The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12263 / 27
Cập nhật: 2015-11-17 05:36:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
uổi tối, cả đoàn quây quần trong phòng ăn của khách sạn Tấn Hưng xuất hiện trong bộ trang phục rất đẹp. Trông anh giống một vị giám đốc rất chững chạc Thạch Thảo kêu to lên:
- Anh Tấn Hưng lại đây ăn với họn em nè!
- Sao mi biết anh ấy?
Huyền Thi lại thắc mắc. Thạch Thảo lườm cô:
- Hứ! Hồi chiều mi không chịu tắm để thì giờ tâm sự với người ta há!
- Í, mi đừng hiểu lầm. Anh Tấn Hưng là bạn học của ta mà.
- Bạn hả? Ôi ta và Ánh Mai sao chưa bao giờ nghe mi nhắc nhỉ?
Huyền Thi nửa đùa nửa thật:
- Vì mình ghét anh ấy hay trêu mình một cách vô duyên nên...
Tấn Hưng nhấc ghế ngồi xuống cạnh Thạch Thảo. Cô la lên thật lớn:
- Á! ĐÂy không phải chỗ của anh, anh có nghe người ta chê anh vô duyên chưa? Vậy mà chưa bỏ tật, người đâu lớn xác mà vô duyên tợn, chết anh chưa?
Thấy Thạch Thảo nói chuyện với Tấn Hưng như thế Huyền Thi rất ngạc nhiên. Cô sinh nghi nhưng lẳng lặng không hỏi thêm gì Thạch Thảo chỉ sang chỗ Huyền Thi:
- Anh trai ạ sang bên kia đi. Con trai gì không biết ga lăng chút xíu nào cả.
Hèn gì?
- Hèn gì làm sao?
- Thì... thì bị người khác tước mất người yêu trên tay chứ sao!
- Em nhiều chuyện quá làm Huyền Thi giận bây giờ.
Huyền Thi chợt lên tiếng. Cô tỏ ra lịch lãm thật sự:
- Mời anh Tấn Hưng ngồi. Thạch Thảo bạn em lúc nào cũng ồn ào cả. Anh thông cảm.
- Không sao anh đâu có chấp nhất làm gì, em út mà!
- Mình xin giới thiệu với mọi người đây là anh Ba của mình, Chị này là chị Hai của anh ấy. Còn đây là Thạch Thảo Huyền Thi, Thùy Vân và Ánh Mai. Tất cả làm quen đi.
Ánh Mai cười tít cả mắt:
- Mi bày vẽ trịnh trọng thật mắc cỡ ghê. Huyền Thi và Tấn Hưng quen biết nhau cả năm rồi. Chỉ có mi là chưa biết.
- Vậy hả? Đúng không anh Ba Hưng?
Mọi người cười vang. Không khí bàn ăn thật vui tươi rôm rã. Lâu lắm rồi Huyền Thi mới tìm lại được nụ cười rạng rỡ và thoải mái như thế. Tấn Hưng gật đầu lia lịa. Anh gắp cho Huyền Thi thật nhiều thức ăn. Mọi thứ đều rất ngon và đắt tiền. Chị em Tấn Hưng đãi các cô bạn Thạch Thảo thật chu đáo. Đây là chuyến đi rất vui. Có lẽ Huyền Thi khó quên những nụ cười hôm nay. Có lẽ Tấn Hưng đã giúp cô giải tỏa hết nỗi lòng nên cô vui vẻ như vậy. Hay cô đang cảm mến một người bấy lâu cô thù ghét. Chỉ biết hôm nay Huyền Thi mới nhận ra vẻ đẹp hiếm có của chàng trai ngồi cạnh mình một năm qua.
Tấn Hưng khỏe mạnh, nhanh nhẹn, giỏi giang. Đúng như lời Viễn Đăng nói với cô. Anh ấy có thể là chỗ dựa vững chắc cho những cô gái yếu đuối như cô.
Nhưng sao cô vẫn thấy Tấn Hưng và Viễn Đăng có cái gì đó khác biệt một trời một vực.
Đang rồi. Tấn Hưng rất ngang tàng anh không thích năn nỉ, cầu cạnh ai đó.
Anh thích chọc phá trêu đùa cho người khác phật ý và không biết xin lỗi.
Sao cô lại để ý đến Tấn Hưng mãi thế Huyền Thi chống đũa miên man đến khi Thạch Thảo giục già cô mới giật mình:
- Anh Ba sao không đập càng cua cho Huyền Thi đi.
- Ừ! Để đó cho anh, Huyền Thi ăn ngon không?
- Rất ngon anh ạ!
Thùy Vân này giờ im lặng, giờ mới lên tiếng:
- Anh đãi có một vị khách, tụi này giận cho xem.
Ánh Mai kéo tay bạn:
- Nè, muốn ăn ta gắp cho đừng có mè nheo nữa cô nương. Mi xem hôm nay Huyền Thi rất vui.
Huyền Thi lườm mấy đứa bạn:
- Các bạn lúc nào cũng trêu đùa mình cả. Mình đâu phải là trung tâm vũ trụ, không khéo có người sẽ ghen tị.
- Hứ, tụi này đâu có giống Mộng Hà. Ai cũng mừng cho mi cả hiểu chưa?
Đang ăn ngon, chợt điện thoại di động của Huyền Thi có tín hiệu. Cô dừng đũa lắng nghe:
- Alô. Huyền Thi nghe. Mộng Hà hả?
- Ừ, mình đây. Đi chơi có vui không?
Ánh Mai ngồi cạnh cô nói lớn:
- Rất vui.
Mộng Hà ngạc nhiên hỏi:
- Ai vừa nói ở bên ngoài vậy Huyền Thi? Sao giống giọng nhỏ Ánh Mai quá.
Huyền Thi chớp mắt ra hiệu Ánh Mai yên lặng:
- Các bạn của mình đó. Họ định phá Mộng Hà chút chơi. Mẹ mình khoẻ không?
- Bác khỏe, anh Lâm Hoàng đến chơi nè, anh ấy muốn nói chuyện với mi một chút.
Huyền Thi hơi ngại, cô nói nhỏ:
- Cho mình gặp mẹ một chút.
- Bác ấy đi nghỉ rồi ở đây chỉ có Lâm Hoàng và mình. Anh ấy nhớ mi đó.
- Cám ơn.
- Cần gặp anh ấy không?
- Có lẽ không.
- Nè khoan cúp máy đã.
Huyền Thi tần ngần giây lâu:
- Alô! Lâm Hoàng đây. Em đi chơi có vui không?
- Vui!
- Sao cả ngày nay anh chờ sao em không điện thoại cho anh.
- Vì em bận đi thực tế cả ngày.
- Giờ em đang làm gì đó.
Đang ăn và nghỉ ở khách sạn.
- Nè tắm biển nhớ đừng có mê sóng nước mà ra xa nguy hiểm lắm đó. Anh không muốn xảy ra chuyện gì như lần trước đâu.
Cô phụng phịu:
- Hứ! Người ta rút kinh nghiệm rồi chứ bộ.
- Này, ở đây Huyền Thi có vệ sĩ bảo vệ kỳ lắm anh đừng có lo.
Tự nhiên nhỏ Thạch Thảo đưa mặt vào điện thoại nói lơn. Tấn Hưng kéo cô ngồi xuống - Em kỳ quá, phá bạn hoài Huyền Thi mỉm cười:
- Hình như bạn em đang nói chuyện có bạn trai nữa à?
- Dĩ nhiên là có. Họ vui lắm anh à. Không có chuyện gì xảy ra cả. Em không hề xuống biển. Thôi bái bay nha.
- Ơ khoan, em nhớ anh không. Cho anh mi em một cái thật dài nha. Chúc ngủ ngon.
Huyền Thi nhíu mày. Cô vội tắt máy. Các bạn cười ầm lên làm cô đỏ ca mặt.
Ánh Mai cười nhăn cả mặt:
- Trời ơi, tình tứ ghê chưa? Cho anh mi em một cái đi, dài cả cày số. Hi hi!
Cô định hôn vào mặt Huyền Thi. Huyền Thi thẹn cứng cả người lén nhìn Tấn Hưng, cô đấy Ánh Mai:
- Mi nham nhở quá, đáng ghét.
Tấn Hưng gắm một con tôm đặt vào chén Huyền Thi nét mặt anh bình thản vô cùng:
- Lâm Hoàng yêu cô lắm hả?
- Em không biết - Cứ nói đại là ảnh đeo đuổi em cả năm nay. Còn trái tim vẫn bỏ ngõ hoặc còn mãi giữ hình ảnh của Viễn Đăng nên chưa mở cửa lòng.
- Ôi văn chương con cóc nghe mà phát ớn.
Cả bọn lại cười ầm lên. Thạch Thảo ngưng cười, nhìn qua một lượt rồi phát biểu.
- Mọi người nhìn xem trong bàn tiệc này có gì lạ không? Ai cũng đưa mắt quan sát chẳng thấy gì cả trong khi cô nàng thản nhiên ngồi cười:
- Có đó ráng tìm đi!
Ai cũng cảnh giác ra sức tìm, Tấn Hưng cười khẩy:
- Con nhỏ lắm trò gạt mọi người đấy.
Có tiếng thở phào, chị Thanh Lam phán:
- Thôi đừng bày trò nữa nhóc.
- Em nói có là có. Mọi người hãy nhìn theo tay em nè.
Cô cố ý chỉ long vòng và hai ngón tay đậu ở chỗ Huyền Thi và Tấn Hưng:
- Thấy chưa?
Ánh Mai đập vào tay bạn thật đau:
- Thấy rồi. Nhưng có gì đâu!
- Vậy cũng bảo là thấy? Chịu khó quan sát.
Thùy Vân đặt vào trước mũi Thạch Thảo một con ghẹ thơm lừng:
- Quan sát cái này chắc ăn hơn.
- Ừ! Chao ôi thơm quá trời. Món này là món gì vậy anh Ba?
Không nhìn cô, Tấn Hưng bảo:
- Món khỉ rang me.
- Ứ! Anh Kỳ. Định bảo em là con khỉ hả? Anh còn phải trả em mấy đô nữa đó. Coi không được hả? Em đem cô nàng làm mai cho người khác cho anh khóc hận đấy.
Mọi người lại được trận cười no. Ánh Mai lém lỉnh:
- Cô nàng nào vậy ta.
- Thì người đẹp mỹ nhân ngư ấy.
Huyền Thi thấy bạn mình cứ chĩa mình mãi liền nhăn nhó:
- Ta nhớ ta đâu có nợ nần gì bọn mi, sao nở tập trung hết mấy cái mũi xẹp vào ta mãi thế. Phen này về tới nhà biết tay ta đấy.
Thùy Vân vừa nhai vừa nói:
- Sợ quá trời, người đẹp hăm dọa rồi, ngày mai trời sẽ nổi mây mưa.
Ánh Mai vờ nhăn nhó:
- Bọn mi cả năm dài mới gặp Huyền Thi, còn ta ở gần chắc ta lãnh đạn nhiều nhất.
Thôi đừng có chọc Huyền Thi mãi, để cô ấy ăn chứ các em. Thức ăn nguội cả rồi.
- Bà chị mình thật biết bênh vực người ta. Chưa chi đã ra chiêu ăn hiếp bọn mình rồi.
- Chị thương các em đồng đều lắm. Nè mỗi đứa một con ghẹ nha!
Thái độ niềm nở, dịu dàng của chị Thạch Lam làm cho các cô cắm cúi ăn nhịn cười được một lát.
Bữa tiệc kéo dài thật vui, Huyền Thi chưa lần nào được vui như thế. Đúng là các bạn rất thương cô nên luôn tạo cho Huyền Thi những cuộc vui bất chợt thế này Tấn Hưng chỉ đến góp cuộc vui đêm nay và gặp cô trên bờ biển buổi chiều lôi anh đi mất. Hình như anh ta tỏ ra lịch lãm của một chàng công tử nhà giàu.
Từ lúc sáng đến giờ anh chẳng hề đi chung nhóm đeo đuổi theo bất cứ cô gái nào trêu chọc. Cuộc sống của anh hơi cách biệt với mọi người, nhưng trong gia đình lại rất thân ái. Đây cũng là một phong cách lạ và hay, nó đánh vào trái tim cô.
Không hiểu sao mọi người cứ gán ghép cô và Tấn Hưng mãi. Xem ra từ lúc Viễn Đăng đi ra nước ngoài đến nay. Tấn Hưng không có lời nào nói đùa hoặc cợt nhã đối vói cô. Anh rất ít nói. Là lớp trưởng của lớp, Tấn Hưng có vẻ nghiêm khắc lắm.
Bữa tiệc tàn trong niềm vui bất tận tiếc nuối, Ánh Mai đứng lên than:
- Chao ôi, no đủ thứ.
- Thật là xấu tính, ai lại ăn no rồi rên.
Ánh Mai bị Thùy Vân véo mạnh vào hông, cô giay nãy:
- Này, ta có ý kiến chứ bộ.
- Ý kiến gì?
- Bây giờ phải đi tập thể dục giảm béo các bạn ạ.
- Anh Tấn Hưng đãi bọn em một bữa ngon miệng. Vậy anh chịu khó đưa bọn em đi dạo được không?
- Các cô phiền quá!
Tấn Hưng đùa làm Thạch Thảo hơi giận:
- Không cần anh đâu, ông tướng ạ. Cho anh đi một vòng đi. Huyền Thi theo ta, ta bảo vệ cho mi.
Tấn Hưng đe dọa:
- Này, ở đây phụ nữ đi dạo ban đêm, nguy hiểm lắm đó. Chờ anh với.
- Có vậy chứ.
- Khoan chở bọn em thay đồ.
Ánh Mai xí xọn làm cả bọn phải chờ. Chị Thạch Lam nói:
- Hay là chị em ta đi ra chợ chơi. Ban đêm chợ Vũng Tàu đẹp lắm.
- Chúng ta đi dạo đi chị ạ. Em đang no mà. - Thùy Vân năn nỉ.
- Ừ, vậy các bạn theo chị ấy đi.
Mình thấy nhức đầu quá hà.
- Huyền Thi, sao vậy em?
- Dạ, em hay bị mệt, nằm nghi một lát sẽ đỡ ngay. Các bạn đi đi, không có gì đâu.
Thạch Thảo nháy mắt cho Tấn Hưng, ở lại với Huyền Thi. Ánh Mai bước ra với chiếc áo đầm thật xinh. Cả bọn trêu cô:
- Chà, đi dạo ban đêm mà đẹp như tiên vậy cô nương.
Ánh Mai bị chê, cô chữa thẹn bằng cách kéo tay Huyền Thi:
- Chúng ta đi đi Thi?
- Cô ấy bệnh rồi, ở lại. Mi theo ta.
- Sao hả? Huyền Thi không đi. Vậy ta cũng ở lại. Lỡ...
- Bậy bạ, mi đi với bọn mình. Có người ở lại rồi.
- Anh Tấn Hưng đưa họ đi chơi đi em nghỉ đây.
Nói xong Tấn Hưng đi mất, Huyền Thi trở vào phòng. Cơn nhức đầu đi qua nhanh. Ngồi một mình trong căn phòng ấm cúng, cô lại suy nghĩ miên man.
Hình ảnh Viễn Đăng đã nhạt nhòa trong lòng cô rồi ư? Một giấc một đời. Tình yêu nào vỗ cánh bay đi, để lại một khoảng trống không, khó lòng lấp nổi.
Huyền Thi phải tìm cho mình một bến bờ mới sao? Cô phải yêu một người khác hay cho Viễn Đăng sao? Nhưng chờ đợi anh làm gì. Tất cả đã là vô vọng.
Nếu muốn kéo dài Viễn Đăng cứ điện cho cô đằng này chỉ là lời nhắn, không một dòng địa chỉ.
Thời đại này mà mất liên lạc đúng là chuyện khó tin trừ khi anh ấy muốn cắt mọi liên lạc với mình. Huyền Thi mở quyển nhật ký ra. Tấm ảnh cô chụp bằng chiếc điện thoại nhỏ xíu của mình. Cô chụp lén anh và rửa để vào quyển vở. Cái nơ kẹp tóc anh tặng cô lúc ra đi. Chiếc khăn quấn cổ màu hồng phấn thật xinh nằm trong hộp. Bấy nhiêu kỷ niệm mà sao tình lại nặng vô cùng.
Huyền Thi nhẹ nhàng cất mọi thứ vào túi xách. Cô ngã người lên nệm viết tiếp dòng nhật ký mà có cho là buồn nhất và đó là dòng cuối viết về anh:
Viễn Đăng, ngày... tháng... năm Lại một mùa thu nữa đến rồi. Chúng ta xa nhau một năm. Một năm đã qua.
Một năm dài hay ngắn? Với em tất cả rất dài, dài như một thế kỷ đợi chờ.
Nhưng nếu đợi chờ mà mang màu hy vọng, thì tình yêu kia sẽ trở thành bất tử.
Em sẽ chờ anh dù phải nghìn thu.
Có lẽ trời thu lại về. Và tình yêu của chúng ta là mùa thu buồn bã, thê thiết.
Ta chia tay nhau trong một buổi chiều mưa, đẫm lệ của đất trời, Ngay lúc ấy em nghĩ số phận đã an bài anh và em sẽ vĩnh viễn xa nhau. Thời gian bây giờ đâu còn dài hay ngắn nữa. Nó không cùng, hoài vọng mà thôi.
Anh ra đi như cánh chim trời bay cao, bay xa bỏ lại cả một khung trời mùa thu mênh mông đầy lá úa. Tháng bảy mưa ngâu tình yêu chúng ta không như Kiều Nguyệt Nga và Lục Vân Tiên mà nó tựa như chuyện tình Ngưu Lang, Chức Nữ.
Mưa ngâu mỗi năm một lần. Tháng bảy đi qua, rồi tháng bay lại về. Ngưu Lang, Chức Nữ lại gặp nhau khóc than lệ đổ ướt cả trời đất. Còn em chẳng mong gì lệ em có đổ tràn cả đại dương cũng có thấu lòng ai.
Ngày gặp anh ở biển. Giờ em lại ra biển, biển vẫn như ngày nào. Chỉ có điều gặp biển mà chẳng gặp lại anh. Đêm nay em muốn dứt tình với biển trả cuộc tình ấy về biển khơi. Xin cho em quên anh, biển ơi, cho ta quên chàng, xem tôi chưa chưa bao giờ gặp chàng nơi đây. Sóng gió ơi hãy cuốn đi tất cả.
Huyền Thi trải lòng mình trên trang giấy. Lệ lại đẫm ướt cả bờ mi. Cô khóc vì muốn dứt khoát lòng mình, từ đây cô và Viễn Đăng chi còn ký niệm mà thôi.
Trong trời đất bao la mong chi gặp nhau, sự tương phùng chỉ còn gặp trong mơ.
Tất cả sẽ qua đi như một áng mây buồn.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Không lẽ các bạn trở về, Huyền Thi vội xếp nhật ký lại bỏ vào ba lô. Cô quẹt mắt vờ nằm ngủ.
Tiếng gõ cửa lớn hơn, tiếng gọi nhỏ vừa nghe.
- Huyền Thi ơi! Cô ngủ chưa?
Huyền Thi nhỏm dậy:
- Là anh hả Tấn Hưng. Vào đi cửa không khóa.
Tấn Hưng bưng ly sữa bốc khói và mấy lát bánh mì vào tươi cười đặt lên bàn:
- Em định nhốt mình trong phòng đến bao giờ vậy. ngày mai chúng ta trở về trường rồi.
Huyền Thi nhắc ghế ngồi đối diện với anh:
- Làm phiền anh quá. Sao anh không đi chơi?
Ngước mắt nhìn Huyền Thi, anh khẽ nhếch môi:
- Anh hả? Đây là quê của anh mà. Chơi từ nhỏ đến giờ, có gì lạ đâu. Nếu em có nhã hứng đi chơi anh sẽ tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho.
Huyền Thi lấy kẹo Chocolate ra mời anh:
- Anh dùng đi, em chỉ có mấy thứ này.
- Con gái thích kẹo. Còn anh không hạp chút nào.
- Vậy anh thích gì?
Tấn Hưng khẽ cười:
- Có lẽ từ nhỏ đến giờ chưa ai hỏi anh câu này nên anh không biết trả lời em thế nào?
- Sao vậy hả anh?
- Vì mọi sở thích của anh đều do gia đình chọn ra và ép buộc, anh sống vì gia đình.
- Hèn chi.
Tấn Hưng im lặng, anh chống tay lên bàn hơi nghiêng đầu nhìn Huyền Thi:
- Em có chuyện buồn phải không?
- Anh thấy em có dáng điệu của người đang buồn lắm hả?
- Đừng giấu anh, hình như em vừa khóc.
- Sao tự nhiên anh lại quan tâm đến em làm gì. Thấy em buồn, anh nản phải không? Tấn Hưng nhăn mặt:
- Anh rất mừng vì em đã xem anh là bạn và nhất là không còn ghét anh như trước kia. Anh không hề nghĩ gì về thái độ của em, anh chỉ muốn biết em để an ủi em thôi.
Huyền Thi bật cười:
- Cảm ơn anh. Anh vui thật đó.
Cô chợt ngưng cười mắt nhìn ra cửa, khuôn mặt cô trở nên lặng lẽ đăm chiêu. Thấy cô buồn, Tấn Hưng hỏi:
- Em bớt nhức đầu chưa? Uống ly sữa nóng và ăn chút bánh sẽ dễ chịu hơn.
Đây là thuốc nhức đâu.
Huyền Thi mở to mắt nhìn anh:
- Không ngờ anh chu đáo quá Tấn Hưng.
- Vậy mà ai cũng chê anh cả. Buồn thê thiết.
- Tại anh kén chọn, chứ cô gái nào gặp anh sẽ diễm phúc đấy.
Tấn Hưng lắc đầu:
- Có phải không đó. Hay là nói cho anh vui vậy Huyền Thi.
- Em khen thật mà.
Tấn Hưng chợt nhìn cô, cái nhìn ấm áp trìu mến kỳ lạ:
- Anh rất muốn và đang tìm cô gái ấy. Thôi em ăn đi rồi nghỉ.
Huyền Thi đậy ly sữa lại rồi nói:
- Em còn no lắm, chút nữa sẽ uống:
- Nhưng em hệnh, anh có mang thuốc đến, uống ngay đi, cô bé.
Huyền Thi từ chối:
- Thật ra em chỉ hơi mệt và hết rồi, em sợ uống thuốc lắm.
- Vậy hả?
- Em nhờ anh chuyện này được không?
Tấn Hưng chờ đợi - Anh đi cùng em ra bãi biển nhé.
- Em tìm gì ngoài ấy. Ban đêm ở đó tối lắm.
- Vì tối nên em không dám đi một mình, em lại muốn ngắm biển về đêm một chút.
- Vậy chúng ta đi.
Hai người đi càng lúc càng xa ánh đèn. Dọc bờ biển càng xa càng vắng người. Biển đêm ồn ào, âm àm đổ vào vách đá. Tiếng sóng, tiếng gió hòa nhau tạo ra âm điệu của biển, bài hát muôn đời của biển.
Ban đêm nước rút ra xa, bãi cát trải dài, những ánh lân tinh trong cát lóe sáng đủ màu sắc. Gió thổi ào ào, tóc nghe phần phật. Hai người đi bên nhau thật im lặng. Tấn Hưng không muốn phá rối giây phút yên tĩnh của Huyền Thi nên anh theo cô như cái bóng.
- Sao anh không nói gì?
- Em thấy biển về đêm như thế nào?
- Rất đẹp và hùng vĩ.
- Không đáng sợ sao?
- Cũng có, nhưng em không sợ.
- Anh thấy em không yếu đuối chút nào? Thật ra em rất cứng cỏi.
- Ai cũng bảo em như vậy.
- Nhưng tính cứng cối đôi khi có hại vì mình chẳng chịu nghe ai!
Huyền Thi gật đầu, xem ra Tấn Hưng cũng rất thâm thúy. Nói chuyện với anh phải dè chừng.
Tấn Hưng chỉ vào phiến đá trơ vơ trên mặt nước:
- Chúng ta ra đó một chút.
- Nước lớn làm sao vào kịp.
- Không sao đâu, anh và em biết lội mà.
- Nhưng ban đêm lạnh lắm. Chúng ta ngồi xuống đây đi, Tấn Hưng.
Vừa nói, cô đa ngồì xuống ngay trên bờ cát. Gió thổi ù ù cả mang tai, lạnh buốt da thịt, Tấn Hưng thấy Huyền Thi co ro trong bộ đồ mỏng trên người. Anh cởi chiếc áo khoác, choàng lên người cô hỏi:
- Em lạnh hả?
- Không sao, em chịu dược mà. Anh mặc đi.
Tấn Hưng đặt chiếc áo lên vai cô. Huyền Thi ngồi yên nghe sóng hát, gió ca, bài ca bất tận. Ngoài khơi sóng bạc đầu cao vút cuộn vào tới nơi nhỏ dần là tắt hẳn ở bờ cát. Tự nhiên một ý nghĩ thoáng qua đầu khi cô nhìn đoàn thuyền đánh cá trên biển, những ngọn đèn nhấp nhánh thật sống động trên mặt nước lung linh.
- Có khi nào sóng thần ập vào đây không anh?
- Có lẽ là không.
- Nếu có, chúng ta sẽ ra sao?
Giọng anh vui hẳn:
- Thì chết chứ sao!
- Anh có sợ chết không?
Tấn Hưng lắc đầu cười:
- Chết hả? Có gì mà sợ.
- Vì sao?
- Vì lúc đó, tất cả sẽ chấm dứt, mọi ưu buồn, đau khổ, sung sướng, giàu sang hoặc nghèo nàn cũng y như nhau. Chẳng còn gì.
- Nghĩ như vậy am anh không sợ à?
- Không!
- Như vậy anh đâu có yêu cuộc sống!
- Có chứ, anh yêu lắm, vì yêu nên anh muốn sống chưa bao giờ có ý nghĩ về cái chết, nhưng anh không sợ chết.
- Lạ nhỉ!
- Còn em?
Huyền Thi cười cười:
- Em rất sợ anh à, em sợ nên khi sắp đối diện với cái chết em quí sự sống vô cùng.
- Ý em nói là...
- Đúng, em đang nói về anh ấy. Chính Viễn Đăng đã cứu em ra khỏi vòng tay thần chết, khi ông ấy định cắp em đi. Em quẫy đạp kêu cứu mong sống biết dường nào.
Cho nên em cứ nhớ ơn anh ấy. Thật ra, với em đó chỉ là sự hàm ơn một người cứu mình. Và nhớ ơn, em lại lầm với tình yêu.
Huyền Thi lắc đầu:
- Em rất yêu anh ấy. Có thể lúc đầu em yêu vì ơn nghĩa. Nhưng sau này em thật sự thích anh ấy.
- Bao giờ vậy Huyền Thi?
Cô ngập ngừng một lúc rồi nói.
- Từ lúc ngồi cạnh anh ấy, anh ạ. Và lúc chia tay anh Viễn Đăng, em đau khổ biết dường nào.
Tấn Hưng thở dài:
- Viễn Đăng thật có phước mà không chịu hưởng. Ước gì, anh cũng ngồi cạnh em mà em lại ghét bỏ. Nghĩ mà buồn Huyền Thi nhìn sang anh trong bóng đêm, bóng anh ủ rũ:
- Tình yêu đâu thể miễn cưỡng. Lúc đó gặp lại anh ấy em mừng muốn khóc, vì vậy em ghét anh.
- Đơn giản vậy sao?
- Ai biểu anh chọc ghẹo em làm gì?
Tấn Hưng cười khì:
- Thấy em xinh đẹp bước vào lớp bao người ngơ ngẩn. Lẽ nào anh không tranh thủ. Anh đâu có biết thằng bạn thân của anh đã quen em từ trước.
- Thật ra cũng là số phận.
- Ngày Viễn Đăng ra đi, anh gửi gắm em cho anh. Lúc đó anh mới vỡ lẽ ra.
Nhưng em đâu có cho anh cơ hội.
Nói đến đây, Tấn Hưng muốn bọc bạch lòng mình, nhưng Huyền Thi lại thở hắt ra:
- Nhớ nhung, đau buồn làm em quên tất cả rồi Tấn Hưng.
- Bây giờ em có dự định gì?
Cô giật mình hỏi bâng quơ:
- Em hả? Không biết bao giờ em tìm được một người yêu em, chân thành với em, và người ấy phải chung thủy, trung thực.
Tấn Hưng gật gật đầu:
- Tiêu chuẩn em tự đặt ra à?
- Một lần buồn phải rút kinh nghiệm chứ anh.
- Vậy em tìm được chưa? Mẫu người yêu lý tưởng của em thế nào?
- Chưa. Mẫu người, có lẽ phải cao hơn em cái đầu và biết vì người khác nhân hậu nữa.
- Thế à! Còn anh chàng Lâm Hoàng nào đó, em nghĩ gì về anh ta. Nghe nói em và anh ta thân lắm mà.
Thở dài thườn thượt, Huyền Thi nói thật lòng mình.
- Anh ấy là bạn của em lâu lắm rồi. Anh Hoàng rất tốt với em, với mẹ em.
Lúc nào anh ấy cũng yêu thương và giúp đỡ.
- Anh muốn hỏi tình cảm em dành cho anh ta kìa?
Hình như Tấn Hưng nôn nóng ngắt lời cô, Huyền Thi vẫn thủng thẳng đáp.
Một đôi tình nhân tay trong tay đi sát vào nhau, lướt qua mặt hai người. Họ dừng lại trước biển, ôm nhau hôn thắm thiết. Huyền Thi chợt nhớ nụ hôn dài của Lâm Hoàng hôm nào. Cô xoay người đi:
- Em, em chỉ xem anh ấy là bạn không hơn không kém - Anh hiểu rồi.
Huyền Thi ngạc nhiên nhưng cô không hỏi lại. Sóng biển lại trào đến sát chân hai người. Tấn Hưng nắm tay cô kéo cô đứng lên. Cái nắm tay thật chặt, vô tình ấy làm Huyền Thi cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Sau cô lại dám tin cậy Tấn Hưng đến thế lỡ anh ta lợi dụng bóng đêm và bờ biển vắng hôn cô thò sao Huyền Thi hơi rụt tay về:
- Đứng lên kẻo ướt bây giờ Sóng đổ vào đấỵ Cô chưa kịp đứng ngay ngắn, sóng đã tràn qua khỏi chân mát lạnh. Huyền Thi nhảy lên, vô tình chạm vào người Tấn Hưng suýt chúi về trước. Tấn Hưng nhanh tay đỡ lấy cô. Anh chụp thật gọn, và một lần nữa Huyền Thi nằm gọn trong vòng tay anh. Mặt cô áp vào ngực anh đau điếng:
- Ối!
- Có sao không Huyền Thi? Mau chạy lên đi!
Tấn Hưng sợ cô e thẹn, nên vờ như không để ý đến. Anh nhẹ kéo tay cô thụt lùi về phía sau như diễn viễn đang khiêu vũ trên sân khấu. Sự việc xảy ra nhanh đến độ Huyền Thi chẳng kịp phản ứng gì.
Anh sửa lại chiếc áo khoác trên vai cô, rồi hỏi:
- Em lạnh không? Chúng ta đi dạo đi Huyền Thi, ở đây vắng lắm. Em không ngại sao?
Tấn Hưng hiểu được sự e ngại trong cô ư? Anh thật thông minh. Và Tấn Hưng rõ ràng là chàng trai tốt. Anh không hề có ý cợt nhã cô chút nào. Vậy mà bấy lâu cô nỡ kết tội anh. Cô thật đáng trách.
Bây giờ Huyền Thi rất yên tâm khi đi cạnh anh. Cô và anh sánh bước dọc bãi cát Tấn Hưng cảm thấy vui vẻ hơn. Anh bông đùa như Thạch Thảo cho cô cười.
Cô thân ái trao bàn tay nhỏ nhắn của mình cho anh nắm khi qua một đụn cát lún. Giọng cười của cô giòn ta trong bóng đêm. Hai người trở lên mặt đường.
Đường phố vẫn sáng trưng, từng đôi từng nhóm người đi dạo cười nói râm ran.
Huyền Thi đi bên anh thật bình yên. Chưa bao giờ cô có được cảm giác như thế. Lòng cô bâng khuâng một cảm giác khó tả. Tự nhiên cô thấy chàng trai đi bên cạnh thật đáng yêu. Cảm giác ấy không biết có tự bao giờ. Len lén nhìn Tấn Hưng, cô bắt gặp một nụ cười thật đẹp trên môi anh. Thật ra cô đang vui mà có cảm giác ấy hay trong cô vừa nhớ lên một mầm hạnh phúc mới. Huyền Thi không thể hiểu nổi mình. Cô thừa biết Tấn Hưng đang có tình cảm với mình ra sao nhưng anh đang cố ngăn lòng mình không nói ra điều ấy. Anh cũng không dám bộc phát ra. Có lẽ Tấn Hưng sợ cô từ chối vì tình cảm xưa của cô đối với Viễn Đăng, Lâm Hoàng vẫn chưa nhạt nhòa.
Trong tình yêu đợi chờ khiến con người ta khao khát, còn sự từ chối khiến con người ta thất vọng. Trong anh đang bùng lên niền khao khát được yêu và anh sẽ đợi chờ cô. Đởi chờ ở ngày mai, một ngày mai tốt đẹp hơn.
Tình Xưa Tình Xưa - Hoàng Thu Dung Tình Xưa