Số lần đọc/download: 6243 / 18
Cập nhật: 2015-12-10 02:35:54 +0700
Chương 5 -
B
a Trí vừa phì phào điếu xì gà vừa hỏi Hai Thạch:
- Dạo này thằng Tư thế nào ấy? Anh có để ý thấy không?
Thạch nhíu mày:
- Thế nào là thế nào? Tao không hiểu mày muốn đề cập tới chuyện gì?
- Chuyện nó với con Yến. Sao hai đứa cứ như mặt trời mặt trang vậy.
Thạch nhún vai:
- Ối dào! Từ lúc tụi nó cặp nhau đã như vậy rồi chớ đâu phải mới bây giờ. Đứa nào cũng xem cái tôi của mình là lớn nhất thì ráng chịu.
Ba Trí hừ một tiếng khô khốc:
- Anh ráng chịu thí có. Sáu Lợi rất thế lực, lão mà gả con gái cho thằng khác thì chúng ta mất phần. Thằng Nhu đeo Thu Yến dữ lắm, Tư Đôn nhà này phách lối, tự cao cho lắm vào, không khéo bị thằng Nhu phỗng tay trên con bồ.
Thạch hỏi tới:
- Ai bảo mày thằng Nhu đeo con Yến. Hai bữa nay nó quấn riết lấy thằng Đôn mà.
- Cần gì ai bảo. Tinh ý một chút là thấy thôi. Mỗi khi Tư Đôn qua Nam Vang là Yến ở nhà đi chơi rất thường với thằng Nhu.
Hai Thạch hấp tấp:
- Thằng Đôn biết chuyện này không?
- Lúc có nó ở Sài Gòn, thằng Nhu đâu dám, nên làm sao Tư Đôn biết được. Cách đây mấy ngày tôi có nói, nhưng nó tỉnh bơ như không biết ghen là gì. Mẹ nó! Không ghen cũng phải sĩ diện chứ. Cho dù có con đàn bà khác, Tư Đôn cũng phải chơi thằng Nhu một trận cho đáng mặt đàn ông.
Thạch ngạc nhiên:
- Thằng Đôn có con khác à?
Ba Trí hếch mũi lên:
- Sao chuyện gì anh cũng không biết hết vậy?
- Vì đó là chuyện riêng em út, tao không tò mò như mày.
Trí nhấn mạnh từng chữ:
- Nếu đơn thuần là chuyên yêu đương riêng của Đôn, tôi không chõ mũi vào làm gì, nhưng đây đâu phải chuyện riêng. Anh thừa biết Sáu Lợi ưu tiên tung vốn cho mình là vì lão đinh ninh một điều thằng Đôn sớm muộn gì cũng là con rể lão. Giờ đặt ngược lại, anh cứ tưởng tượng đi, cái gì sẽ xảy ra nếu bất ngờ Sáu Lợi rút bớt vốn lại.
Thạch bác ngay:
- Chuyện làm ăn, đâu thể nói như mày được. Giang hồ cũng có luật lệ chớ bộ.
- Luật giang hồ nằm trong tay kẻ mạnh. Đời nay, ai nhiều tiền kẻ đó mạnh. Đúng không?
Thạch im lặng. Một lát sau, anh hỏi:
- Con nhỏ đó là ai?
Ba Trí khinh miệt:
- Nhà quê vô danh, tiểu tốt. Tóm lại là một thứ mạt mạng, bám tiểu thiếu gia nhà này vì một chữ tiền.
Thạch bưng tách trà lên nhấp một miếng:
- Vậy có gì đâu phải lo. Chỉ cần cho nó chút đỉnh tiền rồi bắt nó biến đi. Thằng Đôn thích của lạ ấy mà, rồi nó sẽ quên.
Trí xua tay:
- Không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh nhớ chuyện nó bị đâm, phải trốn vào nhà người ta không?
- Nhớ. Rồi sao?
- Con nhỏ đó cứu nó đấy.
Thạch chửi thề:
- Lại ơn nghĩa mà mê chớ gì. Mẹ kiếp! Nó òn trẻ trung gì đâu mà dại gái.
- Nghe đâu Tư Đôn trở lại ngôi nhà đó dắt con nhỏ đi biệt cả mấy tháng nay.
Thạch nghiến răng:
- Đúng là ngu. Nó muốn con gái bao nhiêu lại không có. Cần gì phải làm thế chứ. Thu Yến mà biết thì phiền tới cỡ nào.
Trí nhịp chân:
- Anh thấy lo rồi sao? Liệu mà ngăn Tư Đôn đi. Đàn bà là một thứ bùa ngãi, lâu ngày nó lâm, khó gỡ lắm.
Thạch hất hàm:
- Mày biết chỗ con nhỏ đó ở không?
- Không. Tư Đôn giấu kỹ lắm. Mà Sài Gòn này hơn năm triệu dân, tìm nó khác nào mò kim đáy biển.
Mặt Thạch đanh lại:
- Mò kim đáy biển cũng phải mò. Mày cho sắo nhỏ tìm cho tao.
Trí xoa cằm:
- Tôi nghĩ, anh hỏi tụi thằng Nhâm, thế nào tụi nó cũng biết.
- Mày quên là tụi nó đang ở Nong-pênh à?
Trí nhún vai:
- Theo tôi, anh cứ hỏi thẳng Tư Đôn.
- Hừ! Nó ngu gì mà nhận.
- Lỡ nó nhận rồi biểu anh đi cưới cho nó, anh tính sao?
Hai Thạch nhổm lên:
- Mày khéo giỡn chơi hoài.
- Tôi hổng giỡn mà chỉ đưa ra tình huống khó nhất cho anh xử.
- Tao không để chuyện đó xảy ra đâu.
Thạch vừa dứt lời, Tư Đôn đẩy cửa bước vào. Anh hơi khựng lại một chút khi thấy hai ông anh mặt mày đăm đăm nặng trịch.
Hất hàm, Thạch lên giọng:
-- Ngồi đi. Tao có chuyên muốn bàn.
Đôn lầm lì đốt thuốc, Thạch hỏi:
- Chừng nào mày trở qua bên ấy?
- Hai hôm nữa.
- Dạo này mày siêng về quá, choi chừng bê trễ công việc đó.
Đôn rít một hơi:
- Anh khỏi lo, thằng Nhâm thay em được.
Ba Trí chen vào:
- Dầu biết vậy, mày cũng không cần về hoài. Hay sợ bị con Yến cắm sừng?
Đôn cười khẩy:
- Tôi ghét kiểu nói chuyện của anh. Muốn gì cứ nhâp đề đi, vòng vo hoài mệt lắm.
Ba Trí hầm hừ:
- Cái thằng vừa hỗn vừa láo. Tao...
Hai Thạch ngắt ngang:
- Không gây nữa. Ba Trí cũng có lý khi nói thế. Em và Thu Yến quen nhau đã lâu, nên tiến tới là vừa. Đàn ông phải lập gia đình mới trưởng thành thật sự.
Đôn khó chịu:
- Anh muốn em lập gia đình hay muốn em cưới Thu Yến?
Hai Thạch nói:
- Thì cũng giống nhau chớ có khác gì.
Đôn lầu bầu:
- Khác chứ. Khác xa lắm.
thạch nhíu mày. Anh chưa kịp lên tiếng, Đôn đã nói tiếp:
- Em không muốn cưới vợ theo sự chỉ đạo của người lớn. Bởi vậy cứ từ từ.
Ba Trí vọt miệng:
- Mày cặp con nhỏ bao nhiêu năm rồi mà còn từ từ? Con gái có thì, bắt nó đợi hoài sao được. Bên Sáu Lợi đã lên tiếng thúc hối anh Hai. Mày đừng làm ảnh khó xử chớ. Hơn nữa, cưới càng sớm càng có lợi cho sự nghiệp của mày. Cứ lần lựa, vừa mất vợ lại mất cả phân ăn đó.
Đôn làm thinh. Anh biết im lặng là khôn ngoan nhất trong trường hợp này.
Hai Thạch chợt lên tiếng:
- Tao tính rồi. Chậm lắm là cuối năm nay hai đứa sẽ cưới.
Đôn thảng thốt:
- Cuối năm. Đâu còn mấy tháng nữa là cuối năm rồi. Em không muốn... mất tự do sớm vậy đâu. Tốt nhất cứ để tụi em vui vẻ như hiện giờ.
Ba Trí chép miệng:
Khối thằng muốn được mất tự do vì gia sản đồ sộ của ông già con Yến.
Giọng Đôn đanh lại:
- Nhưng tôi thì không, tôi muốn vươn lên bằng đôi tay của mình.
Trí cười khinh khỉnh:
- Nói nghe lý tưởng lắm, nhưng mày quên rằng phân nửa vốn trong các vũ trường của mình là do Sáu Lợi tung ra. Buồn buôn lão tuyên bố thu lại vốn là xem như mày phá sản.
Đôn nhếch môi:
- Lão cũng muốn kiêm1 tiền nên không ngu mà buồn buồn như anh tưởng đâu.
Nãy giờ im lặng trong tính toán, Hai Thạch nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Em nói đúng. Sáu Lợi chẳng dại gì thu hồi vốn khi chúng ta còn làm ra tiền cho lão. Nhưng nếu em đã là rể, chuyên kiếm ra tiền sẽ dễ dàng hơn. Thu Yến là con một. Dù em không muốn, Sáu Lợi cũng giao cơ nghiệp cho vợ chồng em quản lý. Cơ nghiệp đó là đà vững chắc cho em phóng vọt lên nhanh gấp năm, gấp mười lần hiện giờ. Tay trắng lập nghiệp là tốt, nhưng tốt hơn hết vẫn là tay có vàng. Đàn ông phải có chí hướng, phải biết tự lập. Nhưng khảng khái một cách cũng ngắc khó thành công lắm.
Ba Trí thêm vào một cách tự đắc:
- Mày thấy rồi đó. Như tao bây giờ tự kiếm tiền được rồi, chớ đâu ngang ngang, bướng bướng như mày vẫn phải phụ anh Hai, chưa được tích sự gì cho bản thân mình.
Đôn nóng mặt vì những lời của Ba Trí. Anh gằn:
- Kiếm ăn bằng nghề cho vay nặng lãi, tôi không thèm.
Ba Trí cười khanh khách:
- Cám ơn mày đã cho tao độc quyền nghề này. Để tao xem mày sống bằng tiền hay nước lã mà bày đặt làm phách.
Hai Thạch quát:
- Mày im đi.
Nhìn Đôn, Thạch nói:
- Đã tới lúc em có sự nghiệp riêng của mình rồi. Anh giao cái vũ trường ở Nông-pênh cho em luôn đấy. Cô gắng đừng phụ lòng anh.
Đôn gạt ngang:
- Em không nhận đâu. Đọi nó vào nề nếp kinh doanh có lời em sẽ về Sài Gòn luôn. Anh la tìm người quản lý đi.
Mặt Hai Thạch sa sầm:
- Tại sao vậy?
- Em thích ở Sài Gòn. Cũng có thể em chuyện sang một công việc khác ít bon chen hơn. Với em, ăn một gậy ngay tim là quá nhiều rồi.
Hai Thạch nhíu mày:
- Đó là công việc gì vậy?
Đôn ngần ngừ:
- Em chưa biết.
Thạch nói nhanh:
- Từ hồi nào theo anh làm ăn tới giờ, em đã quen môi trường quán xá, sàn nhảy, giờ chuyển sang chuyện khác, có quá phiêu lưu không?
Đôn dụi đầu điếu thuốc vào gạt tàn:
- Em muốn thử thời vận một chuyến.
- Nhưng vốn ở đâu ra?
Đôn khoát tay:
- Đó là dự định tương lai. Anh quan tâm làm chi cơ chứ, khi tương lai có thể là hàng chục năm nữa.
Thạch nghiêm mặt:
- Còn chuyện trước mắt, anh định tháng sau mày và Thu Yến làm đám hỏi, anh sẽ lo toàn bộ chi phí.
Đôn im lặng:
- Để em suy nghĩ đã. Vội gì cơ chứ?
Thạch độc đoán:
- Mày suy nghĩ lâu quá rồi. Lần này tao phải quyết định thôi. Ba Trí nói đúng, con gái có thì, mày phải nghĩ cho Thu Yến chứ. Trước đây, chính mày chọn và đeo đuổi nó kia mà.
Đôn ngã người ra ghế, giọng mệt mỏi:
- Bây giờ em mới nhận ra tụi em quá nhiều điểm không hợp. Cách sống của Thu Yến khó là của người vợ hiền thục, đảm đang biết chiều chồng, chăm con, vun vén gia đình.
- Nhưng nó sẽ cùng mày gánh vác một hệ thống nhà hàng từ Sài Gòn qua tận Campuchia. Việc này đâu phải người vợ nào cũng làm được. Mẫu phụ nữ chỉ biết thu vén gia đình xưa lắm rồi.
Rồi Thạch hạ giọng, tâm tình:
- Anh hiểu chắc em đang vướng bận một bông hồng nào đó. Đàn ông mà, ai không ham vui, nhưng lấy vợ phải chọn. Đùng nghĩ rằng mấy con nhỏ qua đường ấy hợp với em, còn Thu Yến thì không mà lầm đó.
Đôn khẳng định:
- Đúng là lấy vợ phải chọn. Nhưng sự chọn lựa ấy là của em. Còn bây giờ anh khoan đề cập tới chuyện cưới xin, em chưa chuẩn bị tinh thần. Đôn đứng dậy bỏ về phòng trước sự giận dữ của cả hai ông anh.
Anh nghe giọng Trí kêu lên:
- Rõ ràng thằng này có vấn đề.
Nằm vật xuống giường, anh thở dài. Đúng là anh có vấn đề, mà là vấn đề của trái tim nên rất khó giải quyết.
Về Sài Gòn đã hai ngày, nhưng Đôn vẫn chưa ghé chỗ Nhiên ở xem cô như thế nào, dù mục đích của anh là vì cô. Anh sợ không kềm lòng được nên rốt cuộc phải tìm quên bên Thu Yến. Đốt một điếu thuốc nữa, Đôn phả khói. Anh biết mình khó trì hoãn việc cưới Thu Yến, áp lực của hai ông anh, của tiền tài danh vọng khiến anh mệt mỏi. Chắc anh phải đồng ý thôi.
Sự lựa chọn nào cũng đau khổ. Anh thấm thía hơn ai hết khi phải đứng trước sự lựa chọn của mình.
Giữa anh và Út Nhiên chưa có một mối ràng buộc nào hết. Một lời yêu cũng chưa từng kia mà. Nếu anh ngập ngừng chuyện cưới Thu Yến vì Nhiên thì đúng là bồng bột, hoang tưởng. Anh Hai chí lý cho rằng Đôn đang "vướng bận một bông hồng nào đó".
Có lẽ Nhiên chỉ là một bông hồng thoảng qua đời anh như trước khi yêu Thu Yến anh đã từng vương vấn đôi ba người. Điều khó ở lần này là Đôn mang ơn Nhiên. Đã vậy, anh còn làm người hùng cứu mỹ nhân. Đôn đưa cô rời ngôi nhà cô sống từ bé tới giờ, anh phải có trách nhiệm chớ đâu thể để Nhiên một thân một mình trôi dạt giữa đời được.
Nếu cho rằng cần một lời yêu mới ràng buộc nhau thì chưa đúng. Khi bỏ nhà theo Đôn chẳng phải anh và Nhiên đã có một ràng buộc vô hình, nhưng hết sức thiêng liêng rồi sao?
Bây giờ muốn tự giải thoát mình khỏi sự ràng buộc ấy, Đôn nhất thiết phải tìm cho Nhiên m6ọt công việc ổn định, thậm chí phải tìm cho cô bé một người đàn ông tốt. Nếu được vậy, anh mới yên tâm cưới vợ, yên tâm làm giàu bằng đồng tiền của bố vợ.
Đôn nhếch môi cay đắng. Ai lại không cần tiền. Anh không thể sống bằng nước lã. Lúc nãy vì sĩ diện, Đôn ra vẻ bất cần, chớ thật ra gia sản của Sáu Lợi vẫn làm anh quan tâm. Đôn chỉ là một người tầm thường chớ nào phải bậc thánh nhân để từ chối cuộc sống tiện nghi vật chất. Anh không thể, anh không thể có Nhiên lẫn Yến.
Tim Đôn nhức nhối khi tay anh chạm vào chiếc nhẫn mong manh. Cái nhẫn nó là của đàn bà. Yến ghen đến mức mỗi lần đến với Đôn phải cởi nhẫn ra cất vào ví. Không phải sợ Yến mà vì anh không muốn nghe những lời cô chì chiết, thậm chí xúc phạm đến chủ nhân chiếc nhẫn. Anh không muốn Nhiên bị tổn thương vì cô bé nào có tội tình chi.
Nhắm đồng tiền có thể lấp được hết những trống vắng dị biệt giữa anh và Thu Yến không hay sự thừa thãi về vật chất sẽ đẩy hai người càng lúc càng xa về mặt tâm hồn.
Có tiến đẩy cưa, nhổm người lên Đôn thấy Thu Yến. Cô sà xuống nằm kế bên anh, giọng nũng nịu vừa quyền hành:
- Chở em đi sắm đồ.
Đôn nhướng mày:
- Em mới sắm hôm anh về mà.
Yến vòng tay nang người Đôn:
- Hôm nay em muốn sắm nữa. Chớ có tiền để làm gì, không sắm sửa phí lắm.
- Có khi nào em nghĩ tới lúc không có tiền chưa?
- Chưa. Nhưng làm sao lại không có tiền được, chỉ sợ không biết mua gì cho hết tiền thôi.
Đôn nói:
- Chỉ cần làm ăn thiếutính toán sẽ bịthua lỗ dẫn tới phá sản, em sẽ không có tiền.
Yến cười khúc khích:
- Ba của em bảo giao việc làm ăn cho anh Hai Thạch hoặc Ba Trí thì còn sợ lỗ lã, chớ giao cho anh, bảo đảm phất. Bởi vậy em chả lo không tiền.
Đôn hơi mỉa mai:
- Có phải vì thế mà ba mới chịu gả em cho anh không?
Thu Yến tự đắc:
- Đương nhiên. Kén rể phải chọn nhân tài chứ. Trai tài, gái sắc luôn là một cặp tương xứng, anh không biết sao.
Kéo tay Đôn, Yến kéo nài:
- Đi anh. Em thèm vào siêu thị, vào shop quá hà.
Đôn uể oải:
- Anh lại thèm ngủ em biết không? Tha cho anh đi.
Mặt Thu Yến xụ xuống:
- Đi hay không nói một tiếng thôi để em còn nhờ người khác.
Đôn cộc lốc:
- Không.
Lấy cái di động đeo ở thắt lưng thật đúng model ra. Thu Yến vừa mím môi nhấn số vừa nói:
- Đừng nghĩ rằng em năn nỉ rồi anh làm tàng. Hừ! Có khối thằng sẵn sàng quỳ trước mặt em để xin chút tình thừa. Những ngày vắng anh, em chưa phải một mình bao giờ.
Chồm về phía Yến, Đôn giật mạnh cái điện thoại. Hành động của anh khiến Yến phá lên cười thích thú:
- Biết sợ rồi à?
Đôn lạnh lùng đẩy cô ra:
- Ra khỏi đây em muốn gọi ai thì gọi.
Thu Yến giậm chân:
- Anh... anh dám đuổi em hả? Hừ! Nhu không bao giờ cộc cằn, thô lổ như anh đâu.
Đôn cười khẩy:
- Vậy em cứ đi với hắn. Nhưng nhớ là đừng bao giờ để tôi thấy.
Thu Yến chống nạnh:
- Anh cũng nhớ đùng bao giờ để em biết gì về con nhỏ đàn bà cho anh chiếc nhẫn. Em sẽ giết nó đấy.
Thu Yến đóng sầm cửa lại, nằm một mình mắt mở tro tráo nhìn trần nhà. Đôn muốn đập tung, phá vỡ món gì đó cho đỡ bức bối.
Anh không ghen, không thể ghen nếu chấp nhận cưới Thu Yến. Đôn biết chắc một điều nếu chọn tiền tài danh vọng, anh sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
Thời gian vẫn còn trước mắt cho anh lựa chọn. Hãy chọn đi... Và Đôn chọn con đường tới ngôi nhà Nhiên đang ở.
Bâm1 chuông và chờ. Một lát, cánh cổng hé mở. Người mở cửa là Tân chớ không phải là Nhiên. Anh sợ cô buồn nên để Tân ở lại cùng. Và bây giờ, thằng nhóc làm anh cụt hứng.
Đôn cau có hỏi:
- Cô Nhiên đâu?
- Dạ trong phòng riêng ạ. Để em gọi.
Anh xua tay:
- Không cần.
Rồi ngồi xuống ghế đá. Từ trong. Út Nhiên chạy ra, đôi chân trần đạp trên cỏ, mái tóc dài mà Đôn biết rất thơm mùi bông lài bay tung theo gió, cô rạng rỡ chưa từng thấy khiến tim Đôn nhức nhối đau.
Hai người nhìn sững nhau, không ai nói lời nào. Cố gắng lắm, Đôn mới không ôm Nhiên vào lòng. Anh nhớ dáng mềm mại, thon thả của cô. Đêm đó để chế ngự cơn đau, anh đã ôm siết lấy nhiên bằng tất cả sức lực. Anh siết cô như muốn trút hết sự đau đớn sang. Khi cơn đau dịu xuống, anh bồi hồi nhận ra cô đang run rầy đến tội nghiệp vì sợ và cũng vì xấu hổ.
Lúc đau đớn cùng cực Nhiên là người lo lắng, chia sẻ với anh chớ không phải là Thu Yến. Yến sống rất vô tình. Trong cuộc đời dài đăng đảng cô khó chung vai với anh khi khốn cùng. Điều đó Đôn thấy rất rõ suốt thời gian anh bị thương, vậy mà anh sẽ chọn cô vì tham vọng của riêng mình.
Đôn mỉm cười lên tiếng trước:
- Sao em không nói gì hết vậy?
Nhiêu ríu rít:
- Em nhường ông nói trước.
- Anh đã nói rồi đó.
- Ông hỏi chớ đã nói gì đâu.
Út Nhiên ngắt cái lá ngọc lan và nghe thơm thoang thoảng. Cô ngập ngừng:
- Điều em muốn ông sẽ không bao giờ nói đâu.
Đôn không rời gương mặt Nhiên:
- Sao lại đoán chắc như thế khi anh lúc nào cũng muốn em vui.
Nhiên có vẻ dỗi:
- Nếu muốn em vui, ông đã không để em lâm vào cảnh cá chậu chim lồng thế này. Mấy hôm nay em rất trông ông.
Đôn pha trò:
- Thảo nào anh hắt hơi liên tục. Cứ tưởng sắp bệnh, ai ngờ Út Nhiên nhớ anh.
Nhiên ấm ức:
- Em hồng có nhớ à nghen. Em trông ông về vì có chuyện muốn nói. Biết ông về cách đây hai hôm kìa.
Đôn vội nói dối:
- Vì anh bận nên chưa ghé đây được.
- Anh Tân cũng nói vậy với em. Thật mất công khi ông phải ghé them một chỗ trong khi đang bận. Bởi vậy em đã quyết định rồi.
Đôn ngạc nhiên:
- Em quyết định việc gì?
Nhiên từ tốn buông từng tiếng:
- Em sẽ về nhà.
Đôn đứng phắt dậy:
- Không được. Họ lại tiếp tục hành hạ, bốc lột sức lao động, tuổi xuân của em.
Út Nhiên mỉm cười:
- Ông nói y như nhỏ Kim Mỹ. Không đến nỗi như vậy đâu. Dù sao em cũng lớn lên từ đó mà. Đúng là có cực thật, nhưng...
giọng nhiên chợt nhỏ dần:
- Em... em... chịu đựng được, trong khi ở đây em có cảm giác mình sống mòn mỏi vì chờ đợi cái không phải của mình, không dành cho mình, em không biết làm gì với khoảng thời gian chết dài dằng dặc. Ông hiểu không?
Đôn quay lưng chống tay vào vách. Sao anh lại không hiểu tới mức đang muốn rơi nước mắt vì những lời của cô đây. Anh đã không lượng sức khi nhgĩ sẽ bảo bọc được Nhiên. Anh hèn hạ khi sẽ chọn Thu Yến và tệ hơn nữa nếu để Út Nhiên quay về nhà. Anh không thể để cô đi vì anh cần Nhiên. Nhưng nhắm anh sẽ làm được gì cho cô đây?
Giọng Nhiên vang lên:
- Em biết ông rất tốt với em, nhưng tốt quá chỉ khổ người khác. Thời gian ở đây với em là một kỷ niệm đẹp. Chúng ta không còn nợ gì nhau nữa. Ngày mai em sẽ về nhà, mong ông đừng buồn giận em.
Đôn ngập ngừng:
- Cho anh thời gian hai ngày nữa. Hai ngày nữa nếu không có việc cho em, thì đừng gọi anh là anh.
Nhiên lắc đầu:
- Không phải em đòi về để làm áp lực với ông, em nghĩ tới nghĩ lui bao nhiêu đêm rồi. Ơ? lại đây em chỉ tự làm khổ mình và khiến ông khó xử thôi.
Đôn mím môi:
- Anh không cho em đi đâu. Anh sẽ lo lắng chăm sóc em. Hãy cho phép anh là điều đó.
- Nhưng em không là gì của ông cả. Em gái chỉ là một cái cớ. em không muốn bị phỉnh phờ. em rời nhà với hy vọng có một việc làm chớ không chờ đợi sự giúp đỡ như vầy.
Đôn im lặng. Nhìn anh, Nhiên không hiểu anh toan tính gì mà gương mặt lầm lì dễ sợ. Cô chợt ân hận đã thành thật khi nói thế. Cô không thể dối lòng rằng càng ngày cô càng nghĩ đến Đôn nhiều hơn.
Giọng Đôn dứt khoát:
- Em muốn về nhà chớ gì? Được rồi. Nhưng anh sẽ sắo xếp cho em trở về. Sẽ không ai dám động tới em. Bây giờ cứ ở đây chờ anh.
Rồi chẳng cần biết ý Nhiên thế nào, Đôn phóng xe đi.
Tim Nhiên hụt hẫng đau. Trong hồn cô là cả một trời mâu thuẫn khi muốn Đôn mãi năn nỉ mình.
Cô chỉ là em gái, ông anh như Đôn đối với cô em gáu như vậy là được điểm mười tồi. Nhiên còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Hãy thực tế chấp nhận số phận của mình. Số phận một con bé lọ lem không có trong cổ tích.