Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Tử Lê
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:12:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
gồi đó, một người khác. Không phải chị Bích. Không phải người con gái, mười bảy tuổi, giầy, vớ trắng, skirt đồng phục, trường Tây... Ngồi đó, một người khác. Không phải chị Bích. Không phải người con gái, mười tám, tóc ngậm trên môi, cúi xuống trần gian. Vầng trán thơ ngây. Đôi mắt thiên thần. Lượng máu đam mê, chạy nhầu trên những ngả đường nắng, gió lãng mạn.
Ngồi đó, không phải người con gái mười chín, tháp đôi cánh hiến, tặng trăm năm bay ngất, tít vùng tử, sinh hào hển định mệnh. Ngồi đó. Vẫn là chị Bích. Nhưng chị Bích trong lốt tượng đất quắt, khô. Chị Bích trong dáng cây non, sớm già, cành tươi, sớm dập. Ngồi đó, người đàn bà chảy nhão năm, tháng, ung, thối tương lai. Ngồi đó. Chị Bích, trật khấc. Chị Bích với không một vòng gai quấn quanh chị. Ngồi đó: tình yêu tinh khiết của anh Khánh. Ngồi đó, những hạt lệ tủi hờn, những tiếng nấc nghẹn, tắc.
Ngồi đó, người đàn bà (tên Bích), nhìn xuống đứa con. Cất tiếng cật vấn người đàn ông, tại sao, cớ gì, anh đã không thể cho chị một đứa con? Một giọt máu trước khi chị phải chia tay, chị phải chọn lấy cho mình một người đàn ông khác? Một người đàn ông nào đó, được gọi là chồng?
Ngồi đó, người đàn bà (tên Bích,) mở lớn đôi mắt đẫm lệ, trân trối như đang tranh chấp gay gắt với khoảng không trước mặt. Chị thấy những gì? (Tôi nghĩ, chỉ Thượng đế biết.) Chị cảm những gì? (Tôi nghĩ, chỉ Thượng đế hay.) Chỉ Thượng đế biết, tại sao anh Khánh tôi, đã lặng lẽ quay lui. Chỉ Thượng đế biết, tại sao anh Khánh đã im, lặng, đã nín, câm tới ngày đặt chân trại tỵ nạn.
Tháng Bảy. Thung lũng Pendleton. Tháng Bảy của những cành cây sồi gẫy. Tháng Bảy của những đêm mưa. Bảy Lăm. Tháng Bảy, sương muối vội vã thắt cổ mùa hè, để ngày, đêm là ngày. Đêm giá buốt. Tháng Bảy, đường giây tìm người của Hồng Thập Tự, điện đi khắp nơi, dò dẵm, lục lạo tin tức liên quan tới một người đàn bà tên Bích.
Tháng Chín, Hồng Thập Tự mang lại cho anh Khánh tôi, một người đàn bà tên Bích, Camp Pendleton, Trại Một. Nhưng người đàn bà tên Bích ở Trại Một, không phải là người đàn bà tên Bích chảy nhão năm tháng, ung, thối tương lai trên bậc cửa ngôi nhà một chung cư, ngoại ô Saigòn, trước tháng 4-75. Người đàn bà tên Bích kia. Càng không phải là Bích, của anh Khánh tôi, của Bài Thánh Ca Buồn. Giáng Sinh. Khách sạn Cửu Long. Vương Cung Thánh Đường, Saigòn 1962...
Tôi không nghĩ, như nhà văn nào đó, cho rằng định mệnh thường tinh nghịch đem những trớ trêu, cợt nhả lên số phận con người. Tôi cũng không nghĩ, định mệnh ác độc, định mệnh đành hanh không cho anh Khánh được gặp chị Bích, giữa khi anh quyết định bỏ vợ, nếu nó chịu trao Bích lại cho anh. Tôi nghĩ, định mệnh muốn trả thù. Định mệnh trả mối thù anh Khánh quay lưng. Định mệnh trả mối thù, giữa chiến tranh, giữa cầm thú, anh Khánh chọn tách lìa, chọn đi, về phía thánh thiện /trong sáng với những vòng gai... Dù cho cuối chót, anh đã chẳng cứu chuộc được ngay chính tâm hồn anh. Điều đáng kể, là thái độ, chọn lựa. Anh đã chọn lựa đặt trái tim anh, nghiêng lệch hẳn, một phía. Phía của bóng đêm. Phía của hầm mộ, cuối đời, khôn tắt. Tôi biết tôi không thể, được như anh. Tôi biết, điều duy nhất tôi có thể làm được (một cách khôi hài, lố bịch,) là kể chuyện anh Khánh cho chị Bích nghe, một ngày nào. Một ngày nào, không có trong niên lịch, trong thập kỷ sắp tới đây.
Tôi biết, tường tận (rất tường tận,) rằng, những ngày cuối năm đang đi qua. Bước chân Nguyên Đán sắp tới. Những bài ca Giáng sinh sẽ vẫn được cất lên. Như những cây phong sẽ lại tự mặc cho chúng những chiếc áo khác. Chỉ riêng gió, phải, rồi. Nó, những trận gió của Tâm, Hà, Tú, Hùng ở Illinoise; những trận gió của Mỹ, Nhơn, Long, Anh, Dzĩnh, Triều, Oan..., ở Minnesota, ở Michigan là, vẫn còn mãi thổi mãi.
Chỉ riêng gió. Đúng thế. Nó (chứ còn ai vào đấy nữa) là, còn thổi mãi trên một Illinoise của Phương âm u, khép kín. Còn thổi mãi trên xa lộ 90 hay 94 East dẫn về Indiana của Layna, giờ đang góa phụ?
Còn thổi mãi, trên một Thông Tây Hội của Ch. thủy tinh xanh xao; một Trương Minh Giảng của Tý Ngọ còm cõi đam mê; một An Cựu, Chợ Mai của Hạnh và J., phơi khô tiếng cười, nẻ, nứt trên ngọn cây thiếu nữ...
Chỉ riêng gió. Đúng thế. Nó (chứ còn ai vào đấy nữa,) là còn thổi mãi trên những thước đường rêu, khói, Houston/ trên những tầu ngựa, luống cúc, Austin/ trên những vồng non tulip, Dallas/ trên thịt xương tượng hình trong Hón (những ngày thơm ngón tay, bột phấn bánh tiêu,) New Orleans. Còn thổi mãi, xa lộ Năm, ngã ba đường King, trưa ngó xuống những giọt máu Santa Ana, đã bỏ, lạc (của Lãm).
Chỉ riêng gió. Đúng thế. Nó (chứ còn ai vào đấy nữa,) là còn thổi mãi chiếc lá rơi im, sâu trong cặp kính cận thị nhiều độ của K.C., những ngày đầu tiên bỏ Paris về Silver Spring. Còn thổi mãi trên những / vai rừng / mùa đông /Virginia/cháy đỏ. Còn thổi mãi, trên những vực, dốc Springfield, thấp thoáng đâu đó cát bụi Hy Mã Lạp Sơn, trên da thịt đìu hiu Tân Đề Li (của C. nhỏ.) Còn thổi mãi, ở Oregon (của An, Phố, Vinh, Phụng;) ở Tacoma (của Ngự, Thành,) ở Seattle (của Hương, Long, Đông, Kim, Lai,) ở Long Beach (của Thông Híp,) ở Úc châu. Ở Âu châu. Ở Việt Nam. Ở những vòng gai quấn quanh trái tim anh Khánh... và, ở, ở, ở...
Trên Những Vòng Gai Gió Trên Những Vòng Gai Gió - Du Tử Lê