A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Andrew Lang
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1116 / 6
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hoàng Tử Giàu Lòng Nghĩa Hiệp
gày xửa ngày xưa đức vua của Miền đất Vàng bị lạc trong rừng trong một lần đi săn. Ông vua cố hết sức để thoát khỏi rừng rậm. Trong lúc ông đi vào một con đường mòn trông có khả năng dẫn ra bìa rừng hơn những con đường khác thì gặp một người đàn ông đang đi về phía mình.
“Ông bạn đang làm gì ở đây vậy?” Người lạ mặt hỏi, “trời sắp tối rồi, chẳng bao lâu nữa thú dữ sẽ ra khỏi hang đi kiếm mồi.”
“Tôi bị lạc đường,” vua đáp, “và đang cố tìm đường về nhà.”
“Vậy hãy hứa với tôi là sẽ cho tôi cái vật đầu tiên bước ra khi ông về đến nhà, tôi sẽ chỉ đường cho ông.” Người lạ mặt nói.
Vua không trả lời ngay, sau một hồi cân nhắc ông nói: “Tại sao tôi lại phải cho đi con chó săn tốt nhất của mình, chắc chắn tôi có thể tìm được đường về.”
Thế là người lạ để ông ở lại, vua cứ đi hết con đường này đến con đường kia trong suốt ba ngày mà vẫn không có hi vọng gì. Trong lúc ông gần như đã mất hết hi vọng thì người lạ bất thần hiện ra, chắn ngang đường ông.
“Hãy hứa đưa cho tôi vật đầu tiên ông gặp khi về đến nhà.”
Nhưng nhà vua rất ngoan cường, kiên quyết không chấp nhận điều kiện ấy.
Vài ngày nữa trôi qua vua cứ đi quanh đi quẩn mãi trong rừng, thử hết con đường này đến con đường khác. Cuối cùng thì lòng can đảm của ông cũng bị đánh bại, ông ngồi sụp xuống đất, gục bên một gốc cây, cảm thấy giờ cuối cùng của đời mình đã điểm. Đúng lúc ấy người lạ mặt lại xuất hiện lần thứ 3 và nói:
“Sao ông lại ngu ngốc như thế? Thử nghĩ coi, vì một con chó mà hi sinh cuộc đời mình như vậy có đúng không? Hãy hứa là sẽ đưa cho tôi cái vật đầu tiên ông gặp, tôi sẽ chỉ đường cho ông.”
“Phải, cuộc đời tôi trị giá hơn cuộc sống của một ngàn con chó. Vận mệnh quốc gia trông chờ vào bản thân tôi, tôi chấp nhận điều kiện của ông. Đưa tôi về lâu đài của tôi đi.”
Vua vừa nói dứt lời thì đã thấy mình đứng ở cửa rừng, tòa lâu đài hiện lên mờ mờ ở phía xa. Vua vội vã phóng ngựa về phía đó, nhưng ông vừa về đến cổng thì bảo mẫu bế một đứa trẻ sơ sinh đã chạy về phía ông chìa đứa con ra cho người cha. Vua giật mình lùi lại, ra lệnh cho bảo mẫu lập tức bế đứa bé đi chỗ khác.
Sau đó con chó săn to lớn nhảy nhồm về phía chủ, vẫy đuôi rối rít nhưng niềm vui của nó chỉ được đáp lại bằng một cú đạp thật mạnh.
Khi cơn tức giận qua đi và vua đã có khả năng nghĩ ra được giải pháp tốt nhất, ông bèn đổi con mình – một bé trai khôi ngô kháu khỉnh lấy con gái của một người nông dân. Cậu hoàng tử bé sống đạm bạc như là con trai của một gia đình nghèo trong khi cô bé nông dân lại nằm trong chiếc nôi vàng, đắp những tấm mền bằng lụa quý. Một năm kết thúc, người lạ mặt đến để nhận lại cái thuộc về mình, lão mang bé gái đi, tin tưởng rằng đó chính là máu mủ của nhà vua. Sung sướng vì kết quả trò đánh tráo của mình, vua tổ chức một bữa tiệc lớn để ăn mừng và mang tặng cặp vợ chồng nông dân đang nuôi nấng con mình những món quà quý giá để hoàng tử bé không thiếu thốn vật gì. Nhưng vua vẫn không dám đón con trai về, sợ rằng trò gian lận của mình sẽ bị phát giác. Vợ chồng bác nông dân cũng lấy làm hài lòng với sự trao đổi này, nhờ thế họ có được một cuộc sống sung túc, dư dật.
Năm tháng trôi qua, cậu bé lớn lên trở thành một thanh niên cao lớn vạm vỡ và dường như sống rất vui vẻ dưới mái nhà cha mẹ nuôi. Nhưng có một cái bóng đen vẫn rủ xuống đầu độc niềm vui của chàng. Đó là ý nghĩ về cô gái đáng thương đã phải làm vật thế mạng cho chàng. Gần đây cha mẹ nuôi đã cho chàng biết sự thật rằng chàng chính là con trai duy nhất của đức vua trị vì xứ này.
Hoàng tử quyết định là khi đã đủ khôn lớn để có thể bôn ba một mình trên đời, chàng sẽ đi đến cùng trời cuối đất chỉ khi nào trả lại tự do cho cô gái ấy thì mới chịu dừng lại. Trở thành một ông vua trẻ bằng việc đánh đổi cả cuộc đời của một thiếu nữ vô tội là một cái giá quá nặng nề mà hoàng tử quyết phải trả. Thế là một ngày kia, chàng khoác lên người bộ quần áo nông dân, vác một bao đậu xanh lên lưng và đi thẳng vào khu rừng nơi 18 năm về trước vua cha đã bị lạc đường. Đi được một thôi đường, chàng bắt đầu gào lớn: “Ôi, tôi mới xui xẻo làm sao! Tôi đang ở đâu thế này? Có ai giúp tôi ra khỏi khu rừng không?”
Một lát sau một người lạ với một bộ râu dài bạc trắng, một cái bao da dắt vào thắt lưng xuất hiện. Ông già gật đầu một cái vui vẻ về phía hoàng tử và nói: “Lão biết rõ khu rừng này, lão có thể đưa cậu ra khỏi đây nếu cậu hứa với lão một chuyện.”
“Một kẻ ăn mày như cháu thì còn có gì để trả ơn ông,” hoàng tử đáp. “Cháu chẳng có gì để hứa hẹn, cả đến bộ quần áo mặc trên người cũng là của ông chủ cháu, người mà cháu phục vụ để kiếm cái ăn cái mặc.”
Người lạ ngắm nghía bao đậu xanh trên lưng chàng và nói: “Nhưng ngươi cũng phải sở hữu một vật nào đó chứ. Cái bao ngươi đang vác kia xem ra cũng khá nặng.”
“Nó đựng đầy đậu đấy ạ. Bà dì già nua của cháu mới chết đêm qua mà không để lại đủ tiền để mua đậu cho những người thức canh quan tài như phong tục ở xứ này. Vì thế mà cháu phải vay ông chủ cháu một bao đậu và vì nghĩ có thể đi tắt qua rừng cho nhanh cháu mới bị lạc ở đây.”
“Nếu vậy, ngươi là một đứa mồ côi. Vậy tại sao không đến làm công cho ta? Ta đang cần một đầy tớ nam khỏe mạnh, xốc vác và ngươi cũng vừa mắt ta đó.”
“Thực vậy, tại sao lại không nếu chúng ta có thể thỏa thuận được với nhau? Cháu là một đứa trẻ nông dân, bánh mì của người dưng bao giờ cũng đắng cay khó nuốt và suy cho cùng việc cháu làm việc cho ai thì cũng thế. Vậy ông trả công phục vụ như thế nào?”
“Ngày nào cũng có thức ăn tươi, thịt hai lần một tuần, ngoài ra còn có bơ và rau tươi; quần áo mát mùa hè, áo ấm mùa đông và một miếng đất thuộc quyền sở hữu của ngươi.”
“Được như thế thì cháu lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Chắc chắn sẽ có một ai đó chôn cất bà dì thôi. Cháu sẽ theo ông.”
Cuộc trả giá xem chừng làm ông già vui lắm, ông ta quay tròn như một con quay và hát to đến nỗi cả khu rừng vang dội tiếng hát ông ổng của ông. Đoạn ông ta cùng người hầu mới đi về nhà, vừa đi vừa chuyện trò không ngớt nên không để ý thấy người đầy tớ mới đều đặn rắc đậu xuống đường đi. Đêm xuống, họ ngủ dưới một gốc thông lớn, mặt trời vừa ló lên là họ đã thức dậy đi tiếp. Đến trưa thì họ tới một tảng đá lớn. Ông già dừng lại, thận trọng nhìn quanh rồi huýt sáo một tiếng lanh lảnh và giậm chân trái xuống đất ba lần. Bất thình lình một cánh cửa bí mật ở dưới tảng đá mở ra dẫn vào một nơi nom như miệng hang. Ông già nắm lấy cánh tay chàng trai, nói như ra lệnh: “Đi theo ta.”
Bóng đêm dày đặc bao quanh họ, nhưng hoàng tử có cảm giác như con đường dẫn họ vào cõi im lặng chết chóc mỗi lúc một rùng rợn hơn. Sau một đoạn đường dài hoàng tử nghĩ mình thấy có ánh sáng lập lòe nhưng đó không phải là ánh sáng mặt trời hay mặt trăng. Chàng háo hức nhìn về phía đó và thấy đấy chỉ là một đám mây sáng nhờ nhờ và đấy cũng là nguồn ánh sáng duy nhất của cái xứ sở lạ lùng trong lòng đất này. Đất và nước, cây và cỏ, chim và thú mỗi loài đều khác với những gì chàng đã quen thuộc. Nhưng điều làm trái tim chàng như bóp chặt lại vì kinh hoàng lại chính là không khí im lặng tuyệt đối ngự trị ở khắp nơi. Không hề nghe thấy một tiếng sột soạt hay một âm thanh đơn lẻ nào. Đó đây, chàng nhìn thấy một vài con chim đậu trên cành cây, cái đầu vươn ra cứng ngắc, cái ức phồng lên nhưng chẳng có một âm thanh nào thoát ra. Những con chó ngoác mồm ra như muốn sủa, những con bò mệt nhọc dường như sắp rống lên, nhưng cả tiếng sủa lẫn tiếng rống đều không vọng đến tai chàng. Dòng nước tuôn chảy qua những hòn sỏi, gió thổi qua các tàn cây, ruồi và bọ da bay tới bay lui, tất cả đều không phá vỡ sự im lặng tuyệt đối nơi đây. Cả ông già cũng không thốt ra một lời nào, khi người bạn đồng hành trẻ tuổi của lão cố hỏi ý nghĩa của tất cả những việc này thì chàng cảm thấy lời nói của chàng tắt ngấm ngay trong cổ họng.
Sự im lặng hãi hùng này kéo dài bao lâu, người kể chuyện cũng không rõ chỉ biết rằng nhân vật chính của chúng ta dần dần cảm thấy trái tim mình đông lại thành một cục nước đá, tóc chàng dựng đứng cả lên như lông nhím và một cơn ớn lạnh bò vào suốt chiều dài xương sống. Và cuối cùng – mới nhẹ nhõm làm sao – một âm thanh khó nhận ra vang lên bên tai chàng và cuộc sống của những cái bóng lại hóa ra cuộc đời thực. Cả không gian chợt như có âm vang của một đàn ngựa hoang tung vó qua cánh đồng hoang. Đến lúc này ông già râu bạc mới mở miệng nói: “Nước đang sôi trong ấm, người ta đang đợi chúng ta ở nhà.” Họ lại đi thêm một đoạn đường nữa cho đến lúc hoàng tử nghĩ là mình nghe thấy có tiếng ầm ầm của một nhà máy cưa, tưởng như có vài chục cái máy cưa cùng hoạt động, nhưng người dẫn đường đã nhận xét: “Bà nội ngủ ồn ào như thế đấy, nghe coi bà cụ ngáy như thế nào.”
Khi họ trèo lên trên đỉnh một ngọn đồi nằm chắn trước mặt, hoàng tử thấy ngôi nhà của chủ hiện lên từ đằng xa, nhưng nó được bao quanh bởi các ngôi nhà đủ kiểu dáng làm cho nơi này trông giống một ngôi làng hay thậm chí một thị trấn nhỏ. Cuối cùng họ cũng đi đến nơi, tìm thấy một cái cũi chó để không ở ngay trước cổng. “Bò vào trong cũi đi,” ông chủ ra lệnh, “đợi ở đấy trong lúc ta vào trong nhà thăm bà nội. Giống như tất cả người già, bà cụ bảo thủ lắm, không thể chịu được khi thấy những khuôn mặt mới mẻ xung quanh mình đâu.”
Hoàng tử run rẩy chui vào cũi, không khỏi ân hận là đã liều mạng dấn thân vào đây.
Rồi cuối cùng ông chủ cũng quay lại bảo chàng ra khỏi chỗ trốn. Có một cái gì đó đã ảnh hưởng đến tâm trạng của ông chủ bởi vì ông ta cau mày nhăn nhó nói: “Mày phải quan sát cẩn thận đường vào nhà và coi chừng đừng có phạm bất cứ một lỗi nhỏ nào, không thì mọi chuyện chỉ có xấu hơn đối với mày. Mở to tai và mắt ra nhưng giữ cho cái miệng câm lại như miệng hến, thực hiện mọi mệnh lệnh mà không có thắc mắc gì hết, nghe rõ chưa. Hãy tỏ ra biết trên biết dưới và nhất là không bao giờ nói khi người ta không yêu cầu.”
Khi hoàng tử bước qua ngưỡng cửa, chàng thoáng thấy bóng một thiếu nữ nhan sắc đẹp tuyệt vời với đôi mắt to màu hạt dẻ và mái tóc quăn bồng bềnh. “Chà,” chàng trai tự nhủ “nếu ông già này có nhiều cô con gái như thế mình sẽ không ngại ở lại đây làm con rể lão. Một thiếu nữ như thế này chính là mẫu người lí tưởng trong lòng ta.” Chàng để ý thấy nàng đang dọn bàn ăn, rồi mang thức ăn bày lên bàn. Xong xuôi nàng đến bên lò sưởi như thể nàng không hề nhận ra sự có mặt của một người lạ. Nàng lấy kim chỉ và bắt đầu mạng lại những đôi vớ. Ông chủ ngồi vào bàn, lẳng lặng không mời người đầy tớ mới cũng như cô hầu gái ăn cơm với mình. Chàng chẳng trông thấy bà nội của lão già đâu. Sự ngon miệng của lão thì không có giới hạn, chẳng mấy chốc lão đã ngốn hết số đồ ăn đủ để thỏa mãn dạ dày háu đói của hàng chục người đàn ông. Khi không thể ních thêm được nữa, lão bảo cô gái: “Bây giờ ngươi có thể thu dọn những mẩu đồ ăn thừa, cho tất cả vào cái nồi sắt làm bữa tối cho ngươi, xương thì quẳng cho con chó.”
Hoàng tử không thích thú gì với ý nghĩ phải ăn món đồ thừa mà chàng giúp cô gái dọn dẹp, nhưng dù sao chàng thấy rằng còn khá nhiều đồ ăn thừa và mùi vị cũng khá ngon. Trong lúc ngồi ăn, chốc chốc chàng lại đưa mắt liếc nhìn người đẹp, thậm chí còn toan mở miệng làm quen nhưng nàng không tỏ ra có dấu hiệu nào khuyến khích chàng. Mỗi lần chàng định nói câu gì thì nàng lại nhìn chàng rất nghiêm khắc, như muốn nói: “Im lặng!” Thế là chàng chỉ còn biết dùng đôi mắt nói thay cái miệng. Thật ra thì ông chủ đang nằm ườn trên một băng ghế dài bên cạnh lò sưởi sau khi đã cơm no rượu say nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng họ chuyện trò.
Sau đó ông chủ nói với hoàng tử: “Ngươi có hai ngày nghỉ ngơi lấy sức sau một chuyến đi dài và có thể tham quan ngôi nhà. Nhưng sau đó ngươi phải đến chỗ ta, rồi ta sẽ cắt đặt công việc phải làm. Con bé kia sẽ chỉ cho ngươi chỗ ngủ.”
Hoàng tử nghĩ đã đến lúc được mở miệng nói, nhưng ông chủ đã nổi cơn sấm sét, gầm lên.
“Thằng đầy tớ chó má! Nếu mày không tuân theo quy định ở đây mày sẽ sớm thấy đầu mày ngắn hơn trên cổ. Ngậm cái mõm lại và cút đi để cho tao yên.”
Cô gái ra dấu cho chàng đi theo mình, đoạn mở một cánh cửa, gật đầu có ý bảo chàng vào trong. Chàng chỉ muốn nấn ná bên nàng thêm một lúc nữa bởi vì chàng nghĩ nàng có vẻ buồn bã nhưng chàng không dám nói gì, sợ làm ông chủ nổi giận.
“Nàng không thể là con gái của lão già được!” Chàng tự nhủ, “bởi vì nàng có một tấm lòng nhân hậu. Mình đoan chắc là nàng chính là cái cô gái đã được mang đến đây thế mạng cho mình, là cái người mà vì nàng mình đã liều mạng xông pha vào đến tận đây.” Chàng lên giường đi ngủ nhưng vẫn trằn trọc khôn nguôi, thậm chí cả những giấc mơ êm đềm cũng không làm cho chàng dịu đi. Dường như chàng đang ở giữa bao nhiêu nguy hiểm mà chỉ có quyền lực của người con gái đẹp kia mới có thể giúp chàng trải qua nguy khốn.
