In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ới sáng sớm mà hội trường đã nhộn nhịp hẳn lên. Cả khán phòng rộng lớn được trưng bày rực rỡ. Hội từ thiện này được thành lập, đó là công hết sức của nhóm Trọng Khôi và các kiến trúc sư trẻ bạn của anh, còn có cả các cựu sinh viên của các trường đại học. Cũng như chàng kiến trúc sư trẻ Trọng Khôi, Bảo Huy... họ là những bác sĩ, giảng viên v.v... Tuy mỗi người mỗi nghề, nhưng họ có chung bầu nhiệt huyết và lòng nhân ái bao la. Họ đến với hội bằng cả tâm tư tình cảm của mình. Thế là hôm nay, hội từ thiện đã ra đời.
Có tiếng vỗ tay bôm bốp và tiếng gọi của Bảo Huy:
- Nào các bạn! Chúng ta tập trung lại đây một chút nào.
Mọi người ồn ào xúm lại. Ai trong số đó vừa cười vừa nói:
- Oai nhỉ! Thế mới là đội phó chứ.
Nếu như ngày bình thường thì nhất định Bảo Huy đã trả đũa rồi. Nhưng hôm nay là ngày trọng đại, thôi thì gác lại vậy. Rồi anh tiếp:
- Các bạn đã có mặt đông đủ rồi. Nào, chúng ta cùng nghe lời phổ biến của đội trưởng nhé.
Vâng. Vì Trọng Khôi là người chững chạc nhất trong đám bạn, nên anh được phân công là tổ trưởng. Theo lời giới thiệu của Bảo Huy, anh bước vào. Hôm nay anh mặc một bộ vest trông thật đẹp, vì thế ai cũng ồ lên:
- Ô! Đội trưởng bảnh trai quá.
- Trông như một tổng giám đốc nhỉ!
Mỗi người một câu cũng làm cho anh đỏ mặt.
- Thôi nào các bạn! Hôm nay cho tớ diện một chút thôi mà. Nào, những việc mà hội đã phân công, các bạn đã hoàn thành chưa?
Lại nhiều tiếng đồng thanh hô lớn:
- Đã hoàn thành.
- OK. Thế thì chúng ta chuẩn bị đón khách nhé, sắp tới giờ rồi. Bây giờ, tớ sẽ vào xem lại bài diễn văn một lần nữa.
Quay qua Bảo Huy, anh tiếp:
- Bảo Huy! Cậu phụ trách việc đón khách nhé.
- Biết rồi thưa... "sếp".
Khi Trọng Khôi vừa đi khuất thì Bảo Huy đã gọi mọi người lại và tuyên bố vẻ đầy bí mật:
- Các cậu ơi! Hôm nay các cậu có tin rằng sẽ có một bất ngờ làm cho các cậu phải há hốc mồm ra không?
Song Hạ trề môi:
- Cậu lại bày trò gì nữa thế, Bảo Huy?
Bảo Huy thì thầm:
- Không phải bày trò đâu, mà là tự nhiên đó. Nhưng chắc chắn rằng các cậu phải bất ngờ cho mà xem.
Thiên Vũ lên tiếng:
- Tớ không tin.
- Thế thì cá đi.
Nhiều người bên nhóm Thiên Vũ túm tụm lại, dường như đang hội ý. Cuối cùng Thiên Vũ lên tiếng:
- Cá gì nào?
- Nếu lát nữa đây, các cậu sẽ ngạc nhiên đến há hốc mồm thì các cậu thua.
- Còn nếu không thì sao?
- Tất nhiên là tớ thua rồi.
Lại nhiều ánh mắt tỏ ra nghi ngờ. Rồi cuối cùng Thiên Vũ nói:
- Thôi được rồi. Nhưng nếu ai thua thì sẽ phải chịu gì nào?
- Để tớ nghĩ đã.
Không mất quá một phút để suy nghĩ, cuối cùng Bảo Huy kết luận:
- một chầu nhà hàng đi.
- Nhà hàng ư?
- Đúng vậy! Người thắng cuộc sẽ được quyền chọn bất cứ nhà hàng nào.
Thiên Vũ nói to:
- Thế nào các bạn? Ở đây chúng ta rất đông, nhưng Bảo Huy chỉ có một thôi. Có chấp nhận cuộc cá cược này không?
- Sao lại không chứ? Hôm nay chúng ta nhất định sẽ làm cho Bảo Huy phá sản luôn.
Bảo Huy mím môi cười, nhưng lòng đầy đắc thắng.
- Để xem sao.
Họ chưa kịp kết thúc câu chuyện thì có một chiếc tắc xi đỗ xịch ngoài cổng. Cả bọn nhìn nhau vì bây giờ hình như còn quá sớm để các nhà từ thiện đến.
Trả lời cho câu hỏi đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp giản dị, nhưng không giấu được sự quý phái. Cô gái rất tự nhiên đi vào.
Tiếng của ai đó xuýt xoa:
- Cha mẹ ơi! Con nhà ai mà đẹp thế!
Lại một giọng nam nghe có vẻ bi quan:
- Chắc người ta nhầm địa chỉ thôi.
Trong lúc họ định giải tán trong sự tiếc rẻ thì cô gái cất tiếng nói:
- Em xin chào các anh chị!
Sau phút ngẩn ngơ, Bảo Huy đã kịp trấn tĩnh lại:
- Vâng, chào bạn. Xin lỗi bạn là...
Không chút phật lòng vì câu hỏi khá thẳng thắn của Bảo Huy. Cô tươi cười:
- Dạ, đây là thiệp mời của em.
- Hải Du!
Hải Du rạng ngời nét mặt và quay lại nơi vừa có tiếng gọi tên cô. Cô reo lên:
- Anh Trọng Khôi!
Trong khi Bảo Huy và mọi người chưa kịp xem thiệp mời, thì Trọng Khôi đã tươi cười bước ra. Anh quàng nhẹ qua vai người yêu rồi nói với các bạn:
- Nào các bạn! Hôm nay, mình muốn giới thiệu với các bạn một người.
Anh nhìn Hải Du âu yếm rồi tiếp:
- Đây là Hải Du, và cũng là người yêu của mình.
- Người yêu?
-...
-...
Nhiều đôi mắt tròn xoe và cái miệng há hốc vì sự công bố khá thú vị của Trọng Khôi, trong đó có cả Bảo Huy. Nhưng rất may anh đã kịp bịt miệng lại để không phải thét lên vì quá bất ngờ. Rồi anh bỗng nhớ đến vụ cá cược, nên đưa máy hướng về những cái mồm há hốc bấm lia lịa để làm bằng chứng.
Thấy các bạn như thế, Trọng Khôi phải bật cười:
- Kìa các bạn! Các bạn làm sao thế?
Thiên Vũ lên tiếng trước nhất:
- Cậu làm bọn tớ kinh ngạc quá. Mà này, Hải Du của cậu dễ thương quá.
Lời nói của Thiên Vũ làm cho Hải Du đỏ cả mặt.
Nàng bẽn lẽn bên cánh tay của Trọng Khôi và nói:
- Em rất vui khi làm quen với các anh chị. Các anh chị vui quá!
Song Hạ lanh chanh chạy đến nắm tay Hải Du:
- Hải Du này! Có phải bạn cũng là một hội viên của hội chúng mình không?
- Vâng ạ! Em rất thích khi nghe anh Trọng Khôi nói về công việc của anh chị. Cho nên em nôn lắm, chỉ mong trời mau sáng để được đến đây thôi.
- Thế thì theo bọn mình nhé. Sẽ có công việc cho bạn đây.
Quay sang Trọng Khôi, Song Hạ tiếp:
- Trọng Khôi! Mình mượn Hải Du của cậu một lát nhé.
Vừa nói dứt lời, Song Hạ đã kéo Hải Du cùng đám con gái chạy biến đi, bỏ lại phía sau nhiều tiếng cười giòn giã. Trọng Khôi nhìn theo, anh cũng cười hạnh phúc và nói:
- Không ngờ họ mau hòa đồng đến như thế. Vậy mà tớ cứ lo suốt mấy ngày hôm nay.
Và... Bảo Huy hình như anh vừa bừng tỉnh cơn mê. Sự xuất hiện của Hải Du hình như đã làm xáo trộn tất cả trong anh. Gương mặt đẹp của Hải Du đã làm anh choáng ngợp. Anh tự hỏi: Ở đâu lại có một người con gái như thế? Anh nhìn Trọng Khôi. Hình như trong anh có điều gì đó luyến tiếc và ganh tị.
- Hải Du của mày quả là ngoài sức tưởng tượng của tao. Cô ấy đẹp và dễ thương lắm.
Trọng Khôi hơi bất an:
- Mày không sao chứ Bảo Huy?
Thấy mình có vẻ hơi vô lý, nên Bảo Huy vỗ vai bạn và bật cười:
- Thì Hải Du của mày đó, suýt chút nữa thì tao đã thua một vụ cá cược rồi.
- Cá cược gì?
- Rồi mày sẽ biết.
Trọng Khôi lắc đầu:
- Mày làm tao khó hiểu quá.
Bỗng anh nhìn đồng hồ rồi kêu lên:
- Thôi chết rồi, sắp đến giờ! Thôi, mau xem mọi người đã chuẩn bị hết chưa. Khách sắp đến rồi đó. Bảo mọi người sẵn sàng nhé.
- Sẵn sàng.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn