Các anh làm nhanh lên. Tôi đợi các anh về mới đi nghỉ. Không khéo đêm nay thức suốt mất.
Santô bế Văn Bình vào một căn phòng gần cầu thang. Văn Bình nằm ngoan ngoãn trong đi văng, mắt nhắm nghiền. Anbinô rỉ tai Santô:
- Hắn ngủ say rồi.
Santô thở dài:
- Rõ của nợ! Có một thằng chó chết này mà bọn mình suýt mất mạng.
Anbinô đưa ngón tay lên miệng, suỵt:
- Đừng phàn nàn nữa! Ông ấy nghe được thì khốn.
Hai nhân viên Huk khép cửa, Văn Bình nằm một mình trong căn phòng rộng, tắt hết đèn. Qua cửa lớn, nhìn sang phòng bên, chàng thấy người đứng tuổi ngồi gọn trong ghế bành bọc da hổ, trán nhíu lại, chứng tỏ đang bận suy nghĩ. Đột nhiên, Văn Bình nảy ra ý định trổi dậy, xông ra phòng ngoài. Gã đứng tuổi có bàn tay sần sùi, tỏ ra dày công tập luyện võ nghệ, song chàng không tin hắn đủ bản lãnh khuất phục được chàng. Với những ngón độc thủ, chàng có thể hạ hắn trong chớp mắt. Xong xuôi, chàng sẽ ngồi hút thuốc đợi Anbinô và Santô.
Tuy nhiên, chàng lại bãi bỏ ý định này. Lê Diệp đang chờ bên ngoài, sẵn sàng ứng phó. Tốt hơn, là kiên nhẫn để làm một mẻ cá lớn. Chàng đảo mắt quan sát đồ đạc trong phòng. Trụ sở của quân Huk là một kỳ quan về trang trí. Đồ gỗ toàn bằng lúp, thứ gỗ đắt tiền nhất. Trên tường treo 2 bức tranh sơn dầu của một danh họa Hòa Lan của thế kỷ thứ 18. Riêng 2 bức họa này trị giá gần một triệu pêsô. Trong tủ buúp phê kê sát góc, hàng chục chai nượu khai vị đắt tiền, chen vai với huýt ky, cỏ nhát và sâm banh.
Trước mặt chàng là một bộ sa lông lợp nhung trắng. Cái đi văng nằm tênh hênh như cô gái khỏa thân. Bất giác chàng nhắm mắt, mường tượng tới Rôsita. Cái đi văng quí phái này dường như được đóng ra để tiếp tấm thân cân đối và nõn nà của nàng... Chàng mơ màng lẩm bẩm:
- Rôsita...
.............................................................................
.............................................................................
Rôsita ghé mắt qua khe cửa.
Tuy trời tối om, nàng vẫn nhận ra ba bóng đen thoăn thoắt chạy ra đường: chàng thanh niên có cặp mắt đa tình đội lốt bệnh nhân đã sa vào tay địch.
Sự việc xảy ra đúng theo kế hoạch của Sở Phản gián, tuy nhiên Rôsita lại cảm thấy nao nao. Một mối tình man mác dâng lên trong lòng nàng. Nàng yêu sinh viên Pablô từ lâu, và Pablô hội đủ điều kiện vật chất và tinh thần để mang lại hạnh phúc cho nàng, song hình ảnh chàng sinh viên cao lớn, ghеn tuông như đàn bà, đã mờ dần, mờ dần, nhường chỗ cho người đàn ông ngoại quốc, nàng mới gặp lần đầu trong bệnh viện? Chàng tên là gì? Chàng từ đâu tới? Chàng có vợ chưa? Chàng yêu ai chưa? Nàng không thể trả lời.
Nàng có cảm tưởng là hai người có duyên nợ với nhau từ kiếp trước nên mới giáp mặt đã yêu liền. Pablô là người tình chung thủy, nhưng nàng không ưa những người đàn ông chung thủy đến độ mù quáng và nhu nhược. Pablô lại có tính ghen kỳ quặc. Suýt nữa, nàng trở thành cái xác không hồn vì bệnh ghen bóng gió trẻ con của Pablô. Là người đàn hà thèm được mơn trớn, nàng chưa bao giờ được thỏa mãn bên cạnh chàng sinh viên non choẹt, thiếu kinh nghiệm trong tình trường.
Hương vị cái hôn say sưa của Cáclốt còn thơm trên môi nàng. Pablô đã ôm nàng hôn nhiều lần. Trước Pablô, một số thanh niên đã hôn nàng đắm đuối. Nhưng nàng chưa thấy nụ hôn nào quyến rũ và khả ái như nụ hôn của chàng trai đóng vai Cáclốt.
Rôsita bỗng hối hận và tiếc nuối. Mụ người, nàng quên hỏi tên chàng. Nàng thốt ra tiếng thở dài nhè nhẹ. Lê Diệp ngồi khuất trong tối, mũ kết đội sùm sụp, che vừng trán rộng và đôi mắt tinh anh. Rôsita tần ngần bên Lê Diệp, định hỏi, lại thôi.
Lê Diệp ngước nhìn nàng. Chàng nhoẻn miệng cười. Chàng đã đọc được tâm trạng bí ẩn và éo le của cô điều dưỡng trẻ đẹp. Văn Bình vẫn có sức hút mãnh liệt đối với đàn bà, đặc biệt là đàn bà trẻ đẹp. Thật không ngoa khi ví Văn Bình với đá nam châm, và phụ nữ là kim khí. Ai đã được Văn Bình quàng lưng, nắm tay một lần, sẽ không tài nào quên được. Lê Diệp, trái lại, rất ghét đàn bà. Theo chàng, đàn bà là chướng ngại vật, bất lợi cho công tác tình báo.
Rôsita nói:
- Họ sắp đến đường Herran rồi.
Lê Diệp đáp:
- Vâng. Họ vừa chạy qua đây.
Nàng gợi chuyện:
- Tại sao anh không rượt theo?
Chàng cười xòa:
- Cô ngây thơ lắm. Hồi nẵy, họ rềnh rang là để chờ đối phương đến hạ thủ. Mới có một tên lẻn vào. Chắc đồng bọn mai phục bên ngoài. Họ phải bắn nhau một lát mới đi. Rồi cô xem.
Rôsita chưa kịp đáp, tiếng tiểu liên đã nổ ran. Lê Diệp đứng phắt dậy:
- Tôi đi đây.
- Anh theo họ bằng gì?
- Bằng xe bình bịch Hác lây. Chỉ có bình bịch mới theo nổi. Dùng xe hơi rất cồng kềnh, lại dễ lộ. Cô ở đây chờ tôi.
Đợi Lê Diệp rời bệnh viện được 10 phút, Rôsita bật điện trong phòng thường trực. Tiếng súng bên ngoài đã tắt. Bầu không khí ban đêm lại chìm vào yên lặng.
Cánh cửa chưa đóng hắt vào ngọn gió lành lạnh. Nàng rùng mình. Gia nhập phản gián Phi từ lâu, nàng là một trong các nữ điệp viên Á Châu được đào tạo tại trường Fort Halabird, trường dạy phản gián nổi tiếng ở Hoa Kỳ. Số vốn nhu đạo của nàng tuy chưa phong phú cũng tạm đủ đối phó với đàn ông trong những công tác hiểm nghèo. Nàng bắn súng rất giỏi, và ít khi phải bắn đến phát thứ hai mới giết được kẻ thù.
Hồi ở trường, nàng được coi là cô gái không tim. Thật vậy, nàng không hề yêu ai, không hề rung động trước lời tỏ tình của nam giới. Không hiểu sao khi về nước nàng lại mềm lòng trước cuộc tấn công tình cảm của Pablô. Chàng sinh viên trẻ tuổi có nhiều nét độc đáo dễ làm thiếu nữ xuân thì say đắm. Chàng ăn nói duyên dáng, thân hình lại cao ráo, sáng sủa, quí phái. Nếu không gặp trở ngại, sang năm khi Pablô ra trường hai người sẽ làm lễ thành hôn.
Giấc mộng hợp cẩn của nàng đã tan thành khói trước cặp mắt và khuôn mặt lạ lùng của người đàn ông đôi lốt Cáclốt. Nàng thở dài lần nữa. Vô ý nàng chạm tay vào mũi kéo, một tia máu ri rỉ chảy xuống đống bông băng trắng toát để trên bàn. Mũi kéo nhọn không làm nàng đau, trái lại nàng cảm thấy say say như đang được vuốt ve.
Ánh điện trong phòng khiến nàng chói mắt. Nàng tắt đèn, rồi ra ngoài, tựa vào lan can nhìn cành cây lung lay trước gió trước khu ngoại thương. Côn trùng ngoài vườn kêu rỉ rả. Một chiếc phản lực cơ rú lên dưới nền trời màu nhung láng mượt.
Chợt một bóng đen dong dỏng cao chạy vút vào phòng thường trực. Nàng nhận ra người bạn hồi nãy. Gặp nàng, Lê Diệp chép miệng:
- Khổ quá, tôi theo không kịp.
Rôsita bàng hoàng:
- Biết làm sao bây giờ? Họ giết anh ta thì nguy.
Lê Diệp thở dài:
- Cô đừng lo. Văn Bình không đến nỗi kém.
Nàng giật mình:
- Anh ấy tên là Văn Binh à?
Biết lỡ lời, chàng nín thinh. Chàng vốn là tay gián điệp lão luyện, ít khi hớ hênh. Trong phút hấp tấp, chàng đã để lọ hình tích. Chàng chép miệng:
- Vâng, anh ấy là Văn Bình. Cô đã nghe tên Văn Bình rồi ư?
- Không.
Hú vía! Nàng biết tiếng chàng thì nguy. Lê Diệp nói chuyện bằng Anh ngữ nên cái tên Văn Bình nghe lơ lớ như tên Hòa Lan, thường có tiếng “van” đi trước. Văn Bình cao lớn như người phương Tây, gương mặt không giống người Á đông mấy nên Rôsita dễ lầm lẫn.
Nàng lặng yên châm thuốc lá. Lát sau, nàng hỏi:
- Anh đi mô tô kia mà? Tại sao không theo kịp họ?
Chàng nhún vai:
- Lỗi hoàn toàn ở tôi, tôi xin nhận hết. Thú thật là tôi khinh địch. Tôi đuổi đến đường San-lui thì mất hút. Không riêng tôi, cả bọn theo sau cũng bị bỏ rơi. Không ngờ cái xe Nash cũ kỹ ấy lại phóng nhanh như tên. Trong thành phố, đường sá ngoằn ngoèo, xe cộ đông đúc mà tài xế chạy trên trăm cây số một giờ.
Cô y tá mơ màng:
- Xe Nash à... Thế thì...
Mừng quýnh, Lê Diệp hỏi dồn:
- Cô biết rồi ư?
Nàng hít một hơi thuốc lá thơm:
- Bọn Hnk có hai xe Nash sơn đen. Chắc Văn Bình đã bị họ bắt.
- Còn bọn đi theo?
- Tôi không tin là cảnh sát. Anh chờ tôi tiếp xúc với Trung ương xem.
Gạt tàn thuốc lá, Rôsita hỏi đột ngột:
- Tại sao anh trở lại tìm tôi?
Lê Diệp đáp thong thả:
- Tôi cần hỏi ý kiến cô. Biết đâu...