Khi chàng thức dậy, ý nghĩ đầu tiên của chàng là về cô gái mà sau đó chàng tìm thấy đang làm việc nhà. Chàng kéo nước giếng mang vào trong nhà cho nàng rồi nhóm lửa dưới cái nồi sắt. Chàng làm tất cả mọi việc mà chàng có thể nghĩ ra để giúp nàng. Buổi chiều chàng đi loanh quanh bên ngoài xem có thể phát hiện được điều gì về ngôi nhà mới và hết sức ngạc nhiên khi không gặp bà nội của ông chủ. Đôi chân lang thang đưa chàng đến một cái sân sau rất rộng, nơi đó có một con ngựa bạch đang đứng trong chuồng, trong một cái chuồng khác có một con bò đen với hai con bê đen mặt trắng, xa xa hơn nữa là hàng bầy ngỗng, vịt và gà tung tăng bới đất trên sân.
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều rất vừa miệng như trước và hoàng tử sẽ thực sự hài lòng với cuộc sống mới nếu không có chuyện trước mặt người đẹp mà phải im lặng như thóc trong bồ. Vào tối ngày thứ hai chàng tìm đến diện kiến ông chủ theo chỉ thị để nhận nhiệm vụ cho sáng ngày hôm sau.
“Ta sẽ giao cho ngươi một việc rất dễ làm vào ngày mai. Hãy lấy một cái hái cắt cỏ, cắt đủ số cỏ cho con ngựa bạch trong ngày rồi dọn sạch chuồng ngựa cho ta. Nếu ta quay lại mà thấy trong máng không có cỏ thì sẽ có chuyện với ngươi đấy. Hãy liệu hồn.”
Hoàng tử rời phòng chủ, lòng hân hoan vui sướng.
“Chà, tưởng gì chứ chuyện ấy đối với mình có gì là khó. Nếu mình chưa bao giờ cầm bừa hay cầm hái thì ít nhất mình cũng thường thấy người nông dân làm việc với những nông cụ đó và cũng dễ sử dụng thôi.”
Chàng vừa định mở cửa bước vào phòng riêng thì cô gái đi như lướt qua bên cạnh, ghé tai thì thầm hỏi.
“Ông chủ giao việc gì cho chàng vậy?”
“Việc ngày mai cũng không có gì khó. Chỉ cắt cỏ cho ngựa và dọn chuồng cho nó.”
“Ôi, mới xui xẻo làm sao!” Cô gái thở dài não ruột, “làm sao chàng có thể hoàn thành được. Con ngựa ấy chính là bà nội của ông chủ, nó bao giờ cũng đói. Cần phải có 20 người đàn ông luôn tay cắt cỏ mới đủ cho nó ăn trong một ngày và 20 người khác quét dọn chuồng ngựa cho sạch sẽ. Thế nào, chàng chỉ trông chờ vào mình để hoàn thành nhiệm vụ ư? Nhưng không sao, hãy nghe và làm theo lời thiếp. Đó là cơ hội duy nhất của chàng. Khi đã đổ đầy một máng cỏ lớn, chàng hãy bện một sợi dây thật chắc bằng những loại dây leo mọc trên bãi cỏ và đẽo một cái cọc thật dày bằng một thứ gỗ tốt. Làm sao để cho con ngựa thấy tất cả những việc mà chàng làm. Nó sẽ hỏi chàng làm như vậy để làm gì và chàng hãy bảo nó: “Với sợi dây này ta định sẽ buộc mõm ngươi lại để ngươi không thể ăn được, còn với cái cọc này ta sẽ cột ngươi vào một góc để ngươi không thể phóng uế khắp nơi!” Nói xong cô gái biến mất, lặng lẽ như lúc xuất hiện.
Sáng hôm sau chàng thức dậy rất sớm, chuẩn bị đi làm. Lưỡi hái múa trên cỏ dễ dàng hơn chàng tưởng, chẳng bao lâu đã đủ cỏ non để đổ đầy vào máng. Nhưng với lần cắt cỏ thứ hai chàng ngạc nhiên thấy cái máng khổng lồ đã trống trơn. Bây giờ thì chàng hiểu nếu không làm theo lời khuyên của cô gái, chàng sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Thế là chàng bứt một bó dây leo mọc trên đồng cỏ và đem về tết thành dây thừng trước mặt con ngựa. “Con trai của ta, con đang làm gì đấy?” Ngựa ngạc nhiên hỏi.
“À, không có gì. Chỉ là tết một sợi dây để khóa mõm ngươi lại trong trường hợp ngươi lại muốn ăn thêm. Còn với cái cọc này ta sẽ cột ngươi vào một góc.”
Con ngựa bạch thở dài sườn sượt, quyết định rằng nó phải hài lòng với số cỏ người ta mang tới thôi.
Chàng trai bắt tay vào quét dọn chuồng, con ngựa hiểu rằng nó đã tìm ra một ông chủ mới. Chỉ đến trưa thì chuồng ngựa đã sạch sẽ như một cái đinh mới và trong máng vẫn còn nhiều cỏ. Chàng vừa làm xong mọi việc thì ông chủ đã bước vào ngạc nhiên đứng ngây người ngay cửa chuồng.
“Kể ra mày cũng đủ thông minh để hoàn thành nhiệm vụ đấy. Hay là có ai mách bảo mày chăng?”
“Thưa ông, cháu làm một mình đấy ạ. Chỉ có cái đầu yếu ớt khốn khổ mách nước cho cháu thôi.”
Lão già nhăn nhó quay đi, hoàng tử rất mừng là mọi việc đã trở nên tốt đẹp.
Buổi tối lão già giao việc: “Ngày mai tao cũng chẳng có việc gì đặc biệt giao cho mày, nhưng bởi vì việc nhà đã được con bé kia làm hết rồi thì mày hãy giúp nó vắt sữa con bò đen. Hãy coi chừng đấy, mày phải vắt không còn một giọt nào không thì lại có chuyện tồi tệ xảy ra với mày đấy.”
“Ồ,” hoàng tử thầm nghĩ trong khi rút về phòng riêng, “trừ khi có cái bẫy nào đằng sau chứ việc này cũng không có gì khó. Mình chưa vắt sữa bò bao giờ nhưng ngón tay mình khỏe lắm.”
Hai mắt chàng díp lại sau một ngày nặng nhọc và vừa bước đến cửa phòng thì cô gái đi đến hỏi nhỏ: “Ngày mai chàng phải làm gì?”
“Ta sẽ giúp nàng vắt sữa con bò đen vì chẳng có nhiệm vụ gì đặc biệt.”
“Ái chà, thế thì chàng nguy to rồi,” cô gái kêu lên. “Dù chàng có làm cật lực từ tinh mơ cho đến tối khuya thì cũng không bao giờ xong việc. Chỉ có một cách thoát khỏi nguy hiểm đó là khi đi vắt sữa hãy mang theo một nồi than nóng và một cái kẹp. Đặt nồi than xuống sàn chuồng bò và cho cái kẹp vào nồi than, thổi hết sức chàng sao cho các hòn than bốc cháy. Con bò cái sẽ hỏi chàng làm thế có ý gì và chàng chỉ cần nói cái điều thiếp sẽ nói khẽ vào tai chàng.” Cô gái kiễng chân lên thì thầm một điều gì đó vào tai chàng rồi nhẹ nhàng đi khuất.
Vầng dương vừa đỏ rực ở chân trời đằng đông thì hoàng tử đã trở dậy, với một nồi than nóng và một chiếc kẹp sắt chàng đi thẳng đến chuồng bò, bắt tay vào làm đúng những việc mà cô gái đã khuyên chàng.
Con bò nhìn chàng với sự ngạc nhiên mỗi lúc một tăng. Không nhịn được, nó hỏi: “Con đang làm gì đấy, cậu bé?”
“Chẳng có gì. Ta chỉ nung nóng cái kẹp sắt này phòng trường hợp ngươi lại không muốn tiết ra nhiều sữa như ta muốn.”
Con bò thở dài, nhìn người vắt sữa với đôi mắt sợ sệt nhưng chàng trai không hề để ý, tiếp tục vắt sữa vào xô cho đến khi con bò không còn một giọt sữa nào nữa.
Cũng lúc đó lão chủ bước vào chuồng bò, tự tay vắt sữa nhưng không được lấy một giọt. “Tự tay mày làm hay có ai giúp mày?”
“Cháu chẳng có ai giúp ngoài cái đầu khốn khổ này.”
Lão già đứng dậy, đi thẳng.
Tối hôm ấy khi chàng trai đến nhận việc cho ngày hôm sau, ông chủ nói: “Ta có một cây rơm ở ngoài đồng cỏ cần phải mang đi phơi khô. Ngày mai ngươi phải đánh cả đống rơm đó về nhà kho và nếu ngươi còn coi trọng cái mạng của ngươi hãy cẩn thận đừng để rơi rớt dù chỉ một cọng rơm.” Hoàng tử lấy làm vui sướng khi thấy chàng không bị rầy la gì.
“Công việc này cũng chẳng đòi hỏi một khả năng gì đặc biệt,” chàng nghĩ, “và nó sẽ không làm cho mình gặp khó khăn bởi vì con ngựa sẽ kéo xe. Chắc chắn mình sẽ không miễn việc này cho con ngựa già.”
Đến một lúc nào đó cô gái cũng tìm được cơ hội hỏi chàng trai về nhiệm vụ ngày hôm sau.
Chàng trai bật cười nói: “Có vẻ như ta phải học tất cả những công việc của nhà nông. Ngày mai ta sẽ phải mang một đống rơm về nhà kho và không được để lại một cọng rơm ngoài đồng. Đó là công việc của cả ngày.”
“Vậy thì chàng gặp chuyện rồi,” cô gái thảng thốt kêu lên, “sao chàng lại nghĩ mình có khả năng làm được việc đó. Cả khi chàng có tất cả mọi người trên đời này giúp sức thì chàng cũng không có cách gì thu gom được tất cả số rơm đó trong vòng một tuần. Ngay khi chàng bới rơm từ trên ngọn xuống nó sẽ lại mọc lên lần nữa từ dưới chân. Nhưng xin hãy nghe thiếp bày mưu. Sáng mai vào lúc còn mờ đất chàng đã phải trở dậy trốn ra ngoài đồng mang theo con ngựa bạch và những sợi dây thừng thật chắc. Sau đó chàng trèo lên ngọn đống rơm, quàng dây thừng xung quanh rồi thắng con ngựa vào đống rơm. Kế đến chàng lại trèo lên đống rơm bắt đầu đếm một, hai, ba. Con ngựa sẽ hỏi tại sao chàng lại đếm như vậy, chàng hãy nói với nó đúng cái điều thiếp sẽ nói sau đây.”
Cô gái ghé vào tai chàng nói nhỏ rồi rời khỏi phòng. Hoàng tử không còn biết làm điều gì tốt hơn là đi ngủ.
Chàng ngủ rất ngon và trong lúc trời vẫn còn nhá nhem chàng đã bò dậy, thực hiện đúng những điều cô gái đã bày vẽ. Đầu tiên chàng chọn mấy sợi dây thật chắc, sau đó dắt ngựa ra khỏi chuồng, phóng đến chỗ đống rơm to đến mức phải chở bằng 50 chuyến xe, do đó khó có thể gọi nó là đống rơm nhỏ. Hoàng tử làm mọi việc theo lời cô gái và cuối cùng khi chàng ngồi chiễm chệ trên đống rơm đếm đến con số 20 thì chàng nghe con ngựa hỏi với giọng hết sức tò mò: “Con đang làm cái gì vậy, con trai?”
“Chẳng có gì, tôi chỉ mua vui bằng cách đếm những bầy sói trong rừng ấy mà. Nhưng mà lũ sói đông đến mức tôi không nghĩ mình có khả năng đếm xuể.”
Cái từ “chó sói” vừa buột khỏi miệng chàng thì con ngựa đã lao vọt đi như một cơn lốc nhanh đến nỗi chỉ trong chớp mắt nó đã về đến nhà kho, kéo theo cả đống rơm về. Ông chủ đứng thộn người ra vì kinh ngạc, khi lão đến nhà kho sau bữa điểm tâm và thấy việc mình giao đã được tên đầy tớ làm xong đâu vào đấy.
“Có thật là mày thông minh đến thế không hay là lại có ai bày mưu cho mày?”
“Ồ không, cháu chỉ còn biết hỏi ý kiến chính mình thôi.” Hoàng tử nói và lão già bỏ đi, vừa đi vừa lắc đầu quầy quậy.
Tối hôm đó chàng trai lại tìm đến phòng ông chủ để nhận việc cho ngày mai.
“Ngày mai ư?” Lão già chậm rãi nói, “ngày mai ngươi phải dắt con bê đầu trắng ra ngoài đồng cỏ và nếu ngươi còn tiếc mạng sống của mình thì nhớ đừng để cho nó trốn mất.”
Chàng hoàng tử không nói gì, trong bụng nghĩ thầm: “Có gì đâu, hầu hết các chàng trai 18 tuổi ở dưới quê đều phải chăn dắt cả một bầy gia súc, chắc chắn là mình làm được việc này.” Chàng đi về phòng mình và cô gái đến gặp chàng.
“Ngày mai ta chỉ phải làm công việc của một thằng ngốc, chẳng phải làm gì ngoài việc dắt con bê đầu trắng ra ngoài đồng cỏ.”
“Ôi, thật bất hạnh thay cho chàng!” Cô gái thở dài não nề. “Chàng có biết là con bê ấy chạy nhanh đến nỗi trong một ngày nó chạy được ba vòng quanh trái đất không? Hãy nhớ lời dặn của thiếp: buộc đầu một dải lụa vào chân trước phía bên trái của nó, đầu còn lại buộc vào ngón út chân trái của chàng, làm thế nó không tài nào trốn đi đâu được dù chàng có bước đi, hay đứng lại hoặc nằm xuống cũng vậy.” Sau đó, hoàng tử lên giường đánh một giấc thật ngon lành.
Sáng hôm sau chàng làm đúng như cô gái đã bảo, dắt con bê với một dải lụa buộc vào chân, khiến nó bám gót chàng như một con chó trung thành.
Hoàng hôn buông xuống con bê trở về chuồng, ông chủ chỉ còn biết nhăn nhó hỏi một câu như mọi lần:
“Mày thông minh thật sự hay là lại có ai bày mưu tính kế cho mày?”
“Không ạ, cháu chỉ biết dựa vào cái đầu khốn khổ của mình thôi.” Lần này thì lão già vừa bỏ đi vừa rống lên giận dữ, “Không đâu, tao không tin một lời nào của mày. Nhất định mày đã tìm thấy một người bạn khôn ngoan nào đó.”
Chàng trai ngạc nhiên trước bùng nổ của chủ, tìm đến chỗ cô gái vừa cười vừa kể lại mọi chuyện.
“Chẳng có gì đáng cười đâu,” cô gái thở dài: “Lão muốn ăn thịt chàng đó và chỉ có một cách duy nhất mà thiếp có thể giúp chàng. Hãy nung một cái xẻng bằng sắt cho nóng đỏ lên, chìa ra cho lão thay vì đưa tay ra cho lão.”
Sáng hôm sau chàng trở dậy thật sớm, nung đỏ chiếc xẻng lên trước khi lão già ngủ dậy. Cuối cùng chàng nghe tiếng chủ gọi: “Thằng nhóc lười biếng kia, mày chui vào xó nào vậy? Hãy mau đến đây chúc ta một buổi sáng tốt lành.”
Nhưng khi hoàng tử bước vào phòng với cái xẻng nóng đỏ trên tay, lão chỉ nói: “Hôm nay ta không được khỏe, quá mệt để có thể bắt tay ngươi. Hãy quay lại đây vào buổi tối khi ta đã khỏe hơn.”
Hoàng tử đi vơ vẩn trong nhà cả ngày, đợi đến tối mới y hẹn đi đến phòng chủ. Chàng được tiếp đón lịch thiệp với một vẻ thân thiện nhất và trước sự ngạc nhiên của chàng, ông chủ đã nói giọng tâm tình: “Ta rất hài lòng về ngươi. Sáng mai hãy đến đây, mang cả cô gái đi theo. Ta biết hai đứa phải lòng nhau đã lâu và ta muốn tác hợp hai đứa thành vợ chồng.”
Thiếu chút nữa thì chàng hoàng tử đã nhảy cỡn lên vì sung sướng nhưng nhớ đến quy định trong nhà chủ, chàng cố giữ yên lặng. Khi chàng kể cho cô gái nghe mọi chuyện, chàng rất đỗi ngạc nhiên khi thấy mặt cô gái trắng bệch như tấm vải trải giường và nàng đứng lặng không nói nên lời.
“Chết rồi, thế là ông chủ đã phát hiện ra ai là người giúp chàng,” nàng nói, khi cuối cùng cũng mở miệng ra được, “như vậy lão muốn tiêu diệt cả hai chúng ta. Bằng cách này hay cách khác chúng ta cũng phải bỏ trốn nếu không chúng ta chỉ còn nước phải chết. Chàng hãy lấy một cái rìu chặt đứt đầu con bê bằng nhát rìu đầu tiên. Với nhát thứ 2, bổ đầu nó ra làm đôi, trong óc nó chàng sẽ thấy một quả cầu màu đỏ tươi. Mang đến đây cho thiếp, trong khi đó thiếp sẽ chuẩn bị những điều cần thiết.”
