The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ôi khi người ta thật sự rất rất cần một người bạn, nhưng tất cả mọi người đều đã đi xa trong một ngày.
Một ngày cô đơn của Daphne
Màng nhĩ của Molly rung lên bởi tiếng kèn phát ra từ chiếc còi đồ chơi Phoebe ngậm trên mồm.
“Thế là đủ rồi!” Chị cô xông tới trước. “Molly, em như vậy là sai! Roo, tránh ra! Kevin, bỏ tay cậu ra khỏi người Molly. Bây giờ tất cả ngồi xuống.”
Kevin buông tay. Dan xoa xoa ngực của mình. Roo đã nhả ống quần của Kevin.
Molly cảm thấy như mình sắp bệnh. Chính xác thì cô đã hy vọng mình sẽ đạt được cái gì? Cô không dám nhìn vào bất cứ ai. Không gì xấu hổ hơn khi nghĩ rằng đến giờ chị gái và anh rể cô chắc hẳn đã biết cô tấn công Kevin trong khi anh ta đang ngủ.
Nhưng cô là người chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra, và cô không thể bỏ chạy. Nhận ám hiệu từ đội hâm mộ Daphne, cô ôm lấy cục cưng của mình và bế nó ra một chiếc ghế bành nằm cách xa những người còn lại hết mức có thể. Con chó liếm cằm cô đầy cảm thông.
Dan ngồi xuống chiếc trường kỷ. Trên mặt anh vẫn còn nguyên cái biểu hiện cứng đầu đã khiến cô mất bình tĩnh. Phoebe ngồi ké xuống bên cạnh anh, trông chị như một cô đào Vegas trong trang phục của bà mẹ với vẻ đầy lo lắng. Còn Kevin….
Đó cũng là lúc cô nhận ra thực tế của mình. Phoebe, Dan, Kevin… và cô. Tác giả của Cô thỏ Daphne đang phải một mình chống lại cả NFL.
Chiến thuật duy nhất của cô là tập trung hoàn toàn phòng thủ. Việc này sẽ biến cô thành một con bé chẳng ra gì, nhưng đó là thứ tốt nhất mà cô có thể làm cho Kevin. “Vậy hãy giải quyết việc này ngắn gọn thôi. Tôi còn có nhiều thứ khác để làm, và chuyện ở đây thì quá ư nhàm chán.”
Một bên lông mày vàng sẫm của anh rướn lên giữa trán.
Phoebe thở dài. “Molly, làm như vậy không có tác dụng gì đâu. Cậu ta quá cứng rắn để bị dọa đi như vậy. Bọn chị biết Kevin là cha của đứa bé trong bụng em, và cậu ta ở đây để thảo luận về chuyện tương lai.”
Cô quay ngoắt về phía Kevin. Anh ta vẫn chưa nói gì với họ! Phoebe sẽ chẳng khi nào nói chuyện kiểu này nếu chị biết những gì Molly đã làm.
Ánh mắt anh ta không để lộ điều gì.
Tại sao anh ta giữ im lặng? Chỉ cần Phoebe và Dan biết sự thật, anh ta sẽ không còn trách nhiệm gì trong vụ này.
Cô quay sang chị gái mình. “Tương lai của em chẳng liên quan gì đến anh ta cả. Thật ra là chính em –”
Kevin nhảy ra từ phía chiếc lò sưởi. “Lấy áo khoác của cô đi,” anh ngắt lời. “Chúng ta sẽ đi dạo.”
“Tôi không –”
“Ngay bây giờ!”
Mặc dù cô ghét phải đối mặt với anh, nhưng nói chuyện riêng với Kevin sẽ dễ dàng hơn đối diện với anh ta trước băng đảng nhà Calebow. Cô đặt cục cưng của mình xuống thảm và đứng dậy. “Ở yên đây, Roo.”
Phoebe bế con chó xù lên khi nó bắt đầu rên ư ử.
Molly rảo bước ra khỏi căn phòng, lưng thẳng đứng. Kevin bắt kịp cô ở nhà bếp, túm lấy tay và lôi cô vào phòng giặt đồ. Ở đó anh ấn vào tay cô chiếc áo khoác trượt tuyết màu hồng và xanh nhạt của Julie, rồi giật lấy chiếc áo khoác len nâu của Dan từ trên móc cho mình. Anh mở tung cửa sau rồi đẩy cô ra ngoài không chút nhẹ nhàng.
Molly mặc áo vào người và cố kéo khóa, nhưng không thể khép hai vạt áo lại gần nhau và cơn gió lạnh cắt qua lớp áo sơ mi lụa của cô. Kevin còn chẳng thèm kéo khóa chiếc áo khoác của Dan, dù anh ta chỉ mặc mỗi áo sơ mi dệt mùa hè và quần khakis. Sức nóng từ cơn giận đang giữ ấm cho anh ta.
Cô lo lắng thò tay vào túi áo của Julie và tìm thấy một chiếc mũ dệt cũ với một miếng dán hình Barbie đã bạc màu. Phần còn lại của một quả cầu len được treo bằng một vài sợi chỉ trên đỉnh mũ. Cô kéo sụp cái mũ qua tóc mình. Anh lôi cô đến một lối đi lát đá dẫn vào rừng. Cô có thể cảm thấy sự giận giữ đang cuồn cuộn trong người anh.