Ngoài đường Herran có tiếng xe hơi đậu lại rồi tắt máy. Lê Diệp nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Biết đâu họ trở lại bắt cô?
Nàng lẩm bẩm:
- Bắt tôi... Vâng, chuyện này có thể xảy ra, nếu...
Lê Diệp cướp lời:
- Tôi sẽ núp ngoài vườn. Cô yên tâm, nếu họ bắt cô, tôi sẽ bám sát, mọi việc để tôi lo liệu.
Chàng chạy vòng ra sân sau. Rôsita ném điếu thuốc xuống đất, dí gót giày lên. Lòng nàng xao xuyến lạ thường. Xao xuyến không phải vì sợ địch bắt đi, mà vì sợ không còn cơ hội gặp lại Văn Bình. Trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng không ngờ lại đa sầu, đa cảm quá độ đối với một người đàn ông mới quen.
Trong đêm khuya vắng vẻ, tiếng chân người dẫm rào rạo trên lá khô. Bọn gian tự tin và kiêu căng, không cần giữ kẽ nữa.
Ba phút trôi qua.
Tiếng giày dừng trước phòng thường trực.
Rôsita đã trèo lên giường, quay mặt vào tường, gỉa vờ ngủ. Ánh đèn bấm của Anbinô chiếu vào lưng nàng. Hai nhân viên Huk nói với nhau:
- Đúng con bé Rôsita rồi.
- Mày thử lật mặt nhìn xem?
- Không cần. Đêm nay, chỉ mình cô ả thường trực trong khu ngoại thương này thôi.
Rôsita không cựa cậy, mặc cho bàn tay sần sùi đặt lên vai. Bắp đùi nàng đau nhói: địch vừa chích thuốc mê cho nàng. Chỉ đoán được thế rồi nàng mê man.
Anbinô ngang nhiên bồng Rôsita ra vườn. Tứ phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Chiếc Nash nổ máy nhè nhẹ. Santô hỏi bạn:
- Liệu chúng theo mình nữa không?
Anbinô, giọng kiêu hãnh:
- Bọn lúc nãy ấy à? Chúng ngờ sau được mình quay lại bệnh viện bắt cô y tá? Đừng sợ hão nữa. Thèm ngủ cứ nằm xuống đệm, chợp mắt một lát cho sướng thân. Mấy ngày liền ở Pasay còn gân cốt nào thức luôn đêm nay nữa!
- Cậu thì không.
- Tớ ấy à? Tớ khỏe hơn cậu nhiều. Đứa con gái nào vô phúc mới rớ phải cậu.
Không đợi Santô phản đối, Anbinô xổ hắn ngã chúi vào người Rôsita. Santô cười hềnh hệch:
- Con bé kháu ghê!
- Cho mày đấy.
- Nó mê man rồi, làm quái gì được?
- Đợi nó tỉnh dậy, nó tát vào mặt ấy à!
Santô đỡ Rôsita lên. Miệng nàng toát ra mùi hương nồng nàn. Cầm lòng không đậu, hắn ghì chặt lấy nàng, hôn vào môi. Anbinô xô hắn ra:
- Tao sắp điên rồi. Mày đừng làm tao đâm xe vào cột điện.
Cả hai cười ha hả. Chiếc Nash ma quái phóng như bay vào đêm tối của thành phố Mani.
Một trăm thước phía sau, Lê Diệp rạp mình trên bình bịch. Phen này chàng quyết không cho địch tẩu thoát dễ dàng nữa. Túi dựng bộ dao lá liễu vẫn lủng lẳng dưới nách. Chàng mỉm một nụ cười ghê gớm. Lát nữa, những mũi dao sắc như nước này sẽ cắm phập vào tim địch.
Hơi gió từ vịnh Mani thổi lại, vuốt ve da mặt chàng.
Chú thích
(1) Dewey Boulevard.
(2) San Luis
(3) Nacpanan
(4) Sampalog
(5) Quezon City.