Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Duy Cao
Upload bìa: Duy Cao
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 36
Cập nhật: 2021-04-18 17:57:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ĂN PHÒNG NHỎ CÓ NẮNG BAN MAI. Cửa sổ, đứng bên song nhìn xuống, thấy cỏ hoa; nhìn lên, thấy khoảng trời xanh. Ban ngày mây bay. Ban đêm sao mọc. Và trăng, đôi khi, hôn lên má mình mà mình không biết. Và gió, luôn luôn, đùa cợt tóc mình. Trên tường dán toàn những tranh màu dịu cắt từ những báo tuổi ngọc. Khi tôi bước vào, nhạc êm đềm trong chiếc "transistor" còn mơn trớn giấc ngủ của Tường Vi. Nàng nằm yên. Đầu nghiêng về một bên, má áp gối. Tóc như muốn phủ khuôn mặt. Hơi thở đều đều. Chiếc chăn mỏng đắp kín nửa thân thể nàng. Nàng công chúa ngủ trong rừng của tôi đấy.
Anh hãy đến như một hoàng tử. Em mơ ước thế. Và em, em là công chúa bất hạnh sau một lời nguyền của bà tiên độc ác, tham ăn. Em mơ ước thế. Và anh sẽ hôn em. Em thức giấc. Anh sẽ nói anh yêu em dù em không đẹp, dù em tật nguyền, anh Hoài nhé!
Tôi bước nhẹ tới đầu giường, tắt nhạc đi. Yên lặng. Chỉ thấy nắng nhẩy múa và nghe rõ hơi thở của Tường Vi. Sự yên lặng khiến tôi bối rối. Tường Thanh đang ngồi dưới nhà với nỗi lo âu, hồi hộp của nàng. Tôi không tìm ra chiếc dương cầm kê ở đâu. Có lẽ, chiếc dương cầm kê ở một góc mộng mơ của Tường Vi, ở một góc tưởng tượng trên thiên đường. Chưa bao giờ nàng tập nhạc của Beethoven cả. Người con gái nằm trên giường chờ đợi tôi. Tấm drap trắng muốt. Khung cảnh thần tiên và không hề khêu gợi. Tôi cũng không dám nghĩ đến những ý tưởng xấu xa về nàng, dù tôi biết, nàng chờ tôi đề dâng hiến... Tôi tới, tâm hồn thơm cơ hồ tâm hồn hoàng tử trong cổ tích. Thế mà sao trái tim tôi vẫn đập liên hồi và máu thì không muốn chảy về tim nữa.
Tôi bạo dạn, hơi cúi đầu, vén khẽ những sợi tóc phủ thưa trên khuôn mặt Tường Vi. Nàng cựa mình. Và tôi được ngắm rõ khuôn mặt nàng. Đó là trái dừa tìm thấy của kẻ lạc vào sa mạc cát bỏng. Đôi mắt nàng vẫn khép. Bỗng nhiên, đôi môi nàng nở một lời trách móc âu yếm:
-Sao anh chưa hôn em? Tôi nói:
-Anh chờ em cho nghe bản nhạc hay nhất của Beethoven. Nàng nũng nịu:
-Hôn em đi, hôn em như hoàng tử hôn công chúa ngủ trong rừng thì em mới mở mắt, đứng dậy được mà dạo nhạc cho anh nghe.
Tôi chưa kịp tìm cách từ chối. Thì nàng đã nắm lấy cánh tay tôi, mời mọc:
-Anh Hoài, hôn em đi, anh...
-Em phải mở mắt ra, nhìn anh, dù chỉ nhìn anh khoảng khắc rồi anh sẽ hôn em.
-Không cần đâu, anh ạ!
-Tại sao? Em không sợ sẽ hối hận à?
Nàng níu cánh tay tôi:
-Với em, không còn gì để hối hận. Anh là hoàng tử, hoàng tử của lòng em.
Tôi nghẹn ngào nghĩ về ngôi vị hoàng tử mà nàng suy tôn. Ở dưới kia, bên ngoài cuộc đời, xa hẳn căn nhà có giàn hoa giấy, tôi đã là cái gì? Chẳng là cái gì cả. Có chăng chỉ là một người chồng vụng về không biết tạo hạnh phúc êm đềm cho vợ con. Một người chồng vũ phu, thô bạo. Một người cha thiếu trách nhiệm. Một người, vì muốn thoát khỏi cuộc sống hèn mọn, đã bị lôi ra đặt nằm trên cái đe phán xét để búa đời bổ xuống những nhát kết tội tàn nhẫn. Một người với nỗi hàm oan không thích giãi tỏ. Người ấy đang đứng trên căn gác, đứng trên cuộc đời phiền muộn, vu khống, ích kỷ, ghen tị, thiếu độ lượng. Để làm hoàng tử.
-Anh.
-Em nên mở mắt nhìn anh.
-Em rất sợ ánh sáng.
-Anh không có ánh sáng em sợ. Anh chỉ đến với em bằng tấm lòng anh.
Đôi mắt nàng vẫn khép kín. Nhưng tôi thấy nước mắt ứa ra. Tự nhiên, tôi cầm một mép chăn, khẽ nâng lên. Tôi vội bỏ xuống ngay. Mắt tôi hoa nhẩy. Tim tôi rạn nứt. Tôi như người trúng gió, một thứ gió xót xa, thống khổ làm quặn đau ruột gan mình. Sự bí mật của căn nhà nhỏ bé đã bị tôi khám phá. Tôi đã hiểu vì sao một cây tình nguyện khô héo cho một cây sống, vì sao một dòng sông tình nguyện khô cằn cho khỏi bão táp làm đắm một con thuyền nhỏ, vì sao Tường Thanh nói dối tôi nhiều lần, vì sao Tường Thanh khuyến khích tôi lừa dối em gái nàng.
-Đừng khóc, Tường Vi. Sáng nay trời đẹp vô cùng. Anh muốn bồng em lên xe, đẩy em ra sân thượng ngắm trời mây với anh.
Nàng bóp chặt cánh tay tôi. Và oà khóc. Tôi ngồi xuống mép giường, vỗ về:
-Đã bảo đừng khóc. Hãy nín đi, lau nước mắt và nhìn sự thật không khác mộng mơ của em đâu.
Nàng nức nở:
- Anh.. Anh... Dù anh biết em...
Tôi còn thừa một cánh tay để vỗ nbẹ lên thân thể nàng:
-Anh chỉ biết em là Tường Vi, một loài hoa tường vi sắc trắng. Anh còn đến với em mãi cho tới bao giờ em không cần anh.
Tôi lật tung tấm mền. Tường Vi không phản đối.
-Em là một loài chim nhỏ bé. Con chim khuyên thời thơ ấu của anh. Nó không đậu trên cành hay chuyền nhẩy được, nhưng nó biết bay xa, thật ra bằng đôi cánh no mộng mơ của nó. Và anh yêu mến con chim khuyên của anh.
Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tường Vi. Nàng đã buông một cánh tay tôi. Rồi đôi tay nõn nà của nàng ôm ghì tôi, tặng tôi một chiếc hôn dài say đắm. Chiếc hôn ví như cơn mưa lớn mong đợi của nhiều mùa đại hạn. Khi đôi môi rời đôi môi, Tường Vi mở mắt nhìn tôị. Nàng nói:
-Cám ơn anh. Sau Chúa, anh là người bạn ân huệ cho sự sống của em. Em đã cầu nguyện Chúa và Chúa sai anh tới đoái thương em.
Em là người ngoại đạo. Em đã cầu nguyện Trời, Phật. Gần đây, em cầu nguyên Đức Mẹ và Chúa.
Tôi để mặc Tường Vi và niềm tin của nàng. Không nên xúc phạm tới niềm tin của người khác.
-Anh Hoài.
-Gì thế em?
-Em muốn chết ngay bây giờ.
-Đừng. Bên ngoài trời rất đẹp.
-Nhưng đời không đẹp.
-Đời cũng đẹp.
-Anh chả nên nói dối em. Đời chỉ đẹp ở trong anh.
-Như vậy chưa đủ sao?
-Thừa rồi. Và em sẽ chết không sầu hận, sẽ bằng lòng cái chết êm ái của em.
Tôi mở nút máy thu thanh nhỏ. Đúng lúc bản nhạc "La vie en rose"
khởi tấu. Tôi nói:
-Anh sẽ mang tặng em, mỗi ngày, một bó hoa hồng tươi. Anh sẽ mang tặng em một chiếc lồng chim thật đẹp và đôi chim khuyên biết hót hay.
Nàng xua tay:
-Em chỉ cần tiếng nói của anh. Và tiếng nói ấy sẽ nói yêu em. Em chả ngại anh yêu em thành thật hay giả dối. Miễn là em được nghe anh nói anh yêu em.
Tôi rút khăn thấm nước mắt cho Tường Vi:
-Có một danh từ mà tự điển không tài nào định nghĩa đầy đủ và thi sĩ thì khuyên loài ngươi chớ có giải nghĩa, đó là Tình Yêu. Nhất là tình yêu giữa đôi người trai gái xa lạ càng không thể định nghĩa, giải nghĩa hay phân trần.
Nàng chống tay ngồi dậy một cách khó nhọc:
-Dù em...
Tôi lắc đầu:
-Em đừng dại dột phân trần. Nếu em cám ơn Chúa, tin tưởng Chúa đã đưa anh tới gặp em, em phải tin chắc là Chúa đã vì đôi chân tê liệt của em. Và anh, anh yêu em nhất định chẳng phải vì Chúa. Anh yêu em vì trái tim của anh. Trái tim anh không có mắt nên nó không biết em tật nguyền. Trái tim anh chỉ biết rung động. Anh là nghệ sĩ, nỗi rung động càng lớn mạnh. Mộng mơ không hề đi hay chạy. Mộng mơ không cần đôi chân. Mộng mơ không là đà, nó bay bổng bằng cánh huyền diệu của tâm hồn. Em hiểu chứ?
Tường Vi chớp mắt:
-Vâng, em hiểu. Tôi vuốt tóc nàng:
-Em thông minh lắm,
-Thưa anh.
-Gì, em?
-Hình như ông hoàng tử nào cũng giầu mơ mộng.
-Hoàng tử à? Đó là những anh ti tiện mộng mơ, nghèo kiết xác mơ mộng. Các anh ấy có đủ thứ quyền hành, đủ thứ lầu đài, nhưng không có mơ mộng. Anh là nghệ sĩ. Nghệ sĩ là tỷ phú mơ mộng. Người nghệ sĩ không thèm giống hoàng tử hay vua chúa, em ạ!
-Anh bằng lòng làm hoàng tử của em?
-Với em, anh chịu khó làm hoàng tử vậy. Hoàng tử thì nhiều quyền, ít ai dám cãi, kể cả công chúa. Anh muốn đẩy xe đưa em ra ngoài sân thượng.
-Anh Hoài.
-Không được cãi lệnh hoàng tử.
-Dạ.
-Em phải có một chiếc xe chứ?
-Dạ.
-Ở đâu?
-Em giấu anh ngoài kia,
Tôi vỗ nhẹ lên trán Tường Vi:
-Ngoan ngoãn, công chúa của anh. Anh sẽ đẩy xe vào rước em ra ngắm trời mây và cuộc sống.
Nàng tiếp:
- Cuộc sống mới.
Tôi mở cửa ra sân thượng. Ngoài này cũng có một giàn hoa giấy. Ở một góc sân, chiếc-xe-lăn-bánh nằm buồn thiu như tài sản còn sót lại của một thế giới đã chết.
Tôi không biết chất sắt có chảy nước vàng tê tái. Nhưng, nhìn chiếc xe, quả thật, tôi chẳng thiết sống nếu phải ngồi trên đó, lăn bánh chạy qua từng viên gạch. Thế mà Tường Vi đã thừa can đảm ngồi trên xe và kiên nhẫn đan dệt mộng mơ thành một cõi thiên thai bằng tơ vàng tưởng tượng. Nàng biết thoát thực tại phũ phàng. Ôi, thực tại phũ phàng! Trong mỗi chúng ta đều có nó. Nhiều kẻ đã nhẩy xuống dòng nước. Nhiều kẻ đã kề họng súng đen lạnh vào thái dương rồi lẩy cò. Nhiều kẻ uống hàng tuýp thuốc ngủ. Những kẻ khác mượn men rượu hay khói thuốc phiện. Để thoát khỏi thực tại. Tôi còn biết vô số kẻ nuốt trái bồ hòn thực tại bằng tình thương con cái. Tất cả, tôi coi đều ngu dại và giả dối. Và tôi phục Tường Vi. Tôi yêu nàng chính vì nàng biết mơ mộng. Nàng là nghệ sĩ. Nghệ sĩ không bao giờ biết mình là nghệ sĩ. Tôi chưa phải là nghệ sĩ. Bởi tôi vẫn nhận mình là nghệ sĩ. Cuộc sống làm chi có hạnh phúc tuyệt đối. Hạnh phúc tuyệt đối, nếu có, chỉ ở trong giấc mơ xanh khi ta tạo ra đôi cánh mỏng cho tâm hồn bay cao, bay xa lên khoảng trời hồng.
Tôi đẩy chiếc xe vào phòng. Nàng nhìn tôi, mỉm cười:
-Anh đang nghĩ gì thế? Tôi nói:
-Đang nghĩ tới một chân trời xa.
-Cho ai?
-Em.
-Để làm gì?
-Để con chim khuyên của anh đậu được trên cành cây hạnh phúc.
-Chân trời xa không?
-Tây Đức. Anh sẽ vận động, lạy xin lòng thương xót của thiên hạ.
-Chỉ vì em?
-Ừ, chỉ vì em.
Tường Vi hơi nhíu mắt:
-Không cần nữa, anh ạ! Anh đã là miền đất lành của em. Tôi lắc đầu:
-Miền đất lành trồng cây không nở hoa. Mơ mộng thêm chút xíu, cô bé. Người ta sẽ tạo lại giúp em đôi chân. Với đôi chân ấy, em sẽ qua cầu, sang sông không cần anh. Hay em sẽ đi bên anh tới những miền kỳ tuyệt của cuộc đời. Em sẽ kiễng chân với hái trái hạnh phúc. Em sẽ...
Nàng vẫy tay:
- Thôi anh... Anh bồng em đặt lên xe đi...
Tôi ẵm nàng, đặt nàng ngồi lên xe như tôi thường ẵm đứa con nhỏ của tôi đặt vào nôi. Và tôi đẩy nàng ra sân thượng. Tôi kể nàng nghe những câu chuyện thần tiên và hứa mang nhiều lồng chim tới treo dưới giàn hoa đề quyến rũ những loài chim chưa chịu đến với nàng. Khi nắng lên cao, tôi đẩy nàng vào phòng, ẵm nàng đặt trên giường. Nàng hôn tôi, bảo rằng hôn tạm biệt. Tôi bước xuống cằu thang. Tường Thanh chờ tôi ở phòng khách. Nàng nhìn tôi. Đôi mắt đẫm lệ. Tôi thoáng thấy khuôn mặt nàng ửng hồng như thề xuân đời vừa điểm phấn giùm nàng.
Tôi đẩy cửa đi ra. Tường Thanh quên tiễn chân tôi. Nàng mải khóc.
Tên Một Loài Hoa Quê Hương Tên Một Loài Hoa Quê Hương - Duyên Anh Tên Một Loài Hoa Quê Hương