Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Le
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 22860 / 50
Cập nhật: 2014-12-04 03:50:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ốn cô gái mỗi người cầm trên tay một cây kem tươi, ăn một cách hồn nhiên và tỉnh bơ. Diễm láu táu:
- Các anh ăn hôn? Kem cây ngon lắm Sang đùa:
- Ăn "cà lem" hả? Xưa rồi Diễm ơi!
- Ai bảo 'cà lem"? Là kem Ý chứ bộ.- Lệ nói.
Diễm nguýt Sang rồi trả đũa:
- Chứ hổng phải bên anh có "lạnh" rồI! Anh ăn vào sợ "lạnh" thêm chứ gì?
Sang đáp tỉnh:
- Hổng dám sợ lạnh đâu. Anh xin bảo đảm đối với anh có lạnh cỡ nào anh cũng chịu cả.
- Kể cả đóng thành băng tuyết phải hôn?
Tuyết mắc cỡ la:
- Hổng giỡn à nghe.
- Trời! Tao có nói gì tới mày đâu... mọi người làm chứng nghen! Lêu lêu...
Bị Diễm trêu chọc, Bạch Tuyết vội đánh lên người Diễm, nhưng cô nàng đã né tránh vừa chạy tới trước. Tuyết rượt đuổi theo, vô tình Diễm chạy đâm sầm vào một cặp tình nhân đang đứng hướng mặt ra biển, cô gái khuỵu xuống. Diễm đứng im chưa kịp nói gì đã bị cô ta mắng tới táp:
- Nè, nè, bộ mắt không nhìn thấy sao? Người ta đứng ở đây mà cũng đụng là sao?
Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, Diễm dịu giọng:
- Xin lỗi! Tôi không cố ý...
Chàng thanh niên cũng đã xoay người lại, anh ta nhẹ nhàng nói với cô người yêu:
- Chuyện nhỏ mà em, nói chi nghe nặng nề quá vậy. Anh xem, cát vấy đầy lên áo của em rồi đây nè...Con gái chi mà giỡn hớt hổng ra gì cả.
- Thôi mà, bỏ đi Tâm! Người ta không cố ý đâu, em phủi là xong ngay chứ gì?
Cô gái vẫn càu nhàu:
- Thiệt là bực!
Tuyết đã đến bên Diễm, cả hai đều đã định thần lại, cũng là lúc họ nhận ra "chàng trai". Tuyết nói:
- Chết rồi! Là giám đốc của "con sầu", Diễm ơi.
Thiệu Quân nghe kêu của Tuyết vội tươi cười:
- Ra là người quen cả!
Tuyết và Diễm đồng thanh:
- Chào anh Thiệu Quân!
Diễm hỏi:
- Bạn gái của anh đó hả? Cho Diễm xin lỗi nha!
Không chờ Quân giới thiệu, Diễm cũng đã biết là ai, chính là cô gái cùng gia đình anh đi ăn ở Trúc Nguyên hôm nào, dù chưa biết tên nhưng Diễm cũng đoán được quan hệ của họ....
Tố Tâm rất khó chịu khi nghe hai cô gái nọ gọi tên Thiệu Quân với vẻ thật tình như vậy. Cô nói với Quân nhưng cốt là để cho hai cô này nghe:
- Anh quen họ à? Hổng lẽ nhân viên trong công ty mình lại bộp chộp, xớn xác dữ vậy sao?
Diễm nóng mũi:
- Chị thật là hách dịch! Tôi đã xin lỗi rồi, chị có cần phải nặng nhẹ đến vậy không chứ hả?
- Hừ! Xin lỗI! Bộ tưởng gây chuyện rồi xin lỗi là xong sao?
- Thế chị muốn gì?
- Cô phải phủi sạch bụi bẩn trên bộ váy đầm của tôi.
Diễm ranh mãnh:
- Được thôi! Nhưng nếu giũ mạnh sẽ sạch hơn, chứ phủi cũng hổng nhằm nhò gì đâu. Chị muốn thật sạch thì... hãy đưa đây...
Cô gái có lẽ giận ghê lắm. Cô nắm tay Thiệu Quân tình tứ:
- Đúng là mấy người thiếu lịch sự nói chuyện uổng phí hơi sức. Mình đi anh...Thiệu Quân rất bất bình trước thái độ của Tố Tâm. Chuyện không có gì mà cô ấy lại quá đáng như vậy chứ? Hơn nữa, những lời lẽ của Tố Tâm mới thật là khó nghe làm sao? Khuôn mặt Thiệu Quân nghiêm lạnh, anh vừa gỡ nhẹ bàn tay của Tố Tâm thì...
- Ủa! Tuyết, Diễm! Hai đứa bây không chạy nữa à...
Lệ không nói hết câu vì bắt gặp ánh mắt bất ngờ và ngạc nhiên đang ẩn hiện trên nét mặt của mọi người. Lệ cười cười:
- Bộ quen...hả?
Phát Trường nói to:
- Giám đốc công ty tụi anh đó!
Bắt tay Thlệu Quân, Phát Trường vui vẻ:
- Không hẹn mà gặp hén anh Quân.
Lệ bẽn lẽn:
- Thế mà em lại sơ ý không nhận ra chứ...
Tố Tâm bĩu môi xen vào:
- Hình như các cô rất giống nhau ở sự "sơ ý".
- Có chuyện gì hả Tuyết và Diễm?
Tuyết nói ngay:
- Chẳng có gì... chỉ là nhỏ Diễm đụng chị ấy té thôi mà.
- Không có gì chứ?
- Không. Có điều là chị ấy đang buộc tao phải làm sạch chiếc áo như lúc ban đầu, mà như thế thì chỉ có nước phải cởi ra giặt thôi.
Tố Tâm giận no cả người, nhưng không thể cãi tay đôi với cô ta được... Cô ném cho Diễm ánh mắt sắc như dao, đồng thời cô cũng đang tức vì khoảnh khắc riêng tư của cô và Thiệu Quân đã bị họ quấy rầy. Tố Tâm càng giận hơn khi quay sang Thiệu Quân bắt gặp cái nhìn trìu mến của anh dành cho Trung Thu, cô thư ký của công ty, cô tiếp viên ở nhà hàng Trúc Nguyên hôm nọ....Gương mặt đẹp của Tố Tâm đanh lại. Cô nhếch môi một cách thâm hiểm, chỉ có cô mới biết trong lòng mình đang nghĩ gì và tính đến điều gì mà thôi.
Còn Thiệu Quân, từ nãy giờ anh cảm thấy thật là mất mặt khi đứng làm trung gian giữa sự cãi nhau của hai cô gái. Mà suy cho cùng, những lời lẽ của Tố Tâm chẳng hay ho chút nào, cách xử sự thật là ấu trĩ. Giá như Diễm, Tuyết là những người lạ hoắc lạ huơ sẽ hay hơn sẽ đỡ khó xử cho anh hơn. Giờ lại còn thêm đứng trước mặt một nhóm người mà trong đó lại là những nhân viên của anh nữa chứ! Họ sẽ nghĩ gì đây?
Trung Thu thản nhiên như chả để ý đến lời lẽ qua lại của hai người con gái.
Cô nắm tay Lệ, rồi đưa mắt ra hiệu với bạn bè của mình:
- Anh Sang không định đưa tụi này đi chơi "thuyền thúng" nữa sao?
Sang gật:
- Sao lại không! Nhỏ Liên ở nhà chắc chờ cả bọn dữ lắm rồi. Tụi em xin phép anh Quân nhé!
Thiệu Quân vui vẻ:
- Các bạn cứ đi đi, chơi vui vẻ nhé! Cậu Sang này rủ mọi người mà không rủ tôi hén.
Diễm láu táu:
- Anh Quân thì phải đi "thuyền to", đi hạm đội, chứ có khi nào mà đi thuyền thúng như tụi này được.
Những bước chân đã xa dần, mà tiếng cười trong veo của họ như vẫn còn để lại nơi đây...
Tố Tâm quày quả trở về Sài Gòn trong sự ngỡ ngàng của các thành viên trong gia đình Thiệu Quân.
Bà Thiệu Minh hỏi con trai:
- Con và Tố Tâm xảy ra chuyện gì vậy?
Thiệu Quân nhún vai đáp:
- Chẳng có gì cả?
Yến Linh chu môi:
- Em không tin? Chị Tâm mới ra chơi đã vội vã đi về ngay mà anh bảo là không có gì?
- Thế thì em cứ đi mà hỏi cô ấy.
- Anh... anh... em sẽ phôn cho chị Tâm ngay bây giờ nè. Anh đừng có thách thức em.
Thiệu Quân vẫn tỉnh:
- Thách em thì anh có lợi gì chứ hả?
Ông Minh chép miệng pha trò:
- Yêu đương, giận hờn là chuyện bình thường, muôn thuở đã như vậy rồi...
Hai mẹ con sao khéo lo.
Bà Minh băn khoăn:
- Nếu là những hờn giận vu vơ của tình yêu thì nói gì. Tôi chỉ sợ không phải như vậy.
- Thế thì tôi chịu.
Ông Minh cười đã bị vợ trách:
- Ông chẳng lo lắng gì cả. Tôi thì "nẫu" cả người.
- Thiệu Quân! Con nghe mẹ con nói gì không? Con làm mẹ con bận tâm đấy.
- Con thì không thể nào hiểu nổi, tự dưng mẹ lại đi lo những điều không đâu ấy chi vậy.
Yến Linh chót chét:
- Anh muốn mẹ không lo lắng bận tâm nữa, thì hãy cưới vợ đi và phải là chị Tố Tâm đó nha.
Bà Thiệu Minh hớn hở:
- Em con nói phải đó Quân. Con hãy mau cưới vợ cho ba mẹ yên lòng.
Quân cắc cớ:
- Tại sao con phải cưới vợ thì ba mẹ mới yên lòng? Bộ con có vấn đề hay bị khiếm khuyết điều gì chăng?
- Cái thằng! Cử nói cà rỡn. Thôi, ăn sáng đi rồi cha con mình đến công ty.
Bữa nay bỗng dưng ba muốn ra giàn khoan xem anh em làm việc.
- Dạ!
Thiệu Quân uể oải nhai lát bánh mì xăng- quých kẹp chả lụa. Cố nuốt cho xong anh đã bưng tách cà phê Vina lên uống cạn. Chất cà phê thơm lừng đã làm anh tỉnh táo hơn và hương vị cà phê như đọng lại nơi đầu lưỡi cho anh cảm giác sảng khoái, dễ chịu hơn...
Từ khi giao quyền quản lý cho Thiệu Quân, ông Minh ít có đến công ty.
Hôm nay thấy cung cách làm ăn của Quân, ông cảm thấy rất hài lòng phấn khởi.
Thiệu Quân đã trưởng thành hơn ông tưởng và nó thực thụ có tài năng. Không như ông ngày xưa, cỡ tuổi Quân vẫn chưa thành đạt gì cả.
- Con giỏi thật đó Quân! - Ông Minh nói ra điều mà mình đã nghĩ.
Thiệu Quân khiêm tốn:
- Con chỉ làm theo những gì ba đã làm trước đây thôi, khuôn mẫu đã đổ sẵn cả cơ mà.
Ông Minh cười tươi:
- Ba khen con thì con khen lại ba. Cái này gọi là gì nhỉ? "Hổ tử khen hổ phụ".
hen.
Quân cười theo cha, anh nói:
- Con có cuộc họp để bàn về qui mô mở rộng giàn khoan theo công nghệ mới, ba có đến dự không?
- Cứ lo việc của cơn đi Quân ạ! Thật sự là ba rất mừng vì con đã thể hiện được tài năng lãnh đạo của mình...
- Nữa! Ba lại... - Thiệu Quân bèn nịnh -"Con nhà tông, hổng giống lông cũng giống cánh" mà ba.
- Ừ!
- Con gọi Liêm lên đây cho ba nhé. Ba có cần gì cứ nói với cậu ấy.
Ông Minh can:
- Không cần đâu! Con quên ba là "cựu giám đốc" sao? Nói vậy chứ cứ để cho mọi người làm việc, mặc ba mà.
- Ba muốn một mình đi "thị sát" phải hôn?
- Cũng gần gần như vậy!
Ông Minh đùa theo. Thiệu Quân tranh thủ đến với cuộc họp. Ông Minh ngồi ở phòng con trai, xem qua một số hồ sơ, sổ sách...
Ông gật gù với vẻ hài lòng. Có tiếng gõ cửa bên ngoài, ông Minh để bản báo cáo xuống bàn, lên tiếng:
- Ai đó cứ vào đi!
- Giám... Xin lỗi, ông ở trong phòng mà tôi cứ nghĩ là giám đốc Quân quên cuộc họp nên định nhắc.
Ông Minh nhìn trân trân cô gái:
- Cô là...
- Cháu là Trung Thu, thư ký của công ty ạ!
- Tôi nhớ ra rồi! Cô chính là có tiếp viên hôm nọ. Sao, cô vẫn còn đi làm thêm ở Trúc Nguyên chứ?
Trung Thu cắn môi:
- Dạ thưa, cháu đã nghỉ rồi.
- Nghỉ ư! Vì việc bữa hôm đó sao?
Trung Thu lắc đầu:
- Không hẳn như thế... Thôi, cháu xin phép ông.
Ông Minh giơ tay:
- Khoan đã! Bác muốn trò chuyện với cháu một chút, có phiền gì không hở Trung Thu?
- Dạ không ạ.
- Cứ gọi ta là bác Minh!
- Dạ, bác cho phép.
Trung Thu ngồi xuống chiếc ghế mây, mắt ngó vu vơ lên bức tranh trong phòng. Bức tranh màu hổ phách rất chói mắt...
Không biết ông Minh đã thấy cử chỉ của Trung Thu thế nào mà đã hỏi ngay:
- Trừu tượng quá nên chắc là khó hiểu lắm phải không?
Trung Thu gật mạnh:
- Vâng ạ! Không am hiểu về lãnh vực hội họa cũng khó mà cảm nhận được nghệ thuật trong bức tranh, bác nhỉ?
- Có lẽ là như vậy! Trước đây, cô đã theo học ngành nào vậy hở?
- Thưa bác, cháu học Du lịch. Cháu rất thích làm một hướng dẫn viên du lịch nhưng hoàn cảnh lại đi ngược lại ạ!
Ông Minh cười cười:
- Tiếc nhỉ! Giá như đây là một công ty du lịch thì hay quá! Cô tên Trung Thu chắc là phải sinh ngày ngày rằm tháng tám, đúng không?
- Thoạt nghe ai cũng tưởng như vậy, nhưng thật ra thì trái ngược. Cháu lại sinh vào một đêm ba mươi tối trời mới lạ.
Không để ông Minh ngạc nhiên, Trung Thu đã giải thích:
- Trung Thu là ngày mẹ cháu mang thai cháu.
Trung Thu nói mà mắt mơ màng như thả về một vùng trời xa xăm nào đó.
Nơi có câu chuyện tình lãng mạn và thắm thiết của hai người đàn ông và một cô gái, họ đều là bạn với nhau. Nhưng chỉ một trong hai người đàn ông mới được cô gái phải lòng và người kia đã bao lần dùng thủ đoạn để chia cắt họ.... Có lẽ dấu ấn mang thai đối với hai người đang yêu nhau tha thiết ấy mới là một kỷ niệm sâu sắc mà họ mong muốn được nhớ mãi, cho nên cô bé gái chào đời đã được nhớ như là một kỷ niệm muôn đời khắc ghi...
Trung Thu nhẹ lắc đầu như để xua đuổi những ý tưởng mông lung, cô không hiểu vì sao bỗng dưng cô lại bộc bạch điều ấy với ông Minh, một người không phải là thân thiết?
- Bác xin lỗi nếu như đã chạm vào một điều gì đó riêng tư của cháu.
- Ồ không có đâu bác.
Mỉm cười tươi tắn, Trung Thu nói thêm:
- Điều thú vị là một điều tuyệt vời đúng không bác Minh?
Ông Minh nói nhanh:
- Đúng vậy! Cháu làm việc ở đây thế nào, có khó khăn gì không?
- Dạ, rất tốt. Không có gì đâu ạ.
- Thế Thiệu Quân thế nào, nó có dễ chịu với nhân viên không hở cháu?
- Vì sao bác lại hỏi cháu điều đó?
- Bởi vì tính thằng Quân bác biết rõ...Lúc mới giao công ty cho nó thử quản lý, bác đã nghe một số người thân tín càm ràm vì bởi tính "nghiêm khắc lạnh lùng" của nó. Nói mãi nó mới sửa đổi... Mà thôi, là bác chỉ hỏi vậy chứ bác cũng biết cháu hổng dám nhận xét về giám đốc của mình đâu...
"Sao lại không nhỉ!" Trung Thu nhủ thầm như thế, nhưng không nói ra.
Thấy không có gì để nói với ông Minh nữa, Trung Thu vội xin phép đi về phòng làm việc của mình.
Còn lại một mình, ông Minh tiếp tục suy nghĩ về cô thư ký này. Liệu có đúng như những lời Yến Linh con gái ông nói không? "Cô ta đang tìm cách để nhào vô gia đình ông"?
Không! Sẽ không có chuyện đó xảy ra. Thiệu Quân không thể để tình cảm với một nhân viên của mình như vậy, sẽ mất mặt gia đình ông! Và nhất là vấn đề môn đãng hộ đối nữa...Có lẽ ông phải còn nói chuyện với cô nhiều lần...
Chiếc gạt tàn đầy ắp những mẩu thuốc lá vụn. Thiệu Quân giật mình.
"Ôi chao! Anh hút thuốc nhiều đến như vậy ư?".
Không được!
Nhưng Thiệu Quân không biết làm sao để chế ngự cảm giác trống trải bồn chồn và nôn nao này ngoài việc hút vào một hơi thuốc.
Trung Thu xin nghỉ hai ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ tư rồi mà cô vẫn chưa đến.
Thiệu Quân xem lại lịch trực của cảc công nhân làm ngoài giàn khoan, sau đó anh gọi cho Sang ngay, chỉ có Sang mới có thể giúp anh có câu giải đáp.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ thì Sang đến. Thiệu Quân đề nghị:
- Anh em mình đi uống cà phê nhé! Cậu rủ Trường luôn nha!
- Có chuyện gì hả anh?
Thiệt Quân phát mạnh lên vai Sang:
- Cái cậu này! Chẳng lẽ phải có chuyện gì mới cùng các cậu uống cà phê được sao?
Sang giả lả:
- Ý em không phải như vậy...
- Phải hay không cậu cũng đã "hỏi" rồi.
Sang hớn hở:
- Đi anh! Em biết một quán cà phê mới mở, khung cảnh hữu tình lắm.
- Nè, cậu không sợ tôi mách lại "Tuyết lạnh" sao mà đến những chỗ đó ở?
Sang cười khì:
- Là "hữu tình quê hương" đó anh ơi! Ngồi trong quán nghe tiếng sóng vỗ xô bờ, hổng tình quê thì là gì? Anh đừng có đa nghi...
Sang lấy điện thoại ra gọi cho Phát Trường, nhưng điện thoại của anh chàng đã bị khóa...
- Hắn làm gì mà khóa máy thế nhỉ!
Sang nói, Thiệu Quân nghe vậy cười nói:
- Chắc là bị cô Lệ kiểm tra rồi chứ gì?
- Anh kinh nghiệm hở?
- Cái cậu này! Sắp tới rồi Sang cũng sẽ biết thôi.
Sang chắc giọng:
- Tuyết hổng có "quán lý" em kỹ vậy đâu.
- Cũng phải! Lúc cậu ở ngoài khơi ai mà biết được.
Sang cười khì:
- Cô ấy mà nghe anh nói thế chắc bắt em phải xin vào bờ "ngay" đó nha.
Hai anh em bông đùa. Sau đó Sang chở Thiệu Quân đến quán cà phê bằng chiếc xe Dream của mình. Đúng như Sang nói, quán cà phê nằm hướng mặt ra biển, quán che theo kiểu vòm chòi, mái cao như chiếc tháp... Nằm ở làng chài nhưng quán lại tách biệt với khu thuyền bè nên khá là yên tĩnh.
- Ngồi đi anh! - Sang nhắc và gọi Hai ly cà phê đá đậm đặc nha chị Hồng.
- Xem ra thì cậu đã quen với chỗ này chứ không phải vừa mới phát hiện như lúc nãy cậu vừa báo.
Nghe Thiệu Quân bình phẩm, Sang tươi cười:
- Thì phát hiện rồi đến uống nhiều lần vậy thôi...
Thiệu Quân không nói gì. Hai ly cà phê đá đã được mang ra. Đúng như Sang nói, một khung cảnh thật là lý tưởng và hữu tình... được nhìn mặt biển xanh ngan ngát, được nghe tiếng sóng vỗ thì thầm như một khúc hát ru quả thật là tuyệt... và thềm nữa là những nhạc khúc về biển, nhạc Trịnh Công Sơn đang được phát ra từ chiếc máy cassette...Nếu so với quán cà phê thị trường bây giờ thì nó cổ lỗ thật, thời đại này là những dàn âm thanh sống động, hiện đại chứ bình dân như thế này thì khó mà thu hút khách...Nhưng có thể tùy người. Cũng như Thiệu Quân hiện nay, anh cho rằng lúc tâm trạng trĩu nặng và căng thẳng mà được ngồi ở đây đón từng cơn sóng vỗ như thế này thì con người cũng vơi bớt phần nào cơn muộn phiền.
- Cà phê ngon thật? - Giọng Thiệu Quân thành thật.
Sang nói ngay:
- Mỗi ngưới có một bí quyết pha chế cà phê riêng. Anh thấy đó, nhiều khi cùng một hiệu cà phê mà có chỗ uống chẳng ra gì.
- Cậu sành nhỉ?
- Đàn ông mà anh! Mười người thì cũng đủ mười người nghiện cái chất này rồi. Mà phụ nữ bây giờ hả, cũng uống cà phê như cánh đàn ông mình đó nha.
Lời nói của Sang vô tình khiến Thiệu Quân bỗng nhớ đến Thiên Ngân. Cô ấy luôn chăm chút cho sắc đẹp, rất sợ trên da mặt mình sẽ xuất hiện mụn nên chẳng bao giờ dám nếm đến một giọt cà phê. Cô ấy đã phản bội mình, sao mình lại nghĩ đến cô ấy nhỉ!
Thấy Thiệu Quân trầm ngâm, Sang lại hỏi:
- Anh có chuyện gì à?
Quân vờ đùa:
- Trông bộ dạng tôi giống như người có chuyện lắm sao?
Sang đáp tỉnh:
- Ít ra xác suất cũng trên 50%.
Thiệu Quân không nói, anh lặng lặng, khuấy ly cà phê. Ly cà phê đặc sánh và thơm lừng...
- Mấy bữa nay Sang có ghé đến chỗ Tuyết không?
- Em biết ngay anh sẽ hỏi gì rồi.
- Cậu thông minh đó!
- Trung Thu vẫn chưa trở ra anh ạ. Nghe Tuyết nói cổ có điện thoại báo là mẹ bệnh nặng nên phải phụ với bà dì chăm sóc.
- Vậy à! Sao cô ấy lại không gọi cho tôi một tiếng nhỉ!
- Cớ lẽ vì anh chưa phải là người ở mức độ để cổ san sẻ...
Nghe Sang nói, ngụm cà phê mới hớp vào bỗng dưng đắng ghét. "Phải! Giữa cô và anh chưa có một dấu hiệu gì để thấy mối quan hệ đặc biệt...".
Cũng có lúc anh nghĩ đến cô, nhưng hình ảnh Thiên Ngân rồi Tố Tâm đã hiện lên...
Thiệu Quân ngao ngán mà cho rằng:
"Con gái đều như thế đấy!"... Cho nên anh đã giấu lòng, anh đã chế ngự, đã đè nén lại những cảm xúc để thay vào đó một bộ mặt nghiêm trang lạnh ngắt, một cái nhìn dửng dưng xem thường các cô gái...
Nhỏ những giọt nước ra bàn, Sang dùng đầu ngón tay vẽ những hình ảnh quả tim đan nhau rồi nheo mắt hỏi Thiệu Quân:
- Hình như anh có cảm tình với Trung Thu?
- Tôi cũng không biết nó thế nào.
Sang cao giọng:
- Nói thế nào là thế nào? Yêu cứ bảo rằng yêu, có gì mà phải giấu giếm.
Thiệu Quân phì cười:
- Nghe cậu nói, tôi lại chợt nhớ đến mấy câu thơ của Phùng Quán. Nhưng cậu cũng biết rồi đó. Trước đây tôi đã sai lầm, cho nên tôi rất sợ phải đi trên con đường cũ. Tuyết thân với Trung Thu nhất phải hôn?
- Có lẽ như vậy, vì theo lời Tuyết thì hai cô từ phố núi xuống phố biển mà...
- Cậu và Tuyết có dự định gì chưa?
Sang cười:
- Ba mẹ Tuyết rất muốn "bất rể" cho nên còn lưỡng lự để thuyết phục họ....
- Như cậu vậy cũng tốt, có bến để đỗ không còn phải lênh đênh.
Thiệu Quân có vẻ như còn đang muốn tâm sự. Nhưng chiếc di động trong túi quần anh đang phát ra tín hiệu...Quân khẽ liếc vào máy rồi chau mày.
- Là Yến Linh! Con bé này thật là phiền phức. Cậu chờ tôi nhé!
Quân đứng lên bước tránh về một góc. Anh hỏi to:
- Lại vòi vĩnh gì nữa đây cô nương?
Yến Linh phụng phịu:
- Anh đang ở đâu vậy? Em gọi điên đến công ty hoài không được.
- Kiếm anh chi vậy?
- Mà anh nói anh ở đâu đi.
- Lộn xộn! Có gì không nói ngay đi, anh cúp máy ráng chịu đó nha.
Yến Linh lính quýnh:
- Không phải em muốn gọi cho anh đâu.
Là ba mẹ biểu đấy! Hai bác Bách ra chơi. Anh về liền nhé.
- Yến Linh à...
- Em không biết, có gì anh về nói. Nhiệm vụ của em là gọi cho anh:
Thôi, bye nhé!
Bỏ điện thoại vào túi, Thiệu Quân vô cùng bực dọc. Anh không hiểu vì sao bỗng dưng ba mẹ anh lại muốn độc tài trong việc lựa chọn hôn nhân cho anh như vậy.
- Về thôi Sang ạ!
- Vâng!
- Cậu nói với Tuyết, nếu các cô ấy có cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói nhé.
Sang gật nhanh:
- Em sẽ nói.
- Bảo Tuyết nhắn với Trung Thu cho tôi gởi lời hỏi thăm bác gái nhé!
- Hì.. hì... Cái này tự anh nói sẽ hay hơn...
- Đừng làm khó anh mà!
- Em ngu sao dám làm khó anh!
Thiệu Quân thần thiện:
- Mẫn thật có phúc khi có cậu em vợ rất biết điều như cậu đó nha.
Sang nửa đùa nửa thật:
- Mà anh Mẫn cũng thật có phúc khi có một người bạn "quá tuyệt" như anh.
- Thôi được rồi Sang, đừng cho tôi đi "thuyền giấy"!
Sang đùa theo:
- Em chỉ có thuyền thúng thôi.
Chợt nhớ đển các cô ấy, họ rất thích đi thuyền thúng, Sang rủ:
- Bữa nào anh đi thuyển thúng với tụi này nghe.
- Sẵn sàng!
- Đi câu mực vui lắm. - Sang nói thêm. Để em rủ thêm mấy thằng bạn là "vua câu mực", bảo đảm anh sẽ được một bữa đặc sản no nê đã luôn.
Không biết nhờ những giọt cà phê hay những lời bông đùa của Sang đã khiến Thiệu Quân không còn cảm giác ngột ngạt khó thở nửa...
Tì tay trên cằm, Trung Thu ngồi nhìn qua ô cửa sổ. Mùa này cây cối trong vườn sao vàng hoe lá? Nó có vẻ khô cằn quá? Cây cũng giống như người. Cây khô vì thiếu nước thiếu phân. Còn mẹ, mẹ hao gấy héo úa vì bao ngày qua xa vắng đứa con gái này chăng?
Trung Thu chợt nghe mắt mình cay cay, một giọt lệ lăn nhẹ trên bờ mi...
- Thu à!
- Dạ! Con đây mẹ!
Nghe tiếng bà Hoài gọi khẽ, Trung Thu vội đến bên giường mẹ.
- Mẹ gọi con.
- Con thu xếp đi đi... kẻo công ty phiền trách.
- Chuyện đó mẹ không phải lo đâu. Con ở ít ngày nữa chờ mẹ thiệt khỏe rồi con đi cũng không sao.
Bà Hoài Khuyên:
- Có dì Trang, con lo cho mẹ được rồi...Lớn tuổi rồi ai cũng bị chứng cao huyết áp này cả con ạ!
Trung Thu giọng buồn sũng:
- Nhưng mẹ thì lại có thêm bệnh tim nữa. Con lo lắm mẹ ơi!
- Con ngưới có số mạng hết rồi con à, không ai chống lại được.
- Coi kìa! Sao bữa nay mẹ nói gì không đâu vậy?
Bà Hoài cười gượng:
- Mẹ chỉ nói để cho con thấy đó là điều bình thường.
- Nhưng con lại thấy không bình thường chút nào.
Giọng Trung Thu vùng vằng. Bà Hoài tỏ vẻ quan tâm:
- Công việc con làm có vất vả không Thu?
- Khỏe lắm mẹ ơi! Mẹ không thấy gió biển làm con "mập" ra thêm đây sao?
Bà Hoài xót xa:
- Mập gì nổi, tiền lương con gởi về hết cho mẹ, có còn đâu.
Trung Thu trấn an:
- Con dạy kèm thêm, phần này con giữ cho con, mẹ đừng lo.
Tội nghiệp cho con gái.
Trung Thu dẫn dỗi. Cô ngăn không cho bà thở than, nói tiếp bởi lẽ cô rất sợ mẹ xúc động. Bất giác. Trung Thu mỉm cười. Cô cảm thấy rất hên khi nghĩ làm đêm ở nhà hàng Trúc Nguyên...vì nếu còn làm ở đó thì cô đâu có cơ hội dạy kèm với mức lương hậu hĩnh này...
Số là Kim Châu con bà chủ tiệm vàng Kim Yến, là một cô gái không có nhan sắc, hơi lé mà lại có tật chân...Nhưng không hiểu vì môi giới hay một dịch vụ nào mà cô sắp lấy chồng ngoại kiều. Cho nên bà Yến đã thuê gia sư để dạy tiếng Anh cho cô con gái. Bà không muốn Kim Châu mặc cảm khi đến trung tâm học, và cũng không muốn giáo viên là "thầy" cho nên Trung Thu đã có cơ hội làm gia sư cho cô chủ nhà giàu này...Tuy có đôi lúc Trung Thu rất bực bởi thái độ khinh người, chê bai của cô ta...Nhưng suy cho cùng, Kim Châu cũng không dám quá đáng. Có lẽ vì Trung Thu là người mà cô ta đang "thỉnh giáo"...
Còn Trung Thu thì coi như là dịp để mình kiểm tra lại vốn liếng tiếng Anh, cho nên nàng hết sức tận tâm đối với cô ta, vừa cố gắng vận dụng mọi phương pháp, vừa kết hợp bằng địa để Kim Châu dễ dàng tiếp thu và có thể đàm thoại với người chồng tương lai được dễ dàng nhanh chóng hơn và có lẽ một phần nữa cũng chính bởi:
"Ăn cơm chúa phải múa tối ngày" thế thôi...
- Con có gì giấu mẹ hở Thu?
Trung Thu khẽ giật mình bởi tiếng thở dài của mẹ và câu hỏi đầy vẻ lo lắng đó.
- Dạ đâu có!
Thấy con gái bỗng nhiên trầm ngâm, Bà Hoài lên tiếng trêu:
- Hay là "sầu" đang nhớ đến "đá - lạnh xưa" chứ gì?
Trung Thu ôm cánh tay mẹ:
- Ba con nhỏ đó sẽ "nhảy mũi" vì mẹ nhắc đó.
- Bốn đưa con cũng lém lỉnh thật... ở đâu lôi được mấy bài hát xưa để đệm cho tên mình, thật hết nói nổi. Nhưng mà mẹ lại thích.
- Nghe biệt danh này, người ta phải lắc đầu chào thua.
- Thấy mấy đứa con sống chung với nhau vui vẻ như vậy, mẹ rất mừng.
Trung Thu bỗng suy nghĩ rồi nói:
- Hay là mẹ ra Vũng Tàu ở với con nghen.
- Không được đâu con.
Trung Thu thuyết phục:
- Sao lại không được hở mẹ? Biết đâu ra ngoài đội gió sức khỏe mẹ sẽ tốt hơn thì sao?
- Đi nha mẹ!
Bà Hoài đăm chiêu:
- Để mẹ suy nghĩ lại.
- Con thấy mẹ không có gì phải suy nghĩ gì cả. Hơn nữa, con bây giờ đã có công việc tốt, ổn định rồi, mà mức lương cũng khá. Hai mẹ con mình sống chung sẽ tốt hơn mẹ ạ!
Bà Hoài vẫn chần chừ:
- Có lẽ mẹ sẽ ra chơi với mấy đứa tụi con vài tháng, chứ ở luôn ngoài đó chắc không được con ạ?
Giọng Trung Thu ỉu xìu:
- Vâng, tùy mẹ.
Bà Hoài ngắm con:
- Đừng nói với mẹ là con sẽ chọn Vũng Tàu là quê hương sau này...đó nha.
Trung Thu hỉnh mũi:
- Có thể lắm chứ mẹ. Vũng Tàu là nơi nghỉ mát đẹp và nổi tiếng, du khách nước ngoài đến còn mê nữa là...Nếu có tiền con sẽ mua ngay một ngôi nhà gần bờ biển.
- Thôi đi cô, tiền đâu mà mua nổi...Là mẹ nói con lấy chồng ở đó kìa!
- Mẹ.... mẹ cứ chọc con hoài.
Trung Thu giơ tay xem đồng hồ, cô khẽ giọng:
- Sắp tới giờ uống thuốc rồi đó...Hay là để con đi hâm cháo lại, mẹ ăn thêm một chén rồi hãy uống thuốc mẹ nhé!
- Ừ, cũng được!
Trung Thu vội đứng lên đi xuống bếp. Mọi thứ vẫn ngăn nắp và sạch bóng.
Trung Thu nhớ nàng vẫn hay nói đùa với mẹ:
"Ngôi nhà không có đàn ông nên lúc nào cũng đẹp mắt không bề bộn"...
Múc cháo mang lên, Trung Thu ngồi xuống bên mẹ, cô ân cần nói:
- Con đút cho mẹ ăn nha.
Bà Hoài xua tay:
- Mẹ tự ăn được mà, con làm quá mẹ bệnh thêm đấy? Mẹ đã nói rồi, mẹ hết bệnh con không tin sao?
- Mẹ lúc nào cũng ỷ y...
Trung Thu chưa kịp nói hết câu, thì chiếc di động cô để trên bàn đã phát ra tín hiệu. Bà Hoài giục:
- Con nghe đi! Chắc là mấy đứa nó lại nôn nóng nên gọi nữa rồi. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ ghê.
Trung Thu cười cười:
- Để cho tụi nó chờ lâu một chút sẽ lo chơi...
- Con nhỏ này! Đừng có chơi ác với bạn chứ. Nói với mấy đứa là mẹ khỏe rồi nghe không, kẻo chúng lại lo...
- Dạ!
Cũng như mẹ, Trung Thu đoán chắc là ba con nhỏ "đá - lạnh - xưa", chứ hổng ai vô đây nên chộp máy lên Trung Thu đã "chơi" luôn một câu dài:
Hi... hi... Biết ngay là chúng mày mà...chắc là "nhớ nhung" ta lắm nên gọi hoài phải hôn?
Đầu kia không có tiếng trả lời liền, nên Trung Thu "xì nẹt" thêm:
- Nè... "đá - lạnh - xưa", ba đứa bây có tin là "Thu sầu" sẽ tắt máy liền không thèm nghe nữa không?
- Đừng tắt, "sầu" ơi!
Trung Thu giật bắn người. Không phải các bạn của cô... lẽ nào? Lẽ nào...Chẳng để Trung Thu kịp phản ứng, Thiệu Quân lên tiếng:
- Chẳng riêng gì "đá - lạnh - xưa" đâu...mà còn có một người nữa cũng rất nhớ nhung "sầu" đấy, "sầu" ạ?
Nếu đứng trước mặt nàng bây giờ, Thiệu Quân sẽ thấy trên gương mặt nàng bây giờ là màu gì.
Trung Thu hoàn toàn bất ngờ trước giọng tỉnh rụi đó của Thiệu Quân. Phải chăng anh ta dám nói những lời ấy vì nó đang chuyển tải qua máy...chứ đối diện nhau chỉ là sự nghiêm lạnh, là khoảng cách chứ làm gì có câu nói đùa "tha thiết".
như vậy. Là Thiệu Quân để ý cô chăng? Hay là anh ta đang muốn đùa cợt?
Trung Thu vô cùng phân vân...
- Là anh đây, Trung Thu... cô bé "Thu sầu" ạ!
Trung Thu châm chích:
- Ủa, giám đốc! Anh tham gia "câu lạc bộ những người thích đùa" khi nào vậy?
- Thu cho là anh đùa ư? Không nghĩ khác hơn được sao cô bé?
Giọng Thiệu Quân có vẻ chân thành làm sao đó. Trung Thu chợt run run:
- Nghĩ khác là nghĩ thế nào hở?
Thiệu Quân nói ngay:
- Là sự quan tâm...
Trung Thu nói luôn:
- Quan tâm của giám đốc đối với nhân viên phải hôn.
- Đúng nhưng mà không đúng.
- Tại sao?
- Vì Trung Thu lả người đặc biệt hơn.
Trung Thu cười nhạt:
- Tôi nghe anh đùa bao nhiêu đó cũng đủ rồi Thiệu Quân ạ!
- Bộ nãy giờ giống đùa lắm sao?
Trung Thu im lặng. Cô nghe tiếng thở nhẹ của Thiệu Quân, hình như cô rất khó xử khi tránh né "sự thật" này. Cô luôn cho rằng anh cao ngạo, nhưng tại sao lúc anh tạo cơ hội để tỏ bày này thì cô lại bướng bỉnh lẫn vờ vĩnh như vậy...đây có phải gọi là "chảnh" không nhỉ? Có khi nào Thiệu Quân nghĩ cô như thế không?
- Nghe nói mẹ em bị bệnh, vậy bác đã khỏe chưa? Sao Thu lại giấu? Nếu như anh không nghe Sang nói thì anh quả là một giám đốc vô tâm và vô tình đúng không?
- Chẳng ai dám trách anh đâu Thiệu Quân! Cám ơn anh, mẹ tôi đã khỏe rồi...
Nếu không có gì thì tôi xin phép nhé...
Không để Thiệu Quân nói thêm lời nào...Trung Thu tắt điện thoại, cô ngồi ngó vu vơ. Bà Hoài đã ngbe những câu trả lời của con gái bà cũng biết là ai đã gọi nên nói liền:
- Công ty bận rộn thì con cứ đi làm đi Thu ạ. Mẹ uống thuốc ít ngày nữa là khỏe rồi... không có sao đâu. Vừa rồi là giám đốc của con phải hôn?
- Dạ! Nhưng anh ấy gọi để hỏi thăm mẹ đấy.
Bà Hoài âu yếm:
- Thăm mẹ hay thăm con gái của mẹ nhỉ!
Trung Thu kêu ré lên:
- Ôi, trời ơi! Sao mẹ lại nghĩ như vậy?
- Thu à! Mẹ cảm nhận được điều đó qua ánh mắt con. Mẹ biết là con cố che giấu tình cảm của mình. Thật tội nghiệp cho con Trung Thu thổn thức:
- Con thật là ngốc phải không mẹ? Con đã vọng tưởng dù biết rằng chuyện này chẳng bao giờ thành hiện thực.
- Đừng tự trách mình Thu ạ! Chuyện tình cảm khó nói lắm, nó tự đến, quan trọng là con sống thật cho mình.
- Dạ!
- Mẹ tin con! Dù mẹ không nghe con nói gì về người đàn ông đã làm trái tim con xao xuyến, nhưng con đã yêu người đó thì mẹ cho rằng đây là một người đàn ông tốt và hoàn hảo.
Trung Thu trầm tư:
- Con cũngkhôngbiết Thiệu Quân có hoàn hảo như mẹ nghĩ không. Nhưng con yêu anh ấy có lẽ vì bởi bản tính lạnh lùng, nghiêm khắc, và có vẻ như là người rất cao ngạo...Con cảm nhận được đó chỉ là cái vỏ bề ngoài, còn thực ra bên trong anh ấy là một người có trái tim nhạy cảm, lãng mạn đa tình... mẹ ạ!
- Con trai đa tình quá, con không sợ sao?
Trung Thu cắn môi:
- Con cũng không biết nữa! Mà thôi, bỏ qua chuyện này đi mẹ ơi? Người ta cao sang danh vọng lắm... mình có tư tưởng đó sẽ bị cười bị khinh cho coi.
Bà Hoài nghe vô cùng xót xa trước nỗi lòng trắc ẩn của con gái:
"Yêu mà không dám thổ lộ thì quả là đau khổ vô cùng"!
Bà uể oải múc từng muỗng cháo mà nghe cảm giác vô vị nơi đầu lưỡi. Bà không biết mình phải làm gì để giúp con mình mãi tự tin, vui vẻ, yêu đời...
Tình Yêu Mật Ngọt Tình Yêu Mật Ngọt - Hoàng Thu Dung Tình Yêu Mật Ngọt