“Cô đã không định nói cho tôi biết” anh nói.
“Đó là việc không cần thiết. Nhưng tôi đang định nói cho họ biết. Lẽ ra anh phải làm như vậy khi Dan xuất hiện và tránh cho mình một chuyến đi dài.”
“Tôi có thể tưởng tượng ngay phản ứng của anh ta. Đấy không phải là lỗi của tôi, Dan. Cô em dâu hoàn hảo của anh đã cưỡng bức tôi. Tôi chắc chắn anh ta sẽ tin điều đó.”
“Giờ anh ấy sẽ tin. Xin lỗi vì anh đã bị ….làm phiền như thế này.”
“Làm phiền?” Hai chữ được nói ra như một sợi roi quất vào cô. “Cái chuyện quái quỷ này còn hơn một sự phiền toái nhiều.”
“Tôi biết. Tôi –”
“Đây có thể là một sự phiền toái đối với một cô nàng sống trong sang giàu như cô, nhưng trong thế giới thực –”
“Tôi hiểu! Anh là một nạn nhân.” Cô so vai lại trước cái lạnh và cố gắng nhét vừa hai tay vào túi áo. “Đây là vấn đề tôi cần giải quyết, không phải của anh.”
“Tôi chả phải nạn nhân của ai cả,” anh hầm hè.
“Anh là nạn nhân của tôi, do vậy tôi phải có trách nhiệm với những hậu quả xảy ra.”
“Những hậu quả, theo như cô gọi, cộng lại là sinh linh một con người.”
Cô dừng lại và ngước nhìn anh. Cơn gió đã cuốn theo một lọn tóc rồi táp nó vào trán anh. Khuôn mặt anh cứng nhắc, các đường nét quá đẹp trai của anh không có dấu hiệu nhượng bộ.
“Tôi biết điều đó,” cô nói. “Và anh phải tin rằng toàn bộ chuyện này không hề trong dự tính của tôi. Nhưng hiện giờ khi tôi đã có mang, tôi rất muốn có đứa bé này.”
“Tôi thì không.”
Cô nhăn mặt. Một cách logic, cô hiểu điều này. Đương nhiên anh không muốn có một đứa con. Nhưng sự tức giận của anh dữ tợn đến nỗi cô bắt chéo tay trước bụng mình một cách tự vệ. “Vậy thì chúng ta chẳng có vấn đề gì cả. Tôi không cần anh Kevin ạ. Thật sự là như vậy. Và tôi cũng rất cảm kích nếu anh có thể quên hết chuyện này đi.”
“Cô thực sự nghĩ rằng tôi sẽ làm như vậy à?”
Đối với cô, đây là một việc riêng tư, nhưng cô phải nhớ rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng đối với Kevin. Ai cũng biết tới niềm đam mê mà Kevin dành cho đội Stars. Phoebe và Dan là cấp trên của anh và cũng là hai người quyền lực nhất trong NFL.
“Ngay khi tôi kể với Phoebe và Dan những gì tôi đã làm, anh sẽ không còn trách nhiệm gì nữa. Việc này sẽ không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp của anh.”
Kevin nheo mắt lại. “Cô sẽ không kể gì với họ cả.”
“Đương nhiên tôi sẽ kể!”
“Cô phải im miệng.”
“Đây là lòng tự kiêu của anh đang nói chuyện sao? Anh không muốn ai biết anh là một nạn nhân? Hay anh sợ họ đến mức đấy cơ à?”
Hai môi anh hầu như không cử động. “Cô không biết gì về tôi cả.”
“Tôi biết sự khác biệt giữa đúng và sai. Những gì tôi đã làm là sai, và tôi sẽ không dàn xếp chúng bằng cách lôi anh vào chuyện này thêm nữa. Tôi sẽ quay vào trong nhà và–”
Tóm lấy cánh tay Molly, anh lắc cô thật mạnh. “Nghe cho rõ đây, vì tôi rất mệt mỏi sau chuyến bay và tôi không muốn phải nói điều này nhiều hơn một lần. Tôi đã từng làm rất nhiều điều có lỗi trong cuộc đời mình, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ lại sau lưng một đứa con hoang, và tôi không định bắt đầu làm việc đó bây giờ.”
Cô lùi xa khỏi anh và ôm chặt lấy bản thân. “Tôi sẽ không bỏ đứa bé này đi, vì thế đừng có dù chỉ là gợi ý chuyện đó.”
“Không.” Hai môi anh mím chắt thành một đường thẳng cay đắng. “Chúng ta sẽ kết hôn.”
Cô lặng người đi vì kinh ngạc. “Tôi không muốn kết hôn.”
“Cả hai chúng ta đều thế, nhưng chúng ta sẽ không phải kết hôn lâu.”
“Tôi sẽ không –”
“Đừng phí lời nữa. Chính cô đã chơi tôi thế này, thưa cô, và giờ đến lượt tôi quyết định mọi chuyện.”
Thông thường Kevin rất thích các câu lạc bộ dance, nhưng giờ anh chỉ ước mình đã không tới đây. Mặc dù vụ đối chất của anh với hội nhà Calebow đã xảy ra từ chiều qua, anh vẫn chưa thể ở xung quanh người khác.
“Kevin! Đằng này!”
