Số lần đọc/download: 4601 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:35 +0700
Chương 5
M
i mắt nặng trĩu, Gia Phong vẫn cố mở ra nhìn quanh. Anh ngơ ngác trước căn phòng lạ. Cách bài trí đúng là căn phòng của đàn ông, nhưng phải là của Vũ Bằng cũng như của anh. Vậy là của ai đây? Anh còn đang ngơ ngác đồng thời cảm giác nhức buốt vùng đầu vẫn đè nặng.
Gia Phong thầm trách mình tại sao lại hư đốn thế này. Đã một tuần rồi, từ khi chuyện ấy xảy ra, và cũng từ hôm đó, Ý Kỳ cương quyết đoạn giao cùng anh. Bao nhiêu lần anh đến, cô bé đều không thèm tiếp. Thậm chí cấm cả chị giúp việc mở cổng. Thế là cơ hội phân bày không có cho Gia Phong rồi. Chiều hôm qua, anh đã đứng suốt buổi ngoài trời mưa mà Ý Kỳ cũng chẳng động lòng sao? Càng giận, chứng tỏ Ý Kỳ còn yêu anh biết chừng nào. Gia Phong tuy có nghĩ thế, nhưng anh lại không bình tĩnh, không sáng suốt mà lại đi mượn rượu để giải cơn sầu. Gia Phong chậc lưỡi và cố nhớ ra một mái đầu lúc đó, thì chợt có tiếng động nhẹ và cửa phòng bật mở. Hải nhe răng cười thật tươi, nhưng đôi mắt hãy còn đỏ ngầu vì men bia còn sót lại.
- Sao, tỉnh rồi hả ông bạn? Ông sao yếu bóng vía quá vậy? Sá gì chuyện nhỏ nhặt đó mà chỉ mới một tuần, trông mày khó coi quá rồi Phong ạ. Mất hết phong độ, phong thái, phong lưu của thằng đàn ông cả rồi.
Gia Phong nhướng mày:
- Không cần mày lên lớp, cũng tại mày mà ra đó thằng quỷ. Mà sao tao lại ở đây?
- Ở đây là may lắm rồi, suýt chút nữa tao tưởng mày ở nơi khác đó chứ.
Ngạc nhiên Gia Phong hỏi:
- Ở đâu?
- Đồn công an, nhà thương, nghĩa địa... chắc ăn là ba địa điểm đó thôi.
Ánh mắt tinh quái cùng lời nói bỡn cợt của Hải dù có làm Gia Phong bực mình, song anh cũng phải lặng yên. Hải lại tỏ ra thông cảm:
- Đùa thôi. Bữa đó ông say bí tỉ, rồi đừng dầm mình trong mưa hàng giờ đồng hồ, may mà tớ đi ngang gặp. Lúc đó... nói thật, ông giống như một xác ướp. Thôi, vào toa lét vệ sinh sạch sẽ đi, rồi tớ chở đi ăn, chắc đói bụng rồi hả?
Gia Phong lắc đầu:
- Tao ăn chẳng nổi đâu.
- Thì cũng phải ráng. Làm gì bi lụy vậy? Nè! Mày có còn là thằng đàn ông không vậy? Hãy nhìn vào gương kìa. Râu ria tua tủa, quần áo xốc xếch, bộ dạng khó coi lắm. Nghe lời tao vào tắm rửa, nước ấm sẽ làm mày sảng khoái và tỉnh táo đó Phong. Tao đi ra ngoài mua thức ăn về cho, sẵn dịp coi có gặp Vũ Bằng, tao sẽ báo cho nó.
Ra đến cửa, Hải còn quay lại dặn:
- Nhớ làm ơn bỏ bộ đồ "ba thế hệ" đó vào máy giặt giùm tui đi. Lấy đồ của tui mà mặc, dù gì nó cũng chỉ mới "một đời" thôi, chưa có lên. Hì... hì...
Hải đã ra khỏi phòng, Gia Phong vẫn còn uể oải, anh bước lại la- va- bô rửa sơ mặt mũi. Cổ họng anh khô rát. Bây giờ anh cảm thấy khát nước kinh khủng. Căn phòng của Hải tuy hơi bề bộn, nhưng rất đầy đủ, có cả chiếc tủ lạnh mini nơi góc phòng. Gia Phong bước đến, anh mở ra, lại chỉ mấy lon bia trong đó. Giờ mà uống thứ này vào có nước lên tăng xông ngay. - Gia Phong nhủ thầm. Anh bước đến cạnh bàn, may thay chai nước suối vẫn còn phân nửa. Gia Phong không ngần ngại mở nút chai, tu hết một hơi. Xong, anh vứt chai không xuống nền gạch, rồi thong thả rít một hơi thuốc cho tỉnh táo, Gia Phong mới bước về phòng tắm.
