Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
.T đứng bên cửa sổ suốt mười lăm phút, nhìn ra ngoài bóng tối, ký ức về những phút căng thẳng khi gã đứng trên giá treo cổ sống lại. Với bàn tay run rẩy, gã xoa xoa cổ họng mình, nhớ lại nỗi kinh hoàng gã cảm nhận khi đầu bị trùm kín, bóng tối bủa vây, sự lạnh lẽo nhấn chìm gã khi chiếc thòng lọng siết chặt quanh cổ. Chưa bao giờ, trong cả cuộc đời mình, gã cảm thấy sự sợ hãi, nỗi tuyệt vọng quặn thắt ruột gan đến vậy.
Gã hít thở sâu nhè nhẹ khi ngước nhìn mặt trăng đang tỏa sáng vằng vặc, nhắc nhở gã về ánh sáng tinh khiết bủa vây gã ở thế giới khác sau cái chết. Gã chưa bao giờ để tâm đến sự màu nhiệm của cuộc sống, cũng chưa từng nghĩ đến những điều sẽ xảy ra sau khi chết. Bạn sống. Bạn chết.
Giờ khi nhìn chằm chằm vào màn đêm yên tĩnh, gã nhận ra rằng gã không còn bất kỳ nỗi sợ hãi nào với cái chết nữa. Nhưng gã lại sợ việc phải đứng trước giá treo cổ thêm lần nữa, lắng nghe nhịp tim đập dồn dập trong tai khi gã chờ đợi bị hành quyết.. Biết không thể nào ngủ lại được nữa, gã đi giày và với lấy khẩu súng trường. Gã kiểm tra để đảm bảo cô gái vẫn đang ngủ, đảm bảo rằng cổ tay cô vẫn bị trói chặt sau đó rời khỏi phòng. Cẩn thận khóa cửa lại sau lưng.
Gã đứng trên hiên ngoài phòng mất một lúc. Sau đó băng qua đường và bước vào quán rượu. Gã dừng lại ngay phía sau cánh cửa và hít sâu một hơi. Không có vẻ là một quán rượu khá. Nó nồng nặc mùi khó thuốc và mùi rượu whisky lẫn mùi mồ hôi. Chuyện này cũng chẳng mấy khác biệt.
Bước ngang qua sàn nhà nguyên tấm, J.T đặt một khuỷu tay lên quần bar và gọi đồ uống. Gã từ từ nhấp một ngụm whisky trong khi ánh mắt lang thang khắp căn phòng. Một bức tranh thiếu nữ khỏa thân treo trên bức tường phía sau quầy bar; vài gái điếm diện những bộ váy satin có phần nhếch nhác tản bộ từ bàn này sang bàn khác, mời chào.
Vài nhóm đang chơi mấy trò may rủi - faro[7], roulette[8], Spanish monte, black jack[9], red dog, và three-card monte[10]. Nhưng bài poker[11] mới là trò chơi của J.T. Gã chơi cho vui và ăn gian nếu cần thiết. Có rất nhiều cách để đảm bảo chiến thắng trong tầm tay mà chỉ cần thay đổi đôi chút ở mặt sau mỗi quân bài, khía hình chữ V, cong mép phía dưới. Bạn cũng có thể cào xước một chút bằng một chiếc nhẫn bên dưới bề mặt sáng bóng của quân bài khi cầm nó trong bàn tay, khéo léo cho nhà cái thấy rằng nó là quân bài được định sẵn.
J.T quan sát trò poker trong khoảng 15 phút, tập quen với những quy tắc của người chơi. Gã không quan tâm họ sử dụng bộ bài 53 cây bao gồm một quân phăng teo hay quân Át bên ngoài được sử dụng như quân Át chủ bài thứ năm. Gã biết một kẻ qua đường ở quán rượu Wichenburg đã từng đánh bại cả nhà cái. Gã nhớ lại đã từng nghe chuyện về Jim Dawson Lớn, được coi là một trong những kẻ vô nhân tính nhất bao gồm cả trong những ván bài poker. Jim Lớn đã nghĩ rằng hắn đã gần như chiến thắng, chỉ để thấy rằng cuối cùng một cặp Át và ba con Q cũng không đủ để đánh bại đối thủ của mình, người có ba năm bảy chín và J. Tiếp theo, Dawson đã đặt ra con 3 và 7 bích, 9 cơ, J nhép, và K rô. Khi được hỏi ở đâu ra những quân đó, Dawosn đã rút khẩu colt của hắn ra và đòi đấu súng. Không còn ai dám tranh cãi với hắn nữa.
Sau khi quan sát trò chơi kỹ lưỡng và lưu ý cách đánh bài của những người đàn ông trên bàn cược, J.T xen vào ngay khi trò chơi đang ở cao trào. Quý cô May mắn mỉm cười với J.T ngay trong ván đầu tiên, sau đó gã bắt đầu thua. Đến lượt của mình, và gã bắt đầu đánh dấu quân bài, nghĩ về việc thời gian đã làm thay đổ vận may của gã, khi gã cảm thấy sự lợn cợn bất ngờ trong cổ họng mình, như thể gã đang bị nghẹn.
Ban đầu gã chỉ nhún vai, nhưng rồi, khi gã bắt đầu nhặt những quân bài lên, xếp thành bộ, Q trước 10, nó lại tới lần nữa, còn mạnh mẽ hơn, nó thít chặt cổ họng gã khiến gã gần như không thể thở. Gã thắng khá lớn, gần 100 đô la. Cười toe toét, gã ôm hết về phía bàn của sau đó bắt đầu cầm lên những quân bài.
Ngươi không được ăn cắp... J.T chửi thề. Suy nghĩ đó đến từ đâu vậy? Và tại sao giọng nói vang đến nghe thật giống giọng thiên thần hộ mệnh của gã thế?
“Chia bài đi chứ?” Đầu J.T giật lên và gã nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nói. “Mày vội à?”
Người đàn ông nhún vai. “Không hẳn, nhưng mày tráo bài 5 phút rồi đấy.” J.T cau mày. Năm phút? “Xin lỗi,” gã lẩm bẩm và chia bài, một quân một. Từ trên xuống dưới.
Gã thua một ván, và ván tiếp theo, sau đó quyết định nghỉ. Dù thực tế gã thua hai ván cuối, gã vẫn ra về với hơn 100 đô la trong túi. Người phụ nữ vẫn say ngủ khi gã quay trở về khách sạn. Trong một lúc, gã đứng đó nhìn cô. Cô ta trông khá xinh. Tóc cô rơi trên gối như một dòng mực đen. Hàng mi dài và dày, đôi môi cô đầy đặn và mịn màng, xương gò má cao và rõ, khiến gã tự hỏi cô có mang chút dòng máu Da đỏ nào trong mình không. Chẳng liên quan đến gã. Gã cũng mang chút máu Da đỏ trong mình đấy thôi. Cô trông không mấy thoải mái, nằm đó với hai bàn tay bị trói trên cột giường, và cảm giác hối tiếc, tội lỗi xa lạ nhanh chóng cuốn lấy gã. Gã chưa từng lo lắng về sự thoải mái của bất kỳ ai trước đây, chưa bao giờ quan tâm đến bấy kỳ điều gì, ngoài hạnh phúc của bản thân, sống chỉ cho riêng mình.
Với một cái lắc đầu, gã ngồi xuống và tháo giày, sau đó nằm lên trên tấm chăn. Gã nhìn chằm chằm vào bóng tối trong vài phút, và rồi, lẩm bẩm nguyền rủa, gã với lên và tháo dây trói cho cô. ***
Brandy chậm chạp tỉnh giấc, ngáp và duỗi người. Và rồi cô nhớ ra mình đang ở đâu. Ngay lúc đó, cô cũng nhận ra rằng tay cô đã được thả tự do và Cutter đang nằm sát bên cạnh, một bên chân dài, cơ bắp đang ép chặt vào đùi cô. Từ từ, không quay đầu lại, cô liếc nhìn về phía gã. Gã đang nằm ngửa, một tay gấp lại dưới đầu, tay còn lại đặt bên hông. Cô nhìn qua gã đến nơi khẩu súng đang đặt dựa vào tường.
Nếu cô cực kỳ cẩn thận, cô có thể nhón chân trên sàn nhà, lấy súng và chạy trối chết. Những giây căng thẳng thành những phút trong khi cô xem xét sự khôn ngoan trong kế hoạch của mình.
Cuối cùng, chính nỗi sợ hãi trước tương lai bất định đã tước đi cơ hội của cô. Chậm chạp, cô lần về phía mép giường, trượt chân trên đệp và đứng dậy. Cô liếc nhìn đống váy áo và đồ lót, nhưng không dám lãng phí thời gian để mặc lại chúng.
Trên đôi chân im lặng, cô quay lại giường, sợ rằng Cutter sẽ tỉnh giấc bất cứ lúc nào, nhưng gã vẫn đang ngủ yên bình. Cô có một giây chiến thắng khi bàn tay cô nắm chặt quanh nòng súng. Cô sẽ làm được! Tự do chỉ cách có vài bước chân nữa.
Cười toe hoan hỉ, cô quay người – và chạy thẳng vào Cutter. “Định đi đâu à?” gã hỏi nhẹ nhàng.
Brany vội vã bước lùi lại và chĩa súng vào ngực gã. “Tránh xa tôi ra,” cô cảnh cáo. “Đứng sang một bên và để tôi đi.” “Không.”
“Làm như tôi nói!” J.T khoanh tay trước ngực. “Không!”
“Tôi bắn đấy.” “Tôi không nghĩ vậy đâu.”
“Tôi bắn thật đấy.” Gã không nói gì, chỉ đứng đó, đôi chân hơi dang ra, và nụ cười xấc xược trên gương mặt đẹp trai của mình.
Brandy liếm môi lo lắng. Khẩu súng trường đột ngột trở nên nặng nề trong tay cô. Cô chưa bao giờ giết bất cứ thứ gì trong đời mình. Cô ghét trông thấy máu. Cô thậm chí còn không thể đứng nhìn bác sĩ thú ý tiêm cho những con vật nuôi của mình. “Đến lúc chơi trò mèo vờn chuột rồi,” J.T nhận xét. Và rồi, trong tích tắc, gã nắm lấy nòng súng và giật nó khỏi tay cô.
Brandy thở hắt ra hơi thở cô đang giữ, thầm an lòng vì gã đã lấy được khẩu súng, và việc phải quyết định, khỏi tay cô. “Đó là cơ hội cuối cùng mà cô có được đấy,” J.T nói, tất cả dấu vết của sự bông đùa đã biến mất khỏi giọng nói. “Đi giày vào. Chúng ta sẽ rời đi.”
“Tôi ghét anh,” Brandy thì thầm. “Tôi thật sự ghét anh.” “Cô đã nói thế rồi.” Khoác súng lên vai, J.T nắm lấy đống váy lót của cô và ném chúng vào người cô. “Cái quái...”
Gã nhìn chằm chằm vào đống đồ lót ren trên sàn. Gã đã từng trông thấy quần trong của phụ nữ trước đây, nhưng chưa bao giờ trông thấy thứ gì như thế này. Gã liếc qua vai nhìn cô, sau đó cúi xuống và nhặt chiếc áo lót ren lên, cau mày khi gã xoay tròn chúng trong tay. Chúng mềm mại và tinh tế như một tấm mạng nhện.
“Tôi biết cái này là của cô,” gã nhận xét với vẻ thích thú gượng gạo. “Nhưng chúng là cái gì vậy?” “Không phải việc của anh!” Brandy cảm thấy má cô nóng như lửa khi cô giật lấy áo và quần lót. “Ra ngoài đi để tôi... chỉ là đi đi.”
Lẩm bẩm, J.T bước ra ngoài hành lang và đóng cửa lại. Gã quay trở lại phòng 15 phút sau, cô đã ngồi trên giường, trông đạo mạo như một giáo viên nghiêm khắc. Ánh mắt J.T lướt dọc người cô, cố gắng tưởng tượng cô sẽ trông thế nào nếu chỉ mặc mỗi hai mẩu ren đen mượt kia.
Đảm bảo rằng khẩu súng nằm ngoài tầm với của cô, gã đi đôi bốt vào và luồn tay qua tóc. “Đi kiếm gì đó ăn thôi,” gã đề nghị, với tay lấy khẩu súng.
Với một cái gật đầu, Brandy đứng dậy và theo gã bước ra khỏi cửa. Họ ăn sáng ở khách sạn. Cutter gọi bít tết, trứng, bánh quy, và nước sốt.
“Tôi chỉ cần cà phê thôi,” Brandy nói với cô hầu bàn. “Mang bít tên và trứng cho quý cô đây,” Cutter nói.
Brandy mỉm cười với người bồi bàn. “Tôi không muốn ăn bít tết,” cô nói ngọt ngào. “Chỉ cà phê thôi.” “Mang cho cô ấy một miếng bít tết và chút rau đi kèm.”
Cô phục vụ nhìn từ Cutter sang Brandy sau đó lại nhìn lại. “Nghe này, Brandy, một chuyến cưỡi ngựa dài đang chờ đợi chúng ta,” J.T kiên nhẫn giải thích. “Cô cần nhiều thứ trong dạ dày hơn là chỉ một tách cà phê.”
Brandy mím môi, rồi ngước nhìn cô hầu bàn. “Vui lòng lấy cho tôi ít thịt và trứng.” Cô hầu bàn nhìn Cutter, một bên mày nhướn lên như thể hy vọng gã sẽ phản đối. Với cái gật đầu của Cutter, cô ta rời khỏi bàn, lẩm bẩm bên dưới hơi thở của mình.
“Vậy thì,” Cutter lên tiếng, dựa lưng vào ghế. “Cô có thích màn treo cổ không?” Brandy nhìn chằm chằm vào gã, choáng váng vì gã đã hỏi một điều như vậy. “Tôi không xem nó.”
“Thế cô làm gì, nhắm mắt vào à?” “Tôi không thế.”
J.T nhìn cô chằm chằm. “Ý cô là gì, cô không thế?” “Anh không hiểu gì nào?”
“Vậy là cô chỉ cần không nhìn vào cơ...” gã nuốt nước bọt. “Xác chết của tôi?” Brandy rùng mình. “Không.”
Bực tức, J.T chửi thề. “Tôi không hiểu.” “Tôi ờ... Ý tôi là... Tôi không...” Brandy cắn môi dưới, tự hỏi làm cách nào để cô có thể giải thích được những gì đã xảy ra, tự hỏi sẽ thế nào nếu gã không tin cô hoặc nếu gã nghĩ rằng cô điên rồi. Cô quyết định để sau. Và ai có thể đổ lỗi cho gã được chứ? Gần đây, cô không còn chắc về sự tỉnh táo của mình nữa. “Chết tiệt. Cô đang cố gắng nói cái gì?”
“Tôi không đến từ đây, từ thời đại này.” Gã nhướn một bên mày. “Cái gì?”
“Chính xác là tôi không ở chỗ anh bị treo cổ. Tôi ở chỗ một người khác.” J.T lắc đầu, hoang mang hơn bao giờ hết.
“Chúng tôi đang tổ chức lễ hội Miền Tây hoang dã,” Brandy giải thích. “Anh là một phần của lễ hội ở Cedar Ridge vào năm 1995. Dù sao thì, thi thể đó lẽ ra phải là một hình nộm giả nhồi bông và đá. Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng rên, và khi tôi chạm vào, tất cả mọi thứ đều tối lại, và sau đó...” cô lắc đầu. “Khi tôi mở mắt ra, anh vẫn còn sống, và tôi ở đây, ở năm 1875.” J.T nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng tiêu hóa những lời cô nói. “Lễ hội Miền Tây hoang dã? Tái hiện màn treo cổ tôi? Tiểu thư, cô đang nói về cái quái gì vậy?”
“Tôi đến từ tương lai, năm 1995.” J.T khụt khịt nhạo báng. “Đấy là chuyện bịa đặt lớn nhất tôi từng nghe đấy.”
“Đó là sự thật!” “Điều đó là không thể.”
“Tôi biết.” Brandy nhay nhay môi dưới một lúc. “Đồ lót của tôi,” cô nói. “Anh nói anh chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy.” J.T phẩy tay thô bạo. “Tôi không phải chuyên gia về đồ lót phụ nữ.”
“Thế còn cái này?” Brany nhấc tay lên và vén tay áo. “Anh đã bao giờ trông thấy một chiếc đồng hồ thế này chưa?” J.T cúi người về phía trước để nhìn cho rõ hơn chiếc đồng hồ đeo tay của cô. Dây da đen mịn. Mặt màu sáng bạc. Nhưng mặt trước đồng hồ không giống bất kỳ thứ gì gã từng thấy, một thứ gì đó với đôi tai lớn màu đen, kim đồng hồ là đôi tay đeo găng màu vàng.
“Chuột Mickey đấy,” Brandy tuyên bố. “Cái gì cơ?”
“Nó là chuột Mickey đấy. Nó nổi tiếng lắm.” “Nổi tiếng á?”
Brandy gật đầu. “Tôi đoán là gần như tất cả mọi người trên thế giới này đều biết về chuột Mickey.” Cô nhanh chóng kéo tay áo xuống khi trông thấy người phục vụ tiến về phía họ. J.T ngồi lại vào ghế của mình, tâm trí gã quay cuồng. Liệu có thể là sự thật không? Liệu cô ta có thật sự đến từ tương lại không? Một trăm hai mươi năm từ tương lai? Không, không thể nào...
J.T chờ cho đến khi cô phục vụ rời khỏi bàn, sau đó nghiêng người về phía trước. “Vậy thì, Cedar Ridge trông thế nào trong tương lai?” “Khác chỗ này chỗ khác, nhưng cơ bản là vẫn thế. Chúng tôi không hiện đại hóa như hầu hết các thành phố khác. Phần lớn mọi người sống ở nông trại hoặc các trang trại chăn nuôi. Một số vẫn thích dùng ngựa hơn là ô tô.”
“Ô tô?” “Máy móc chạy bằng xăng.”
“Máy móc. Xăng.” J.T chửi thề. “Nó trông giống mấy cái toa xe ngựa,” Brandy giải thích. “Có rất nhiều phát minh, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Chúng tôi có phim ảnh động và âm thanh và máy giặt, máy sấy quần áo. Bình nước nóng chạy bằng ga thay vì phải đun bằng than hoặc củi. Chúng tôi có lò vi sóng đun thức ăn chỉ trong vài phút thay vì vài giờ.”
J.T lắc đầu, không thể hiểu được những gì cô đang mô tả. “Cô làm gì ở tương lai? Nghe có vẻ như máy móc làm tất cả mọi việc nhỉ.” “Tôi có đi làm,” Brandy trả lời. “Tôi là giáo viên tiểu học.”
J.T cười toe toét. Vậy cô đúng là cô giáo nghiêm khắc. “Cô lập gia đình chưa?” “Chưa.”
“Sao lại chưa?” Cô ngẫm nghĩ một chút về Gary và tự hỏi, không phải lần đầu tiên, rằng tại sao cô vẫn từ chối lời cầu hôn của anh. “Tôi không nghĩ nó là việc của anh.”
J.T lầm bầm nho nhỏ. Cô ta nói đúng, đó không phải chuyện của gã. Ngồi ngay ngắn lại, J.T cắt miếng bít tết của mình, nhưng gã gần như không thể nếm được chút mùi vị nào khi cắn nó trong khi đang cố tiêu hóa những gì cô vừa nói. Xe chạy không cần ngựa. Ảnh động. Máy giặt quần áo và máy sấy. “Anh không tin tôi phải không?” Brandy hỏi. “Anh nghĩ tôi đang nói quá lên.”
“Tôi không biết nữa.” Nó gần như là không thể, nhưng nếu cô không đến từ tương lai, thì ở đâu ra mấy thứ đồ lót ren và cái đồng hồ trông đến buồn cười kia? “Ở tương lai chúng tôi còn có cả tên lửa nữa.” Brandy nói, hy vọng những gì cô nói với gã là thứ gì đó hoàn toàn lạ lẫm, gã sẽ tin cô chỉ đơn giản vì đó là những thứ quá kỳ lạ để có thể bốc phét. “Miền Tây không còn là biên giới nữa. Ở thời đại của tôi, vũ trụ bao la mới là biên giới mới. Chúng tôi có cả vệ tinh quay quanh trái đất. Những người đàn ông dạo bộ trên mặt trăng.”
J.T lắc đầu. Cô ta thật sự phát điên rồi. “Xem này.” Brandy thò tay vào túi và rút bằng lái xe ra. “Anh đã bao giờ nhìn thấy bất kỳ thứ gì thế này chưa?”
J.T cầm chiếc thẻ từ trong tay cô, nhìn chằm chằm vào bức ảnh màu nhỏ của Brandy. Gã chưa bao giờ trông thấy một bức ảnh màu trước đây hoặc thứ gì giống tờ giấy cứng và sáng bóng này. Giấy phép lái xe của hạt Wyoming cấp, hết hạn ngày 2/8/1998, nó nói vậy, và dưới đó gã đọc thấy tên và dòng mô tả của Brandy. “Nó là cái gì?” gã hỏi.
“Nó là giấy phép lái xe của tôi. Một cái động cơ xe. Thấy không,” Brandy nói, chỉ vào ngày tháng. “Cái này nghĩa là nó hết hạn vào ngày mùng hai tháng tám năm một nghìn chín trăm chín tám. Và cái đó.” Cô chỉ vào dòng chữ D.O.B. “Là ngày tháng năm sinh của tôi. Ngày mùng hai tháng tám năm một nghìn chín trăm bảy mốt.” “Không thể nào,” gã nói, đưa lại cho cô chiếc thẻ.
“Tôi biết,” Brandy đồng ý, “nhưng nó là sự thật.” J.T hoàn thành bữa ăn của mình trong những suy nghĩ câm lặng, không thể quyết định được cô phát điên hay chỉ đơn giả là đang giật dây gã. Gã để lại bảy mươi cent trên bàn để trả cho bữa ăn, sau đó cầm lấy khẩu súng của mình. “Cô sẵn sàng đi chưa?”
“Rồi.” Gã nắm lấy cánh tay cô và dẫn cô ra khỏi khách sạn xuống phố tới cửa hàng tạp hóa. Vào trong, gã mua một bánh xà phòng, dao cạo, ít thịt và trái cây đóng hộp, một nồi đun cà phê, vài chiếc thìa, dao, dĩa bằng thiếc, hai chiếc cốc, một gói bột ngô, đường, muối, vài củ hành tây, chục khoai tây, một cặp áo ponchos[12] tránh rét, và một tấm trải cho nữ. Và trong lúc đó gã vẫn không ngừng nghĩ về những gì cô đã nói với gã, đồng đồ lót khác biệt, chiếc đồng hồ trông thật buồn cười. Chuyện gì xảy ra nếu đó là sự thật?
Brandy nhìn quanh cửa hàng, bị thu hút bởi những thứ cô thấy: một chiếc hộp gỗ đựng xì gà, một chiếc kẹp cắt xì gà, chai rượu whisky, một khoanh phô-mai, một thùng bánh quy giòn. Mùi dưa chua trộn lẫn với mùi thơm của cà phê mới thay. “Cô muốn thứ gì không?” gã hỏi.
“Một chiếc lược và bàn chải đánh răng. Một dải ruy băng buộc tóc nữa.” J.T thêm các món đồ của cô vào đống đồ giờ đang xếp cao trước mặt quầy chờ đợi trong khi người thu ngân đang tính giá, sau đó, tất cả được xếp gọn và đặt trong một chiếc túi đeo thật lớn.
Brandy lắc đầu, ngạc nhiên khi tất cả mọi thứ đều rất rẻ. Một pound[13] bột nở chỉ 20 cent, mười pound gạo hiệu Matoma chỉ có giá sáu lăm cent, sáu lon cá hồi đóng hộp chỉ hơn một đô la. Bạn có thể mua mười hai cục xà phòng trắng thơm chỉ với giá bốn mươi hai cent; một mét vải hóa chỉ với một phần tư đô la, thịt bò mười lăm cent một pound! “Giờ thì sao?” cô hỏi khi họ rời khỏi cửa hàng.
“Tôi sẽ đi mua lại con ngựa, và sau đó rời khỏi đây.” “Đó đâu phải ngựa của anh,” Brandy xấc xược nói.
“Sẽ là của tôi khi tôi mua lại nó.” Không thể tranh cãi được với người đàn ông này. “Chúng ta đang đi đâu đây?”
J.T xoa xoa cổ họng. “Tránh xa Wyoming nhất có thể.” “Nhưng tôi muốn về nhà.”
“Nếu những gì cô nói với tôi là sự thật, và cô thật sự đến từ tương lai, vậy thì cô định làm cái quái gì để quay lại đó?” “Tôi không biết.”
Ánh mắt họ khóa chặt nhau trong khoảnh khắc. Cô có đôi mắt thật đẹp, J.T nghĩ, xám và trong. Làn da cô mịn màng và mềm mại bên dưới ánh mặt trời, đôi môi cô đầy đặn và hồng hào. Trong gã dấy lên sự thôi thúc đột ngột để kéo cô vào vòng tay mình, nếm thử hương vị ngọt ngào của cô, để cảm nhận cánh tay cô vòng quanh cổ gã.
J.T cười khúc khích. Cô hẳn là sẽ tát gã nếu gã hôn cô – nhưng rồi, cánh hồng đẹp đẽ nào mà chẳng đi kèm với gai. Brandy đỏ ửng dưới ánh mắt thăm dò của gã. Có thứ gì đó trong cái cách J.T Cutter nhìn cô thật ấm áp khiến cô run lên, ngón chân cong lại và bụng cô nhộn nhạo. Cô đã từng hẹn hò với những người đàn ông đẹp trai, nhưng cô chưa bao giờ biết đến một sự nam tính tuyệt đối, hiển nhiên đến như vậy.
Gã nắm lấy tay cô, lần đầu tiên sự đụng chạm của gã nhẹ nhàng, không hề khắc nghiệt, không giận dữ, và cô bất ngờ choáng váng trước sức nóng lan tỏa trên tay mình, không mạnh như luồng điện đã đưa cô về quá khứ, nhưng là sự ấm áp dễ chịu lan tỏa truyền qua tay tiến thẳng tới linh hồn cô. Gã cũng cảm thấy nó. Cô trông thấy điều đó trong đôi mắt mở to bàng hoàng của gã, trong cử chỉ giật mình vượt xa khỏi gương mặt gã.
J.T nhìn chằm chằm xuống tay họ. Những ngón tay gã dài và chai sạn sau những năm tháng sống khắc nghiệt, tay cô thì nhỏ và tinh tế. Chưa bao giờ gã biết tới một người phụ nữ nào lại có làn da mịn màng, mềm mại đến vậy. Bối rối bởi cường độ mãnh liệt sức hấp dẫn đang dâng lên giữa họ, gã nhìn sâu vào mắt cô.
Chưa bao giờ, trong cuộc đời mình, gã cảm thấy luồng nhiệt dữ dội, nhanh chóng như vậy thấm vào mình khi gã lần đầu tiên nắm lấy tay cô. Cô đang chăm chú nhìn gã, nhìn thấu từng chút hoang mang trong cảm xúc của gã.
J.T thả thay cô ra và bước lùi lại, hắng giọng. “Sẵn sàng chưa?” Với một cái gật đầu, Brandy bước theo gã xuống phố về phía trại ngựa.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)