If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
mber MacCoinnich kêu lên đau đớn. “Không phải nữa chứ.” Thương tiếc dâng lên trong lòng cô, tăng dần gấp bội cho đến khi cô phải ngồi xuống nếu không muốn ngã quỵ. Phép thuật thấu cảm bóp nghẹt cô. Cảm giác mất đi Simon bao trùm nỗi buồn lên cô. Cô từng trải nghiệm cảm giác này một lần trong đời. Nó xảy ra nhiều năm trước, khi Grainna buông lời nguyền lên vợ chồng anh trai cô, Fin và Lizzy, đưa họ tới tương lai. Kí ức mất mát đó ngập trong tâm trí cô, mặc dù cuối cùng Lizzy và Fin đã tìm được đường về nhà.
Cánh cửa phòng bật mở, chị dâu Lizzy bước vào. “Simon đi rồi.”
“Phải.”
Toàn thân cô đau nhói khi nghe tin anh đã đi mất. Sự trống rỗng bởi cái chết của người thân yêu là điều duy nhất có thể mang ra so sánh.
Tuyệt vọng hủy hoại nét mặt Lizzy. Con trai bà đã biến mất. Chỉ trong tích tắc, trong nháy mắt… biến mất.
Amber nhắm mắt, cầu cho cơn đau trong dạ dày mình thuyên giảm. Cô tập trung quyền năng, với lấy chút hy vọng. Nhưng cô không linh cảm được bất cứ gì khác. Cô không cách nào biết Simon đã chết hay bị cuốn đi bởi những thế lực ma thuật nào đó.
Cô ước rằng đó là điều thứ hai. Gia đình sẽ phụ thuộc vào cô để giữ niềm hy vọng Simon vẫn còn sống. Cứ mỗi năm khả năng thấu cảm của cô lớn dần, gần như làm cô tê liệt.
“Mẹ?” Selma MacCoinnich kéo váy Lizzy. Cô bé mười tuổi với đôi mắt xanh ngấn nước hỏi. “Chuyện gì vậy?”
Lizzy lắc đầu, vỗ về con gái. “Không sao cả. Đi tìm bà và dì con đi nhé.”
Selma chạy đi và Lizzy đóng cửa lại, hướng đôi mắt trống rỗng vào gương mặt in hằn nỗi sợ của Amber.
Amber kéo Lizzy ngồi xuống ghế, mặc dù mối liên kết gây cho Amber nhiều nỗi đau hơn. Quyền năng thấu cảm của cô hệt như một lời nguyền khi gặp những trường hợp đau đớn. Nó như thể cô nuôi dưỡng nỗi đau của mọi người xung quanh mình.
“Chị có cảm nhận được nó không?”, Amber hỏi. Lizzy và con trai chia sẻ mối liên kết cho phép họ trò chuyện với nhau bằng tâm trí. Khi Simon trưởng thành, mối liên kết bị cắt đứt. Còn lại trong tiềm thức là điều Lizzy mô tả như một tiếng “ừm” đơn giản. Cảm giác ậm ừ đó nói với bà rằng, con trai bà vẫn ổn. “Không.”
Amber không ép buộc. Ngay sau đó mẹ Lora và chị gái Myra chạy vào phòng. “Xảy ra chuyện gì?”
Tara cũng ùa vào ngay sau.
“Là Simon. Lizzy không thể cảm thấy nó.”
Lizzy nức nở. Đối với Amber, âm thanh khơi lại nỗi sợ sâu thẳm nhất, vì Lizzy chưa bao giờ khóc. Chị dâu cô mạnh mẽ như một chiến binh Cao nguyên.
Lora khuỵu gối bên cạnh Lizzy, nắm lấy đôi bàn tay. “Suỵt.”
“Con không cảm nhận được nó.”
“Ta biết, con gái, nhưng hãy hy vọng. Ta không có linh cảm nào về cái chết.”
“Nếu không chết, vậy đó là gì?”, Tara hỏi.
