Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2031 / 22
Cập nhật: 2016-06-14 12:09:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hững lời nói của chàng trẻ tuổi chốc chốc lại văng vẳng bên tai Peng-Lang.
Cô thú thật với lòng rằng những lời ấy đã cảm động cô một cách dịu dàng thấm thía, đã mở cho cô thấy một thế giới lạ, có những hương sắc tản kỳ...
Sáng hôm nay, tưởng rằng cái cảm giác say sưa lúc đầu đã qua, mình đã trở về với khung cảnh cũ, Peng-Lang cố làm mặt thản nhiên:
- Chà! Dù sao anh chàng ấy cũng chỉ là một «người lạ»!
Một người lạ! Nghĩa là một người tính tình khác, ý nghĩ khác, thói quen khác, tiếng nói khác, tóm lại là một người cô không thể sao hiểu được.
Nghĩ vậy, Peng-Lang nhất định quên chàng trẻ tuổi, chẳng thèm nhớ rằng hôm nay chàng lại đến. Phải, khi nào vì một người lạ mà Peng-Lang thay đổi cả thói thường!...
Peng-Lang ngồi cạnh cửa sổ để quay guồng. Mười ngón tay mềm mại như tranh vẻ trắng với sợi bông.
- Ông trương có nhà không?
À, người lạ đã đến. Nhưng Peng-Lang vẫn ngồi yên không động.
Ông trương đáp:
- Có... mời ông khách lên chơi!
- May quá, chẳng hay cô em đã thưa chuyện cùng ông về việc tôi đến hôm qua?
- Có, Peng-Lang cũng có nói qua với tôi...
- Thế ý ông?...
- Ông hay ngồi chơi đã... Peng-Lang ọ, ao num mà nè!
Peng-Lang dừng tay guồng đứng dậy, xách bẳng nước đổ vào ấm đất để lên kiềng đun. Ông trương lẳng lặng lấy mũi dao cạo những tàn thuốc dính trong lòng điếu can, đoạn với cái hợp đồng mắt cua, nhúm ít thuốc nạp vào điếu, gắp hòn than đỏ để lên châm, ghé môi bầm bập hít mấy hơi dài... Cặp mắt lờ đờ nhìn làn khói toả, ông trương hình như đã quen người khách lạ...
- À, ông muốn tôi nhượng lại cái gò Sắn và cái đầm ở trong rừng kia cho ông?
- Phải, tôi mong rằng...
- Tôi cũng chưa nói hẳn là thuận hay không... để còn xem đã...
- Ông nhượng hẳn hay cho thuê cũng được...
- Chỗ ấy bắn tốt lắm... tôi cũng có khẩu súng một lòng... Ông ở ngoài tỉnh à?
- Tôi ở ngoài tỉnh, là chủ hiệu Đức lợi... Này, nhưng ông định thế nào?
- Không, nghĩ kỹ ra, tôi không muốn nhượng hoặc cho thuê chỗ đó... Nếu tôi nói giá tiền cùng ông... cũng là một cách từ chối mà thôi.
- Thì ông cứ nói xem.
- Nhượng đứt thì phải sáu chục...
- Vâng, sáu chục.
Ông trương giật mình. Sao? Không do dự, không so kè, ông khách lạ thuận mua ngay cái gò sỏi và cái đầm lầy nọ những sáu chục bạc à? Nếu ông ta chỉ trả độ mươi lăm đồng...
- Ông mua thực đấy chứ?
- Tôi xin trả tiền ngay mà lại...
- Nể lời ông quá... Để tôi làm văn tự đã.
- Không cần.
Ông trương trố mắt lên nhìn.
- Chỗ thực thà tin lời nhau là đủ mà!...
- Ồ, ông tử tế quá! Mời ông xơi nước.
- Mời ông... Tôi muốn phiền ông đưa tôi ra gò xem. Mỗi khi tôi chỉ nhìn qua vì không biết lối vào.
Ngoài cổng có người gọi: «Ông trương! Ông trương! Đi thôi nè!»
- Tôi không dám sợ khó, nhưng ông xem, tôi còn bận chút việc phải đi ngay bây giờ. Ông đi một mình vậy, cứ theo con đường bờ ruộng kia... đường quang lắm!
Ông trương nói đoạn, vớ chiếc khăn xanh quấn vội lên đầu. Hoài-Anh, chàng trẻ tuổi, cũng đứng dậy rồi hai người cùng xuống thang ra cổng. Đi được một quãng không biết chàng nghĩ thế nào lại lộn lại, trèo lên nhà, hỏi Peng-Lang rằng:
- Cô có thể đưa tôi vào xem gò được không?
- Phấy, ai đi thế!
- Cô trỏ hộ tôi con đường vào đấy vậy.
- Phá tôi nói, ông chưa nghe ra à?
Cô nói đoạn bước ra sàn phơi, giơ tay trỏ con đường nhỏ theo bờ suối chạy mất hút vào rừng. Peng-Lang trỏ thật xa, Hoài-Anh nhìn thật gần, nhìn cặp má hồng hồng dưới lượt tơ mịn, nhìn tia mắt nồng nàn như đốt lòng người...
- Ông cứ theo con đường kia thôi mà.
- Vâng, cảm ơn cô.
- Ông định làm nhà ở trên gò ấy thật sao?
- Thật!
- Rồi ông đem cả nhà vào ở đấy chứ?
- Cả nhà! Cô làm như tôi đã vợ con hàng đàn hàng lũ rồi ấy. Tôi chỉ có một mình. Còn cửa hiệu và đầy tớ thì vẫn để ở tỉnh.
- Tôi biết đâu!
Hoài-Anh bỗng đột ngột:
- Peng-Lang bao giờ lấy chồng nhỉ?
Peng-Lang đỏ mặt:
- Ông này!...
- Đẹp như Peng-Lang mà chưa chồng à?...
- Ông chê tôi?
- Đứa nào chê cô thì trời đánh! Tôi mến cô lắm. Ngày hôm qua, lúc ra về, cô có biết tôi nghĩ gì chăng?
- Không!
- Tôi nghĩ rằng cô nếu chưa lấy chồng thật là may quá. Con trai ở đây trông như ngợm cả, không xứng đáng lắm...
- Ông bảo con trai ở đây như ngợm cả à? Cang...
Hoài-Anh biết mình nói lỡ, vội lảng sang chuyện khác.
- Này ông! Ông bảo con trai Đèo Hoa như ngợm cả... Thế ngộ ai bảo con gái ngoài tỉnh là đồ mất nết cả thì ông nghĩ sao?
- Tôi nghĩ... cũng có lẽ!
Peng-Lang đã giận lại ngạc nhiên quá. Cái tình liên lạc đối với người cùng xứ sở ấy cô thực không hiểu.
- Sau này ông định lấy vợ tỉnh hay lấy vợ nơi khác?
- Lấy đâu được người vợ tốt thì thôi, dù có phải bỏ tỉnh đi xa như vào các làng chẳng hạn.
- Tôi thì không bao giờ bỏ động Đèo Hoa.
- Cái đó là ý riêng của cô, nhưng sự thực thì chưa chắc.
- Ông nói thế nào? Chưa chắc à? Người Mán chúng tôi chẳng khi nào ra khỏi rừng xanh... À, nhưng thôi, ông đã nhớ đường vào gò rồi chứ?...
Tiếng Gọi Của Rừng Thẳm Tiếng Gọi Của Rừng Thẳm - Lan Khai Tiếng Gọi Của Rừng Thẳm