Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Linda Howard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: White Out
Dịch giả: Nhi Teddy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ope thức dậy bên cạnh anh vào buổi sáng và ngắm anh ngủ, cơ thể của cô thỏa mãng hơn những gì mà mong chờ. Cô không hiểu tại sao mình lại đáp lại một cách mạnh mẽ với một người đàn ông mà cô còn biết về anh ít hơn tên của mình, cô chỉ đơn giản là chấp nhận niềm vui từ cuộc gặp gỡ tình cờ này mang đến cho cô.Cô muốn ôm chặt anh, nhưng cũng không muốn làm anh thức giấc. Anh đang ngủ say, bằng chứng của sự kiệt sức đêm qua. Sau khi gần đóng băng đến chết, anh đã không dành đêm qua cho một giấc ngủ ngon.
Một cánh tay cơ bắp gác lên gối, và cô nhìn thấy một vết bầm tím trên cổ tay anh. Trên đầu và tất cả các nơi khác, anh đã có một tai nạn xe hơi. Điều kỳ diệu là không phải anh ngủ bây giờ, nhưng anh có vẻ nhanh nhẹn về đêm.
Cô ngắm nhìn những chi tiết khác từ anh. Anh có mái tóc đẹp, tối và dày, với những vệt màu đồng lấp lánh như thể anh đã dành rất nhiều thời gian ở ngoài nắng, trong ánh mặt trời. Khuôn mặt của anh quay về phía cô trong giấc ngủ, cô mỉm cười, cô dò tay mình lên sóng mũi, và có một gờ cao ở mũi anh, có thể nó là kết quả của một cuộc chiến. Miệng anh rộng, mềm mại. Hàm của anh góc cạnh, không có gì ngoài cái cằm bướng bỉnh. Đẹp, chắc chắn, hấp dẫn, chắc chắn là không đẹp trai, cô nhận ra điều này trước đây. Chỉ cần nhìn vào anh thôi là làm ngực cô thắt chặt.
Cô cảm thấy gần như chóng mặt bởi lực hấp dẫn của mình với anh. Cô đã quên cách say mê có thể dân lên, và làm thế nào để mạnh mẽ. Nếu cô gặp anh trong một hoàn cảnh bình thường thì không nghi ngờ là cô vẫn bị thu hút bới anh, nhưng không có sự thân mật thể chất áp đảo đã bị buộc giữa họ, cô thậm chí có thể không khuyến khích anh, các mấu nối cần thiết cho cơ thể họ, tuy nhiện, mọi thứ gần như để kết nối ngay trước cả khi anh tỉnh lại. Cô đã vuốt ve anh, biết được kết cấu của làn da anh, sự thô ráp của râu trên má anh. Núm vú cô đã được ép chặt chẽ vào ngực anh, chân cô đã quấn lên anh và mặt dù họ không quan hệ, cô thấy chính bộ phận của cô đó chống lại mình. Cô đã không suy nghĩ gì về nó, tuy nhiên cô đã dấy lên dường như không chịu nổi.
Hấp dẫn tình dục của cô không phải đơn giản do thiếu thốn. Trước đây cô nghĩ nó là vậy nhưng bây giờ cô biết nó hoàn toàn khác nhau, bởi cô chắc chắn không còn bị tước đoạt và cô vẫn cảm thấy như thế. Sự ăn ý nhau trong tình dục của họ tàn phá sự hoàn hảo của nó. Cứ như thể anh sinh ra và biết chính xác làm thế nào để chạm vào cô, như thể cơ thể anh được tạo ra chỉ để đem lại niềm vui cho cô.
Cô nghĩ rằng nó phải giống nhau, ít nhất là qua tình dục, cho anh.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng, nhanh chóng thoát ra từ giữ đôi môi.
Gió vẫn thổi rìa rào vào các ô cửa sổ. Cô không thể nhìn thấy bất cứ điều gì phía sau bên kia tấm kính ngoài một bức màn màu trắng bất khả xâm phạm. Trong khi trận bảo tuyết hoành hành bên ngoài, không thể xâm nhập vào thế giới bên trong và anh hoàn toàn là của cô.
Một sự khác biệ lớn cho hôm nay. Hôm qua cô đã hoảng sợ vì cảm giác thời gian của mình trôi qua bằng cách suy nghĩ, cô đã mất tât cả các cơ hội để thoát ra khỏi cuộc sống....Sau đó Price Tanner đã đến cùng trận bảo tuyết, và đột ngột tương lai sáng lên như một ngọn lửa.
Anh là một phó cảnh sát, Anh đã nói rằng anh trên đường tới Boise,..., nhưng anh biết đến khu nghĩ mát này, tức là anh đã quen thuộc với khu vực ở đây,..., Cô sẽ hỏi khi anh tỉnh dậy.
Mặc dù...., cô hy vọng để có thể thưởng thức trong khi anh vẫn ở đây, cô sợ rằng họ đang giống với một cặp vợ chồng....
Sự thật là, cô rất có khả năng mang trong mình một đứa con.
..., cô nhận thức được rõ ràng việc thiếu kiểm soát phòng ngừa. Cô đã không dùng đến thuốc tránh thai trong năm năm qua, và trong nhà cũng không có một cái bao cao su nào hết. Cô là một phụ nự khỏe mạnh, và cược rằng anh cũng vậy, thời gian thì quá sát xao. Anh đã đưa cô lên đỉnh những năm lần trong đêm qua và không hề có bất kì rào cản nào giữ cô tránh xa khỏi tinh trùng của anh, và những kiến thức về tình dục làm cô run lên vì nhu cầu.
Sáng nay, đầu tiên rõ ràng là tình trạng căng thẳng thật sự khẩn cấp, cô cảm thấy có lỗi về những điều mà mình đã làm. Cô thậm chí còn không biết anh đã kết hôn hay chưa. Anh không đeo nhẫn, và suy nghĩ đó đã không đến với cô vào tối hôm qua. Cô co rúm người khi nghĩ đến việc mình ngủ với một người đàn ông đã lập gia đình và nó sẽ dán nhãn lên cho anh là một người không chung tủy với gia đình. Nhưng ngay cả nếu như anh chưa lập gia đình thật, và sự thật khó khăn làm sao. Anh đã không hỏi gì về việc phòng ngừa, nhưng anh vừa trải qua những điều vô cùng tồi tệ, và chắc không còn chỗ cho bất kỳ điều gì ngoài có lại được sự sống.
Cô cảm thấy như mình đã đánh mất sự tự do của bản thân mình từ anh. Nếu cô mang thai, anh có thể nổi điên một cách chính đáng...
Là một bà mẹ đơn thân sẽ chẳn dể dàng, giả sử đó là nếu cô có thai thật. Nếu cô cho mình thời gian để suy nghĩ cẩn thận, thận trọng bỏ qua cơ hội đêm qua. Nhưng cô đã không. Price đã không cho cô thời gian để quyết định, và tất cả là cô có thể cảm thấy một niềm hạnh phúc thật tội lỗi mà một đứa bé hình thành là kết quả trong những phút lạc thú của họ. Cha cô sẽ không thích đứa bé, nhưng ông yêu cô, và cô cũng không phải là một cô gái mới lớn không thể tự chu cấp cho bản thân cũng như con cô. Cô muốn được kết hôn...
Hope trượt khỏi giường, cẩn thận để không làm anh thức giấc. Đùi cô vẫn còn run rẩy, và bên trong cô nhức mỏi từng thớ thịt. Vài bước đi đầu tiên thật sự là một trở ngại, các cơ bắp gần như không hoạt động và chúng réo lên phản đối vì cách chúng bị đối xử trong đêm qua. Một cách yên lặng nhất, cô thu vén quần áo và nhón chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Tink chạy lon ton từ trong nhà bếp khi thấy cô đi xuống cầu thang, sự háo hức khá nhiệt tình của nó nói cho cô biết rằng nó đang đói. Cô đổ một ít thức ăn vào bát của nó, sau đó cô đi đến lò sưởi để nhóm lại ngọn lửa. Ngọn lửa đã tắt chỉ còn lại than hồng bên trong và ngôi nhà đang lạnh dần. Cô nhóm lại lửa, miếng bùi nhùi nhanh chóng bắt lấy than hồng và cháy trở lại. Sau đó cô đặt một bình coffee, và trong khi chờ đợi cô đi vào phòng tắm. Cảm ơn Chúa là nước vẫn còn nóng, bởi vì nếu không thì cô sẽ phải chịu lạnh!
Vòi sen làm cô thấy như thiên đường, nó làm giảm những cơn đau nhức của cô. Cảm giác tốt hơn nhiều rồi, cô kéo một chiếc quần thể thao và một cái áo sơ mi flannel quá khổ, thêm 2 đôi vớ dày, và đi ra khi tách coffee đầu tiên đã sẳn sàng.
Cầm tách coffee trong tay, cô đi vào phòng khách để lau nước mà cô đã để đọng lại trên sàn nhà tối qua và giải quyết đống quần áo của Price.
Cách tốt nhất để chúng mau khô là phơi ra lan can của ban công, nơi mà lúc nào cũng có nhiệt. Cô treo áo khoác trên một chiếc ghế và để nó gần lò sưởi, bởi vì nó sẽ khô chậm hơn, tương tự như vậy, cô thực hiện phần còn lại với đống quần áo của mình trên lầu. Cho đến khi quần áo của Price khô, cô cho là anh sẽ phải ngồi yên một chỗ.Anh quá cao so với quần áo của cha cô, và tất cả nhựng gì cô còn giữ lại là vài bộ quần áo của Dylan và của cô.
Rồi cô chợt nhớ ra, cha cô đã mua một chiếc quần thể thao đen bị gắn nhầm thẻ so với zise chính xác của nó, chúng dài hơn vài inch đối với ông. Trả lại chúng thì phí tiền xăng còn nhiều hơn giá trị của chiếc quần, vì vậy ông đã xếp nó trong tủ quần áo của mình.
Cô dủi thẳng quần áo của anh tối hôm qua để chúng bớt nhăn, cô làm như vậy và nhận thấy một giọt nước mắt rớt lên trên bộ đồ cô đang cầm. Cô nâng nó lên xem, cô nhìn thấy vết đỏ mờ dưới những giọt nước mắt, như thể cô đã khóc ra máu vậy. Nhưng chính cô đã cở đồ cho Price, và cô biết anh không bị thương ở bất kỳ đâu. Cô cau mày nhìn vết bẩn, sau đó nhún vai và phới chúng lên lan can.
Có cái gì đó thiếu mất trong bộ đồng phục. Cô nhìn chằm chằm vào nó khi cô trải nó ra: Nơi để khẩu súng lục của anh? Anh đã làm mất nó ở đâu đó chăng? Nhưng anh cũng không có bao da đựng súng. Điều đó là sao? Anh cũng không có một cái ví nào...Có lẽ nó đả rớt ra trong bất cứ hoàn cảnh nào anh gặp vào hôm qua khi đi trong trận bão tuyết, thậm chí nó có thể rớt lúc anh lao xuống hồ.
Ngay cả khi anh làm mất khẩu súng lục, sau đó anh cũng vất bao súng đi hay sao? Nó là một phần của bộ trang phục. Tất nhiên, chắc chắn có người biết khi anh rời Blazer?
Phải, khẩu súng lục mất tích là một bí ẩn nhỏ, và sẽ phải đợi cho đến khi anh tỉnh lại. Ngôi nhà đã được làm ấm lên, coffee đã sẵn sàng và cô cũng thấy đói.
Xuống cầu thang một lần nữa, cô kiểm tra điện thoại, nhưng nó vẫn không có tính hiệu gì. Cô mở đài phát thanh, nó cụng im bặt, cô hy vọng thời tiết sẽ ổn hơn, và từ giớ tới lúc đó cô phải chú ý hơn đễ kiểm tra điện thoại.
Khẩu súng trường cô vẫn để cạnh cửa. Cô lấy nó vào để vào giá đỡ trong phòng ngủ của cha cô, trước khi Tink làm rớt nó với cái đuôi không ngừng ve vẫy của mình.
Mang một tách coffee nóng, rồi cô dọn dẹp căn phòng lớn, đưa những tấm chăn tối qua vào phòng giặt phòng khi có điện trở lại. Cô cũng làm việc với những vũng tuyết tan trên sàn.
" Anh nghĩ là mình ngửi thấy mùi coffe."
"Đầu cô ngẩng lên. Anh đang đứng ở lan can ban công, mái tóc bù xù, hàm anh tối lại với bộ râu lởm chởm, đôi mắt vẫn còn nặng nề từ giấc ngủ. Giọng anh khàn khàn và cô tự hỏi có phãi là anh đang bị bệnh.
"Em sẽ mang cho anh một cái tách" cô nói. " Quá lạnh để anh đi loanh quanh xuống đây mà không có quần áo."
" Anh nghĩ mình sẽ ở lại đây. Sau những gì vừa qua anh không sẳn sàng để bị lạnh cóng một lần nữa." Anh trao cho cô một nụ cười quanh co, và quay sang chú chó Tink, đã bị chặn đường lên cầu thang khi nó nghe thấy giọng nói lạ.
Hope đi vào phòng cha mình và tiềm kiếm cho đến khi cô tìm thấy được một chiếc quần thể thao dài, sau đó cô lấy thêm một chiếc quần short, vớ dày, nhưng cô không thể xác định được vị trí của một chiếc áo lớn, nó phải ở đâu đó quanh đây. Đó là một cái áo sơ mi màu xám của trường Đại học Idaho, cô đã mặc nó một lần với váy, nhưng nó quá to và nó làm cô như bị chìm luôn bên trong nó.
Có thể nó nằm trong tủ quần áo trong phòng ngủ trên lầu. Cô xem trong đống quần áo mùa đông và mùa hè của mình trong một phòng khác và tìm trong phòng của mình, không nhất thiết là cô phải di chuyển mọi thứ.
Với một chồng quần áo cô tìm được trong tay, cô đi vào bếp và đổ thêm một tách coffe, sau đó mang hết tất cả lên cầu thang.
Ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi nhanh chóng làm ấm tầng trên. Cửa phòng tắm mở và Price đang tắm bên trong. Hope đặt tách coffe lên bàn trang điểm. " Coffe của anh đây."
Anh kéo rèm sang một bên và chui đâu ra ngoài.
Nước chảy xuống khuôn mặt anh. " Em có thể đưa cho anh được không. Cảm ơn " Anh uống một hơi, thở dài khi chất caffeine chạy vào trong anh.
" Em mang cho anh một số quần áo. Em hy vọng anh không phiền khi mặc quần short của cha em."
"Anh không phiền nếu ông ấy cũng vậy. " Đôi mắt xanh của anh nhìn cô qua vành cốc. " Anh rất vui vì em nói chúng là của cha em chứ không phải của chồng em. Đêm qua anh không hỏi, nhưng anh không thường lảng vảng xung quanh những phụ nữ đã lập gia đình, và anh chắc chắn không muốn bắt đầu nó với em."
"Em là một góa phụ." Cô dừng lại. " Em cũng có suy nghĩ về anh như vậy vào sáng hôm nay. Ý em là em không nghĩ đến việc hỏi anh đã kết hôn hay chưa."
"Anh không. Đã ly hôn. không có con cái. " Anh nhấp thêm một ngụm coffe. " Vậy cha em ở đâu?" anh hỏi với giọng bình thường.
" Ông đi thăm anh trai của em ở Indianapolis. Bác Pete bị một cơn đau tim và cha em đã bay đến đó. Ông phải đi thêm một tuần nữa."
Price đưa lại cho cô tách coffe, rồi mỉm cười. " Hãy nghĩ xem nếu trận bão tuyết kéo dài thêm một tuần nữa?"
Cô bật cười. " Em nghi ngờ điều đó. " Và cô để ý thấy cả hai cổ tay của anh đều bị thâm tím.
"Chết tiệt. Ít nhất thì không có câu hỏi nào trong hôm nay, mặc dù anh đoán anh nên cho một số người biết rằng anh ở đâu."
" Không thể đâu. Các đường dây điện thoại đều bị hư hại, em đã kiểm tra rồi. "
" May mắn mục nát. " Đôi mắt xanh của anh lấp lánh khi anh kéo tấm màn tắm đóng lại. " Mắt nâu với tóc vàng gợi cảm. " Từ phía sau bước màn phát ra tiếng huýt sao vui vẻ.
Hope cảm thấy như đó là tiếng huýt sáo dành cho mình. Cô nghe thấy gió thổi và hy vọng nó sẽ kéo dài để anh có thể ở lại."
Rồi cô nhớ ra một điều gì đó. " Ồ, em có một câu hỏi, anh không bị thương ở chổ nào chứ? Em không thấy máu đêm qua, nhưng đồng phục của anh bị rách và có máu dính trên ấy, hay ít nhất là em nghĩ đó là máu. "
Một vài giây im lặng trước khi anh trả lời. " Không, anh không bị thương. Anh không biết vết bẩn đó là gì. "
" Khẩu súng lục và bao da của anh đều bị mất. Anh có nhớ điều gì xảy ra với chúng không?"
Anh lại dừng một lát trước khi anh nói, nghe có vẻ như anh cố gắng để nói. " Anh để chúng lại ở Blazer."
"Sao anh lại anh lại để chúng lại?"
"Chết tiệc nếu anh biết. Ah...em có vũ khí nào ở đây không? Cái gì đó khác so với khẩu súng trường mà anh đã thấy đêm qua."
" Một khẩu súng lục."
" Em cất nó ở đâu? "
" Trong ngăn kéo đầu giường của em. Có việc gì à?"
" Anh có thể không phải là người duy nhất bị mắt kẹt trong cơn bão tuyết và tìm kiếm nơi trú ẩn. "
Trắng Xoá Trắng Xoá - Linda Howard Trắng Xoá