Hoàng tử bụng bảo dạ: “Giết một con bê còn hơn để cả hai người bị giết. Nếu có thể trốn thoát, chúng ta sẽ về nhà. Bao đậu mà mình rắc xuống vào lúc này chắc đã nảy mầm, mọc cao, thế là chúng ta sẽ không bị lạc đường.”
Chàng quay lại chuồng bò, với một nhát rìu giết chết con bê, với nhát thứ hai bổ đôi đầu nó ra. Trong khoảnh khắc cả một vùng tràn ngập ánh sáng, một quả cầu đỏ lăn ra khỏi óc con bê. Hoàng tử nhặt lên bọc nó vào trong một lớp vải dày rồi giấu vào ngực. May thay con bò mẹ vẫn ngủ say nếu không tiếng rống của nó sẽ làm ông chủ thức giấc. Chàng nhìn quanh, cô gái đang đứng đợi chàng ngoài cửa tay cầm một cái bọc nhỏ.
“Quả cầu đâu?”
“Đây.”
“Chúng ta không nên phí một giây. Cần bỏ trốn ngay!” Cô nói và hé mở cái bọc một chút để ánh sáng từ quả cầu lọt ra ngoài soi đường cho họ đi trong đêm tối.
Như hoàng tử dự đoán, những hạt đậu đã nảy mầm mọc cao thành một hàng mảnh, nhờ thế mà họ không bị lạc đường. Trong lúc chạy trốn, cô gái kể cho hoàng tử nghe rằng cô đã nghe lỏm được câu chuyện giữa ông chủ và bà nội của lão, rằng nàng chính là công chúa con một ông vua mà lão già đã đánh lừa cướp lấy từ tay vua và hoàng hậu. Hoàng tử, người đã biết rõ mọi chuyện vẫn giữ im lặng dù trong lòng chàng vui như mở hội khi biết cuối cùng số phận đã cho phép chàng giải thoát cho nàng. Họ cứ đi mải miết cho đến khi một ngày mới bắt đầu.
Hôm ấy lão già thức dậy rất muộn, lão còn dụi mắt mãi cho đến khi hoàn toàn tỉnh giấc. Rồi lão nhớ ra là chẳng bao lâu nữa đôi trẻ sẽ trình diện trước mặt lão. Sau khi ngồi đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy họ đến, lão cười gằn: “À, thế ra chúng không vội vã cho một đám cưới.” Vì vậy lão lại ngồi kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa.
Cuối cùng lão trở nên bồn chồn và kêu váng cả nhà lên: “Hai đứa ranh con kia! Lũ chúng bay làm sao thế?” Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần mà vẫn không thấy bóng dáng họ đâu, lão đâm hoảng. Cuối cùng lão nhảy ra khỏi giường đi tìm đôi tình nhân, nhưng chỉ thấy một ngôi nhà trống trải, giường nệm của họ vẫn còn phẳng phiu như chưa có ai nằm.
Thế là lão chạy thẳng đến chuồng gia súc nơi xác con bê đã cho lão biết mọi chuyện. Vừa chửi bới ầm ĩ, lão vừa mở ngăn chuồng thứ ba, ra lệnh cho đám yêu tinh hầu hạ lão mau đuổi theo những kẻ đào tẩu: “Mang chúng về đây cho ta ngay bởi vì bọn ngươi có thể tìm ra chúng và ta phải có chúng trong tay.”
Nghe lệnh xong, đám lâu la lao đi như những ngọn gió. Đôi trai gái đang vượt qua một cánh đồng rộng mênh mông thì cô gái đứng lại: “Có một chuyện gì đó đã xảy ra. Quả cầu chuyển động trong tay thiếp và thiếp chắc là chúng ta đang bị đuổi theo.” Quay đầu lại, họ thấy một đám mây đen bay vùn vụt trước một trận gió. Cô gái quay quả cầu trong tay ba lần rồi kêu lên:
“Cầu ơi cầu ơi nghe ta
Mau biến chàng trai thành cá
Và ta thành dòng suối trong xanh.”
Trong nháy mắt trên cánh đồng hiện lên một dòng suối và một con cá bơi lội tung tăng trong dòng nước. Bọn yêu ma kéo đến ngay sau đó nhưng sau một hồi quần đảo khắp nơi mà vẫn không thấy bóng ai chúng vội vã quay về để lại dòng suối trong lành có con cá sau lưng. Khi yêu tinh đã khuất khỏi tầm nhìn, con suối và con cá lại trở về hình dáng cũ và họ tiếp tục cuộc hành trình.
Lũ yêu tinh về gặp chủ, mệt mỏi chẳng được tích sự gì, lão già căn vặn xem chúng có thấy gì lạ trên đường không.
“Thưa chủ nhân chẳng có gì hết,” chúng đồng thanh đáp: “Cánh đồng hoàn toàn trống trải, chỉ có một dòng suối và một con cá bơi lội.”
“Thật là một lũ ngốc,” ông chủ gầm lên, “tất nhiên đấy là bọn chúng!” Nói xong lão đá vào cái chuồng thứ 5, bảo bọn yêu tinh trong đó là chúng phải lập tức đến uống cạn dòng suối và bắt con cá về cho lão. Bọn yêu tinh nhảy lên, bay đi như những trận cuồng phong.
Đôi trai gái đã gần ra khỏi khu rừng thì cô gái dừng lại lần nữa: “Có chuyện gì rồi, quả cầu trên tay thiếp lại chuyển động.” Đưa mắt nhìn lên trời nàng thấy một đám mây to và đen hơn đám trước, có kèm theo những vệt đỏ bay như tên về phía họ.
“Chúng săn đuổi chúng ta đấy,” nàng kêu lên và xoay quả bóng trong tay ba lần, nàng nói với nó:
“Nghe ta, nghe ta, cầu ơi
Nhanh chóng biến hóa tôi
Thành một bụi hoa hồng dại
Còn chàng là một nụ hoa.”
Chỉ trong tích tắc mọi việc đã hoàn tất. Đúng lúc đó bọn yêu tinh kéo đến. Chúng lùng sục khắp nơi không thấy có dòng suối và con cá nhỏ nào ngoài một bụi hồng dại. Thế là chúng tiu nghỉu quay về. Chúng vừa bay đi khuất bụi hồng lại biến thành chàng trai, cô gái và cả hai bước gấp sau một khoảng thời gian nghỉ sức.
“Bọn bay có tìm thấy chúng không?” Lão già hỏi khi bọn yêu tinh về đến nhà.
“Thưa không,” tên yêu tinh cầm đầu nói, “thuộc hạ không tìm thấy dòng suối và con cá nào trên đồng hoang.”
“Vậy bọn bay thấy cái gì khác?”
“Chẳng có gì ngoài một bụi hồng dại mọc ngoài bìa rừng, với một bông hoa trên cành.”
“Trời ơi sao mà ngu thế. Chính là bọn chúng đấy.” Lão mở tung cánh cửa chuồng thứ bảy nơi nhốt những con yêu tinh hùng mạnh nhất.
“Hãy mang chúng về đây cho ta ngay, bất kể là chúng còn sống hay đã chết,” lão gầm lên như sấm dậy. “Dù thế nào ta cũng phải có được bọn chúng. Nhổ cây hồng lên, nhổ tận gốc, không để bất cứ thứ gì ở lại, dù nó có lạ đến đâu cũng vậy.”
Hai người đang nghỉ ngơi dưới bóng cây râm mát, ăn uống một chút cho lại sức. Bất thình lình cô gái hoảng hốt giật mình: “Lại có chuyện nữa rồi, quả cầu gần như nhảy ra khỏi ngực thiếp. Có kẻ nào đó đang săn đuổi chúng ta, nguy hiểm đã gần kề nhưng may thay, cây cối sẽ che chở chúng ta.”
Nói xong nàng lấy quả cầu ra cầm trên tay và hát:
“Hãy biến ta thành làn gió mát
Người yêu ta thành con nhặng xanh.”
Ngay lập tức cô gái tan vào trong thinh không còn hoàng tử lao vù vù trong không gian dưới hình dạng một con ruồi. Bầy yêu tinh kéo đến, rà soát khắp nơi tìm một cái gì lạ nhưng cả bụi hồng cũng không thấy và chẳng hề có vật gì lạ. Chúng vừa quay lưng bay về nhà, thì cô gái đã lại đứng trên mặt đất.
“Chúng ta phải nhanh chân hơn trước khi đích thân lão già đi tìm kiếm chúng ta bởi lão sẽ phát giác ra chúng ta dù ở dưới bất cứ hình dạng nào.”
Họ chạy đến khu vực âm u nhất trong rừng. Ở đây tối đen như mực và nếu không nhờ ánh sáng phát ra từ quả cầu, họ sẽ không bao giờ tìm được đường đi. Mệt đến nỗi thở không ra hơi nhưng họ vẫn bước tiếp. Đến một tảng đá lớn, ở đây quả cầu lại chuyển động một cách dữ dội. Cô gái nhìn vào quả cầu, kêu lên:
“Nghe ta, nghe ta cầu ơi
Lăn hòn đá vôi
Cho chúng ta thấy lửa.”
Tảng đá được vần sang một bên, họ lách qua cánh cửa quay về nơi trần thế.
“Bây giờ chúng ta an toàn rồi. Ở đây lão phù thủy già không làm gì được chúng ta hết và chúng ta có thể chống lại pháp thuật của lão. Nhưng bạn thân mến, chúng ta phải chia tay thôi. Chàng sẽ trở về với cha mẹ mình còn thiếp đi tìm cha mẹ thiếp.”
“Không, không.” Hoàng tử vội vã kêu lên. “Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng. Hãy đi cùng với ta và trở thành vợ ta. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao gian nguy và bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau sẻ chia hạnh phúc.” Cô gái cự tuyệt lời yêu cầu của chàng nhưng cuối cùng cũng ưng thuận theo chàng.
Trong rừng họ gặp một bác tiều phu, người này nói cho họ biết về tòa lâu đài cũng như mọi chuyện về xứ sở này. Dân ở đây đang rất đau buồn vì hoàng thái tử của họ bị mất tích, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn không có một vết tích gì về chàng. Thế là với sự giúp đỡ của quả cầu thần kì, cô gái hóa phép ra bộ quần áo mà hoàng tử đã mặc vào lúc chàng biến mất để cha con họ dễ dàng nhận ra nhau trong giờ phút trùng phùng. Cô gái ở lại trong túp lều của người tiều phu để hai cha con họ gặp nhau.
Nhưng vua cha không còn nữa, việc con trai biến mất đã giết chết ông. Vào phút lâm chung ông đã thú thật với triều thần việc ông đã đánh tráo hoàng tử lấy con gái một người nông dân, lừa cho lão phù thủy đem đi, để bây giờ ông bị quả báo.
Hoàng tử rất đau đớn trước cái chết của cha, bởi vì chàng rất yêu thương phụ vương mình. Suốt ba ngày chàng không ăn không uống để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Đến ngày thứ tư, chàng ra mắt thần dân của mình như một vị tân vương, triệu tập tất cả các vị nguyên lão lại kể cho họ nghe về những cuộc phiêu lưu kì lạ của mình và về người con gái sinh ra là để giúp chàng vượt qua mọi gian nguy.
Tất cả các vị nguyên lão đều sung sướng hô vang: “Hãy đưa nàng lên ngôi vị hoàng hậu, trở thành bà chúa của chúng thần.”
Và câu chuyện đến đây là hết.
Truyện Thần Tiên Truyện Thần Tiên - Andrew Lang Truyện Thần Tiên