Một cô gái với mí mắt lấp lánh trong một bộ váy trong suốt gọi anh giữa những tiếng ồn. Họ đã hẹn hò nhau một vài tuần vào mùa hè trước. Nina? Hay Nita? Anh không còn nhớ mà cũng chẳng quan tâm.
“Kevin! Này, anh bạn, qua đây và để tôi mua cho anh cái gì uống nào!”
Anh vờ như không nghe thấy cả hai bọn họ và len lỏi qua đám đông về phía anh vừa mới tới. Đây là một sai lầm. Hiện tại, anh còn không thể nói chuyện với bạn bè chứ đừng nói tới các fan hâm mộ hào hứng nói về trận vô địch anh đã thua.
Anh lấy áo khoác của mình nhưng không cài áo mà để không khí lạnh ở đường Dearborn đập vào người như một nắm đấm. Trong khi lái xe vào thành phố, radio trên xe thông báo nhiệt kế đã hạ xuống âm 3 độ. Mùa đông về Chicago. Một người phục vụ nhìn thấy Kevin và quay đi lấy xe cho anh, chiếc xe được đậu ở một ví trí nổi bật cách đó không quá 20 feet. (~ 6 m)
Trong một tuần nữa anh sẽ trở thành đàn ông có vợ. Vậy mà cứ nói chuyện giữ sự nghiệp và đời tư riêng rẽ. Anh đưa cho người phục vụ một tờ 50 đô, rồi ngồi vào sau tay lại chiếc Spider của mình và chuyển bánh.
Con phải làm một hình mẫu Kevin ạ. Người ta mong đợi con cái của linh mục làm những việc đúng đắn.
Anh rũ bỏ giọng nói của vị Linh mục đáng kính John Tucker. Kevin đang làm việc này để bảo vệ sự nghiệp của mình. Ừ thì ý nghĩ có một đứa con ngoài giá thú khiến anh rùng mình, nhưng bất cứ ai cũng thấy phiền vì điều đó. Đây chắc chắn không phải vì anh là con của một mục sư. Đây chỉ là vì trận đấu mà thôi.
Phoebe và Dan không mong đợi một đám cưới vì tình yêu, và thực tế rằng cuộc hôn nhân sẽ không kéo dài cũng chẳng khiến họ ngạc nhiên. Cùng lúc đó, anh có thể ngẩng cao đầu trước mặt họ. Còn về phần Molly Somerville, với các mối quan hệ quan trọng và phẩm hạnh bất cẩn của cô ta, anh chưa từng ghét ai nhiều hơn thế. Rõ hợp với việc cưới một người phụ nữ trầm lặng và không đòi hỏi mà Jane Bonner luôn thích chọc ghẹo anh. Thay vào đó, anh có một cô nàng nhiều chữ và khinh khỉnh có thể làm phiền anh rất nhiều nếu anh cho cô ta cơ hội. Thật may mắn, anh không định cho cô ta dù chỉ một cơ hội.
Kevin à, cuộc sống có cái sai và có cái đúng. Con có thể hoặc sống cuộc đời của mình trong bóng tối hoặc đứng ngoài ánh sáng.
Anh lờ John Tucker đi và tăng ga về Lake Shore Drive. Chuyện này chả liên quan gì đến đúng và sai cả. Đây là bảo vệ sự nghiệp.
Không hẳn vậy, một giọng nói nhỏ xíu thì thầm trong anh. Anh phóng sang làn đường bên trái, rồi bên phải, rồi lại bên trái. Anh cần tốc độ và sự mạo hiểm, nhưng anh sẽ chẳng tìm thấy cái nào ở Lake Shore Drive.
Vài ngày sau cuộc phục kích của Phoebe và Dan, Molly gặp Kevin để hoàn thành đăng ký kết hôn. Sau đó, họ lái xe riêng rẽ vào thành phố tới tòa nhà Hancock nơi họ sẽ ký các giấy tờ pháp lý để tách bạch tài chính của hai người.
Kevin không biết rằng Molly không có khoản tài chính nào để tách bạch cả, và cô cũng không cho anh ta biết. Điều đó chỉ khiến cô càng trở lên điên rồ hơn những gì anh ta đã nghĩ về cô.
Molly lơ đễnh khi nghe vị luật sư giải thích về các giấy tờ. Cô và Kevin chưa nói một lời về vai trò của anh trong cuộc sống của đứa bé, và cô cũng không có tinh thần để đề cập đến chuyện đó. Thêm một việc họ cần bàn bạc thỏa thuận.
Khi rời khỏi văn phòng, Molly thu gom lòng can đảm của mình và một lần nữa cố nói chuyện với Kevin. “Kevin, việc này thật điên rồ. Ít nhất anh cũng phải để tôi nói với Dan và Phoebe sự thật.”
“Cô đã thề với tôi là cô sẽ im miệng.”
“Tôi biết, nhưng –”
Đôi mắt xanh lục của anh khiến cô lạnh thấu xương. “Tôi muốn tin rằng cô có thể cư xử có danh dự trong một việc gì đó.”
Cô nhìn đi chỗ khác, ước rằng cô đã không hứa với anh. “Bây giờ không còn là những năm 1950. Tôi không cần kết hôn để nuôi dưỡng đứa bé này. Phụ nữ độc thân làm như thế suốt.”