Myra vừa hỏi vừa xoa bàn tay lên chiếc bụng căng phình của mình. “Có thể nó đã biến thành một con vật nhỏ đến nỗi chị không thể cảm nhận được chăng?”
Lizzy lắc đầu.
“Sẽ thế nào nếu Simon sử dụng mấy viên đá đó?”, Amber đặt câu hỏi khiến tất cả phụ nữ có mặt phải quay đầu nhìn mình.
“Nó có từng bảo là nó muốn vậy không?”
“Không. Nhưng có lẽ…”
Lizzy nhảy bật khỏi ghế, chạy khỏi phòng. Amber biết chị dâu sẽ lùng sục tất cả không gian ẩn quanh pháo đài nơi họ giấu những viên đá. Tiếp theo đến lượt Tara và Myra rời khỏi, đi theo hướng khác, Amber tham gia cuộc tìm kiếm, chạy lên cầu thang xoắn dẫn đến tòa tháp cao nhất và sục sạo những căn phòng bị bỏ quên.
Đằng sau cánh cửa chìm là một khoảng không chứa viên đá thiêng - loại đá mà Tổ tiên dùng để bảo vệ gia tộc cô - đá vượt thời gian, cả thập kỷ nay nó chưa được dùng đến.
Khi ngón tay Amber chạm đến viên đá, nó bắt đầu tỏa sáng. Cô nhấc nó lên và có ý định mang đến chỗ mọi người để chứng minh.
Ngay khi cô cầm lên, viên đá nóng dần. Lo sợ làm rơi, Amber đặt nó trở lại nền nhà. Trước mắt cô, viên đá vỡ thành nhiều mẩu. Ánh sáng đổ khắp viên đá và tỏa nhiệt. Amber bước lùi trong khi quan sát viên đá vỡ đang tự hàn gắn.
Khi ánh sáng mờ đi, nhiệt độ trong phòng hạ xuống, viên đá không suy suyển, nhưng bên cạnh nó là một mẩu đá nhỏ bằng ngón tay.
Xác định số đá sẽ không thiêu đốt lòng bàn tay mình, Amber thu thập chúng và chạy đi tìm những người phụ nữ trong gia tộc.
Cô tìm thấy họ trong phòng sách của cha, vẻ mặt ai nấy đều hoang mang. Amber giơ viên đá bằng hai tay. Khi nhìn thấy cô, Lizzy và Myra trỏ tay vào chiếc bàn mà họ đặt những viên đá khác. Khi Lora quay lại phòng, có tất cả năm viên đá đặt bên cạnh những mẩu đá nhỏ hơn.
“Chúng ta có nên xem qua chiếc rương?”, Myra hỏi. “Simon sẽ không bao giờ lấy cái đó.” Lizzy đáp.
Chiếc rương Lizzy nhắc đến là nơi chứa viên đá thứ sáu. Được giấu an toàn để có thể sử dụng nó vào năm trăm năm sau ở tương lai. Simon sẽ chết trước khi làm hỏng nó.
Lizzy trỏ vào những mẩu đá nhỏ. “Chúng sinh con.” Myra, người đang mang bầu ba tháng đứa con thứ ba, bật cười.
“Chị có đề xuất ý nghĩa nào không?”, Tara khoác vai Lizzy.
“Không ý kiến.” Lizzy nhặt một mẩu đá nhỏ để kiểm tra ở khoảng cách gần. “Có chữ viết trên đó.”
Amber tới bên bà để nhìn kĩ hơn. “Phải. Nó tương tự viên đá lớn.”
Ngoài cửa phòng sách vang lên tiếng bước chân cộp cộp huyên náo. Amber mỉm cười với cháu gái, cháu trai của mình. Briac, con trai cả của Tara, bước tới trước, tay cầm gói đồ lạ.
“Ông bảo cháu chạy tới đây”, Briac nói.
Lizzy thở hắt ra, Tara bước tới chỗ con trai.
“Cái gì vậy?” Amber không nhận ra chất liệu hay kiểu dáng của vật đó.
“Một cái ba lô.”
Amber vẫn không hiểu chị dâu đang nói gì. “Nó ở đâu ra?”
Selma bước tách khỏi những đứa kia và đưa nó cho mẹ. “Ngựa của anh Simon quay về mà không thấy anh ấy.”
***
Simon choàng cánh tay quanh người cô gái và sẵn sàng tinh thần cho cú ngã.
Một tiếng thét xé đôi môi Helen thoát ra ngoài trong khoảnh khắc trọng lực sẽ nghiền nát họ trên mặt đất.
Họ rơi vào thứ gì đó mềm mại. Không khí xung quanh anh không còn lạnh hay tràn ngập mùi rừng rậm nữa. Simon hất đầu lên, nhưng vẫn giữ cô gái trong vòng tay, bảo vệ cô khỏi bất cứ kẻ nào có thể theo đuôi họ trong cơn lốc.
Nhìn từ bên này sang bên kia, anh nhận ra mình đang ở trong ngôi nhà tương tự nơi anh đã trải qua thập kỷ đầu tiên của cuộc đời.
Phía dưới cô gái đang run rẩy là đệm sofa. Bên cạnh là bàn và đèn. Tiếng động cơ phủ đầy phòng và tiếng bíp chói tai cứ lặp đi lặp lại mỗi giây. Ngoài ra, căn hộ chẳng còn âm thanh gì khác.
Simon thở phào nhẹ nhõm, rồi nhắm mắt lại. Không có chiến binh khát máu nào vượt thời gian đuổi theo họ. Nhưng đây chẳng phải cách mà anh muốn trải qua một ngày khi sáng sớm thức dậy. À, nhưng mọi phần trên cơ thể người phụ nữ nằm dưới thân anh đều vô cùng mềm mại.
“Tránh. Khỏi. Người. Tôi.”
Simon không muốn cử động. Nhưng anh bắt buộc phải thế. Và giải thích.
Nắm đấm nhỏ xíu của Helen thụi vào ngực anh, chân cô bắt đầu đá vào anh.
“Bình tĩnh, cô gái. Tôi đang di chuyển đây.”
Ngay khi sức nặng nhấc khỏi người mình, tựa như một chú thỏ sợ hãi, cô nháo nhào lùi ra xa.
Simon đứng đó, cao hơn một mét tám, đang liếc nhìn quanh căn phòng.
“Anh trần như nhộng!”
Một điều khó chịu tất yếu khi chuyển từ động vật sang hình người. Giống như con thú chỉ khoác bộ lông của nó, Simon không cảm thấy xấu hổ với tình trạng khỏa thân của mình.
Người phụ nữ trong căn phòng thì nghĩ khác.
Simon nhìn thấy đôi má cô ửng đỏ. Ánh sáng mang màu sắc rất cần thiết phủ lên gương mặt cô. Ánh mắt cô tóe lửa khi phải nhìn no mắt. Lúc ánh mắt cô chuyển xuống phần nằm dưới bụng, cơ thể anh phản ứng.
Helen thở gấp và quay mặt đi chỗ khác.
Simon tủm tỉm. Có một tấm chăn nhỏ vứt bừa trên ghế. Anh chộp lấy nó quấn quanh eo trước khi lên tiếng, “Giờ thì tôi chỉnh tề rồi”.
Helen liếc nhanh qua vai mình rồi mới quay người hướng vào anh. Lúc đó anh mới chú ý ở chân cô, máu đang tứa ra bên dưới lớp băng quấn tạm bợ, khơi lại sự quan tâm lo lắng của anh cho tình trạng sức khỏe của cô.
“Cô đang chảy máu.”
Cô nhìn xuống chân và bật cười. “Không phải mơ rồi.” “Tôi e là không.”
Simon bước tới thì bị cô đẩy ra. Mũi dao găm của anh dựng trước mặt cô.
Anh giơ nó lên. “Cô thực sự tin tôi sẽ hại cô sao, cô gái?”
