Nguyên tác: Silent Vows
Số lần đọc/download: 1387 / 16
Cập nhật: 2016-04-19 21:59:10 +0700
Chương 4
S
au khi ghé vào hai cửa hàng đồ cổ và thấy chúng được quản lý bởi những nhân viên thu ngân bình thường, Todd quyết định thử vào một nhà đấu giá chuyên về đồ cổ xem sao.
Anh biết mình đã vào đúng chỗ ngay khoảnh khắc họ đi qua một cánh cửa gắn báo động với một nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh. Todd ngay lập tức hỏi gặp người mua đồ hoặc chịu trách nhiệm cho đồ bán ra. Trong khi chờ đợi, Myra rảo bước quanh phòng.
Trên một trong những cái bàn khổng lồ ở giữa phòng là một ngọn đèn chùm. Các ngón tay của Myra nấn ná trên món đồ đó khi cô thở dài. Todd quan sát cô chạm vào một bên đèn và mỉm cười. “Em phải có một căn phòng lớn mới chứa vừa thứ đó.”
“Phải rồi.”
“Anh không hiểu vì sao nó lại lớn đến thế.” Nó cao phải đến mét hai và có thể đặt một tá nến trên đó.
“Hồi nó được làm, người ta cần thắp sáng một phòng ăn hoặc một căn phòng rất lớn. Bọn em, ờ, người ta không có đèn như các anh bây giờ.”
“À, đúng những gì tôi thích nghe, một người hiểu biết về nghệ thuật thời kỳ trung cổ.” Người chủ mặc một bộ vest và phải thừa đến hai mươi cân. Râu được cắt ngắn gọn gàng. “Chào mừng tới Graystones”, ông ta chìa tay ra bắt tay cả hai người họ.
Khi quay lại nhìn Myra, ông ta nói, “Trông cô quen lắm, chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?”
“Chưa, tôi e là chưa.”
“Xin thứ lỗi. Tôi tên là Robert Harrison. Nghe nói hai người đang tìm tôi.”
“Ông chịu trách nhiệm mua đồ cổ à?”, Todd hỏi khi họ đã ngồi xuống cạnh bàn làm việc của ông ta.
“Vài món đồ thì chúng tôi mua, vài món thì chúng tôi ủy thác bán. Hai người muốn bán gì thế?”
Myra bỏ hai chiếc chân nến ra khỏi túi và lần lượt mở lớp vải bọc chúng ra. “Tôi không muốn chia tay chúng nhưng buộc phải làm thế.” Cô âu yếm đặt chúng lên bàn.
Ông ta với tay lấy kính, đặt nó trên sống mũi to bè và trố mắt ra nhìn. “Tuyệt vời. Cô đã lấy chúng ở đâu vậy?”
“Chúng thuộc về gia đình tôi nhiều năm rồi.”
“Gia đình cô đến từ Scotland à?”, ông ta hỏi.
“Aye.”
“Ông biết điều đó chỉ nhờ việc nhìn vào chúng sao?”, Todd hỏi.
“Và nhờ trọng âm của cô đây nữa.” Ông Harrison tự cười trước câu đùa của mình. “Nhìn vào chỗ này đi?”, ông ta chỉ vào các dấu hiệu ở đế chân nến. “Celtic. Và ở đây có các dòng chữ, hẳn là tiếng Xen-tơ. Tôi sẽ phải tìm hiểu ý nghĩa của chúng.”
“Bắc, nam, đông, tây”, Myra bảo họ.
Cả hai người đàn ông cùng nhìn cô, Todd vẫn nhìn cô chăm chăm trong khi Harrison quay lại kiểm tra tiếp. “Phải rồi, nhiều khả năng là cô đúng.” Ông ta đổi kính lấy một cái kính chuyên dùng để thẩm tra đá quý. “Tuyệt hảo.”
“Gì thế?”, Todd nhích người ra mép ghế.
“Các viên đá không chỉ lầ đồ thật mà còn hiếm có và có chất lượng tuyệt vời. Tôi đoán nó được làm vào khoảng thế kỷ mười bốn.”
“Mười hai”, Myra sửa lại.
“Cô bé thân mến, tôi biết rõ các thế kỷ, và món đồ này hẳn là thuộc thế kỷ mười bốn hoặc thậm chí là mười lăm.” Giọng ông ta có vẻ bề trên dù từng từ được nói một cách nhẹ nhàng.
“Ông nhầm rồi. Kỵ…” Cô dừng lại, lắc đầu. “Một họ hàng xa tặng chúng làm quà cưới cho vợ. Câu chuyện đó đã được truyền lại trong gia đình tôi nhiều thế hệ liền, kể từ thế kỷ mười hai.”
“À, chúng ta sẽ phải kiểm tra điều đó.” Ông ta đặt chúng xuống và gỡ kính ra. “Cô có chắc là muốn bán chúng không?”
Todd xen vào trước khi cô kịp trả lời, “Bọn tôi muốn biết chúng giá trị bao nhiêu.” Nếu chúng là đồ ăn cắp, và anh không thể ngừng băn khoăn về điều đó, thì việc bán chúng sẽ làm anh mất phù hiệu và khiến cô vào tù.
“Điều đó có thể mất vài ngày. Chúng tôi sẽ kiểm tra niên đại bằng phương pháp carbon và kiểm tra chéo. Hai người có phiền để chúng lại chỗ tôi trong khi bọn tôi làm việc đó không?”
Sự chú ý của Myra chuyển về phía anh, vẻ do dự hiện rõ trên mặt.
“Tôi bảo đảm với cô rằng chúng sẽ được an toàn ở đây. Chúng tôi cần cô điền vào đơn, bảo hiểm ở đây cũng an toàn như tòa nhà này vậy.”
“Được rồi.” Todd lấy đơn từ tay ông ta và điền bảng câu hỏi. “Cứ thoải mái gọi cho tôi ngay khi ông biết giá trị của chúng nhé.”
Họ đứng dậy rời đi. Todd cảm ơn ông ta lần nữa rồi hỏi, “Nếu phải đoán thì ông ước tính giá trị của chúng tầm bao nhiêu?”
“À. Đừng trích lại lời tôi nhé, nhưng tôi sẽ ước tính giá trị của chúng tầm khoảng một trăm ngàn.”
Todd cảm thấy cằm mình há hốc.
“Mỗi cái.”
Khi không khí bên ngoài phả vào mặt họ, Todd nắm lấy khuỷu tay của cô và im lặng lôi cô đi dọc con đường tới chỗ đỗ xe. Cô gần như phải chạy để bắt kịp tốc độ của anh. Cặp kính đen che mắt anh khiến cô không thể nhìn ra vẻ mặt anh. Nhưng nếu phải đoán thì cô sẽ nói anh đang bất an. Cực kỳ bất an.
“Có vấn đề gì vậy?”, cô hỏi.
Anh không nói gì.
“Anh đang làm đau tay em đấy.” Myra dừng lại và cố giằng tay ra khỏi anh.
Anh quay lại đối diện với cô trong giận dữ. “Em đã lôi anh vào chuyện quái quỷ gì vậy? Hai trăm ngàn đô la sao?” Anh liếc nhìn xung quanh và hạ giọng xuống.
“Thế là nhiều tiền lắm à?”
Anh giật kính râm ra và trừng mắt nhìn cô.
“Đây không phải là lúc để đùa đâu, Myra.”
“Em có đùa đâu.”
“Nếu cặp chân nến đó là đồ ăn cắp thì anh không chỉ mất việc mà chúng ta, và anh nhấn mạnh là chúng ta nhé, sẽ phải vào tù.”
Tay anh vẫn túm chặt cánh tay cô, các ngón tay vẫn bấm vào thịt cô. Cô đưa bàn tay tự do của mình lên, đặt lên tay anh, và tạo nên một dòng điện giữa họ. Ngay lập tức anh thả ra.
“Chúng không phải đồ ăn cắp!” Cô kéo dài khoảng cách giữa họ ra tầm nửa mét. “Em không thích anh gọi em là kẻ trộm đâu. Hay em chưa thể hiện rõ suy nghĩ của mình?”
Anh quan sát tay mình. “À ừ, xin thứ lỗi cho anh vì khó lòng tin tưởng một người phụ nữ đã biến việc nói dối thành cả một nghệ thuật kể từ khi anh gặp cô ấy. Giờ khi mặt anh đã gắn liền với mặt em và những món đồ cổ ấy, em sẽ phải tha thứ cho anh vì lo lắng cho danh dự, chưa kể đến sự tự do của mình nữa.”
“Nếu anh lo lắng đến thế thì còn giúp em làm gì? Có điều luật nào đó ép anh phải trợ giúp em sao, Sỹ quan Blakely? Tha thứ cho em vì không biết nhé.” Cả hai cùng có thể chơi trò mỉa mai, và câu nói của anh đang làm cô tức điên lên. “Con nhóc Scotland tội nghiệp như em chẳng biết rõ đống luật của nước Mỹ các anh đâu.” Cô chống hai tay lên hông, tóc xõa xuống eo.
Mọi người tụ tập xung quanh và quan sát cuộc trao đổi của họ. Todd nghiêng đầu nhìn một gã mà anh nhận thấy đang liếc nhìn cô một cách dâm dục. Anh lại túm khuỷu tay của cô.
Theo bản năng, Myra nắm lấy tay anh và truyền thêm tia lửa điện vào, buộc anh phải thả cô ra.
Lần này anh nhảy lùi lại, vẫy vẫy bàn tay ngứa ran. “Em đã làm chuyện đó bằng cách quái quỷ gì vậy?”
“Chỉ là một trong vô số bí mật của em thôi, Sỹ quan Blakely ạ. Giờ nếu anh có thể tốt bụng đưa em về nhà anh để có thể thu gom đồ đạc của mình thì em sẽ biến ra khỏi cuộc đời của anh ngay.”
“Tốt thôi!” Anh vươn tay định túm lấy cô nhưng khựng lại khi mắt cô cảnh cáo anh đừng có chạm vào mình. Thay vào đó, anh mở cửa xe và chờ cô ngồi xuống trước khi đóng sập nó lại sau lưng cô.
Anh lái xe vòng vòng. Thực ra anh đã đi qua cửa hàng In and Out Burger ba lần trước khi đỗ xe lại. “Chúng ta đang làm gì ở đây thế này?”, Myra hỏi.
“Ăn.” Anh ra khỏi xe và chờ cô đi theo. Khi cô không có động tĩnh gì, anh giật cửa xe phía cô ra. “Đi không nào?”
“Nay.”
“Ra khỏi xe đi, Myra.”
“Nay.”
“Chết tiệt, em đang làm anh phát điên đấy.”
Anh hạ tay xuống để kéo cô ra.
“Đừng có chạm vào em.” Giọng cô lạnh như băng. “Em không quen bị đối xử thô bạo và em không muốn làm anh bị thương.”
“Ha! Em làm anh bị thương ấy hả? Anh không nghĩ thế đâu.”
Cô đẩy cửa ra rộng hơn và bước tới cạnh anh. “Thử mà xem. Thử đi và xem xem anh có thể tiến xa tới đâu.” Sau mỗi từ, cô gõ vào ngực anh khiến anh như bị giật.
Mặt anh tỉnh táo lại. Cũng như tâm trạng của anh.
“Xem ra em đã làm cho anh hiểu rồi.” Myra đóng cửa xe lại và lao về phía nhà hàng.
“Em đang đi đâu đấy?”
“Đi ăn. Việc gạt bỏ những đôi tay khó chịu khá tốn năng lượng, và vì anh đã gây ra điều đó, anh có thể trả tiền.” Cô xông vào tòa nhà kẻ ô đỏ trắng, bỏ lại đằng sau Sỹ quan Blakely sững sờ.
Anh gọi món cho cả hai người, rồi giúp Myra khi cô cố lấy soda ra khỏi máy. Khi đã ngồi xuống, Myra nhìn tất cả mọi người, trừ anh. Khi thức ăn ra bàn, cô nhìn nó chằm chằm. Phải đến sau khi anh bắt đầu ăn thì Myra mới làm theo.
Với miếng burger phô mai đôi đầu tiên cùng đầy đủ đồ ăn kèm, mắt cô nhắm lại.
Một phần nhỏ trong anh muốn duy trì sự tức giận dành cho cô. Thế nhưng, khi cô ngồi đối diện anh, trông như có thể bắn tia lửa từ mắt, nhưng rồi lại hoàn toàn mê mẩn với việc ăn uống ngay sau đó, anh hoàn toàn tan chảy.
Lúm đồng tiền bên má phải của cô hiện ra. Anh đã không thấy chúng từ ngày đầu tiên họ gặp mặt, và thầm nhắc mình nên cố gắng làm nó xuất hiện thường xuyên hơn.
“Vậy, làm sao em làm được điều đó thế?”
“Làm gì?” Cô bốc một miếng khoai tây chiên, thả nó vào miệng.
“Em biết mà”, anh chỉ một ngón tay vào cô, làm động tác gõ, và nói thêm, “cái trò gây giật đấy?”
“À, cái đó hả.”
“Ừ, cái đó đấy.”
“Em đã học được khi còn bé.” Cô nhấp soda và nhăn mũi. “Làm sao anh học được cái thái độ hoài nghi đó thế?”
“Anh học được khi trở thành cảnh sát.”
“Thôi thế này nhé.” Cô lau mặt và đặt khăn ăn vào lòng. “Không nói dối nữa. Nếu anh hỏi em một câu gì đó mà em không thể trả lời thì em sẽ nói với anh.”
“Ý em là không nói cho anh.”
“Ừ, sẽ không nói cho anh. Em có lý do riêng, Todd, và chúng quan trọng hơn anh, em và tất cả mọi người quanh chúng ta. Sự thật có Chúa chứng giám.” Mắt cô không hề rời mắt anh.
“Được rồi. Nhưng em phải hứa với anh một việc.”
“Việc gì?”
“Rằng em sẽ kể cho anh sự thật, toàn bộ, vào một thời điểm nào đó.”
“Anh sẽ không tin lời em đâu. Nhưng nếu đó là những gì anh cần nghe thì em sẽ hứa với anh điều đó. Trước khi về nhà, em sẽ kể cho anh câu chuyện của mình.”
“Vậy là em định quay lại Scotland?”
“Phải. Khi có thể an toàn quay về.”
“Giờ không an toàn sao?”
“Nếu có thì anh nghĩ em còn ở đây chắc?”
Hợp lý nhỉ. “Trước đây em đã bao giờ tới California chưa?”
“Nay, đây là lần đầu tiên.”
“Làm thế nào em vào được Magicland thế?” Anh thấy cô dằn vặt xem có nên trả lời không.
“Điều đó thì em không nói cho anh biết được.”
Và hẳn là anh cũng không muốn biết. Phá hoại tài sản và đột nhập là hành vi phạm tội, một việc mà anh không thể lờ đi. Hay ít nhất là không nên.
Anh thu gom rác của họ và đứng dậy đi về.
“À, vì em chưa từng đến California, anh cho rằng em có thể muốn thăm quan vài thắng cảnh.”