Số lần đọc/download: 2359 / 28
Cập nhật: 2017-10-08 13:28:13 +0700
Hồi 5 - Tình Cờ Phát Hiện Điều Bí Ẩn
C
hờ khi mọi người đã đi khuất vào bí đạo, Mã trưởng lão trước khi truyền thụ bộ pháp thành danh của lão cho Viên Kỳ Hải, lão căn dặn:
- Tiểu thế huynh hãy lưu tâm! Đối với tiểu thế huynh, bộ pháp này là một bộ pháp vô danh! Sau này nếu có ai tra hỏi, tiểu thế huynh chớ nhận là do lão phu truyền thụ! Tiểu thế huynh nhớ kỹ chưa?
Nó kinh nghi:
- Nghĩa là bộ pháp này vốn có tên gọi nhưng Mã tiền bối cố tình dấu, không cho tiểu điệt biết phải không?
Mã trưởng lão gật đầu:
- Đúng vậy! Lão phu mong rằng tiểu thế huynh đừng phụ lòng lão phu.
Hắng giọng một tiếng, Mà trưởng lão lại nói:
- Còn nữa, nếu chưa đến lúc cần thiết, lão phu hy vọng rằng tiểu thế huynh đừng nên giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho bất kỳ ai! Dù nhân vật đó có là chưởng môn phương trượng của phái Thiếu Lâm hay là minh chủ võ lâm gì cũng vậy!
Càng thêm kinh nghi, nói hỏi:
- Giới võ lâm còn có cả một vị minh chủ ư? Nhân vật này là ai?
- Trong giới võ lâm, ở đời nào cùng cần phải có một vị minh chủ! Và nhân vật được toàn thể giới giang hồ công cử làm minh chủ phải là người có võ học cao cường, đức độ hơn người! Là người duy nhất được quần hùng công nhận là quang minh chính đại. Vị minh chủ võ lâm hiện giờ cùng là một nhân vật như vậy!
Viên Kỳ Hải vừa hiểu ra liền mừng rỡ kêu lên:
- Nếu đã có một vị minh chủ như vậy, tại sao Mã tiền bối không chấp thuận việc tiểu điệt giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho minh chủ? Như thế chẳng phải thuận tiện hơn cho tiểu điệt sao?
Mã trưởng lão châm rãi lắc đầu:
- Tại sao lại như vậy, lão phu thật sự không tiện giải thích! Còn như tiểu thế huynh nghĩ khác đi thì tùy ở tiểu thế huynh! Chỉ có điều, lão phu vẫn mong rằng tiểu thế huynh đừng giao cho bất kỳ ai khác thì tốt hơn. Thôi! Lão phu bắt đầu truyền thụ bộ pháp vô danh này! Hãy lưu tâm nào.
Do vẫn còn hoang mang trước lối nói mập mờ và có phần mâu thuẫn của Mã trưởng lão, nên đang khi Mã trưởng lão đọc khẩu quyết cho nó nghe thì tâm trí của nó vẫn cứ nghĩ ngợi lan man.
Nhận thấy điều này, Mã trưởng lão bỗng dừng lại. Lão nhìn nó bằng tia mắt lạnh như băng nói giọng đầy khích mạn:
- Hừ! Hạng vô tâm như Tiểu thế huynh thì suốt đời này ai lại dám truyền thụ làm truyền nhân.
Nghe thế, nó sực tỉnh, cúi gầm đầu xuống với vẻ biết lỗi, Viên Kỳ Hải chờ nghe Mã trưởng lão tiếp tục truyền thụ!
Bất kể là Viên Kỳ Hải đã chú tâm hay chưa, Mã trưởng lão vì muốn thực hiện cho xong lời đã hứa nên cứ huyên thuyên vừa đọc khẩu quyết vừa giảng giải toàn bộ bộ pháp cho Viên Kỳ Hải.
Xong phần khẩu khuyết, vẫn không cần biết Viên Kỳ Hải có chịu nhìn hay không, Mã trưởng lão bắt đầu dịch chuyển bộ vị theo như khẩu quyết lão đã truyền.
Thoạt đầu thì chậm, sau cứ nhanh dần, và càng về sau thì bóng nhân ảnh của Mã trưởng lão cứ tan dần đi và biến thành năm bảy bóng người quấn vào nhau.
Trong tư thế cúi gầm đầu là như thế nào mà Viên Kỳ Hải vẫn giữ nguyên, kể từ lúc Mã trưởng lão quở trách. Mã trưởng lão cứ ngỡ là nó không hề nhìn thì nó lại nhìn chằm chằm vào cước bộ của lão! Có thể nói là Viên Kỳ Hải đã nhìn mà không hề bỏ sót bất kỳ một bộ vị nào do lão triển khai.
Sau khi lập đi lập lại bộ pháp vô danh nọ những ba lần, Mã trưởng lão vừa dừng chân liền lên tiếng hỏi nó:
- Tiểu thế huynh từ nãy giờ có nhìn không?
Nó ngẩng mặt lên đáp:
- Tiểu điệt có nhìn!
- Hừ! Vậy tiểu thế huynh đã thấu triệt được bao nhiêu phần?
Nó ngần ngừ như để nhẩm lại, sau mới đáp:
- Hầu như là toàn bộ
Mà trưởng lão cười lạnh, ra vẻ không tin:
- Thật không? Tiểu thế huynh có dám diễn lại cho lão phu xem không?
Không chút ngần ngại, Viên Kỳ Hải gật đầu:
- Được! Mong Mã tiền bối chỉ giáo cho!
Nói xong, Viên Kỳ Hải liền bắt đầu đạp bô như thế khởi đầu cho Mã trưởng lão xem. Tiếp đó no vừa lẩm nhẩm theo khẩu quyết vừa nhìn vào Mã trưởng lão để dò xét xem là nó thực hành đúng hay chưa!
Nhưng sau đó, vì vẫn thấy Mã trưởng lão nhìn nó với nét mặt như được phủ một lớp băng kín như bưng, nên nó không thèm nhìn nữa! Nó cứ dựa theo khẩu quyết mà di chuyển.
Càng di chuyển nhiều chừng nào thì Viên Kỳ Hải càng mau nhập tâm nên di chuyển cứ thoăn thoắt như mây trôi nước chảy!
Được một lúc, đang khi nó vẫn tập luyện bộ pháp vô danh nọ, Mã trưởng lão chợt quay người bỏ đi. Vừa đi lão vừa bảo nó:
- Xem như tiểu thế huynh đã không phụ lòng lão phu! Tiểu thế huynh hãy luyện thêm một lúc nữa! Chờ khi lão phu quay lại, nếu còn gì sai sót lão phu sẽ chỉ điểm sau!
Mã trưởng lão vừa đi khuất, Viên Kỳ Hải liền dừng lại.
Nó nghĩ thầm:
- Mã tiền bối nói như vậy là sao? Là ta tuy nhớ đúng nhưng thực hiện chưa đúng? Hay đã thực hiện đúng nhưng vẫn chưa thông thuộc? Chà … chà …! Cử chỉ và lời nói của Mã tiền bối thật khó hiểu! Còn cái nháy mắt của Hoa tiền bối dành cho mã tiền bối là hàm y´ gì? Hừ! Tại sao Mã tiền bối đã bảo minh chủ là hạng người hành sự quanh minh chính đại nhưng Mã tiền bối lại không tán thành việc ta giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho minh chủ?
Nghĩ đến đây, bất giác Viên Kỳ Hải lại cho tay vào bọc áo! Nó ngoảnh nhìn thật kỹ mảnh kim thiết nọ, là vật mà mọi người vừa xem là vật báu lại vừa cho là vật bất tường.
Nó lại ngẫm nghĩ:
- Trao cho người khác thì không được, ném bỏ cũng không xong, còn như lưu lại bên mình thì có khác nào dùng chính mạng sống mình làm mồi cho hổ dữ? Hừ! Đã thế ta lại không biết tìm chỗ cất giấu hay sao?
Đắc y´ với biện pháp mà nó cho là vẹn toàn này, Viên Kỳ Hải bèn đưa mắt nhìn quanh quất khắp căn tịnh phòng.
Được một lúc, Viên Kỳ Hải thoáng mừng khi nó phát hiện ở phía dưới chân của một bức tượng phật đang thiền có một kẻ hở! Và kẻ hở này vừa nhỏ vừa kín đáo lại có vẻ là vừa vặn cho nó nhét Thạch Phong Thành Chi Thược vào đó.
Nghe ngóng một lúc, vì sợ Mã trưởng lão đột nhiên quay lại như đã nói, Viên Kỳ Hải hoàn toàn yên tâm vì ở đây bây giờ chỉ còn có mỗi một mình nó.
Nhanh chân lẫn nhanh tay, Viên Kỳ Hải chạy đến chỗ có pho tượng phật và đút nhanh Thạch Phong Thành Chi Thược vào kẻ hở nọ!
Cạch! Cạch!
Dù Thạch Phong Thành Chi Thược chỉ dài hơn ngón tay của nó một chút, nhưng khi nó cố sức cho vào kẻ hở nọ thì Thạch Phong Thành Chi Thược vẫn còn nhô ra bên ngoài gần một nửa.
Lách sang tả, bẻ sang hữu, xoay bên này, trở bên kia dù nó cố làm thế nào đi nữa thì kẻ hở nọ vẫn không đủ chỗ cho Thạch Phong Thành Chi Thược chui tọt vào.
Đang lúc chán nản, tai của Viên Kỳ Hải bỗng nghe có mấy tiếng động khẽ vang lên.
Cách … Cách … Cách …
Nó giật mình vì ngỡ Mã trưởng lão hoặc ai đó vừa từ bí đạo quay lại.
Nhưng khi đưa mắt nhìn quét khắp căn tịnh phòng Viên Kỳ Hải chỉ thấy có mỗi một mình nó ở đây mà thôi.
Kinh nghi, nó nhìn lại pho tượng phật, vì tiếng động nọ vẫn vang lên như ở gần bên nó.
Viên Kỳ Hải như chết sững toàn thân trước một hiện tượng kỳ lạ đang xảy ra. Đầu của pho tượng phật đang từ từ dịch chuyển và hầu như là rời ra khỏi phần thân tượng.
Tính hiếu kỳ bỗng nổi dậy, Viên Kỳ Hải đưa tay bám vào hai cánh tay của pho tượng phật để cố đu người lên.
Và khi nó nhìn thấy có một lỗ hổng ở ngay cổ tượng phật, do đầu của pho tượng phật dịch chuyển để lộ ra, nó không cần suy nghĩ cứ khom người lấy Thạch Phong Thành Chi Thược từ chỗ kẻ hở ra.
Thọc cánh tay đang nắm giữ Thạch Phong Thành Chi Thược vào bên trong lỗ hổng nọ, Viên Kỳ Hải vui mừng khi biết rằng lỗ hổng nọ chỉ sâu độ một xích mà thôi.
Vừa buông bỏ Thạch Phong Thành Chi Thược ra, xem lỗ hổng nọ là chỗ cất giấu thật sự an toàn, Viên Kỳ Hải lại một phen nữa chết lặng cả thần hồn.
Vi khi nó định thu tay về thì tay của nó lại chạm phải một vật cũng dài, cũng tròn và cũng nặng như cái Thạch Phong Thành Chi Thược nọ!
Không những thế, nó còn nhìn thấy phần đầu của pho tượng phật đang từ từ dịch chuyển trở lại, đúng vào vị trí cũ trước đó.
Hoàn hồn và vì sợ tay của nó phải bị kẹt lại đó, Viên Kỳ Hải vội thu tay về và nó đã cầm luôn vật kỳ lạ nọ trong lòng bàn tay.
Chừa kịp xem xét vật đó là vật gì, Viên Kỳ Hải vừa nhảy xuống khỏi pho tượng phật thì có tiếng của Mã trưởng lão vang lên:
- Tiểu thế huynh đã luyện thuần thục chưa?
Đưa mắt lia thật nhanh, Viên Kỳ Hải thoáng mừng vì Mã trưởng lão chỉ đánh tiếng như thế thôi chứ lão chưa đi đến căn thạch phòng.
Bất kể vật gì đang giữ trong tay là vật gì, Viên Kỳ Hải vừa cho vật đó vào bọc áo vừa nhanh chónh đạp bộ theo bộ pháp vô danh nọ!
Thật may cho Viên Kỳ Hải, khi mọi việc đã xong, hơi thở không còn dồn dập vì lo sợ nữa thì Mã trưởng lão mới quay lại.
Cùng đi với Mã trưởng lão là Hoa trưởng lão!
Cả hai cùng nhìn theo từng động thái của Viên Kỳ Hải một lúc lâu!
Sau đó, Hoa trưởng lão đột nhiên quay người và khẽ hỏi Mã trưởng lão:
- Dường như Mã lão huynh nói có phần phóng đại thì phải?
Tuy không hiểu Hoa trưởng lão hỏi như thế là có y´ gì, nhưng do Viên Kỳ Hải đã lập tâm là phải dò xét thật kỹ cả hai nên nó cứ ghi nhớ trong từng lời nói của họ.
Mã trưởng lão chép miệng một tiếng:
- Huynh thật sự không thể nào hiểu được! Câu chuyện lúc nãy hoàn toàn khác với lúc này.
Cả hai nhìn nhau đầy ẩn y´. Sau đó Mã trưởng lão lớn tiếng bảo nó:
- Tiểu thế huynh, chỉ còn nửa canh giờ để tập luyện mà thôi! Đúng ngọ, chúng ta sẽ cùng xông ra nơi này! Đến lúc đó, tánh mạng của tiểu thế huynh là do tiểu thế huynh tự định đoạt!
Nói xong, hai lão Mã, Hoa lại bỏ đi.
Viên Kỳ Hải ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu y´ tứ của Mã trưởng lão khi lão nói với nó như vậy. Là lão có phần thất vọng khi thấy nó đã tập luyện một lúc lâu nhưng bộ pháp nọ vẫn chưa hoàn toàn thuần thục! Vì thế lão mới nói “Tính mạng của tiểu thế huynh là do tiểu thế huynh tự định đoạt!” Hiểu được như thế và vì muốn chứng tỏ cho hai lão Mã, Hoa biết rằng cả hai đã nghĩ sai về nó. Viên Kỳ Hải liền bắt đầu chuyên tâm chuyên y´ vào việc luyện tập bộ pháp nọ!
Tập như thế được một lúc, cho đến khi toàn bộ bộ pháp vô danh đã được Viên Kỳ Hải nhập tâm và nhập tâm đến độ tâm khởi thì chân phát, Viên Kỳ Hải liền dừng lại.
Vừa mới dừng lại, giọng nói của Mã trưởng lão lại vang lên làm cho nó phải giật mình:
- Đến lúc rồi! Tiểu thế huynh mau đi theo lão phu nào!
Giọng nói của Mã trưởng lão cứ luôn lạnh lùng khiến cho Viên Kỳ Hải ngay bây giờ dù đang muốn nói lời đáp tạ cũng không dám nói. Nó đành chỉ biết lặng lẽ đi theo lão mà thôi.
Bí đạo tuy cứ ngoằn ngoèo và luôn tối mờ mờ nhưng nhờ ở đầu bên kia đang có những tia sáng hắt hiu chiếu dọi nên Viên Kỳ Hải vẫn dễ dàng đi kịp theo bước chân của Mã trưởng lão.
Ở cuối bí đạo, đúng như Thông Hư đại sư đã nói đó là một vuông thạch thất với một cánh cửa ngầm mở lên bên trên. Cạnh đó là một ống thông phong cắm xiên lên. Và từ ống thông phong này ngoài tác dụng để thông khí thì những âm thanh ở bên ngoài đều lọt cả vào bên trong.
Vì đây là ống thông phong rất dễ dàng lưu mọi tiếng động nên mọi người đang tụ tập ở vuông thạch thất đều lặng yên. Đến những lúc cần nói chuyện thì từng người một đều nói thật khẽ vào tai nhau.
Vừa bước vào vuông thạch thất, Viên Kỳ Hải đã nhìn thấy Tạ tổng tiêu đầu đang khẽ hỏi Mã trưởng lão:
- Đến ngọ rồi, lực lượng để ngoại kích như Mã trưởng lão nói đã đến chưa?
Gật đầu làm hiệu, Mã trưởng lão lấy từ trong người ra một mẩu trúc nhỏ và đưa lên miệng.
Hướng miệng vào ngay ống thông phong, Mã trưởng lão bắt đầu thổi vào mẩu trúc nhỏ.
Te … Te … Te …
Những âm thanh như những tiếng kêu của côn trùng vang lên và theo ống thông phong thoát ra bên ngoài.
Ngay tức khắc, một âm thanh giọng nói liền theo ống thông phong lọt vào đến vuông thạch thất, làm cho mọi người cùng nghe rõ mồn một:
- Âm thanh gì vậy lão Tam? Có phải là tiếng côn trùng kêu không?
Người được gọi là lão Tam liền gắt lên:
- Tất cả hãy cảnh giới đi! Giờ này là giờ ngọ làm gì có tiếng côn trùng kêu.
Mọi người trong vuông thạch thất cũng nghĩ như tên lã Tam nọ. Và tất cả đều sợ rằng bọn ác nhân vì nhận ra sự kỳ lạ này ắt sẽ phát hiện được nơi ẩn nấp của mọi người.
Chỉ có Hoa trưởng lão là hiểu rõ y´ tứ của Mã trưởng lão nên lão chỉ mỉm miệng cười mà không nói
gì.
Mọi người còn đang ngơ ngác thì ở bên ngoài liền có tiếng gầm vang lên:
- Lão Tam! Có bọn Cái Bang đang kéo đến kìa! Chúng đông lắm.
Giọng nói khinh miệt của lão Tam liền vang lên:
- Chúng đến thì giết chúng. Cái Bang đâu có gì đáng để sợ? Hừ!
Viên Kỳ Hải bấy giờ đã đoán được, thì ra Mã trưởng lão đã dùng tiếng còi trúc để liên lạc với chúng đệ tử Cái Bang. Nhưng như điều mà nó vừa nghe, nó e rằng Cái Bang càng kéo đến đông chừng nào thì càng nạp mạng nhiều chừng nấy mà thôi.
Nghĩ đến chuyện chỉ vì một vật chẳng ra gì là Thạch Phong Thành Chi Thược mà đã có quá nhiều người thiệt mạng, đó là chưa kể chốc nữa đây sẽ có thêm những sinh mạng uổng tử của Cái Bang, Viên Kỳ Hải vừa phẫn nộ với bọn ác ma tàn độc vừa căm giận chính bản thân nó.
Vì hiện trạng đang xảy ra, cũng như mười mấy cái chết của những người thuộc Phi Ưng tiêu cục, của những tăng nhân ở Lâm Sơn Tự này đều là do bản thân nó đưa đến cho mọi người.
Do đang mang tâm trạng này nên Viên Kỳ Hải hoàn toàn không lưu tâm đến mọi việc đang xảy ra.
Nó chỉ sực tỉnh khi bị Mã trưởng lão chạm vào người nó và bảo:
- Thoát ra nơi này, tiểu thế huynh cứ theo hướng Tây mà chạy tới. Lão phu và Hoa lão đệ sẽ tìm gặp tiểu thế huynh sau! Đi đi!
Nó có phần hoang mang khi nghe Mã trưởng lão không những dám nói lớn cho nó nghe mà lão còn bảo nó phải đi nữa.
Lúc nó định hỏi lại lão là đi đâu thì nó cũng chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa ngầm ở bên trên đã mở sẵn từ lúc nào rồi! Chưa hết, ở dưới vuông thạch thất bây giờ chỉ còn lại duy nhất một mình nó mà thôi. Mọi người đã thoát ra theo cánh cửa ngầm từ lâu rồi.
Nó ngơ ngác nhìn lên bên trên nơi cánh cửa ngầm đang mở rộng! Từ nơi đó, những tiếng xô xát, quát nạt và nhất là những tiếng kình phong cứ vang ầm ầm xuống tận tai Viên Kỳ Hải.
Đứng yên như thế một lúc, dưạ theo những thanh âm nghe được, Viên Kỳ Hải mới biết rằng bọn người Cái Bang dù không là đối thủ của bọn ác nhân nhưng bọn họ nhờ có một trận pháp trấn môn được gọi là Kiên bích trận đã ngang nhiên chống đỡ lại bọn ác nhân.
Không những thế, đúng như mưu lược của Mã trưởng lão, tất cả đang cùng với bang đồ Cái Bang lập thành một thế nội công ngoại kích và đang dồn bọn ác nhân vào tình thế bị động.
Thoạt nghe có quá nhiều âm thanh hỗn loạn như thế này, Viên Kỳ Hải đương nhiên là phát kinh hãi lo sợ.
Nhưng sau khi nghe được một lúc và biết bọn ác nhân vẫn chưa làm gì được mọi người, Viên Kỳ Hải dần dần bình tâm trở lại.
Và thay vì lo chạy thoát đi như Mã trưởng lão căn dặn, Viên Kỳ Hải bỗng nhớ đến vật nọ.
Nhân lúc chung quanh không có ai và nhờ có ánh sáng từ cánh cửa ngầm chiếu vào, Viên Kỳ Hải liền lấy vật đó ra để xem.
Nó kinh ngạc khôn xiết khi nhận ra đó chỉ là một cuộn lụa có khổ nhỏ hơn nhiều so với mọi tấm lụa thông thường.
Mở tấm lụa ra, Viên Kỳ Hải không khỏi run bắn toàn thân khi đọc được một hàng chữ viết theo lối chữ thiện: Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ.
Biết đây là một bức họa đồ để tu luyện nội công, Viên Kỳ Hải sau một lúc ngơ ngẩn thần tình bèn ngồi thụp xuống.
Nó vén ống quần bên tả lên cao, lòi một lớp xà cạp bằng vải đã cũ kỹ.
Mở nhanh xà cạp ra, Viên Kỳ Hải đưa tay giữ lấy một vật đang chực rơi ra từ xà cạp. Đó là một Thiết Chỉ Hoàn được chạm khắc tinh vi.
Giũ mạnh cuộn lụa trên tay cho cuộn lụa phải xổ tung ra, Viên Kỳ Hải giật mình vì có một vật từ cuối cuộn lụa đập mình vào chân nó.
Nhìn lại nó hoàn hồn, vì vật đó chỉ là một cái trục bằng kim thiết dùng để cuốn chặt cuộn lụa lại.
Xem xét kỹ cái trục nọ, Viên Kỳ Hải cười thầm:
- Hình dáng của cái trục này xem ra cũng giống với Thạch Phong Thành Chi Thược. Ta đã có cách để sử dụng nó rồi. Hà … hà …
Rút cái trục ra khỏi cuộn lụa, Viên Kỳ Hải cho cái trục vào bọc áo. Sau đó no dùng tấm lụa nọ bọc Thiết Chỉ Hoàn kia vào trong, rồi nhét cả hai thật sâu vào cái xà cạp.
Viên Kỳ Hải sau khi quấn xà cạp quanh chân liền buông ống quần xuống như cũ.
Khi mọi việc đã thực hiện xong, Viên Kỳ Hải lúc bấy giờ mới tìm cách nhảy lên bên trên.
Vừa thoát ra bên ngoài bí đại, Viên Kỳ Hải phải kinh tâm động phách trước mọi cảnh tượng đang phơi bày.
Dù đã có Kiên bích trận là một trận pháp trấn môn nhưng dưới tuyệt kỷ Hắc Sát Phi Trảo đang được bọn ác ma che kín chân diện tận lực thi triển, chúng bang đồ Cái Bang cũng phải thảm tử không ít hơn hai mươi người.
Thi thể đầy dẫy với đủ mọi cách chết và máu huyết thì tuôn tràn khắp mọi nơi, tất cả đã làm cho Viên Kỳ Hải phải kinh hoảng đến bất động.
Cách nó không xa, Thông Hư đại sư, Hà Vân đạo trưởng và Tạ tổng tiêu đầu đang liên thủ cùng nhau giao đấu với chỉ một tên ác ma che kín chân diện.
Bốn tên còn lại thì đang bị Mã, Hoa hai vị trưởng lão dùng Kiên bích trận với cả trăm bang đồ Cái Bang vây khốn.
Chốc chốc, mỗi khi có dịp, ba tên ác ma nọ liền co tay vươn trảo công chộp loạn xạ vào bọn bang đồ Cái Bang, những kẻ xấu số lọt vào tay của bọn chúng.
Tất nhiên, do bang quy nghiêm khắc, và do Kiên bích trận có cách tấn công riêng, nên mỗi khi có tên bang đồ Cái Bang nào vô phúc bị thảm tử, thì người đứng ngay sau đó liền lách người tiến lên, giữ cho Kiên bích trận vẫn kiên cố như trước.
Đây là cách thủ trận lạ nhất mà Viên Kỳ Hải có thể tưởng tượng ra.
Và cách phản công của Kiên bích trận còn lạ lùng hơn thế nhiều. Những bang đồ Cái Bang, cứ mười người liên kết lại thành một nhóm. Họ đặt tay choàng qua vài của người bên cạnh, cả mười người khi lao lên thì lao đủ cả mười người. và tất cả đều đồng loạt quát lên:
- Đánh!
Mười cánh tay còn lại của mười người liền đồng loạt vẫy ra, chỉ để chống chọi lại mỗi một trảo Hắc Sát của bọn ác ma mà thôi.
Tuy nhiên, do Kiên bích trận đang bao vây tứ phía cả bốn tên ác ma và nhờ có Mã, Hoa nhị vị trưởng lão tự thân điều động nên từ khi Viên Kỳ Hải nhảy ra khỏi bí đạo cho đến bây giờ chỉ có một vài tên bang đồ bị thảm tử mà thôi.
Những thi thể kia có lẽ là do bọn ác ma sát hại khi hai vị trưởng lão chưa kịp xuất hiện để điều động trận pháp Kiên bích.
Quen dần với thảm cảnh này, Viên Kỳ Hải lúc này mới lưu tâm đến trận giao chiến giữa một tên ác ma và nhóm Thông Hư ba người.
Đúng lúc đó, tên ác ma nọ bỗng lên tiếng:
- Tạ lão thất phu! Tiểu oa nhi đi chung với lão đâu rồi?
Đây là giọng the thé mà Viên Kỳ Hải đã nghe ít lắm cũng hai lần. Hắn là kẻ đã dang tay sát hại mười chín nhân mạng của Phi Ưng tiêu cục. Tiếp đó là hắn đã đoạt mạng của không ít tăng nhân ở Lâm Sơn Tự.
Nhận ra điều này, Viên Kỳ Hải liền hiểu tại sao Thông Hư đại sư, Tạ tổng tiêu đầu quyết phải tách riêng tên này ra với Hà Vân đạo trưởng tiếp trợ. Cả hai đang muốn tự tay báo thù cho chúng môn đồ đã bị tên nói giọng the thé kia hạ sát.
Chính lúc đó, Tạ tổng tiêu đầu gầm lên:
- Ác tặc! Để xem lần này ngươi có thoát được Phi Ưng thần quyền của ta không? Đỡ!
Vù …
Tạ tổng tiêu đầu vừa vung quyền đánh ra thì đến lượt Thông Hư đại sư thịnh nộ nạt lên:
- Ngã phật từ bi! Tặc nhân, bần tăng phải đại khai sát giới đây! Đỡ!
Ào … ào …
Như tâm y´ liên thông, Hà Vân đạo trưởng cũng kịp thời xuất lực tiếp trợ với Tạ tổng tiêu đầu và Thông Hư đại sư.
Hiệp lực của ba người dường như đã làm cho tên ác ma có giọng the thé kia có phần nào kinh hoảng.
Hắn ta đột nhiên tung người lên cao và buông ra một tiếng gầm giận dữ:
- Hừ! Bọn ngươi quả là to gan, để sau này khi bản nhân đến hỏi tội Thiếu Lâm và Võ Đang nhị phái, bọn ngươi đừng trách bản nhân sao quá vô tình.
Vút!
Hăm dọa thì hăm dọa nhưng cùng với tiếng gầm giận dữ, hắn ta lại lạng người thoát ra khỏi vòng vây của cả ba.
Khẩu khí thì cuồng ngạo nhưng hành vi thì trái hẳn với khẩu khí điều này khiến cho Viên Kỳ Hải phải phì cười.
Nhưng cái cười của Viên Kỳ Hải chưa kịp tròn miệng, tên ác ma kia lúc thoát ra đã nhìn thấy nó. Hắn ta tức thì gầm lên và lao ào ào đến với khí thế thật kinh nhân khiếp quỷ.
- Tiểu oa nhi kia rồi! Lần này đố ngươi chạy thoát. Đỡ!
Vù …
Ào … ào …
Nhìn cung cách lao đến quá đổi bất ngờ của ác ma, toàn thân Viên Kỳ Hải luống cuống rụng rời.
Vì đây là lần đầu tiên nó mục kích thế nào là thân pháp khinh công của nhân vật giang hồ dùng trong lúc tấn công đối phương.
Nó chưa kịp cảm nhận điều gì thì tên ác ma cơ hồ đã xuất hiện ở kế bên rồi.
Đúng lúc đó, như có ai đó quát nó:
- Tiểu thế huynh! Sao cứ đứng ỳ ra vậy? Chạ đi!
“Chạy” Âm thanh này vừa lọt vào tai Viên Kỳ Hải thì đôi chân của nó bất giác bỗng nhích động. Ầm!
Hai tai của nó cơ hồ bị điếc đặt do tiếng chấn kình khi va xuống nền đất vang ra ở ngay bên, làm cho Viên Kỳ Hải càng thêm kinh tâm khiếp đảm.
Hoàn toàn bất ngờ trước cái lạng tránh gần như là tình cờ của Viên Kỳ Hải, nhờ đó đã thoát chết dưới ngọn chưởng trong gang tấc, tên ác ma bị tức gầm lên:
- Tiểu tặc quỷ! Ngươi thử tránh một lần nữa xem! Đỡ!
Vù …
Cũng vậy, Viên Kỳ Hải cũng hoàn toàn bất ngờ qua sự thể vừa rồi. Và đương nhiên Viên Kỳ Hải cho rằng nó chỉ gặp may thế thôi, nó chưa dám cho đó chính là nhờ vào bộ pháp vô danh do Mã trưởng lão truyền thụ. Vì thế, khi nhìn thấy tên ác ma vẫn còn đứng cách nó không xa và lại còn trừng về nó mà giương cao hữu thủ, năm ngón tay khum lại thành móc câu, Viên Kỳ Hải thoáng bấn loạn, tâm tư đến đờ cả người.
Một lần nữa, một câu quát lại đến với nó đúng vào lúc tối hậu:
- Kìa, tiểu thế huynh! Đó là Hắc Sát Phi Trảo đấy! Chạy đi!
Một ấn tượng cực kỳ khiếp đảm liền đến với Viên Kỳ Hải khi thính lực của nó bắt được bốn chữ Hắc Sát Phi Trảo.
Toàn thân liền chấn động và vô tình cả người của Viên Kỳ Hải đã dịch sang một bên theo đúng bộ vị của bộ pháp Vô Danh.
Soạt! Vù …
Tiếng quát của tên ác ma liền cấp tấp vang lên:
- Giỏi lắm, xú tiểu quỷ! Hóa ra ngươi cũng có đôi chút bản lãnh. Đỡ này! Xem này! Chạy đi đâu hử?
Theo sau mỗi một tiếng quát là một ngọn trảo toát ra đầy những lãnh khí phủ chụp vào toàn thân của Viên Kỳ Hải.
Đáng ly´ ra khi nghe những tiếng quát này và trước sự uy hiếp thập phần lợi hại của các ngọn trảo kia, Viên Kỳ Hải phải bàng hoàng đến kinh tâm động phách mới phải. Tuy nhiên nó không ngờ rằng chính câu nói của ác nhân đã làm cho nó vừa thêm phần tin tưởng vừa tăng thêm dũng lực.
Viên Kỳ Hải không khỏi phấn khích khi nghe chính đối phương bảo rằng nó cũng có đôi chút bản lãnh.
Như trút bỏ được cả một gánh nặng luôn đè trĩu trên vai, nhất là những mặc cảm tự ty cho mình hoàn toàn không biết gì về võ công, Viên Kỳ Hải thật sự tâm đắc vì sự hữu dụng tuyệt diệu của Vô Danh bộ pháp.
Có tin tưởng và có thêm dũng lực, Viên Kỳ Hải hoàn toàn bình tâm và bắt đầu tận lực thi triển đến độ chót của Vô Danh bộ pháp.
Như luyện tập bộ pháp đến mức độ nhập tâm Vô danh bộ pháp đang được Viên Kỳ Hải thi triển lúc này thật sư như là lưu thủy hành vân như mây bay nước chảy vậy.
Soạt! Vù …
Soạt! Vù …
Lần lượt từng ngọn trảo kinh thần khiếp quỷ của đối phương đều tuột vào khoảng không và chỉ lướt sượt ngang người Viên Kỳ Hải trong gang tấc.
Diễn biến này nếu làm cho tên ác ma phải động nộ đéen kinh thiên thì lại lam cho Viên Kỳ Hải càng lúc càng đắc y´.
Nụ cười đang dần nở trên đôi môi của nó, mặc cho đối phương quát tháo vang trời:
- Xú tiểu quỷ! Đỡ này!
Soạt! Vù …
- Xú tiểu cẩu! Nạp mạng đi thôi!
Soạt! Vù …
- Hừm! Lần này thì … trúng!
Soạt! Vù …
- Trúng này! Trúng này!
Soạt! Vù …
Soạt! Vù …
Kẻ thi thiên phương bách kế, bằng mọi giá phải hạ thủ cho bằng được đối phương, bất chấp đối phương vừa là một đứa trẻ vừa là người hoàn toàn vô năng lực hoàn thủ hoặc phát công.
Ngược lại, người còn lại là Viên Kỳ Hải do càng lúc càng đắc y´ nên hoàn toàn quên đi hoàn cảnh hung hiểm đang bao vây quanh nó, và cũng quên đi nhiệm vụ của nó lúc này là phải tìm cách chạy đi. Viên Kỳ Hải chỉ biết toàn tâm toàn y´ dồn mọi châu tâm vào cước bộ, thích chí với những lần tránh được sự công kích thập phần lợi hại của đối phương.
Đồng thời, Viên Kỳ Hải hầu như cũng quên đi hoàn cảnh thực tại đang diễn ra quanh nó và là tại phía trước ngôi cổ tự Lâm Sơn.
Viên Kỳ Hải chợt quay lại thực tại khi ngay bên tai nó có ai đó quát rằng:
- Tiểu thế huynh đừng nên ham chiến! Chạy mau đi! Ác tặc! Xem ám khí đây!
Véo … véo …
Tiếng quát và tiếng những ngọn ám khí xé gió lao đi đã như những lời thức tỉnh dành cho Viên Kỳ Hải.
Động tâm, Viên Kỳ Hải giương mắt nhìn quanh.
Bên cạnh nó lúc này là Mã trưởng lão của Cái Bang. Lão đang liên tiếp bắn xạ vào tên ác ma những ngọn ám khí mà lão vừa hô hoán, làm cho tên ác ma vì phải lo đối phó với những ngọn ám khí này và buộc lòng buông lỏng Viên Kỳ Hải.
Nhớ lại lời căn dặn trước đó của Mã trưởng lão, Viên Kỳ Hải liền nhân cơ hội này quay người hướng về phía tây mà chạy thẳng.
Vừa chạy được vài bước Viên Kỳ Hải bỗng dừng lại.
Y´ của nó là muốn quan sát lại diễn trường đẻ xem mọi người còn lại tất cả có được an toàn tánh mạng như nó không. Vì lần vừa rồi do quá mải mê ham chiến nên nó không thể biết là có thảm bao nhiêu bang đồ Cái Bang đã phải thiệt mạng vì nó, và nó cũng không biết là liệu Thông Hư đại sư, Hà Vân đạo trưởng và Tạ tổng tiêu đầu rốt cuộc có bị thương gì không?
Tuy nhiên nó chỉ mới dừng lại và chỉ kịp quay đầu thì bên tai nó liền có tiếng nạt khẽ:
- Sao lại dừng chân, Tiểu thế huynh? Mau đưa tay đây cho lão! Chúng ta đi nào!
Hóa ra người vừa lên tiếng chính là Tạ tổng tiêu đầu.
Chộp vào tay nó, Tạ tổng tiêu đầu tung người lướt chạy đi băng không và là chạy về phía nam.
Không thể cưỡng lại được, và cũng vì nó không muốn cưỡng, Viên Kỳ Hải cứ để Tạ tổng tiêu đầu tùy nghi đưa nó đi.
Nhân một lúc có dịp tiện, Viên Kỳ Hải khẽ quay đầu nhìn về phía sau.
Do cước lực của Tạ tổng tiêu đầu khá nhanh nên ở phía sau nó lúc này ngôi cổ tự Lâm Sơn đã biến mất. Những trận giao chiến đẫm máu cũng không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là những rừng cây bạt ngàn đang vun vút chạy lùi về phía sau.
Ngoài ra, bên cạnh Tạ tổng tiêu đầu lúc này là hai bóng nhân ảnh đang bám theo sát gót. Đó là Thông Hư đại sư ở bên hữu và Hà Vân đạo trưởng ở bên tả.
Cả hai người, một tăng một đạo, tuy tăng bào và đạo bào đang có phần nào xốc xếch do vừa mới giao chiến với cường địch nhưng cả hai có phần ung dung khi sóng vai cùng Tạ tổng tiêu đầu.
Thoạt nhìn thấy như vậy Viên Kỳ Hải không thể không nghĩ:
- Cũng là khinh công nhưng khinh công của Tạ lão bá có phần trội hơn Thông Hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng. Điều này không trách được vì Tạ lão bá có niên kỷ cao hơn hai người kia, nên thời gian tập luyện khinh công đương nhiên cũng nhiều hơn.
Viên Kỳ Hải nghĩ như thế vì theo bản thân nó, Tạ lão bá còn phải phí sức lực khi đưa nó cùng đi nhưng Tạ lão bá vẫn thản nhiên đi ngang bằng với hai nhân vật nọ chỉ chạy có một mình.
Tuy nhiên, phải thêm một lúc quan sát nữa Viên Kỳ Hải mới có một nhận định tinh tế và xác thực hơn.
Không phải là Tạ tổng tiêu đầu khinh công trội hơn hai nhân vật kia nên có thể đưa nó đi theo nhưng chạy đồng hành cùng họ.
Ngược lại, hai nhân vật kia cũng không phải là chỉ chạy có một mình họ. Cả hai, người bên tả thì vịn cánh tay hữu vào lưng Tạ tổng tiêu đầu, người bên hữu thì đặt cánh tay tả vào phía sau Tạ lão bá.
- Họ đang hợp lực với nhau để đưa nhau cùng chạy! Hà …! Thảo nào bọn họ lại không chạy ngang bằng vớ nhau, không người nào trội hơn người nào.
Đúng vào lúc Viên Kỳ Hải có được xác định này, Thông Hư đại sư bỗng lên tiếng:
- A di đà Phật! Chúng ta có thể chậm chân lại được rồi đó. Tạ lão đệ!
Tâm y´ tương thông, Tạ lão và Hà Vân đạo trưởng liền thả chậm cước bộ theo câu đề xuất của Thông Hư đại sư.
Họ vẫn chạy trong rừng và là chạy chậm chậm để dưỡng lực.
Được một lúc chạy chậm như thế, Viên Kỳ Hải bỗng nghe Tạ tổng tiêu đầu phát thoại. Tạ lão hỏi Thông Hư đại sư:
- Chúng ta đi về đâu bây giờ Thông Hư sư huynh? Về Thiếu Thất Sơn ư?
Thông hư đại sư không đaáp ngay. Đại sư hỏi y´ của Hà Vân đạo trưởng:
- Y´ của đạo trưởng như thế nào? Đạo trưởng có muốn cùng đến Thiếu Thất Sơn với bần tăng không? Hay đạo trưởng phải quy hồi sơn môn bổn phái?
Họ vẫn chạy, vừa chạy họ vừa đàm đạo.
Hà Vân đạo trưởng đáo lại sau một lúc suy nghĩ:
- Vô lượng thọ phật! Chúng ta có muốn về đến Võ Đang sơn và Thiếu Lâm phái thì cũng phải mất ba ngày đường. Bần đạo e rằng trong khoảng thời gian đó bọn ác ma kia chưa chắc đã chịu buông tha cho chúng ta. Đại sư nghĩ thế nào?
Thông Hư đại sư chép miệng than:
- A di đà Phật! Đạo trưởng nói đúng lắm! Xem ra chúng ta còn phải khốn đốn nhiều, trước khi nói đến chuyện hồi sơn.
Tạ tổng tiêu đầu xen vào:
- Hay là thế này vậy, sư huynh, chúng ta hãy phân khai, mỗi người đi mỗi hướng.
- Vô lượng thọ phật! Tạ lão anh hùng nghĩ gì lạ vậy? Hợp lực của ba người chúng ta còn chưa là đối thủ của bọn chúng, việc chia đường mà chạy chẳng phải là chúng ta tự nộp mạng sao?
Lời phản bác của Hà Vân đạo trưởng làm cho Thông Hư đại sư bối rối. Đại sư vội hỏi:
- A di đà Phật! Tạ lão đệ có thể giải thích rõ hơn được không? Tại sao chúng ta cần phải phân khai chứ không đi chung đường?
Tạ tổng tiêu đầu giải thích:
- Đường về Tung Sơn còn dài, mà chúng ta phải cố gắng kiêm trình có ít cũng cần những hai ngày. Trong khi đó, địch nhân lại có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Tạ mỗ nảy ra y´ đó là muốn nhắm vào Chính Nghĩa Sảnh Kim Lăng.
Hà Vân đạo trưởng bật kêu lên:
- Sao lại là Chính Nghĩa Sảnh? Chẳng lẽ Tạ lão anh hùng muốn chúng ta chạy đến cầu cứu ở Tiêu minh chủ?
Tạ tổng tiêu đầu cười nhẹ:
- Đúng vậy! Nước xa không cứu được lửa gần. Tiêu minh chủ chỉ ở cách chúng ta có một ngày đường. Hơn nữa, nếu chúng ta đến được Chính Nghĩa Sảnh thì một là chúng ta được an toàn hơn,
hai là nếu cần chúng ta có thể nhanh chóng thông báo đến Võ Đang hoặc Thiếu Lâm phái. Đạo trưởng nghĩ có đúng không?
Tuy gật đầu tán thành nhưng Hà Vân đạo trưởng vẫn hỏi:
- Vô lượng thọ phật! Nhưng còn việc chia đường mà chạy thì sao? Tạ lão anh hùng hãy giải thích thêm nữa đi nào!
Tạ tổng tiêu đầu thở ra một hơi trước khi giải thích:
- Nói ra càng thêm hổ theẹn, bọn chúng ta ba người dù có đi chung đường cũng chưa chắc đã về được Chính Nghĩa Sảnh. Theo y´ Tạ mỗ, chúng ta buộc phải phân khai. Và chỉ cần một người về đến được Chính Nghĩa Sảnh thì mọi việc kể như đã thỏa. Một khi đã có thêm lực lượng cứu ứng, mười phần đến chín là tất cả chúng ta được an toàn.
Suy nghĩ về lập luận của Tạ lão, Thông Hư đại sư buộc phải lên tiếng tán đồng:
- A di đà Phật! Kế sách của Tạ lão đệ xem ra cũng khá chu toàn. Đạo trưởng nghĩ sao?
Hà Vân đạo trưởng cũng cảm thấy nên như vậy, bèn hỏi:
- Vô lượng thọ phật! Nếu vậy, chúng ta phân chia như thế nào đây? Ai trong chúng ta phải đồng hành cùng vị thiếu hiệp này?
Nghe bọn họ ba người bàn về bản thân, cứ như Viên Kỳ Hải vừa là một món vật vừa là một gánh nặng cho họ không hơn không kém, Viên Kỳ Hải bực tức lên tiếng:
- Chư vị bất tất phải lo cho tiểu điệt! Tiểu điệt có thể tự lo liệu được! Tiểu điệt sẽ không làm liên lụy đến chư vị nữa đâu.
Biết ngay là Viên Kỳ Hải đang giận dỗi, Tạ tổng tiêu đầu bật cười:
- Tiểu thế huynh! Nào có ai xem việc đưa tiểu thế huynh cùng đi là làm liên lụy đến mình bao giờ? Bọn ta chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của tiểu thế huynh mà thôi.
- Không đúng! Tạ lão bá cũng như mọi người khi lo lắng cho tiểu điệt chỉ vì sợ Thạch Phong Thành Chi Thược phải rơi vào tay kẻ xấu mà thôi.
Khẩu ngữ của Viên Kỳ Hải vẫn thổ lộ sự giận dỗi khiến cho Tạ tổng tiêu đầu phải tặc lưỡi:
- Chặc … Chặc! Tiểu thế huynh đừng giữ trong lòng những suy nghĩ như thế! Không phải như tiểu thế huynh nghĩ đâu!
Viên Kỳ Hải vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay vạm vỡ của Tạ lão đang ôm nó cùng đi:
- Còn không phải ư? Giả như tiểu điệt không hề có Thạch Phong Thành Chi Thược bên người, Tạ lão bá có lo lắng cho tiểu điệt như bây giờ không?
Không nghe Tạ lão đáp lời, Viên Kỳ Hải vừa vùng vẫy vừa kêu lên:
- Hãy buông tiểu điệt ra! Tiểu điệt có thể tự lo được. Mau buông tiểu điệt ra.
Thông Hư đại sư trước tình hình này bèn dừng lại, khiến cho Hà Vân đạo trưởng và Tạ tổng tiêu đầu phải dừng theo.
Thông Hư đại sư chấp tay niệm phật:
- A di đà Phật! Sanh mạng của người là quan trọng, đương nhiên chúng bần tăng cũng phải lo lắng cho sự an toàn của tiểu thí chủ thôi.
Nghe được lời lẽ chí tình này của một vị cao tăng, Viên Kỳ Hải thoáng ân hận. Tuy nhiên nó vẫn nói cứng:
- Đại sư! Với bộ pháp do Mã tiền bối truyền thụ, tiểu điệt tin rằng …
Nhưng, Tạ tổng tiêu đầu đã lên tiếng ngắt lời:
- Lão rất muốn khâm phục khí phách hiên ngang của tiểu thế huynh. Nhưng theo lão, đó là do tiểu thế huynh chưa hiểu hết sự lợi hại của bọn chúng đấy thôi. Tiểu thế huynh chớ nên xem thường bọn chúng.
Hà Vân đạo trưởng lại nói:
- Vô lượng thọ phật! Có lẽ vào việc này, sau khi giải quyết xong bọn Cái Bang, bọn chúng đang trên đường lùng sục bọn ta rồi.
Nghe nhắc đến thảm trạng này, một lần nữa Thông Hư đại sư phải chấp tay niệm phật:
- A di đà Phật! Thật tội cho người của Cái Bang! Bần tăng không ngờ hai vị trưởng lão Mã, Hoa lại liều lĩnh dùng sinh mạng của bang chúng để giải vây cho bọn ta như vậy. Tội lỗi của bọn ác ma này càng lúc càng nặng như núi Thái Sơn. A di đà Phật!
Viên Kỳ Hải nghĩ lại, thấy có quá nhiều người phải uổng mạng chỉ vì Thạch Phong Thành Chi Thược do nó tự mang đến, nó bảo:
- Tiểu điệt có y´ này, mong chư vị tiền bối chỉ giáo cho!
Tạ tổng tiêu đầu nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thế huynh có y´ gì?
Nó đáp:
- Tiểu điệt đồng y´ việc phân khai và tiểu điệt cũng không muốn gây phiền lụy đến chư vị. Tiểu điệt sẽ không giữ Thạch Phong Thành Chi Thược nữa mà sẽ giao cho chư vị. Như thế có được không?
Nghe Viên Kỳ Hải bảo thế, thần sắc của cả ba liền biến đổi.
Thông Hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng đều cúi đầu niệm phật: - A di đà Phật!
- Vô lượng thọ phật!
Còn Tạ tổng tiêu đầu thì hốt hoảng ra mặt:
- Như vậy sao được? Lão và sư huynh dù có muốn giữ nhưng cũng không dám, khi chưa thỉnh thị y´ của phương trượng chưởng môn. Bọn ta không thể giữ được đâu.
Vậy là đã rõ, mọi người đối với Thạch Phong Thành Chi Thược đều có thái độ kính như viễn chi, họ chỉ dám bàn bạc về nó chứ không dám nghĩ đến chuyện giữ ở bên mình.
Viên Kỳ Hải không thể không chất vấn:
- Rốt cuộc là thế nào đây? Thạch Phong Thành có uy lực như thế nào mà ai ai trong chư vị cũng phải kinh hãi hoảng sợ như vậy?
Tạ lão thở dài:
- Nếu tiểu thế huynh muốn biết thì lão phu sẽ giải thích cho tiểu thế huynh nghe.
Nó hối hả thúc giục:
- Tạ lão bá mau nói đi!
Nhưng Tạ lão lại lắc đầu:
- Không phải là lúc này đâu.
- Vậy thì lúc nào?
Tạ lão bảo:
- Chúng ta càng nấn ná càng liên trì thì tình thế càng thêm nguy ngập. Đợi sau khi mọi người chúng ta phân khai xong, đến lúc nghỉ ngơi, lão sẽ nói.
Thông Hư đại sư đoán được y´ của Tạ lão, bèn nói:
- Tạ lão đệ quyết định đi chung đường với vị tiểu thí chủ này sao?
Tạ lão cười gượng:
- Bọn mỗ dù sao cũng đã khá quen với nhau, mỗ đâu thể làm khác được.
Thông Hư đại sư gật đầu:
- A di đà Phật! Như vậy cũng được! Bần tăng và đạo trưởng sẽ nhanh chóng tìm đến Kim Lăng. Sau đó …
Nhưng, do có y´ đồ riêng, Viên Kỳ Hải bỗng tự đề xuất:
- Tạ lão bá? Tiểu điệt chỉ muốn đi chung đường với đại sư mà thôi. Tạ lão bá đã chịu khổ lụy nhiều vì tiểu điệt rồi.
Nghe thế bất đắc dĩ Thông Hư đại sư phải ưng thuận. Vì xét ra, công phu của Tạ lão khó có thể lo lắng chu toàn cho Viên Kỳ Hải.
Sau đó, chờ khi Tạ tổng tiêu đầu và Hà Vân đạo trưởng đã bỏ đi, họ chia thành hai hướng khác biệt nhưng lại cùng nhắm vê Kim Lăng, Viên Kỳ Hải mỉm cười đắc y´ và nói với Thông Hư đại sư:
- Đại sư! Hay là … chúng ta đừng về Kim Lăng nữa! Theo y´ của tiểu điệt, đại sư cứ đưa tiểu điệt đến Thiếu Lâm phái thì hơn.
Ngẩn người ra một lúc, Thông Hư đại sư cười nhân hậu:
- Hay lắm! Có phải tiểu thí chủ muốn thực hiện kế sách giương đông kích tây không? Được, được! Nhờ có Tạ lão đệ và Hà Vân đạo trưởng dẫn dụ địch nhân đi về Kim Lăng, bần tăng và tiểu thí chủ rất có thể an toàn về đến Thiếu Thất. Đi nào!
Vút!