Số lần đọc/download: 1679 / 6
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:51 +0700
Chương 5
T
huận theo phương hướng của tay hắn chỉ nhìn lại, ước chừng hai mươi bước xa, đám gia nô đang đứng song song hai hàng quần áo thống nhất chỉnh tề, bức tường người trong trang phục người chăn ngựa, người hầu. Bọn họ cùng lúc trợn mắt há hốc mồm đem ánh mắt định yên ở bên này, hơi giật mình nhìn Thạch gia đại thiếu nãi nãi mới nhậm chức.
“Bọn họ đang làm cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Huyễn Nhi không hiểu được.
Còn hai người Vô Ngân, Vô Giới kia lại không có khí chất vẫn cười ha hả không ngừng.
“Bọn họ đang hoan nghênh chủ nhân quang lâm, hơn nữa chờ đợi Thạch phu nhân tân nhiệm đến nhận thức bọn họ.” Thạch Vô Kỵ ở bên tai nàng cười nói. Không! Hắn tuyệt không để ý cử chỉ mất phong cách quý phái của nàng! Hắn yêu thương bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng. Quả nhiên, ngay lập tức Huyễn Nhi xấu hổ hai gò má hồng lên, chỉ cầu có một cái hang có thể chui xuống. Nàng lại ở trước mặt gia nô thất thố, hô to gọi nhỏ. Nàng trốn ở trong lòng ngực của hắn khẽ nói:
“Bọn họ liên tục nhìn ta, có phải là vì lúc nãy ta không trang nghiêm hay không?”
“Không! Bọn họ liên tục nhìn nàng, là vì bọn họ chưa bao giờ gặp qua nữ hài xinh đẹp giống như tiên nữ rành rành đứng ở trước mặt bọn họ.” Đây là lần đầu tiên Thạch Vô Kỵ mở miệng tán thưởng dung mạo của nàng.
“Chủ nhân.” Tổng quản Lý Thanh bình tĩnh đi qua, cung kính khoanh tay mà đứng, trên hành lang đã trải lên thảm hồng.
Thạch Vô Kỵ gật đầu, buông Huyễn Nhi ra, kính tự dẫn đầu cất bước mà đi. Huynh đệ Thạch gia đi theo phía sau, còn Vô Hà và Huyễn Nhi đi sau cùng. Huyễn Nhi không rõ tại sao nàng không thể đi bên cạnh Vô Kỵ, nhưng xác định chính mình không thích loại đạm mạc này. Thạch Vô Kỵ là một nam nhân tương đối tự kiềm chế, lúc đem lý trí tỉnh táo bao trùm tất cả, hắn sẽ xa cách không thể thân cận, như một pho tượng băng lãnh, nếu hắn có thể luôn luôn mất khống chế thì thật là tốt biết bao! Hắn sẽ rống to, sẽ cười to, cũng sẽ —— ôn nhu triền miên… Nàng rất thích cảm giác hắn hôn nàng, ôm nàng. Ai! Thực nhớ đến hắn lúc nàng bị thương ngày đó.
“Tẩu tẩu.” Vô Hà ôm tay nàng cùng đi.”Trước mặt người khác, đại ca là thủ lĩnh, là tối cao, bảo vệ sản nghiệp lớn như vậy, không ai có thể tiếp cận huynh ấy.”
“Sợ tổn hại hình tượng cùng uy nghiêm của huynh ấy sao? Cái này là ý nghĩ của huynh ấy phải không? Thực là ngu xuẩn… Không chỉ mắng đại ca của muội, còn là mắng toàn bộ người có loại ý nghĩ này. Lại nói, những người này cũng vô cùng đáng thương, bị ánh mắt của người khác, lễ giáo thế tục buộc đến sít sao, liều mạng làm cho mình ăn trên ngồi trước, vứt bỏ một ít vật trân quý. Nếu như tẩu đã là thê tử của huynh ấy, hẳn nên đứng ở bên cạnh huynh ấy mới đúng. Lần này tẩu bỏ qua cho huynh ấy, nhưng huynh ấy tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai có thể bỏ lại tẩu.”
Vô Hà kinh hô: “Đại tẩu, đại ca sẽ…”
“Đánh tẩu? Trừng phạt tẩu? Tẩu không quan tâm, Vô Hà, đại ca muội là một đối tượng đáng giá mạo hiểm, huống hồ tẩu chính là cùng huynh ấy buộc chung một chỗ, nhất định phải trải qua một đời một thế! Tẩu nhất định phải để cho huynh ấy tiếp nhận tẩu, mà không phải là thay đổi tẩu.” Huyễn Nhi bắt đầu hiểu rõ, Thạch Vô Kỵ không hung ác như biểu hiện bên ngoài, ít nhất hắn cũng không đánh nữ nhân.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Huyễn Nhi, Thạch Vô Hà không khỏi hâm mộ. Vì sao lại có nữ tử kỳ lạ như vậy? Dũng cảm mà không lỗ mãng, biết mình muốn cái gì, làm như thế nào. Trái lại là mình, phụ thuộc vào bảo vệ cẩn thận của ba ca ca, cái gì nàng cũng không lo, nhưng cái gì nàng cũng không biết. Không rõ chính mình có thể làm những thứ gì, ngay cả… cái mình muốn, cũng không dám đi thực hiện.
Nhưng mà, ở trong loại xã hội nam tôn nữ ti này, ai sẽ đối với một nữ nhân yêu cầu chuyện bên ngoài khuê phòng? Thậm chí ngay cả độc lập tự hỏi cũng không được phép. Vô Hà vẫn còn tính là may mắn, mỗi lần trong nhà có hội nghị, nàng đều được phép tham dự. Nếu như song thân (cha mẹ) vẫn còn sống khỏe mạnh, có lẽ nàng chỉ có thể cả ngày nhốt ở trong khuê phòng thêu hoa, yên lặng chờ đợi người nhà an bài xuất giá, làm sao có thể đi theo các ca ca du tẩu chung quanh! Nàng biết Tô Huyễn Nhi là một nằm vùng, nhưng nửa tháng ở chung, Vô Hà lại không có cách nào mệnh lệnh chính mình chán ghét nàng, bài xích nàng. Vì thế, nàng bối rối đã lâu.
Bước vào phòng hội nghị của nông trường cỏ, ngay lập tức Huyễn Nhi đối với sàn nhà sáng bóng có thể soi người ở dưới chân rất tò mò; giống như một cái gương, hình như là do đá cẩm thạch màu đen làm thành. Cổ đại có kỹ thuật đá mài tân tiến như vậy sao? Ngẩng đầu đánh giá bố trí bốn phía, bất giác thở nhẹ ra tiếng. Đồng dạng là sắc thái màu đen và hồng tổ hợp mà thành, rường cột chạm trổ1, khí khái phi phàm, đều hoa lệ như nhau, so với Tô Quang Bình kiêu ngạo nội liễm không ít. Còn bình hoa thật lớn thủ tọa hai bên vừa nhìn liền biết giá thành không rẻ, thuận theo hướng thủ tọa nhìn lên, một bức câu đối thật lớn liền đập vào mắt, trước mắt đến xem, nóc nhà cao khoảng sáu mét, còn câu đối từ đỉnh bắt đầu kéo dài đến phía dưới ghế ngồi.
Ngạo Thị Cổ Kim Thừa Tiên Hậu
Long Tường Cửu Thiên Ngự Vạn Lý
(xưa nay ngạo mạn thừa nhận trước sau
rồng bay chín ngày đến vạn dặm)
Khá cho một lời văn khí thế hào hùng! Khá cho một hành thư[1] rồng bay phượng múa! Thiên! Viết lớn như vậy, có khí thế như vậy, công lực cần phải mạnh bao nhiêu, cùng với dùng bút lông lớn bao nhiêu? Ánh mắt nàng dời về phía lạc khoản[2], trừng lớn mắt không thể tin tưởng được! Là Thạch Vô Kỵ! Là trượng phu của nàng!
“Huyễn Nhi.” Thạch Vô Kỵ gọi nàng, ý bảo nàng đi qua. Huyễn Nhi đãng trí đi về phía hắn, ánh mắt vẫn bị câu đối hấp dẫn. Sàn nhà rất bóng loáng, bình thường hiện đầy nguy cơ. Dưới chân vừa trợt cả người nàng liền ngã về phía trước, được Thạch Vô Kỵ đúng lúc tiếp được, có thể đoán được tương lai loại tình huống này sẽ thường xuyên phát sinh ¾¾ nếu lúc nào nàng cũng không chút để ý như vậy.
“Làm cái gì sàn nhà biến thành trơn bóng như vậy, làm sao đi được a!” Nàng thấp giọng oán hận. Thạch Vô Kỵ đỡ nàng ngồi ở phía bên phải thủ tọa, nha hoàn vội đưa trà lên. Còn huynh đệ Thạch gia thì bắt đầu chuyên tâm vào trên trướng bổn do Lý Thanh bưng ra, trọn năm quyển lớn, mỗi quyển đều dày mười cen-ti-mét. (từ ‘bổn’ trong ‘trướng bổn’ đứng một mình thì ta sẽ để thành ‘quyển’ nhá)
Vô Hà lấy ra tơ lụa mang bên mình tiếp tục thêu hoa.
Vừa mới bắt đầu, Tô Huyễn Nhi còn có thể “đoan trang”, “chững chạc” ngồi im lặng một bên không lên tiếng, dù sao nàng có thể từ từ đánh giá căn phòng hoa lệ. Nhưng mà, nửa canh giờ, một canh giờ… Thời gian càng lúc càng đi qua, mà thẩm tra đối chiếu trướng bổn kia giống như nhất định phải nhìn cho hết ngày hôm nay. Cây cỏ xanh biếc ngoài cửa như nhân, trời xanh mây trắng đang dụ dỗ nàng, dục vọng muốn đi ra ngoài luôn luôn lên cao… Cuối cùng, nàng lặng lẽ đứng dậy, hướng cửa hông rời đi. (nhân ở đây là tấm đệm, không phải chỉ người, ý tác giả chắc là ví cỏ xanh như tấm đệm ^^)
Mục tiêu: bầy dê cách hai mươi mét. Xông lên! Nàng nhắc váy hướng bầy dê nhảy xổ vào. Bầy dê bị kinh động chạy trốn khắp nơi, hiện lên tình trạng phân tán hỗn loạn. Huyễn Nhi vui vẻ cười ha hả, sau khi làm vài lần, chọc giận mấy con dê tính tình không tốt, truy đuổi nàng, nàng thét chói tai cười to chạy nhanh, trong lúc nàng đang chơi đùa vui vẻ, lại có hai người nuôi dê nhanh chóng cưỡi ngựa chạy qua ngăn cản mấy con dê đang truy đuổi nàng.
“Thực xin lỗi, phu nhân, dọa người kinh sợ rồi!” Hai người sợ hãi cúi đầu kêu to.
“Ta không có hoảng sợ nha! Chỉ là chơi đùa mà thôi. Các ngươi không cần xin lỗi, ách, ta chơi cái khác là được rồi.” Thật là mất hứng! Nàng nhảy lên ngồi trên hàng rào, đôi chân từ đầu đến cuối nhẹ nhàng di động, thấy hai người chăn nuôi vẫn đang đứng ở trước mặt, nàng nhăn mặt nhíu mày.”Các ngươi đi mau đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”
Chờ hai người kia đi rồi, Huyễn Nhi ngửa đầu nhìn trời xanh, mặt trời đã ngã về Tây, chẳng biết khi nào mặt đất nhiễm lên một mảnh mờ nhạt, ở giữa thảo nguyên vắng lặng mênh mông bát ngát, phẳng phiu tăng thêm mấy phần thê lương. Nàng nhìn đến ngây ngốc, lần đầu tiên sinh ra thương cảm. Hai hàng nước mắt lại lã chã rơi xuống! Trời đất vốn là mênh mông như vậy, mặt trời mọc mặt trời lặn xưa nay đều giống nhau. Nàng là cô hồn xuyên qua thời không mới có thể sống tạm bợ, tại sao phải tồn tại? Đáng giá sao? Hỏi trời cao, trời cao trả lại nàng vắng lặng vô ngữ, chân trời chỉ có chim nhạn quay về thỉnh thoảng kêu oa vài tiếng, vì hoàng hôn sắp đưa tới màn đêm.
Một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Ánh mắt Huyễn Nhi từ bầu trời dời về trên thân thể của người trước mặt. Thạch Vô Kỵ, trời chiều ở phía sau hắn khoác lên toàn thân một vòng huân luân[3] vàng óng, giống như một vị thần trang nghiêm.
Ở thế kỷ 20, nàng là một cô gái ôm theo tràn đầy nhiệt huyết thi vào trường cảnh sát, cho rằng hắc bạch bất lưỡng lập, chính nghĩa công lý vĩnh viễn có thể mở rộng. Vì cứu người mà đánh mất tính mạng, nhân duyên tế hội đi đến niên đại cổ xưa, trở thành một nữ tử yếu đuối có số phận éo le. Ở thời điểm còn chưa làm rõ tình hình đã xuất giá làm vợ của người khác. Trượng phu của nàng, Thạch Vô Kỵ, là nam nhân cùng nàng chung sống cả đời, dây dưa cả đời, anh tuấn trác tuyệt, vĩ ngạn xuất sắc. Nàng muốn hắn yêu nàng! Bởi vì nàng đã sớm đem tâm hồn thiếu nữ ngầm cho phép. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn luôn đem con trai xem như các anh em, trong đống khác giới lăn lộn lớn lên, chưa bao giờ động tâm với ai? Chỉ có sự tồn tại của hắn sẽ làm nàng hoảng hốt, chỉ có ánh mắt của hắn sẽ làm tim nàng đập nhanh. Nàng muốn đụng chạm vào phía sau bề ngoài lãnh mạc của hắn, muốn cùng linh hồn của hắn thổ lộ tình cảm, muốn phóng thích nhiệt tình của hắn! Tất cả có liên quan đến hắn, nàng đều vội vàng muốn cố gắng đi tìm hiểu. Chỉ cầu hắn toàn tâm toàn ý quyến luyến, không cần có năm thê bảy thiếp, chỉ cần yêu một mình nàng.
“Tại sao lại khóc? Mới vừa chuyển mắt nàng không nói một tiếng liền chạy ra ngoài, rất không có quy tắc. Toàn thân đều là vụn cỏ cây, lại là tìm cách thô lỗ bực này, không ra thể thống gì.” Thạch Vô Kỵ thấp giọng trách cứ.
Trong giọng nói có thể có một tia thương tiếc? Mắt Huyễn Nhi mê mê mang mang.
“Vô Kỵ, nói cho thiếp biết, chàng sẽ thay đổi thiếp sao? Lấy tam tòng tứ đức ràng buộc thiếp, lấy nội quy giáo điều nghiêm khắc để thiếp không thể tiếp cận chàng, ở ngoài khuê phòng đối với chàng hết sức lo sợ, lãnh đạm hữu lễ sao? Không thể gọi tên của chàng, chỉ có thể gọi chàng là lão gia hoặc là phu quân? Khi thiếp không ôn hoà thuần hậu, chàng sẽ đối với thiếp lấy phương pháp bạo lực làm khuất phục? Có sao? Vô Kỵ? Chàng sẽ muốn thiếp như vậy sao?” Hai tay mềm mại của nàng vòng ở trên cần cổ hắn, trán nàng đụng vào trán hắn.
“Không! Ta không biết.” Đại não chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra, Thạch Vô Kỵ phát hiện mình bị mê hoặc. Nhìn thấy nước mắt của nàng, ánh mắt yếu ớt của nàng, hắn phát hiện mình lại có thể vì lần này tháo xuống mãn thiên tinh đấu, nếu nàng yêu cầu, hắn cũng nguyện ý, chỉ cầu nàng giương mi mà cười.
Huyễn Nhi nở nụ cười thoải mái, đem tóc dài quấn ở trên cổ của hắn. Khẽ hôn lên môi của hắn.”Như vậy, chúng ta liền cùng chung cả đời đi.” Nàng lại hôn hắn một cái.”Tiếp nhận thiếp, uốn nắn thiếp, nhưng không cần thay đổi thiếp.” Trời ạ! Nàng cực kỳ yêu thích hương vị hắn.
“Huyễn Nhi, dừng lại!” Nàng muốn bức điên hắn sao? Thạch Vô Kỵ kéo nàng lại, thuận thế ôm nàng xuống dưới, khiển trách: “Ở ngoài cửa phòng không thể vượt khuôn(khuôn phép, phép tắc).”
“Nhưng mà, chàng nói…” Nàng kháng nghị.
“Ta biết ta đã nói cái gì, cũng sẽ không đổi ý. Nhưng vẫn có chừng mực có thể khoan dung, nàng cho rằng ở bên ngoài thích hợp tán tỉnh sao?” Hắn cắt đứt lời của nàng. (như vậy ý của ca là ở trong phòng được phép tán tỉnh sao =.=’)
Huyễn Nhi không nói gì, coi như hắn đúng. Cái này sẽ là một trận thi đấu kéo co trường kỳ. Nếu không thể thỏa hiệp, cũng chỉ có thể xem thủ đoạn của ai mạnh hơn.
“Thiếp cho rằng, giữa phu thê có động tác thân mật cũng không tính là vượt khuôn, chàng không thích thiếp hôn chàng sao?” Nàng nhìn thẳng hắn.
“Đêm nay nàng sẽ biết đáp án.” Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng nói. Trực tiếp làm cho hai gò má của Huyễn Nhi đỏ ửng, tránh né cái nhìn chăm chú của hắn. Hắn… chính là đang ám chỉ cái gì? Chưa cho nàng cơ hội chất vấn, hắn nói:
“Trở về trong phòng đi, đến lúc dùng cơm rồi.” Nói xong tự ý đi trước.
Huyễn Nhi chạy bộ theo sát ở bên cạnh hắn. Nhưng hắn thân cao chân dài, nàng làm sao theo cho được? Dứt khoát ôm chặt cánh tay của hắn, để cho hắn nửa kéo đi, dù thế nào đi nữa hắn chính là đừng nghĩ bỏ lại nàng!
“Huyễn Nhi, nàng làm cái gì vậy?” Thạch Vô Kỵ vừa bực mình vừa buồn cười.
“Thiếp muốn đi cùng với chàng, không muốn bị bỏ lại ở phía sau.” Nàng mới không buông tay ra nha.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, Thạch Vô Kỵ dứt khoát ôm lấy nàng, sải bước đi vào phòng trong.
Phòng khách to lớn đã bày ra một cái bàn tròn, bên trên xếp đầy sơn hào hải vị. Lúc này Huyễn Nhi mới giật mình bản thân vô cùng đói. Thạch Vô Kỵ đem nàng đặt ở trên ghế ngồi bên phải thủ tọa của bàn tròn, ba người khác đã sớm nhập tọa. Khi nàng đang đem miệng hạ xuống, hắn cúi thấp ở bên tai nàng lẩm bẩm: “Vui vẻ chứ! Ôm nàng tiến vào,phong quang không ít.”
“Thiếp đói bụng rồi.” Huyễn Nhi chu môi, hai mắt xoay tròn nhìn món ngon ở trên bàn.
“Sẽ chờ một mình nàng dọn cơm.” Hắn xoay người nhìn tổng quản đứng ở một bên.”Kêu phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên.” Rõ ràng trên bàn đã có đồ ăn rồi, không phải sao? Bốn đĩa tiểu ban điểm, trước mặt mỗi người có một cái chậu thạch anh nhỏ có hương chanh nồng đậm làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Giữa bàn có một đĩa tôm hùm lớn, thực phong phú, chẳng lẽ phòng bếp lại còn chưa đem lên hết? Quá lãng phí đi! Chỉ có năm người ăn mà thôi.
“Tại sao các người không ăn chứ?” Nàng đói đến mau chóng dẹp bụng rồi, nhưng lại thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng, không có ý định cầm đũa.
“Tùy nàng dọn cơm, truyền thống của Thạch gia.” Thạch Vô Kỵ nói.
Dọn cơm? Được! Không phải là người thứ nhất gắp đồ ăn đi! Trình tự này có cái gì đặc biệt sao? Nửa tháng ăn ở trong khách điếm cũng không có phép tắc này. Nhưng ánh mắt của bọn họ nhìn nàng lại rất quái dị, chẳng lẽ bước đầu tiên không phải là cầm đũa sao? Vậy phải ăn cơm như thế nào? Lấy tay cầm sao? Không! Đừng mạo hiểm mới tốt, nàng cầu cứu nhìn qua Thạch Vô Kỵ.
“Thiếp không biết làm như thế nào mới gọi là dọn cơm, mà thiếp cũng không muốn làm trò cười, các người không cần phải nhìn ta như vậy.”
Thạch Vô Giới nhanh miệng nói:
“Tẩu không biết? Tẩu không thể không biết nha! Tô lão đầu đối với phương diện ăn uống đặc biệt chú ý, hơn nữa thích bày một ít lễ nghi phiền phức để chứng minh mình thanh nhã, tại sao tẩu lại không biết cần phải rửa tay trước, khai vị xong tiếp tục đến món chính?”
Huyễn Nhi không khách khí phản bác lại:
“Đó chính là bản thân hắn nha! Tẩu đây? Tẩu đây là do vợ bé thấp kém sinh ra nào có vinh hạnh nhìn thấy phô trương kia? Có miếng cơm ăn là may lắm rồi, còn đáng được chú ý!” Theo thái độ của Tô Quang Bình đối với Ngọc nương mà phán đoán cũng biết hai mẫu nử các nàng không có một ngày sống tốt.
Tám ánh mắt toàn bộ không ngừng nhìn nàng. Vô Ngân chậm rãi mở miệng nói:
“Lệnh đường là Tam phu nhân, là lệnh tôn hướng một lão tá điền cố chấp cướp đoạt. Nghe nói lúc trước vì giành được nụ cười của nàng, xây dựng một đại lầu hoa lệ tên là ‘Ngọc lâu’ cho nàng ở. Mặc kim đeo ngân, ân sủng nương tẩu như vậy, tẩu nên có loại đãi ngộ này.”
“Trước kia trải qua như thế nào tẩu không rõ ràng lắm, tình hình gần đây của nương tẩu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: tiền tuỵ, đau khổ…” Huyễn Nhi than nhẹ.”Nam nhân vốn là coi trọng dung mạo. Mỹ nhân tuổi xế chiều, ai còn có thể vì nàng mất đi tuổi thành xuân mà than vãn? Ai sẽ thương tiếc dung nhan già đi của nàng? Trong lúc nàng giống như một đóa xuân hoa, đông tinh tranh củng nguyệt[4]. Ngắn ngủn mấy năm phong quang, trút bỏ hoa nhan, không còn nổi tiếng, vận mệnh đi kèm chính là đày vào lãnh cung. Nữ nhân trời sinh mạng tiện sao? Cần phải chịu nam nhân an bài như thế! Yêu say đắm một đời một thế, cuối cùng cả đời treo ở trên người một nam nhân, có tình có nghĩa, thành tâm hồi báo từ cổ xưa đến bây giờ có thể có mấy người? Cũng bởi vì nam nhân tầm hoa vấn liễu[5] được mọi người lặng lẽ đồng ý, các nữ nhân không thể làm gì khác hơn là năm lần bảy lượt tan nát cõi lòng tổn thương tinh thần. Không cần nhắc lại chuyện đã qua? Tăng thêm thương cảm mà thôi. Vinh quang xinh đẹp chỉ mấy hướng? Còn quả đắng kia, cũng là muốn cùng kỳ cả đời chống đỡ.” Huyễn Nhi nói xong có chút sầu não, lại nhìn thấy Vô Hà chảy nước mắt, cùng với vẻ mặt lâm vào trầm tư của ba nam nhân. Mà tay của Thạch Vô Kỵ ở dưới bàn nắm chặt tay nàng, tựa hồ đang biểu đạt, hứa hẹn cái gì đó, nhưng hắn không có mở miệng.
“Thiếp thật sự đói bụng! Dùng cơm được không?” Nàng mở miệng.
Thạch Vô Kỵ đem bàn tay để vào trong nước chanh rửa sạch, người hầu phía sau vội vàng dâng lên lụa trắng, những người khác cũng làm theo. Trong lòng Huyễn Nhi thầm kêu một tiếng: nguy hiểm thật! Nàng còn tưởng rằng nước này là dùng để uống đấy! Thạch Vô Kỵ gắp một khối bánh ngọt bỏ vào trong chén nàng, nàng vui vẻ mà cười.”Cám ơn.” Hắn đáp trả nàng bằng mâu quang ấm áp.
Chú thích
[1] một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo
[2] phần đề tên người vẽ trên bức vẽ
[3] vầng sáng xung quanh mặt trời hoặc mặt trăng
[4] nhiều ngôi sao cùng nhau vây quanh mặt trăng => ý nói là nhiều người bao quanh, theo đuổi nàng
[5] đồng nghĩa với tán gái