Số lần đọc/download: 1955 / 34
Cập nhật: 2015-10-18 07:37:25 +0700
4
Trúc mã không thanh mai
Tác giả: Thập Tứ Khuyết
Chuyển Ngữ: Tuế Nguyệt
Link:
5.
“Tức chết ta tức chết ta tức chết ta a a a…” Trong phòng củi ta phẫn nộ phát tiết, mà người nghe duy nhất, dĩ nhiên chính là Tô Tiểu Bạch.
So với ta đang tức sùi bọt mép, rõ ràng hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, trong tay cầm bình rượu không biết trộm được từ đâu tới, một bên tự rót rượu cho mình, một bên để mặc ta gào thét.
“Sau khi ta trở về, chuyện đầu tiên làm chính là đi giết cái tên Kim Đại Hải! Hắn dám nói chỉ có mẫu hầu tử, à không, mẫu tinh tinh là có dung mạo ngang ngửa ta! Hắn cư nhiên dám nói lông mày nàng dày đậm hơn so với ta…”
Tô Tiểu Bạch nghe tới đó, khẽ nâng tay lên: “Chuyện đó, ngừng lại đã, lông mày của nàng ta đích xác là dày đậm hơn so với ngươi.”
Ta cả giận nói: “Cái đó còn có thể xem là lông mày sao? Kia rõ ràng là hai cái chổi nằm trên hai con mắt cá chết mà!”
Tô Tiểu Bạch thức thời ngậm miệng lại.
Ta ôm ngực, thống khổ tột cùng: “Cư nhiên dám đem ta ra so sánh với người xấu xí như vậy, còn nói dung mạo chúng ta không mấy khác biệt, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy… Mắt của người giang hồ đều bị mù rồi sao? Như thế nào lại chọn nàng làm đệ nhất mỹ nhân? Hay là… người mắt bị mù chính là ta, ta xấu như vậy mà tự mình không biết?” Lòng tự trọng của ta bị tổn thương nghiêm trọng, hướng ánh mắt trông mong về phía người vĩnh viễn là đồng minh của mình, nóng lòng tìm kiếm sự công bằng, hỏi một cách đáng thương: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem, chẳng lẽ bộ dạng của ta thật sự xấu giống như Lâm Nguyệt Tịch kia sao?”
Tô Tiểu Bạch chẳng qua chỉ yên lặng mà nhìn ta.
Ta chờ hơn nửa ngày, cũng không thấy hắn an ủi, đành bĩu môi, quay đầu lại tiếp tục phát tiết cơn giận của mình: “Tóm lại, đem ta đi so với người xấu xí như vậy, căn bản chính là sỉ nhục ta! Sau khi trở về ta nhất định phải giết hắn! Tiểu Bạch, ngươi phải giúp ta.”
Hắn khẽ kêu một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Nếu như ta nhớ không lầm, hình như hắn mượn của cha ngươi năm mươi vạn lượng bạc, nếu ngươi giết hắn, bạc không thu hồi lại được, cha ngươi sẽ…”
Tưởng tượng đến vẻ mặt của cha lúc đó, ta theo bản năng rùng mình một cái, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Vậy trước hết buộc hắn phải trả tiền, sau đó giết hắn!”
Tô Tiểu Bạch lộ ra nét mặt như đang suy nghĩ gì đó, thản nhiên nói: “Kỳ thực ngươi cần gì phải nổi giận như vậy, có tình địch như thế, ngươi hẳn phải cảm thấy vui mới đúng.”
Ta chau mày, vẫn không hiểu.
“Hoa hồng cần lá cây để làm nền, cũng đạo lý đó, ngươi cùng nàng ta đứng chung một chỗ, Liễu Họa Niên sẽ yêu thích người nào, hiển nhiên cũng đã rõ.”
Hắn nói ngắn gọn, nhưng ta nghe lại hiểu, trong lòng ngọt ngào nói: “Tiểu Bạch, ngươi khen ta đẹp phải không? Đáng ghét, muốn khen ta thì nói thẳng đi, còn vòng vo như vậy…” Vừa nói, vừa đưa hai tay lên ôm má, phòng củi đơn sơ không có gương, ta đành phải dùng đôi mắt hắn làm gương, tự tán thưởng khuôn mặt xinh đẹp của mình. “Bà vú ta nói, người làm vú nuôi cho người ta hơn hai mươi năm, chưa thấy qua đứa trẻ nào đẹp như ta… người nói đôi mắt ta tựa như quả nho tím vừa mới ướp lạnh, như ánh sáng trên mặt nước trong veo; người nói miệng của ta tựa như tẩm trong nước anh đào, cho tới giờ vẫn mềm mại như vậy, người nói gương mặt ta, tựa như quả mật đào mới hái xuống từ trên cây, chạm vào mềm mại mịn màng…”
Đang nói một cách hứng khởi, bụng ta đột nhiên phát ra tiếng “ùng ục…”
Tô Tiểu Bạch phì cười “Ta vẫn chưa từng thấy qua người nào đang đói bụng mà vẫn có thể tự khen mình.”
Bị hắn trêu như vậy, ta nhận ra, đúng là ta rất đói. Từ khi bị bắt tới giờ chưa được ăn gì cả, sơn tặc chết tiệt, dám ngược đãi ta như vậy, ngay cả nước bọt cũng không cho! Đang thương tâm, một bàn tay chìa tới trước mặt, mắt ta sáng lên – quả đào!
Tô Tiểu Bạch nhướng nhướng mày.
Ta vội vàng nhận lấy, cắn xuống một cái, cả miệng đầy nước, ngọt quá, “Woa, ngươi lợi hại thật, sao thời điểm nào cũng có thể lấy đồ ăn từ trong người ra?”
Hắn chẳng qua chỉ cười cười không nói.
Ta vừa ăn đào, vừa tính toán thảo luận việc chính, vì thế hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi nói, Liễu Họa Niên thật sự sẽ đến cứu ta sao?”
“Cho dù hắn không đến, cũng có thể bức hắn đến.”
“Á à, bức như thế nào?”
Tô Tiểu Bạch hướng nụ cười thần bí về phía ta, “Nếu như tất cả người trong thiên hạ đều biết rõ vị hôn thê của hắn bị giam giữ tại Hồng Ngưu trại, ngươi nói, hắn còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ung dung lui tới sòng bạc thanh lâu sao?”
Những lời này, nửa câu đầu hoàn toàn không có vấn đề, nhưng nửa câu sau ta nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: “Cái gì mà sòng bạc thanh lâu?”
“Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương hầu(1). Nếu không, ngươi cho là, đại tài tử của ngươi sau khi thi rớt mấy lần liên tiếp, tài danh, hiệp danh từ đâu mà ra?” Hắn giương khóe môi lên cười nhạt, ta nhất thời bị mất hứng: “Không cho ngươi cười nhạo Liễu Họa Niên!”
Hắn lập tức ngưng cười, nhìn ta chằm chăm, ánh mắt nồng đậm. Là đứa con cưng của thiên hạ đệ nhất thành chủ, từ nhỏ như trăng được sao vây quanh, kẻ hầu người hạ như mây, bởi vậy, kỳ thực khi hắn không cười, cũng có điểm khiến cho người khác cảm thấy không giận mà uy.
Nhưng, đó là đối với người khác mà nói.
Đối với ta thì hoàn toàn vô tác dụng, ta không cần sợ hắn nổi giận, hay nói đúng hơn, cho tới giờ ta cũng không để ý tới việc hắn vui hay buồn, vì thế, ta xoa xoa bụng, lặp lại câu nói kia: “Liễu Họa Niên là thần tượng của ta, không cho ngươi nói bậy về hắn nữa!”
Đúng như ta nghĩ, hàng mi như cánh bướm rũ xuống che khuất biểu tình, hắn ừm một tiếng, nhu thuận, ngoan ngoãn, khôi phục lại dáng vẻ tiểu Bạch mà ta biết.
“Nói tóm lại, bất kể dùng cách gì, ngươi nhất định phải làm cho Liễu Họa Niên tới cứu ta.”
“Ừm.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ ra biện pháp.”
Thần kinh ta rung lên, vội cầm tay hắn lay lay: “Nói mau!”
Tầm mắt hắn dừng trên tay ta một chút, khi ngước mắt lên, không biết có phải ta nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt đó dường như có vẻ mơ màng chợt lóe lên, đợi khi nhìn kỹ lại, đã biến mất không tung tích.
“Người trong giang hồ, đối với chuyện càng thần bí thì càng cảm thấy hứng thú, đối với chuyện càng thái quá thì càng không mảy may nghi ngờ. Bởi vậy, cùng với việc gióng trống khua chiêng đi nói khắp nơi là ngươi đang ở trong sơn trại, không bằng tự tay viết trên một tờ giấy “Hôn thê của Liễu Họa Niên bị giam giữ tại Hồng Ngưu sơn”, bỏ vào ống trúc, thả xuống khe nước, để nó trôi xuôi dòng xuống núi.”
Ta hoàn toàn kinh ngạc.
… thật sự là mưu kế tuyệt diệu nha!
—
(1)Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương hầu: Vàng bạc ngọc ngà mua lời ca tiếng cười, say đắm ánh trăng xem nhẹ quyền quý.