“Tôi… tôi không biết…”
“Thôi nào. Chúng ta cần lau sạch vết thương trước khi nó nhiễm trùng.” Ngoài ra, hướng cô ấy chú ý làm gì đó sẽ giúp tâm trí bận rộn và tránh khỏi suy sụp.
Cô gật đầu, bắt đầu đi thăm chừng căn phòng khác.
Simon đỡ lấy cánh tay khi cơ thể cô nghiêng đi vì phải chịu sức nặng trên cái chân sưng tấy.
Cô bật đèn trong phòng tắm nhỏ. Động tác đó làm gương mặt anh hé nở nụ cười. Điện đóm là thứ tuyệt đẹp. Anh nhớ nó.
Helen ngồi trên bệ bồn tắm, kéo chân mình lên để tháo giầy.
“Tôi bị điên phải không?”, cô hỏi nhưng không dừng động tác của mình.
“Cô không điên.”
Simon giúp cô cởi vớ và mở khóa vòi nước. Nước chảy qua đường ống. Khi nước bắt đầu ấm lên, anh đặt chân cô vào bồn. Bàn tay dịu dàng, anh tháo dải băng quấn thấm máu, ném nó sang bên.
“Tôi đã ở Scotland sáng nay.”
“Tôi cũng vậy.” Simon tìm thấy một cái khăn, rồi thấm ẩm nó. Helen nhìn chằm chằm vào bức tường và để mặc anh chăm sóc vết thương.
“Chúng ta đã ở trong rừng cách đây ít phút.”
“Đúng.” Cô ngại ngần lúc anh đặt cái khăn lên chân mình. “Chúng ta đang ở trong căn hộ của tôi. Hiện tại. Ở California.”
Vậy ra đây là nơi họ đang có mặt. “Sẽ đau nhé.” Đất bẩn đóng vẩy quanh miệng vết thương, Simon bắt đầu cọ rửa những cáu ghét thật chậm rãi.
“Làm sao chúng ta về đây được?”
Đáp án câu hỏi của cô cũng là điều anh muốn biết. Cô đã du hành vượt thời gian, nhưng không biết bằng cách nào. Trước đó, một tia chớp lóe lên, một tiếng gầm được tạo ra bởi cấu trúc thời gian bị kéo giãn đã làm chệch hướng quay về lâu đài của anh, Helen hiện ra trong màn sương. Chẳng biết do ai, hay tại sao, một con người chu du từ tương lai về tận Scotland thế kỷ XVI, Simon đã phải đề cao cảnh giác.
Người phụ nữ này, người đang im lặng hoàn toàn trong khi Simon chăm sóc cái chân cô, hẳn phải cố tìm kiếm điều gì đó trong quá khứ. Và cô ta chắc chắn cũng là Druid, một người mang dòng máu phép thuật.
Anh tự hỏi sẽ ra sao nếu cô ấy biết sự thật.
“Tôi không biết chắc làm thế nào cô xoay xở để đưa chúng ta tới đây.”
“Tôi không làm vậy”, giọng cô vút lên đầy phòng bị.
Ồ, tôi dĩ nhiên không làm điều đó. Đá vượt thời gian được cất giữ an toàn trong lâu đài nên không thể chịu trách nhiệm cho việc đưa họ du hành.
“Cô đã suy nghĩ gì ngay trước khi chúng ta đáp xuống nơi này?”, Simon vừa trò chuyện vừa tiếp tục lau vết thương cho cô.
“Tôi nghĩ tôi sắp chết.”
“Ừm, còn gì nữa?”
Cô lắc đầu rùng mình, còn nghĩ gì ngoài lũ đàn ông đã đuổi theo cô. “Chỉ thế. Tôi sắp sửa bị giết trong một cánh rừng Scotland bởi một nhóm người ăn mặc kì cục.”
Simon liên tưởng đến quá khứ thuở nhỏ của mình, khoảng thời gian lúc anh tin rằng mình sẽ chết trong bàn tay quỷ dữ. Tất cả những gì anh muốn là được về nhà. Tháo chạy cùng mẹ và về nhà. “Cô có ước mình được về nhà không?”
“Phải, tôi nghĩ thế. Bất cứ đâu ngoài chỗ đó.”
Kiến thức của anh mách bảo rằng không Druid nào có thể dịch chuyển thời gian chỉ bằng việc ước. Phải có một quyền năng mạnh hơn mới thực hiện nổi.
“Trước khi cô tới khu rừng”, anh tiếp tục truy vấn. Máu trên chân cô đã ngừng chảy, tay anh đang đặt ở đầu gối cô. “Cô đang đuổi theo một mảnh giấy, phải không?”
Cô gật đầu rồi nhảy dựng lên. “Ba lô của tôi, quyển sách.” Đôi vai cô rũ xuống. “Thứ đó. Vì bận tâm về thứ đó mà hôm nay tôi suýt chết.”
Simon nắm tay và kéo cô ngồi xuống. Anh để ý tới chỗ cát bết lại trong lòng bàn tay cô, nhắc anh chú ý đến làn da cô.
“Cô đã ở đâu trước khi xuất hiện trong khu rừng với tôi?”
“Đâu đó ngoài Dundee. Tôi đỗ xe bên đường và đi dạo.”
“Cô có đang tìm kiếm thứ gì hay chỉ muốn thưởng thức một ngày nghỉ?”
Cô đảo mắt quan sát anh thật mau rồi vươn tay tới bánh xà phòng. “Cả hai.”
“Cô đang tìm gì?” “Không quan trọng.”
“Tôi sẽ quyết định điều đó.”
Helen rời khỏi bồn tắm, tập tễnh bước tới tủ đựng băng gạc. “Tôi theo đuổi một linh cảm.”
“Linh cảm?”
“Tìm một người mất tích.”
“Cô là sĩ quan cảnh sát?”, Simon biết đó là câu hỏi cá nhân. Người chú trên danh nghĩa của anh, Todd, nói về các linh cảm suốt.
“Không.”
“Cô đang tìm người yêu à?” “Chỉ là đứa trẻ thôi.”
Con cô ấy, có lẽ thế chăng?
“Người tôi không quen. Chuyện này không quan trọng.” Cô gác chân lên bệ, bôi thuốc mỡ. “Tôi sẽ không bao giờ theo đuổi một linh cảm nào nữa. Tôi thậm chí còn không biết bất cứ điều gì về gia đình Simon McAllister.”
Tất cả nghi vấn trong lòng Simon vẫn tiếp tục tăng lên.
Ít ra anh biết được lí do Helen đã hạ cánh ngay chỗ mình. Cô đang tìm một đứa trẻ, dĩ nhiên, không phải một người đàn ông. Anh cần nhiều đáp án hơn. “Đứa trẻ đó mất tích bao lâu rồi?”
“Hai năm rưỡi. Một vụ bị đóng băng. Các nhà chức trách chả ai nỗ lực tìm kiếm nó.”
Đau lòng thật. Một thiếu niên mất tích chẳng là gì to tát với thế giới. Simon thở dài thườn thượt. Các mảnh ghép bắt đầu khớp vào nhau.
“Chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, cô hỏi gì?”, anh hỏi lại.
Helen vuốt bàn tay trên cánh tay như thể xua đi cái lạnh. “Anh biết điều gì đó.”
Chắc chắn là người mang dòng máu Druid. Cô gái này có giác quan thứ sáu giúp cô ta đọc được người khác. Phụ nữ trong gia đình anh linh cảm mạnh hơn nam giới.
Bằng tất cả phẩm chất của một người có thể bày tỏ ra khi đang quấn một cái chăn, Simon đứng lên và làm cử chỉ cúi người lịch sự. “Thưa tiểu thư, Helen, cho phép tôi tự giới thiệu.”
Cô giữ vẻ điềm tĩnh, chờ đợi.
“Simon McAllister, xin được phục vụ.”
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian