Số lần đọc/download: 3025 / 18
Cập nhật: 2016-06-27 23:33:53 +0700
Hồi 5: Núi Bồng Tiên Trượng Đỡ Cờ Mây
N
gón tay Long Mục trắng và thon. Ngón tay ấy có lẽ chỉ thích hợp để ôm thụ cầm của thần Nhạc công, tâu lên một khúc khiến cho Tiên Phật cũng phải say ngủ. Nhưng bây giờ, ngón tay ấy đang trỏ Lý Huyền. Muôn vàn hộp thức ăn cho mèo từ trên trời lộp bộp rơi xuống. Lục Khục rú lên, bổ nhào lại.
Lý Huyền trở tay không kịp, bị nó đạp đúng vào mặt, hằn lại một vết chân to tướng. Lục Khục quấn lấy Long Mục, nhẽo nhợt kêu lên một tràng dài, vừa ghé sát vào gã vừa cọ cầm, trông bộ dạng tưởng chừng chỉ cần được cho thức ăn thì muốn sai khiến nó thế nào cũng được.
Mèo đúng là giống gian thân. Thấy Lý Huyền há mồm trợn mắt, Long Mục tỏ vẻ chế giễu. Giọng gã nhẹ như tiếng thở dài:
- Ta nên đoạt lấy nó thôi nhỉ? Thứ vinh quang duy nhất giúp ngươi sinh tồn ấy.
Lý Huyền chấn động.
Vì sao gã lại xem trọng cái ghế đại sư huynh đến vậy? Gã vốn dĩ trắng tay, lẽ ra không nên khăng khăng níu giữ bất cứ thứ gì cả. Gã cũng biết thừa danh hiệu đại sư huynh rất nguy hiểm, hễ bất cẩn là táng mạng như chơi. Đây là một trò chơi vô cùng gian khó.
Thế mà vì sao gã cứ kiên quyết bám chằng lấy, không chịu buông tay? Hay đúng như vị vương từ này nói, gã muốn dùng danh hiệu ấy chứng minh điều gì, hoặc là, chỉ muốn chứng minh cho bản thân thấy thôi?
Phải, cuộc sống gã đã từng rất đen tối, nhưng bây giờ gã đang được tắm trong ánh sáng. Gã là đại sư huynh của Ma Vân thư viện, đây là danh hiệu mà chỉ người mạnh nhất trong những người mạnh nhất mới được sở hữu thôi, thế mà nay gã đã đoạt được. Điều này chẳng phải chứng tỏ rằng gã, một kẻ khổ rách áo ôm để tiện nghèo hèn cũng vẫn có tôn nghiêm, cao quý, không gì sánh được; vẫn có thể dựng nên một cánh cửa, nhốt hết những tăm tối âm u gã từng phải chịu?
Lý Huyền không biết đối đáp thế nào, lần đầu tiên trong mắt gã lộ ra nỗi thống khổ sâu sắc. Long Mục tao nhã cúi mình:
- Đúng, ta sẽ đoạt lấy - Gã ngẩng đầu, mắt ánh lên châm biếm - Ai thùa nhận hắn là đại sư huynh, mời đứng sang bên hắn. Ai thừa nhận ta là đại sư huynh, mời đứng sang bên ta.
Lý Huyền cả kinh. Mái tóc vàng của Long Mục nhuốm nắng, trông như tán hoa nở bừng giữa trời xuân:
- Nếu ta làm đại sư huynh, ta hứa tất cả các ngươi đều sẽ được tốt nghiệp.
Gã nhẹ nhàng thốt ra ngẩn ấy chữ, tất cả các bạn học đều sáng mắt lên. Đây thực là một lời hứa hẹn quyến rũễ Ngay cả những nhân tài ưu tú như Trịnh Bá Niên, Thạch Tử Ngưng cũng không kháng cự nổi, huống hồ bọn Phong Thường Thanh. Gần như tất cả mọi người, không kìm được lòng đều rục rịch bước về phía Long Mục.
Long Mục mỉm cười:
- Từ từ đã… để nghe xem vị đại sư huynh tiền nhiệm này có thể hứa hẹn những gì?
Lý Huyền trợn mắt cứng lưỡi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ đại sư huynh là phải hứa hẹn với các sư đệ muội ư? Không phải đại sư huynh là chỉ cần ra oai ra lệnh là được ư?
Phong Thường Thanh rụt rè:
- Đại ca, đừng nói là huynh chưa từng định làm cho bọn đệ việc gì đấy nhé!
Da mặt Lý Huyền dày như vậy, mà bất giác cũng phải đỏ bừng. Thực tình thì, lời hứa của Long Mục quá đỗi hấp dẫn, ồ… nêu thê”, liệu ta cũng có thể thi đỗ và tốt nghiệp được chăng?
Nhưng… đại sư huynh là ta! Ta mới là đại sư huynh!
Vẻ chế giễu trong mắt Long Mục đâm sâu vào tim Lý Huyền, lòng tự tôn yếu ớt của gã bị tổn thương ghê gớm, gã quyết không để cho cái tên khôn kiếp này đắc chí. Nhưng gã có bảo bối gì đâu?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một món mà thôi.
- Nếu ai đúng về phía hắn, mỗi tối trước giờ đi ngủ ta sẽ đến quẳng một đông A La thần lôi lên giường kẻ đó.
Bọn bạn học nhất loạt tái mặt!
Thật ác độc! Hết sức tàn nhẫn! Bọn họ nhìn Long Mục, lại nhìn Lý Huyền, ai nấy bắt đầu hoang mang.
Một bên là sự hấp dẫn tột định, một bên là sự đe doạ kinh người, tuy rằng tốt nghiệp cũng tốt, nhưng… A La thần lôi… Từ nay mà cứ dính nhằng với cái thứ đó, thì cuộc sống còn có ý vị gì?
Không ai lựa chọn dứt khoát được.
Long Mục gật đầu:
- Chỉ trong tích tắc mà dùng sự uy hiếp để đối phó với sự mối chài của ta, xem ra ngươi không phải là người đơn giản đâu - Gã duỗi hai ngón tay, nhẹ nhàng búng đánh tách - Nghe nói Ma Vân thư viện không cấm giao đấu, điểm quan trọng nhất của quy chế đại sư huynh là ai có thể thắng được đại sư huynh, thì người đó sẽ là đại sư huynh mới. Vậy thì…
Nụ cười trên khuôn mặt gã hết sức niềm nở, giống hệt một lời mời dự dạ tiệc:
- Giết ngươi có được không?
Chỉ tích tắc, đôi mắt màu hạt dẻ nhạt của gã bắt đầu chuyển sẫm, biến thành sâu thẳm như nước hồ. Gã lạnh lùng nhìn Lý Huyền, khoé miệng từ từ nhích lên tạo thành một nụ cười quái dị, yêu tà. Nụ cười ấy lạnh lẽo và tàn bạo vô cùng.
Hệt như chàng hoàng tử trong đêm đen trèo lên tường thành nhìn mặt đất máu chảy thành sông xương chất thành núi chỉ vì một câu nói đùa của chàng. Ngàn vạn thi thể ấy làm nên huy hoàng chói lợi trên chiếc vương miện của chàng. Nhưng sau lưng chàng lại là địa ngục, là địa ngục khi ảo ảnh phồn hoa chấm dứt. Tàn sát, chém giết, kinh hoàng, phất ngọn cờ đen ngược gió, làm mùi tanh tưởi của địa ngục tràn lan.
Tên vương từ nước ngoài này có dung mạo tươi sáng như mặt trời, lại tà quái như mặt trăng, hai thứ khí chất hoàn toàn khác nhau ấy hoà tan trên người gã, hun đúc thành một thứ mị lực kì lạ, khó lòng cưỡng lại.
Khi gã khẩn thiết mời mọc, không ai có thể kháng cự, nhưng khi lời mời mọc ấy biến thành tiếng kêu gọi của địa ngục, cũng không ai đủ sức chối từ.
Lý Huyền thét lên một tiếng, bởi vì, một vầng trăng sáng từ hòn đào treo bay lên, mau chóng tụ hình thành một lưỡi cưa khổng lồ, bay vùn vụt về phía gã. Long Mục mỉm cười nhẹ nhàng.
Sức mạnh ghê gớm cuốn cuộn tràn ra, nhai nuốt tất thảy mọi thứ xung quanh. Một cơn lốc xoáy nhỏ cuộn lên trên lưỡi cưa, hút hết mọi linh khí của Chung Nam sơn vào lưỡi cưa. Chỉ tích tắc, lưỡi cưa ấy toả ra một luồng sáng yêu tà, xé gió lao tới Lý Huyền.
Ánh sáng nặng như núi, lừ lừ đè xuống gã.
Lý Huyền kinh hãi đến trắng bệch cả mặt. Tên vương tử này nói giết là giết, xuất thủ vừa nhanh vừa tàn độc, mà sức mạnh lại quá ghê gớm, Lý Huyền không thể nào chống đỡ được, đành vội vã vận toàn bộ kình lực để né tránh. Ngũ Vân chiến hài lập tức xoè tung bốn chiếc cánh béo nhỏ, nâng gã bay ra xa.
Bùng một tiếng động lớn, cả nửa Thái Thần viện bị lưỡi cưa nọ chém cho tan tành. Lưỡi cưa tới đâu, mặt đất Chung Nam sơn bị rạch ra những đường sâu hoắm tới đó, dài đến mấy chục trượng.
Những đường xẻ đen ngòm, sâu không nhìn thấy đáy chạy sát qua Lý Huyền. Cũng may gã kịp thời nhảy tránh, bằng không đường cắt đó đã bằm nát gã thành đống thịt rồi.
Thiếu niên này ra tay mới tàn ác làm sao!
Lý Huyền ngó Tử Cực lão nhân, thét lên:
- Chẳng lẽ các người mặc kệ ư? Thế này là mưu sát đấy!
Tử Cực lão nhân điềm tĩnh đáp:
- Đằng nào ngươi cũng đã làm đại sư huynh hơn một năm, chắc thực lực đã hơn hẳn các sư đệ sư muội. Vì vậy khi khiêu chiến ngươi, các sư đệ sư muội có thể bất chấp thủ đoạn. Đây là điều thứ hai trong chế độ dại Sư huynh của Ma Vân thư viện, ngươi nên nhớ cho kỹ.
Lý Huyền tức đến nỗi chỉ muốn ngất xỉu. Tử Cực lão nhân bảo:
- Huống hồ ngươi là đại đệ tử của ta, Long Mục vương tử là đại đệ tử của Đại Nhật Chí. Tử Cực lão nhân chưa bao giờ thua Đại Nhật Chí, có nhẽ đâu ngươi lại thua? Nếu ngươi thua, ta sẽ không bao giờ cho ngươi tốt nghiệp.
Quy tắc gì kỳ cục vậy trời!
Long Mục nhếch mép cười, gã rất thích quy tắc này. Thế thì, cứ ra tay thoải mái thôi nhỉ?
Lưỡi cưa hình vầng trăng lại rít lên, chỉ tích tắc đã hoá ra làm ba, xé gió bao vây Lý Huyền vào giữa. Lý Huyền tan nát cõi lòng, Ngũ Vân chiến hài tuy thần kỳ, nhưng tu vi của bản thân gã thì kém cỏi, không thể điều khiến hiệu quả được. Khó khăn lắm mới né được một lưỡi cưa, nếu cả ba lưỡi cùng tấn công, gã làm sao tránh được?
Xè xè, ba lưỡi cưa đồng thời hoạt động, ánh sáng loé lên cùng tiếng rít long trời lở đất, bịt kín đằng trướe dằng sau bên trái bên phải Lý Huyền, đồng thời rầm rộ chém xuống.
Lần này Lý Huyền không còn chạy trốn vào đâu được nữa. Long Mục xoè tay ra ý lấy làm tiếc. Động tác ấy cũng tượng trưng cho việc chấm dứt một sinh mệnh. Gã quay mình, đi chuẩn bị cho vị trí đại sư huynh vinh quang, chuẩn bị một bài phát biếu nhậm chức trước đám sư đệ sư muội.
Đột nhiên, ba lưỡi cưa dữ tợn đều gãy đôi. Long Mục dừng phắt lại, thì thấy một thanh đao đang treo lơ lửng trên không. Đó là một thanh đao rất bình thường, điểm khác thường duy nhất của nó chính là, trên thân đao có một đường đỏ mờ lấp loé, hệt như máu trên sa trường, nhàn nhạt nhưng tang thương. Vậy mà thanh đao vừa xuất hiện, ba lưỡi cưa tròn của Long Mục đều gãy gập hết.
Khuôn mặt Long Mục thoáng qua một tia giận dữ, gã nhìn chằm chằm vào thanh đao. Ánh đó bùng lên khỏi người Lý Huyền, kết thành hình Định Viễn hầu. Thanh đao nọ xé gió rơi xuống tay gã, phát ra một tràng âm thanh như tiếng tim dập. Hồn tử trận còn bồi hồi mãi trên cát vàng vạn dặm.
Thanh đao này có lẽ bình thường thôi, nhưng vì đi theo con người có ý chí kiên nghị đó mà không bình thường nữa. Đao tên Định Viễn, thân đao giơ chéo, trỏ về phía Long Mục.
Sức mạnh của Định Viễn hầu hoá thành một cái bóng lửa nổi bên người Lý Huyền. Sức mạnh ấy như đã gột rừa hết những tinh quái nghịch ngợm của Lý Huyền, khiến gã trầm ổn hẳn đi. Chỉ cần có thanh Định Viễn đao trong tay, gã không còn sợ bất kì ai nữa.
Long Mục chớp nhẹ hàng mi dài, nhìn chằm chằm thanh đao. Cái tên khôn kiếp không được nước gì này, làm sao lại có một sức mạnh ghê gớm như vậy? Muốn thắng được sức mạnh ấy, gã phải dùng đến tượng Phật trên đảo treo vậy. Hay là giết phắt hắn, đánh tan mọi hy vọng của hắn đi? Thế có khi là một việc rất thú vị đây! Long Mục mỉm cười. Bỗng nhiên, gã máy mắt. Đằng sau bóng lửa của Định Viễn đao, gã trông thấy một cái bóng trắng nhợt.
Ánh sáng của gương đang xoay chuyển bên trong cái bóng mảnh mai ấy, phản chiếu ra những cảnh đã trải trong luân hồi, khắc vào xương tuỷ, khắc vào trái tim, tạo nên nỗi đau như sắt nung đỏ.
Ánh sáng của gương, xuyên qua luân hồi thế sự vô cùng, chiêu ra ẩn ẩn hiện hiện, rọi trên người Lý Huyền. Thế là, cái bóng ấy có thể tung hoành với thanh đao, coi thường hết thảy anh hùng hào kiệt.
Thì ra đây chính là cội nguồn sức mạnh của Định Viễn hầu. Dùng một tâlm gương để kết nối kiếp sau và kiếp trước, dùng nỗi đau khổ của một cô gái mà tạo dụng ra sự uy nghiêm của mình. Long Mục toét miệng cười rạng rỡ, gã đã phát hiện một sự việc còn thú vị hơn. Gã cất bước, tiên về phía Lý Huyền, nhưng tới nơi lại không hề dừng bước, mà đi thẳng đến trước mặt Tô Do Liên mới yên lặng dừng lại.
Ánh dương soi trên mặt gã, nụ cười của gã hệt như được chung đúc bằng ánh sáng. Gã chăm chú nhìn Tô Do Liên, hệt như muốn tìm biết hết mọi luân hồi của cô.
Trước ánh nhìn của gã, Tô Do Liên như biến thành trong suốt, không che giấu được chút bí mật nào nữa.
Keng…
Một tiếng động khẽ vang lên, Cửu Linh Ngự Ma kính cảm nhận được sự kinh hoàng trong đáy lòng Tô Do Liên, liền toả ánh sáng nhàn nhạt, bao bọc lấy cô. Nhưng ánh sáng dù có mạnh hơn cũng không thể nào che chắn được ánh mắt của Long Mục.
Giọng gã trầm và ấm, đầy sức quyến rũ:
- Đây mới là thứ ngươi quý trọng nhất phải không? Vậy thì, ta sẽ đoạt lấy nó.
Gã hơi cúi mình, cầm lấy bàn tay mảnh dẻ của Tô Do Liên, áp lên môi mình. Lúc ấy trời yên đất lặng, tất cả mọi ánh sáng trên thế gian đều tụ cả vào đôi mắt gã. Lúc ấy, gã chân thành vô cùng. Hệt như mọi sinh mệnh đều bốc cháy khi nụ hôn bắt đầu. Vì nụ hôn ấy, gã thậm chí không ngại bị biến thành tro bụi.
Nụ hôn ấy khiến Tô Do Liên không biết lẩn trốn vào đâu, tựa hồ một ngọn chuỷ thủ khàm đầy đá quý bạo tàn và ngang ngạnh đã đóng chặt cô vào luân hồi kiếp này. Dầu xuất thân là tuyết, cô cũng không thể bay đi được, cứ thế tan chảy trên chín tầng trời hạnh phúc, bên cạnh có chàng hoàng tử kiêu ngạo bạn bấu.
Nụ hôn ấy, chỉ có công chúa mới được hướng, mà người nhận được nụ hôn ấy cũng sẽ biến thành công chúa thật sự. Từ nay về sau, cô bước lên xe ngựa vàng, không còn ngần ngừ, không còn sợ hãi, miễn là được sống trong cung điện lộng lẫy của chàng, cùng chàng hường phú quý, quyền lực và vinh hoa.
Long Mục từ từ đứng thẳng người dậy, cung kính làm lễ rồi chậm rãi lùi ra sau, chìm vào trong vòng bao bọc của một nghìn thiếu niên ngăm đen kia.
Bấy giờ, thời gian mới tiếp tục. Hệt như trong khoảnh khắc vừa rồi, sự sống đã chìm vào yên tĩnh. Đến khi Long Mục thôi cười, Tô Do Liên mới lấy lại được hơi thở đều đặn. Không hiểu vì sao, cô bỗng thấy buồn rầu mất mát.
Người nghi hoặc nhất phải kể đến Lý Huyền. Không phải hắn muốn đấu với ta sao? Không phải hắn mươn tước đoạt ghế đại sư huynh sao? Vì cớ gì hắn đột nhiên đi về phía Tô Do Liên, làm cái trò nịnh đãm ấy trước mặt ngần này người?
Nhưng không hiểu sao, trong đáy tim gã bỗng tràn lên cảm giác bất an ghê gớm. Như thể thứ quý giá nhất đã bị phơi ra cho người ta sờ soạng. Như thể thứ đáng trân trọng nhất đã bị người ta cướp đoạt.
Nỗi bất an ấy vô cùng mãnh liệt, lần đầu tiên khiến gã bồn chồn và phiền não một cách khó hiểu.
Trong tiếng nhạc tiên, tiếng gió vi vút giữa một bầy vẹt trắng, Long Mục bay lên, bước vào hòn đảo treo. Trước khi biến hẳn, gã ngoái đầu lại, ngón tay đưa qua yết hầu làm điệu bộ cắt cổ, mắt loé lên chế nhạo nhìn Lý Huyền.
- Nhớ đấy, ta sẽ đoạt lấy nó!
Bóng lửa của Định Viễn hầu tan biến, Lý Huyền bỗng thấy ớn lạnh. Tai trái bỗng đau nhói, thì ra đã bị Tô Do Liên vặn lấy, xách ngược lên.
Lúc nào trông Tô Do Liên cũng yêu kiều khả ái, nhưng lúc này Lý Huyền không lòng dạ đâu mà thường thức cả. Tô Do Liên thổi làn hơi thơm mát vào tai Lý Huyền, dịu dàng nói:
- Lang quân, đừng để người khác đoạt mất thiếp, đây chính là thử thách thứ sáu. Lang quân của thiếp nhất định phải dũng cảm đối mặt nhé - Cô cười khẽ, hoá thành tuyết tan ra trong sắc xanh ngập trời.
Lý Huyền xoa xoa tai, bỗng cảm thấy buồn rầu khó tả. Gã lắc lắc đầu, gạt bỏ hết những ý nghĩ vẩn vơ. Tuy không biết cái tên Long Mục kia muốn cướp đoạt thứ gì, nhưng gã quyết không để hắn ta như ý. Bàn tay ma mị của hắn không được phép đặt lên người Tô Do Liên.
Lễ khai giáng kết thúc. Đúng là một lễ khai giáng phức tạp mà náo nhiệt.
Một người xuất hiện ở Thái Thần viện, gãi gãi đầu, mặt mày nghi hoặc ngó quanh.
- Nghe bảo sẽ cử hành đại lễ hoành tráng đón ta cơ mà? Ta cũng là học sinh chuyến trường cơ mà! Vì sao chẳng thấy một ai cả? Ta chính là đệ tử của Tuyết Ẩn thượng nhân, là bậc thấy về thị hiểu thấtn mỹ. Thiên hạ không được phép xem thường mỹ cảm sắc sáo và tạo hình tràn đầy tinh thần thời đại của ta. Rốt cục kẻ nào xem thường ta đây? Ta quyết không tha thứ cho hắn.
Hắn ngửa mặt thở dài. Ma Vân thư viện hoàn toàn tĩnh lặng, không ai trả lời.
Đấy chính là cái giá phải trả vì sống cùng thời đại với một con người như Long Mục vương tử.
Nhưng xem chừng, Hồ lão gia còn chưa hiểu được đạo lý này.