Chẳng biết nước ấm từ vòi hoa sen làm anh sảng khoái hay chất nước mát kia đang thấm dần theo thớ thịt, mà anh cảm thấy có một cái gì đó rất hưng phấn và lâng lâng.
Vào phòng tắm, anh mới sực nhớ rằng: Hải đã quên để quần áo lại cho mình, dù lúc nãy hắn có nói, nhưng chiếc tủ thì đã khóa rồi.
Bất đắc dĩ, Gia Phong đành phải mặc độc chiếc quần lót và vận lên người bằng chiếc khăn lông.
Anh lại ngồi chờ. Quái quỷ! Cái thằng Hải chết tiệt này đi đâu mà lâu thế nhỉ?
Gia Phong càu nhày rồi mi mắt anh lại nặng trĩu, đành phải để bụng đói mà chờ nó. Vì bây giờ anh không thể đi đâu cả với thứ trang phục trên người này.
Thời gian không biết trôi qua như thế nào, chỉ đến khi anh thấy ngộp vì mùi nước hoa như tưới xung quanh. Cố giương đôi mắt mà nó cứ như bị ai trì kéo lại, Gia Phong kinh hoàng khi nhận ra một vòng tay mềm mại đang quấn quanh cổ anh.
Anh bật dậy, chưa kịp thét lên hay hét lên cho thỏa lòng thì một tiếng rú phát ra từ cánh cửa phòng đã khiến Gia Phong thấy đất trời nổi trận cuồng phong. Ý Kỳ đứng đó, túi đồ ăn trên tay cô rơi phịch xuống, những trái cây lăn long lóc, cháo văng tung tóe. Đôi mắt cô long lên một cách đáng sợ.
Cô ả bên cạnh Gia Phong vụt ngơ ngác, cô liếm môi như vừa trải qua những cảm xúc tuyệt vời mà hãy còn luyến tiếc. Giọng cô nhão nhoẹt:
- Anh yêu! Chuyện gì vậy?
Gia Phong kéo tấm khăn như giữ lại, thái độ vụng về và thảm não:
- Cô là ai? Đến đây làm gì?
- Ơ kìa! Em là My My, em và anh đã... anh quên rồi sao?
Ý Kỳ buông một chuỗi cười:
- Gia Phong! Hạ màn đi, đừng đóng kịch nữa. Tôi chẳng ở lại cái chỗ ô uế này mà coi các người diễn đâu. Thật là bẩn mắt.
Vừa lúc, tiếng xe thắng gấp, rồi giọng Vũ Bằng và Hải vang vang:
- Hòa rồi hén hai cô cậu. Phen này, cậu phải cám ơn Vũ Bằng và Hải đó nghen. Phải năn nỉ hết lời, dụ hết chiêu bài này nọ, Ý Kỳ mới sẵn sàng bỏ qua mà hạ cố tới thăm ông đó. Nghe bảo ông "tam sầu bạch xác", cô bé cảm động lắm. Ơ kìa, Ý Kỳ! Em chạy đi đâu vậy? Hứa với tụi anh rồi là hai người sẽ "dạo lại cung đàn" mà.
- Trời ơi! Cái gì đây? Mày lại làm cái chuyện tồi tệ gì trong căn nhà tay thế kia Phong?
Rồi quay sang cô gái, Hải hằn học:
- Cô kia! Tại sao cô đến đây? Hãy ăn mặc đàng hoàng lại, và ra khỏi đây.
My My lí nhí:
- Em xin lỗi các anh... Em là tiếp viên ở nhà hàng. Em yêu anh Phong. Mấy hôm nay ảnh lặn mất tiêu, không đến em. Tình cờ nhỏ bạn em nói thấy ảnh ở đây, nên em... Anh Phong! Mình về đi anh.
- Láo toét! Cút ngay đồ điếm!
Bất thình lình, Gia Phong hét lên. My My thản nhiên chụp chiếc jupe trên thành giường mặc vào, rồi nhếch môi:
- "Đồ điếm"... nhưng anh lại ngủ với nó và đã làm cái trò ân ái trên giường, vậy anh là đồ gì? Sở Khanh ư? Nhưng không sao, loại điếm như tôi mà được gần gũi với thằng đàn ông chưa biết mùi đàn bà như anh là quá tốt rồi. Cám ơn nghe. Bye.
Đến tủ lấy cho Gia Phong bộ đồ, miệng Hải không tiếc lời mắng chửi:
- Tao thật không ngờ và không hiểu nổi mày có thể đốn mạt như vậy. Tại sao mày lại vướng vô cái thứ gái làm tiền ấy, và lại làm cái chuyện dơ bẩn ấy ngay trong nhà tao chứ?
- Hải! Mày nói gì vậy? Mày tin cái cô gái bá vơ đó à?
- Không phải tin nữa, mà là thấy và nghe. Bây giờ không phải riêng tao mà cả Ý Kỳ và Vũ Bằng đều tận mắt. Tội nghiệp Ý Kỳ! Năn nỉ cô ấy hết lời, cổ mới chịu tha thứ và đến đây thăm mày. Nào dè... lại chứng kiến một sự việc tồi tệ hơn nữa.
Gia Phong bừng tỉnh. Nhưng thực sự anh không biết chuyện gì đã xảy ra với mình trong những giây phút vừa qua. Đầu óc đặc quánh và hãy còn nặng trĩu. Anh tự đấm vào ngực và tự trách mình.
Bên tai anh, đôi mắt khinh bỉ và câu nói Ý Kỳ vẫn vang vang: "Gia Phong! Tôi thề sẽ chẳng nhìn mặt anh."
- Rồi sau đó như thế nào, hả?
Ông Hai Tài hỏi thật nhanh, ra chiều ông rất quan tâm câu chuyện bi thương mà Gia Phong đang kể.
Lẳng lặng gật đầu, giọng Phong càng sâu lắng, u buồn:
- Con biết vết thương trong lòng Ý Kỳ khi đó chẳng những không lành mà còn lở loét ra thêm.
- Vậy sao con không tìm cách để giải thích với cô ấy?
Ông Hai lại hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ cô gái đó lại cố chấp đến như vậy sao?
- Kỳ không chịu gặp mặt con. Và qua Vũ Bằng, Kỳ nói rằng: Mãi mãi cô ấy không tha thứ cho con, nên Vũ Bằng khuyên con hãy để cho cậu ấy từ từ thuyết phục Ý Kỳ. Con thấy cũng nên như vậy nên đã đi về quê ngoại để nguôi ngoai. Nào ngờ không lâu lại xảy ra thêm chuyện. Bác có đoán được như thế nào không?
Bất chợt, Gia Phong hỏi ngang. Ông Hai Tài hóm hỉnh trả lời:
- Cô ta lấy chồng chứ gì?
- Dạ không. Tâm Kỳ do bệnh tim tái phát và bị tai biến nên đã chết. Gia đình càng đỗ lỗi cho rằng: con đã gián tiếp gây nên cái chết cho Tâm Kỳ. Bây giờ, giữa con và Ý Kỳ hố ngăn cách càng sâu. Sau đó, Ý Kỳ cũng quyết định lên đường để đi du học. Thế mà đã bảy, tám năm rồi bác ạ. Một khỏang thời ian đã không làm phôi pha hay xóa nhòa, mà trái lại chỉ là nỗi đau đớn ngút ngàn. Đến giờ, con vẫn chưa yêu được người con gái nào khác, ngoài cô ấy.
Nói xong, Gia Phong lại ngồi yên lặng hút thuốc. Có lẽ sợ khói làm anh thấy thanh thản? Hay bởi vì anh đang trút cạn được nỗi lòng nên nghe nhẹ nhõm?
- Câu chuyện của mày cũng cảm động đó nhỏ. Trên đời này, có mấy ai được một tình yêu và một hạnh phúc trọn vẹn đâu? Sóng gió, giông tố hình như cứ luôn bủa vây những mối tình ngọt ngào thánh thiện.
Giọng ông Hai thật lạ, vừa như buồn thương oán trách. Gia Phong nhìn sâu vào mắt ông, anh đà định hỏi điều gì đó, nhưng lại thôi. Anh không muốn khơi gợi dĩ vãng của bác ấy. Có lẽ cũng nhiều đau khổ mà thôi.
Bỗng dưng một già, một trẻ ngồi cạnh nhau lại rơi vào những tâm trạng khác nhau.
- Thôi, sau cơn mưa trời lại sáng biết đâu cô gái đó cũng giống như mày vậy. Cả hai đều vẫn còn một tình yêu sâu đậm. - Ông Hai lại lên tiếng đột ngột.
Gia Phong cười buồn:
- Hình như với con, sau cơn mưa trời lại không sáng mà còn gây bão thêm nữa đó bác.
- Cái thằng...Phải có niềm tin, và sự hy vọng chứ.
- Niềm tin ư? Tin vào điều gì hả bác?
Giọng ông Hai rắn rỏi và lý sự:
- Vào tình yêu. Tình yêu cũng bất tử như hoa bất tử.
Phong đùa
- Nhưng "bất tử " là của bác cơ mà.
Có một cái gì như loé sáng lên trong đôi mắt già nua, u buồn mệt mỏI của bác, mà Phong sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi.
Ông lại vỗ lên vai Phong, nhắc nhở:
- Hãy cố tin để mà sống, Phong ạ. Bác cháu ta không thể nhận định về hoa, nhưng có lẽ mày nói đúng. Hoa hồng của tình yêu, của hạnh phúc. Một tình yêu màu hồng rồi sẽ đến ới mày, với những người biết sống tốt, biết vươn lên. Coi như hôm nay mày đã trút hết nỗi lòng với bác sẽ thấy thư thái, dễ chịu hơn rồi, phải không? Bác tin rồi cháu sẽ vui vẻ và có công viện làm ổn định hơn.
- Vâng. Cháu cũng mong là như vậy.
- Và còn gặp lại cô bạn gái nữa chứ mậy.
Gặp, đó là điều mà anh luôn mong chờ, khắc khoải suốt ngần ấy năm qua nhưng liệu có nên không? Bởi vì hiện tại anh vẫn mang trong người mặc cảm của sự hèn sang. Một kỹ sư nhưng không thân thế, uy quyền cho nên Phong vẫn mãi không óc một địa vị gì trong xã hội. Giờ đây, tai nạn xảy ra khiến sức khoẻ anh giảm hẳn, đôi lúc Phong muốn buông xuôi. Nhưng chẳng lẽ lại chôn vùi cuộc đời nơi núi đồi hoan vu này mãi thì chính Phong cũng không muốn điều đó. Hình như đọc được tâm trạng của chàng, ông Hai Tài đột ngột lên tiếng:
- Phong này! Bác đã nghĩ kỹ rồi. Dù sao cháu cũng còn trẻ, khoẻ, tương lai cháu còn dài. Cháu không thể sống mãi ở cái xó xỉnh buồn hiu hắt này với kiếp phu xe như bác. Cháu có bằng kỹ sư trong tay, phải không? Vậy thì để hôm nào hưỡn, bác sẽ xuống Lâm Đồng, ở đấy bác có quen mấy xưởng chế biến trà, cà phê xuất khẩu, chắc chắn sẽ có việc cho cháu.
- Thật tình cháu rất mang ơn bác đã cưu mang bao lâu nay. Nhưng nói thật, thấy cảnh bác sống một mình cô đơn quạnh quẽ, cháu cũng không đành lòng đi.
Đôi mắt ấm nồng tình phụ tử, ông Hai Tài nhẹ giọng tiếp
- Đừng có nói vậy chứ. Tuy ông trời đã bắt đi Hoài Thương của ta, nhưng rồi đã mang lại hco ta một Gia Phong. Ta mãn nguyện, và ấm lòng vô cùng. Nói thật, bác cũng không muốn mất con một lần nữa đâu, Phong ạ. Nhưng vì tương lai và sự nghiệp của con, bác không thể ích kỷ.
- Nếu vậy thì bác cháu ta sẽ cùng đi.
- Bác cũng không nỡ xa con Mã Hồng, Phong ạ.
Ông Hai nói và đưa mắt nhìn ra sau bóng tối dày đặc. Giờ này chú ngựa hồng đã ngủ say bên chuồng cỏ sau một ngày rong ruổi trên đường phố. Nhưng Phong biết con vật này nó cũng thấu hiểu tình cảm của chủ nó. Ông Hai lại pha trò bằng một câu khôi hài như muốn để bầu không ký không còn nặng nề nữa:
- Bác nhất định sẽ theo cháu khi nào cháu đã ăn nên làm ra với đời. Biết đâu lúc ấy, cháu đã gặp lại người xưa ước mơ, mà quên mất lão già nơi xứ lạnh nà chứ.
- Bác ơi! Con chẳng phải là cô Kiều Diễm vong ơn bạc nghĩa...Cháu xin lỗi bác, cháu không cố ý... con chỉ thuận miệng.
Gia Phong lúng túng khi thấy mình lỡ lời nên cứ vừa con, vừa cháu loạn xạ. Ông Hai cười:
- Cái thằng! Mày có nói sai đâu mà quýnh quáng dữ vậy? Ở đời mà...Nhưng bác cũng không nên buồn và trách con nhỏ đâu, bởi vì có những chuyện...Màt hôi, khuya lắm rồi, mày buồn ngủ chưa Phong? Chứ mắt tao mở không muốn nổi rồi đây.
Ông Hai cố tình cắt đứt câu chuyện, Phong cũng lặng lẽ làm thinh. Nhưng biết chắc rằng đêm nay, giấc ngủ cũng sẽ không dễ dàng đến với bác và cả anh.
Anh nằm lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran.