Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1162 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
êm hôm ấy, Liên có một giấc mơ dữ dội.
Nàng thấy, trong một gian phòng cao rộng sáng sủa, một cuộc hòa nhạc rất êm ru. Liên bước vào. Bao nhiêu là người, bao nhiêu là màu thanh vẻ lịch! Bỗng một chàng trẻ tuổi, trông quen quen nhưng không nhớ hẳn là ai, rẽ đám đông tiến đến trước mặt Liên và kéo nàng nhảy.
Một sướng khoái tràn ngập vào hồn nàng, một làn thanh âm nâng đỡ nàng như sóng, nàng không thấy ván sàn ở dưới chân nữa. Hai người cứ quay như thế qua cái phòng rực rỡ. Hình ảnh nàng phản chiếu qua trong hàng trăm tấm gương to; âm nhạc mỗi lúc một nồng nàn, cuộc khiêu vũ mỗi lúc một say đắm.
Mắt nàng nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ. Nàng hình như đã nhớ ra chàng là ai. Ấy là anh kép cải lương mà khi xưa nàng đã yêu đến điên dại.
Thời khắc nhẹ lâng lâng. Vụt cái, ai động tới vai nàng, Liên đứng sững lại. Âm nhạc hết, ánh sáng tắt. Bao nhiêu bức tường lại mọc lên. Chàng trai trẻ biến đâu từ lúc nào.
- Trả người yêu cho tao đây, đồ ăn cắp!
Trời, thì ra lại chính con giang hồ thảm đạm!
Tay nó đóng vào cổ tay Liên như chân cú đầy móng nhọn.
Liên giãy giụa và kêu thét lên.
Nàng cố giằng ra, nhưng kẻ kia khỏe lắm. Nó rứt đứt mất chuỗi ngọc trai của nàng và xé rách một nửa cái áo nàng mặc.
Một đám đông vụt kéo đến.
Một cảnh ồn ào như chợ vỡ.
Con đàn bà độc địa thì cứ gào lên the thé:
- Mày cướp chồng bà, đồ đĩ, đồ quạ mổ!
Liên không còn biết chạy vào đâu, trông mong vào đâu. Đám đông mỗi lúc một kéo sát đến quanh nàng. Những cặp mắt tò mò và thèm khát soi mói sự hở hang của nàng.
Trong lúc nguy cấp, Liên bỗng thấy chồng nàng đứng sững ở cửa lớn, tay phải giấu sau lưng.
Nàng kêu rú lên một tiếng rồi cắm đầu chạy, áo nàng mỗi lúc một tả tơi. Đám đông theo ùa sau lưng nàng. Một cái cửa bật mở, Liên đâm bổ xuống thang, nhưng con đàn bà quái ác đã chờ nàng ở chân cầu thang tự lúc nào. Liên vội nhảy sang một bên, cắm cổ chạy. Kẻ kia đuổi gấp. Cả hai cùng lao mình vào đêm tối, qua những phố thưa thớt ánh đèn. Liên nghe sau lưng tiếng guốc của con giang hồ mỗi lúc một gần. Nó còn biến ra thành trăm nghìn đứa bao phủ lấy nàng. Liên đã mệt nhủn cả hai chân thì vừa hay nàng về tới cổng. Nàng đẩy mạnh hai cánh sắt thì chồng nàng đã đứng sẵn ở đấy, tay cầm một con dao sáng loáng. Chàng quắc mắt nhìn Liên và hỏi:
- Ở đâu về?
Liên vẳng nghe tiếng mình đáp:
- Chẳng ở đâu cả!
Vừa lúc ấy con đàn bà kia đến. Nó cười một cách chế nhạo và nói:
- Thưa ông, tôi biết nó ở đâu. Chính mắt tôi đã trông thấy nó!
Trọng hoa dao.
Liên kêu rú một tiếng: "Ai cứu tôi!... Ai cứu tôi với!".
Nàng vùng dậy, hai mắt hốt hoảng nhìn vào mặt chồng.
- Cái gì thế? Mình sao thế?
Thì ra Liên vẫn nằm trong phòng nàng. Ánh đèn đêm xanh lét chiếu xuống giường nàng. Liên vẫn ở nhà đấy chứ. Nàng chỉ chiêm bao mà thôi. Nhưng tại sao chồng nàng lại ngồi sẵn ở thành giường và nhìn nàng như canh một kẻ ốm? Ai đã bật đèn lên? Trọng có vẻ nghiêm và lạnh lùng như vậy? Liên rùng mình. Bất giác, nàng liếc trộm hai bàn tay Trọng. Không, bàn tay kia không có dao. Dần dần cơn ác mộng tan hẳn. Chắc khi mơ hoảng nàng đã kêu nên Trọng mới thức dậy. Nhưng tại sao hai mắt chàng có một vẻ lặng lẽ đáng kinh đến thế?
- Cái gì thế? Tại sao vậy? Tại sao mình nhìn tôi như thế? Hình như tôi ngủ mê thì phải?
- Phải, mình đã kêu. Tôi từ buồng bên cũng nghe tiếng.
Liên sợ hãi và tự hỏi:
- Ta đã kêu gì? Ta đã nói gì? Trọng đã biết những gì rồi?
Liên không dám nhìn Trọng nữa. Trọng khi ấy, vẫn nhìn Liên với một vẻ bình tĩnh ghê gớm:
- Liên, em làm sao? Trong người em hẳn có một sự gì. Mấy hôm nay em tự nhiên khác hẳn? Em trở nên lơ đãng, thất thố và khi ngủ luôn luôn kêu cứu.
Liên còn cố gượng cười.
- Đừng giấu gì tôi hết. Mình có điều chi lo lắng phải không? Mình bị một sự gì giày vò phải không? Cả nhà đều nhận thấy mình thay đổi. Liên, mình hãy tin ở tôi.
Chàng vừa nói vừa dần dà lại gần Liên. Nàng thấy tay chàng muốn tóm cánh tay nàng. Trong mắt chàng, long lanh một tia sáng lạ.
Giữa lúc ấy, Liên muốn nép mình vào Trọng, muốn víu lấy chàng, muốn thú thực hết tất cả và sẽ cố giữ xiết lấy chàng cho tới khi chàng đã tha thứ.
Nhưng ánh đèn cứ soi thẳng vào mặt nàng và nàng đâm hổ thẹn. Nàng sợ nên phải nói:
- Mình đừng lo. Em chỉ hơi khó chịu một chút thôi, nhưng không sao đâu.
Liên cố đáp và cố làm mặt tươi cười.
Liên cảm động khi thấy như sắc mặt Trọng tái đi và trán chàng đầy những bóng đen của bao nhiêu ý nghĩ u ám.
Trọng từ từ đứng dậy.
- Tôi cũng không biết đích thế nào, nhưng hình như mấy hôm nay mình có điều gì muốn nói với tôi thì phải. Một điều gì nó chỉ liên can đến mình và tôi mà thôi. Liên, mình nói đi, chúng ta chỉ có hai đứa với nhau.
Liên đờ người ra như bị thôi miên bởi cái nhìn nghiêm khắc và hơi buồn của Trọng.
Nàng nghĩ thầm:
- Giá ta có thể nói được một câu, "xin lỗi mình" thì mọi sự đều hay biết chừng nào. Chồng ta sẽ chẳng hỏi vặn ta thêm nữa.
Nhưng tại sao lại có ngọn đèn kia! Tại sao cái ánh sáng chói lọi, ngạo mạn kia lại cứ như rình mò ta thế!
Liên có thể nói trong bóng tối được.
Ánh đèn sáng đã làm tiêu hết can đảm của nàng.
- Thế nào? Mình thực không có gì, không có điều gì nói cho tôi hay cả chứ?
Trời, giọng chồng nàng sao dịu thế!
Nàng muốn nói quá chừng!
Chưa bao giờ Trọng nói với nàng như thế.
Chỉ tại cái ánh đèn khốn nạn!
Liên tĩnh trí, nàng cười gượng và đáp:
- Mình giàu tưởng tượng quá! Em ngủ mơ mà mình lại cho là em có sự gì giấu mình. Có lẽ mình còn ngờ em có sự gì bậy bạ cũng không biết chừng!
Liên hoảng kinh khi nghe cái giọng rỉa rói của chính nàng.
Nàng tự ghê tởm biết chừng nào!
Nàng phải ngoảnh trông ra chỗ khác.
Giọng nói khác hẳn - chẳng rõ là chế giễu hay dọa nạt - Trọng đáp:
- Nếu không thì thôi vậy. Mình ngủ đi nhé. Chàng tắt đèn. Liên thấy bóng chàng biến mất.
Khi cánh cửa đóng lại, nàng tưởng như đấy là tấm ván thiên sập xuống. Cả thế gian đều như chết. Trong thẳm tâm hồn giá ngắt của nàng, duy chỉ có trái tim nàng là đập mạnh, và mỗi tiếng đập lại tăng thêm sự đau khổ của nàng lên một bậc...
Tội Và Thương Tội Và Thương - Lan Khai Tội Và Thương