A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13540 / 33
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ú Hoà bồng bé Hải qua trả cho mẹ nó. Như đang ở trong bếp, loay hoay nghiền cơm trong chén. Nghe tiếng thằng bé, cô ngoái lại, nói nựng nịu:
- Đói rồi phải không, lại quậy bà chứ gì?
Vú Hoà đến ngồi xuống ghế, đặt thằng bé trên chân:
- Bé không quậy đâu, bé đói nên đòi về thôi, cô cứ làm cho xong đi, tôi ngồi đây chơi cũng được
Như nói như hỏi thăm:
- Lúc này sao ít thấy Diễm Khanh qua chơi vậy vú? Cô về thành phố à?
Vú Hoà lắc đầu:
- Không có về, nhưng cũng ít đi ra ngoài lắm cô. Mấy hôm nay tôi lo lắm
Như quay lại có vẻ quan tâm:
- Chuyện gì vậy vú? Cô Khanh có gì nữa à?
- Cũng không hẳn là có chuyện gì, nhưng mấy hôm nay tự nhiên ít nói, rồi suốt ngày ngồi buồn bã một mình, giống như hồi trước vậy
- Sao vú không hỏi?
- Hỏi mà cổ không nói cô à. Thiệt tui rầu hết sức, hồi bà chủ mới chết, cổ cũng như vậy đó, tối ngày thẩn thơ, tui lo cổ phát bịnh trở lại quá cô
Như lắc đầu:
- Không có lý nào đâu, khi đã hồi phục rồi, người ta ít khi nào trở lại như cũ, trừ phi gặp chuyện gì đó, hay là có chuyện gì xảy ra mà vú không biết, đâu vú hỏi thử coi
Vú Hoà lắc đầu:
- Đâu có chuyện gì đâu cô, ừ, mà cũng có, cái này tui hơi nghi, tui để ý thấy từ hôm có cậu nhạc sĩ gì đó tới chơi, về là cổ thay đổi hẳn luôn
Như quay phất lại, nhíu mày:
- Hiểu Khang à? Nhưng mà ảnh không làm gì đâu, hai người là bạn mà
Vú Hoà khoát tay:
- Bởi vậy tui cũng không chắc là tại cậu ta, nhưng rõ ràng là hôm cậu ta tới chơi, lúc về là cô Khanh thay đổi hẳn đi
- Lạ thật
- Lúc trước ngày nào cũng mê trồng hoa, bây giờ thì chẳng ngó ngàng gì tới nữa, suốt ngày cứ ủ rủ suy nghĩ, mà cũng không biết là cổ nghĩ cái gì nữa, tui lo lắm cô à.
Lúc đó Đông về tới, nghe chuyện, anh cũng xen vào:
- Hay là thằng Khang nói cái gì đó, làm cổ phải suy nghĩ
Như lắc đầu:
- Anh Khang chỉ là bạn bình thường, làm sao mà ảnh hưởng dữ vậy, coi chừng Diễm Khanh nhớ lại chuyện cũ.
Đông lắc đầu:
- Không vô lý vậy đâu.
Anh quay qua vú Hòa:
- Lúc này Diễm Khanh có uống thuốc của ông dượng mang lên không vú?
- Đâu có uống nữa cậu, kỳ đó cậu biểu ngưng là tui ngưng liền, thuốc tui còn để bên nhà kìa.
Như thở hắt ra:
- Hy vọng là không có chuyện gì, nếu mà gặp chuyện mới, cô bé chịu gì nổi.
Nghe cô nói, vú Hòa càng thêm lo, bà nói 1 cách rầu rĩ:
- Cô với cậu rảnh thì tranh thủ qua chơi với cô Khanh dùm tui, biết đâu có người nói chuyện cổ sẽ thoải mái hơn. Chứ kiểu này hoài, tui sợ cổ trở lại bịnh cũ lắm.
Như gật đầu:
- Vú đừng lo, để con tìm hiểu dùm cho.
- Thôi để tui dọn cơm, nếu tui không ép là cô Khanh cũng không nhớ mà ăn đó cô.
- Tới mức như vậy lận sao?
Như thấy lo dùm vú Hòa, cô định giữ bà lại hỏi thêm, nhưng thấy bà tất tả đi về nên lại thôi.
Đông nói như nhận xét:
- Bà ấy lo cho Diễm Khanh quá mức rồi, lớn như vậy mà không tự chăm sóc mình được, cô này tiểu thư quá, như vậy làm sao mà chịu nổi những vấp ngã trong cuộc sống.
- Đã vậy còn gặp toàn chuyện kinh khủng, không biết anh Khang nói gì mà cổ suy sụp như vậy.
Đông khoát tay:
- Thằng Khang không làm cổ thay đổi nổi đâu, chắc là chuyện khác.
- Chuyện gì, hay là cô nàng yêu ảnh?
- Yêu gì nhanh vậy, mới đây cô ta còn không ưa nó, không lẽ nó chinh phục nhanh vậy.
- Có lẽ phải hỏi thẳng anh Khang thôi, bắt ảnh phải có trách nhiệm, như vậy càng dễ cho 2 người tiếp xúc nhau.
Đông bật cười:
- Nói tới nói lui, em vẫn không bỏ ý định làm mai, cô này kiên nhẫn thật.
Như chỉ cười chứ không nói. Nhưng trong thâm tâm, cô gần như hạ quyết tâm thực hiện chuyện đó cho bằng được. Ngoài sự quý mến Diễm Khanh, cô còn có cảm giác dễ mủi lòng của phụ nữ. 1 đứa con gái đơn độc như vậy, ai lại không thấy muốn che chở.
Cô có ý trông Khang ghé chơi. Nhưng Đông nói anh ta đã về thành phố. Anh chàng nhạc sĩ này xuất hiện và biến mất như tia chớp, mà lại hay đi. Hình như ngoài chất nghệ sĩ, anh ta còn có máu phiêu lưu. Không khi nào thấy anh ta dừng lại lâu 1 chỗ.
Gần 1 tuần sau thì Khang đến rất đột ngột. Đó là vào buổi tối.
Đêm đông trời lạnh buốt, giờ này không ai muốn ra đường. Cả 2 vợ chồng chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gọi ngoài cổng. Đông chạy ra mở cửa. Hiểu Khang đang đứng chờ, chiếc va-li trên tay cho biết là anh sẽ ở lại đây. Đông cũng không hề ngạc nhiên về sự xuất hiện kiểu này, anh mở rộng cửa:
- Sao tới khuya vậy ông?
- Tao lên lúc trưa, nhưng ở bên nhà khách, tối nay nổi hứng muốn qua mày ngủ.
Đông bật cười:
- Trùng hợp thật, Như cũng trông mày đó.
- Chuyện gì vậy?
- Gặp cổ đi rồi biết.
Anh đưa Hiểu Khang lên phòng. Căn phòng này gần như dành riêng cho Hiểu Khang mỗi lúc anh tới. Hiểu Khang rất thích vị trí này, vì nó có thể nhìn xa ra phía đồi thông. Anh đã từng ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh vật, lấy cảm hứng. Và đã sáng tác 2 bản nhạc nổi tiếng trong căn phòng này.
Hiểu Khang dọn đồ đạc xong thì Như mang khay trà vào phòng. Cô đặt bên bàn, rồi ngồi xuống cạnh Đông:
- Anh Khang uống trà cho ấm, tối nay lạnh quá. Tụi em chuẩn bị đi ngủ rồi đó.
Khang bước qua bàn, ngồi đối diện với 2 vợ chồng. Anh cầm tách trà uống 1 ngụm:
- Như pha trà lúc nào cũng có vị đặc biệt, uống trà ở mấy quán không tìm được hương vị giống như vậy.
- Em để dành hộp trà này pha riêng cho anh đó.
- Nghe nói cô định nói chuyện gì với anh hả?
Như cười tươi lên:
- Anh Đông nói với anh rồi phải không?
- Chỉ nói chút ít thôi, sao?
Như chụp mũ ngay:
- Hôm ấy anh làm gì mà Diễm Khanh thay đổi hẳn, bà vú nói suốt ngày cô ta cứ thẫn thờ ngồi suy nghĩ, anh nói gì vậy?
Khang có vẻ rất bất ngờ, nhưng anh thản nhiên ngay:
- Có thể cô ta gặp chuyện gì đó, sao lại đổ thừa anh?
- Vú Hòa nói hôm anh về rồi, suốt ngày đó Diễm Khanh buồn hiu, bình thường sáng dậy là cổ chạy ra vườn hoa trước, nhưng lúc này không màng gì tới hoa lá, thậm chí vú Hòa bồng bé Hải về nhà, cô nàng cũng chỉ nựng nó 1 cái thôi.
- Thay đổi nhiều vậy sao?
Như nói chận đầu:
- Chắc chắn anh phải nói cái gì đó, có phải anh tỏ tình không?
Khang nhướng mắt nhìn Như, rồi cười rung cả người:
- Anh đâu có hấp tấp đến vậy, và cũng không đùa kiểu đó, anh mà đùa thì Diễm Khanh đã không để anh về 1 cách dễ dàng như vậy.
- Vậy thì là chuyện gì, tại sao tiếp xúc với anh thì cô nàng đâm ra buồn, có phải anh chê cái gì nữa không?
Khang nhún vai:
- Cô biết tính cô ta rồi, bị chê thì cô ta không chịu buồn đâu, mà sẽ làm người khác phải nhức đầu, nếu chịu buồn 1 mình thì cô ta đâu còn là Diễm Khanh nữa.
Như không biết nói sao nữa. Vì Khang nói đúng quá. 1 người như Diễm Khanh mà chịu để người khác làm mình buồn thì thật khó tin.
Cô bèn xoay qua chuyện khác:
- Em không biết giữa 2 người có chuyện gì, nhưng theo vú Hòa thì là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm.
Khang nhún vai:
- Được thôi, cụ thể là gì?
- Anh phải tự mình tìm hiểu.
Khang cười thành tiếng:
- Như đánh giá anh quá cao rồi, anh mà làm được chuyện đó sao?
Đông xen vào:
- Đừng có vô lý quá Như à, vú Hòa kề cận như vậy mà cô ta cũng không muốn nói, thằng Khang chỉ quen sơ sơ mà hỏi gì, như vậy là nhảy bổ vào chuyện người ta, coi chừng cô ta bực mình đó.
- Em có xúi anh Khang nhảy vào hỏi đâu, em nói là tìm hiểu chứ bộ, mà tìm hiểu thì phải kiên nhẫn, phải có thời gian tiếp xúc nhiều.
Khang và Đông đưa mắt nhìn nhau, như hiểu. Đông chỉ còn biết lắc đầu:
- Chưa thấy bà mai nào nhiệt tình hơn bà mai này.
Giọng Như nửa đùa nửa thật:
- 1 cô tiểu thư yếu đuối, không có cha mẹ bảo vệ, đã vậy còn gặp hoàn cảnh chông chênh, anh là nam nhi mà không có tư tưởng làm hiệp sĩ bảo vệ sao?
Đông cười rộ lên:
- Bà mai ơi! nói chuyện nhuốm mùi kiếm hiệp quá đi.
Khang cũng cười. Nhưng không ồn ào như Đông. Anh nâng tách trà lên môi, cười 1 cách lặng lẽ.
Thái độ trầm tĩnh đó làm Như hơi lạ. Rõ ràng Khang có 1 ý nghĩ nào đó. Nhưng cô biết chắc anh sẽ không nói ra 1 cách đơn giản. Bình thường, anh rất dễ gần. Nhưng những gì riêng tư thì chẳng bao giờ cởi mở nói với ai. Như chuyện anh với Lý Lệ, đến giờ cô cũng chỉ biết mập mờ mà thôi.
Thấy Khang có vẻ mệt, Đông bèn đứng dậy, ra hiệu cho Như:
- Để cho nó nghỉ ngơi đi, em tra vấn nó quá, coi chừng nó trốn nhà mình luôn đó nghe.
Khang khoát tay:
- Không đến nỗi vậy đâu.
Như cũng đứng dậy, nhưng còn cố vớt vát:
- Tối nay trước khi ngủ, anh phải nghĩ về Diễm Khanh đó nha. Lý Lệ không cần anh bằng cô hàng xóm của em đâu.
Khang nhướng mắt nhìn Như 1 cách khôi hài, nhưng chỉ cười chứ không trả lời.
Khi 2 vợ chồng Đông ra ngoài rồi, anh bèn đến mở cửa sổ. Tay khoanh trước ngực, anh im lặng nhìn qua nhà bên cạnh.
Căn nhà đã tắt đèn, nhưng phía ban công còn hắt ra ánh đèn. Khang không biết phòng Diễm Khanh ở đâu, nhưng anh đoán cô còn thức, và ánh đèn bên kia là từ phòng cô hắt ra.
Khang suy nghĩ 1 lát, rồi đến phía giường lấy máy gọi số nhà bên cạnh. Anh chờ không lâu, rõ ràng Diễm Khanh còn thức, vì giọng cô vang lên nghe rất tỉnh táo:
- Alô.
- Sao thức khuya quá vậy Khanh?
Hình như Diễm Khanh bị bất ngờ. Khang thấy cô im lặng 1 hồi lâu, rồi giọng có vẻ rất ngạc nhiên:
- Tôi nhận ra giọng của anh rồi. Nhưng sao anh biết tôi còn thức? Sao biết số của tôi?
Khang cười thành tiếng:
- Muốn biết thì sẽ biết được thôi, chuyện đó không quan trọng. Tại sao thức khuya vậy?
- Tôi quen rồi, nhưng sao anh gọi giờ này có chuyện gì không?
Khang cố ý nói đùa:
- Không có gì, chỉ muốn biết cô còn thức hay không thôi.
Khi nói câu đó, anh hình dung Diễm Khanh sẽ trả lời chanh chua, hoặc đốp chát trả đũa... hoặc làm cái gì đó. Nhưng cô không nói gì, cũng không cười hay có vẻ muốn trả đũa. Điều đó làm Khang hiểu cô có tâm trạng không vui. Vậy thì Như nói đúng về cô rồi.
Anh bèn nói nghiêm chỉnh lại:
- Tôi muốn gặp cô 1 lần nữa.
- Chi vậy?
- Bạn bè không thể mời nhau uống cà phê sao?
- Cũng được, nhưng lúc này Mai Ly không có ở đây.
- Cô ấy đi đâu vậy?
- Về quê nuôi bà ngoại bệnh nặng, không biết chừng nào về nữa.
Khang hỏi gặng:
- Không có Mai Ly cô không thể gặp bạn bè à?
- Không hẳn, nhưng có thì vui hơn.
Khang nói như quyết định:
- Sáng mai đi uống cà phê với tôi nha, tôi chờ cô ở quán nước, cô biết chỗ đó rồi phải không?
Diễm Khanh hiểu ngay ý anh, cô kêu lên:
- Chi mà xa vậy?
- Nếu thấy xa thì cô có thể chọn nơi khác, tùy cô.
Diễm Khanh chợt đổi ý:
- Tôi cũng muốn đi chơi xa, mai tôi sẽ đến đó.
- Tôi chờ nghe, nếu bị leo cây, tôi sẽ đến nhà cô, san bằng cả vườn hoa của cô, nhớ đó.
- Anh hù tôi đó hả?
- Có thể tôi sẽ làm thật lắm.
Diễm Khanh phì cười 1 cái, rồi thắc mắc:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Hỏi làm chi?
Sợ Diễm Khanh lại thắc mắc, anh chủ động nói trước:
- Thôi nghe, chúc ngủ ngon.
Khang thảy chiếc máy xuống giường, rồi quay người nhìn ra cửa sổ. Anh thấy ánh đèn phía bên kia vẫn còn sáng thêm 1 lúc mới tắt.
Anh cũng cài cửa lại, rồi tắt đèn trong phòng mình.
Hôm sau Khang đến nơi hẹn rất sớm. Đó là quán cà phê mà anh đã đến với Mai Ly và Diễm Khanh, vào lần thứ hai gặp nhau ở bờ suối. Nó hơi xa thành phố, nhưng cảnh rất thơ mộng, nhất là rất vắng người.
Anh chọn 1 chiếc bàn ngoài trời, nơi có thể nhìn xuống suối đá. Ở đây hoàn toàn yên tĩnh, tách rời thế giới bên ngoài.
Diễm Khanh đến hơi trễ. Có đến nửa giờ, Khang thấy cô đưa mắt tìm anh, nhưng không gọi ngay. Anh ngồi yên quan sát Diễm Khanh từ đàng xa. Gương mặt cô còn bơ phờ, như trải qua 1 đêm mất ngủ. Không gặp nhau khoảng 1 tuần, mà anh thấy cô có vẻ thay đổi hẳn. Đúng là Diễm Khanh gặp đã chuyện gì đó. Mà là 1 chuyện khiến cô phải khắc khoải.
Đàng kia, Diễm Khanh đã thấy Khang, cô đi về phía anh. Ngồi xuống chiếc ghế anh kéo sẵn. Và mỉm cười nói chữ cám ơn 1 cách nhã nhặn.
Cử chỉ này không giống Diễm Khanh chút nào. Khang nhận ra điều đó, nhưng không nói ra. Anh hỏi với thái độ lịch sự có 1 chút xa vời:
- Khanh uống gì? Sữa nha.
- Không, cà phê, tôi đang cần tỉnh táo 1 chút.
- Con gái mà uống cà phê nhiều quá, da mặt sẽ xấu, và sẽ bị mất ngủ, uống ít thôi.
Rồi anh gọi 1 ly cà phê pha thiệt loãng. Diễm Khanh cũng không phản đối. Hình như cô không để ý chuyện đó. Đúng hơn là không có tâm trí mà chú ý.
Cô hỏi 1 cách tò mò:
- Anh nói muốn gặp tôi, vậy có chuyện gì không?
- Sao đêm qua cô thức khuya vậy?
Diễm Khanh nhướng mắt:
- Gặp tôi chỉ để hỏi chuyện đó thôi hả?
- Không, đó là 1 trong những chuyện cần phải hỏi.
Diễm Khanh thở hắt ra:
- Làm tôi tưởng có chuyện gì liên quan đến bà ấy.
- Bà nào?
- Thì bà An, anh quên rồi sao?
Khang như ngẩn người, anh bật cười:
- Thì ra cô bị căng thẳng vì bà ta, Diễm Khanh mà cũng yếu đuối như vậy sao?
Diễm Khanh khẽ nhăn mặt:
- Sao anh cứ nói khích tôi hoài vậy? Tôi không có thời giờ nghĩ đến người đó đâu, tôi hỏi vì nghĩ anh nói về bà ta.
- Tại sao tôi phải nói về người đó?
- Tôi với anh chỉ có điểm chung đó để nói, ngoài ra còn chuyện gì nữa bây giờ.
Khang hơi ngả người ra sau, chậm rãi nhả khói thuốc, giọng nhát gừng:
- Trong khi tôi thì hoàn toàn không nhớ bà ấy, tôi muốn hỏi cô chuyện khác.
- Chuyện gì thế?
Khang hơi cười, và nhìn thẳng vào mặt Diễm Khanh:
- Cô Như bắt tôi phải chịu trách nhiệm về cô, tôi cần gặp cô để hỏi, tôi phải làm sao bây giờ?
- Cái gì?
Diễm Khanh hỏi với cặp mắt mở lớn. Có lẽ nghe chuyện kinh dị cô cũng không lạ lùng hơn. Cô vô tình nghiêng người tới trước:
- Tại sao chị ấy nói vậy? Anh thì dính dáng gì đến tôi, tại sao phải bắt như vậy.
- Cho nên tôi mới hỏi, bây giờ tôi phải làm sao với cô đây?
Diễm Khanh khoát tay:
- Không làm sao hết, lúc trước sao thì bây giờ vậy. Lạ thiệt đó, sao tự nhiên chị ấy nói vậy chứ.
- Có thể vì cổ nghĩ chúng mình là bạn.
Diễm Khanh xua xua tay:
- Làm ơn đừng nghĩ như vậy đi, sao số tôi gặp toàn chuyện gì đâu ấy, mà mấy cái đó toàn là do anh gây ra thôi.
Khang nhướng mắt:
- Tôi gây ra? Cụ thể xem nào?
Diễm Khanh xòe ngón tay ra như liệt kê từng chuyện:
- Với bà An thì, tôi mới chỉ nói có biết anh thôi, mà bà ấy cho rằng tôi thất tình anh, rồi ganh tị với con gái bà ấy.
Khang cau mặt:
- Đừng có tưởng tượng xa như vậy.
Diễm Khanh khoát tay như không cho anh nói, giọng cô hơi nhanh:
- Rồi bây giờ, anh mới đến nhà tôi chơi 1 lần, mà chị Như nghĩ tôi thế nào đó, nên bảo anh chịu trách nhiệm, có nghĩa là chị ấy nghĩ tôi cần anh ghê gớm, không có anh thì tôi sẽ chết.
Khang lắc đầu ngán ngẩm:
- Làm ơn đi Diễm Khanh, sao cô có trí tưởng tượng phi thường vậy?
Diễm Khanh cãi lại ngay:
- Chuyện như vậy, tôi phải lý giải sao đây?
Giọng cô trở nên cao vút:
- Tôi đang điêu đứng chuyện gia đình, bây giờ bị thêm tai tiếng, tôi căng thẳng lắm, tốt nhất là đừng nên gặp nhau nữa, bạn cũng không luôn.
Khang nhìn quanh. Thấy vài cặp mắt tò mò nhìn mình, anh nói nhỏ:
- Đừng có căng thẳng như vậy, người ta nhìn cô kìa.
Diễm Khanh như nhớ ra, cô ngó qua bàn khác, rồi ngồi im.
lát, cô lại nói 1 cách bực mình:
- Bà An thì tôi không thèm quan tâm, muốn nghĩ thế nào kệ bà ấy, nhưng chị Như thì tôi không kệ được.
- Rất may là cô còn coi trọng cô ấy.
- Chính vì coi trọng nên tôi rất ngại, chắc chị ấy thấy tôi đáng thương lắm, không cha mẹ, không người nào thèm yêu, nên mới khuyên anh quan tâm đến tôi.
- Nói bậy gì vậy?
Nhưng Diễm Khanh không nghe anh nói, cô tiếp tục theo đuổi ý nghĩ của mình:
- Tôi biết chị Như thương tôi, nhưng làm vậy tôi bị xúc phạm lắm, như thể không khác nào kiếm dùm người yêu cho tôi.
Khang cau mặt:
- Tự ái vậy mà cũng tự ái, lại hay suy diễn lung tung, sao cô biết cô ấy muốn cô có người yêu?
- Chứ như vậy thì tôi phải nghĩ thế nào?
- Cô đưa câu chuyện đi quá xa, trong khi tôi chỉ nói vấn đề rất đơn giản. Cô có biết cô làm vú Hòa lo đứng lo ngồi không?
Diễm Khanh nghiêm mặt:
- Tôi biết, nhưng hổng lẽ vú đi kể với chị Như? Trong khi chuyện có gì trầm trọng đâu.
- Mọi người sợ cô phát bệnh trở lại đó.
Diễm Khanh mở lớn mắt:
- Phát bệnh à? Vậy chắc ai cũng nghĩ lúc trước tôi bị tâm thần, khó chịu thiệt đó.
- Đừng nhắc chuyện lúc trước, cô nói thiệt đi, tại sao cô thay đổi vậy? Vú Hòa nói suốt ngày cô cứ buồn rầu rúc mình trong phòng, chuyện gì vậy?
Diễm Khanh im lặng, như không muốn bị khơi lên chuyện riêng của mình.
Khang nói tiếp:
- Cô không còn hứng thú trồng hoa sao? Bỏ nó rồi ai chăm sóc, đã trồng thì phải có trách nhiệm với nó chứ.
- Đừng nhắc chuyện hoa lá, bây giờ tất cả đều không còn quan trọng nữa.
- Vậy cái gì mới là quan trọng? Có phải cô biết suy nghĩ những gì tôi nói hôm đó không?
Diễm Khanh thở dài, rồi cười khẽ 1 mình. Cô ngước lên nhìn Khang, cái nhìn có vẻ xa vắng:
- Anh có biết anh thọc vào đời tư của tôi 1 cách thô bạo không? Những gì tôi cố quên đều bị anh lôi ra dí vào mặt. Thế giới yên ổn mà tôi cố xây lên, anh thản nhiên phá vỡ, anh ác lắm, biết như vậy không?
Khang rất bất ngờ vì cách cô nói ra. Nhưng anh giữ vẻ thản nhiên:
- Có nghĩa là tôi đã làm đúng điều cần phải làm. Tôi rất mừng khi thấy cô chịu suy nghĩ, dù là như vậy làm cô đau khổ.
- Người thân của tôi ai cũng để tôi yên ổn, tại sao 1 người lạ như anh tới khuấy động cuộc sống của tôi? Anh biết tôi phải khó thế nào mới tìm được cuộc sống thanh thản không?
Khang sửa lại:
- Trốn tránh chứ không phải cuộc sống thanh thản.
- Sao anh biết?
- Nhìn có thể không biết, nhưng nghĩ thì biết.
- Sao chuyện gì không nghĩ, lại nghĩ đến mặt trái của người ta, cứ cho là người ta thường có tâm lý nhìn tìm điểm yếu của người khác, nhưng có cần phải nói ra không? Anh thích làm người ta khổ sở lắm sao? Như vậy thì có lợi gì cho anh chứ.
Hiểu Khang lặng thinh, im lìm nhìn cô. Nhưng Diễm Khanh không để ý cử chỉ đó, cô nói tiếp:
- Giống như người ta cố gắng cật lực để xây 1 khu vườn, thế rồi 1 người khác đến phá tan hoang nó ra. Nếu đặt vào trường hợp của tôi, anh sẽ nghĩ ra sao, có thể nào nói chuyện vô trách nhiệm như vậy sao?
Thấy Khang vẫn lặng thinh, cô ngừng lại, rồi nói 1 cách giận dữ:
- 1 nhạc sĩ nổi tiếng mà lại tự cho phép mình nói năng vô ý như vậy sao? Tưởng anh chỉ nghĩ đến chuyện lớn, không ngờ lại chăm bẩm cả những chuyện nhỏ nhặt.
Khang nhìn cô chăm chú. Hoàn toàn không có vẻ giận hay bị xúc phạm. Chờ Diễm Khanh hoàn toàn ngồi im, anh mới lên tiếng:
- Đó là tất cả những gì cô nghĩ về điều tôi nói à? Còn gì nữa không?
- Khi mẹ tôi mất, tôi đau khổ đến tột cùng, cảm giác cuộc đời chông chênh cứ vây lấy tôi, tôi sợ nỗi cô đơn, sợ nhìn vào hoàn cảnh của mình, trước đây cứ bị đau khổ mà tôi bị thần kinh đó.
Khang gật đầu như quá hiểu, nhưng vẫn im lặng như tôn trọng cảm xúc của cô. Nhưng Diễm Khanh không hiểu được điều đó, cô nói mà nước mắt bắt đầu ngân ngấn:
- Khi có bà An xuất hiện, tôi mơ hồ cảm thấy dượng Bách là mối đe dọa, tôi sợ lắm nhưng không biết cầu cứu ai, cảm giác sống mà sắp nhận tai họa thật là khủng khiếp. Thế là tôi tìm cách quên thực tế của mình.
- Cô muốn thỏa hiệp với hoàn cảnh, nghĩa là chỉ nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp trước mắt, làm những gì mà cô thích, đúng không?
Diễm Khanh gật đầu:
- Phải cố gắng lắm, tôi mới đạt đến trạng thái như vậy. Sống mà không bị ám ảnh thật là nhẹ nhàng, nhưng rồi anh là người duy nhất kéo tôi ra khỏi giấc mơ, có phải vì mẹ con bà An mà anh muốn khủng bố tinh thần tôi không?
- Tại sao tôi phải làm như vậy?
- Khi thương người nào, người ta thường có khuynh hướng làm người đó vui lòng, chuyện đó thường quá.
Khang cười nhếch môi:
- Cô Diễm Khanh có lúc làm tôi vô cùng kinh ngạc.
- Ngạc nhiên cái gì?
- Trước đây tôi nghi ngờ cô còn tính con nít, bây giờ thì có thể khẳng định, chỉ có con nít mới có những lập luận buồn cười như vậy.
Diễm Khanh khó chịu nhìn anh, nhưng không nói gì. Khang thản nhiên nói tiếp:
- Cô không nghĩ cái gì thoáng hơn được sao?
Diễm Khanh chiếu đôi mắt đầy ác cảm nhìn anh:
- Anh biết rằng càng ngày anh càng làm cho tôi không thích anh không? Nói không thích là rất nhẹ đó.
Khang gật đầu thản nhiên:
- Dùng từ chính xác là ghét phải không? Không sao, tôi chấp nhận mà. Nhưng tại sao cô không nhìn mặt tích cực của nó, chỉ lo ghét thôi sao?
Thấy Diễm Khanh định nói, anh làm 1 cử chỉ chận lại:
- Tôi biết, dĩ nhiên cảm giác đầu tiên khi bị người khác làm sụp đổ ảo tưởng của mình là tức giận, nhưng rồi cũng phải nhìn lại chứ.
- Nhìn tới nhìn lui, cảm giác tức giận chỉ tăng thêm, anh làm sao hiểu được chuyện đó.
- Cô cho rằng tôi thích tóc mạch chuyện người khác lắm sao? Đừng nhìn người khác bằng con mắt hời hợt như vậy. Những gì tôi nói không phải vô tâm, cũng không nhận xét cho vui miệng, cô phải biết suy nghĩ chứ.
Diễm Khanh không nói gì. Cô cứ ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài, rồi lại chống cằm với vẻ mệt mỏi, buồn chán:
- Hôm đó khi anh về rồi, tôi có cảm tưởng cuộc sống không còn bình yên nữa, mọi chuyện đều trở lại như cũ, tôi tuyệt vọng ghê gớm.
Khang điềm nhiên:
- Tôi rất hài lòng là những gì tôi nói có kết quả, nhưng tôi nói điều đó không phải để cô tuyệt vọng, phải nghĩ về mặt tích cực chứ.
- Cuộc sống như vầy, còn có thể lạc quan nổi sao? Có lẽ anh thành đạt quá, anh không hiểu nổi cảm giác của 1 người mất tất cả, và luôn bị đe dọa mơ hồ.
Khang hỏi thẳng thắn:
- Ai đe dọa cô vậy?
- Tôi không thể nói được.
- Cô không dám, chứ không phải không biết, vì cô không dám tin tôi. Nhìn hoàn cảnh của cô, đến con nít cũng biết ai là mối đe dọa của cô.
Diễm Khanh thẫn thờ:
- Nhưng tất cả đều chưa có gì cụ thể, nó mơ hồ quá nên tôi rất sợ.
- Và vì không chịu nổi cảm giác đó, nên muốn trốn tránh, tạo cho mình lớp vỏ bình yên, nhưng cái đó cũng mong manh lắm, bằng chứng là khi bị tôi nói ra, cô đã mất tinh thần.
- Tôi đang cố trấn tỉnh mình đấy, tôi muốn kiểm tra lại, xem mình đã sai lầm cái gì.
- Sai lầm trước mắt của cô là không chịu nhìn vào sự thật, tệ hại hơn, là ghét 1 người có nhiệt tình với mình.
- Anh muốn nói anh hả?
- Tất nhiên.
Diễm Khanh nhìn thẳng vào mắt Khang:
- Nãy giờ nói chuyện, không phải tôi không nhận ra, nhưng tôi chỉ muốn hỏi, lý do nào làm anh tốt với tôi.
Khang có vẻ rất bất ngờ vì câu hỏi của cô. Diễm Khanh có lúc ứng xử thay đổi nhanh như chớp. Nhưng anh không phải là người dễ để người khác hiểu mình. Anh nheo mắt, cười chế giễu:
- Câu hỏi nghe dễ chịu thiệt.
- Tôi không đùa, tôi hỏi thiệt.
- Biết làm gì, vấn đề là cô có tin không thôi.
Diễm Khanh tư lự:
- Không hiểu sao tôi lại rất tin anh, tôi không giải thích được, hình như là trực giác cho tôi biết. Mà kỳ thiệt, tại sao tôi lại tin 1 người thân thuộc với bà An vậy? Trực giác nhắc nhở tôi rằng, bà ấy là mối đe dọa tôi.
Khang gật đầu:
- Cô có trực giác tốt lắm, cứ tin vào nó đi.
Anh đột ngột hỏi thẳng:
- Vậy cô định bao giờ trở về nhà? Bao giờ bắt đầu lại?
Diễm Khanh hơi ngẩn người:
- Tôi chưa nghĩ gì cả, chuyện đó xa xôi quá.
- Nếu cô cứ sống như vậy, cô sẽ mất tất cả đó, về nhà đi, và lo học hành, tập làm việc, tập quản lý công ty, nó là của cô, đừng để mất nó.
Diễm Khanh rùng mình:
- Những việc đó lớn quá, tôi không dám nghĩ tới, nó nằm ngoài khả năng của tôi.
- Vậy cô có muốn nó mất về tay người khác không?
- Tôi... tất nhiên là không được, nó là của ba mẹ tôi mà.
- Biết nghĩ vậy là tốt, vậy thì hãy về nhà đi.
Diễm Khanh hỏi thật lòng:
- Tại sao anh đứng về phía tôi như vậy? Đó không phải là hành động của 1 người bạn mới quen, tôi suy nghĩ hoài vẫn không sao hiểu được.
- Không cần tìm hiểu, cứ nghĩ rằng mình có 1 người bạn thật lòng với mình, giống như Mai Ly vậy.
Diễm Khanh vẫn cố hỏi:
- Có phải chị Như nhờ anh giúp tôi không?
- Không.
Thái độ của Khang làm Diễm Khanh rất bực mình. Tính cô là vậy, không quen bị người khác từ chối điều mình muốn. Mà trong chuyện này, ý muốn đó đâu có gì quá đáng.
Cô cũng biết, bắt người khác nói về tình cảm của mình thì chẳng khác nào làm khó người ta, nhưng lúc này đang trong tâm trạng yếu đuối, nên cô rất cần 1 chỗ dựa bình yên.
Dù vậy, Diễm Khanh vẫn thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều. Cô biết mình sẽ làm theo lời Khang, nhưng bao giờ thì cô chưa quyết định được.
o O o
Chiếc taxi dừng lại trước cổng nhà. Diễm Khanh loay hoay trả tiền thì vú Hòa đã bước xuống trước. Bà đặt va-li trước cổng, rồi bấm chuông đứng đợi.
Diễm Khanh đến đứng cạnh vú Hòa, dùng khăn quạt cho đỡ nóng. Lâu nay quen với khí hậu mát mẻ, trở về thành phố, có như bị ngộp vì cái nóng bức và khói bụi.
Đợi lâu không thấy mở cổng, Diễm Khanh bực mình định bấm chuông lần nữa, nhưng thấy có người đi ra nên cô ngừng lại.
Đó là 1 cô gái, nhìn có vẻ dưới quê lên. Cả vú Hòa và Diễm Khanh đều ngạc nhiên khi thấy cô ta.
Cô gái cũng có vẻ ngạc nhiên nhìn họ. Thấy cô ta cứ đứng lấp ló bên trong, Diễm Khanh hơi bực mình:
- Mở cửa cho tôi nhanh đi, nắng quá nè.
Nhưng cô ta vẫn đứng yên:
- Dạ, cô là ai, để tôi vô báo với bà chủ.
- Cái gì?
Diễm Khanh kêu lên một cách bất ngờ, trong một thoáng, cô nghĩ người đó là mẹ, nhưng nhớ ra, cô lắc đầu:
- Bà chủ nào, tôi là con gái của bà chủ đấy, mở cửa nhanh đi.
- Dạ, để tôi vô gọi bà chủ ra.
Cô ta dợm quay lưng, nhưng Diễm Khanh đã nói như ra lệnh:
- Mở cửa trước đi đã, tôi nói có nghe không?
Vú Hòa cũng lên tiếng:
- Cô này là con gái chủ nhà đó, đừng có bắt cô chủ đợi cửa lâu quá.
Hình như thái độ của Diễm Khanh làm cô bé thấy sợ. Cô ta vội đẩy rộng cửa, rồi đứng lớ ngớ nhìn hai người.
Diễm Khanh không nhìn cô ta, cô đi vào nhà. Vú Hòa vội xách va-li đi nhanh theo cô.
Diễm Khanh vừa vào đến phòng khác thì bà An cũng vừa từ trên lầu đi xuống. Thấy cô, bà ngạc nhiên buột miệng:
- Sao cô còn về?
Diễm Khanh sửng sốt nhìn bà ta. Cả cô cũng bất ngờ khi thấy bà ta. Bộ đồ mặc nhà chứng tỏ bà ở đây. Trong một lúc, cơn phẫn nộ bùng lên dữ dôi, cô quắc mắt nhìn bà ta:
- Ai cho bà vào nhà tôi vậy? Sao lại tùy tiện thế? Bà chưa từng hỏi tôi mà.
Bị bất ngờ quá nên bà An hơi lúng túng. Không biết trả lời sao với Diễm Khanh, bà quay lên lầu gọi ông Bách:
- Xuống đây đi anh Bách, nhà có khách nè.
Diễm Khanh đi nhanh tới cầu thang, nói vọng lên:
- Tôi không phải là khách.
Dượng Bách từ trên hấp tấp đi xuống. Cũng như bà An, thấy Diễm Khanh, ông ta vô cùng bất ngờ:
- Sao con lại về?
- Nhà của con, con về thì có gì lạ.
Dượng Bách dấu vẻ lúng túng, nói trớ đi:
- Tại con về mà không gọi điện báo trước nên dượng ngạc nhiên vậy mà. Ờ, chừng nào con đi?
Diễm Khanh không trả lời, cô đi thẳng lên phòng mình. Sự có mặt của bà An làm cô tức run cả người. Chỉ muốn tránh mặt hai người đó để bình tĩnh suy nghĩ về thực tại.
Nhưng vừa bước vào phòng, Diễm Khanh đã thấy quần áo vứt lung tung trên giường. Dưới sàn, những hộp giấy và túi xách nằm bừa bộn. Căn phòng lộn xộn không thể tưởng.
Cô đứng sững nhìn xung quanh, rồi nhìn vú Hòa:
- Phòng con sao lại thế này? Giống như có ai ở vậy, sao lạ vậy.
Vừa nói cô vừa bước đến mở cửa tủ. Những áo quần treo đầy đủ. Toàn những bộ đồ cầu kỳ diêm dúa, kiểu cách quái dị. Trong một phút Diễm Khanh bật hiểu ra. Nhưng vẫn còn ngờ vực, cô lẩm bẩm:
- Không lẽ đồ của Lý Lệ. Vì cô ta là con gái bà An, cô ta theo mẹ về đây.
Cô chạy ào ra hành lang. Thấy dượng Bách và bà An còn đứng đó, cô hỏi nhanh:
- Ai ở trong phòng con vậy dượng?
Dượng Bách lấy giọng thản nhiên:
- Thì con không ở, bỏ phòng trống làm gì, nên dượng cho Lý Lệ về ở đó.
Diễm Khanh tức muốn ngạt thở, cô lắc mạnh đầu:
- Con không đồng ý, con không cho phép ai tự tiện vào phòng con.
- Được rồi. Không thì con Lệ dọn qua phòng khác, chuyện đâu có gì lớn, đừng có ồn ào quá.
Diễm Khanh run run giọng, nói hấp tấp:
- Nhà này của ba mẹ con, sao dượng đưa người lạ vô dễ dàng vậy, không ai thèm nói với con một tiếng, như vậy là sao?
Bà An định nói thì dượng Bách đã cản lại:
- Thì tại con không ở đây, đợi con về nói cũng được. Nhà thì rộng, mấy phòng cũng bỏ trống, cho dì An vô ở cũng đâu có mất chỗ của con.
- Đây không phải là chuyện phòng trống hay không, mà là sự thiếu rạch ròi, con không đồng ý để người lạ vô sống trong nhà ba mẹ con.
- Thôi thôi, con mới về, lo nghĩ ngơi đi, chuyện đó mai mốt bàn lại sau.
Diễm Khanh nguẩy mạnh đầu:
- Con muốn nói cho dứt khoát, không để kéo dài nữa. Bà An phải dọn đi ngay, con không đồng ý để người ngoài vào nhà con.
Dượng Bách nói giọng hòa hoãn:
- Thôi được rồi, con đi nghỉ đi. Bây giờ dượng phải đi công việc, bao giờ rảnh dượng tính.
- Không, con...
Nhưng dượng Bách ngắt ngang:
- Công việc ở công ty bận tối mặt, lúc này dượng nhiều chuyện lu bu lắm, chuyện nhà để từ từ dượng giải quyết, con đừng làm khó dượng.
Rồi ông quay lưng đi vào phòng. Từ nãy giờ bà An chỉ đứng yên lặng, cười cười như chuyện không liên quan gì đến mình, và bà ta để dượng Bách giải quyết.
Diễm Khanh quay lại nhìn bà ta. Cô vụt hiểu ra, bà ta không hề sợ cô, vì dựa vào dượng Bách. Nếu cô làm ầm ĩ lên, bà sẽ đẩy dượng Bách ra giải quyết, và như vậy bà sẽ rất an toàn.
Cô thấy căm ghét người đàn bà ngang ngược này cùng cực, và chiếu cái nhìn đầy ác cảm vào bà ta:
- Bà thừa biết nhà này là của ai vẫn tự do vào ở, bà nghĩ tôi đồng ý à?
Bà An nhún vai, thái độ vô tội vạ:
- Ai biết đâu, ông Bách biểu năm lần bảy lượt tôi mới chịu dọn về đây, bây giờ cô lại biểu tôi đi, tôi biết nghe lời ai đây. Muốn gì thì cứ nói với ổng đi, tôi sao cũng được.
- Bà nghĩ hai người đùn qua đùn lại là mọi chuyện sẽ êm xuôi sao?
- Tôi đã nói là tôi không biết, cô với ổng dàn xếp sao tôi chịu vậy, khi nào ổng biểu đi thì tôi đi liền.
Diễm Khanh quắc mắt nhìn bà ta:
- Trơ trẽn!
Không chịu nổi thái độ nhơn nhơn của bà ta, cô quay ngoắt người, bỏ đi vào phòng mình.
Vú Hòa lẽo đẽo đi phía sau cô. Thấy Diễm Khanh ngồi phịch xuống giường, bà cũng đến ngồi một bên:
- Tính sao bây giờ cô Khanh?
"Chính mình cũng không biết phải làm sao" - Diễm Khanh nghĩ thầm một cách tuyệt vọng. Lúc này cô cần một người từng trải chỉ bảo mình, chứ không thể là người để người khác dựa vào.
Cho nên câu nói của vú Hòa càng làm cô thấy mệt mỏi. Cô nằm ngửa ra giường. Nhưng khi tay chạm phải chiếc ao, cô rụt lại, ngồi lên ghê sợ.
Cô đã quen sạch sẽ ngăn nắp, cho nên khi có người lạ vào phòng mình bày biện lộn xộn, cô chịu không nổi. Con gái gì mà bê bối thế chứ.
Tự nhiên cô nhớ hình ảnh Lý Lệ lúc đứng trên sân khấu. Ra ngoài thì lộng lẫy là thế, nhưng về nhà thì chẳng ra lam` sao. Phòng riêng thì như ổ quạ, vừa ở dơ vừa lôi thôi, khán giả mà biết đời tư của cô ta thì hết còn thần tượng nổi.
Diễm Khanh ngao ngán ngồi phịch xuống góc phòng, tránh xa mấy thứ đồ của Lý Lệ. Nhưng lại thấy mấy cái miếng giấy thấm môi đỏ loang lỗ, vứt lung tung dưới gầm bàn phấn, ngay trong tầm mắt của cô.
Diễm Khanh đứng bật dậy, hét lên:
- Thật là chịu hết nổi, ghê quá đi, đồ ở dơ.
Cô lao ra khỏi phòng. Vú Hòa cũng đi vội theo cô.
Diễm Khanh lên tầng trên, vào một căn phòng bỏ trống. Cô đứng nhìn quanh. Trước đâh cô rất ghét phòng này. Vì nó không có cửa sổ, lại nghe hết tiếng ồn ở dưới vọng lên.Nhưng bây giờ thà ở đây còn hơn trở lại phòng mình.Dù Lý Lệ có dọn đi, thì dấu ấn của cô ta cũng còn để lại, ghê lắm.
Diễm Khanh quay lại nói với vú Hòa:
- Mình ở phòng này đi vú, vú ở đây với con luôn.
- Không lẽ mình chịu thua họ hả cô Khanh?
Diễm Khanh hắt tấm khăn che bụi qua một bên, chán nản ngồi xuống ghế:
- Có đuổi họ cũng không dễ đâu, con cũng không biết làm gì bây giờ nữa.
- Tại ông chủ đưa họ về, họ dựa hơi ông chủ nên đâu có sợ cô. Cô chỉ là đứa con nít thôi, không làm gì nổi họ đâu.
Diễm Khanh không trả lời. Cô ngửa người ra ghế, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt buồn rười rượi. Lúc này cô thấy nhớ mẹ đến trào nước mắt.
Chợt nghe có tiếng nhạc ầm ĩ dưới phòng mình, Diễm Khanh đứng bật dậy đi xuống. Vú Hòa cũng vội đi theo cô, như bảo vệ đứa con nít.
Diễm Khanh đi xuống đến hết cầu thang thì nghe tiếng nhạc tắt hẳn. Cô định vào phòng, nhưng vừa lúc đó, tiếng bà An vẳng ra làm cô dừng lại, đứng im ngoài cửa.
Giọng bà An nói nhỏ, nhưng vẫn vọng ra ngoài:
- Thật mẹ cũng không ngờ nó về, mà nhìn nó tươi tỉnh chứ đâu có gì là thần kinh đâu. Lúc nãy nó mới quậy mẹ một trận đó.
- Quậy gì? Có phải con bé muốn đuổi mẹ đi không?
- Ừ.
Bên trong tiếng cười vẳng ra nghe khanh khách, nửa như thách thức, nửa coi thường.
Tình Như Tia Nắng Tình Như Tia Nắng - Hoàng Thu Dung Tình Như Tia Nắng