“Kết hôn sẽ chẳng là gì ngoài một phiền phức nhỏ cho cả hai chúng ta. Chẳng lẽ cô lại ích kỷ đến mức không thể bỏ ra một vài tuần trong cuộc sống của mình để làm việc này cho đúng sao?”
Molly không thích sự khinh bỉ trong giọng nói của anh ta, cô cũng không thích bị gọi là ích kỷ, đặc biệt khi cô biết Kevin làm việc này chỉ để giữ hòa khí với Dan và Phoebe; nhưng anh ta đã bỏ đi trước khi cô có thể đáp lại. Cuối cùng cô đành bỏ cuộc. Cô có thế chống lại một người trong bọn họ, nhưng không thể cùng lúc cả ba.
Lễ cưới diễn ra một vài ngày sau đó tại phòng khách nhà Calebow. Molly mặc một chiếc váy trắng tới ngang bắp chân mà chị gái đã mua cho cô. Kevin mặc một bộ vest màu than chì đậm cùng với cà vạt cùng tông. Molly nghĩ nó khiến anh trông giống một người làm dịch vụ lễ tang cực kỳ đẹp trai.
Cả hai đều từ chối mời bất cứ người bạn nào đến tham dự, vì vậy chỉ có Dan, Phoebe, lũ trẻ và hai chú chó tham gia buổi lễ. Mấy cô bé đã trang trí phòng khách với băng rôn bằng giấy kếp trắng và buộc nơ cho lũ chó. Nơ của Roo được đeo quanh vòng cổ, còn của Kanga nằm quanh túm lông trên đầu. Cô nàng cứ ve vãn Kevin một cách trơ trẽn, lúc lắc cái túm lông trên đỉnh đầu để gây sự chú ý và vẫy vẫy cái đuôi. Kevin phớt lờ Kanga cũng như anh ta phớt lờ tiếng gầm gừ của Roo, vì vậy Molly biết anh ta là loại đàn ông tin rằng một chú chó xù có thể đe dọa đến vẻ nam tính của mình. Sao cô lại không cân nhắc điều này lúc ở Door County thay vì cứ tìm kiếm hành động ợ hơi, dây chuyền vàng và “Cô là đồ ngu ngốc”?
Hai mắt Hannah sáng rực, và con bé nhìn Kevin với Molly như thể họ là nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích. Vì con bé, Molly phải vờ hanh phúc trong khi tất cả những gì cô muốn làm là nôn thốc nôn tháo.
“Dì đẹp quá.” Hannah thở dài. Rồi con bé quay sang Kevin, cả trái tim hiện ra trong đôi mắt nó. “Chú cũng đẹp nữa. Giống như một hoàng tử vậy.”
Tess và Julie tuôn ra hàng tràng cười lớn. Hannah đỏ lựng mặt.
Nhưng Kevin không cười to. Thay vào đó anh mỉm cười và nắm nhẹ vai con bé. “Cảm ơn nhóc.”
Molly chớp mắt và nhìn đi chỗ khác.
Vị mục sư tiến hành buổi lễ bước tới trước. “Chúng ta bắt đầu.”
Molly và Kevin đi về phía ông như thể họ đang đi qua một trận địa vũ trang.
“Thân mến…”
Andrew ngọ nguậy ra khỏi phía mẹ, lao về phía trước chen vào giữa cô dâu và chú rể.
“Andrew, quay lại đây.” Dan nhoài ra để với lấy thằng bé, nhưng Kevin và Molly cùng túm lấy bàn tay nhỏ nhớp nháp của thằng bé và giữ nó lại chỗ đang đứng.
Và họ đã kết hôn như thế – dưới một căn buồng tạm thời trang trí những băng rôn chiếu lệ với một thằng bé năm tuổi đứng giữa hai người và một con chó lông xám hầm hè nhìn chú rể.
Molly và Kevin không nhìn nhau lấy một lần, ngay cả khi hôn nhau – một nụ hôn khô cứng, chóng vánh và câm lặng.
Andrew nhìn hai người rồi làm bộ nhăn nhó. “Eo ơi, ghê quá, ghê quá.”
“Cô dâu chú rể cần phải hôn nhau, đồ trẻ con ạ.” Tess nói từ phía sau.
“Em không phải là trẻ con.”
Molly cúi xuống ôm lấy thằng bé trước khi nó nổi nóng. Từ khoé mắt cô thấy Dan bắt tay Kevin và Phoebe trao cho anh ta một cái ôm nhanh. Mọi thứ thật gượng ép và tồi tệ, cô chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây. Ngoại trừ bản thân chuyện đó cũng là một vấn đề.
Họ làm ra vẻ uống một vài ngụm sâm panh, nhưng không ai trong hai người có thể cắn nhiều hơn một miếng từ chiếc bánh cưới nhỏ màu trắng. “Ra khỏi đây thôi,” cuối cùng Kevin cũng làu bàu nói vào tai cô.
Molly còn chẳng phải bịa ra một cơn đau đầu. Cả buổi chiều cô càng lúc càng cảm thấy bệnh. “Được rồi.”
Kevin lầm bầm gì đó về việc khởi hành trước khi tuyết rơi.
“Đó là một ý hay,” Phoebe nói. “Chị mừng vì hai đứa đã đồng ý với đề nghị của bọn chị.”
Molly cố ra vẻ như thể sống một vài ngày ở Door County với Kevin không phải là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô.
“Làm việc đó là hay nhất,” Dan đồng ý. “Ngôi nhà nằm đủ tách biệt để hai đứa tránh được sự kích động từ giới truyền thông khi chúng ta thông báo tin này.”
“Bên cạnh đó,” Phoebe nói với sự vui vẻ giả tạo, “việc này sẽ cho hai đứa cơ hội để tìm hiểu về nhau hơn.”
“Không thể chờ được điều đó,” Kevin làu bàu.
Họ còn không thèm thay quần áo, và 10 phút sau Molly đang hôn tạm biệt Roo. Trong hoàn cảnh này, cô nghĩ tốt nhất là để chú chó của mình lại nhà chị gái.
Khi Molly và Kevin lên đường trong chiếc Ferrari của anh ta, Tess và Julie đang quấn các băng rôn bằng giấy kếp xung quanh người Andrew còn Hannah thì ngồi trong lòng Dan.
“Xe của tôi đậu ở trạm Exxon cách đây một vài dặm. Khi ra đến đường cao tốc thì rẽ trái.” Thần kinh cô không thể chịu được khi nghĩ đến việc hai người phải ở gần nhau trong suốt 7 giờ rưỡi đồng hồ lái xe tới bắc Wisconsin.
Kevin đeo nhanh cặp kính Revos gọng bạc của anh ta. “Tôi nghĩ chúng ta đồng ý với kế hoạch đến Door County.”
“Tôi sẽ tự lái xe của mình.”
“Hợp với ý tôi.”
Kevin đi theo chỉ dẫn của cô và sau một vài phút tạt xe vào trạm dịch vụ. Cánh tay anh ấn vào eo cô khi anh nhoài người sang mở cửa xe cho cô. Molly lấy chìa khoá từ trong ví của mình và trèo ra ngoài.
Anh ta rồ ga phóng đi không nói một lời.
Cô khóc suốt dọc đường tới đường biên bang Wiscosin.
Kevin rẽ qua căn hộ của mình tại cộng đồng Oak Brook, thay quần jeans và áo sơ mi flanen. Anh lấy một vài đĩa nhạc của một nhóm Jazz Chicago mà anh thích cùng một cuốn sách về chinh phục đỉnh Everest anh đã quên bỏ vào vali. Anh cân nhắc việc tự làm món gì để ăn vì anh cũng chẳng vội vàng gì lên đường trở lại, nhưng cùng với việc mất đi tự do anh cũng không còn muốn ăn uống gì.
Trong khi lái xe tới Wisconsin trên đường I-94, anh cố nhớ lại cảm giác của mình khi bơi cùng cá mập xám mới chỉ cách đây hơn một tuần nhưng anh không thể tìm lại cảm giác ấy. Các vận động viên giàu có luôn là mục tiêu cho những phụ nữ thực dụng, và ý nghĩ rằng cô cố tình để mang thai đã thoáng qua đầu anh. Nhưng Molly không cần tiền. Không, thay vào đó cái cô ta đã theo đuổi là sự hưng phấn và cô ta cũng chả thèm suy nghĩ tới hậu quả.
Tới Bắc Sheboygan, chuông điện thoại của anh rung. Khi trả lời, anh nhận ra giọng của Charlotte Long, người phụ nữ đã làm bạn với bố mẹ anh từ khi anh bắt đầu có trí nhớ. Giống như cha mẹ anh, bà trải qua những mùa hè tại khu cắm trại của gia đình anh ở Bắc Michigan và vào mỗi tháng 6 bà vẫn quay lại. Kể từ khi mẹ anh mất, anh đã không còn liên lạc với Charlotte.
“Kevin, luật sư của Cô Judith của cháu lại gọi cho cô lần nữa.”
“Tuyệt vời,” anh lầm bầm. Anh vẫn còn nhớ những câu chuyện giữa Charlotte và cha mẹ anh sau mỗi ngày làm lễ ở Tabernacle. Ngay từ khi còn bé xíu anh nhớ họ đã luôn là những người cổ hủ.
Khi anh được sinh ra, cuộc sống ngăn nắp của cha mẹ anh đã luôn xoay quanh nhà thờ Grand Rapids – nơi cha anh là một mục sư, những cuốn sách mà họ yêu thích cũng như sở thích đầy học thuật của họ. Hai người họ chỉ có mỗi mình anh là con, và họ cũng không biết phải làm gì với một thằng nhóc nghịch ngợm họ luôn yêu thương hơn tất cả nhưng lại không hiểu được nó.
Hãy cố ngồi yên một chỗ nào con yêu.
Con làm gì mà bẩn hết người thế này?
Con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại thế kia?
Đừng chạy nhanh như thế.
Đừng ồn ào như vậy.
Đừng hung dữ thế.
Bóng bầu dục ư con trai? Cha nghĩ cái vợt tennis cũ vẫn ở trên tầng gác mái. Hãy chơi trò đó nhé?
Mặc dù vậy, họ luôn tham dự các trận đấu của anh bởi đó là việc các bậc cha mẹ mẫu mực ở Grand Rapids làm. Anh vẫn nhớ việc nhìn lên khán đài và thấy vẻ mặt căng thẳng, hoang mang của họ.
Chắc hẳn họ đang băn khoăn làm thế nào mà lại sinh ra anh.
Đó là những gì Molly nói khi anh kể cho cô về họ. Cô có thể sai về mọi thứ khác, nhưng chắc chắn về việc đó thì cô đã đúng.
“Ông ấy nói cháu vẫn chưa gọi cho ông ấy.” Sự trách móc thể hiện rõ trong giọng nói của bà Charlotte.
“Ai cơ?”
“Luật sử của Cô Judith của cháu. Chú ý nào Kevin. Ông ấy muốn nói chuyện với cháu về khu cắm trại.”
Mặc dù Kevin đã đoán được những gì bà Charlotte định nói, hai tay anh vẫn giữ chặt vô lăng. Nói chuyện về khu cắm trại Hồ Gió luôn khiến anh căng thẳng và đó là lý do anh cố tránh. Đó chính là nơi mà khoảng cách giữa anh và cha mẹ là lớn nhất và đau khổ nhất.
Khu cắm trại được ông cố của anh xây dựng trên một vùng đất ông trao đổi được ở vùng hẻo lánh phía đông bắc Michigan trong những năm 1800. Kể từ khi mới thành lập nó đã là nơi tụ tập vào mùa hè dành cho những tín đồ muốn phục hồi lại hội Giám lý. Vì khu đất nằm bên cạnh một hồ nước thay vì bờ biển nên nó không có được danh tiếng của những khu cắm trại như Ocean Grove, New Jersey hay Oak Bluffs ở Vườn nho Martha, nhưng nó cũng có những căn nhà nhỏ hào nhoáng cũng như một khu nhà trung tâm để tổ chức các nghi lễ.
Trong suốt những năm tháng lớn lên Kevin đã buộc phải trải qua kỳ nghỉ hè của mình ở đó vì cha anh chủ trì các nghi lễ hàng ngày cho số người cao tuổi ngày càng ít dần trở về đó mỗi năm. Anh đã luôn là đứa trẻ duy nhất.
“Judith đã qua đời, cháu phải biết khu cắm trại giờ thuộc về cháu,” bà Charlotte nói một cách không cần thiết.
“Cháu không muốn nó.”
“Đương nhiên là cháu muốn. Nó đã được truyền lại từ đời này sang đời khác trong gia đình Tucker hơn một thế kỷ qua. Đó là một tục lệ, và chắc chắn cháu không muốn trở thành người chấm dứt cái tục lệ đó.”
Ồ, có chứ, cháu rất muốn. “Cô Charlotte, cái chỗ ấy là một cái hố đốt tiền. Giờ Cô Judith đã mất, sẽ không còn ai chăm sóc nó nữa.”
“Cháu sẽ đứng ra chăm sóc nó. Cô cháu đã trông nom mọi thứ rất cẩn thận. Giờ cháu chỉ cần thuê ai đó điều hành khu trại thôi.”
“Cháu sẽ bán nó. Cháu còn phải tập trung vào sự nghiệp.”
“Cháu không thể làm vậy. Thật đấy Kevin à, đó là một phần lịch sử gia đình cháu. Bên cạnh đó, vẫn có người quay lại hàng năm.”
“Cháu đoán chắc người phục vụ lễ tang trong vùng phải vui mừng lắm.”
“Có chuyện gì thế? Ôi trời… cô phải đi bây giờ nếu không sẽ bị muộn lớp vẽ màu nước.”
Bà cụp máy trước khi anh có thể thông báo về đám cưới của mình. Cũng vậy thôi. Nói chuyện về khu cắm trại đã làm u ám thêm tâm trạng vốn đã tồi tệ của anh.
Lạy chúa, những mùa hè ở đó thật là khổ sở. Trong khi bạn bè của anh ở nhà chơi bóng và tụ tập, anh bị mắc kẹt giữa một đám người già nua với hàng nghìn quy định.
Không được đạp nhiều như thế khi ở trong nước, con yêu. Các quý bà ở đây không thích tóc họ bị ướt.
Nghi lễ thờ cúng sẽ diễn ra trong nửa giờ nữa, con trai. Hãy đi rửa ráy đi con.
Con lại ném bóng vào khu nhà trung tâm nữa phải không? Trên sơn tường lại có đầy vết bẩn.
Khi sang tuổi 15, cuối cùng anh cũng nổi loạn và gần như đã làm tan vỡ trái tim họ.
Con sẽ không quay lại đó, và cha mẹ không thể ép con! Ở đó chán chết đi được! Con ghét nơi đó! Con sẽ bỏ nhà đi nếu cha mẹ bắt con trở lại đó! Con nói thật đấy!
Họ đã nhân nhượng, và anh trải qua ba mùa hè ở Grand Rapids với cậu bạn Matt. Cha của Matt còn trẻ và rắn rỏi. Ông chơi bóng bầu dục cho đội Spartans khi còn học đại học, và chiều nào ông cũng ném bóng cùng bọn anh. Hồi ấy Kevin đã tôn thờ ông.
Cuối cùng John Tucker quá già để tiếp tục làm chủ các nghĩ lễ, khu nhà trung tâm bị cháy rụi và mục đích tôn giáo của khu cắm trại không còn nữa. Cô Judith của anh chuyển vào ở trong ngôi nhà cũ trong khu trại nơi Kevin và cha mẹ thường ở, rồi cô tiếp tục cho thuê các căn nhà nhỏ vào mùa hè. Kevin chưa từng quay trở lại đó.
Anh không muốn nghĩ thêm chút nào về những mùa hè nhàm chán dài vô tận với toàn các ông bà già luôn bắt anh im lặng, vì vậy anh vặn to tiếng đĩa nhạc mới của mình. Nhưng ngay khi anh vừa rời khỏi đường biên giữa hai bang, anh nhìn thấy một chiếc Beetle màu lục nhạt quen thuộc đậu bên lề đường. Đá sỏi kêu lạo xạo dưới gầm xe khi anh tạt vào rìa. Đó đúng là xe của Molly. Cô ta đang ngả người vào vô lăng tay lái.
Thật tuyệt. Đúng là những gì anh cần. Một cô nàng đang kích động. Cô ta có quyền gì mà kích động chứ? Anh mới là người phải gầm rú vào lúc này.
Anh tính đến việc cứ lái xe đi, nhưng có thể cô ta đã nhìn thấy anh, vì vậy anh ra khỏi xe và bước về phía chiếc Beetle.
Cơn đau khiến cô không thở nổi, hoặc có thể là nỗi sợ hãi. Molly biết cô cần phải đến bệnh viện, nhưng cô không dám di chuyển. Cô sợ nếu mình nhúc nhích, cái thứ ướt, nóng và dính nhớp nháp đang rỉ qua lớp váy của chiếc váy cưới len cô đang mặc sẽ biến thành một cơn lũ và cuốn trôi đứa con của cô đi mất.
Cô đã cho những cơn đau đầu tiên là hệ quả của việc quên ăn cả ngày hôm nay. Nhưng rồi cơn đau đã thắt chặt lấy cô đến nỗi cô cố lắm mới đủ sức tạt xe vào lề.
Cô gập hai tay trước bụng và cuộn tròn lại. Xin đừng để con mất đứa bé này. Lạy Chúa, con xin người.
“Molly?”
Qua làn nước mắt, cô nhìn thấy Kevin nhòm qua cửa sổ xe. Khi không thấy cô cử động, anh đập vào kính. “Molly, có chuyện gì vậy?”
Cô cố gắng trả lời nhưng không thể.
Anh lắc mạnh tay cầm bên cửa xe. “Mở cửa ra.”
Anh đập lại vào cửa kính, lần này mạnh hơn. “Nhấn cái nút khoá đi! Chỉ cần nhấn thôi!”
Bằng cách nào đó cô đã làm được những gì anh bảo.
Một cơn không khí lạnh táp thẳng vào cô khi anh giật mở cửa xe, và hơi thở của anh tạo thành một lớp sương mờ trong không khí. “Có chuyện gì vậy?”
Sự sợ hãi khiến cổ họng cô nghẹn lại. Tất cả những gì cô có thể làm là cắn chặt môi và ép chặt hai đùi với nhau.
“Là đứa bé phải không?”
Cô cố gật đầu một cách cứng nhắc.
“Cô có nghĩ là cô đang bị sảy thai không?”
“Không!” Cô chống lại cơn đau và cố nói bình tĩnh hơn. “Không, không phải xảy thai. Chỉ là – chỉ là một vài cơn co thắt thôi.”
Cô có thể nhận thấy Kevin không tin những gì cô nói, và cô ghét anh vì điều đó.
“Để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Anh chạy ra phía cửa xe bên kia, mở cửa rồi nhoài vào để chuyển cô sang ghế khách ngồi, nhưng cô không thể để anh làm vậy. Nếu cô di chuyển… “Không! Đừng… đừng di chuyển tôi!”
“Tôi phải làm thế. Tôi sẽ không làm cô đau. Tôi hứa đấy.”
Anh không hiểu. Người anh làm đau sẽ không phải là cô. “Không được…”
Nhưng anh không nghe cô nói. Cô giữ chặt hai đùi lại hơn nữa khi anh đưa tay ra sau và lúng túng chuyển cô sang ghế bên kia. Việc này khiến cô thở hổn hển.
Anh chạy ra phía sau xe của mình, lát sau quay lại với điện thoại di động cùng một chiếc chăn len và đắp qua người cô. Trước khi trườn vào sau tay lái, anh vứt áo khoác của mình lên chiếc ghế. Che đi vết máu của cô.
Khi anh quay xe trở lại đường cao tốc, cô bắt hai tay của mình phải giữ sức khi cô ép chặt hai chân lại. Kevin đang nói chuyện với ai đó trên điện thoại … tìm kiếm vị trí một bệnh viện. Lốp chiếc xe nhỏ của cô rít lên khi họ lăn mạnh trên con đường cao tốc và ngoặt vào một khúc cua. Kiểu lái xe táo tợn và liều mạng. Lạy Chúa, làm ơn…
Cô không biết mất bao lâu thì tới được bệnh viện. Cô chỉ biết anh đang mở cửa xe phía bên cô và chuẩn bị nhấc cô lên lần nữa.
Molly cố chớp mắt để giấu đi những giọt nước mắt khi cô ngước nhìn anh. “Xin anh… Tôi biết anh ghét tôi, nhưng…” Cô thở gấp khi một cơn co thắt khác quặn lên. “Chân của tôi… Tôi phải giữ chặt hai chân với nhau.”
Kevin nhìn cô một lát rồi chậm rãi gật đầu.
Cô cảm thấy như thể mình không có chút trọng lượng nào khi anh luồn tay xuống dưới chiếc váy cưới và nhấc cô lên một cách dễ dàng.
Anh ép chặt hai đùi cô vào người và bế cô qua cửa.
Ai đó bước tới trước với một chiếc xe lăn và anh vội vã tiến tới đó.
“Không…” Cô cố nắm lấy cánh tay anh, nhưng cô quá yếu. “Chân của tôi… Nếu anh đặt tôi xuống…”
“Ngay đây, thưa anh,” người đi kèm gọi to.
“Chỉ cần cho tôi biết tôi cần mang cô ấy đi đâu,” Kevin nói.
“Xin lỗi, thưa anh, nhưng –”
“Làm nhanh lên!”
Cô tựa má mình vào ngực anh và trong giây lát cảm thấy như thể cả cô và đứa bé đều an toàn. Giây lát ấy nhanh chóng tan biến khi anh vội vã bế cô tới một căn buồng nhỏ có rèm che và cẩn thận đặt cô xuống bàn.
“Chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy trong khi anh đi làm thủ tục nhập viện, thưa anh,” người y tá nói.
Kevin nắm lấy bàn tay của Molly. Lần đầu tiên kể từ khi trở về từ Australia, anh nhìn cô với vẻ quan tâm thay vì thù địch. “Tôi sẽ trở lại ngay.”
Khi cô nhìn chằm chằm vào ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy phía trên đầu, cô băn khoăn liệu Kevin đang khai những gì vào giấy tờ nhập viện. Đến ngày sinh và tên đệm của cô anh còn không biết. Anh chẳng biết chút gì về cô cả.
Cô y tá chăm sóc cho Molly còn khá trẻ với một khuôn mặt dịu dàng và duyên dáng. Nhưng khi cô ta cố cởi chiếc quần lót đẫm máu của Molly, cô đã từ chối. Để làm việc đó Molly sẽ phải mở hai chân của mình ra.
Cô y ta vuốt nhẹ cánh tay Molly. “Tôi sẽ hết sức cẩn thận.”
Nhưng cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì. Đến khi vị bác sĩ ở phòng cấp cứu đến khám cho Molly, cô đã mất đứa con của mình.
Kevin không cho họ để cô xuất viện đến tận ngày hôm sau, và vì anh là một ngôi sao nên anh đã được toại nguyện. Qua khung cửa sổ căn phòng riêng trong bệnh viện, Molly nhìn thấy bãi đậu xe với một hàng cây cằn cỗi. Cô nhắm chặt mắt khi nghe thấy tiếng người nói.
Một trong những vị bác sĩ đang nói chuyện với Kevin bằng chất giọng kính nể người ta hay dùng khi nói chuyện với ai đó nổi tiếng. “Vợ của anh còn rất trẻ và mạnh khoẻ, anh Tucker ạ. Cô ấy vẫn cần được bác sĩ riêng kiểm tra lại, nhưng tôi không thấy bất cứ lý do gì hai người không thể có một đứa con khác.”
Molly thì thấy một lý do.
Ai đó nắm lấy tay cô. Cô không biết đó là một ý tá, bác sĩ hay Kevin. Cô không quan tâm. Cô rút tay mình lại.
“Cô cảm thấy thế nào?” Kevin thì thầm.
Cô vờ như mình đang ngủ.
Anh ở lại trong phòng cô một thời gian dài. Ngay khi anh rời đi, cô quay người với lấy chiếc điện thoại.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ từ số thuốc họ cho cô uống, cô phải quay hai lần mới kết nối được điện thoại. Khi Phoebe trả lời, Molly bắt đầu khóc. “Đến đón em đi. Xin chị…”
Dan và Phoebe có mặt tại phòng cô vào khoảng sau nửa đêm. Molly nghĩ Kevin đã bỏ đi, nhưng chắc anh ngủ trong phòng chờ vì cô nghe thấy anh nói chuyện với Dan.
Phoebe vuốt ve má cô. Một Phoebe khoẻ mạnh, đã sinh ra đời bốn đứa trẻ mà không mảy may một sự cố. Một giọt nước mắt của chị rơi xuống cánh tay Molly. “Ôi, Moll… chị rất tiếc.”
Khi Phoebe rời khỏi giường cô để nói chuyện với cô y tá, Kevin thế chỗ chị. Tại sao anh ta không đi đi? Anh ta là người lạ, và chả ai muốn một người lạ ở bên cạnh khi cuộc sống của họ đang tan vỡ. Molly quay mặt vào gối.
“Lẽ ra cô không cần gọi cho họ” anh lặng lẽ nói. “Tôi đã có thể lái xe đưa cô về.”
“Tôi biết.”
Anh đã rất tốt với cô, vì vậy cô ép mình phải quay mặt nhìn anh. Cô nhận thấy sự quan tâm trong mắt anh, cũng như sự mệt mỏi, nhưng cô chẳng thể nhận thấy dù chỉ một thoáng khổ đau trong đó.
Ngay khi trở về nhà, Molly xé vụn Daphne Nhìn Thấy Thỏ con và mang nó ra ngoài thùng rác.
Buổi sáng ngày hôm sau, câu chuyện về đám cưới của cô xuất hiện trên mặt báo.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)